Vay nóng Tinvay

Truyện:Búp Bê Của Tiểu Bá Vương - Chương 02

Búp Bê Của Tiểu Bá Vương
Trọn bộ 10 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Vũ Tuyệt Luân phát hiện, Chu Mạch Mạch phi thường im lặng, nếu khôngnghe qua nàng mở miệng, hắn thật đúng là hội nghĩ nàng chẳng qua chỉ làmột con búp bê.

Mái tóc đen dài buộc gọn trên đầu, thân mặc một chiếc váy len màutrắng, ở trên máy bay của tập đoàn tư nhân Vũ gia, nàng thủy chung giống như một người vợ nhỏ thu mình trong ghế ngồi, lặng lẽ ăn cơm, hoặc lànhắm mắt nghỉ ngơi, tuy rằng thoạt nhìn rất giáo dưỡng, nhưng nàng không bao giờ chủ động nói chuyện, cũng không tham gia trò chuyện, trônggiống như mắc chứng tự kỷ làm cho Vũ Tuyệt Luân bị chọc có chút bốc hỏa.

Nàng như vậy thật buồn bực, về sau như thế nào để ý toàn bộ Tường Hòa Hội Quán? Không biết làm thế nào để cùng người khác giao tế xã giao, bộ mặt đẹp có cái rắm dùng?

Càng khiến hắn khó chịu là, mí mắt của nàng luôn rũ xuống, không nhìn vào bất luận kẻ nào, hơn nữa không nhìn hắn, mỗi lần sắp đối mặt vớiánh mắt của hắn nàng tức khắc liền tránh đi, động tác nhỏ này khiến cơntức của hắn mọc lan tràn.

Đã vậy hài tử này còn không tự nhiên xoay tới xoay lui, rốt cuộc là đang làm cái quỷ gì?

Nghẹn nửa ngày, hắn nhịn không được hướng nàng đi tới, đặt mông ở ghế đối diện nàng ngồi xuống, chân dài còn thực kiêu ngạo trước mắt nàngvắt lên.

-"Uy, ngươi làm cái gì vậy? Không ai nói cho ngươi né tránh ánh mắtcủa người khác là hành vi không lễ phép sao? Ngươi mất hứng việc ta tớiđón ngươi cũng không nhất thiết khiến không khí tệ như vậy đi?" Hắn mởmiệng chính là không khách khí quở trách.

Chu Mạch Mạch bị hắn làm cho hoảng sợ, rất nhanh ngồi thẳng, vẻ mặt kích động.

-"Thực xin lỗi, ta cũng không có cố ý...Ta là nói...Ngươi có thể đặc biệt tới đón ta...Đã là vinh hạnh của ta..." Nàng sợ hãi biện xưng.

Nàng sở dĩ trốn tránh hắn, là vì không biết cùng hắn nên nói cái gì, hơn nữa nàng có điểm sợ hắn, sợ hắn toàn thân khí thế áp bức, sợ hắn giọng điệu cương mãnh cháy người, càng sợ cặp mắt kia giống như câu nhiếp hồnphách...

Cho nên nàng không muốn cùng hắn tiếp cận, rất sợ ở quá gần hắn ý chí nàng sẽ bị hơi thở mãnh liệt của hắn hỏa thiêu đốt thành tro.

Vũ Tuyệt Luân tinh tường cảm nhận được sự sợ hãi của nàng, không khỏi thoáng giật mình, lập tức nhớ tới nàng trước mặt mẫu thân cũng là loạivẻ mặt hốt hoảng sợ hãi này.

Lá gan của nàng không khỏi cũng quá nhỏ đi? Mới nói nàng một câu nàng liền bị dọa thành như vậy.

-"Thiếu gia, Chu tiểu thư nhất định là bởi vì một mình một người tớiThượng Hải mới có thể có chút bất an, ngươi đừng dọa nàng." Hắc Lượngnhìn ra được Chu Mạch Mạch trước mặt Vũ Tuyệt Luân căn bản ngay cả dũngkhí mở miệng cũng không có.

Cô gái đáng thương, gặp trúng Vũ Tuyệt Luân chính là vận kí nàngkhông tốt, nếu đổi thành kỳ lân khác, có lẽ nàng sẽ có điểm tự tại hơn, bởi vì có dũng khí chủ động cùng Vũ Tuyệt Luân nói chuyện phiếm ít người lại càng ít, tiểu tử này mới hai mươi, tuy còn rất trẻ tuổi nhưng toànthân tràn ngập thái độ khinh thị độc đoán cùng với vẻ ngạo mạn xưng hùng xưng bá, hắn thông minh quả quyết, sáng suốt hơn người, Vũ gia thànhviên đối với hắn chịu phục vô cùng, mà U Minh hội đối với vị thủ lãnhtrẻ tuổi này đồng dạng kính sợ có thêm, người bình thường ở trước mặthắn, khí thế đã sớm không có.

-"Ta nào có dọa nàng? Ta là chịu không nổi nàng như vậy không buồn hé răng, giống như có ai chọc nàng không bằng." Vũ Tuyệt Luân thối nói.

-"Vậy ngươi khẩu khí cũng dịu đi một chút, vừa rồi rất giống như đang mắng người." Hắc Lượng lắc đầu, lập tức đối với Chu Mạch Mạch cười nói: "Chu tiểu thư, ngươi đừng để ý, thiếu gia nhà ta không có ác ý, hắn nói chuyện khẩu khí thường xuyên như vậy, chúng ta đều đã quen rồi."

Chu Mạch Mạch thở dài nhẹ nhõm, quay đầu đối Hắc Lượng cảm kích cười.

Nàng biết Hắc Lượng cùng Bạch Dã đều là thân tình của Vũ Tuyệt Luân, Bạch Dã thân hình cao gầy, lạnh lùng chanh chua, may mà giờ phút này hắn đang bận điều khiển máy bay, mới có thể không cần đối mặt với hắn.

