Vay nóng Homecredit

Truyện:Săn Chồng - Chương 08

Săn Chồng
Trọn bộ 17 chương
Chương 08
Ngoại tình kinh tế học (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Shopee


Từ Yến Oa Lĩnh trở về, tôi không đến nhà ăn àm tức tốc chạy lên phòng tắm rửa, thay quần áo. Sau đó tôi mới phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, đó là: Tôi chỉ mang theo toàn là quần áo thể thao. Thật đúng là đen đủi!

Vu Lệ nhìn bộ dạng của tôi như vậy liền dựa lưng vào cửa nhà vệ sinh, hỏi:

- Đi gặp bạn chat à?

Tôi lắc đầu, sau đó cảm thấy nếu nói vậy sẽ không biết giải thích ra sao, đành ậm ừ cho qua chuyện.

- Gặp thì gặp đi, có gì mà phải do dự. Tôi cũng có một người bạn chat ở đây, nhưng anh ấy đi công tác vẫn chưa về, chắc là trước khi về chỉ có thể gặp mặt một chút! - Nói rồi cô ta nhìn tôi từ đầu đến chân. - Cậu định mặc cái này à?

Tôi nhìn Vu Lệ, ngao ngán gật đầu.

- Tôi có mang bộ quần áo này, cậu mặc thử xem! - Nói rồi Vu Lệ lấy ra một bộ quần áo trong tủ, là một chiếc áo măng tô màu xanh nhạt, bên trong là một chiếc áo phông trắng cổ trễ, dưới là chiếc quần đen ôm sát. Một bộ quần áo có vẻ rất thời trang, tôi chưa bao giờ thử kiểu ăn mặc này.

Tôi mặc thử quần áo rồi đứng trước gương, có vẻ không quen mắt. Một chiếc áo măng tô rộng kết hợp với quần ôm sát, trông không được đứng đắn như trang phục công sở, nhưng trong sự tùy tiện lại có chút phong cách và thời trang.

- Cậu mặc bộ này rất hợp! - Vu Lệ đứng bên cạnh tấm tắc. Sau đó cô chợt nhớ ra điều gì, liền đi đến tủ quần áo. Tôi nhìn theo, thấy bên trong có tận ba đôi giày.

- Cậu mang theo ngần ấy đôi giày đi làm gì?

- Giày da là để đi lúc đi học. giày thể thao để đi ra ngoài, còn đôi giày bốt này là để đi gặp bạn chat! - Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, tôi buồn cười đến đau cả bụng.

Vu Lệ đưa cho tôi đôi bốt, bảo:

- Cậu đi đôi này đi!

- Nếu bạn chat mà chúng ta gặp là một người thì chắc chắn anh ta thắc mắc không hiểu vì sao bạn chat của mình lại ăn mặc giống hệt nhau nhỉ?

Không có chuyện ấy đâu, bạn của tôi là người Canada, mở công ty ở Đại Liên! - Vu Lệ nói, rồi lấy một đôi hoa tai ở trong túi ra. - Bộ quần áo này phải đi kèm với đôi hoa tai này mới đẹp!

- Cậu không ngại phiền phức à?

- Con gái thì phải cầu kỳ, trang điểm mà sợ phiền phức thì làm con gái làm gì? - Nói rồi cô liền háo hức hất tóc tôi ra phía sau, buộc túm lên cao, để lộ vầng trán. - Trán của cậu đầy đặn, mặt lại thon nhỏ, để lộ ra trông mới đẹp!

Tôi đứng trước gương, phát hiện ra bản thân mình rất thích hợp với kiểu ăn mặc thời trang.

Vu Lệ đến nhà ăn, trước khi đi còn chúc tôi gặp may mắn. Đột nhiên tôi lại cảm thấy bản thân mình giống như đang chấp hành một nhiệm vụ hạnh phúc và có ý nghĩa trọng đại vậy.

Đi đến trước trung tâm bồi dưỡng, có một chiếc xe màu đen đang ấn còi inh ỏi, cửa kính xe từ từ kéo xuống, Tổng giám đốc Ngô vẫy tay gọi tôi.

Ngồi vào trong xe, người lái xe ngoảnh đầu lại nhìn tôi, nói:

- Quả nhiên là người đẹp!

Hai người đàn ông khác ngồi trên xe cũng lần lượt quay lại gật đầu, mỉm cười chào tôi.

Tổng giám đốc Ngô liền giải thích với ba người đàn ông

- Đây là Mạc Y Y, đồng nghiệp của tôi. Cô ấy không quen ăn đồ ăn trong khách sạn này nên hôm nay tôi dẫn cô ấy đi cùng luôn!

Người đàn ông lái xe liền bật cười:

- Người anh em, đừng giải thích, đừng cường điệu!

- Đúng thế, cậu mà cường điệu là bọn tôi nghĩ theo hướng khác ngay đấy! - Người đàn ông ngồi phía trước nói xong, mọi người liền bật cười. Chỉ có điều tiếng cười ấy rất hòa nhã. Mặc dù không biết có phải họ đang hiểu nhầm quan hệ của tôi với Tổng giám đốc Ngô hay không, nhưng tôi có thể nhận ra sự cởi mở của Tổng giám đốc Ngô với họ.

Tổng giám đốc Ngô nói với tôi:

- Đây đều là những người bạn của tôi ở Đại Liên, họ chỉ đùa vui thôi, không có gì đâu! - Tôi mỉm cười, thầm nghĩ: Cứ đùa đi, tôi chẳng để bụng đâu!

- Đây là quảng trường Tinh Hải! - Sau khi xuống xe, Tổng giám đốc Ngô liền giới thiệu với tôi, sau đó chỉ vào tòa nhà đối diện. - Lầu Trung Hải. Hôm nay chúng ta sẽ thưởng thức ẩm thực Triều Châu ở đó!

Tôi gật đầu, trong lòng ấm áp vì được quan tâm. Tôi có đôi chút không tin tưởng vào tri giác của mình lúc này, cứ lâng lâng, mơ mơ hồ hồ như đang nằm mơ

- Hôm nay cô rất đẹp! - Lúc lên lầu, anh nhìn tôi bằng ánh mắt khen ngợi. Tôi chỉ biết mỉm cười, bước chân càng nhẹ bỗng.

Lúc gọi món, có thêm một cô gái nữa đến, nhưng vẫn là dương thịnh âm suy.

Mọi người liền mở rượu, cốc của ai cũng được rót đầy, phụ nữ cũng chẳng phải ngoại lệ. Lúc đến lượt tôi, Tổng giám đốc Ngô liền cầm cốc của tôi lên, đẩy về phía đám đàn ông, nói:

- Cô ấy không biết uống đâu!

Mọi người liền cười ồ lên, thi nhau trêu chọc Tổng giám đốc Ngô. Cô giá kia cũng mỉm cười với người đàn ông ngồi cạnh mình, nói:

- Nhìn thấy chưa, hôm nay em cũng không uống!

Người đàn ông kia nói:

- Người ta là khách, không uống cũng được, nhưng em nhất định phải uống! - Cô gái kia nghe vậy bĩu môi, tỏ vẻ không vui.

- Y Y, em thấy chưa, em không uống mọi người đều mất hứng! - Một người đàn ông nói.

Tôi thầm nghĩ, uống thì uống, các người chắc chắn chẳng phải là đối thủ của tôi đâu! Để xem ai sợ ai? Tôi đang định mở miệng thì Tổng giám đốc Ngô vẫn giữ chặt lấy cốc của tôi, kiên quyết:

- Cô ấy không uống, để tí nữa còn lái xe!

Tổng giám đốc Ngô mỉm cười nhưng giọng điệu rất kiên quyết.

