Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần Thoại Ma Vương - Chương 01

Thần Thoại Ma Vương
Trọn bộ 19 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-19)

Siêu sale Shopee


Bắc Kinh, Trung Quốc

Bình thường mà nói, Tường Hòa Hội Quán rất ít khi công khai xuất hiện trên ghế ngồi đại biểu các cuộc họp của chính phủ, dù cho thế lực này đã dần dần thâu tóm toàn bộ chính trị khu vực Châu Á trong lòng bàn tay, nhưng là bọn họ hướng đến khả năng tránh tiếp xúc trực tiếp tối đa với các nhân vật chính giới. Mục tiêu chính là bảo trì hình tượng Tường Hòa Hội Quán độc lập tự chủ, hơn nữa nhằm nhấn mạnh lập trường kiên định tránh xa tranh đấu chính trị của bọn họ.

Nhưng hôm nay không giống vậy.

Lãnh đạo Bắc Kinh phá lệ tổ chức một buổi trao đổi nghiên cứu và thảo luận tài chính thương mại quốc tế, mời các học giả kinh tế trong ngoài nước cũng như những nhân vật nổi tiếng ảnh hưởng cực lớn đến chính thương tới tham gia hội nghị tên là "Liên minh kinh tế toàn Châu Á" này, thảo luận vấn đề chỉnh đốn hệ thống tiền tệ hình thành gần đây có liên quan đến toàn bộ "Á Minh" của Trung Á, Đông Nam Á cùng Đông Bắc Á.

Đằng Tế biết rõ đề tài thảo luận này mang tính nghiêm trọng, mà bởi vì cái đó và sự nghiệp dưới cờ Ngũ Hành Kỳ Lân nắm trong tay có cực quan hệ mật thiết nên mới phá lệ tham dự. Cả năm người của Ngủ Hành Kỳ Lân cũng nằm trong nhóm được mời, vì thế bữa tiệc tối đêm nay hình thành bức tranh hiếm thấy trước mắt tề tựu toàn bộ thành viên.

Kỳ Lân Vương Đằng Tế đã dẫn đầu Ngũ Hành Kỳ Lân cùng nhau lộ diện thì trận chiến này không thể không quan trọng. Sáu người bọn họ vừa xuất hiện, lập tức khiến dậy lên một trận xôn xao, cơ hồ tất cả động tác lời nói của mọi người đều ngừng lại cùng một lúc, mọi ánh mắt đều tập trung hướng nhìn tới sáu thân thân ảnh trường bào hiên ngang kia.

Nghe nói, đó là quy củ cũ củaTường Hòa Hội Quán, mỗi khi Ngũ Hành Kỳ Lân cùng nhau ra mặt đều mặc đường trang, hơn nữa từng người đều có sắc thái riêng, mỗi khi bọn họ đồng thời hiện thân, luôn làm cho người ta có loại ảo giác trở lại bến Thượng Hải trăm năm trước, gợi lên trong mọi người một tình cảm ôm ấp phục cổ, hoài niệm chuyện xưa.

Trang phục sáu người đàn ông trước mắt kia chẳng những không làm cho người ta cảm thấy bất ngờ, trái lại trang phục cắt may khéo léo tuyệt vời cùng công phu thêu thùa tinh xảo đã tôn lên tính cách đặc sắc của mỗi người bọn họ thích đáng.

Kim kỳ lân Đinh Lược một bộ trường bào màu vàng, tinh luyện trầm ổn; Mộc kỳ lân Lâm Thiên Túng mặc trường bào xanh đậm, tuấn mỹ quý khí; Thủy kỳ lân Giang Tuân một màu trường bào xanh lam, nhã nhặn trong sáng; Hỏa kỳ lân Vũ Tuyệt Luân khoác trường bào lụa satin tím, ngông cuồng ngạo nghễ; Thổ kỳ lân Phương Khoát toàn thân hắc bào, khí phách ngang nghạnh......

