← Ch.04 | Ch.06 → |
Cách xử lí là Thiết Phúc bị đánh ba mươi đại bản, đuổi ra vương phủ, cả đời không thể xuất hiện ở kinh thành. NGười chết Tiểu Huấn, bởi vì lạm dụng cây thuốc phiện quá nhiều, Lí Thừa Tuyên hạ lệnh làm tang sự cho hắn, bồi thường 500 lượng cho người nhà coi bồi thường
Từ sau khi phát sinh án mạng, Liên quản gia đối với hạ nhân càng lúc càng nghiêm khắc, mà vương gia nói nàng có công với vương, làm cho thân phận trong phủ của nàng tăng lên rất nhiều
Từ sau khi Vương gia biết nàng biết vẽ tranh lại viết chữ đẹp, cư nhiên điều nàng đến làm nha hoàn cho chính mình
Dĩ nhiên gọi cho hay là làm việc, cũng chỉ là lợi dụng thân phận của hắn để điều nàng đến bên người mình
Vương phủ thư phòng tọa lạc tại tây sương phòng, mỗi ngày lâm triều sau, Vương gia sẽ gặp hồi phủ, đi vào thư phòng xử lý công sự.
Mà công việc của nàng rất đơn giản, đứng kế bên hắn, hầu hạ giấy và bút mực, nhì thấy chủ tử mệt mỏi thì giúp đỡ những công văn không quan trọng, khi hắn ngủ thì không được quấy rầy
Lúc này nàng còn đang ngồi trước bàn, suy nghĩ đã sớm lên tới chín tầng mây, nhớ lại "cường độ làm việc" cật lực tối hôm qua, làm cho tai nàng ửng đỏ cả lên
Lí Thừa Tuyên liếc mắt một cái, nhíu mày lại nói với nàng: "Tiền Đa Đa, đây là lần thứ 17 ngươi lén nhìn trộm bổn vương rồi đó"
Thanh âm đột nhiên vang lên bên tai, tay Nguyễn Tiểu Vũ khẽ run lên, làm nghiêng cả mặt bàn, sau một tiếng ầm ầm, nàng thấy khuôn mặt Lí Thừa Tuyên xanh mét cả lên, cả người bị mực dính đầy
Hắn hí mắt cười lạnh, "Ngươi thật là tài giỏi nha, kim bào này chính là hoàng thượng ban tặng cho ta, ngươi làm bẩn nên bị tội gì?"
"Vương gia, người ta vừa đang suy nghĩ đại sự, người lại nói người ta lén nhìn trộm ngài 17 lần, làm cho tiểu nữ giật mình mới gây ra tai hoạ như vậy ..."
Tiểu Vũ khom người định giúp hắn cởi nút áo, lại bị lực của hắn làm cho nàng mất thăng bằng, ngã vào lòng hắn
"Trên đời này chỉ có ngươi là dám giáo huấn bổn vương "
"Đừng náo loạn, phải nhanh chóng xử lí vết bẩn ngay, nếu không giặt không ra là ngài lại có cớ trách phạt người vô tội đáng thương như ta a"
Lí Thừa Tuyên bị bộ dáng hờn dỗi của nàng chọc cười, vẻ mặt không đứng đắn ôm chặt nàng, "Nếu ngươi dâng thân mình cho bổn vương, bổn vương có thể tha tội cho ngươi ..."
Âu yếm còn chưa đủ, ngoạn tâm nổi lên Lí Thừa Tuyên đẩy ra án thư thượng sổ con cùng văn chương, đem nàng ôm ngồi ở bàn duyên, chặt chẽ đem thân thể của nàng tử vây ở chính mình song chưởng trong vòng.
Nàng giận dữ trừng mắt hai mắt, "Vương gia, này sổ con ngày mai không phải muốn trình cấp Hoàng Thượng, ngài sẽ không sợ Hoàng Thượng phán ngài đãi hốt cương vị công tác?"
