Ch.02 → |
Tiết Tử
"Thật đáng thương nha, cô gái này còn trẻ như thế, sao lại gặp chuyện như vậy chứ?""Nếu cha mẹ và người nhà nàng biết, nhất định sẽ rất đau lòng ..."
"Không biết cảnh sát đã thông báo cho nhà nàng chưa nữa......"
Bên tai Nguyễn Tiểu Vũ truyền đến những thanh âm nghị luận, còi cảnh sát kêu to, nàng mở mắt ra, phát hiện có rất nhiều người đang vây quanh cách đó không xa, giống như đang nói đến người nào đó vậy.
Cho dù không hay ho, thì cũng không liên quan đến nàng ...
Hôm qua lão ba uống rượu say khướt, buổi sáng hôm nay liền nhận tin mẹ nằm viện, đệ đệ nàng cũng không chịu thua kém, để lại thư nói muốn làm tên côn đồ, ngày nào cũng đánh nhau, không để trong nhà có ngày yên ổn.
Nàng thân là phóng viên, ngày nào cũng phải chạy quanh đi tìm tin tức, buổi tối còn phải tăng ca bồi lão bản xã giao, ngay cả cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi, chỉ vì muốn tranh thủ kiếm thêm nhiều tiền, đem về nhà.
Nhưng người trong nhà cũng không chịu thua kém, phòng ở càng lúc càng nhỏ, tiền gửi ngân hàng cũng càng lúc càng ít, đến bây giờ, đành phải ở lại căn phòng cũ nát nhất trong một toà nhà sắp bị sụp đổ.
Nàng nhớ chạng vạng hôm qua, mới từ công ty đi ra, nhìn thấy một bà bà làm rớt ví tiền, nhất thời nổi lòng chính nghĩa, đuổi theo, lúc ấy tình hình giao thông rất tệ, đột nhiên có một chiếc xe vọt về hướng nàng, trước mắt đen lại, khi tỉnh lại thì đã là tình cảnh này.
Cách đó không xa, đám người vẫn không ngừng nghị luận, hai chiếc xe cảnh sát, một chiếc xe cứu thương đi đến, Nguyễn Tiểu Vũ tò mò đi vào đám động, thuận tiện hỏi một vị lão bá.
"Có chuyện gì vậy a?"
Lão bá chỉ lo xem náo nhiệt, không để ý đến nàng. Nàng nhíu nhíu mày, tiếp tục chen vào giữa đám người, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra
Là một nữ tử nằm trên mặt đường, tóc dài hoàn toàn che khuất khuôn mặt, cánh tay áo sơmi ngắn dính đầy máu, chiếc túi màu lam đáng thương nằm kế bên, mặt trên đồng dạng nhiễm huyết.
Nguyễn Tiểu Vũ thập phần khiếp sợ. Này...... Điều này sao có thể? Nữ tử nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất kia lại là nàng!!!
Không thể có người giống nàng đến vậy, nhưng là, nữ tử kia mặc quần áo hệt như nàng, chiếc túi màu xanh cũng giống như đúc, nhưng rõ ràng nàng vẫn đang bình yên đứng đây xem náo nhiệt, làm sao lại có thể nằm trên đất chứ?
Nàng nắm lấy tay người bên cạnh, lại phát hiện tay mình xuyên qua thân thể của đối phương, nàng cố ý ở vẫy vậy tay trước mặt người đó, nhưng người đó cũng không nhìn thẳng nàng, chỉ nhìn thẳng phía trước
Tại sao người khác không nhìn thấy nàng? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy?
Hai nhân viên y tế đưa Nguyễn Tiểu sắc mặt trắng bệch, cả người đầy là máu lên xe
Bên tai vẫn truyền đến tiếng oán hận của mọi người, Nguyễn Tiểu Vũ tuyệt vọng mờ mịt đứng giữa đường, nhưng không ai nhìn thấy được nàng.
"Oanh -" Phía chân trời đột nhiên đánh xuống một tiếng sấm, con đường vốn ồn ào, không biết từ khi nào chỉ còn 1 mình nàng.
Tia chớp qua đi, nàng kinh ngạc phát hiện, tử giữa ánh sáng xuất hiện 1 người, trên mặt lộ nụ cười hiền lành.
"Cô gái, đừng sợ, ta là tinh linh thủ hộ của ngươi, đã chờ ngươi rất lâu."