Mà chủ tử bọn họ Kỳ Lân Vương Đằng Tế, vẫn là một thân trường bào hoàn toàn tơ lụa trắng, phiêu dật tiêu sái lại đặc biệt bắt mắt, anh đứng ở trong Ngũ Hành Kỳ Lân, như chúng tinh củng nguyệt, rõ ràng trẻ tuổi nhất, nhưng này luồng khí thế vương giả toàn vẹn trời tạo thành làm thế nào cũng che dấu không được, làm cho người ta liếc mắt một cái liền nhìn ra anh bất phàm.

*chúng tinh củng nguyệt:muôn sao vây quanh mặt trăng

"Cái gì mà hội nghị nghiên cứu và thảo luận, căn bản không nhắc tới gì trọng điểm, lãng phí thời gian của ta!" Vũ Tuyệt Luân thối mặt lẩm bẩm.

"Ta đã sớm nói cái loại hội quan phương nghiên cứu và thảo luận này đều chỉ là hình thức mà thôi, quyền quyết định chân chính còn ở tại tài lực các tập đoàn tư nhân khổng lồ." Đinh Lược thở dài.

"Chúng ta tới tham gia hội nghị lần này cũng không phải muốn một kết quả! Chúng ta còn có mục đích khác....." Giang Tuân cười cợt bưng điểm tâm ở bàn phục vụ nhét vào miệng.

"Bọn họ thật sự sẽ xuất hiện sao?" Hai tay Lâm Thiên Túng khoanh trước ngực, lạnh lùng liếc mắt quét bốn phía.

"Đúng, bọn họ nhất định sẽ đến, bởi vì......" Giang Tuân bình tĩnh nói.

"Bởi vì đây là một cơ hội tốt nhất đối phó với Tường Hòa Hội Quán." Đằng Tế ung dung tiếp lời, khóe miệng hơi cong lên, vẻ mặt lại thảnh thơi thoải mái.

"Cho nên mới nói, đó là một cạm bẫy!" Phương Khoát hừ giọng.

"Đúng vậy." Đằng Tế cười nói.

"Anh biết rõ đó là một cạm bẫy còn muốn tất cả chúng tôi đến?" Vũ Tuyệt Luân trừng mắt nhìn anh, có loại cảm giác thất vọng khi sinh mệnh bị người khác vui đùa đùa.

"Người ta cũng không tiếc sử dụng nhiều thành viên như vậy đến thiết kế cạm bẫy này, chúng ta làm sao có thể không cho họ chút mặt mũi? Các ngươi nói đúng không? Hơn nữa, nếu chúng ta cứ trốn như vậy không đến, đó không phải càng làm bọn chúng cười chúng ta không có can đảm sao?" Đằng Tế mỉm cười xấu xa.

"Nơi này thật sự hai phần ba ông trùm quốc tế cùng chính khách đều là thành viên "Thần Thoại" sao?" Phương Khoát không thể không kinh ngạc trước thế lực to lớn của "Thần Thoại".

"Đúng vậy." Giang Tuân gật đầu nói.

Từ lúc bọn họ được mời tham gia hội nghị khi anh liền biết đây tuyệt đối là Hồng Môn Yến, , bởi vì theo như bọn họ điều tra, phạm vi thế lực của tổ chức "Thần Thoại" này vô cùng rộng bao gồm khắp đến đáng sợ, ngay cả thành viên cấp cao trong chính phủ Bắc Kinh cũng có không ít người là hội viên của bọn họ, bởi vậy, hội nghị lần này cơ hồ có thể nói là nơi tụ hội của "Thần Thoại".

"Vậy tình cảnh của chúng ta rất nguy hiểm." Lâm Thiên Túng hừ giọng, trong lời nói chẳng những không có sợ hãi, ngược lại còn có loại phấn khởi không chờ đợi nổi kẻ địch khiêu khích.

"Đúng vậy! Có lẽ rất nguy hiểm, các anh sợ sao?" Đằng Tế quay đầu nhìn bọn họ, cố ý hỏi.

