Vay nóng Tima

Truyện:Hậu Cung Chân Hoàn Truyện - Chương 004

Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Trọn bộ 249 chương
Chương 004
Hoa phi thế lan
0.00
(0 votes)


Chương (1-249)

Siêu sale Lazada


Quá giờ ngủ trưa, Cân Tịch dắt cung nữ đi theo, Bội Nhi cùng Tinh Thanh, Cúc Thanh hầu hạ tôi mặc quần áo. Tuổi bọn họ cũng không lớn, Bội Nhi khoảng 14, 15 tuổi, Tinh Thanh và Cúc Thanh lớn hơn một chút, chắc là 18, đi theo Cận Tịch học quy củ hầu hạ chủ tử.

Mới mặc xong, thái giám Tiểu Ấn Tử ở ngoài cửa báo tin Sử mỹ nhân và Thuần Thường đến thăm tôi.

Sử mỹ nhân dáng người thon thả, có chút tư sắc, nhất là cái mũi. Nó rất đẹp. Ánh mắt nàng ta có chút đượm buồn, chắc cuộc sống trong cung buồn tẻ quá, có lễ độ với tôi, thậm chí còn có chút nịnh hót. Thuần Thường tuổi còn nhỏ, mới mười ba tuổi, vóc dáng nhỏ xinh, hồn nhiên, trên mặt còn có nét trẻ con. Mọi người khách sáo lễ độ, ngồi xuống uống trà.

Tuy rằng Sử mỹ nhân chức vị kém tôi vài bậc, dù sao cũng là hơn tôi mấy tuổi, lại tiến cung sớm, tôi nhường nàng ta, luộn mồm gọi "Sử Tỷ tỷ", rồi sai người đem điểm tâm đến ngồi ăn cùng nhau. Thuần thường tại nhỏ tuổi đã bị tiến cung, vẫn còn nhút nhát khi ăn. Tôi sai người đổi nước uống cho muội đó, lại làm thêm bánh ngọt, bánh cuộn thừng, bánh phù dung cho muội đó ăn. Quả nhiên muội ấy rất vui mừng, chưa gì đã gọi tôi với cái tên rất thân mật "Hoàn tỷ tỷ."

Tôi thật tình rất thích muội ấy, nhớ tới trong nhà có Ngọc Diêu và Ngọc Phiêu. Từ lúc chúng nó mới chập chững biết đi, tôi còn đặc biệt làm bánh điểm tâm cho chúng nó ăn.

Nhìn các nàng đều tự trở về tẩm cung, tôi nói với Cận Tịch: "Sử mỹ nhân trông thật xinh đẹp."

Cô cô hơi sửng sốt lập tức kịp phản ứng. Lướt qua 4 phía thật nhanh, mắt thấy không có người, Cận Tịch đến gần tôi, nói một câu: "Hoa phi tài mạo song toàn, được sủng ái nhất hậu cung." Lòng tôi âm thầm khen cô cô thận trọng từ lời nói đến việc làm, câu nói này tuy có vẻ ông nói gà bà nói vịt nhưng trong lòng tôi cũng hiểu rõ Sử mỹ nhân đã không được sủng ái.

Khó trách vừa rồi tôi thấy nàng ta có chút cổ quái, xen lẫn ghen tị, giọng điệu khiêm tốn. Chắc là muốn tôi lấy được sủng ái rồi hi vọng thân thiết với tôi được vua đồng ý. Tôi khẽ lắc đầu, chỉ cảm thấy nàng ta đáng thương.

Một mình ăn bữa tối, thấy Cận Tịch dẫn Lưu Chu, Hoán Bích khoanh tay đứng một bên, ngoài cửa còn có Cung nữ và công công, đứng không một tiếng động, ngay cả hơi thở nặng cũng không nghe thấy, thầm nghĩ quy củ trong cung nghiêm ngặt, không có gì sánh bằng được.

Dùng bữa cơm xong, có tiểu cung nữ dâng trà đến. Phương Nhược cô cô có từng nói qua: trong cung, khi dùng xong bữa cơm phải súc miệng để lau miệng đầy mỡ. Tôi nhấp một ngụm, cười nói: "Các người nên ăn gì đi. Đừng vì hầu hạ ta mà tự để mình đói bụng."