Cái gì chứ? Tinh linh thủ hộ? Nàng chỉ biết có thiên sứ và thượng đế, nhưng đó chỉ là trong truyền thuyết được không?
Nhìn người cười hiền lành hệt như ông ngoại trong quảng cáo KFC này, da đầu Nguyễn Tiểu Vũ run lên, vốn định lui về phía sau, nhưng thân thể không thể khống chế được, cả 1 bước cũng không thể động đậy.
"Đừng từ chối, bây giờ ngươi và ta đang ở trong không gian mà người khác không nhìn thấy, nếu ngươi thông minh, hẳn là đã biết, ngươi đã rời khỏi nhân gian"
Tin tức tàn nhẫn làm đầu Nguyễn Tiểu Vũ như bị nổ tung. Đã rời khỏi nhân gian ...... Nàng đã rời khỏi nhân gian!!!
"Nhưng ... nếu ta chết rồi, vậy người nhà ta làm sao bây giờ? Mẹ ta say rượu, nằm trong bệnh viện, không có người chiếu cố ; Ba ta cả ngày chỉ biết là đánh bài, nếu ta không trả tiền thay hắn, hắn nhất định sẽ bị người ta chém chết ; Còn...... Còn đệ đệ của ta, hắn đánh nhau gây sự, không chuyện xấu gì không làm, không có ta, bọn họ làm sao bây giờ?"
Vì gia đình, nàng đã mệt chết rồi, nhưng dù sao bọn họ cũng là người thân, nếu nàng rời khỏi nhân gian, ai sẽ chiếu cố bọn họ?
Tinh linh mỉm cười."Thân nhân của ngươi như vậy vốn là do kiếp trước ngươi tạo nghiệt quá nhiều."
"Kiếp trước?" Nàng khó hiểu.
"Đúng vậy! Ngươi kiếp trước ác không chịu nổi, đánh bài thành tính, yêu rượu như mạng, làm người âm hiểm giả dối, vì tư lợi, thậm chí vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn ......"
Nguyễn Tiểu Vũ giật mình trừng lớn mắt. Nàng, kiếp trước nàng xấu xa vậy sao?
"Cho nên kiếp này ngươi mới phải chịu báo ứng."
Một lời tuyên án, nhất thời đẩy Tiểu Vũ lâm vào tuyệt vọng. Nàng vạn vạn cũng không ngờ, mình đầu thai vào gia đình như vậy, tất cả đều là kiếp trước tạo nghiệt quá nhiều.
Thấy vẻ mặt nàng đau khổ, tinh linh nở nụ cười dễ gần.
"Mọi chuyện cũng không tệ như ngươi nghĩ, hai mươi mấy năm, ngươi đã nhận hết cực khổ và tra tấn, cũng không oán không hận, rốt cục cũng làm trời cao cảm động, nguyện ý cho ngươi 1 cơ hội hối lỗi. Chỉ cần ngươi trở về kiếp trước làm người 1 lần nữa, làm điều tốt nhiều, để mình viên mãn, người bên cạnh cũng có cuộc sống viên mãn, vậy thì gia đình ở hiện đại của ngươi mới được viên mãn."
Tinh linh nói giọng khàn khàn:"Thời gian đến rồi, ngươi cũng nên đi."
"Ra đi?" Nguyễn Tiểu Vũ liều mình quát to, "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ta nên làm như thế nào? Ngươi còn chưa nói ta nên làm gì để viên mãn, ta, uy......"
Một ánh sáng hiện lên, làm nàng biến mất.
Tinh linh cười cười, "Cô gái, khảo nghiệm ngươi chỉ mới bắt đầu từ bây giờ!"
Cô gái nằm trên giường nhắm chặt hai tròng mắt, hai gò má không chút huyết sắc, hơi thở yếu dần
Đại phu ngồi cạnh giường, nhẹ nhàng dùng khăn lau má cho cô gái, cầm tay cô gái lên bắt mạch, nhẹ lắc đầu. Động tác này làm cho một người đàn ông trung niên hốt hoảng
"Trương ... Trương đại phu, bệnh của tiểu nữ còn có thể cứu hay không?"
"Tiền lão gia, thật không dám giấu diếm, ta làm nghề này hơn 30 năm, loại bệnh kỳ quái mà cô nương này mắc phải, lão phu thật chưa từng thấy qua. Không hề bị thương hay trúng độc gì, mạch tượng vững vàng, nhưng sắc mặt lại trắng bệch, hơi thở ốm yếu giống như là bị bắt mất hồn vậy ..."