Người Đông Bắc uống rượu cứ như uống để chết vậy. Cô gái kia cầm chai rượu đến rót cho Tổng giám đốc Ngô. Tôi chăm chú quan sát cô ta, rất xinh đẹp, chỉ có điều toàn thân cô ta toát lên vẻ lạnh lùng. Giọng nói của cô ta rất nhỏ, dịu dàng, uyển chuyển nhưng vẫn phảng phất sự lạnh lùng. Đến lượt tôi, tôi chỉ vào cái cốc trong tay cô ta, nói:

- Xin thứ lỗi, tôi không biết uống!

Tôi phải thừa nhận câu nói này của tôi đã thể hiện rõ sự đãi ngộ đặc biệt của tôi ngày hôm nay. Dường như cô ta đã nhận ra, chỉ cười nhạt:

- Không sao!

Mấy người đàn ông quanh bàn ăn đang chuốc rượu nhau, chẳng chú ý đến chúng tôi. Cô ta uống cạn cốc rượu liền nói thầm với tôi:

- Hôm nay cô may mắn hơn tôi!

Tôi ngây người không biết nói gì. Tổng giám đốc Ngô gắp một con cua vào bát tôi:

- Để nguội thì không ngon đâu!

Tôi mỉm cười, nhìn con cua to với những cái càng béo múp, không hiểu sao tôi lại tự nhủ: không biết con cua này là cua đực hay cua cái. Anh thấy tôi ngây người liền cầm con cua lên, nói:

- Để tôi bóc vỏ cho cô!

Tôi vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cô gái kia đang nhìn mình. Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, tôi mỉm cười với cô ta, cô ta cũng cười đáp lễ, ánh mắt thoáng vẻ bi thương.

Một người đang ông nhìn đồng hồ, nói:

- Mọi người ăn nhanh lên, dạ hội sắp bắt đầu rồi!

Có dạ hội ư? Tôi cúi đầu nhai cua, đầu óc rối bời.

- Chúng ta khá may mắn, được tham dự vào một buổi dạ hội hóa trang! - Tổng giám đốc Ngô nói xong liền chỉ tay vào người đàn ông đó. - Tổng giám đốc Cao ở bên lên kế hoạch hoạt động, vì thế anh ấy đã đặt toàn chỗ VIP cho chúng ta th

Lúc đến nơi, sàn nhảy đã vô cùng sôi động, một đám con gái ăn mặc sexy, mặt đeo mặt nạ, đang nhảy nhót rất phấn khích.

Nói là dạ hội hóa trang nhưng mọi người hầu như chẳng ai đeo mặt nạ, có phảng phất vẻ tầm thường. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi tham gia một dạ hội kiểu này nên có chút bất an.

Thỉnh thoảng có người đến bàn chúng tôi chúc rượu. Tổng giám đốc Ngô liên tục được Tổng giám đốc Cao giới thiệu với mọi người. Tôi ngồi bên cạnh, nhìn bộ dạng thành hút thuốc rất thành thạo của anh, cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tôi nghĩ chắc chắn tôi bị mắc phải căn bệnh si tình rồi.

Cô gái kia nhảy nhót từ lúc nào cho đến tận giờ. Có lúc cô ta nhảy nhót ở một vị trí bắt mắt nhất trên sàn, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người nơi đây. Chỉ có điều cô ta nhảy rất đẹp, thân hình cũng rất nóng bỏng. Mỗi động tác của cô ta đều khiến cho tôi tự thấy xấu hổ vì không bằng. Tổng giám đốc Ngô mấy lần bảo tôi ra nhảy nhưng tôi đều lắc đầu. Nếu để Tề Tề biết được bộ dạng tôi lúc này, chắc chắn cô ấy sẽ chửi tôi là đồ vô dụng!

Tiếng nhạc chát chúa đột nhiên ngừng lại. Thay vào đó là một bản nhạc sacxophon.

Cánh cửa phòng vệ của trái tim tôi như sụp đổ, tim tôi như run lên, một cảm giác ấm áp và hài lòng bao trùm lấy tôi.

Ánh đèn nhấp nháy đã không còn, chỉ còn ánh đèn tròn nhàn nhạt hắt lên mặt sàn. Tôi đưa mắt nhìn Tổng giám đốc Ngô, thấy anh đặt ly xuống, ra hiệu cáo lỗi với một người phụ nữ và đi về phía tôi. Anh ấy từ chối người khác để đ về phía tôi sao?

Anh mỉm cười đưa tay ra, không nói gì, tôi đứng dậy, đi theo anh ra sàn nhảy. Tôi có chút không tin vào mắt mình. Nhưng mà, không sai, là anh ấy, cái dáng người cao lớn, còn cả cánh tay vững chãi ấy.

Tôi nhìn sang xung quanh, mọi người đang lần lượt đặt ly xuống, đi về phía sàn nhày. Khoảnh khắc này giống như một khoảnh khắc thiêng liêng mà người ta không thể bỏ qua.

Thế là tất cả, toàn bộ, cùng trở nên lãng mạn.

Căng thẳng, hạnh phúc, mê đắm, quay cuồng.

Lòng bàn tay tôi toát mồ hôi, chân liên tục giẫm vào chân anh. Tôi ngẩng đầu, thấy anh mỉm cười với mình, bàn tay anh đặt ở eo tôi kéo tôi lại gần anh hơn.

Tôi ngửi thấy mùi hương rất đặt trưng trên người anh.

Tôi luôn trân trọng từng khoảnh khắc được ở bện cạnh anh, chỉ sợ nếu không cẩn thận, những phút giây này sẽ không cánh mà bay. Cơ thể tôi cũng như đang cứng lại, chỉ vụng về bước theo sự dẫn dắt của anh.

Hơi thở cảu anh càng lúc càng gấp gáp, vòng tay ôm lấy tôi càng lúc càng siết chặt. Dần dần, tôi đã bị kéo sát vào người anh. Khi đầu tôi gục vào vai anh, toàn thân tôi như có một luồng điện chạy qua, bàn tay được nắm lấy như run lên nhẹ nhẹ. Sự run rẩy này như một tín hiệu ngầm cho hai chúng tôi, kích thích lên từng sợi dây thần kinh trong toàn bộ cơ thể. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau, mười ngón tay đan vào nhau, gần như cùng một l

Tôi nghĩ rằng cái ôm này vô cùng phức tạp, nó là sự va chạm giữa tình yêu và hiện thực. Trong lòng tôi bỗng dấy lên một cảm xúc khó tả.

Tôi nép vào ngực anh, đắm say đến mức muốn khóc. Khoảnh khắc ấy, tôi muốn mình sa ngã.

Bản nhạc kết thúc, ánh sáng đèn bật sáng.

Cô bé Lọ Lem đang hạnh phúc khiêu vũ với hoàng tử, chợt phát hiện ra tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ đêm đã vang lên, thế là giấc mơ đẹp đã kết thúc, mọi thứ trở lại bình thường, mang theo nỗi luyến tiếc của tôi.

Sau khi tàn tiệc, Tổng giám đốc Cao một mực đưa xe cho Tổng giám đốc Ngô lái về, còn đề nghị anh dẫn tôi đi xem cảnh đêm ở Đại Liên. Anh không hề từ chối. Tôi lặng lẽ lên xe với anh.

Trong xe vang lên bài Promise don't come easy.

- Cô đã nghe bài này chưa? - Anh hỏi.

- Dạ, nghe hàng trăm lần mà không chán!

- Tiếng Trung nghĩa là gì?

- Chắc là Lời hứa không đến dễ dàng. - Tôi nói xong, đột nhiên cảm thấy cảnh đêm ở Đại Liên như ùa về trước mắt.

- Để tôi dịch cho cô nghe nhé! - Anh mỉm cười nhìn tôi.