Vài người vội vàng vâng dạ mang thức ăn đi.

Tôi tự đi vào buồng lò sưởi nghỉ tạm, nhìn đối diện ghế bằng gỗ ỷ đồng có khắc hoạ hoa văn, nỗi lòng mờ mịt như nước, đều hỗn loạn giống như lớp chằng chịt hoa văn kia.

Một đêm vắng vẻ.

Ngày thứ 2, sau khi chải đầu rửa mặt xong, dùng đồ ăn sáng, Khang Lộc Hải đứng ngoài cửa lanh lảnh tiếng hót cao giọng bẩm báo có cung nữ Giang Phúc Hải đến truyền chỉ. Tôi vội vàng đứng dậy đến gian chính điện Oánh Tâm Đường tiếp chỉ, trong lòng biết cung nữ đó chuyên hầu hạ Hoàng Hậu, tất có có ý chỉ đến rồi.

Kính cẩn mà quỳ xuống, nghe ý chỉ: "Phụng Hoàng hậu ý chỉ, truyền tân tấn cung tần cho giờ mẹo ba ngày sau tới Phượng Nghi Cung tại Chiêu Dương Điện tham kiến Hoàng Hậu và các vị phi tần khác.

Phương Nhược cô cô nói rằng: tham kiến Hậu phi mới được an bài thị tẩm. Ba ngày nay chỉ là muốn tân cung tần bắt đầu thích ứng cuộc sống hằng ngày trong cung.

Tôi vội nhận chỉ, lệnh Cận Tịch tiễn khách ra ngoài.

Cung nữ đó vừa mới đi, lại báo Hoa Phi có ban quà tặng xuống.

Công công Chu Trữ Hải trong cung Hoa Phi đến thi lễ thỉnh an, phất tay ý bảo tiểu công công phía sau dâng 3 lễ vật, rạng rỡ tươi cười mà nói với tôi: "Hoa phi nương nương lệnh nô tài đem lễ vật này ban cho tiểu chủ."

Tôi tươi cười: "Tạ ơn ý tốt của nương nương. Xin công công truyền đạt lòng biết ơn của nô tì với nương nương. Công công, mời uống chén trà nghỉ ngơi chút đã."

Chu Trữ Hải khom người nói: "Nô tài nhất định truyền đạt. Nô tài còn phải đi gặp các vị tiểu chủ khác nữa, thật không dám phụ lòng biết ơn của Hoàn quý nhân."

Tôi liếc mắt Hoán Bích một cái, lập tức muội ấy lấy ra 2 thỏi bạc. Tôi cười nói: "Làm phiền công công. Vậy không làm chậm trễ chuyện chính sự của công công nữa." Chu Trữ Hải cụp hai mắt xuống, vội để bạc vào trong tay áo cười trừ.

Phẩm Nhi và Bội Nhi mở rương ra, trong rương toàn là đồ trang sức và tơ lụa. Phẩm Nhi vui rạo rực mà nói: "Chúc mừng tiểu chủ. Hoa chủ tử rất coi trọng tiểu chủ đó." Tôi đảo mắt liếc những người khác, trên mặt mọi người đều có nét vui mừng, còn có 1 vị công công đem các đồ để vào nhà kho.

Thấy mọi người tản ra, Lưu Chu nói: "Muội vừa hỏi thăm, trừ Mi Trang tiểu chủ và tiểu thư, các vị tiểu chủ khác cũng không được ban tặng hậu hĩnh như vậy."

Khoé miệng tôi cười trừ, Lưu Chu xem sắc mặt tôi, nhỏ giọng mà nói: "Hoa phi nương nương ban thưởng như vậy, chỉ sợ là muốn mượn sức Mi Trang tiểu chủ và tiểu thư tỷ..."

Tôi nhìn chấn song cửa màu đỏ son, trần giọng nói: "Liệu nói việc này còn quá sớm không?"

Hoa phi vừa tặng quà xong, Lệ quý tần và Tào Dung Hoa ban thưởng tiếp. Tôi nghe Cận Tịch nói Lệ quý tần và Tào Dung Hoa là tâm phúc Hoa Phi, là do Hoa phi dốc lòng đề bạt đi lên, Hoàng Thượng cũng có vài phần sủng ái. Mặc dù không thể so sánh cùng Hoa phi nhưng so với các phi tần khác còn khá hơn nhiều.