"Cái gì? Ngươi nói tiểu nữ mất hồn vía sao?"
Chẩn đoán của đại phu làm cho Tiền lão gia bị rơi vào đáy cốc
Nhớ lại ba ngày trước, nữ nhi của hắn - Tiền Đa Đa đang ăn cơm bỗng la hét nói không thoải mái, hắn vội vàng lệnh cho người hầu đi tìm đại phu, đại phu chưa tới, sắc mặt nữ nhi đã trắng bệch, bất tỉnh nhân sự ba ngày liền
Sau đó, dù mời đến bao nhiêu đại phu, ai cũng không tìm được nguyên nhân bệnh, làm cho hắn chỉ trong một đêm mà như già đi hơn mười tuổi
"Tiền lão gia, sợ rằng với tình trạng hiện nay của Tiên cô nương, ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý đi "
Tuy ngoài miệng nói lương y như từ mẫu, nhưng nghe lời nói của hắn lúc này, lại mang theo vài phần đùa cợt
Không thể trách tâm địa hắn lại như thế, trên thực tế, mọi người đều biết Tiền cô nương kiêu căng phách lối, thường ngày làm nhiều việc ác, ỷ trong nhà có nhiều tiền của lại làm chuyện xằng bậy với mọi người, quả thật là đáng giận!
Nói tới Tiền gia, ở Mai Long trấn có không ít quyền lực. Tiền lão gia là kinh doanh "hiệu cầm đồ", tiểu nhị trong điếm có hơn mười người
Chín năm trước, Tần phu nhân bệnh mất, hắn sợ con gái gặp mẹ kế chịu nhiều uất ức nên từ đó đến nay vẫn thuỷ chung không tái giá
Tiền Đa Đa có thể ví như hòn ngọc quý trên tay Tiền lão gia vậy, lúc nhỏ luôn được Tiền lão gia yêu thương che chở, làm nàng càng lúc càng kiêu căng phách lối, làm xằng làm bậy
Lúc còn nhỏ, nàng thường xuyên đi đến đỗ phường, thắng thì gom hết, thua thì không chịu trả, ai dám bức nàng, nàng liền xông vào đánh kẻ đó đến sứt đầu mẻ trán
Tóm lại, uống rượu, cờ bạc, đánh nhau, gây sự, không chuyện nào là nàng không làm. Ba tháng trước, nhìn thấy Tôn công tử hào hoa đẹp trai liền thích, nàng xin cha ép buộc chàng công tử đó cưới nàng làm chính thê, không nghĩ đối phương đã có hôn ước chưa. Sau khi biết được chàng ta đã có người yêu, dám đứng trước mặt mọi người cự tuyệt lời cầu thân làm nàng mất mặt, lúc đó ghi hận trong lòng, thừa cơ bắt cóc cô nương kia để mà đánh đập cho hả giận
Sự kiện này làm cho Tôn gia náo loạn cả lên, báo quan tìm người, cuối cùng cũng đem cô nương ấy bình an trở về. Tiền lão gia sợ con gái mình ngồi tù, liền bỏ chút ít tiền vào tay quan phủ, chuyện này vì thế mà lắng xuống dần
Nhìn thấy vậy, dân chúng ở Mai Long trấn đều thấy không phục, nhưng quan lớn hơn dân, bọn họ chỉ có thể ngậm ngùi mà nén giận trong lòng
Nay nhìn thấy Tiền Đa Đa bị quả báo mắc phải căn bệnh lạ, bất tỉnh nhân sự như vậy, đối với dân chúng ở Mai Long trấn mà nói, quả thật là mừng rỡ vô cùng
Những tên đại phu đến chuẩn đoán, có ai là thực tâm cứu nàng? Cũng không thể nói như vậy, cho dù bọn họ có muốn giúp cũng không được, quả thật là bệnh quá nặng rồi
Sau khi an ủi xong, tên đại phụ kia bước ra khỏi phủ. Tiền lão gia nhìn nữ nhi bé bỏng của mình nằm trên giường, cầm bàn tay nhỏ bé kia lên
"Nữ nhi a, ngươi thật là tàn nhẫn, sao lại bỏ ta ra đi, âm dương xa cách hả?"
"Lão gia, ngài đừng quá đau lòng. Tiểu thư đang bị bệnh, nếu ngài cũng thế, vậy người trong phủ biết nhờ cậy vào ai?"