- Dạ! - Tôi gật đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Em biết rằng anh đã quyết tâm sẽ thực hiện mọi lời hứa. Đây chính là lời hứa mà anh có thể hứa với em lúc này. Em chưa bao giờ cảm nhận thấy anh đã yêu em, hoặc chưa bao giờ để tâm đến. Anh nghĩ anh chẳng qua chỉ quá kiêu ngạo, mà không thể lớn tiếng tuyên bố sự thực này. Giờ anh mới biết, anh nên để cho tình cảm tự do bay lượn, vì vậy hãy nói cho anh biết, anh nên làm thế nào, mới có thể trở lại trước đây.

- Hóa ra anh giỏi tiếng Anh thế! - Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh bật cười:

- Trên này có viết đây này!

Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, thấy có lời dịch ở trên bìa đĩa trong tay anh. Anh cười hả hê như một đứa trẻ, tôi cũng nhìn anh mỉm cười. Nụ cười của anh từ từ biến mất, tiếp theo đó là bộ dạng bối rối. Rồi anh ngoảnh đầu lại, hồi phục lại vẻ tự nhiên như bình thường.

Trong lòng tôi.. đang đấu tranh. Tôi nói:

- Chúng ta về thôi!

- ... Ừ!

Khoảng khắc ngoảnh đầu lại, tôi cảm thấy rất chua xót, thế nhưng vẫn có một cảm giác hạnh phúc len lỏi trong lòng, cho dù đó chỉ là một ký ức nhỏ trong cuộc đời, tôi nghĩ, mình chỉ cần được thầm yêu anh là đủ.

Promise don't come easy. Lời hứa không đến dễ dàng.

Lúc tôi trở về từ Đại Liên, Lãnh Linh đã xin nghỉ việc và đi rồi. Tôi hỏi Bao Tử về Lãnh Linh trên mạng, anh ta nói anh ta không biết, thủ tục nghỉ việc của cô ta do một người bạn của cô ta giải quyết.

Bao Tử: Hầy, thường ngày nhìn cô ta rất chướng mắt, giờ cô ta đi rồi, lại thấy nhớ nhớ! (Bao Tử gửi kèm một cái mặt khóc).

Gã đàn ông giả tạo. Tôi gửi một cái biểu tượng có hình con dao dính máu.

Bao Tử: Chỉ có điều, cô ta thật ngốc, tự làm cho mình thân bại danh liệt!

Tôi: Anh làm sao biết được cái gã Y (tên gọi tắt của Diệp Cường) có cho cô ta chi phiếu hay không chứ?

Bao Tử: Thôi được rồi, cho chi phiếu thì có làm sao? Tuổi xuân là vô giá mà! (Bao Tử gửi một cái mặt điên khùng. ) Đàn bà mà làm vợ lẻ là vô cùng ngu ngốc! chẳng khác gì nhân viên làm thuê tạm thời, trừ chi phí ký được hợp đồng làm việc dài hạn với chủ!

Lúc Lưu Minh Cương gọi đến, tôi đang chìm trong đau khổ bởi câu nói của Bao Tử. Tôi nghĩ, tôi thậm chí còn chẳng bằng Lãnh Linh. Tôi ngắt điện thoại, hắn ta lại goi, liên tục mấy lần liền, tôi bực mình tắt máy luôn. Tôi đã thề sẽ không còn chút dính dáng gì đến gã đàn ông đó nữa.

Mới sáng sớm đã bị điện thoại của Hướng Phong Thu đánh thức. Anh ngang ngược nói trong điện thoại:

- Dậy nhanh lên, tuyết rơi rồi!

Tôi ném cái điện thoại sang một bên, lao ra khỏi chăn như một cái lò xo. Oa, cảnh tượng đẹp tuyệt vời, cứ như hàng vạn những những bông hoa lê, hoa tuyết đang đua nở. Tôi vội vàng gọi điện cho Tề Tề, tiếp theo đó là một trận hò reo ầm ĩ.

Nằm lại vào trong chăn, tôi có chút hơi phấn khích, Phố Thành dường như đã năm năm rồi không có tuyết rơi, nhất định phải chụp vài bức ảnh thật đẹp mới được. Tôi thò chân ra ngoài thử nhiệt độ, xuýt xoa một tiếng rồi lại thụt chân vào.

Điện thoại lại đỗ chuông, là tin nhắn của Tổng giám đốc Ngô. Đã từ lâu như vậy rồi, tôi vẫn không thể bình tĩnh mà tiếp nhận những thông tin có liên quan đến anh. Tin nhắn của chỉ vỏn vẹn có ba từ: "Tuyết rơi rồi!".

Tôi không biết phải nhắn tin lại thế nào cho phải. Nghĩ đi nghĩ lại rất lâu, tôi nhắn: "Vâng, tuyệt đẹp!".

Tôi không hiểu lúc gởi tin nhắn di, tôi ấn nhầm vào phím nào mà gửi đến ba lần.

Tâm trạng càng lúc càng tốt. Tổng giám đốc Ngô lại nhắn tin cho tôi cơ đấy! Mới sáng ra, lại không phải là vì công việc.

Tôi trùm chăn kín đầu, khe khẽ hát bài Cao nguyên Thanh Tạng, sau đó ngồi dậy, tìm ra một chiếc áo lông vũ màu đỏ tươi, một chiếc khăn quàng cổ màu trắng và một cái mũ. Ăn mặc thế này mới phù hợp với cảnh tượng tuyết rơi trắng trời chứ!

Ra khỏi cửa, tuyết rơi dày đặc. Tuyết như những đứa trẻ tinh nghịch thi nhau rơi xuống cỏ, xuống đầu, vương lại trên lông mi, lông mày của người qua đường. Cái cảm giác lành lạnh, ngưa ngứa thật kỳ diệu. Lúc thò tay ra khỏi túi để chạm vào nó, bỗng dưng thấy tuyết tan biến.

Lúc còn nhỏ, tôi thích nhất là khi trời có tuyết. Cứ mỗi lần nghỉ giải lao giữa giờ, mọi người lại chạy ùa ra ngoài như phát cuồng, đám con trai thì rủ nhau đánh trận tuyết, đám con gái thì đắp người tuyết. Đến khi vào lớp, nền phòng học ướt nhẹp, dính toàn bùn đất, trông thật bẩn thỉu. Về sau các thầy cô giáo quy định, giờ nghỉ giải lao không được phép nghịch tuyết ở bên người, nếu không sẽ bị phạt đứng ở gớp. Thế là chẳng đứa nào dám ra nghịch tuyết nữa, chỉ len lén vo một nắm tuyết rồi bất thình lình ném mạnh vào một đứa nào đó hoặc quan sát xem có kẻ nào đi ngang qua gốc cây là chạy đến đá vào cái cây cho tuyết rơi vào người họ.

Trong lớp có một bạn bị gọi là Cậu Béo. Vì được bố mẹ chiều chuộng nên thân hình ngày càng tròn lẳn, mới chạy được có vài bước đã thở hồng hộc. Chỉ có điều cậu ta rất thích bày trò nghịch ngợm, thường bất tình lình ném tuyết vào đám con gái hoặc đặt vài mảnh băng vào trong trong hộp bút của con gái, thế nhưng Cậu Béo mãi không chịu chừa. Hôm đó lại do cậu ta gây sự trước, kết quả là Cậu Béo bị đám con gái đuổi cho chạy trối chết. Lúc chuông vào học reo vang, chỉ còn lại mình cậu ta chạy trên hành lang về lớp. Cậu Béo vừa vào đến lớp, mở miệng "thưa cô" là cả lớp đã bật cười rần rần. Hóa ra cậu ta mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đầu tóc bốc khói nghi ngút. Cô giáo chủ nhiệm đương nhiên rất tức giận, phạt Cậu Béo đứng cạnh cái hộp giấy đựng đầy rác. Cậu Béo nhăn nhó chần chừ một lát, cuối cùng vẫn phải làm theo.