"Sợ? Hừ! Từ điển của tôi không có chữ 'sợ' này." Vũ Tuyệt Luân cuồng vọng nói.

"Đi theo loại chủ tử như anh, chúng tôi còn có thời điểm để 'sợ' sao?"Đinh Lược nhìn Đằng Tế, bất đắc dĩ nói, nhưng biểu tình trên mặt lại viết chữ tán thành.

Sau khi trải qua những sự việc liên tiếp, Ngũ Hành Kỳ Lân đối Đằng Tế người này cảm giác đã dần dần có chuyển biến, từ lúc ban đầu bài xích, phản kháng, đến gần đây tiếp nhận, tin phục, Đằng Tế ở trong cảm nhận bọn họ, đã cùng Kỳ Lân Vương trong bức tranh ngang hàng, tuy rằng tình bạn giữa bọn họ còn xưng không đến hòa hợp, tuy rằng vẫn là ngẫu nhiên có đấu võ mồm đấu khí, nhưng là phần ăn ý cùng trận tuyến kia dĩ nhiên hình thành.

Người của Tường Hòa Hội Quán cơ hồ đều nhìn ra được, Ngũ Hành Kỳ Lân đã thừa nhận Đằng Tế, thừa nhận anh là vương của bọn họ.

Đằng Tế đón nhận ánh mắt của Đinh Lược, lần đầu tiên thật tình nở nụ cười.

Anh rốt cục có bằng hữu chân chính, đây là điều nhiều năm từ khi luôn ở nước ngoài cô lập trưởng thành anh hi vọng có được nhất. Những năm gần đây, anh liều mình học tập các loại tri thức, nhận các loại giáo dục đặc thù cùng huấn luyện, chính là để trở thành một Kỳ Lân Vương xứng đáng của bọn họ, anh muốn trở thành ngọn núi bọn họ có thể nhờ cậy dựa vào, giành tín nhiệm của những người đàn ông lớn tuổi hơn anh!

[ alobooks ]

Anh vĩnh viễn sẽ không quên những lời phụ thân nói với anh.

"Không có Ngũ Hành Kỳ Lân, vốn sẽ không có Kỳ Lân Vương, một vị vua chân chính vĩnh viễn cần đại thần phụ tá, con phải dựa vào thực lực chính mình giành được sự đồng lòng của bọn họ, nếu không, Tường Hòa Hội Quán đem sẽ chỉ là năm bè bảy đảng, Kỳ Lân Vương cũng chẳng qua chỉ là một danh hiệu rỗng không thôi."

Anh biết rõ, hơn mười năm biến mất làm cho giữa anh cùng Đinh Lược bọn họ ngăn cách, mà hai năm trước đột nhiên hiện thân, càng khiến cho bọn họ phức tạp, nhưng anh vẫn có niềm tin có thể hóa giải khúc mắc bọn họ đối với anh.

Anh sẽ dùng tất cả để chứng minh giá trị tồn tại của anh, chứng minh anh chính là Kỳ Lân Vương thích hợp nhất của bọn họ!

Nay, mọi cố gắng dường như đã có kết quả, có lẽ quan hệ anh cùng Ngũ Hành Kỳ Lân vẫn còn một khoảng cách với mong muốn của anh, nhưng anh đã rất vừa lòng, dù sao anh muốn cũng không phải năm con chó nhận lệnh vâng dạ, mà là năm cột trụ chắc canh cho dù anh ngã xuống, cũng có thể thay anh chống đỡ Tường Hòa Hội Quán.

Cho nên, anh dùng đủ loại cách thức đến kiểm tra điểm mấu chốt của bọn họ, trở nên gay gắt với nhược điểm của bọn họ, Phương Khoát tự ti, Đinh Lược kiêu ngạo, Giang Tuân ngoan tính, Lâm Thiên Túng phản nghịch, cùng với Vũ Tuyệt Luân hai lòng......

Anh hy vọng bọn họ mỗi người chiến thắng chỗ thiếu hụt lớn nhất trong tính cách bọn họ, sau đó khăng khăng một mực theo anh, cùng nhau lãnh đạo Tường Hòa Hội Quán hướng đến tương lai.

