Vay nóng Tima

Truyện:Nữ Thần Của Vương Tử - Chương 04

Nữ Thần Của Vương Tử
Trọn bộ 10 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


"Anh buông ra, tôi không đi, tôi không thể bỏ lại mọi người và Đại Thạch tiên sinh........." Phi Điểu Tường liều mình muốn tránh khỏi tay của Lâm Thiên Túng, lớn tiếng kêu la.

"Cô ở lại chỉ làm liên lụy bọn họ mà thôi" Lâm Thiên Túng mạnh mẽ lôi kéo cô rời xa võ quán nói.

"Cái gì?" Cô trừng lớn mắt.

"Cô còn không hiểu sao? Bọn người của tổ chức Yamamoto là vì cô mà tới!" Anh hừ lạnh.

"Vì sao? Tôi không liên quan tới bọn lưu manh như họ" Cô vừa sợ vừa giận lại khó hiểu.

"Tôi cũng không biết. Tuy nhiên chúng ta phải rời khỏi nơi này trước đã, người của Yamamoto nhất định sẽ tìm bắt cô". Anh hiểu rõ cách làm việc của hắc đạo, khi bọn chúng muốn loại bỏ một mục tiêu, sẽ bày ra thiên la địa võng, cho đến khi mục tiêu tử vong mới thôi.

Phi Điểu Tường giật mình, chưa từng nghĩ đến mình sẽ gặp phải loại chuyện này. Nhiều năm qua, cô cùng mẹ yên ổn sống qua ngày, không cùng bất kỳ kẻ nào gây thù kết oán, cũng không cùng với bất luận kẻ nào nảy sinh xung đột, nhân vật nhỏ giống cô, tại sao lại bị hắc đạo "chú ý"?

Lúc này, Lâm Thiên Túng ngăn lại một chiếc taxi, muốn kéo cô ngồi xuống ghế sau, cô kinh hoảng đứng ở ngoài xe, quay đầu nhìn anh.

"Chúng ta phải đi đâu? Nhà của tôi ở ngay gần đây...."

"Chỗ đó đã không thể trở về". Anh lạnh lùng nói.

"Cái gì?"

"Kẻ địch đã muốn nắm giữ hành tung của cô, điều tôi lo lắng không chỉ là người của Yamamoto, còn có thể có những người khác muốn giết cô".

"Mẹ ơi! Còn có thể có những người khác?" Cô ngây dại.

"Lên đi, rời khỏi nơi này trước, rồi sẽ đi tìm hiểu sau". Anh nói xong, đẩy cô lên xe, còn mình theo ngồi ở ghế sau.

"Không. Tôi phải trở về nhìn xem. Tôi muốn trở về! Căn phòng đó là tất cả của tôi. Tôi không muốn rời đi!" Cô hét lên với anh, vẻ mặt cố chấp. ã

"Bình tĩnh lại đi, trước tiên cô hãy xem thư của Đại Thạch tiên sinh đưa cho cô". Anh liếc nhìn cô một cái, nhắc nhở nói.

"Thư? Đúng rồi, phong thư này......" Cô từ trong túi lấy ra một phong thư đã nhăn nhúm kia, xoay người vì bị ba chữ "Đưa Tiểu Tường" trên phong thư làm cho chấn kinh.

Đó là... nét chữ của mẹ cô. Phong thư này là mẹ viết cho cô?

Cô nhanh chóng mở thư ra xem, cô nóng lòng muốn biết nội dung của nó.......

"Tiểu Tường...

Khi Đại Thạch tiên sinh đưa bức thư này cho con, điều đó chứng tỏ bọn họ đã tới đây tìm con, con nhất định vừa hoang mang vừa lo lắng đúng không?

Thật có lỗi đã khiến con gặp phải chuyện này, tất cả đều là lỗi của mẹ. Nếu có thể, mẹ mong con có thể bình an hạnh phúc trưởng thành, không cần liên quan bất cứ chuyện gì với bọn họ.

Nhưng mà, chung quy máu của con vẫn chảy huyết mạch của bọn họ. Sớm muộn gì, khi bọn họ phát hiện ra sự tồn tại và năng lực của con. Bọn họ tuyệt đối sẽ tìm đến con, sẽ lợi dụng con, hoặc làm tổn thương con. Nếu lúc đó mẹ không còn ở bên cạnh con, vậy thì làm sao bây giờ? Cho nên mẹ từ nhỏ liền cho con học nhu đạo để phòng thân, còn nhờ vả Đại Thạch tiên sinh, muốn ông ấy giúp mẹ bảo vệ con, đừng cho con bị bất cứ cái gì thương tổn.