Nhưng Hắc Lượng lại không giống với, hắn có gương mặt ngăm đen chấtphác, dáng người trung đẳng, cảm giác vô cùng thân thiết ôn hòa, làm cho người ta không có cảm giác áp bách.

Vũ Tuyệt Luân thấy Chu Mạch Mạch đối Hắc Lượng mỉm cười, trong lòngpha chút không phải tư vị, chẳng lẽ hắn ở trong mắt nàng thật sự là hung thần ác sát sao? Ngay cả nói nàng cũng thực khẩn trương, như vậy thậtkhông thú vị!

-"Uy! Nói cho ta biết, ngươi cùng Đằng Tế như thế nào nhận thức?" Hắn một tay chống cằm, nhìn chằm chằm nàng, rất muốn biết nàng cùn Đằng Tếquan hệ như thế nào.

-"Ta...Ta chỉ là tại một bữa ăn tối gặp qua hắn..." Nàng nửa sụp mi mắt, chỉ dám đem ánh mắt đặt ở trên da giày đen bóng của hắn, không dám chống lại ánh mắt hắn.

-"Ngươi cùng Đằng Tế một mình ăn cơm?" Hắn rất khó tưởng tượng cái loại người như Đằng Tế có thể cùng một cô gái ngồi ăn cơm.

-"Không, có rất nhiều người ở đó, ta và mẫu thân chỉ là cùng tham gia." Nàng thấp giọng giải thích.

-"Ý của ngươi là, ngươi và Đằng Tế chỉ thấy qua một lần?" Hắn kinh ngạc.

-"Ân." Nàng gật gật đầu.

-"Chỉ thấy qua một lần liền quyết định cùng ngươi kết hôn?" Hắn nhíu mày.

-"Đúng vậy."

-"Sau đó các ngươi không hề gặp lại?" Hắn lại hỏi.

-"Không có."

-"Đằng Tế rốt cuộc đang làm cái gì? Hôn nhân đại sự hắn liền như vậy tùy tiện quyết định?" Hắn buồn bực lẩm bẩm.

-"Hoặc là Kỳ lân vương đối với Chu tiểu thư nhất kiến chung tình a!" Hắc Lượng xen mồm nói.

-"Đánh chết ta cũng không tin tiểu tử kia là người như vậy." Hắn hừlạnh. Chu Mạch Mạch xác thực rất đẹp, nhưng hắn tổng cảm thấy Đằng Tếthích hẳn không phải là loại này.

Chu Mạch Mạch xấu hổ dem đầu cúi càng thấp, nàng cũng rất muốn biếtKỳ lân vương Đằng Tế vì sao muốn kết hôn với nàng, ngày đó có rất nhiềucô gái tham gia bữa ăn, người người đều bối cảnh hùng hậu, không phảidanh môn chính khách chi nữ, thì cũng là tập đoàn tài chính phú hàothiên kim, nhưng là Đằng Tế liếc mắt một cái liền nhìn trúng nàng, cũngchủ động hỏi tên nàng, vài ngày sau, nàng chợt nghe mẫu thân nói hôn sựđã được định rồi.

Cũng khó trách Vũ Tuyệt Luân hội khả nghi, bởi vì ngay cả chính nàngcũng không tin tưởng Đằng Tế có thể yêu thương nàng, nam tử kia có ánhmắt so với băng còn lạnh lẽo hơn, cái loại người này, nếu không phảikhông hiểu gì về tình yêu, thì chính là không cần yêu...

Cho nên, nàng căn bản là không biết Đằng Tế muốn lấy nàng nguyên nhân ở đâu.

Nhưng, cũng bởi vì không hiểu, cho nên mới càng thêm bất an.

-"Tình yêu, loại sự tình này rất khó nói, có trời mới biết nó sẽ đi vào lòng ta bất cứ lúc nào." Hắc Lượng cười nói.

-"Chỉ có những người yếu đuối mới tiến vào ái tình, ta sẽ không như vậy." Vũ Tuyệt Luân tự phụ cười lạnh.

Gặp ngũ hành kỳ lân một đám bị ái thần bắt được, hắn cũng chỉ có thểđối với tương lai sau này của bọn họ mà chia buồn, cả đời nếu bị một nữnhân trói chặt quả thật chính là hành vi ngu xuẩn chui đầu vào lưới, nhân sinh quan trọng nhất chính là tận hưởng lạc thú trước mắt, cái gìthiên trường địa cửu, sông cạn đá mòn, bất quá chỉ muốn lừa nữ nhân màứng đối thôi.

-"Ta biết, giống như ngươi, loại người không thiếu nữ nhân chính làkhông có khả năng tin tưởng tình yêu." Hắc Lượng chế nhạo nói.

-"Dù sao nam nhân hay nữ nhân cũng đều giống nhau, cảm thấy thích hợp thì ở cùng một chỗ, phai nhạt thì chia tay, như vậy mọi người khôngphải thực nhẹ nhàng sao? Làm sao cứ phải bướng bỉnh muốn cột vào nhau?Không biết mệt hả?" Hắn khinh miệt cười, đột nhiên đặt chân xuống, thânmình nghiêng về phía trước, nheo nheo mắt, mang vẻ trào phúng vô lễ ác ý tươi cười chất vấn Chu Mạch Mạch: "Nói cho ta biết, ngươi đáp ứng hônsự này đại khái cùng tình yêu không có quan hệ đi?"

Chu Mạch Mạch ngẩn ngơ, hai má phiếm hồng, quẫn bách không biết nên trả lời như thế nào:"Ta...Ta..."

-"Có tiền thực sự là hữu ích a! Có phải hay không? Nó thậm chí còn có thể mua được vợ." Hắn châm biếm liếc nhìn nàng, cố ý làm cho nàng bốirối khó xử.

Hỏa Kỳ Lân cư nhiên là một tên đáng giận, nói chuyện giáp thương mang côn, thật sự là đả thương người.