Đến tận giờ, mỗi khi nhớ lại cảnh tượng ấy, tôi lại không khỏi buồn cười: Một anh chàng béo tròn béo trục đứng cạnh cái hộp giấy to, đầu vẫn còn bốc khói, trông chẳng khác gì một con heo sữa.

Trên đường đi có một đám trẻ con đang chơi đánh trận tuyết, má đỏ hây hây, cười đùa rất hồn nhiên. Tôi nhìn bọn chúng, lòng thầm ngưỡng mộ, thật muốn được trở lại với thời thơ bé, miệng bi bô gọi: "Dì ơi, cho con đi tè!". Tôi thở dài buồn mình thật ủy mị, chẳng qua chỉ là một trận tuyết rơi thôi, chỉ là hiện tượng tự nhiên của một trong bốn mùa của năm, đâu cần phải ủy mị đến thế!

Khách sạn ngập tràn không khí đón xuân. Trong đại sảnh đã treo đèn lồng đỏ, đồng phục của nhân viên khách sạn cũng đã đổi sang màu đỏ. Mọi người đi qua đi lại, ai cũng bận rộn việc này việc kia, chỉ có mỗi mình tôi là tương đối nhàn rỗi, ngoài việc tổng kết mấy báo cáo ra, dường như chẳng còn việc gì khác để làm. Vốn tưởng rằng Diệp Cương là một người rất cầu kì hình thức, sau khi lên nhậm chức chắc chắn sẽ thường xuyên họp này họp nọ, nhưng giờ mới phát hiện thực ra hắn ta rất ghét họp hành, quản lý công việc.

Tôi quyết định bỏ ra mấy ngày để hoàn thành tài liệu, ngộ nhỡ Diệp Cường có đề cập đến còn có cái mà ăn nói. Chỉ có điều hiệu quả công việc không cao. Suốt cả buổi sáng, ngay cả cái mục lục tôi cũng chưa làm xong. Buổi chiều, đối mặt với đống công việc nhàm chán của mình, tôi càng không muốn động não. Cuối cùng tôi quyết định tải mấy bộ phim về máy xem cho đã.

Hết giờ làm, tôi đang trầm ngâm chẳng biết đi đâu ăn cơm thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ. Không biết là do điện thoại hay là do tín hiệu bị nhiễu vì trời có tuyết rơi mà cứ mỗi lần ấn phím nghe là tôi chẳng nghe thấy đối phương nói gì. Tôi gọi sang cũng thế mà đối phương gọi lại cũng vậy.

Cứ gọi qua gọi lại mấy lần như vậy, đối phương lại gọi lại, tôi bực mình nói:

- Mẹ kiếp, ai đấy? Thích trêu người à?

Đối phương lần này mở miệng, là nữ, cô ta hỏi:

- Cô là Mạc Y Y phải không?

- Đúng thế, có chuyện gì?

- Chúng ta gặp nhau ở quán trà gần khách sạn nơi cô làm việc nhé!

- Cô là ai? cảnh giác hỏi.

Đối phương không lên tiếng, có vẻ rất bí ẩn.

Tâm trạng tôi vốn đã không tốt, giờ lại gặp phải người này liền không kiềm chế được cơn nóng nảy:

- Rốt cuộc là ai, cứ nói toẹt ra đi! Nếu không nói thì đừng bảo tôi đến!

- Tôi là Lý Thúy Hồng, là vợ của Lưu Minh Cương... Tôi nói rồi cô đến hay không? Chỉ có điều hôm nay nhất định cô phải đến!

Lần này thì cô ta nói toẹt ra rồi, nhưng lại đến lượt tôi "táo bón". Đầu ốc tôi lúc này như bị chập điện. Lưu Minh Cương? Vợ?

Vợ của Lưu Minh Cương! Chị ta tìm tôi? Để đàm phán hay là... Đầu óc tôi quay cuồng.

- Được rồi, hai mươi phút nữa tôi sẽ đến!

Mẹ kiếp, đúng là đen tận mạng! Tôi liền gọi đến số của Lưu Minh Cương, hắn ta vừa gọi "cưng à" là tôi liền gào lên:

- Cưng cái đầu anh, anh là đồ ngu, tôi còn tưởng anh bản lĩnh thế nào

Chửi lấy chửi để một hồi, tôi lại thấy có điều không ổn, ngộ nhỡ vợ hắn ta chỉ định thăm dò tôi, thế mà lúc này Lưu Minh Cương lại gọi điện cho cô ta thì chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này à?

- Sao thế? - Lưu Minh Cương ngơ ngác.

Tôi nói không có gì, chỉ là mắng nhầm thôi. Ngắt điện thoại, tôi liền gọi cho Hướng Phong Thu, nói là có chút chuyện nhờ anh giúp đỡ.

Tôi nhớ lại giọng điệu của người đàn bà đó trong điện thoại, dường như có vẻ đắn đo, không dứt khoát, đại khái là tương đối khách sáo, có vẻ có giáo dục hơn vợ của Diệp Cường nhiều. Tôi phân tích thấy có ba khả năng: Thứ nhất, chị ta đã có đủ bằng chứng chứng minh tôi với Lưu Minh Cương có quan hệ, chỉ là muốn được nghe câu trả lời từ chính miệng tôi. Thứ hai, người đàn bà này rất lý trí, không muốn làm to chuyện cho mọi người biết nên mới hẹn riêng tôi ra ngoài. Thứ ba, gọi tôi đến để tìm hiểu tình hình trước, sau đó sẽ đưa ra biện pháp đối phó thích hợp, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà.

Tôi đang nghĩ, lúc tôi và Lưu Minh Cương qua lại với nhau, sao chị ta không đến, lẽ nào giờ mới hay biết? Rốt cuộc là chị ta đã hay tin này từ đâu? Đột nhiên tôi nhớ lại lần phá phai trước, có cô bác sĩ cứ nhìn tôi chằm chằm.

Chị ta khác một trời một vực với tưởng tượng của tôi. Trước kia tôi thường tưởng tượng "bà chị" này chắc là một người ăn mặc sang trọng, tay xách chiếc túi hiệu LV sáng loáng, toàn thân toát lên vẻ đài các, cao quý, tóc chắc chắn phải làm xoăn, môi nhất định phải tô son đỏ chót, mắt híp xếch kiêu kỳ

Thế nhưng chị ta rất gầy gò, khuôn mặt đầy những nếp nhăn, gần như có thể dùng từ "hốc hác và tiều tụy" để hình dung. Chị ta mặc một cái váy dài màu sẫm, chất liệu rất đẹp, chắc chắn giá cũng không rẻ, đáng tiếc là lại quàng một chiếc khăn màu đen, làm cho cả người càng thêm tối tăm, u uất. Tóc chị ta rẽ ngôi giữa, được buộc gọn ra sau.

Một người đàn bà khiến cho người khác cảm thấy áp lực. Chẳng trách mà Lưu Minh Cương không có hứng thú với chị ta.

Tôi ngồi xuống đối diện chị ta. Chiếc áo khoác đỏ rực, chiếc điện thoại nhấp nháy, chiếc túi xách màu sáng cùng với chiếc vòng lấp lánh trên tay tôi đã khiến cho hai chúng tôi trở nên vô cùng đối lập về màu sắc, điều này càng khiến cho không khí cuộc nói chuyện của chúng tôi thêm phần áp lực. Tôi trấn tĩnh mất vài giây, giả bộ cất điện thoại vào túi một cách rất tự nhiên rồi tháo chiếc vòng tay ra.

- Cô rất xinh đẹp! - Chị ta nhěn tôi, nói.