Nhưng mà nếu mọi chuyện mẹ cố gắng sắp xếp, vẫn không thể ngăn cản được bọn họ. Vậy thì, trước khi bọn họ ra tay, con hãy mang bức thư này cùng với vòng cổ, đến nước Mỹ tìm tổng giám đốc 'tập đoàn Đông Hà'Lệ Trường Đông! Mẹ tin tưởng con cần sự giúp đỡ của ông và ông ta cũng tuyệt đối cần con".

Tổng bộ của 'Tập Đoàn Đông Hà' ở tại trường đảo Newyork của nước Mỹ. chẳng qua, muốn tìm được ông ta thật không dễ dàng, con phải nghĩ biện pháp gặp được ông ấy!

Nhất định phải đặc biệt cẩn thận, mẹ vĩnh viễn luôn ở bên cạnh con.

Mẹ yêu con..."

Xem xong thư, cô lập tức lấy ra từ trong phong thư một vòng chiếc vòng cổ kim cương, nhìn kỹ vòng cổ chiếu sáng, im lặng không nói một câu. Cô vẫn cảm thấy phong thư này không thể cung cấp cho cô một đáp án rõ ràng, cũnghưa nói rõ đám người muốn giết cô, 'Bọn họ' rốt cuộc là ai?

Nói tiếp, trong thư cái gọi là 'Năng lực' của cô là muốn ám chỉ điều gì? Cô cùng một gia tộc nào đó có quan hệ huyết thống sao? Lệ Trường Đông của 'Tập Đoàn Đông Hà' là ai?

"Thế nào?" Lâm Thiên Túng ngồi dựa vào bên cửa sổ, nhìn chằm chằm cô.

"Tôi vẫn không rõ........" Cô mờ mịt bối rối đem thư đưa cho anh.

Anh cầm lấy thư, sau khi xem xong nội dung, sắc mặt khẽ biến, thì thào nhớ kỹ: 'tập đoàn Đông Hà........ '

"Như thế nào, anh chưa nghe qua?" Cô vội hỏi.

"Không, đó là một gia tộc tập đoàn cực kỳ đặc biệt, chuyên ngành của bọn họ là đầu tư khai thác các loại bảo thạch khoáng sản quý hiếm, bởi vì ánh mắt tinh chuẩn, thu lợi cực kỳ kinh người, trước mắt những loại khoáng sản thuộc về 'tập đoàn Đông Hà' trải rộng trên toàn thế giới, bao gồm kim cương mạch khoáng, còn có mỏ vàng......" Anh tìm kiếm ấn tượng trong trí nhớ, nói ra.

Phi Điểu Tường cùng 'Tập Đoàn Đông Hà' có liên quan? Anh âm thầm phỏng đoán, theo anh biết, Lệ Trường Đông là một ông lão khoảng 80 tuổi, tuy rằng hiện tại còn là tổng giám đốc của 'Tập Đoàn Đông Hà', bất quá sức khỏe nay không bằng trước. Bên ngoài còn truyền ra tin tức, nói ông ta sắp từ chức, cũng bởi vậy vì tranh giành quyền thừa kế mà bên trong 'Tập Đoàn Đông Hà' xảy ra phân tranh.....

"Nghe qua, hình như....... Nhà đó có rất nhiều tiền......" Cô lăng lăng nói.

"Đúng là rất nhiều tiền, muốn khai thác mạch khoáng không phải là chuyện đơn giản, bất luận có phải chọn được mạch khoáng có giá trị? Một khi quyết định khai thác, sẽ phải đầu tư một lượng lớn tài chính khổng lồ. Vì thế, xí nghiệp bình thường không thể làm nổi chuyện làm ăn này".

"Thì ra là thế, nhưng mà anh nói 'Tập Đoàn Đông Hà' mỗi lần khai thác đều kiếm được bảo quặng". Cô mở to hai mắt.

"Đúng vậy, hình như chưa từng thất bại lần nào".

"Nghe qua giống như bọn họ có siêu năng lực có thể thấy được bảo quặng vậy" Cô bật thốt lên nói.