-"Ta...Ta thừa nhận là bởi vì tiền mới đáp ứng hôn sự, nhưng là Kỳ LânVương đối với nhà ta có ơn huệ, ta nhất định sẽ báo đáp, cố gắng làm một người vợ tốt, vì hắn kính dâng cả đời, trung thành canh giữ bên ngườihắn..." Nàng hốc mắt ửng đỏ, cố lấy dũng khí cãi lại.

-"Kính dâng? Thực buồn cười, cách nói này của ngươi quả thật đem hắn làm thần, không phải trượng phu." Hắn đùa cợt cười lạnh.

-"Hắn nguyện ý ra tay cứu lại Nguyên Thế điện tử, với ta mà nói chẳng khác nào là thần..." Nàng ngẩng đầu, nghiêm túc khẳng định.

Nang nói nửa ngày chính là đề cao Đằng Tế, cách nói này không hiểusao chọc trúng Vũ Tuyệt Luân, hắn nhăn lại hai hàng lông mày anh tuấn, hừ lạnh nói: "Đủ rồi, ngươi muốn đem Đằng Tế trở thành cái gì một chútcũng không liên quan đến ta, bất quá đừng tưởng rằng có thể dễ dàng trởthành Tường Hòa Hội Quán nữ chủ nhân, không dễ đâu!"

Còn chưa tới Thượng Hải đã bị người ta không chút lưu tình chối bỏ tư cách, nàng bạc nhược tự ái lên tiếng trả lời.

-"Ta...Ta biết chính mình còn rất trẻ, không phù hợp với kỳ vọng củacác ngươi...Nhưng ta sẽ cố gắng..." Thanh âm của nàng nghẹn ngào, hơi nướctrong hốc mắt đã bắt đầu đảo quanh.

Không thể khóc, mẫu thân đã dặn dò, vô luận gặp bất cứ chuyện gì cũng không được khóc!

Nàng ghi nhớ lời dạy bảo của mẫu thân, liều mình đem nước mắt nén xuống.

-"Cố gắng? Chỉ cố gắng thôi thì ích lợi gì? Ngươi như vậy vừa nhátgan lại mau nước mắt, căn bản không xứng thống lĩnh ngũ đại gia tộc, ngươi đừng nghĩ đến gương mặt có một chút xinh đẹp thì có thể đánh lừamọi người, Đằng Tế ăn trúng cái gì ta không biết, nhưng là chúng ta NgũHành Kỳ Lân cũng không phải ăn ngươi một bộ." Không biết vì sao, hắnchính là muốn đem nàng chọc khóc.

-"Thiếu gia!" Hắc Lượng đối với hành vi của hắn cảm thấy kinh ngạc, bình thường Vũ Tuyệt Luân tuy rằng đối với người không biết khách khí, nhưng khi cùng nữ nhân ở một chỗ hắn chưa từng quá ác ngôn, vì sao cốtình đối đãi như vậy với Chu Mạch Mạch?

Những giọt nước mắt cuối cùng chảy ra từ hốc mắt Chu Mạch Mạch, nàngcúi đầu chạy nhanh, vội vàng muốn từ túi xách lấy ra chiếc khăn tay, nhưng là tay cầm không chắc, khăn tay rơi xuống thảm, vừa vặn dừng ở bên chân Vũ Tuyệt Luân.

Chính là đang khom người nhặt lên khăn tay, thế nhưng không biết VũTuyệt Luân vô tình hay cố ý, duỗi chân ra, giả bộ muốn đứng lên, vừa vặn dẫm nát chiếc khăn tay màu trắng.

Nàng ngây dại! Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ chịu loại nhục nhã này...

Nàng không hiểu, hắn vì sao lại như vậy chán ghét nàng? Nàng đã làm gì trêu chọc hắn sao?

Cả người run nhè nhẹ, nàng khổ sở đem mặt vùi vào hai lòng bàn tay, không tiếng động khóc nức nở đứng lên.

-"Thiếu gia! Ngươi..." Hắc Lượng nhìn không được, Vũ Tuyệt Luân như vậy chẳng khác nào đem mọi bất mãn đối với Đằng Tế trút hết lên người ChuMạch Mạch.

-"Chậc! Thực phiền, Hắc Lượng, kêu Bạch Dã bay nhanh một chút, takhông muốn cùng nữ nhân khóc lóc suốt ngày này trên máy bay." Vũ TuyệtLuân lớn tiếng trách mắng, xoay người rời đi.

Hắc Lượng liếc nhìn Chu Mạch Mạch, cũng không biết nên nói lời nào an ủi, chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Hắn quá rõ ràng Vũ Tuyệt Luân cùng Đằng Tế trong lúc đó khúc mắc, Đằng Tế lần này phái Vũ Tuyệt Luân tới đón Chu Mạch Mạch, căn bản chínhlà quyết định sai lầm.

Vũ Tuyệt Luân tức giận trở lại chỗ ngồi, trong lòng kỳ thật cũngkhông thoải mái, không có việc gì lại đi bắt nạt một tiểu nữ tử yếuđuối, chính hắn cũng không biết vì sao đối với Chu Mạch Mạch phát hỏa, cho dù nàng là vợ tương lai của Đằng Tế, hắn cũng không có lý do lấynàng khai đao a!

Tự ghê tởm nhổ ra một hơi lớn, hắn nhàm chán mở Tivi, đang muốn chơiđiện tử Giang Tuân giải buồn, đột nhiên máy bay lắc mạnh có dấu hiệu hạcánh.

Hắn kinh ngạc, còn chưa kịp mở miệng chất vấn, may bay lại tiếp tục lắc mạnh.

-"A—" Người bán hàng sợ hãi kêu lên.

Chu Mạch Mạch sợ tới mức toàn thân cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước nháy mắt trắng xanh.

-"Bạch Dã, sao lại thế này?" Vũ Tuyệt Luân vơ bộ đàm hỏi khoang điều khiển.