- Cảm ơn! - Tôi lịch sự gật đầu, thầm nhủ: Muốn đánh muốn chửi gì thì mau lên, đừng có giả bộ lịch sự vớ vẩn nữa. Chỉ có điều nghĩ kỹ lại, hôm nay cho dù thế nào cũng phải giả bộ tử tế một chút, làm gì cũng phải có lương tâm, đã ngủ với chồng người ta, còn tiêu tiền nhà người ta nữa, ít nhiều cũng phải đứng đắn một chút. Ngộ nhỡ không kìm chế được mình mà nổi cáu, nói ra chỉ khiến cho người ta thấy buồn cười, thế thì người chịu thiệt chẳng ai khác chính là tôi.

Tôi gọi hai cốc trà xanh.

- Tôi muốn biết rốt cuộc giữa cô và Lưu Minh Cương có quan hệ gìhị ta mỉm cười điềm đạm với tôi, giọng điệu khá bình thản, cứ như không phải người trong cuộc, mà có vẻ giống như một ký giả của một tờ báo nào đó, khiến cho người ta chẳng dám nói dối. Câu nói này của chị ta khiến cho tôi nghĩ rằng chị ta là một người thẳng thắn và có vẻ cũng nóng tính, nhưng cố mềm mỏng.

- Tôi có thể gọi chị là "chị" không? - Tôi nói xong câu này, miệng cảm thấy ghê tởm như vừa nuốt phải con nhặng, thầm chửi mình quá giả tạo.

Chị ta cười bất cần, ra hiệu "cô muốn gọi thế nào thì gọi".

- Ừm, chị cảm thấy giữa tôi và Lưu Minh Cương có vấn đề - Tôi bình tĩnh nói.

- Nói thế nào nhỉ? - Chị ta cười bình thản. - Nếu không có đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu như có, tôi hi vọng cô hãy thành thật nói cho tôi biết. Tôi không phải là một người đàn bà không rành đạo lý, tôi sẽ không gây chuyện với cô, chúng ta sẽ cùng bàn bạc một phương án giải quyết thích hợp. Nhưng quan trọng là, cô tuyệt đối không được lừa tôi!

Tôi nghiền ngẫm câu nói này trong lòng, đắn đo không biết giải quyết thế nào. Người đàn bà này xem ra có vẻ khá sành sỏi, sắc bén, tôi không thể lấp liếm qua loa cho xong chuyện được.

Thấy tôi trầm ngâm không lên tiếng, chị ta tiếp tục:

- Tôi biết cô là một người đã ly hôn, cùng là đàn bà với nhau, tôi hiểu được sự khó xử của cô, những thứ khác tôi chẳng nói nhiều nữa. Nếu như cô và Lưu Minh Cương có quan hệ, tôi cho cô 200. 000 tệ để cô cắt đứt mọi quan hệ với anh ấy, tất cả những chuyện khác bỏ sang một bên. Nếu như càng tốt, coi như tôi mất mặt trước cô, mong cô lượng thứ!

Những điều chị ta nói khiến cho tôi đoán ra rằng chị ta chỉ là đang hoài nghi, nếu là như vậy, tôi càng không thể nói rõ mọi chuyện ra được. Dù gì tôi cũng chẳng định sẽ tiếp tục qua lại với hắn ta, vậy thì cứ dứt khoát cho xong. Chỗ tiền này này nếu tôi nhận, Mạc Y Y tôi sau này làm sao lấy ai được nữa? Trừ phi tôi cao chạy xa bay. Nhưng với 200. 000 tệ ấy tôi có thể "bay" tới đâu? Định lấy chút tiền đó ra để bịt miệng tôi à, dễ dàng quá đấy! Mạc Y Y tôi có hám tiền đến đâu cũng không phải là người vì tiền mà bất chấp mọi hậu quả.

Tôi ung dung nhấp một ngụm trà:

- Tôi sở dĩ đến đây là bởi vì tôi không biết rõ tình hình, giờ nghe chị nói những lời này, tôi vốn có thể đứng dậy bỏ về. Tôi không bỏ về không phải là vì tôi có tật giật mình, mà là vì tôi cũng là một người đàn bà. Cảm ơn chị vì chị đã cảm thông cho hoàn cảnh của một phụ nữ đã ly hôn như tôi. Cũng giống như vậy, tôi cũng rất hiểu tâm trạng của chị lúc này. Nhưng so với chị, tôi càng thê thảm hơn: Đã ly hôn với chồng, bị người đàn ông đó làm tổn thương nặng nề, đến giờ chẳng có nhà cửa, chẳng có con cái, tài sản cũng không, sống cô độc một thân một mình. Vì vậy giờ tôi không sao tin được đàn ông. Còn đối với chuyện nam nữ hay ngoại tình gì đó, tôi thật sự không có hứng. Vì vậy chị cứ yên tâm. Nếu chị có nghe thấy tin đồn đại vớ vẩn cũng khó trách, bởi nó liên quan đến nghề nghiệp của tôi. Giám đốc Lưu là khách VIP của khách sạn chúng tôi, đương nhiên tôi và ông ấy phải có mối quan hệ qua lại, ví dụ như: gửi thiệp mời, tặng quà vào mỗi dịp tết... Ông nhà là người khách sáo, mỗi lần đều mời tôi ăn cơm để cảm ơn. Mời qua mời lại khó tránh khỏi hiểu nhầm. Tôi không biết hôm nay chị đi đến tìm tôi nói chuyện là vì đã nghe được những gì. Tính tôi hơi đàn ông, thích giao lưu bạn bè. Chỉ có điều chuyện này đôi khi cũng mang lại những "tác dụng phụ" không mong muốn, đặc biệt là đối với một người đàn bà đã ly hôn như tôi. Vì vậy mà quan hệ giữa tôi và Giám đốc Lưu không phải như chị đã nghĩ đâu. Mà nói qua cũng phải nói lại, Giám đốc Lưu chưa chắc đã thèm để mắt đến tôi. Chồng trước của tôi thường nói tôi không dịu dàng, không biết quan tâm chăm sóc đàn ông, chẳng có dáng làm vợ, làm mẹ. Về điểm này thì tôi đâu bằng chị?

Chị ta cười cười, nói:

- Hầy, đâu có, đâu có! - Nhưng lời tôi nói quả nhiên là có hiệu quả, sắc mặt của chị ta đã dịu xuống nhiều.

- Có phải chị đã nghe ai nói bậy bạ cái gì rồi phải không? - Tôi nhấp một ngụm trà, giả bộ thờ ơ hỏi.

Chị ta nói:

- Cũng không phải thế, chẳng giấu gì cô, tôi nói có một bạn học đang làm ở một bệnh viên dưới huyện. Mấy ngày trước cô ấy có gọi cho tôi, nói là nhìn thấy một người đàn ông rất giống chồng tôi, nhưng mà bởi vì nhiều năm không gặp nên cô ấy không dám chắc chắn xhính là anh ấy. Về sau cô ấy xem bản đăng ký của cô, mới biết tân cô là Mạc Y Y, nghề nghiệp, tuổi tác đều có đủ hết. Chẳng giấu gì cô, tôi đã hỏi một người cùng ngành với các cô, người đó nói đúng là có một người như vậy thât. Chỉ có điều mọi người đánh giá về cô rất tốt, không phải là loại người như vậy. Nhưng đàn bà thường rất nhạy cảm với những chuyện này. Tôi cũng không muốn đối chất với chồng tôi, vì vậy mới quyết định tìm đến cô. Nếu như không có, cứ coi như hôm nay chúng ta kết bạn với nhau!

Sao chị ta lại không thể xác định người đó là Lưu Minh Cương chứ? Thực ra chị ta có thể dẫn người bạn đó đến gặp Lưu Minh Cương là rõ trắng đen ngay thôi mà. Tôi chợt rùng mình, toàn thân toát mồ hôi lạnh, hóa ra chuyện này đúng là do con bác sĩ đó gây ra, đúng là đồ chim lợn, cẩn thận có ngày bị chó cắn chết! Cũng may là cô ta còn nương tình không cắt phăng tử cung của tôi đi.