Hắn hì hì cười, "Hoàng thượng nhật lí vạn ky, lo việc triều chính đã muốn sứt đầu mẻ trán, làm gì có thời gian dư thừa rảnh rỗi để quản bổn vương? Còn ngươi tiểu yêu tinh này, đêm qua trên giường bổn vương còn lộ vẻ kiều kiều mỵ mỵ, như thế nào mà bây giờ thay đổi thành vẻ mặt giải quyết công việc chung rồi? Một chút cũng không đáng yêu, cho ta ..."
Hắn vừa muốn hôn đã bị thanh âm từ bên ngoài đánh gãy
"Vương gia ..." Tiếng nói Liên quản gia truyền đến
Lí Thừa Tuyên bực mình, Liên quản gia này đúng là chọn không đúng thời điểm, làm hỏng chuyện vui của hắn, "Chuyện gì?"
"Ngài tiền chút thời gian ở lan thêu phường đính vài món đông bào, đã muốn làm tốt hiện tại đưa vào trong phủ, Vương gia muốn đích thân xem qua sao?"
Nguyễn Tiểu Vũ tức giận nhỏ giọng nói, "Vương gia, ngài cũng thật là thích chưng diện, dăm ba bữa lại có đồ mới, một mình ngài chẳng lẽ mặc được hết sao?"
Hắn nắm nắm cái mũi của nàng, "Ngu ngốc, đó là bổn vương cố ý sai người làm cho ngươi". Không để ý đến khuôn mặt kinh ngạc của nàng, hắn lạnh giọng nói ra bên ngoài: "Phân phó lan thêu phường quản sự ở phía trước thính hậu, bổn vương sau đó liền đi qua."
Làm Nguyễn Tiểu Vũ theo Lí Thừa Tuyên đi vào tiền thính khi, nhìn đến vài cái nam tử chính đang cầm vài món nhan sắc rõ ràng, thêu công tinh xảo nữ thức trường bào, cung kính hậu
Nhìn thấy vương gia giá lâm, tất cả bọn hạ nhân đều quỳ xuống. Đối với những lễ nghi phiền phức này, Lí Thừa Tuyên chỉ phất phất tay, bọn hạ nhân cũng biết ý không dám nhiều lời nữa, một đôi mắt tinh tế đánh giá chiếc áo choàng.
Không hổ là lan thêu phường, hắn tự tay lấy quá nhất kiện vàng nhạt sắc xa tanh trường bào, bào thân dùng kim tuyến thêu đỏ thẫm mẫu đơn, bốn phía trang bị tiên diễm loá mắt xanh biếc lá cây, bào gáy chỗ còn lại là một vòng mềm mại thỏ mao.
Bốn phía liên tiếp truyền đến ánh mắt ngưỡng một. Tiểu Vũ cảm thấy xấu hổ, "Vương gia, như thế thật không tốt lắm ..."
Nha đầu trên dưới trong phủ đều có chút giao tình với nàng, lại đem vương gia sùng bái đến như thế, giờ phút này mọi người đều cảm thấy tò mò không biết nàng và vương gia có quan hệ gì
Tuy mọi người đều như vậy nhưng vẻ mặt của Liên quản gia vẫn rất bình thường, tựa như hắn đã nhìn quen chuyện này lắm rồi
Lí Thừa Tuyên dĩ nhiên thông minh hiểu ý của nàng, phất phất tay, "Các ngươi lui ra hết đi"
Đuổi được đám người như hổ rình mồi kia đi ra ngoài, hắn một tay lấy áo choàng phi đến của nàng đầu vai, cũng tự tay vì nàng hệ hảo trước ngực dây lưng, cẩn thận giúp nàng sửa sang lại trên người tiểu mặt nhăn điệp, môi tìm được nàng bên tai, nhẹ giọng nói:"Thích không?"
"Vương gia, đây là hình thức mới ngài dùng để chỉnh ta sao?"