Các phi tần khác không ngừng ban tặng mà đưa tới, từ sáng tới trưa xe ngựa đông như trẩy hội.

Chờ thêm buổi trưa, tôi cảm thấy có chút mệt. Dặn Cận Tịch, Lưu Chu, Hoán Bích đi nhận lễ vật, còn mình thì vào phòng sưởi ấm đóng cửa sổ đọc sách. Nhìn trong chốc lát, thấy bầu trời dần dần tối, chợt nghe cửa báo Trầm tiểu nghi đến thăm tôi, trong lòng nhất thời vui mừng, người báo tin đứng dậy đi nghênh đón. Mới đến hành lang, Mi Trang đã cười khanh khách đi đến, trong miệng nói: "Muội muội nhàn nhã quá."

Tôi cười nói: "Người vừa mới tiến cung vội vàng gì chứ?" Giả vờ oán trách nói: "Mi tỷ tỷ bây giờ mới đến, hại muội buồn chết đi được."

Mi Trang mỉm cười nói: "Muội còn buồn chết cơ? Sợ là được ban thưởng đến mỏi tay đấy chứ!"

Tôi cười nhạt, chỉ còn nha hoàn Thải Nguyệt ở bên cạnh Mi Trang, mới nói: "Chẳng lẽ tỷ tỷ không biết, muội không muốn có mấy thứ này?"

Mi Trang cầm tay tôi rồi ngồi xuống, thấp giọng nói: "Ta được ban cũng không ít, đây là chuyện tốt. Nhưng chỉ sợ là đi rêu rao, các tân cung tần khác ghen tị."

Tôi hơi hơi hít một tiếng: "Muội biết. Cũng chỉ có tự bản thân mình giải quyết cho tốt."

Hàn huyên một lúc, Khanh Lộc Hải đi vào: "Bữa tối đã được chuẩn bị, quý nhân muốn dùng luôn hay là để lúc nữa."

Tôi nói: "Mang lên đây, thức ăn nóng mới ngon. Ta và Tiểu Nghi tiểu chủ sẽ cùng nhau dùng."

Mi Trang cười nói: "Tới thăm muội một chút, còn làm phiền bữa ăn của muội."

Tôi nhìn tỷ ấy nói: "Tỷ tỷ cùng ăn với muội cho vui, muội thấy tỷ chỉ ăn được 1 chén cơm chứ mấy."

Mi Trang ngạc nhiên nói: "Nói thế là ý gì đấy?"

Tôi nháy mắt, giả bộ là phu tử (thầy giáo), vuốt chòm râu không khí nói: "Chẳng phải nghe thấy cổ nhân nói "Tú sắc khả xan' sao?"

Mi Trang cười trêu tôi: "Trông muội chẳng có chút bộ dáng tiểu thư gì cả!"

Sau khi ăn cơm xong, Mi Trang và tôi cùng nhau ngồi dưới đèn thêu hoa.

Ngẩng đầu thấy An Lăng Dung cười dài đứng ở cửa, trong lòng kinh hỉ, vội vàng điệu muội ấy ngồi xuống, một mặt oán tránh công công bên ngoài không thèm thông báo một tiếng. Lăng Dung hơi có chút ngượng ngùng, nói: "Hoàn tỷ tỷ đừng trách bọn họ, là muội không muốn họ báo tin, muốn cho tỷ tỷ sự kinh ngạc, không ngờ lại làm tỷ tỷ giận, lỗi tại Lăng Dung."

Tôi vội vàng cười nói: "Muội đâu có sai, muội có ý tốt mà. Tỷ chưa nói gì bọn họ, muội đã bênh họ rồi."

Lúc này mặt Lăng Dung mới giãn ra, ngồi xuống. Muội ấy nói với Mi Trang: "Muội vừa đi Sướng An cung thăm tỷ tỷ, muốn cùng tỷ tỷ gặp Hoàn tỷ, không ngờ tỷ tỷ đã đi tới trước rồi, muội chậm một bước."

Mi Trang cười nói: "Không muộn đâu, vừa lúc đang thêu hoa, Huyên muộn khéo tay quá.." Mặt tôi hơi đỏ lên, không tiếp lời của tỷ tỷ.