"Đúng là có người từng hoài nghi như vậy, thậm chí giới truyền thông còn tiến thêm một bước muốn phỏng vấn bọn họ. Chỉ là, vài chục năm nay, gia tộc Hoa kiều ngay tại nước ngoài thâm canh khoáng sản rất là kín đáo, tập đoàn hoạt động cũng thật thần bí. Trên cơ bản, bọn họ không thể xem như là một nhà xí nghiệp hay công ty, mà là một tổ chức tư nhân, cho nên người ngoài rất khó nhìn trộm, ngay cả đối tượng cùng bọn họ hợp tác, cũng đều phải kí trước "Hiệp ước Im miệng", tuyệt đối không thể hướng về phía người bên ngoài đề cập những chuyện có liên quan tới 'Tập Đoàn Đông Hà....." Anh nói xong bỗng nhiên nghĩ.

Tường Hòa hội quán trong mắt người khác, chắc cũng là một tổ chức thần bí khó lường đi!

"Hả, sao anh lại biết nhiều như thế?" Phi Điểu Tường ngạc nhiên nhìn anh.

Lâm Thiên Túng vừa rồi biểu hiện ra một mặt khác mà cô không biết, tay súng thần kỳ, cực kỳ bình tĩnh, lại còn đối với một cái tập đoàn thần bí hiểu biết như thế...........

"Anh rốt cuộc là ai?" Trong mắt cô hiện lên sự nghi ngờ cùng cảnh giác, thân hình bất giác lui về phía sau.

Trong lòng Lâm Thiên Túng hoảng một chút, phát giác ra bản thân mình nói hơi nhiều rồi.

Anh cũng không hy vọng cô biết thân phận của anh. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn rõ ràng biết được mình là 'Mộc Kỳ Lân', những người xung quanh luôn lấy thân phận 'Mộc Kỳ Lân' đối đãi với anh. Dưới danh hiệu này, ngược lại ba chữ "Lâm Thiên Túng" càng thêm nhỏ bé, cho nên đối với thân phận 'Mộc Kỳ Lân' này anh cảm thấy thực chán ghét.

Nhưng mà Phi Điểu Tường cũng không quen biết anh, tuy rằng cô bị bề ngoài của anh ảnh hưởng. Nhưng cô có thể dùng sự thẳng thắn tự nhiên cùng anh ở chung. Ở trong mắt cô, anh trở thành một người bình thường chân chính, không cần phải để ý ánh mắt của người khác, không cần bị nhắc nhở trách nhiệm của chính mình, cũng có thể thoải mái cùng cô đùa giỡn, ngẫu nhiên còn có thể tùy hứng, loại cảm giác này vừa thoải mái lại thú vị, anh thật sự không muốn hủy hoại cuộc sống chung khó có được này của bọn họ.

"Tôi chỉ là một thiếu gia có tiền, bởi vì trong nhà làm kinh doanh nên ngẫu nhiên nghe được một ít tin tức trên thương trường" Anh thuận miệng giải thích.

"Thiếu gia có tiền có thể bắn súng chuẩn xác như vậy?. Cô vẫn có chút nghi hoặc, cho dù cô là người thường, vẫn có thể nhìn ra tay súng của anh có bao nhiêu lợi hại. giận dữ

"Là do hứng thú thôi, bởi vì không muốn đánh nhau sẽ phải đụng đến thân thể đối phương, làm bẩn tay của mình, cho nên tôi đã tập bắn súng".

Những lời anh nói là thật, từ nhỏ đối với các động tác rèn luyện kỹ thuật phòng than anh cảm thấy rất phản cảm, nguyên nhân chủ yếu là do phải cùng người khác tay chân đụng chạm, chẳng những phiền toái lại ghê tởm. Cũng giống như anh, người cha Lâm Kiếm Hi rất hiểu biết tâm tình của anh, bởi vậy từ nhỏ liền luyện cho anh bắn súng, hai cha con thường xuyên đánh giá nhau. Lâu dần, anh liền trò giỏi hơn thầy, có thể nói là thiện xạ, ở trong Tường Hòa hội quán có thể nói là tay sung nhất đẳng thiện xạ.

"Thì ra là thế, nói như vậy, anh cũng chỉ có tài bắn súng lợi hại thôi sao?" Cô gật gù.

"Đúng vậy"

"Nếu không có súng, vậy có phải anh không thể tự bảo vệ mình?" Cô phỏng đoán hỏi.