"Chẳng lẽ trong đầu ngươi, bổn vương lúc này vẫn không phải là một người tốt sao?" Hắn thở dài, sửa lại vài sợi tóc ngổn ngang trên trán nàng, "Sắp tới thu rồi, nếu không cho ngươi một cái áo choàng, ta sợ ngươi không còn mạng để mà tới mùa đông nữa kìa "
Mùa hạ nóng bức sắp qua, mùa thu dĩ nhiên sẽ đến, cứ tới đêm là sẽ rất lạnh mà hắn phát hiện Tiền Đa Đa không sợ trời không sợ đất kia cư nhiên lại sợ lạnh, vừa đến tối, cho dù có đắp bao nhiêu chăn đi nữa, tay chân nàng vẫn rất lạnh lẽo
Hắn biết có người sợ lạnh, người sợ nóng mà nàng thuộc loại người đầu tiên
Vậy nên hắn mới sai người đến lan thêu phường, làm một cái áo choàng, giúp nàng khỏi bị lạnh nữa
Lí Thừa Tuyên tuy nói như thế nhưng trong lời khó nén được vẻ bao dung sủng nịch, làm cho Tiểu Vũ trong lòng nổi lên một trận chua xót
Này nhìn như kiêu căng ương ngạnh Vương gia, cư nhiên tâm tư kín đáo, ngay cả nàng hằng ngày lơ đãng toát ra đến thói quen nhỏ, đều bị hắn phát hiện.
Dạ Hi quốc bốn mùa rõ ràng, tiễn bước mùa hạ nóng bức, mùa thu qua đi, chỉ sợ phải đối mặt với mùa đông rét lạnh.
Lúc còn ở Đài Loan, nàng cũng chưa bao giờ nhìn thấy tuyết, trải qua cái lạnh của mùa đông, tại đây không có điều hoà, không có lò sưởi, không ai đối với nàng tốt hơn hắn, làm cho tình cảm của nàng đối với hắn lại thêm sâu vài phần
Đến sau giữa trưa, trong cung phái thái giám truyền lời, Hoàng Thượng có việc triệu Lục vương gia tiến cung nghị sự. Trước khi đi, hắn phân phó nàng ngoan ngoãn ở trong phủ chờ hắn trở về, còn hỏi nàng có cần hay không hắn mang chút cái gì mới mẻ ngoạn ý cấp nàng ngoạn
Lại nói tiếp, từ sau khi nàng vào kinh thành, vẫn chưa thử ra phủ du ngoạn
Nói với hắn, hắn đều bảo: "Một cô nương làm sao có thể tuỳ tiện xuất đầu lộ diện được?" Sau đó lại cản không cho nàng đi
Cô nương? Hừ hừ, dù sao Tiểu Vũ ta cũng đã là một nữ nhân, tuy chồng của ta là bát ca nhưng cũng được tính mà
Nhìn thấy nàng nói như vậy, hắn lại bảo, bảo bối của hắn không cho phép người ta nhìn
Mà hắn đại khái là sau khi nghe cái câu "Nương tử nương tử ta yêu ngươi" liền bị làm cho tức giận, kêu người đưa Hắc Bảo về cái lồng đem sang phòng khác, thế là từ đó nàng và Hắc Bảo không ở chung nữa
Tiểu Vũ nghĩ đến đó thì vừa tức giận vừa buồn cười. Lục vương gia hắn so với hồ ly còn khôn khéo hơn, chuyện gì cũng tính toán, lại ngây thơ buồn cười, làm cho nàng muốn giận cũng không giận được
Nhiều ngày đến sớm chiều ở chung, mỗi ngày ban đêm giường đệ trong lúc đó triền miên lưu luyến, nàng khô cạn nhiều năm tâm, như là trong giây lát được đến tưới, rốt cục có tức giận.
Lúc trước, nàng vì người nhà không ngừn làm việc, không ngừng kiếm tiền, cho dù bị người khác theo đuổi, nàng cũng chỉ có thể kháng cự, không muốn chuyện bất hạnh của mình mà làm ảnh hưởng đến bọn họ
Linh hồn xuyên qua, thân phận thay đổi, nàng không có áp lực nữa, có thể sống một cuộc sống tự do tự tại mới hiểu thế nào là tư vị tình yêu
Đi ngang qua hoa viên của vương phủ, đang muốn đi đến ngự thư phòng, nhìn thấy cách đó không xa bọn nha đầu đang xúm lại nói nhỏ
Nguyễn Tiểu Vũ đối với những chuyện đồn đãi này cũng không có hứng thú quan tâm nhưng hình như nhân vật chính trong câu chuyện đó là chính nàng thì phải?