Hoán Bích pha trà mang đến: "Mời An tuyển thị dùng trà. Hoán Bích biết An tiểu chủ không thích uống Trà Lục An, cố ý thay đổi Trà Hương."

Lăng Dung cười nói: "Đa tạ ngươi còn nhớ."

Hoán Bích nói: "Lăng Dung tiểu chủ và Mi Trang tiểu chủ, tiểu thư nhà tôi tình như tỷ muội, nô tỳ nào dám không quan tâm chứ?"

Mi Trang cười rộ lên: "Đúng là xảo miệng! Quả nhiên là người bên cạnh muội, chủ tủ giỏi ắt nha hoàn cũng giỏi."

Mặt tôi càng đỏ: "Từ trước tới nay Mi tỷ tỷ toàn trêu muội. Nha hoàn của muội chỉ nhớ dai hơn người khác thôi."

Mi Trang nói: "Thế mới là nha đầu hầu hạ chúng ta thuở nhỏ." Lại hỏi Lăng Dung: "Sao muội không mang nha hoàn vào, hiện giờ có mấy cung nữ hầu hạ muội? Có không?"

Lăng Dung đáp: "Tốt lắm, có 4 người, có 2 người mới 12 tuổi không dám bắt chúng làm việc gì. Nhưng mà cũng ổn, trước nay muội có biết làm ít việc nên cũng đỡ."

Tôi nhíu mày: "Làm sao mà đủ được? Mang đi ra ngoài cũng kì cục lắm."

Gọi Cận Tịch từ ngoài tiến vào: "Đi bẩm báo với Hoàng Hậu nương nương, ta muốn đem một cung nữ tới hầu hạ An tuyển thị."

Cận Tịch gật đầu, một lúc sau quay về: "Nô tỳ đã dặn Cúc Thanh đi, tuy nó con trẻ nhưng đôn hậu cẩn trọng."

Tôi gật đầu, cho bà ấy lui xuống, nói với Lăng Dung: "Cho nó trở về với muội. Sau này muội có thiếu gì cứ nói cho ta với Mi tỷ tỷ biết."

Mi Trang gật đầu nói: "Có chúng ta tất nhiên cũng có của muội, yên tâm. Hôm nay được ban thưởng ít đồ, có mấy vải sa tanh rất hợp với muội, tẹo nữa tỷ sai người mang ít đồ đến chỗ muội."

Lăng Dung cảm kích: "Các vị tỷ tỷ đối với Lăng Dung thật tốt."

Tôi tiếp lời: "Có cái gì đâu? Ta và muội ở trong cung với nhau phải giúp đỡ nhau là điều nên làm mà."

Ba người chúng tôi nhìn nhau cười, cả tâm ý cũng hiểu rõ.

Ba ngày sau mới canh 4 đã phải xuống giường tắm rửa thay quần áo, trang điểm. Đây là lần đầu tiên yết kiến hậu cung hậu phi từ lúc nhập cung. Toàn bộ hạ nhân trong cung đều có chút gấp gáp, hầu hạ cũng phải được cẩn thận chu đáo.

Lưu Chu - Hoán Bích tay chân nhanh nhẹn chọn cho tôi loại son bột tốt nhất, đang mải mê cầm một rương trang sức nói: "Lần đầu tiên yết kiến Hoàng hậu, tiểu chủ cần phải ăn mặc long trọng một chút, sau này mới có con đường hoa thơm cỏ lạ." Lưu Chu quay đầu lại liếc nhìn Hoán Bích, ngay lập tức nàng cúi đầu không dám nói nữa.

Tôi thuận tay vén tóc ra đằng sau, thản nhiên nói: "Chải tóc như bình thường là được rồi." Bội Nhi bưng trang sức lên, tôi chọn cây trâm hoa cúc đơn giản, hợp thời, kiểu cách cũng mộc mạc không kém. Tiếp đó là cây trâm bạc nhỏ gài ở tóc. Chọn bộ y phục màu xanh da trời trông thật tầm thường. Trong lòng tôi biết rõ, hôm nay là ngày các tân cung tần đến ra mắt, lần này có Hoa phi ở đây, không nên đặc biệt quá dễ gây chú ý, càng khiêm tốn càng tốt. Cận Tịch đi vào nhìn thấy cách ăn mặc của tôi, cười. Tôi biết bà ấy rất tán thành cách tôi mặc thế này, tâm trí xa hơn mọi người. Tôi có lòng coi trọng Cận Tịch, nhưng vì ở chung cùng bà ấy không lâu, cũng không hiểu rõ, không dám tuỳ tiện tin tưởng trọng dụng.