"Có lẽ vậy......." Anh không nói rõ....... Ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên biến sắc, cảnh cáo nói "Cô đừng lãng phí thời gian nghiên cứu tôi, không bằng dành nhiều thời gian tự hỏi một chút chuyện của mình đi"

"Hả?" Cô ngẩn người, theo tầm mắt của anh nhìn lại, thấy rõ ràng cách đó không xa có một đám lửa cháy, mà theo hướng kia, chính là gian phòng nhỏ của cô.

"Không thể nào......." Cô kinh hãi, sắc mặt thay đổi nhanh chóng.

"Xem ra kẻ địch không buộc cô vào chỗ chết thì không được" Anh nói xong, ra lệnh cho lái xe đến phía hướng lửa cháy.

Xe chưa dừng lại, Phi Điểu Tường đã lao xuống xe, chạy như điên đến chỗ ở đang cháy, lớn tiếng điên cuồng gào thét: "Đại Hắc, Hoa Hoa!"

Một đạo màu đen hướng cô đánh tới, cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đại Hắc da lông bị cháy sém một chút ở bên chân cô dựa vào.

"Đại Hắc" Cô ngồi xổm xuống ôm Đại Hắc, kinh hoảng hỏi: "Hoa Hoa đâu? Đại Hắc, Hoa Hoa đâu?"

Đại Hắc hướng vào bên trong chỗ ở sủa vài tiếng, tựa như nói cho cô con mèo nhỏ Hoa Hoa chưa kịp chạy trốn.

"Không" Cô đau lòng đỏ hốc mắt, kinh ngạc nhìn vào trong phòng ở bị tàn phá, cảm xúc nhất thời bị phá hủy.

Là ai muốn hủy mọi thứ của cô? Là loại thâm cừu đại hận gì mới có thể dùng thủ đoạn này đối phó với cô? Cô không hiểu, mẹ rốt cuộc đã trêu chọc phải người nào? Sự tồn tại của cô trở ngại đến ai? Cô chẳng qua là an phận thủ thường sống qua ngày không được sao?

Lâm Thiên Túng đứng ở phía sau, lẳng lặng nhìn dáng người tinh tế cô đơn có hơi hơi co rúm, bắt đầu lo lắng cho tình cảnh của cô. Cái này mới chỉ là mở màn thôi, nếu anh đoán đúng, thì sẽ còn nhiều công kích lợi hại hơn kế tiếp.

Nếu lấy thân phận 'Mộc Kỳ Lân' cùng tài nguyên và thế lực của Tường Hòa hội quán, muốn điều tra ra toàn bộ mọi chuyện kỳ thực dễ như trở bàn tay, nhưng hiện tại anh chính là 'Lâm Thiên Túng', một 'Nhiếp ảnh gia nghiệp dư' cái gì cũng không có, muốn giúp cô một tay đúng là có chút khó khăn........

Chậc! Tuy không cam lòng, nhưng anh không thể không công nhận, Ngũ đại gia tộc làm cho anh chán ghét kia, có đôi khi tất yếu lại rất có chỗ rất hữu dụng.

Phi Điểu Tường không chán nản lâu lắm, cô đem nước mắt đọng quanh khóe mắt nuốt trở lại trong bụng, mở mắt đứng dậy, nắm chặt vòng cổ cùng với lá thư trong tay, quay đầu nhìn Lâm Thiên Túng.

"Được, tôi sẽ đi" Cô chắc chắn nói.

"Cô muốn đi đâu?" Anh nhìn chằm chằm cô.

Không có kinh sợ khóc kêu, không có bất lực rơi nước mắt, cô so với trong tưởng tượng của anh còn kiên cường hơn, mà sự kiên cường này, lại nhẹ nhàng làm trái tim anh rung động.

Đám lửa đang cháy sau lưng cô, dường như biểu hiện ý chí mãnh liệt của cô, vốn dĩ gương mặt bình thường không gì đặc biệt giây phút này lại xinh đẹp dị thường, giống như một nữ chiến binh không có một tắc sắt trong tay quyết định lao ra chiến trường, vũ khí duy nhất trên người chính là dũng khí của cô, không có một chút chần chờ..........

Anh hô hấp hỗn lọan, lần đầu tiên phát hiện ra trái tim của mình có thể bị người khác ảnh hưởng....

"Đi Trường đảo Newyork!" Cô biết cô đã không còn đường nào để đi, cô phải tự tìm ra đáp án.