"Chính là mấy tháng trước, người làm trong phòng giặt đồ được điều đến bên người vương gia, cũng không biết vương gia như thế nào xem nàng thuận mắt, chẳng những đem nàng giữ bên người, hôm ấy lại còn đặt một cái áo choàng mùa đông tặng nàng, người hầu nha hoàn trong phủ chúng ta có mấy trăm người, sao vương gia lại nhìn trúng nàng chứ?"
"Tiền Đa Đa?" Một thị nữ khác tiếp lời, "Chẳng phải là thị nữ mà vương gia đem về từ Mai Long trấn sao?"
"Hừ, thị nữ cái gì? Tiền Đa Đa là nương tử sủng vật của vương gia, ở Mai Long trấn cưới hỏi đàng hoàng, chính là nữ nhân của sủng vật, nói khó nghe một chút, nàng ngay cả súc sinh cũng không bằng, chờ đến ngày nào đó vương gia chán ghét nàng, kết cục sợ rằng nàng cũng không bằng một con chó nữa ấy "
Một trận cười vang lên, bọn họ châm biếm Tiền Đa Đa đến không đáng một đồng xu
Nguyễn Tiểu Vũ nghe vậy, sắc mặt trắng xanh, vừa quay đầu lại giật mình nhìn thấy Liên quản gia đã đứng phía sau từ lúc nào, chặn ngay lối đi của nàng
Nàng hoảng sợ một chút, sau lại cau mày nói: "Liên quản gia chẳng lẽ bình thường đi cũng không có tiếng động sao?"
Đối phương vẻ mặt nghiêm túc, hơi hơi khom người, "Lão nô xem ngươi tại đây tựa hồ nghe hưng trí chính nùng, liền không ra tiếng quấy rầy."
Không biết từ khi nào, Liên quản gia đã tự xưng lão nô với nàng.
Đối với thắc mắc này, nàng từng hỏi Lí Thừa Tuyên nhưng hắn chỉ cười cười không giải thích
Liêu quản gia ngày thường tuy rằng banh che mặt khổng, vẻ mặt nghiêm túc dạng, nhưng tâm địa cũng rất thiện lương, quản lý khởi trong phủ cao thấp việc vặt, hướng đến cương trực công chính, làm cho người ta đánh tâm nhãn lý bội phục.
"Tiền tiểu thư lại để ý bọn nha đầu này hồ ngôn loạn ngữ sao?"
Hồi tưởng lại bọn nha đầu vừa nãy nghị luận sau lưng nàng, nàng lại cảm thấy tức giận."Quả thật các nàng nói đúng mà, ta chính là nữ nhân sủng vật của vương gia ..."
"Tiền tiểu thư không nên để ý, chỉ cần biết trong lòng vương gia không nghĩ ngươi như vậy là được
Nguyễn Tiểu Vũ tùng nhún vai, "Liêu quản gia, kỳ thật để cho ta tò mò là, Vương gia cùng không nhiễm bệnh phía trước ta trong lúc đó, đến tột cùng có thế nào quá tiết?"
Làm Lí Thừa Tuyên rốt cục việc hoàn hướng sự, theo trong cung chạy về trong phủ trở lại tẩm thính, khẩn cấp đi vào Tiền Đa Đa phòng.
Chỉ thấy đưa lưng về phía chính mình thân mình chính bận rộn sửa sang lại quần áo, mảnh khảnh mảnh mai gầy hắn một đôi đại chưởng đủ để doanh nắm.
Hắn nhịn không được theo sau lưng ôm cổ nàng, khuôn mặt tuấn tú vùi vào của nàng gáy oa, giống cái vô lại bàn hấp thu trên người nàng tươi mát hương vị.
Nàng không có quay đầu, chỉ cứng đờ thân mình. Đối với hắn vô cùng thân thiết hành động, nàng không có đón ý nói hùa, cũng không có cách nào khác kháng cự.
Lí Thừa Tuyên mang theo vài phần trêu tức, cười hỏi:"Này vài cái canh giờ lý, ngươi có thể có nghĩ bổn vương?"