Kiệu ở sau cửa, Thuần thường tại đã đứng ở đó chờ tôi. Hai người hai kiệu, Khang Lộc Hải và Cận Tịch đi phía sau. Một lúc lâu, mới nghe thấy có tiếng lanh lảnh từ ngoài kiệu: "Đến Phượng Nghi cung, mời Hoàn quý nhân hạ kiệu." Tiếp theo có một vị công công vén màn, Khang Lộc Hải đỡ tay tôi, đi vào Chiêu Dương điện.

15 vị cung cần được chia làm 8, 9 nhóm cùng nhau đến. Lần lượt ngồi xuống, nghiêm trang không một tiếng động. Chỉ nghe thấy vài bước chân, làn gió thơm thoang thoảng, Hoàng hậu đã ngồi trên ngai vàng. Mọi người cuống quít quỳ xuống thỉnh an, trong miệng đồng thanh nói: " Hoàng hậu nương nương vạn an."

Hoàng hậu đầu đội mũ phượng châu quan, thân mặc triều phục màu đỏ vàng có thêu phượng hoàng, khí độ trầm tĩnh ung dung. Hoàng hậu tươi cười nói: "Bọn muội tới sớm thật. Bình thân!"

Giang Phúc Hải dẫn đám cung tần bái lễ Hoàng Hậu. Hoàng Hậu phân phó vị công công tổng quản thưởng lễ vật, mọi người cảm tạ.

Ghế bên tay trái Hoàng hậu để trống, Hoàng Hậu hơi nheo mắt, Giang Phúc Hải nói: "Đoan phi nương nương hôm nay bị bệnh, không thể đến được."

Hoàng Hậu ô một tiếng nói: "Thân thể Đoan Phi không được tốt, tẹo nữa ngươi sai người đi thăm muội ấy một lát nhé."

Giang Phúc Hải nhìn phía tay phải Hoàng hậu, nói: "Các tiểu chủ tham kiến Hoa Phi nương nương."

Tôi đảo mắt qua cái người gọi là Hoa phi kia, đôi mắt xếch hơi hướng về phía trước, quyến rũ và sắc sảo nói không nên lời. Hoa phi ăn mặc đẹp đẽ quý phái ngồi cạnh Hoàng hậu, da thịt nhẵn nhụo, mặt ngọc như hoa.

Hoa Phi "ừ" một tiếng, cũng không kêu đứng lên, cũng không nói câu gì, chỉ nhàn nhã gảy tay chỉ vào chiếc nhẫn ngọc bích, nhìn trong chốc láy, cười nói với Hoàng hậu: "Nội vụ phỉ năm nay đưa phỉ thuý hơi mờ, tầm thường quá."

Hoàng hậu mỉm cười, nói: "Chiếc nhẫn trên tay muội không tốt thì còn ai có thể tốt nữa? Trước hết muội để cho chư vị muội muội đứng lên đi."

Lúc này Hoa Phi mới chợt nhớ tới và xoay đầu lại nhìn chúng tôi nói: "Ta cùng Hoàng hậu cố nói nốt câu chuyện, quên các ngươi còn hành lễ, đừng trách ta nhé. Đứng lên đi."

Các vị tiểu chủ lúc này mới dám đứng dậy, trong miệng tôi nói "không dám" nhưng trong lòng lại nói: Quả không sai, trừ Hoàng hậu ra, không một phi tần nào đám đố kị bà ta.

Chợt nghe Hoa phi cười hỏi: "Trầm tiểu nghi và Hoàn quý nhân đây sao?"

Tôi và Mi Trang tỷ lập tức quỳ xuống hành lễ, trong miệng nói: "Nô tỳ tiểu nghi Trầm Mi Trang."