-"Máy bay va vào một đám mây nên có chút trục trặc, có vẻ như chúngta phải tìm nơi hạ cánh khẩn cấp!" Bạch Dã báo cáo tình huống.

-"Buộc hạ cánh? Shit! Hiện tại máy bay đang ở trên Thái Bình Dương, có thể hạ cánh ở nơi nào?" Hắn nhướn mày, nhìn vào vị trí máy bay ở trên bản đồ.

-"Chúng ta vừa đến vùng trời quốc gia phía trên quần đảo Hawaii, xemra chỉ còn cách hạ cánh khẩn cấp trên hòn đảo này..." Bạch Dã thanh âmkhông mấy lạc quan.

Hắc Lượng cũng vội vàng đi đến, lo lắng nhìn hắn.

-"Sân bay Đàn Hương Sơn ở gần đây, có thể hay không hạ cánh xuống đó?" Vũ Tuyệt Luân bình tĩnh hỏi.

-"Máy bay không có khả năng chống đỡ đến sân bay Đàn Hương Sơn..."

-"Ân..." Vũ Tuyệt Luân rất nhanh lướt nhìn Chu Mạch Mạch, nhanh chóng cân nhắc toàn bộ các tình huống nguy cấp.

Đúng lúc này máy bay lại có một trận chấn động, sau đó lao thẳng xuống.

-"Hỏng bét! Cánh máy bay có vấn đề, ngay cả hạ cánh cũng rất khó khăn..." Bạch Dã khẩn cấp báo cáo.

-"A!" Chu Mạch Mạch sợ đến mức thét ra một tiếng chói tai.

Vũ Tuyệt Luân nắm chặt ghế ngồi, liếc nhìn nàng, sắc mặt trầm xuống.

Shit! Làm sao có thể gặp cái loại tình huống này, thực đáng giận...

-"Thiếu gia, đợi xuống thêm nữa sẽ rất nguy hiểm, ngươi mang Chu tiểu thư nhảy dù trước đi!" Bạch Dã đề nghị.

-"Cái gì? Muốn ta mang theo cô ta nhảy dù?" Vũ Tuyệt Luân chán ghét bẻ cong hai hàng lông mày.

-"Không được, Bạch Dã, làm như vậy rất mạo hiểm..." Hắc Lượng nắm lấy bộ đàm hét lớn.

-"Ở lại máy bay mới là nguy hiểm, thiếu gia có nhiệm vụ là mang Chutiểu thư "bình an" trở về Thượng Hải, toàn bộ quần đảo Hawaii gần mộttrăm ba mươi đảo nhỏ, phụ cận hẳn là có mấy cái đảo nhỏ có thể lên bờ."Bạch Dã lại nói.

Bạch Dã trong lời nói nhắc nhở Vũ Tuyệt Luân, hắn nhớ tới Đằng Tếmuốn hắn "lông tóc không hao tổn gì" mang Chu Mạch Mạch trở về, cái loại vẻ mặt khiêu khích này, một cỗ tức giận bùng lên trong lồng ngực.

-"Được, chuẩn bị trang bị nhảy dù." Hắn thà rằng mạo hiểm, cũng không muốn để Đằng Tế có cơ hội châm biếm hắn ngay cả một việc nhỏ cũng làmkhông xong.

-"Nhưng là..." Hắc Lượng vẫn có điểm lo lắng.

-"Dù sao so với ở lại thì nhảy dù chung quy vẫn an toàn hơn, đừngnhiều lời, mau chuẩn bị, nếu cần thiết, có thể bỏ lại máy bay, tất cảcùng nhảy." Hắn vừa dứt lời liền đi hướng Chu Mạch Mạch, kéo tay nàng.

-"Ngươi...Ngươi muốn...muốn làm cái gì?" Nàng trợn to đôi mắt xinh đẹp, run giọng hỏi.

-"Máy bay gặp sự cố, ngươi cùng ta nhảy dù." Hắn mang nàng đến đuôimáy bay, một tiếp viên đã đem trang phục đặc thù cho nhảy dù chuẩn bịtốt.

-"Nhảy...Nhảy dù? Nhưng là...ta sẽ không a..." Nàng hoảng sợ không thôi.

-"Muốn sống tiếp liền nghe theo lời ta, trực tiếp đem cái này mặc vào." Hắn đem nhất kiện rất nặng cấp cho nàng.

Đây chính là bộ đồ cứu hộ mới ngiên cứu của Giang Tuân, có thể cáchthủy, không khí lạnh và áp suất khí quyển, trên mũ có kèm theo một ốngdưỡng khí nhỏ, có thể duy trì trong 15 phút, phía sau lưng dù còn có sẵn thiết bị điều chỉnh phương hướng, chỉ cần biết cách điều khiển, cho dùđáp xuống trên biển cũng có thể chống đỡ bốn giờ chờ cứu viện.

Hiện nay, toàn thế giới đã có rất nhiều phú hào trả giá cao để có thể sử dụng thiết bị bảo hộ này, rất nhiều công ty hàng không đối với sảnphẩm này cũng có hứng thú, đang tích cực cùng Giang Tuân đàm phán.

Chính vì nguyên nhân tin tưởng đồ trang bị này, hắn mới có thể quyết định mang Chu Mạch Mạch nhảy xuống.

Chu Mạch Mạch bị kéo đi, khuôn mặt nhỏ nhắn dọa thành tro tàn, chưatừng nghĩ tới mình có thể gặp cái loại tình huống đáng sợ này, mười támnăm qua, nàng dưới sự bảo vệ cẩn thận của phụ thân chưa bao giờ trải qua nguy hiểm gì, bây giờ vừa mới rời đi nước Mỹ liền đối mặt với hiểmcảnh.

Phải mất vài phút, nàng dưới sự hỗ trợ của các nhân viên mới có thểđặt lên mình thiết bị nặng 10 kg, giương mắt vừa thấy, Vũ Tuyệt Luâncũng đã an bài xong rồi, chính là đang nhìn chằm chằm vào nàng, càngkhông ngừng nói thầm.