"Đừng náo loạn Vương gia, rõ như ban ngày dưới, nam nữ có khác, ngài vẫn là chú ý một chút chính mình thân phận, đừng làm cho ngoại nhân nhìn lại, sau lưng nói chút khó nghe nhàn thoại sẽ không tốt lắm."
Hắn cau mày hứng thú nhìn nàng, "Hôm nay sao lại có khẩu khí như thế? Chẳng lẽ bổn vương tiến cung quá lâu làm cho ngươi tịch mịch, chịu không nổi nên phát cáu với bổn vương sao?"
Tà khí cười, một tay lấy nàng chặn ngang ôm lấy, xoay người hướng chính mình phòng ngủ đi đến.
"Đừng nóng vội, bổn vương sẽ thoả mãn ngươi mà"
Nhiều ngày xuống dưới, hai người mỗi đêm vui thích, ngày lâu, hắn nhưng lại trầm mê cho nàng kia mất hồn thân mình cốt, liền ngay cả mỗi ngày ở trong triều làm việc, cũng thường thường nhớ tới cùng nàng sầu triền miên đoạn ngắn.
Cho nên nhất việc xong rồi sự, ngay cả Hoàng Thượng nói giữ lại hắn ở trong cung dùng cơm, đều bị hắn cự tuyệt.
Thầm nghĩ mau chút hồi phủ, đem nàng thơm ngào ngạt thân mình nhu tiến trong lòng, bừa bãi che chở yêu thương.
Bị hắn ôm cổ Nguyễn Tiểu Vũ, ở hắn trong lòng dùng sức từ chối vài cái, sắc mặt khó coi không thôi
"Vương gia mau buông ta ra, ngài ôm ta như vậy còn thể thống gì ... Tốt xấu ..." Nàng cắn môi, ánh mắt mang tia giận dữ, "Tốt xấu gì thân phận trong phủ của ta cũng là lão bà của sủng vật vương gia" Hồi tưởng lại buổi chiều nghe những lời nói đó
Nguyễn Tiểu Vũ mới giựt mình thấy chính mình lập trường có bao nhiêu sao buồn cười.
Khác nha hoàn nếu bị Vương gia nhìn trúng, hoan ái sau, còn còn có thể bị phong cái thị thiếp, khả nàng đâu, một cái bị bát ca thú trở về nữ nhân, thân phận xấu hổ, lập trường buồn cười, mỗi ngày mỗi đêm cùng hắn triền miên, truyền ra đi, chẳng những nhục chính mình thanh danh, càng làm cho nàng lần thấy đê tiện hèn mọn.
Cái này, Lí Thừa Tuyên cuối cùng nhận thấy được lời của nàng không thích hợp, chậm rãi buông nàng ra, liễm mi đánh giá sắc mặt khó coi của nàng."Tiền Đa Đa, lời của ngươi nghĩa là sao?"
"Nghĩa là sao?" Nàng liếc mắt hắn một cái, ngạo nghễ cười, "Vương gia là hồ đồ hay là thật sự quên, ta đã có chồng rồi"
"Cái gì mà có chồng?" Hắn tức giận đứng lên, "Ngươi chính là nữ nhân của bổn vương ...."
"Vậy Hắc Bảo thì sao? Nó là cái gì? "
"Nó ..." Lí Thừa Tuyên cảm thấy hơi hối hận, lúc đó chỉ là định trêu đùa nàng, trả lại mối thù năm xưa thôi, nào ngờ...
Vốn tưởng rằng hắn biểu hiện đã rõ ràng, cũng không liêu này làm cho hắn hao tổn tâm cơ, dùng hết tâm tư tiểu nữ nhân, cư nhiên hội nghĩa chính từ nghiêm cùng hắn nói cái gì nàng đã là có phụ chi phu, nói bọn họ ân ái còn thể thống gì!
Hắn chính là vương gia quyền quý, hoàng thượng ân sủng, thái hậu thương yêu, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không ngờ lại có người dám phản kháng chính mình
Lập tức, Lí Thừa Tuyên kéo hạ khuôn mặt tuấn tú, khẩu khí cực kém nói:"Bổn vương đã sớm nói qua, Hắc Bảo bất quá chính là chỉ súc sinh, ngươi còn muốn bổn vương giải thích bao nhiêu lần mới hiểu? Nó tồn tại không hề gì ý nghĩa gì, nay ngươi chính là nữ nhân của bổn vương, kiếp này, mạng của ngươi chính là thuộc về bổn vương thôi ..."
