Vay nóng Tinvay

Truyện:Muốn Nói Yêu Em - Chương 42

Muốn Nói Yêu Em
Trọn bộ 43 chương
Chương 42
0.00
(0 votes)


Chương (1-43)

Siêu sale Shopee


Kể từ khi Tống Tiểu Tây thăng cấp làm bạn gái, khi Giang Thừa Mạc kéo cô đi, không còn xách cổ áo nữa, mà là ôm eo. Quần áo của hai người từ cửa đến phòng ngủ, theo bước chân hỗn loạn rơi xuống tứ tung trên đất. Tống Tiểu Tây chọc chọc anh, nói: "Nếu không anh nói lại ba chữ kia một lần đi."

"Ba chữ gì?"

"Chính là vừa rồi ở cửa..."

"Nghĩ hay quá nhỉ."

Tâm tình Tống Tiểu Tây không tệ, không ngừng cố gắng: "Vậy từ lúc nào anh bắt đầu yêu em?"

Lúc này trong phòng chỉ còn ánh trăng soi xuống hai người, Giang Thừa Mạc đang hôn cô thì dừng lại, sau đó cúi người xuống, cắn cắn môi cô, hàm hồ mở miệng: "Hình như gần đây em béo lên."

"..."

Cảm thấy cực kỳ không hài lòng với câu trả lời của anh, Tống Tiểu Tây cho rằng cần có biện pháp ép buộc anh. Vì thế trong thời gian tiếp, Giang Thừa Mạc vừa động cô đã kêu ngừng, tăng tốc cô liền kêu chậm, còn nói sức lực anh quá nặng, vừa hừ hừ phản đối vừa không an phận lùi lại đầu giường, Giang Thừa Mạc không nhịn được nữa, xách eo của cô lại đang tính sẽ trừng phạt thì Tống Tiểu Tây bắt đầu lã chã chực khóc, lấy ra một tư thái người mạnh ăn hiếp kẻ yếu, từ thân thể đến mọi thứ, khóc lóc kể lể quả nhiên đàn ông đều như nhau, Giang Thừa Mạc không chịu cảm nhận cảm thụ của cô.

Giang Thừa Mạc dừng lại, trong bóng đêm âm u nhìn cô, định dùng ánh mắt càn quét mọi thứ ầm ĩ của cô.

Tống Tiểu Tây không sợ chết tiếp tục nhỏ giọng nói: "Nói anh yêu em à?"

"..."

Giang Thừa Mạc mím môi, không trả lời.

Tống Tiểu Tây vươn tay ra, sờ sờ trên mặt anh, phát hiện trên trán anh rịn rất nhiều mồ hôi.

Cô tiếp tục nhỏ giọng nói: "Có phải anh rất khó chịu hay không? Có bao nhiêu khó chịu?"

Giang Thừa Mạc bỗng nhiên ngồi xuống, sau đó dùng đầu gối chặn một chân của cô, sau đó bắt lấy tay của cô.

Tư thế này cực kỳ mới mẻ. Trực giác Tống Tiểu Tây thay đổi, lập tức muốn lui ra sau, nhưng không nghĩ tới Giang Thừa Mạc nắm rất chặt, hơn nữa trầm giọng nói: "Em dám chạy?"

"Anh muốn làm cái gì..."

Lời cô chưa nói hết, anh đã dùng một động tác trả lời cô. Giang Thừa Mạc cong các ngón tay lại, nhẹ nhàng trượt ở gan bàn chân - chỗ mẫn cảm nhất của cô hai ba cái, sau đó lại dùng đầu ngón tay cọ cọ, xoa xoa.

"Ô...."

Trong nháy mắt Tống Tiểu Tây gần như giật bắn dậy từ trên giường. Lập tức nghiêng người né tránh, nhưng lực đạo của Giang Thừa Mạc khéo léo, áp sát lại xoa theo quy luật, cô lăn qua lăn lại trên giường, cũng không thoát khỏi bàn tay của anh.

Tống Tiểu Tây dùng chân phí công vẽ một nửa vòng tròn ở trên giường, vừa cầm gối ném Giang Thừa Mạc, người sau linh hoạt tránh đi, Tống Tiểu Tây ngứa khó chịu, nước mắt sắp rơi ra ngoài, nói không rõ ràng: "Không được..."

Anh thế nhưng lại dùng phương pháp Trương Vô Kỵ đối phó Triệu Mẫn xử lý cô, quả thật trong lòng Tống Tiểu Tây cắn răng nghiến lợi, muốn cắt anh làm tám khúc.