Người đang nói chuyện là quản gia của Tiền phủ, tuy rằng tiểu thư có hơi độc ác, không có ai yêu thích, nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ mà hắn chăm bẵm đến lớn, nhìn nàng như vậy, hắn không khỏi đau lòng
"Bọn họ đều nói tiểu thư hoạn cách hồn chứng, sợ là đi trên đường, đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ, nếu lão gia cho tiểu thư xung hỉ, nhất định có thể xin diêm vương thả người về"
Nghe xong lời này, Tiền lão gia xê dịch thân mình mập mạp, đôi mắt mang vài phần mong đợi, "Sao ta lại không nghĩ đến ý này? Nhưng, phải xung hỉ như thế nào?"
"Tiểu thư năm nay cũng đã mười chín, lão gia có thể nhân cơ hội này giúp tiểu thư tìm một cuộc hôn nhân"
"Ách ... đừng nói là nàng đang hôn mê, cho dù là còn chạy nhảy chơi đùa được, cũng không có ai thèm đến cưới nàng a" Tiền lão gia nghĩ tới thanh danh bên ngoài của nữ nhi, cảm thấy hổ thẹn khôn cùng, đều là do hắn quản thúc không nghiêm nên mới ra cớ sự như thế này đây
Lão quản gia cười nhẹ: "Lão gia, chẳng lẽ ngài quên chỉ cần có tiền mua tiên cũng được sao? Chỉ cần ngài cho bảng giá đủ, sợ rằng người ta còn giành giật nhau ấy chứ"
Cuối cùng Tiền lão gia cũng bị thuyết phục, không khỏi mong mỏi sau này nữ nhi của mình có thể gả cho một đấng nam nhi thật tốt, nhưng hôm nay nữ nhi bệnh đến như thế này, đành phải làm thế thôi, dù sao thì đợi đến sau này nữ nhi khoẻ lại, tìm người khác cũng không phải là khó
Quyết định như thế, Tiền lão gia cho người dán bố cáo chọn rể, không cần cao, không cần gia thế, không cần đẹp trai tuấn tú, chỉ cần là nam nhân dưới 28 tuổi đều có tư cách trở thành con rể của Tiền gia. Đên lúc trúng cử, Tiền gia sẽ cho 100 lượng vàng coi như của hồi môn
Kết quả, bố cáo dán bên ngoài suốt ba ngày, nhưng lại không có ai đến cửa cầu hôn!
Sắc mặt của Tiền lão gia càng lúc càng đen, sầu não vô cùng, hắn đã ra điều kiện phóng khoáng như thế, tại sao vẫn không có người hưởng ứng chứ?
Mấy ngày trôi qua, Tiền Đa Đa vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Tiền lão gia cảm thấy như hết hy vọng, bắt đầu chuẩn bị đại sự cho Đa Đa, sư phó đột nhiên hồi bẩm có người muốn đến làm con rể
Tiền lão gia như người chết đuối vớ được cây cọc, kêu sư phó cho người ta tiến vào. Rốt cuộc, người vào cửa lại là một bà mối
Bà ta vừa bước vào vừa cười:" Ô, chúc mừng Tiền lão gia, chúc mừng Tiền lão gia, nghe nói Tiền cô nương bị bệnh đã lâu, hôm nay lại có người muốn đến cầu hôn, chắc chắn là may mắn, Tiền cô nương sẽ sớm tỉnh lại thôi"
Nghe được rốt cục cũng có người đến cầu hôn con gái, Tiền lão gia nhất thời mừng rỡ thầm trong lòng."Mau nói cho ta nghe một chút, đối phương là người như thế nào? Bao nhiêu tuổi? Có thú vui bất lương gì không? Gia thế có trong sạch không?"
"Ách......" Bà mối nghe những câu hỏi đến liên tiếp, biểu tình có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn duy trì nụ cười lõi đời."Đối phương có xuất thân cao quý, nhưng bộ dạng đen một chút, vóc dáng hơi bé một chút, dáng người có chút...... Ách, nhỏ gầy, về phần bộ dáng thì cũng không gọi là tuấn tú......"