Xem ra ngoài người đàn bà này quả thật khákhó mà nắm bắt được ý nghĩ của chị ta. Ai mà biết được có khi chị ta đã sớm phát hiện ra mối quan hệ giữa hai chúng tôi rồi, chỉ là cho tôi một con đường lui, để tôi xử lý mọi chuyện cho êm đẹp, như vậy tôi vừa không căm hận chị ta mà Lưu Minh Cương lại âm thầm cảm kích vợ. Như vậy mọi người đều giữ được thể diện cho mình.

Chị ta thấy tôi trầm ngâm liền mỉm cười:

- Tôi không muốn làm to chuyện cho mọi người biết. Đã đến tuổi này rồi, chỉ cần chính miệng cô nói là không có thì tôi sẽ tin cô, vì vậy chuyện này tôi chẳng so đo nữa. Xem ra cô cũng là một người thẳng thắn, hi vọng cô có thể xử lý gãy gọn và dứt khoát chuyện này.

Quả đúng như tôi dự đoán! Tim tôi giật thon thót, mặt đỏ bừng lên. Đúng là núi cao còn có núi cao hơn!

- Tôi hiểu ý của chị! - Tôi cầm điện thoại, thẫn thờ gọi đến một số điện thoại tiếp đó nói. - Chị đã nói đến nước này rồi thì tôi cũng biết mình nên làm thế nào! Chị yên tâm, Mạc Y Y tôi không phải là loại người bám riết lấy người khác mà đánh mất đi tự tôn của mình. Hơn nữa tôi đã có bạn trai rồi, chúng tôi lại sắp kết hôn.

Đang nói thì Hướng Phong Thu từ bên ngoài đi vào, đứng từ xa nhìn tôi, nói:

- Lúc nào thì đi thế? Anh chờ em ở dưới cả buổi rồi đấy!

Anh vẫy tay với tôi. Tôi nói với chị

- Đấy, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến!

Chị ta mỉm cười hiểu ý, đứng dậy nói:

- Không còn sớm nữa, tôi không làm nhỡ bữa cơm tối của cô đâu!

Tôi mỉm cười lắc đầu, đứng dậy ra thanh toán. Chị ta cứ tranh trả tiền với tôi. Lúc đi ra, chị ta nhường tôi, tôi nhường chị ta, cứ nhường qua nhườn lại cả buổi.

Ra khỏi cửa, chi ta nói với tôi và Hướng Phong Thu:

- khi nào kết hôn nhớ mời tôi đấy!

Tôi nói:

- Chắc chắn rồi!

Hướng Phong Thu nhìn theo bóng đi của chị ta rời đi, mặt mày ngơ ngác hỏi:

- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế?

- Định làm mối cho em, nhưng không tiện từ chối nên phải gọi anh đến cứu mạng!

Anh nói:

- Hóa ra là thế, thật không ngờ em lại "đắt hàng" thế!

- Biết làm thế nào được, người đẹp toàn diện mà! - Tôi nói xong, Hướng Phong Thu liền giả bộ buồn nôn.

Có phải cũng đã đến lúc tôi nên lập kế hoạch cho cuộc sống của mình rồi không? Cả ngày chi lo xử lý mấy chuyện vớ vẩn này, bản thân tôi cũng cảm thấy rất nhục nhã!

4

Cuối cùng thì Diệp Cường cũng triệu tập một cuộc họp trong ban lãnh đạo. Hội nghị diễn ra rất nhanh chóng, chỉ mất có hai mươi phút, phá kỷ lục cuộc họp ngắn nhất của khách sạn. Tôi không biết hắn ta đang bài tṛ ǵ. Trước hắn ta là xốc nổi, tùy tiện, nhưng bây giờ hắn lại rất khiêm tốn, còn chịu khó tiếp thu ý kiến của mấy Phó Tổng giám đốc. Trước hắn ta điềm đạm, thận trọng, thế nhưng hắn ta lại thường xuyên gạt bỏ công việc sang một bên, có khi cả tuần chẳng gặp mặt hắn lấy một lần.

Sau khi giải tán cuộc họp, tôi ngồi trước màn hình máy tính, gõ sáu chữ "Tổng kết công tác cuối năm". Nhưng đầu óc tôi như bị đoản mạch, chẳng thể nào nghĩ ra được thêm chữ nào nữa. Đáng tiếc chi là tổng kết công việc thôi, nếu là tổng kết cuộc sống thì chắc chắn có tám trang giấy chắc cũng không đủ cho tôi. Gần đây tôi thường nghĩ đến việc viết một cuốn nhật ký hay hồi ức gì đó, ghi lại những niềm vui hoặc nỗi buồn trong cuộc đời, dùng chính những kinh nghiệm của cá nhân tôi để răn đe đời sau, thế nhưng chẳng hiểu sao tôi không thể động bút được.

Điện thoại đổ chuông, liêc thấy số của mẹ, tôi liền ngắt máy. Đây là thông lệ của mẹ rồi, chỉ cần vào ban ngày mà bà gọi đến cho tôi, tôi sẽ dùng máy bàn của công ty gọi lại cho bà. Trước đây ở trong cùng một văn phòng với Tổng giám đốc Ngô, tôi thường phải chờ anh ra ngoài mới dám gọi lại, giờ ở một mình, thật là tự do biết mấy, chẳng ai quản lý hết!

Tâm trạng của mẹ tôi đã khá hơn nhiều. Trước đây giọng điệu của mẹ trong điện thoại cũng rất vui vẻ, nh, tất cả chỉ là giả tạo. Giờ thì khác rồi, âm lượng to hơn hẳn, số lần gọi cho tôi cũng nhiều lên thấy rõ, lúc nào cũng hỏi xem cuối tuần tôi có về nhà không. Lần nào tôi cũng tìm cách bịa ra lý do để dỗ dành bà, lúc thì phải làm thêm giờ, khi thì phải đi công tác, tỏ vẻ như "rất muốn về nhà nhưng không có thời gian".

Tôi thật sự không muốn về, nguyên nhân cụ thể không tiện nói. Cuối tuần tôi thích ở một mình trong nhà, đánh một giấc ngon lành hoặc cùng Tề Tề đi uống rượu, đánh mạt chược với chị Tịnh, dù gì thì đây cũng là cuộc sống của tôi. Nhưng về nhà thì khác, mẹ tôi giờ đang trong thời kỳ hạnh phúc, chẳng có thời gian mà hàn huyên tình cảm với tôi. Thỉnh thoảng tôi nghĩ hơi tiêu cực, cho rằng giờ cái nhà đó không còn thuộc về mình nữa rồi. Tôi biết đấy chỉ là cái cớ tôi viện ra cho mình, hoặc cũng có thể nói tôi chẳng thích người đàn ông đó, ông ta quá trầm tính, nhìn thấy ông ta chỉ khiến tôi thêm u uất. Cũng còn may là mẹ tôi tương đối lạc quan, cộng thêm với thái độ thành khẩn của tôi nên bà cũng chẳng mấy để tâm, chỉ nói rằng khi nào có thời gian thì nhớ về nhà.

Một lát sau, tôi lại nhận được một cú điện thoại lạ, từ con trai của chủ nhà. Đầu tiên là anh ta hỏi xem tôi có tiếp tục thuê nhà không, nếu như tiếp tục thuê thì phải nộp trước tiền thuê quý đầu năm nay, ngoài ra còn phải trả tiền phí điện nước của mấy tháng này.

Tôi hỏi liệu có thể để đến sang năm nộp khôngộp rồi mà không thuê nữa thì sao?