Anh cần bọn họ, cần năm người bọn họ, một người cũng không thể thiếu.

"A...... Đừng nói thế, tôi nghĩ, các anh hẳn sớm đã được rèn luyện lòng gan dạ?" Anh cười đáp lời Đinh Lược.

Đinh Lược, Giang Tuân, Phương Khoát, Lâm Thiên Túng, Vũ Tuyệt Luân, năm người lộ ra vẻ mặt khác nhau, bởi vì bọn họ đồng thời nhớ tới trải nghiệm bản thân bị Đằng Tế chỉnh đốn ác liệt, thật là đủ loại mùi vị ở trong lòng!

Đằng Tế chứa ý cười, xoay người anh dũng tiến vào trong hội trường.

"Hắn ta thật sự là kiêu ngạo." Phương Khoát xì nói.

"Hơn nữa còn càn rỡ!" Lâm Thiên Túng hừ nói.

"Hắn ta rất tinh ranh." Đinh Lược cười khổ.

"Trên đời này làm sao lại có loại người như vậy?" Vũ Tuyệt Luân nhăn mày.

"Chúng ta nên thấy may mắn khi hắn ta không phải kẻ địch của chúng ta." Giang Tuân nói ra trọng điểm.

Những người khác trong lòng đều đồng cảm gật đầu, bọn họ cũng không muốn đối phó một kẻ địch giống như Đằng Tế.

"Đi thôi! Chúng ta tốt nhất nên theo sát hắn ta, tôi nghĩ, "Thần Thoại" lần này nhất định sẽ nhắm anh ta mà đến." Giang Tuân cảnh cáo nói.

Bọn họ tư tưởng cảnh giác, đồng thời bước nhanh đuổi kịp Đằng Tế, vây quanh bên người anh, cẩn thận phòng bị.

Phần đông người trong hội trường, không ít là ông trùm trên thương trường, Đằng Tế bận bịu cùng rất nhiều người chào hỏi, nhìn không ra có nửa điểm cảm xúc khẩn trương.

Xa xa góc phòng, một cô gái ước chừng mười tám, mười chín tuổi đang nhìn Đằng Tế chằm chằm không chớp mắt, bộ dạng cô tinh tế thanh tú, da dẻ trắng như lụa là, càng tôn lên mái tóc dài đen nhánh long vũ của cô, cùng với đôi mắt lạnh như băng không chút lưu tình.

Hơi thở của cô nhẹ mà lại mỏng manh, không khí xoay xung quanh cô không có một tia ấm áp, vẻ mặt ngây ra như là huyền băng ngàn năm khắc mà thành, nhìn không ra bất cứ cảm xúc dao động nào, ngửi không ra thất tình lục dục, bởi vậy, tuy ngoại hình của cô trẻ như vậy, nhưng cả người lại lộ ra một luồng hàn ý nghiêm nghị khác người, khiến người ta vừa tới gần cô liền không nhịn được phát run.

Cô mặc một bộ lễ phục màu đen không tay, không hề trang sức hay trang điểm, sạch sẽ lạnh lùng như cảm giác cô đem đến cho người khác không có một chút hơi thở thanh xuân, giống như cá thể độc lập đời trước lưu lại, lạnh lùng tự đóng mình trong một không gian khác, không bị lưu chuyển của nhân thế quấy nhiễu.

Ở bên cạnh cô, một phụ nữ phong tình vạn chủng, xinh đẹp cao gầy vừa nhấp rượu vừa lấy giọng điệu trách móc lạnh lùng bén nhọn, nói với cô: "Kỳ Lân Vương này thật sự rất chướng mắt, nhìn là ghét! Hắn không thể ngoan ngoãn làm một đại nam hài ngây thơ mười chín tuổi sao?"