Giang Thừa Mạc không vì thế mà dừng lại, Tống Tiểu Tây lập tức thay đổi lời nói, giọng nói mềm mại như một đóa hoa: "Anh Thừa Mạc..."

Lúc này anh rốt cuộc dừng lại, Tống Tiểu Tây một thân đầy mồ hôi, cảm giảc bản thân còn đang run rẩy. Giang Thừa Mạc ôm cô lên, hôn một cái trên chóp mũi của cô, rất nhanh Tống Tiểu Tây đẩy mặt anh ra: "Cho anh như vậy sao!"

Anh nhàn nhạt trả lời: "Không phải em hỏi anh có bao nhiêu khó chịu?"

"..."

Lần này Giang Thừa Mạc đem Tống Tiểu Tây vặn tới vẹo đi như chiếc khăn lông, cho đến khi Tống Tiểu Tây cảm thấy mình đã trở thành chiếc lá mùa thu sắp mất đi sức sống, cô đều không dám phản kháng trở lại.

Sáng sớm hôm sau, toàn thân Tống Tiểu Tây xụi lơ, nhưng vẫn bị Giang Thừa Mạc moi ra từ trong chăn, giống như dựng pho tượng dậy, sau đó cố định ở mép giường, sau đó ngáp liên tục thắt cà vạt cho anh.

Tống Tiểu Tây ngáp đến mức nước mắt chảy hết ra ngoài, xét thấy đêm hôm qua bị dạy dỗ nên không dám oán trách, không thể làm gì khác hơn là hỏi anh: "Anh còn trở về nữa không?"

"Để xem tình hình." Giang Thừa Mạc nhìn cô lại muốn nhắm mắt, không nặng không nhẹ vỗ một cái lên trán cô, "Điểm tâm của em anh đặt trong phòng bếp, sau khi rời giường đun nóng lại lần nữa."

Tống Tiểu Tây đang mơ màng không nghe rõ gì cả, chỉ gật đầu theo giọng nói của anh. Giang Thừa Mạc nhìn cô một cái, nhếch môi, chợt nắm cằm cô, hôn một cái.

Mắt Tống Tiểu Tây từ đường thẳng trợn lên thành trăng rằm, anh nói: "Nghe được vừa rồi anh nói gì?"

"Ưmh..."

"Anh nói cái gì?"

"..."

Tống Tiểu Tây dưới ánh mắt anh, đổi thành vòng tay ôm lấy hông anh, gò má dán lên, nằm trước ngực anh giả chết.

"..."

Cô mặc váy ngủ, cánh tay cùng phía sau lưng hở ra một tảng lớn cảnh xuân, Giang Thừa Mạc nhìn trong chốc lát, nhéo nhéo lỗ tai của cô, lại gọi tên cô: "Tống Tiểu Tây."

"Chuyện gì?"

Giang Thừa Mạc nói: "Hôm nay em không muốn ra khỏi cửa."

"Tại sao?"

Anh tìm điện thoại, bật camera, chụp cổ của cô, sau đó cho cô xem.

Qua năm giây, trong phòng ngủ truyền ra một tiếng kêu to cực kỳ tức giận: "Giang Thừa Mạc! Anh đi chết đi!"

Tống Tiểu Tây ở trong nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày tiếp theo theo hướng dẫn của Giang Thừa Mạc trong điện thoại dùng khăn lông chườm nóng, cuối cùng khiến vết hôn ở cổ và bả vai tiêu mất hơn nửa. Ở trong điện thoại Tống Tiểu Tây nói yếu ớt: "Anh giải quyết mấy thứ này có vẻ rất quen thuộc nhỉ?"

Giang Thừa Mạc bình tĩnh nói: "Tìm được trên mạng."

"..."

Lại qua mấy ngày, Tống Tiểu Tây đang đi dạo bên ngoài thì nhận được điện thoại của mẹ Giang Thừa Mạc, mời cô về nhà họ Giang ăn cơm trưa.

Từ lần trước Tống Tiểu Tây đến nhà họ Giang gặp Trần Thanh Hân, cô không trở về lần nào nữa. Trần Thanh Hân và nhà họ Giang ở gần nhau, hai người lại qua lại thường xuyên, cô sợ tình huống nào đó sẽ gặp lại. Huống hồ trước mặt Tống Tiểu Tây còn có một Giang Thừa Mạc, anh không trở về, cô cũng không trở về.