Hắn thuở nhỏ liền hô phong hoán vũ, phàm là chính mình muốn, một ánh mắt, một cái biểu tình, vật sở hữu liền khả dễ dàng đạt được, cũng không biết cái gì kêu theo đuổi, lại càng không giải cái gì kêu tôn trọng.
Chỉ cần hắn muốn, đối phương hoàn toàn không thể có gì phản kháng lý do cùng cảm xúc, ở hắn trong thế giới, hắn chính là bá chủ, hắn chính là đạo lý, một khi đã bị phản kháng, giấu ở trong khung lệ khí liền bùng nổ.
Cho nên hắn không hiểu, hắn đều đã muốn đem sủng ái không hề giữ lại kính dâng cấp nàng một người, nàng chính ở chỗ này không được tự nhiên cái gì?
Không để ý tới nàng kiêu căng biểu tình, hắn cường ngạnh hướng nhéo cánh tay của nàng, lại bị nàng không khách khí né đi qua.
"Vương gia!" Nguyễn Tiểu Vũ đột nhiên lãnh hạ mặt, ánh mắt nháy mắt sâu thẳm vài phần, "Ngài thân phận cao quý, đương nhiên có thể không cần để ý bên ngoài lời ra tiếng vào, nhưng ta cùng với Vương gia là không đồng dạng như vậy. Ngài nói Hắc Bảo tồn tại có thể xem nhẹ bất kể góc, nhưng là với ta mà nói, nó cũng là tướng công trên danh nghĩa của ta. Ngài ngày đêm đem ta lưu cho trong phòng, có nghĩ tới cảm giác của ta không? Nếu ngày nào đó ta có cốt nhục của ngài, ngài sẽ xử trí ta như thế nào?"
Lí Thừa Tuyên giật mình lăng. Vạn vạn không nghĩ tới, nàng cư nhiên dám dùng loại này cường ngạnh thái độ đến cùng hắn giằng co sặc thanh.
Nàng thấy hắn không nói gì, lạnh lùng cười, "Ta nhưng thật ra đã quên, nếu ta thực có cốt nhục của vương gia, ngài có thể ban cho ta một cái thân phận thị thiếp nhỏ, như vậy, ta là có thể danh chính ngôn thuận ở lại trong phủ, tuỳ vương gia muốn đùa giỡn làm sao cung được."
"Lời ngươi có ý tứ gì?" Hắn trầm mặc
"Chẳng lẽ đối với vương gia, tính mạng của một người bình thường không đáng tiền hay sao?"
Thấy hắn bình tĩnh mặt, ninh mi, thật lâu không nói, nàng càng cảm thấy chính mình thật đáng buồn."Cho dù từ trước Tiền Đa Đa thật sự làm cái gì tội ác tày trời chuyện xấu, vì sao nhất định phải dùng loại này vũ nhục phương thức đến trừng phạt?"
"Ngươi đều muốn đi lên?" Lí Thừa Tuyên gắt gao nhìn chằm chằm của nàng mắt, một khắc không ngừng truy đuổi nàng ý đồ tránh né tầm mắt.
"Ta cái gì cũng chưa nhớ tới đến, chỉ cảm thấy chính mình thân là đương sự, có quyền lợi biết dùng cái gì Vương gia hội mệnh một cái bát ca thú ta hồi phủ, làm sao lấy một lần lại một lần làm khó dễ ta, trêu cợt ta......"
Theo Liêu quản gia trong miệng biết được Tiền Đa Đa cùng Lục vương gia trong lúc đó khúc mắc sau, nàng cảm thấy chính mình đã nghĩ bị vận mệnh trêu cợt tiểu sửu.
Thấy hắn bình tĩnh mặt, ninh mi, thật lâu không nói, nàng càng cảm thấy chính mình thật đáng buồn."Cho dù từ trước Tiền Đa Đa thật sự làm cái gì tội ác tày trời chuyện xấu, vì sao nhất định phải dùng loại này vũ nhục phương thức đến trừng phạt?"