Ánh mắt của cô không rời khỏi Đằng Tế, chỉ thản nhiên đáp lại mỹ nữ thuần thục kia: "Đây chính là điểm lợi hại của anh ta, mới mười chín tuổi có thể thống lĩnh Ngũ Hành Kỳ Lân, không có chút năng lực, làm sao có thể làm được?"

"Cô còn khen ngợi hắn ta? Đó là hung thủ giết Bất Động cùng Bất Lão đấy!" Mỹ nữ lườm cô một cái.

"Đây là sự thật, lấy thực lực anh ta có thể lật đổ Bất Lão khó chơi, xem ra, xác thực anh ta đủ tư cách trở thành Kỳ Lân Vương, cũng khó trách Thiên Thần muốn giăng lưới bắt anh ta." Vẻ mặt cô hờ hững.

"Chậc! Cô đúng là trời có sụp cũng mặt không đổi sắc mặt người chết đó, tôi thật tò mò cô có hiểu cái gì gọi là hỉ nộ ái ố hay không?" Hai tay mỹ nữ vuốt một cái, trở giọng xem thường.

"Tôi không cần quá nhiều cảm xúc." Cô nói.

"Cô thật là người rất không thú vị, đối với chuyện gì cũng không cảm giác, vậy cô còn sống còn có ý nghĩa gì?" Mỹ nữ trào phúng lườm cô liếc một cái.

"Người còn sống chỉ là vì còn hô hấp." Cô dùng giọng nói cứng nhắc tuyên bố.

"Trời ạ! Đây là cái luận điệu quỷ gì? Người còn sống phải cố gắng cảm nhận a! Yêu sẽ yêu liều mạng, hận sẽ hận muốn chết! Thích sẽ không lựa thủ đoạn mà đi cướp lấy, ghét thì không chút khoan dung hủy diệt, như vậy mới gọi là đang sống!" Mỹ nữ khoa trương khoa tay múa chân lại đấm ngực dậm chân.

Cô chậm rãi quay đầu, nhìn người đồng bọn cảm xúc luôn phóng túng cực độ, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Cảm xúc phập phồng quá lớn, để ý lại có nếp nhăn."

"Cái gì?" Mỹ nữ sắc mặt đại biến, lập tức từ trong túi da lấy gương ra kiểm tra xem xét gương mặt mình.

Cô lại đem ánh mắt dời về phía Đằng Tế, có chút đăm chiêu nói: "Bên ngoài đồn Kỳ Lân Vương cùng Ngũ Hành Kỳ Lân không hợp, nhưng xem bộ dạng của bọn họ, tôi lại cảm thấy giữa bọn họ có mối liên hệ sức mạnh chặt chẽ nhìn thể không ra ...."

"Có sao?" Mỹ nữ từ trong kính ngẩng đầu, chớp chớp mi.

"Cô xem, Ngũ Hành Kỳ Lân đứng xung quanh Đằng Tế, nhìn có vẻ không chút để ý, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, bọn họ đang có chút giống như không bảo vệ Đằng Tế, năm người đứng ở năm phía khác nhau, phòng thủ thật nghiêm mật." Cô quan sát vô cùng cẩn thận.

"Hừ! Gặp phải chúng ta, phòng thủ nghiêm mật cũng vô dụng." Mỹ nữ cười lạnh.

"Không thể quá khinh thường, với nghiên cứu của tôi về Đằng Tế, anh có thể mạo hiểm cùng Ngũ Hành Kỳ Lân tham dự, thì đã thể hiện rằng anh ta đã có chuẩn bị mới đến." Cô gái nghiêm túc nói.

"Thế thì đã làm sao? Hắn cho dù biết đó là một cạm bẫy, cũng tuyệt đối đoán không ra trong cạm bẫy có cái gì đang đợi." Sát khí trong mắt mỹ nữ chợt lóe.

"Đúng vậy, anh ta tuyệt đối đoán không ra tôi thay anh ta chuẩn bị điều ngạc nhiên gì......" Cô gái rũ mi mắt xuống, ý cười lạnh như băng hiếm thấy lộ ra trên mặt.