Thấy biểu tình của Tiền lão gia càng lúc càng suy sụp, bà mối vội vàng nói:"Tiền lão gia, ngài cũng đừng nên soi mói nhiều, nghe nói lệnh thiên kim hôn mê nhiều ngày không thấy chuyển tốt, đối phương biết chuyện này, cũng có chút lo lắng. Nhưng đối phương cũng đã nói, người hắn cuối là Tiền tiểu thư, về phần tài vật của Tiền gia, người ta cũng không nhận. Không chỉ thế, còn đưa ra điều kiện, nếu cưới được Tiền tiểu thư, nhất định sẽ gửi 1 vạn lượng qua!"
Tiền lão gia nghe xong rất bất ngờ. Hắn không để ý đến 1 vạn lượng kia, chỉ là có chút lo lắng. Chỉ là không người nào chịu thành thân với con gái, bây giờ rốt cuộc cũng có người đến cầu thân, cơ hội này đúng là ngàn năm 1 thuở
Huống hồ, sau khi nữ nhi khoẻ mạnh trở lại, hắn tin tưởng với tính cách của nữ nhi, chắc chắn sẽ không bị người nhà chồng uy hiếp
Bà mối thấy cuộc hôn nhân này sắp thành công, cười cười nói: "Nếu Tiền lão gia không phản đối vậy thì mau ký tên vào khế ước đi" Bà ta nói xong liền đưa ra một tờ giấy
Tiền lão gia tiếp nhận, nhìn thấy nét chữ cứng cáp hữu lực, tâm tình cũng trở nên vui vẻ hơn, nhìn dáng chữ như vậy, người viết chắc chắn là không bình thường nha
Nội dung của khế ước rất nhiều, mặt trên nhắc tới, bây giờ nữ nhi đang có bệnh trong người, việc hôn nhân là do Tiền gia bọn họ chuẩn bị, nếu nữ nhi gả sau liền bất hạnh qua đời, đối phương sẽ hậu táng, còn nếu nữ nhi chuyển nguy thành an, đối phương sẽ cưới nữ nhi vào cửa, nhất định nuôi dưỡng tốt, tuyệt không bạc đãi, cuối cùng viết hai chữ "Hắc Bảo".
Hắc Bảo?!
Hắn cảm thấy hai chữ này có chút quen tai
Tiền lão gia suy nghĩ một lúc lâu cũng không thể nhớ ra mình làm sao quen biết tên này, bên cạnh lại có bà mối không ngừng thúc giục, hắn bỏ qua suy nghĩ của mình, vì hôn nhân của nữ nhi, hắn liền đặt bút ký tên
Tiếng nhạc tiếng trống vui sướng vang đến tận mây xanh, hàng xóm láng giềng biết hôm nay tiền phủ thiên kim Tiền Đa Đa xuất giá, đều chạy đến tiền phủ cửa vô giúp vui.
Vì Tiền Đa Đa vẫn hôn mê bất tỉnh như trước, vì bận tâm thân thể của nàng, nhà trai sẽ đến tận cửa bái đường thành hôn với nàng
Cho nên, sáng sớm hôm nay Tiền lão gia đã sai người chuẩn bị tỉ mỉ cho Tiền Đa Đa, tuy nhiều ngày chưa ăn cơm, Tiền Đa Đa gầy đến đáng sợ, nhưng vì nàng có lệ chất bẩm sinh, chỉ cần trang điểm 1 chút là trở thành mỹ nhân, đúng là mỹ lệ đến khiếp người.
Tiền quý phủ giăng đèn kết hoa, một mảnh vui sướng, nha hoàn bận rộn làm việc, chờ chú rể mới đại giá quang lâm.
Cuộc hôn nhân này tuy rất tốt, nhưng dù sao tiền phủ ở Mai Long trấn cũng là phú thương, Tiền lão gia ra lệnh một tiếng, vẫn làm được phong phong cảnh quang.
Huống chi, bọn người hầu đều muốn tiểu thư nhanh chóng lập gia đình, cứ như vậy, sau này bọn họ sẽ không bị tiểu thư khi dễ, hành hạ nữa
Đương nhiên, bọn họ cũng rất tò mò, đến tột cùng là thần thánh phương nào, lại không để ý đến tính mạng cưới Tiền Đa Đa nổi tiếng điêu ngoa vào cửa.
Hơn nữa, trước khi chú rể đến lại kiên trì giấu mặt, chỉ sai người đưa tới một ngàn lượng hoàng kim cùng hơn mười cây tơ lụa làm sính lễ
Một ngàn lượng hoàng kim! Cho dù có lấy toàn bộ gia sản của Tiền lão gia, cũng không nhiều đến vậy.