"Nô tỳ Quý nhân Chân Huyên tham kiến Hoa phi nương nương, Nương nương cát tường."

Hoa phi cười dài và miễn lễ, nói: "Hai vị muội muội quả nhiên có tư sắc hơn người, khó trách làm cho Hoàng Thượng để ý đến."

Tôi - Mi Trang tỷ sắc mặt hơi đổi, Mi Trang đáp: "Nương nương quốc sắc thiên hương, sang trọng quý phái, mới khiến người ta chăm chú."

Hoa phi cười khẽ một tiếng: "Trầm muội muội thật biết nói năng. Nhưng câu quốc sắc thiên hương, sang trọng quý phái, chẳng lẽ không thích hợp với Hoàng hậu sao?"

Tôi thầm nghĩ trong lòng: Hoa phi thật lợi hại, vừa mới nói ra đã bắt bẻ Mi Trang tỷ.

Vì thế lên tiếng nói: "Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nương nương sang trọng quý phái, chúng nô tỳ không theo kịp." Lúc này Hoa Phi mới thản nhiên cười, bỏ lơ tôi, cùng các phi tần khác nói chuyện.

Hoa phi khác các phi tần khác, Hoàng thượng rất sủng ái, đứng dưới Hoàng hậu thì có Hoa phi là cao nhất, Đoan phi, ba vị phi tần khác cũng không bằng. Vị trí Thục - Đức - Hiền - Phi để trống, ngay cả nhất phẩm phu nhân cũng là thùng rỗng kêu to. Đoan phi Tề Nguyệt Tân, là con gái của tướng quân Tề Phi, vào cung thị giá sớm nhất, là phi tần đầu tiên ở bên cạnh Hoàng Thượng, lại cùng Hoàng Hậu sắc phong làm phi, hơn 10 năm qua vẫn làm phi, nghe nói thân thể bà ta mang bệnh, hằng năm gặp vua chưa quá 3 lần. Còn Hoa phi vào cung được 3, 4 năm là cùng, có thể đứng đầu tam phi đã là quá được sủng hạnh rồi.

Đương kim hoàng hậu ngày xưa làm Dữ quý phi, đứng sau Thuần Nguyên hoàng hậu tỷ của mình. Bên trong còn có Thái hậu hậu thuẫn, quyền thế hiển hách khắp thiên hạ, không ai dám đối trọi. Năm đó Đức phi, Hiền phi băng hà. Nghe nói 2 vị phi đó có liên quan đến cái chết của Dữ Thuần Nguyên hoàng hậu. Trong một ngày Hoàng thượng mất 2 vị phi tần và 1 vị hoàng tử mới sinh, lòng đau xót không nguôi, từ đó 2 vị trí kia để trống.

Tham kiến tất cả phi tần ở đây, hai chân có chút đau nhức. Hoàng hậu thân thiện nói: "Chư vị muội muội đều là những người thông minh lanh lợi. Về sau sống trong cùng cùng nhau tận tâm tận lực hầu hạ Hoàng thượng, vì hoàng thất mà sinh đàn cháu đống. Các muội muội cũng muốn đồng tâm cùng đức, sống hoà thuận." Mọi người cung kính đáp "dạ." Hoàng hậu lại hỏi Giang Phúc Hải: "Thái hậu nói như thế nào?"

Giang Phúc Hải đáp: "Thái hậu đã biết tâm í các vị. Nhưng phải tĩnh tâm làm lễ tích Phật. Nương nương và các vị phi tần tiểu chủ không cần đi Di Trữ Cung thỉnh an."

Hoàng hậu gật đầu, nói với mọi người: "Chư vị muội muội đều đã mệt, đứng dậy đi."

Trong lúc nhất thời mọi người tản ra, tôi và Mi Trang, Lăng Dung đi về. Phía sau có người cười nói: "Vừa rồi 2 vị tỉ tỉ mồm miệng lanh lợi thật, muội muội bội phục." Ba người quay đầu lại, hoá ra là Hạ tài nhân mới vào cung, ả ta từ từ tiến đến, hàm ngữ khiêu khích: "Hai vị tỷ tỷ khiến các nô tài cầm nhiều đồ ban thưởng như vậy, trong cung có chỗ để không sao?"