Mỹ nữ trừng lớn mắt như gặp quỷ, lấy một loại giọng điệu ngạc nhiên hô nhỏ:"Woa a! Tôi có nhìn lầm không đây? Cô vậy mà đang cười!"

Cô ngẩn ra, ngẩng đầu, nhíu mi nói: "Nào có?"

"Có! Quen biết cô năm năm, đây là tôi lần đầu tiên thấy cô lộ ra tươi cười......" Mỹ nữ nhìn cô chằm chằm một cách kỳ lạ, trầm ngâm vài giây, lại nói: "Là vì...... Đằng Tế? Đối phó hắn, cô cảm thấy rất vui vẻ?"

"Tôi không biết cái gì gọi là vui vẻ." Cô lạnh lùng nói.

"Vâng vâng, cô không biết, bởi vì cô căn bản không cảm xúc, đây đại khái là nguyên nhân Thiên Thần thích cô nhất! Ít nhất cô cũng không biết cáu kỉnh." Mỹ nữ nhướn mi, lạnh nhạt chế giễu nói.

"Có lẽ!" Đối với lời nói của đồng bọn cô tuyệt đối không tức giận.

"Chậc! 'Tứ Thiên Vương' chúng ta người người đều là quái thai, chẳng qua quái nhất có lẽ là Thiên Thần......" Mỹ nữ vẫn không ngừng miệng.

"Đừng nói lung tung, Bất Loạn." Cô lạnh lùng trách nhẹ, trên gương mặt trẻ trung tự có một sự uy nghiêm.

"Vâng vâng vâng, không được phê bình, người là 'thần', chúng ta tôn kính người..... Thật là, Bất Lão xui xẻo chết rồi, tôi còn nghĩ bên tai có thể yên tĩnh một chút! Không nghĩ tới vẫn bị cô léo nhéo......" Mỹ nữ giả làm mặt quỷ, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Trong "Tứ Thiên Vương" bọn họ, "Bất Động" là cái tên trường phái hành động chỉ biết bắn tên loạn; "Bất Lão" còn lại là tự cho mình là ông già xui xẻo, hai người kia cô chưa từng có thiện cảm gì, nhưng đối với "Bất Hoặc" trước mắt này, cô luôn kính sợ ba phần, nguyên nhân chủ yếu là người này thông minh đến dọa người, cùng với cá tính dù thế nào cũng khiến người ta nhìn không thấu......

Trong "Tứ thiên vương", Bất Hoặc trẻ tuổi nhất, nhưng cũng là nhân vật lợi hại nhất trong bốn người, cô không ham muốn, vô hỉ, vô hận, không lo, không ngại, cô chỉ không ngừng thay Thiên Thần hoàn thành nhiệm vụ cùng công tác, tựa như người máy, một mệnh lệnh, một động tác, cô, căn bản là cái xác không hồn.

Nhưng đây cũng là chỗ đáng sợ nhất của cô, bởi vì một thiên tài không có nhân tính, có lẽ không có gì chuyện gì là làm không được......

"Chúng ta chỉ cần nguyện trung thành Thiên Thần là được rồi, cái khác không phải nghĩ nhiều." Cô lại nói.

"Biết rồi, biết rồi......" Khóe miệng mỹ nữ hơi trầm xuống, vẫy vẫy tay châm chọc.

"Chuyên tâm chút, cần phải động thủ rồi." Cô xem đồng hồ.

"Phải không? Thật tốt quá, tôi đã chờ đến không kiên nhẫn rồi." Mỹ nữ thâm hiểm nở nụ cười.

"Vậy bắt đầu hành động đi! Tôi nghĩ, Kỳ Lân Vương hẳn là cũng chờ đến không kiên nhẫn rồi." Cô ngẩng đầu nhìn Đằng Tế liếc mắt một cái.

"Hắn sắp nếm mùi vị đau khổ!" Mỹ nữ cười đến giống rắn độc, chậm rãi đi về hướng Đằng Tế.

Kỳ Lân Vương, chuẩn bị tiếp chiêu đi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-19)