Nhưng hôm nay cô không có lý do không đồng ý. Tống Tiểu Tây cúp điện thoại, chẳng biết làm sao lại có cảm giác quỷ dị. Loại cảm giác này không hề báo trước đột nhiên xuất hiện, thậm chí khiến sống lưng cô lạnh toát.

Tống Tiểu Tây suy nghĩ trong chốc lát, vẫn quay đầu xe, chạy tới khu đông.

Tống Tiểu Tây vừa vào cửa thì được tiếp đón nhiệt tình hơn mức bình thường. Giang phu nhân tự mình ra đón cô, loại chiến trận này quả thật khiến cho cô thụ sủng nhược kinh.

Giang phu nhân cười híp mắt dẫn cô tới phòng khách, sai dì Vương bưng lên một đĩa trái cây, sau đó cầm tay cô, bàn tay vỗ vỗ vuốt ve, quan sát cô: "Nhìn có chút gầy? Học rất nhiều sao?"

"Không ạ. Con nhàn lắm, mới vừa rồi còn đang đi dạo lung tung trên đường."

Tống Tiểu Tây nhớ tới câu đêm khuya ngày hôm trước Giang Thừa Mạc nói "Hình như gần đây em béo lên", trong lòng nhất thời nghẹn lại.

"Vậy thì tốt. Tiểu Tây à." Giang phu nhân dừng một chút, liếc nhìn sắc mặt của cô mở miệng, "Ta nghe nói, Thừa Mạc cầu hôn với con có phải không?"

Sau một khắc, ngụm nước vừa mới tiến vào cổ họng của Tống Tiểu Tây toàn bộ ho khan ra ngoài.

Giang phu nhân "Nha" một tiếng, lập tức vỗ lưng cho cô, vừa cười vừa nói: "Đừng xấu hổ như vậy. Chuyện đó Thừa Mạc đã sớm nói với chúng ta rồi, chúng ta cũng biết rõ rồi."

"..."

"Chuyện như vậy thật tốt. Rất lâu rồi ta chưa gặp chuyện gì khiến ta vui mừng như này." Khuôn mặt Giang phu nhân tràn đầy nét cười, "Trước đây ta còn lo lắng con sẽ gả cho nhà khác, sẽ ít liên lạc với nơi này hơn. Tính khí Thừa Mạc không tốt, đối với con gái cũng không được, trước kia ta cũng lo lắng cho thằng bé, hiện tại hai con bổ trợ cho nhau, lại quen thuộc, các con ở cùng một chỗ, thật là kết cục không thể tốt hơn."

"..."

Mắt Tống Tiểu Tây nhìn xung quanh, có chút hối hận vì sao lúc nãy mình không nghe theo trực giác, cô vốn nên tìm lý do từ chối sau đó lái xe bỏ chạy.

Giang phu nhân dừng một chút, lại thử thăm dò cô: "Các con tính ngày kết hôn rồi sao?"

Tống Tiểu Tây lại lớn tiếng ho khan lần nữa.

Giang phu nhân vỗ tay cô: "Đứa bé ngoan, chuyện này không thể qua loa. Thật ra thì ta cũng đi tìm người tính qua, cũng thương lượng với ba mẹ con rồi, tháng sáu sang năm sau khi con tốt nghiệp là ngày cực tốt. Ngày này mà qua, muốn kết hôn phải chờ thêm một năm nữa rồi."

Tống Tiểu Tây có chút suy yếu trả lời: "Dì à, con không muốn kết hôn sớm như vậy."

"Không còn sớm mà. Lúc kết hôn con cũng hai mươi ba rồi, Thừa Mạc cũng hai chín. Hai người trưởng thành quyết định đi chung với nhau, sớm định xuống tránh cho đêm dài lắm mộng, có phải không?"

"Ba mẹ bên kia còn chưa nói đấy..."

"Ba mẹ con đã sớm gặp mặt với chú của con rồi." Giang phu nhân nói, "Hai người cũng cảm thấy sang năm là ngày tốt."

"..." Tống Tiểu Tây tạm thời không nghĩ ra lý do nào khác.

"Hôn lễ cần chuẩn bị tốt. Cũng không thể bạc đãi con. Ta nghe nói Thừa Mạc đi công tác, vậy thì chờ thằng bé trở lại, hai nhà gặp mặt thương lượng chuyện hôn lễ một chút."

"..." Một hơi Tống Tiểu Tây giấu ở trong ngực, nhất thời không thể phản bác khuôn mặt tươi cười của trưởng bối.

Tống Tiểu Tây buồn bực ăn cơm ở nhà họ Giang xong, buồn bực về nhà, buồn bực lên mạng cả một ngày, vẫn buồn bực đến khi Giang Thừa Mạc trở lại.