-"Chậc, ta đi qua máy bay không biết bao nhiêu lần, chưa từng xảy ratình huống, riêng lần này ngươi vừa lên phi cơ liền xảy ra sự cố, đúnglà sao chổi!"

Nàng hoảng loạng và bất lực, hai chân như nhũn ra, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn chỉ trích trách móc.

Độ cao của máy bay liên tục giảm xuống, đương lúc vừa tiến vào khuvực thích hợp, Bạch Dã lập tức lấy loa khuếch đại âm thanh hô to: "Cóthể!"

Vũ Tuyệt Luân quay đầu nhìn Hắc Lượng nói: "Mạng người so với máy bay là trọng yếu, nếu không được, tất cả cùng nhau thoát đi, bất cứ giánào, hiểu không?"

-"Vâng." Hắc Lượng gật đầu.

-"Ta sẽ chủ động liên lạc với các ngươi, nếu mọi người bình an, ngaytại đàn Hương Sơn hội họp, nếu chưa thấy ta, tìm Tường Hòa Hội Quán phái người cứu viện." Hắn lại nói.

-"Vâng."

Dứt lời, hắn dùng tay ra hiệu, Hắc Lượng đem lối thoát hiểm mở ra, ngay lập tức, gió lạnh mạnh mẽ tràn vào Cabin, thiếu chút nữa đẩy ChuMạch Mạch về phía sau.

Nàng hai tay ôm chặt lấy lan can an toàn, vừa nhìn thấy ngoài kiatầng mây cùng độ cao, sớm sợ tới mức hồn phiêu phách lạc, hàm răng không ngừng va vào nhau.

Không...Không...Nàng sẽ không nhảy xuống...có chết cũng không nhảy...

Nàng hoảng sợ xoay người, không chút nghĩ ngợi hướng cabin chạy như điên.

-"Shit! Này! Ngươi quay lại đây cho ta!" Vũ Tuyệt Luân tức giận đuổi theo, kéo lấy cánh tay nàng.

-"Ta...Ta sẽ không nhảy! Ta không dám nhảy!" Nàng cuồng loạn hô to. Nàng rất sợ! Thực sự là rất sợ!

-"Ngươi này ngốc tử, máy bay này khả năng sẽ rơi xuống, ngươi muốnchết có đúng hay không?" Hắn mắng chửi đem nàng kéo đến cạnh cửa.

-"Không cần...Không cần..." Nàng liều mình kháng cự.

Phút chốc, máy bay lại có một trận rung chuyển mạnh, mất tốc độ laoxuống, Hắc Lượng biết tình huống không ổn, lo lắng hét lên: "Thiếu gia!Không được! Đi mau!"

Vũ Tuyệt Luân mặt trầm xuống, bàn tay to chụp tới, đem cả người ChuMạch Mạch ngã vào lòng hắn, sau đó, dùng một cái móc đem đai lưng củahai người khóa lại với nhau.

-"Ngươi...Ngươi muốn làm gì?" Chu Mạch Mạch kinh hãi, cấp bách muốn tránh thoát.

-"Ngươi nếu không muốn ngã chết, liền ôm chặt một chút!" Hắn khôngđợi nàng chuẩn bị tâm lý, ôm nàng lao ra khỏi cửa nhảy xuống dưới.

-"A—"

Rơi xuống không trọng lực làm cho Chu Mạc Mạch sợ tới mức thét lênchói tai, nhưng nàng nghe không thấy chính mình hò hét, bên tai trừ bỏtiếng gió gào rít, thì còn lại là từ ngực Vũ Tuyệt Luân truyền đến từngđợt trầm ổn cổ động, cùng với nàng rơi xuống, rơi xuống...

Ý thức mơ hồ hết sức, nàng chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi khôn cùng, giống như đang bị đưa vào địa ngục, bị Vũ Tuyệt Luân mang tiến vào vựcsâu không đáy...

-"Này! Tỉnh lại! Ngươi muốn bất tỉnh tới khi nào! Này! Chu Mạch Mạch, ngươi tỉnh lại cho ta!

Một tiếng gọi từ đâu vọng đến, giống như xuyên qua tường đồng vách sắt, đem ý thức Chu Mạch Mạch từ nơi xa xôi quay về.

Mở mắt ra, lâp tức nhìn thấy đôi đồng tử ngang ngược, cặp mắt chứa đầy sự tức giận và thiếu kiên nhẫn,

Nàng vẫn có chút mơ hồ, sau một lúc lâu mới thì thào hỏi: "Ta...đã chết sao?"

-"Cái gì? Ngươi hiện tại còn đang nằm mơ hả? Mau đứng lên!" Vũ Tuyệt Luân giận mắng một tiếng.

Từ máy bay nhảy xuống, hắn bị tiếng thét chói tai của nàng thiếu chút nữa đâm thủng màng tai, sau đó không đến vài giây, nha đầu nhát ganliền ngất đi, cả người cứ thể dựa hẳn vào người hắn, hại hắn thiếu chútnữa không kịp giật dây dù.

Thật vất vả mới đáp xuống an toàn trên mặt biển, hắn vô thức phải kéo theo nàng bơi gần ba cây số mới tới được hòn đảo nhỏ này, sau đó lại cố sức đem nàng lên bờ, toàn bộ quá trình đại tiểu thư này hồn nhiên không biết, hại hắn mệt thảm.

Rõ là! Nàng quả thực tựa như cái ôn thần, gặp phải nàng tuyệt không phải chuyện tốt.

Thanh âm hung ác của Vũ Tuyệt Luân làm cho Chu Mạch Mạch toàn bộ tỉnh táo lại, nàng nhớ tới chình mình từ máy bay rơi xuống, một đợt ớn lạnhchạy qua khắp cơ thể, nỗi khiếp sợ vẫn còn tồn tại, làm nàng run rẩy.