"Cô muốn đi một mình sao?" Anh cố ý hỏi.

"Đúng, đây là vấn đề của tôi, tôi không thể đã biết sẽ nguy hiểm còn lôi anh vào cuộc. Hơn nữa, anh cũng không có nghĩa vụ theo giúp tôi mạo hiểm......cho nên, thật xin lỗi, anh tìm người khác nhờ cậy đi!" Cô cười khổ. Kỳ thực, hiện tại cô rất hy vọng có người theo giúp ở bên cạnh mình, nhưng mà đối mặt với Lâm Thiên Túng, cô lại nói không nên lời.

"Thật sao?" Anh thản nhiên đáp lời.

"Hay là, anh cũng nên liên lạc người nhà của mình, nhanh chóng trở về Thượng Hải đi!" Cô khuyên nhủ.

"Cũng đúng" Anh lãnh lùng mà đáp lại.

"Anh nợ tôi tiền cũng không nhất quyết phải trả lại......" Thấy giọng nói anh hờ hững, cô tin anh cũng không muốn vướng vào phiền toái này, một cảm giác phiền muộn không biết tới từ đâu nổi lên trong lòng cô.

Thật là kỳ lạ, ngày hôm qua cô còn mong sớm ngày đuổi anh đi, bây giờ cô lại thấy lưu luyến không rời, đây rốt cuộc là có chuyện gì?

"Cám ơn"

"Thế vậy...... tôi đi đây!" Cô khó khăn nói.

"Ừ" Anh gật đầu

Thật rõ ràng...... Cô run sợ một chút, mới cố gắng ở trên khuôn mặt cứng ngắc nở ra nụ cười mỉm.

"Sau này sẽ gặp lại" Cô nói xong, không dám quay đầu lại nhìn anh thêm một cái, xoay người vội vàng rời đi.

Từ sau khi mẹ qua đời, cô vẫn luôn sống một mình. Bây giờ chỉ là trở về với cuộc sống thường ngày, không có gì phải thương tâm.

Hít một hơi, cô bước đi nhanh hơn về phía đường cái, dường như là sợ đi quá chậm sẽ bắt đầu trỗi dậy một sự ỷ lại không nên.

Nhưng mà, gần ra đến phố lớn, cô lại mờ mịt dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn trời cao, đột nhiên cảm thấy Newyork thật sự rất xa, còn lòng của cô giống như mắc cạn ở một nơi nào đó, sớm đã không ở trong cơ thể của mình.......

"Kế tiếp đi đâu?" Lâm Thiên Túng không biết khi nào đã đứng phía sau cô, thốt ra một câu như vậy. đến đây

"Hả?" Cô quay đầu, trái tim bởi vì anh mà đập nhanh hơn một chút.

"Cô muốn đi Newyork như thế nào?" Anh hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt một bộ dáng chờ xem kịch vui.

"Đương nhiên là..... đi bằng máy bay rồi!" Cô lập tức cãi lại.

"Trước khi đi bằng máy bay thì phải làm chút chuyện gì?" Anh nhíu mày.

"Trước khi đi máy bay còn cần làm cái gì?" Cô bực mình suy nghĩ nửa ngày, mới không chắc chắn hỏi: "Luyện tập chạy trốn sao?"

"Ngu ngốc, ha, ha, ha......" Anh nhịn không được cười ra tiếng, thậm chí cười đau cả thắt lưng.

Ha ha! Nha đầu ngốc này thật sự rất thú vị......

"Này, này, này... anh cười cái gì?" Cô bị anh cười đến vừa xấu hổ lại vừa kinh ngạc, tên quái nhân này là đang phát bệnh sao?

Anh cười đến một lúc lâu mới có thể dừng lại, đại khái đây là lần đầu tiên từ hai mươi mốt năm qua anh bị người khác chọc cười.

"Cô có chút hiểu biết không đấy?" Anh tuy rằng ngừng cười lại, nhưng khóe miệng vẫn không thể khắc chế nhếch lên.

"Cái gì?" cô trừng mắt liếc anh một cái."Bằng không trước khi lên máy bay còn phải làm gì?"

"Làm visa và hộ chiếu" anh trực tiếp nhắc lại rõ ràng.

"À, về chuyện đó, cái đó tôi cũng không cần làm, mẹ tôi đã mất tiền làm giúp tôi hộ chiếu đi Mỹ từ lâu......" Cô nhún nhún vai.