Giờ lành gần, rất xa, mọi người chợt nghe đến tiếng vó ngựa, chỉ thấy mấy chục binh lính cỡi ngựa, vây quanh một cái kiệu đỏ đi đến, mọi người nhìn xem đều cả kinh.
Rốt cuộc bọn họ cũng dừng lại trước cửa Tiền phủ, chiếc kiệu màu đỏ cũng dừng, đỉnh kiệu vô cùng chói mắt, thân xe còn khắc hình Thanh Long thật tinh xảo
Ở Dạ Hi quốc, chỉ có người của hoàng tộc mới được quyền khắc hình này lên kiệu. Chẳng lẽ người ngồi bên trong kiệu kia có liên quan đến hoàng tộc?
Tiền lão gia đứng trước cửa nuốt nước miếng một cái, chẳng lẽ người ngồi bên trong kiệu là con rể của hắn?
Khi chủ nhân xuất hiện, dân chúng vây quanh đều không nhịn được mà tán thưởng - một công tử tuấn mỹ oai phong a!
Hắn mặc trường bào màu đỏ sậm trên người, xa hoa chói mắt, khuôn mặt có ngũ quan đầy đủ tinh xảo làm người ta mê mẩn, làn da trắng nõn không tìm thấy bất kì tì vết nào, tuấn mạo phi phàm, nói cách khác hắn chính là một tên công tử đã quen được chìu chuộng từ nhỏ
Người này ước chừng khoảng 20 tuổi, dáng người gầy yếu nhưng không làm giảm khí thế oai hùng của hắn. Tự nhiên trong lòng mọi người cảm thấy lạnh toát, quỳ xuống hành lễ với hắn
Tiền lão gia cả kinh, nhìn kỹ tướng mạo của đối phương, cảm thấy có chút quen mắt. Thật sự là càng lớn tuổi trí nhớ càng kém mà, hắn không thể nhớ đã gặp vị công tử này ở đâu
"Lục vương gia giá lâm, còn không quỳ xuống nghênh giá......" Một người hô to lên
Dân chúng nghe thấy sợ hãi quỳ hết xuống đất. Vạn vạn không nghĩ tới nam tử trẻ tuổi trước mắt chính là Lục vương gia
Dạ Hi quốc dân chúng không người không biết, không người không hiểu, Lục vương gia Lí Thừa Tuyên là bào đệ của đương kim Hoàng Thượng, nổi tiếng là 1 nhân vật âm ngoan
Nhưng Lục vương gia đang ở kinh thành xa xôi như vậy, cớ gì lại đến Mai Long trấn chứ?
Dân chúng khó hiểu, Tiền lão gia đứng ở cửa nhà cũng khó hiểu, thậm chí ngây ngốc. Hắn phải đợi là con rể, sao Vương gia lại đến chứ?
"Tiểu nhân khấu kiến vương gia. Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế" Tiền lão gia khẽ lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu lên, "Tiểu nhân cảm thấy hơi khó hiểu, vương gia cao quý như vậy, sao lại chịu khó ghé thăm hàn xá của tiểu nhân?"
Lí Thừa Tuyên nhìn thấy Tiền lão gia, khoé miệng nở lên một nụ cười, "Tiền lão gia chẳng lẽ đã quên, bổn vương hôm nay đến đưa chú rể cho Tiền tiểu thư thành thân a"
"Ách......" Tiền lão gia càng lúc càng mơ hồ, "Tiểu......Tiểu nhân cả gan, xin hỏi Vương gia, tân...... Chú rể ở đâu?"
"Hắc Bảo, còn không ra gặp nhạc phụ đại nhân."
"Nhạc phụ đại nhân vạn an, nhạc phụ đại nhân cát tường......"
Đột nhiên, trên đỉnh đầu Tiền lão gia xuất hiện những thanh âm kì quái, thanh âm thanh thúy mà bén nhọn, hắn theo tiếng nhìn lại, suýt nữa té xuống đất
Cái người gọi là Hắc Bảo kia, cư nhiên lại là bát ca (con vẹt) bên cạnh Vương gia!!!
Vật nhỏ trừng mắt, đôi mắt bén nhọn, chanh chua, mồm miệng lanh lợi, là 1 đồ chơi quý giá hiếm có trên đời
Nhưng...... Nhưng những điều này không quan trọng, trọng điểm là, vì sao chú rể cưới cô dâu, lại là 1 bát ca?