-"Đứng lên! Ngươi tốt nhất nên cởi ra cái thiết bị nặng nề này." Hắnngẩng đầu nhìn sắc trời dần dần trở tối, lớn tiếng thúc giục nàng.

Vừa lên bờ, hắn liền cởi hết trang thiết bị, tính cả trên người chiếc áo cao cổ cũng trút đi, lúc này nước Mỹ đang tiến vào mùa đông, nhưngquần đảo Hawaii nhiệt độ không khí vẫn trên hai lăm, hai sáu độ, bởi vậy hiện tại hắn chỉ mặc áo T-shirt, thuận tiện cho việc hành động.

Nàng khó khăn ngồi dậy, đang muốn đứng lên liền ngã trở về, bởi vìcăng thẳng quá khiến cơ bắp bủn rủn, chân của nàng nếu dùng lực sẽ không ngừng run lên.

-"Ngươi vẫn ngồi ở đó làm gì?" Hắn khẽ trách.

-"Ta...Chân của ta không có lực...Không đứng dậy được..." Nàng thấp giọng ngập ngừng.

Hắn trừng nàng, tức giận lấy tay bắt lấy nàng, giống như lôi một con gà con đứng lên.

-"A!" Nàng kinh hô một tiếng.

-"Ngươi thật sự phiền phức!" Hắn nhíu mày, trực tiếp thô bạo giậtkhóa kéo, không chút nào ôn nhu giúp nàng cời trang phục cứu hộ trênngười.

Nàng sợ tới mức không dám lên tiếng, ngoan ngoãn mặc hắn muốn làm gìthì làm, chỉ là khoảng mấy phút sau Vũ Tuyệt Luân lập tức tuôn ra mộttiếng chửi rủa.

-"Shit! Ngươi thậm chí mặc váy trong một nơi như thế này?"

Nàng hoảng hốt nhìn lại y phục của chính mình, đây là một chiếc váymàu be hàng hiệu mẹ nàng chọn, nàng mặc khi rời khỏi nhà, khi đó hắncũng thấy, không phải sao?

-"Ngươi như thế này bị muỗi cắn cũng đừng kêu cứu mạng!" Hắn lạnh lùng cảnh cáo.

-"Ta..." Nàng cảm thấy rất oan ức, ai biết được sẽ gặp loại tình huốngnày? Nàng cũng không phải đặc biệt muốn tới tiểu đảo hoang vắng này mạohiểm, nàng là muốn đi Thượng Hải chuẩn bị kết hôn, ăn mặc duyên dángcũng đâu có sai?

-"Được rồi! Đừng rầy rà, đi nhanh đi! Nếu ta đoán không sai, hòn đảonày không có người, chúng ta trước mắt tìm một chỗ chờ cứu viện." Hắnnói hướng những bụi cây phía trước đi tới.

Vừa rồi khi rớt xuống hắn đã đem hòn đảo mơ hồ này xem xét kĩ, hònđỏa này vô cùng nhỏ, chỉ sợ không có người sinh sống, nguyên muốn gọiđiện thoại cho Tường Hòa Hội Quán cầu viện, chỉ là hết lần này tới lầnkhác không có cách nào kết nối điện thoại, bởi vậy chỉ có thể bị độngchờ bọn Hắc Lượng đến cứu.

Nàng hoang mang sợ sệt đi theo hắn, đột nhiên nhớ tới những ngườitrên máy bay, không khỏi lo lắng hỏi: "Cái kia...Hắc Lượng...bọn họ không có việc gì chứ?"

-"Ta không nghe tiếng máy bay rơi hoặc nổ mạnh, xem ra hẳn là Bạch Dã đã nghĩ ra cách hạ cánh khẩn cấp." Hắn quay đầu liếc nhìn nàng một cái, không nghĩ tới nàng như thế còn có thể nhớ tới Hắc Lượng.

-"Phải không? Vậy là tốt rồi..." Biết rõ mọi người không việc gì, nàng cảm thấy yên tâm.

-"Như thế nào? Ngươi quan tâm Hắc Lượng a?" Ngay cả hắn cũng không phát giác ra thanh âm của mình trở nên gay gắt.

-"Ách...Ta chỉ là...hy vọng bọn họ đều bình an..." Nàng nhỏ giọng nói.

-"Thật sự là có lòng tốt!" Hắn châm chọc cười lạnh.

Nàng cảm thấy hắn không hề cao hứng, nhưng vì sao mất hứng thì nàngkhông thể hiểu được, giống như chỉ cần nàng mở miệng hắn nhất định sẽnổi giận.

Vì thế nàng không hề hé răng, im lặng đi phía sau hắn, nhưng là hắncàng đi càng nhanh, lập tức liền biến mất ở vạt cây phía trước.

-"Này...chờ một chút...đợi ta với..." Nàng hoảng sợ vội đuổi theo, nhìn xung quanh cây cối rậm rạp, lo lắng gần như phát khóc.

-"Vũ Tuyệt Luân! Vũ Tuyệt Luân!" Nàng kêu to vài tiếng nhưng không có ai đáp lại, chỉ có tiếng gió sột soạt bên tai.

Không thấy Vũ Tuyệt Luân! Hắn...cư nhiên bỏ lại một mình nàng? Làm sao có thể...

-"Vũ Tuyệt Luân!" Cố lấy dũng khí đi về phía trước tìm kiếm, nàngtiếp tục lớn tiếng gọi to, nhưng thanh âm của nàng bị rừng làm cho nhiễu loạn, đột nhiên trong lúc đó, một đám chim chóc ở chỗ sâu trong rừngvọt ra, bay sát trước mặt nàng, nàng sợ đến mức thét lên những tiếngchói tai.

-"A—-"

-"Yên lặng chút! Bất quá chỉ có mấy con chim đã dọa ngươi thành bộdạng này!" Vũ Tuyệt Luân không biết từ nơi nào đi ra, trên miệng phìphèo điếu thuốc, vẻ mặt đùa cợt nhìn nàng.