"Cô có gốc tịch Mỹ?" Anh thu hồi ý cười, sửng sốt một chút.

"Đúng vậy, tôi sinh ra ở nước mỹ, cũng coi như là công dân nước mỹ đi! Mẹ tôi nói vậy"

"Sinh ra ở Mỹ ...." Anh thấp giọng lẩm bẩm, trong đầu lập tức suy nghĩ về thân phận của cô có liên quan tới tập đoàn Đông Hà.

Không lẽ, cha cô ta là người nào đó trong tập đoàn Đông Hà...... Có khả năng này sao? buồn cười

"Anh tới đây chỉ muốn nói như vậy với tôi sao?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, mang chút chờ mong mà chính bản thân cũng không giải thích được.

"Đúng vậy! Cô rất ngốc, tôi sợ cô tưởng rằng bản thân cứ đi là có thể tới mỹ" Anh nói móc cô.

"Tôi cũng không phải con ngốc! Anh nên tự lo lắng cho bản than mình thì hơn! Đại thiếu gia nghèo khổ". Cô không giận đáp lại, nỗi chờ mong nho nhỏ trong lòng chợt tan biến.

"Tôi...." Anh còn muốn nói trêu cô vài câu, phút chốc, một lực mạnh sát khí lạnh như băng từ ba phương hướng đánh úp lại, trong lòng anh chợt rùng mình, theo phản xạ anh nhanh chóng ôm lấy cô, lăn về phía hàng rào nhà dân sau lưng cô.

Một viên viên đạn mạo hiểm bay theo phương ngang cách vai hai người năm centimet, từ độ bắn đạn chuẩn xác đến sự phán đoán nhanh nhạy như vậy, anh lập tức kết luận người bắn chắc hẳn là sát thủ.

"Sao ... Sao vậy?" Phi Điểu Tường bị dọa cho mặt trắng bạch, căn bản cô phản ứng không kịp.

"Lại có người tới muốn ám sát cô, nhưng lần này người được phái tới có vẻ chuyên nghiệp hơn" Anh khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt chằm chằm nhìn về phía viên đạn bay tới.

Cô không bị viên đạn dọa đến, nhưng thật ra cô bị anh thình lình ôm vào lòng khiến cho tim cô đập loạn nhịp, toàn bộ suy nghĩ trong đầu cũng đều bị hơi thở mát lạnh nam tính của anh áp đảo, hoàn toàn không thể suy nghĩ về an nguy của bản thân được nữa.

Đột nhiên bị soái ca ôm lấy dính sát như vậy, đại khái so với bị viên đạn bắn trúng còn nguy hiểm hơn mới đúng? Cô nín thở nghĩ lung tung.

Phát hiện cô chỉ ngây ngốc không đáp lại, anh cúi đầu nhìn cô, ngạc nhiên nói: "Cô bị dọa tới ngất rồi sao?"

"Hả ..." Trong nháy mắt hai quả cầu lửa xuất hiện trên hai gò má của cô, cô mới lắp bắp đáp lại anh, "Không...... Không sao, để tôi tự đứng lên......"

Anh chau mày nhíu mi, sao anh có thể không nhìn được tâm tư cô bây giờ chứ, đột nhiên ý niệm trêu chọc cô mạnh mẽ xuất hiện trong đầu, chẳng những không đỡ cô đứng dậy, ngược lại anh càng cúi xuống hướng về mặt cô, chạm gần tới môi cô: "Cô không sao chứ? Phi Điểu, mặt cô rất hồng."

Mẹ ơi! Anh anh anh ta...... Muốn làm gì? Cô trợn tròn hai mắt, ngừng thở, cả người liền cứng lại bất động.

Khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trước mắt cô, ánh mắt anh thì ra là sâu như vậy, mũi anh thì ra là thẳng như vậy, môi anh thì ra là gợi cảm như vậy......

Thật sự là quá đáng! Anh ta tại sao có khuôn mặt đẹp như vậy, đẹp tới mức làm cho người ta không thể thở được?

"Phi Điểu......" anh gọi cô.

Cô càng thêm kinh hoàng, cảm thấy ngay cả máu trong người cũng ngừng chảy rồi.

"Phi Điểu......" Anh không nhịn nổi cười, đành cười lớn hơn nói: "Nếu cô không thở, có thể chết ngạt đấy "

"Hả ..." Cô dùng sức đẩy anh ra, lăn qua một bên, liều mình thở mạnh cứu lại một mạng của bản thân.