- Thế thì không được, phải nộp tiền trước! Những người hỏi thuê phòng của tôi nhiều lắm, cô không thuê để tôi cho người khác thuê! - Anh ta tỏ vẻ bực bội.

- Tất cả bao nhiêu tiền?

- Bốn tháng tiền điện nước là 704 tệ, cộng thêm với tiền nhà một quý sang năm, tất cả là 1. 754 tệ.

- Tiền điện nước sao nhiều thế? - Nghe đến đây tôi thấy đầu óc mình như căng ra, một tháng tiền lương của tôi hoàn toàn không đủ chi trả những khoản chi tiêu này.

- Chê đắt thì tối nay cô tự xem đồng hồ đi! - Nói rồi anh ta cúp máy.

Đương nhiên không phải là tôi chê đắt, tôi cũng chẳng nghĩ đến việc đi kiểm tra lại những con số kia. Tôi chỉ muốn móc một xấp tiền mặt ra đưa cho anh ta và kiêu hãnh bảo anh ta không cần phải trả lại nữa. Nếu như anh ta vẫn xì mặt ra, tôi lại rút thêm vài tờ nữa đập vào mặt anh ta cho biết. Mẹ kiếp, chẳng phải chỉ là tiền thôi sao, bà đây thiếu đếch gì! Để xem lúc ấy anh ta còn dám vênh váo với tôi nữa không? Nhưng vấn đề là tôi không có nhiều tiền, thậm chí ngay cả tiền thuê nhà cũng chẳng có để mà nộp. Tháng này, để bồi dưỡng cho mình, tôi thường ăn canh gà, lại cộng thêm việc sợ lạnh nên tôi đã mua một cái áo lông vũ, thế là bội chi rồi. Nhưng nếu không tiếp tục thuê nhà, ngộ nhỡ anh ta cho người khác thuê thì phải chăng phải tôi sẽ lang thang đầu đường xó chợ hay sao?

Mẹ kiếp, sao mà lắm chuyện thế không biết?

Tôi vát óc nghĩ xem đi đâu để kiếm tiền, vừa mới đứng dậy, hai chân đã mềm nhũn, vùng bụng dưới nặng nề và đau đớn như có một bàn tay nào đó đang kéo tôi xuống. Tôi không thể không ngồi xổm xuống chờ cơn đau dịu đi rồi mới đứng lên, nhưng cơn đau vẫn dai dẳng như vậy. Trước đây tôi chưa bao giờ có cảm giác như thế này, không biết là chuyện gì, nhưng theo như trực giác của tôi thì chắc chắn có liên quan đến bệnh phụ khoa.

Tôi không chờ được đến khi xin nghỉ phép xong mà nhắn tin cho Giám đốc Từ rồi đi thẳng đến bệnh viện.

Khám bệnh cho tôi là một bác sĩ nam. Vào đến cửa tôi thấy chút bất ngờ, ngoảnh đầu lại đọc bảng hiệu ngoài cửa, không sai, đúng là phòng khám phụ khoa. Trước đây tôi từng nghe Tề Tề nói có nhiều bác sĩ phụ khoa là đàn ông, đặc biệt là bác sĩ đỡ đẻ. Lúc ấy tôi còn nghĩ cô ấy đang dọa mình.

Nhưng bây giờ tôi chẳng còn đủ sức để mà ái ngại những chuyện này nữa. Tôi ngồi xuống ghế, nhìn anh ta như nhìn Quan Thế m, ấp úng nói:

- Tôi... cái đó... khó chịu, đau...

Anh ta liếc tôi một cái rồi cầm một tờ khai tên, vừa hỏi vừa viết:

- Đã kết hôn chưa?

- R

- Đã từng sinh con chưa?

- Chưa.

- Đã từng nạo phá thai chưa?

- ... Có.

Anh ta nghe xong, vừa đeo khẩu trang vừa đứng dậy, nói:

- Qua bên này!

Anh ta dẫn tôi vào phòng kiểm tra, đóng cửa lại, chỉ vào một cái giường cao và bảo tôi cởi quần ra.

Tôi tưởng là mình nghe nhầm, liền tròn mắt nhìn anh ta:

- Để làm gì?

- Cô nghĩ là làm gì? Lấy khí hư chứ làm gì? Mau lên! - Anh ta có vẻ bực bội.

Tôi thấy hơi choáng váng, lập cập làm theo lời anh ta

Anh ta cầm một dụng cụ như cái mỏ vịt để kiểm tra cho tôi, động tác hơi mạnh làm tôi đau đến không chịu nổi, tôi liền kêu lên:

- Anh nhẹ tay một chút có được không hả?

Anh ta chẳng nói năng gì, chỉ nhìn vào màn hình máy tính. Tôi ngoảnh đầu sang, thầm chửi: Đồ chó, học cái gì không học, lại đi học phụ khoa, mày đúng là đồ biến thái! Tao nguyền rủa mày ngày mai sẽ bị tắc tuyến tiền liệt cộng với bệnh rĩ giai đoạn cuối!

Kiểm tra xong, anh ta liền đưa cho tôi một cái ống nghiệm và một tờ đơn, bảo tôi: "Mang cái này lên tầng hai, phòng xét nghiệm!". Nói rồi anh ta để mặc cho tôi đang vội vã mặc quần, kéo cửa bỏ ra ngoài. Tôi điên tiết chỉ muốn giẫm cho anh ta tan xương nát thịt.

Bác sĩ ở phòng xét nghiệm cũng là đàn ông, tôi suýt chút nữa thì phụt máu ra đằng miệng! Mẹ kiếp, bác sĩ nữ đi đâu hết rồi?

Bác sĩ cầm tờ đơn xét nghiệm của tôi, lạnh lùng nhìn tôi, nói:

- Rữa nát cổ tử cung, tiêm một mũi trước đã!

Anh ta cực kiệm lời, không muốn gì thêm. Tôi đành phải hỏi:

- Xin hỏi trong tình huống nào dễ mắc phải ệnh này ạ?

Anh ta nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh, cáu kỉnh nói:

- Thường ngày không chịu giữ gìn vệ sinh, quan hệ tình dục, nạo phá thai bừa bãi...

- Ừm... - Tôi ậm ừ, thật muốn đập bàn, chỉ vào mặt anh ta mà chửi: "Anh tỏ thái độ gì thế hả? Văn phong giám đốc của các người ở đâu, tôi phải đi tố các anh!".

Anh ta nói xong liền kê đơn cho tôi. Chữ anh ta như "rồng bay phượng múa", rồng rắn kín hết cả trang giấy, tôi nhìn mà chẳng hiểu anh ta viết cái gì. Lúc ra chỗ thanh toán, tổng cộng hơn 400 tệ, máu đổ về tim lúc này như trào hết cả ra ngoài. Tôi liền quay vào phòng, dùng giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng, hỏi bác sĩ:

- Thưa bác sĩ, có thể chỉ kê thuốc uống thôi không?

Anh ta nhìn tôi qua cái kính dày như đít chay, lớn tiếng nói:

- Cô bị rữa nát cổ tử cung cấp độ ba rồi đấy, có biết không hả?

- Biết rồi, biết rồi, cảm ơn bác sĩ! Tạm biệt! - Tôi mặt đỏ bừng bừng, vội vàng lao ra ngoài như một mũi tên bắn. Bác sĩ cái kiểu quái gì vậy, chẳng biết tôn trọng bệnh nhân gì cả.

Tôi xách một túi thuốc to đến ptruyền dịch, trông cứ như con buôn thuốc ấy. Tiêm xong tôi đã cảm thấy dễ chịu, khó mà thoát ra khỏi nỗi ám ảnh bị đàn ông khám phụ khoa cho mình. Thế là tôi liền thầm chửi rủa mười tám đời nhà tên bác sĩ đã khám cho tôi.