Vừa nhìn thấy hắn, lòng nàng thả lỏng, hoang mang, sợ hãi toàn bộ biến thành nước mắt, chảy xuống như mưa.

-"Lại nữa rồi, ngươi không nên hơi một tí liền khóc! Ta ghét nhất lànữ nhân khóc sướt mướt!" Hắn thối nói, phun ra một ngụm khói.

-"Ta...Ta nghĩ đến ngươi bỏ...bỏ lại ta...đi một mình." Nàng vội vàng lau nước mắt, khóc thút thít nói.

-"Ai bảo ngươi chậm quá? Ta không phải là người kiên nhẫn." Hắn nóilà nói như vậy, bất quá vừa rồi thật đúng là cố ý trốn đi trêu cợt nàng, muốn nhìn một chút phản ứng của nàng. Kết quả, người nhát gan quả nhiên khóc, thật vô dụng!

-"Thực xin lỗi...Đều là ta không tốt..." Nàng thấp giọng áy náy.

-"Được rồi, đi mau, ta phát hiện ở phía trước có một cái sơn động, trước tới nơi đó nghỉ ngơi." Hắn nói xong xoay người bước đi.

Lúc này Chu Mạch Mạch không dám đi cách hắn quá xa, gắt gao bám sátphía sau hắn, nhưng là nàng mang váy, chân đeo đôi giày búp bê, muốn tại đây cành cây rơi đầy trên đất, đất đai lồi lõm xuyên qua rừng, bước đithực sự rất khó khăn, Vũ Tuyệt Luân dường như muốn chỉnh nàng, cước bộlại càng nhanh, hại nàng thở hồng hộc, hai chân bủn rủn không nói, chântay trắng nõn còn bị cành cây quẹt vào trầy xước hết cả.

Đau quá! Nhưng là nàng không dám lên tiếng, cắn môi, đem tất cả mọi ủy khuất nuốt xuống bụng.

Rõ ràng muốn tới Thượng Hải, vì sao lại rơi vào hòn đảo này? Lãothiên là muốn chỉnh nàng? Vẫn là phụ thân trên trời ngăn cản cuộc hônnhân này.

Nàng càng đi lòng càng đau xót, cũng càng thêm nhớ đến phụ thân, nếu phụ thân còn sống, nàng sẽ không rơi vào hiểm cảnh như vậy...

Vũ Tuyệt Luân đi phía trước, nhìn như không chút nào để ý tới, kỳthật vẫn chú ý từng cử chỉ, biểu cảm của nàng, hắn cứ tưởng rằng nàngyếu đuối yêu cầu hắn đi chậm một chút, hoặc là làm nũng khóc nháo nhàolên, nhưng là nàng cái gì cũng không nói, vững vàng bước đi.

Không tệ nha! Coi như có chút can trường.

Miệng hắn lẩm bẩm, cước bộ có chút chậm lại.

Ánh ta dương nhạt dần về phía Tây, sắc trời tối sầm, muỗi cũng hoạtđộng ngày càng nhiều, Chu Mạch Mạch bất đầu cảm thấy toàn thân ngứangáy, giống như có mấy ngàn con muỗi đồng thời đốt nàng, nàng vừa đi vừa gãi, cơ hồ không đi nhanh được.

Bởi vì phân tâm gãi ngứa, nàng không chú ý tới bên trái có một chỗđất trũng, không cẩn thận một bước hụt xuống dưới, cả người vừa trượt, ngã vào hố.

-"Oa!" Nàng kêu lên sợ hãi, ngồi ở vũng nước, nước bùn bắn tung tóeđầy người, chiếc vày hàng hiệu đắt tiền màu be lấm lem bùn đất.

Vũ Tuyệt Luân ngạc nhiên quay đầu, thấy nàng một thân chật vật, nhịn không được cười to ra tiếng.

-"Ha ha ha..."

Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, cuối cùng rõ ràng Vũ Tuyệt Luân là cáiđồ xấu xa, nam nhân tồi tệ lại ấu trĩ! Hắn lấy chỉnh nàng làm vui, không hề thông cảm, hắn căn bản chính là một loại bại hoại, đồ tồi, khốn nạn.

-"Bao nhiêu tuổi rồi mà còn bị ngã, ngươi thật là thái quá." Hắn nhạo báng đi đến trước mặt nàng, vươn tay muốn kéo nàng đứng lên.

Nàng giận dỗi gạt đi, không muốn tiếp nhận sự giúp đỡ của hắn.

Hắn nhướn mày, độc ác cười: "Nga? Không cảm kích? Tốt lắm, ngươi cứngồi ở trong này, ta đi trước!" Nói xong, hắn thật sự quay người bướcđi.

Nàng cúi đầu, không nghĩ đến hắn lại trêu đùa nàng, dứt khoát ngồiyên một chỗ, nhưng là, một giây, hai giây đi qua, khi tiếng bước chânhắn càng lúc càng xa, nàng mới lo lắng ngẩng đầu, chung quanh bóng câylay động, âm u dọa người, nàng thở dốc vì kinh ngạc, thầm mắng chínhmình vì sao chọn một nơi như vậy vào thời gian này giận dỗi với Vũ Tuyệt Luân, trước mắt nàng cũng chỉ có thể ỷ lại hắn, không phải sao?

Giãy dụa bò lên, nàng đang muốn đuổi kịp hắn, bỗng nhiên, một connhện xoay xoay rơi xuống trước mắt nàng, nàng toàn thân cứng đờ, lông tơ dựng thẳng, tiếp theo, một tiếng thét chói tai từ trong miệng nàng thốt ra—

-"A—"

Tiếng kêu kinh hãi không tầm thường làm cho Vũ Tuyệt Luân sắc mặt khẽ biến, hắn đường cũ hướng trở về, thấy trên vai nàng là con nhện màu sặc sỡ cực độc, lập tức hét lớn một tiếng: "Đừng nhúc nhích!"