Mi Trang tỷ cười trừ: "Ta với Hoàn quý nhân đều cho rằng các tỷ muội cùng hưởng ân đức này, đang muốn trở lại trong cung sau đó tặng cho các vị tỷ muội khác. Không nghĩ Hạ muội muội tới trước, trước hết chọn thứ gì thích cầm đi." Nói xong, công công bưng phần thưởng Hoàng hậu tặng đến trước mặt Lương tài nhân.

Không ngờ Hạ tài nhân cũng không thèm nhìn đến, cười lạnh: "Tỷ tỷ thật sự là hiền đức, khó trách ngày đó Hoàng thượng khen ngợi. Xem ra tỷ tỷ đúng là biết mua vui lòng người."

Mi Trang tỷ cho dù đôn hậu cũng biết kiềm chế, nghe xong nhất thời sượng mặt, lúng túng khó xử, tức giận tột cùng. Lòng tôi khó chịu không kém, hoá ra người như ả ta cũng được chọn vào cung, thật uổng phí 1 vị trí tài nhân! Tôi và Mi Trang tỷ đâu muốn được người khác để ý, chỉ sợ rước hoạ vào thân. Đang lúc do dự, Mi Trang tỷ cầm chặt ống tay áo tôi, ý bảo tôi đừng xúc động.

Lăng Dung đứng từ phía sau đi ra, đến trước mặt Hạ tài nhân mỉm cười nói: "Nghe nói Hạ tỷ tỷ xuất thân từ thư hương dòng dõi? Muội muội thật sự ngưỡng mộ!"

Hạ tài nhân ngạo nghễ nói: "Nhà của ta đời đời tận trung vì nước, một chi nữ huyện thừa nho nhỏ như ngươi sao sánh bằng? Đúng là khó dằn nổi!"

Lăng Dung không giận không hờn, vẫn mỉm cười, không kiêu ngạo không sủng nịnh mà nói: "Muội muội nghe danh tỷ tỷ đã lâu, đáng tiếc trăm nghe không bằng một thấy. Muội muội hoài nghi gia thế tỷ tỷ nghe đồn là tin vịt."

Hạ tài nhân khó hiểu, nói liên miên: "Nếu ngươi không tin có thể đi Tầm Dương hỏi thăm ..." Ba người chúng tôi không nhịn được, cười ra tiếng, ngay cả cung nữ và công công phía sau cũng che miệng cười trộm. Trên đời lại có một nữ nhân ngu ngốc như vậy, còn được làm tài nhân, đúng là con gà thống trị hạt kê! Hạ tài nhân thấy chúng tôi cười đến thất thố, thẹn quá vươn tay định tát Lăng Dung. Tay mắt tôi lanh lẹ bắt lấy tay ả, không ngờ tay ả phản ứng cũng khá nhanh, định giơ tay kia lên tát tôi. Tay ả đang ở giữa không trung bị một người dùng sức bắt lấy, không thể động đậy.

Tôi nhìn lại, lập tức quỳ gối hành lễ: "Hoa phi nương nương cát tường!" Lăng Dung và Mi Trang tỷ bị hành động Hạ tài nhân sợ tới mức ngơ ngẩn, thấy tôi hành lễ mới phản ứng, đều thỉnh an Hoa phi.

Hạ tài nhân bị công công bên cạnh Hoa phi Chu Trữ Hải bắt gọn 2 tay, nhìn chúng tôi hành lễ thỉnh an đã sợ tới mức hồn phi phách tán - hồn vía lên mây, cả người xụi lơ. Hoa phi quát: "Buông ả ra!"

Hai chân Hạ tài nhân đứng không vững, lập tức ngồi phịch xuống đất dập đầu như dập tỏi, liều mạng nói: "Hoa phi nương nương tha mạng."

Ba người chúng tôi cũng thấp đầu, không biết Hoa Phi sẽ xử trí chúng tôi thế nào. Cung nữ bưng ghế ngồi cho Hoa Phi ngồi, nhàn nhã nói: " Phong cảnh mùa thu trong cung đẹp lắm. Hạ tài nhân sao không biết thưởng thức lại còn tới Lâm Uyển Trung làm càn vậy?"

Hạ tài nhân nước mắt dòng dã, kể lể: "An tuyển thị nói năng lỗ mãng, nô tỳ chỉ muốn răn dạy nàng ta một chút."