Anh bịt miệng, lại một lần không thể nhịn cười. Tại sao có thể có một cô gái thú vị như vậy? Rất thú vị!

Từ lúc ngạt thở đến lúc kiếm lại được một mạng, cô trừng mắt liếc nhìn người khởi xướng, tức giận đứng lên quát: "Anh đừng tùy tiện trêu đùa tôi được không?"

"Cẩn thận một chút!" Anh ngừng ý cười, nhanh tay kéo cô cúi xuống.

"Anh...... Tại sao kéo tay của tôi?" Cô hơi ngạc nhiên, anh không thích đụng chạm người khác, nhưng anh vừa mới ôm cô, hiện tại lại nắm tay cô...... Anh đã quên anh có tính sạch sẽ sao sao?

"Kẻ địch còn ở gần đây, cô đứng lên vừa vặn sẽ trở thành hồng tâm của bọn chúng." anh nghiêm mặt nói.

"Thật không? Kẻ địch còn ở gần đây?" cô kinh hãi, vội vàng cúi người xuống, khẩn trương hết nhìn đông tới nhìn tây."Vậy chúng ta làm gì bây giờ?"

"Đành phải lãng phí thêm một viên viên đạn nữa." Anh thấp giọng oán giận.

Cô chỉ nghe thấy anh mở miệng, còn không kịp lý giải ý tứ của anh, liền thấy anh lấy tư thế chuyên nghiệp đứng dậy, rút súng, nhắm bắn, toàn bộ vài động tác chưa tới năm giây, thậm chí anh không thèm nhìn kết quả, chợt nghe rõ cách đó tám mươi mét có người kêu đau ngã xuống đất.

Cô há hốc mồm, anh cũng đã thu lại tư thế, phất phất đám tóc mái dày, tư thái hết sức tao nhã tuấn dật.

"Hắn ta...... Người kia bị anh giết sao?" Cô hoảng sợ hỏi.

"Chính là hủy đi mắt trái của anh ta mà thôi." Anh hừ lạnh.

Mắt trái? Xa như vậy còn có thể nhắm trúng mắt trái? Không thể nào! Cô kinh sợ thở gấp một tiếng, càng thêm thể nghiệm rõ ràng kỹ năng bắn súng của anh giống như thần kỹ.

"Được rồi, đừng trì hoãn nữa, chúng ta nên xuất phát thôi." anh thu lại súng, làm bộ chuẩn bị lên đường.

"Xuất phát? Chúng ta? Đi đâu?" cô sững sờ hỏi.

"Đi Newyork!" Anh tự nhiên đáp lại.

"Mẹ ơi! Anh...... Cũng phải đi?" Cô kinh hô, không thể nói rõ cảm xúc vừa mừng vừa lo trong lòng, vui là vì có anh cùng đi, trong lòng có chút yên ổn; lo là vạn nhất liên lụy đến anh, vạn nhất ngay cả anh cũng gặp nạn......

"Không có tôi, cô nghĩ cô có thể sống sót đến được Newyork sao?" Anh lạnh lùng châm chọc.

"Nhưng mà...... Chuyến đi này rất có thể nguy hiểm trùng trùng ......" không phải cô xem thường anh, mà là kẻ địch thực sự rất khó đối phó.

"Tôi vừa lúc cảm thấy mấy ngày nay có chút chán nản, nghĩ muốn trải qua mạo hiểm một chút xem sao."

"Nhưng là......" cô vừa do dự lại lo lắng.

"Đúng rồi, vé máy bay tiền là do cô trả." anh lười cùng cô nói nhiều, tiêu sái quay đầu, đi thẳng về phía trước.

"Hả? Vì sao?" cô giật mình, lập tức hô to chạy theo anh." Vì sao tôi phải trả tiền máy bay cho anh?"

"Tôi xuất lực, cô trả tiền, công bằng mà."

"Anh hãm hại người kia thì sao! Sao lại coi là công bằng?Tiền vé máy bay rất đắt! Hơn nữa tôi đã phải thay anh trả một đống hóa đơn, anh rốt cuộc nghĩ tôi còn tiền sao? Anh đã là đại thiếu gia có tiền, tại sao có thể nhỏ mọn như vậy......" cô ở phía sau anh quang quác quát mắng, giây phút ấy cô hồn nhiên chợt quên đi những khó khăn trước mắt.