Nàng trừng lớn hai mắt, sớm đã sợ tới hồn phiêu phách tán, làm sao còn động đậy được?

Vũ Tuyệt Luân từ bên hông rút ra sợi dây nịt, nhẹ nhàng vung lên, dây nịt mạnh mẽ, chuẩn xác đánh về con nhện trên vai nàng, con nhện rơixuống, cũng không có làm bị thương nàng.

-"Ngươi a..." Con nhện bị đánh rơi, hắn đang muốn hảo hảo mắng nàng vài câu, không ngờ vừa mới mở miệng, nàng liền cả người nhào vào tronglòng, ôm chặt lấy thắt lưng hắn, toàn bộ sự sợ hãi chịu đựng lúc nãy hóa thành nước mắt.

-"Oa!" Nàng ở trong ngực hắn khóc nấc lên.

Hắn ngẩn ra, bị hành động bất thình lình của nàng làm rối loạn tâmthần, bờ vai mảnh khảnh của nàng hơi co rúm, thân thể mềm mại gắt gaonắm lấy y phục hắn, hai tay của nàng giống như một đứa trẻ ôm lấy hắnkhông buông...

Trong chớp mắt, trái tim của hắn như bị trăm ngàn sợi tơ cuốn lấy, tắc nghẽn, không thể hô hấp, tim đập dồn dập nhưng lại thiếu dưỡng khílúc này trở lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Quái, cũng không phải chưa từng ôm qua nữ nhân, tình sử của hắn bắtđầu từ năm mười bốn tuổi, đến nay không có biết bao nhiêu nữ nhân, đủcác loại kiểu dáng đều đã sờ qua, đối với nữ nhân thân thể đụng chạm từtrước đến nay tập mãi thành quen, nhưng là, Chu Mạch Mạch này không phải như con rắn quấn quanh mê hoặc, cũng không phải duyên dáng quyến rũnhưng lại khiến đáy lòng hắn xôn xao, rối loạn...

Chu Mạch Mạch đơn giản là động tác phản xạ, vô ý thức ôm lấy Vũ Tuyệt Luân đơn thuần là sợ hãi, nàng quá hoang mang, nàng muốn vê nhà, trở về nơi không có côn trùng, không có sợ hãi, nàng không muốn đi...

Vũ Tuyệt Luân tay thiếu chút nữa ôm bờ vai nàng vỗ nhẹ trấn an, nhưng lý trí hắn nhắc nhở—

Nữ nhân này hắn không thể đụng vào!

Đánh chết cũng không thể đụng vào!

-"Này! Đủ chưa? Ngươi muốn ôm bao lâu hả?" Giọng điệu ngầm che đậy, hắn hồi tâm, giả bộ không kiên nhẫn hừ nói.

Nàng sửng sốt, lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra chính mình ôm chặt Vũ Tuyệt Luân khóc lớn, thật là mất mặt!

-"Xin lỗi...Ta..." Kích động xấu hổ buông tay ra, nàng liền nhảy về saumột cái, xấu hổ không biết nên như thế nào giải thích hành vi của mình.

-"Ngươi không phải là cố ý quyến rũ ta chứ?" Hắn nhíu mày, xấu xa lại muốn nói móc nàng.

-"Không...Không phải! Ngươi đừng hiểu lầm, ta thật sự không có cái kia ý tứ...Ta không có..." Nàng gấp đến độ liều mình phủ nhận.

Hắn nhìn chằm chằm nàng, thấy vẻ mặt xấu hổ của nàng, một thân váytrắng bị nước bùn nhuộm thành màu cà phê, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹpcùng mái tóc đều bị nước bùn dính bẩn, dơ không chịu nổi, chân cùng cánh tay mảnh khảnh bị muỗi đốt sưng đỏ nhiều điểm, quả thực giống tiểu công chúa gặp nạn, đáng thương làm cho người ta không đành lòng lại ép buộcnàng.

-"Quên đi quên đi, đừng nói nữa, nếu đợi nữa ngươi sẽ bị muỗi hút khô máu đó, đi nhanh đi!" Hắn khẩu khí vẫn không thay đổi.

-"Là..." Nàng vội vàng lên tiếng, nhưng mới đi được vài bước, liền phát hiện đầu gối có chút đau đớn, cúi đầu vừa thấy, nguyên lai vừa rồi téngã có vết thương không nhỏ.

-'Làm sao vậy?" Hắn phát hiện dáng vẻ nàng có chút tập tễnh.

-"Không có việc gì." Nàng không dám nói, chỉ sợ trước hắn lại rước lấy sự mỉa mai.

Hắn nghiêng người khẽ liếc nàng một cái, sao lại không nhìn ra nàngbị thương, đầu gối trắng nõn là hỗn hợp nước bùn và tơ máu, làm cho hắnthấy thật mâu thuẫn.

Thật đáng chết! Nàng như vậy bị thương, hắn khi trở về biết ăn nói làm sao.

-"Miệng vết thương phải rửa sạch một chút mới không bị nhiễm trùng, trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi." Hắn nói, trực tiếp nắm lấy cổ taynàng kéo đến một sơn động không xa.

Nàng ngạc nhiên, không nghĩ đến hắn hội hảo tâm dắt nàng đi, tuy rằng động tác có chút thô lỗ, nhưng là...nhưng là...không hiểu sao khiến nàng an tâm không ít.

Người này...có lẽ không xấu xa như nàng tưởng tượng...

Sợ hãi ngẩng đầu trộm dò xét bóng dáng to lớn của hắn, tim của nàngđập nhanh, cổ tay bị hắn nắm chặt nóng dần lên, mà hai má của nàng cũngtheo đó nóng lên.

Nàng không hiểu chính mình vì sao đỏ mặt, nàng chỉ biết là, hoang đảo tối tăm này như vậy tựa hồ không hề đáng sợ.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)