"Tiểu ... tiểu nhân thật không hiểu ý của vương gia"
Không hiểu sao? Hừ" Hắn lạnh lùng nhìn Tiền lão gia cười, "Chỉ mới không gặp vài năm mà Tiền lão gia đã quên ta mất rồi, thật là ..."
Tiền lão gia cảm thấy có kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn trộm mỹ nam tử trước mắt. Hắn mang mày kiếm mâu phượng, khí chất cao quý không nói nên lời, nhất là trường bào quý giá đẹp đẽ đang mặc trên người, ngay cả hắn cũng chưa từng thấy loại vải dêt thượng đẳng như vậy
Lại nhìn bát ca đang đứng trên đầu hắn, đang dùng ánh mắt lơ đãng nhìn mình
Hắc Bảo...... A! Tiền lão gia đột nhiên nhớ tới cái tên này. Trong một góc sâu nhất trí nhớ, rốt cục cũng lộ ra 1 khe hở
Nhớ lại vài năm trước, có một thiếu 14, 15 tuổi đến đây, thiếu niên mặc quần áo lam lũ, rách rước không thôi, xin hắn được ở lại để làm tiểu nhị của tiệm cầm đồ.
Thiếu niên kia xưng là Hắc Bảo!
Hắn thấy thiếu niên đó đáng thương, hảo tâm lưu lại, vạn vạn không nghĩ tới, cuối cùng lại bị nữ nhi hại phải đưa vào ngục.
Mà hắn, lúc ấy vì sự an nguy của nữ nhi, đành phải để thiếu niên bị quan phủ bắt đi, từ nay về sau chẳng quan tâm.
Cẩn thận nhìn, vị Lục vương gia tuấn mỹ lỗi lạc trước mắt này, khuôn mặt hình như hơi giống Hắc Bảo, chẳng lẽ là ...
Lí Thừa Tuyên thấy hắn đổ mồ hôi, sắc mặt nháy mắt trở nên lạnh lùng, hơi hơi cúi thân xuống, kiêu căng doạ Tiền lão gia đang sợ run cả người."Nhớ được chưa?"
Không chờ đối phương lên tiếng trả lời, hắn đã ngạo nghễ đứng dậy, mâu trung lóe trêu tức quang mang.
"Giờ lành đã đến, bổn vương muốn vô giúp vui, quan khán trận này hôn lễ."
Rốt cuộc là ai đang ầm ỹ bên tai nàng như thế? LÀm cho ý thức nàng mê loạn
Là ai không ngừng đùa nghịch thân thể của nàng, giống như hận không thể làm nát cả khung xương của nàng vậy?
Là cái gì đè nặng lên đầu nàng, làm nàng ngay cả thở cũng thấy khó khăn?
Ngô...... Thân mình phiêu phiêu, tựa như đã đánh mất hồn, nàng cố gắng mở mắt ra, nhưng lại không biết nên dùng lực như thế nào để phá vỡ bóng tối trước mắt
Aaaa ... Đúng là gặp quỷ! ai có thể nói cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra không?
"Lão gia ... Tiểu thư ..." Một giọng nói thanh thuý truyền vào tai nàng
Nàng cảm giác được có vài cánh tay đồng thời kéo cánh tay nàng lên, chiếc hài đang mang thật không thoải mái, toàn thân còn bị thứ gì đó rất dầy bao lấy, trên đầu giống như đội cả xô nước vậy, nếu không thì làm sao mà thấy khó thở?
"Vương gia, bệnh của tiểu nữ hiện đang rất nguy kịch, sợ là không có thời gian, xin vương gia đại lượng, đừng làm cho tiểu nhân khó xử, về phần một ngàn lượng hoàn kim của ngài, tiểu nhân xin hoàn trả hết thảy" Thanh âm của Tiền lão gia mang theo vài phần cầu xin
Im lặng 1 chút, một lát sau, hắn phát ra 1 tiếng hừ lạnh, nói tiếp:"Tiền lão gia, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, tên trên khế ước cũng là ngươi ký lên, huống hồ lúc trước bà mối đã nói qua, Hắc Bảo nhà ta nhỏ nhắn, thân đen, không thể coi như anh tuấn phóng khoáng, từ đầu tới đuôi cũng không có ý lừa gạt, bây giờ ngươi muốn bội ước sao?"
Thanh âm này rất trẻ, nhưng lại phát ra một khí chất uy nghiêm làm người ta không dám phản bác lại.