"Ngươi đều muốn đi lên?" Lí Thừa Tuyên gắt gao nhìn chằm chằm của nàng mắt, một khắc không ngừng truy đuổi nàng ý đồ tránh né tầm mắt.
"Ta cái gì cũng chưa nhớ tới đến, chỉ cảm thấy chính mình thân là đương sự, có quyền lợi biết dùng cái gì Vương gia hội mệnh một cái bát ca thú ta hồi phủ, làm sao lấy một lần lại một lần làm khó dễ ta, trêu cợt ta......"
Theo Liêu quản gia trong miệng biết được Tiền Đa Đa cùng Lục vương gia trong lúc đó khúc mắc sau, nàng cảm thấy chính mình đã nghĩ bị vận mệnh trêu cợt tiểu sửu.
Cổ đại vương quyền lớn hơn thiên, từ trước cái kia không biết trời cao đất rộng Tiền Đa Đa đắc tội quyền khuynh nhất phương Lục vương gia sau, có thể hoạn thượng một hồi bệnh nặng, một mạng quy thiên.
Mà nàng Nguyễn Tiểu Vũ này buồn cười thế thân, lại muốn thừa nhận nàng sở lưu lại đủ loại tội nghiệt.
Lí Thừa Tuyên từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên cảm giác được sự tình khó giải quyết.
Mới đầu trêu cợt cùng làm khó dễ thật là không có hảo ý, thậm chí thật sự rất muốn nhìn đến Tiền Đa Đa thanh tỉnh sau, biết được chính mình năm đó chọc sai nhân, sợ tới mức tè ra quần bộ dáng.
Khả theo chính mình tâm càng ngày càng trầm mê, càng ngày cùng không thể tự kềm chế thích thượng này một cách tinh quái tiểu nữ nhân sau, từ trước sở hữu cừu hận, đều bị hắn phao chư sau đầu.
Với hắn mà nói, hắn không truy cứu của nàng qua lại, đã muốn là thiên đại khoan dung, không nghĩ tới, một ngày kia, hắn cũng sẽ bởi vì chính mình ác ý diễn chiêm đã bị chỉ trích.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Lí Thừa Tuyên thuở nhỏ tới nay chưa bao giờ trước bất kỳ ai cúi đầu, cho dù đã làm sai chuyện, bị phụ hoàng giáo huấn, cũng quật không chịu nhận sai, thà rằng bị đánh bị phạt, tuyệt không khuất tùng nửa phần.
Hắn là Vương gia, hắn cao cao tại thượng, hắn tôn quý vô cùng, tại đây cái nam quyền xã hội lực, nam nhân chính là thiên, mà hắn chính là ông trời của nàng. Cho nên hắn có thể nào khuất phục? Có thể nào nhượng bộ? Có thể nào vì đáy lòng kia một chút áy náy, liền hướng nàng thừa nhận chính mình sai lầm?
Hắn bây giờ không sai cũng sẽ không bao giờ sai vì ở trong thế giới của hắn, bao giờ cũng là hắn đúng
Cho dù hắn cố ý vũ nhục nàng, làm cho nàng thành hôn với một cái bát ca, đem nàng về trong phủ mà chà đạp cũng là hắn không có sai vì với hắn, nếu như năm năm trước nàng không gây oán hận với hắn, hắn cũng sẽ không chỉnh ác nàng như vậy
"Nếu vương gia không còn chuyện gì nữa, ta sẽ đi làm công việc của ta" Nàng xoay người rời đi
Tiểu Vũ nhìn thấy đáy mắt hắn kiêu căng thì thật buồn, cũng phải thôi, thân phận khác nhau, nàng làm sao kêu hắn đối với nàng nhận sai được chứ? Thôi quên đi
Nữ nhân thời đại này thật đáng buồn, cho dù có bị uỷ khuất đến đâu cũng chỉ có thể đem giấu trong lòng
Ở thời đại này, cho dù có là trong tình yêu, nữ nhân cũng vĩnh viễn không thể ngang hàng với nam nhân
← Ch. 04 | Ch. 06 → |