Ở giây đầu tiên cô thấy Giang Thừa Mạc, giọng nói không tốt chất vấn: "Giang Thừa Mạc, nói, có phải anh lại giở trò quỷ hay không?"

Giang Thừa Mạc nhìn cô một cái, đặt rương hành lý xuống, ánh mắt rất bình tĩnh: "Trò quỷ cái gì?"

"Kết hôn..." Tống Tiểu Tây hướng cả một ngày nín nhịn uất ức về phía Giang Thừa Mạc, cắn ngón tay mang theo tiếng khóc nức nở, mắt đầy nước, "Các người tại sao có thể như vậy? Em nói không muốn kết hôn? Tại sao bắt em phải kết hôn! Em còn không đồng ý! Không ai nghe tiếng lòng em sao! Em không muốn kết hôn! Không muốn chính là không muốn! Tại sao bắt em kết hôn hả?"

Lông mày Giang Thừa Mạc nhướn lên, "Ưmh" một tiếng, đi tới ôm bả vai của cô, làm bộ như bừng tỉnh: "Ba mẹ đi tìm em?"

"Anh biết rõ còn hỏi! Rõ ràng anh thông đồng với người lớn! Nếu anh không nói cho bọn họ biết anh đã cầu hôn rồi, bọn họ sẽ thúc giục sao? Nói không chừng chính anh âm thầm bày mưu kế đó!"

Giang Thừa Mạc khẽ "Hừ"một tiếng, nhàn nhạt cười: "Về sau em tốt nghiệp nhàn rỗi không có việc gì làm, không bằng đến làm Giang phu nhân."

Tống Tiểu Tây ném tay của anh ra, từ trên ghế sô pha đứng lên, chống nạnh, trên cao nhìn anh chằm chằm: "Anh đừng có mà được tiện nghi còn khoe mẽ! Người nào nhàn rỗi không có việc gì làm hả? Tính chuyện của anh, quên chuyện của em đi sao? Em mới không có rảnh không có việc gì! Còn Giang phu nhân! Tên già cỡ nào! Giống như em đã hơn ba mươi tuổi rồi! Thanh xuân của em đều phải mai táng dưới tên Giang phu nhân sao? Cũng không yêu đương gì hết, kết hôn cái gì hả? Anh đã muốn chơi kết hôn, còn phải kéo theo người còn chưa chơi đủ là em hay sao?"

Giang Thừa Mạc chờ cô nói xong, mới ôm cô từ trên sô pha xuống, Tống Tiểu Tây òa khóc ở trong ngực anh, muốn đá qua, bất đắc dĩ hai chân không phát lực được.

Cuối cùng cô cũng buông tha, hai tay vòng ở cổ anh, nước mắt tuôn trào, ánh mắt tuyệt vọng: "Thực sự muốn kết hôn sao?"

Ánh mắt Giang Thừa Mạc vô cùng chắc chắn: "Tốt nghiệp xong thì kết hôn."

"Em đây về sau kết hôn có gì tốt sao?"

"Vị trí Giang phu nhân không phải là thứ tốt nhất cho em sao?"

"Vị trí Giang phu nhân có gì tốt? Phải sinh con, phải chạy ngược chạy xuôi với anh, còn phải đấm lưng xoa bóp cho anh, hiện tại một cái em còn chưa hưởng thụ, vì sao em muốn kết hôn?"

"Vậy em muốn như nào?"

Tống Tiểu Tây quệt nước mắt, nói: "Sau ba năm kết hôn không cho phép muốn có con."

Giang Thừa Mạc dừng một lát, nói: "Còn gì nữa?"

"Trước tiên anh nói anh có đồng ý không?"

Giang Thừa Mạc nhìn cô trong chốc lát, nói: "Có thể. Nhưng nếu có tình huống ngoài ý muốn, phải giữ lại."

Tống Tiểu Tây cho rằng như vậy là công bằng, cũng đồng ý. Sau đó nhìn sắc mặt anh, thấp giọng nói: "Còn có... Anh phải nói cho em biết anh đàm phán với Lý Duy Diệp như thế nào."

Giang Thừa Mạc nhìn cô, nói: "Có thể. Nhưng phải đợi sau kết hôn mới nói."

"Dựa vào cái gì!"

Tiếng nói của anh thản nhiên: "Phòng ngừa ngày nào đó em hối hận, xem như không thể lấy đi một phần tiền đặt cọc."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-43)