"Hay là ngươi muốn cùng bổn vương đối nghịch, cùng triều đình là địch?"
"Tiểu ... Tiểu nhân không dám" Thanh âm của lão sợ run run
"Nếu không dám, vậy còn không mau kêu hạ nhân đưa Tiền tiểu thư vào thành thân với Hắc Bảo?"
Đang nói gì thế? Tiền lão gia? Vương gia? Hắc Bảo? Những người này là ai?
Nàng đang ở nơi nào? Tại sao chỉ nghe thấy được tiếng nói, chứ không thể mở mắt ra nhìn?
Ngay lúc Nguyễn Tiểu Vũ không hiểu ra sao, muốn nhanh chóng thoát khỏi hoàn cảnh này, lại thấy cả người mình bị người ta tha lên, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, đầu gối đã đau xót, hình như nàng đang bị quỳ trên một sàn nhà lạnh lẽo.
"Nhất bái thiên địa -" Có người hô lớn, mà đầu nàng đang bị đè xuống, đụng 1 cái xuống sàn nhà.
"Nhị bái cao đường -" Lại đụng 1 cái.
"Vợ chồng đối bái -"
Đợi chút, những câu này là nàng hay nghe trong TV khi người ta thành thân mà, sao lại xuất hiện bên tai nàng?
Hơn nữa, hình như nhân vật chính trong câu chuyện này chính là nàng nha?
Dưới đáy lòng Tiểu Vũ cảm thấy kinh hãi, cố gắng nhớ lại xem mình đã xảy ra chuyện gì. Nàng nhớ lại lúc vừa mới từ công ty đi ra, liền nhìn thấy một kẻ cướp, nàng chạy theo tên cướp đó, sau đó bị tai nạn giao thông, bên tai chỉ còn truyền đến thanh âm của còi cảnh sát, tiếng nói của mọi người. Sau đó tự dưng có một cái Tinh Linh gì đó, nói kiếp trước kiếp sau, sau nàng liền mất đi ý thức
A! Nàng nhớ hắn còn nói cái gì mà cho nàng cơ hội sửa đổi, rửa sạch tội ác, thay đổi vận mệnh ...
Khi còn đang nhớ lại những chuyện trước kia, nàng đột nhiên trợn mắt, mới phát hiện trước mắt là 1 khối băng đỏ, theo bản năng kéo khăn đỏ kia lên, ánh vào tầm mắt là 1 đám người cổ đại ăn mặc kỳ lạ, gương mặt xa lạ, biểu tình cũng khó hiểu.
Mà nàng lại đang mang hỷ phục màu đỏ thẫm chói mắt, đang quỳ gối trước mặt một nam tử, người nọ ngồi trên ghế, từ trên cao nhìn nàng, khuôn mặt tuấn mỹ khiếp người lộ ra biểu tình nghiền ngẫm.
"Nương tử, cười cho gia 1 cái."
Đột nhiên, một thanh âm bén nhọn truyền đến bên tai, tập trung nhìn vào, mới phát hiện có một bát ca đã đậu lên vai mình từ khi nào, nhìn chằm chằm nàng, vừa mở miệng đã kêu "Nương tử, cười cho gia 1 cái", trong giọng nói lộ ra vẻ đùa cợt và trêu tức
Mọi người đột nhiên cười vang, nhất là nam tử trước mặt, cười khoa trương vô cùng
"Nữ nhi ngoan a, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh "
Trạng huống vẫn không rõ, thân mình lại bị người ta dùng sức ôm lấy, người ôm nàng vừa mập vừa nặng, rõ ràng là dinh dưỡng quá thừa
Đối phương khóc tí tách, vừa dùng sức ôm nàng, vừa nói 1 đống thứ mà nàng không hiểu gì, nói cái gì bệnh đã khỏi hẳn, hồn phách rốt cục cũng trở về vị trí cũ, hôn mê nhiều ngày, thương thấu toàn trạch tâm......
"Chờ ... chờ một chút"
Cuối cùng nàng cũng lấy lại tinh thần, cảm thấy thật là khó thở. Cứ bị người này ôm chặt mãi, nàng không biết là mình có chết thêm lần nữa hay không
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Các ngươi là ai? Ai là Đa Đa? Ngươi là cha ta? Còn nữa ..." Nàng ngập ngừng một chút: "Ta ... Ta là ai ?"
Ch. 02 → |