Hoa phi cũng không thèm nhìn ả, cười rộ lên: "Ta nghĩ trong cung ta có chết đâu mà làm phiền Hạ tài nhân ngươi tới dạy dỗ cung tần, vất vả thật." Bà ta liếc mắt 1 cái, cả người Hạ tài nhân phát run trên mặt đất: "Bổn cung sợ ngươi gánh vác không nổi, hay là Chu công công mang ngươi đi đến 1 nơi!" Giọng nói bà ta quyến rũ không tả được, tình cảnh này nghe không khỏi làm cho người ta cảm thấy kinh hãi, giống như đằng sau giọng ngọt ngào chính là nguy hiểm.

Bà ta thản nhiên tự đắc nhìn lá phong đủ rực ở Lâm Uyển

, chậm rãi nói: "Sao năm nay cây phong hồng như vậy, tặng Hạ tài nhân 'nhất trượng hồng' đi."

Tôi sợ hãi, 'nhất trượng hồng' là trừng phạt dành cho phi tần trong cung, dùng gậy gỗ 2 phân dài 5 tấc, đánh vào vùng eo và hạ bộ. Đánh cho đến khi gân cốt đứt đoạn, máu thịt hoà lẫn mới thôi. Nhìn từ xa một mảng đỏ tươi, có tên là 'nhất trượng hồng." Khổ hình như thế, coi như đôi chân Hạ tài nhân bị phế đi rồi!

Chu Trữ Hải lên tiếng, cùng vài công công khác kéo Hạ tài nhân đi. Bốn phía tĩnh lặng, Hạ tài nhân sợ quá đến ngất xỉu.

Lòng 'Thình thịch thình thịch' nhảy loạn, Hoa Phi đúng là độc ác, chỉ vài câu nói chuyện đã huỷ hai chân Hạ tài nhân. Tĩnh lặng một lát, mới được nghe Hoa phi nói: "Vừa rồi Hạ tài nhân phạm thượng, có ý ẩu đả, làm cho 3 vị muội muội sợ hãi. Đi nghỉ ngơi đi."

Mọi người như được ban đại xá, vội vàng cáo từ lui ra. Chi nghe "ôi" một tiếng rên rỉ, Lăng Dung sợ đến mức chân cũng mềm nhũn. Hoa phi cười khẽ 1 tiếng, thật là đắc ý.

Tôi và Mi Trang tỷ lập tức đỡ Lăng Dung dậy rồi đi, đi được 1 đoạn khá xa mới dừng lại. Tôi dặn các cung nữ công công đi theo về trước, rồi cùng hai người kia đến chỗ "Tùng Phong Đình" trong Lâm Uyển Cung. Tôi lấy khăn lụa lau mồ hồi trên trán, ngẩng đầu nhìn Mi Trang tỷ, mặt tỷ ấy trắng bệch ra, giống như đang bị bệnh. Còn Lăng Dung thì vẫn run rẩy. Ba người nhìn nhau, đều cảm thấy hoảng sợ. Mãi lúc lâu, Lăng Dung mới nói một câu: "Làm muội sợ muốn chết."

Tôi trầm ngâm một lát nói: "Nghe đồn Hoa phi được cưng chiều không ai dám làm gì, không ngờ lại tàn nhẫn như vậy ..."

Mi Trang tỷ thở dài: "Haiz, thật đáng tiếc, tuy rằng Hạ tài nhân ngu xuẩn cuồng vọng cũng không đến nối như thế!"

Lăng Dung vội vàng ngó nhìn tứ phía, sợ bị Hoa Phi nghe thấy, tin chắc bốn phía không có người, mới nói nhỏ: "Hoa phi nghiêm trị Hạ tài nhân, hình như cố ý mượn sức chúng ta."

Tôi trầm mặc một lúc, thấy Mi Trang tỷ có vẻ hơi nghi ngờ, muội ấy thấp giọng nói: "Về sau phải sống phụ thuộc, ngày tháng khổ sở sắp đến rồi ..."

Ba người chúng tôi nghe gió thu thổi nhè nhẹ bên tai cuốn rụng lá rơi xuống, im lặng không nói gì.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-249)