Anh đưa lưng về phía cô, đối với tiếng quát mắng của cô làm bộ mắt điếc tai ngơ, nhưng khóe miệng lại liên tục nhếch lên.

Ở bên cạnh nha đầu này cãi nhau, mấy ngày tới đây, anh có thể tin tưởng bản thân tuyệt đối sẽ không nhàm chán.

"Lão gia, tiểu thư đã đáp chuyến bay đi Newyork." Lão Kim đi tới cạnh giường Lệ Trường Đông báo cáo.

"Thật sao? Vậy chứng tỏ, nó đã thông qua trở ngại đầu tiên?" Lệ Trường Đông nói.

"Dạ, bọn người của thiếu gia ở Nhật Bản đánh lén đều thất bại."

"Vậy không sai rồi, 『 Nữ Thần 』 trời sinh đều rất trường thọ, trừ phi người chịu không nổi cô đơn mà tự mình hại mình......" Lệ Trường Đông lẩm bẩm.

Một khi xác nhận là "Nữ Thần" của Lệ gia, chính là sử dụng năm tháng của mình để đổi lấy tài bảo vô tận, đây là số mệnh của "Nữ Thần", không thể tự mình thay đổi số mệnh.

"Nghe nói có có một chàng trai luôn luôn ở bên cạnh bảo vệ cô ấy." Lão Kim giải thích.

"Chàng trai nào? Hắn là ai vậy?" Lệ Trường Đông nhỏ giọng.

"Chưa rõ, cơ sở ngầm của chúng ta không tra rõ được lai lịch hắn ta, trước mắt chỉ biết hắn ta là một xạ thủ tài năng, tổ chức Yamamoto của Nhật Bản chịu không ít đau khổ vì hắn."

"Thật sao? Hãy nhanh chóng xác nhận thân phận của anh ta đi, đừng để cho đứa trẻ liên quan đến một đứa không rõ ràng như vậy." Lệ Trường Đông nghiêm túc nói.

"Dạ."

"Còn nữa, tiếp tục theo dõi hành động của các thiếu gia, cũng đừng để bọn họ thật sự làm tổn thương đứa nhỏ." Lệ Trường Đông lại nói.

"『 Nữ Thần 』tiếp theo sao?" Lão Kim lo lắng hỏi.

"Không sai......"

"Vạn nhất cô ấy không phải thì sao?"

"Cho dù không đúng, nó cũng phải trở về nhận tổ nhận tông, dù sao nó cũng là con cháu của Lệ gia." Lệ Trường Đông sâu sa nói.

"Nhưng chỉ cần cô trở về, thân thể của cô tất sẽ sáng tỏ, đến lúc đó, lại khiến cho tranh chấp không cần thiết xảy ra." Lão Kim thở dài.

"Nếu thật sự không giấu được, vậy hãy nói rõ với mọi người đi!"

"Nhưng......"

"Lão Kim, 『 Nữ Thần 』 đời đời đều là người đứng đầu Lệ gia, kế thừa được năng lực của 『 Nữ Thần 』, đồng thời cũng kế thừa tập đoàn mỏ quặng Đông Hà, đây là gia quy nhà ta vĩnh viễn không thay đổi được. Hơn nữa, tập đoàn Đông Hà đang có hiện tượng đình trệ, chúng ta cần nó." Lệ Trường Đông thở dài một hơi.

"Tôi đã rõ..." Lão Kim cúi đầu nói.

"Hơn nữa, việc nó đến Newyork, nhất định là do Cung Tử an bài, chuyện này có lẽ là cô đang hướng ta đòi lại một cái công bằng ta đã nợ cô ấy năm đó......" Lệ Trường Đông ủ dột nhìn về phía ngoài cửa sổ, suy nghĩ hướng về phương xa.

Lão Kim không có mở miệng, chỉ là lông mày không tự giác chau lại.

Chuyện năm đó cơ hồ đã phá hủy Lệ gia, để đạt tới như ngày nay lão gia của ông đã phải rất vất vả bình tĩnh, ông thật sự không muốn chuyện xưa tái diễn một lần nữa.

Nhưng mà, Lệ gia cần một"Nữ Thần", đây là chuyện không thể thay đổi, rốt cuộc, cô gái sắp tới sẽ mang đến cho Lệ gia sự hưng thỮh hay suy vong đây?

Mọi thứ chỉ có thể phó mặc cho số phận.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-10)