Có một cái bóng quen thuộc đi lướt qua tôi, nhìn kỹ lại hóa ra là Lãnh Linh. Cô ta đến khám bệnh ư? Sao lại đến một mình nhỉ? Tôi cố gắng chịu đựng cơn khó chịu trong người, cất tiếng gọi cô ta:

- Này, Lãnh Linh!

Rõ ràng Lãnh Linh đã nghe thấy, cô ta khựng lại mất mấy giây rồi bước thật nhanh, gần như bỏ chạy ra khỏi cửa. Tôi có chút ái ngại: Cô ta vẫn coi tôi là kẻ thù, đến chết vẫn không chịu qua lại với tôi.

Ra khỏi bệnh viện, tôi nhét túi thuốc vào trong túi xách, chậm rãi dạo bước trên đường. Giờ đang là giờ tan tầm, đường phố đông nghẹt toàn xe là xe, thỉnh thoảng lại có tiếng còi ô tô vang lên bực dọc trên con đường đông như mắc cửi. Thời gian này trong ngày là thời điểm tôi cảm thấy hụt hẫng nhất, chẳng có ai chờ đợi mình bên mâm cơm nóng hổi lúc về nhà cả, cũng chẳng có nơi nào để đi, chỉ biết nhìn ngưỡng mộ những người phụ nữ một tay dắt con, một tay quàng tay chồng, vội vàng trở về ngôi nhà ấm cúng của mình.

Tôi gọi Hướng Phong Thu:

- Qua đây đi dạo phố với em đi! Em đang chán chết đây!

Anh chẳng buồn nghĩ ngợi, nói luôn:

- Ok, ok! Gặp nhau ở đâu đây?

Tôi nhìn quanh, nói:

- Quảng trường 1-5 nhé, mau lên!

Mười lăm phút sau, Hướng Phong Thu ào đến như một cơn gió, tôi ném cho anh một chai côca côla, trợn mắt quát:

- Đúng là đồ dở hơi, chỉ gọi anh ra ngoài đi dạo mà đã khiến anh vui đến mức phát điên lên thế à?

Anh nhìn thấy tôi cầm cốc trà sữa nóng hổi trên tay, hỏi vẻ bất mãn:

- Tại sao em lại được uống nóng hả?

- Đang ở cữ, không được để nhiễm lạnh! - Tôi thích thú hút những viên trân châu đen trong cốc.

- Hừ, trà sữa đắt hơn côca chứ gì?

Câu nói này khiến tôi nhớ đến một câu chuyện cười. Câu chuyện kể về một người đàn ông đi ra ngoài chơi gái, trước khi về nhà, liền mua một chai rượu đổ lên người. Về đến nhà, vợ anh ta bực bội hỏi anh ta đã đi đâu, muộn thế này mới về nhà. Anh ta bịt miệng ấp úng nói là đi chơi gái. Vợ anh ta giằng tay anh ta ra, ngửi mồm chồng, tức giận nói: Rõ ràng là đi uống rượu, thế mà còn dám lừa tôi à?

Tôi gợi ý cả hai ngồi nghỉ trên một băng ghế. Hướng Phong Thu liền chạy ra sạp báo gần đó, mua một tờ báo rồi trải lên ghế, cố ý tỏ vẻ căng thẳng:

- Ghế cũng lạnh lắm đấy!

Tôi bật cười.

Hướng Phong Thu ngẩng đầu nhìn trời, nheo nheo mắt, nói:

- Gần đây có ai làm mối cho em không?

- Có, nhưng mà không vừa mắt! - Tôi hút mạnh một hơi.

- Sao em không cân nhắc đến anh nhỉ? - Anh ngồi xuống bên canh tôi, nói. - Là anh thì không cần bỏ thời gian tìm hiểu!

- Không phải là anh thích em thật đấy chứ? - Tôi bĩu môi, trêu chọc.

Anh gật đầu:

- Một người đợi cưới chồng, một người chờ lấy vợ, quá hợp còn

- Em đã từng ly hôn rồi! - Cạnh đó có người ngoảnh lại nhìn tôi, lúc này tôi mới ý thức được rằng mình nói hơi to, thế là vội vàng nói nhỏ đi. - Chẳng có khí chất, chẳng có hoài bão, điển hình của một kẻ không còn quyền kén chọn! Em có không lấy được ai cũng sẽ không phối hợp với anh đâu!

- Xì, em không tự tin... hay là không có hứng thú với anh?

Anh nói xong liền đưa mắt nhìn ra xa, tay bóp cái chai côca kêu tạch tạch.

Tôi ngẩng đầu, vô tình nhìn thấy một cái biển quảng cáo "Phá thai không đau", tâm trạng bỗng nhiên vô cùng tồi tệ. Tôi đứng dậy, nói:

- Đúng rồi, em không tự tin đấy! Tạm biệt!

Nói xong tôi liền bỏ đi thẳng một mạch. Hướng Phong Thu vội vàng đuổi theo, kéo tay tôi, cười hỉ hả nói:

- Anh chỉ đùa có chút thôi, cần gì phải nóng thế?

- Bỏ tay ra! - Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, tôi hất mạnh tay anh ra, làm cho anh giật nảy mình. Tôi mặc kệ anh, đi thẳng về phía trước.

Lúc gần đến bến xe buýt, tôi nhận được điện thoại của Tề Tề. Tề Tề hỏi tôi đang ở đâu bằng giọng ốm yế

- Đang bán thân ở quảng trường 1-5, chẳng có ai mua nên đang định dọn hàng!

- Tớ chẳng có hơi sức đâu mà đùa với cậu, cậu đợi tớ ở nhà hàng Mc Donald gần đó nhé!

Tề Tề đến gặp tôi với đôi mắt sưng đỏ, những chiếc móng tay loang lổ, chỉ nhìn qua là biết đã lâu rồi cô không tự tỉa tót cho mình.

- Hôm nay trông cậu giản dị quá! - Tôi chỉ vào mặt Tề Tề, sau đó chỉ vào mái tóc để xõa của cô, cười bảo. - Giống như vừa mới bị người ta chà đạp vậy!

- Y Y, tớ muốn chết đây! - Tề Tề ủ rũ nói.

- Sao thế, cãi nhau à? - Trong lòng tôi chợt lóe lên một tia vui mừng, ý nghĩ này vừa lóe lên, tôi đã vội vàng dập tắt và tự chửi rủa bản thân.

Tề Tề lắc đầu:

- Tớ không chịu nổi mẹ của Giang Hạo nữa!

Tôi nghe vậy không nén được cười, đầu hàng nhanh thế sao? Mới có mấy ngày, khẩu hiệu "đoàn kết tương trợ" đã chuyển sang thành "không thể chịu nổi" rồi

Hồi đầu, lúc bố mẹ Giang Hạo chuyển từ Cát Lâm về đây sống với hai người bọn họ, tôi với chị Tịnh đã nhiều lần nhắc nhở Tề Tề, nhất định phải nhìn nhận rõ tình hình, kiên định lập trường, phải cứng rắn, tuyệt đối không để cho họ chuyển đến ở, nếu không sớm muộn gì cũng xảy ra chiến tranh. Tề Tề lúc ấy không nghĩ vậy, cô còn tự vỗ ngực nói rằng đến những khách hàng khó nhằn còn chịu thua trước cô, huống hồ hai ông bà già, bảo đảm sẽ khiến cho họ cười tươi như hoa. Sau đó Tề Tề còn lên mặt chỉ bảo tôi với chị Tịnh, nói đã là đàn bà thì phải biết nhẫn nhịn, phải cam tâm tình nguyện làm kẻ yếu và kẻ hi sinh, trong quá trình chung sống với mẹ chồng, mình đối xử với bà ấy tốt thid bà ấy tự nhiên sẽ đối xử tốt lại với mình.

- Kể từ khi hai ông bà già đến, Giang Hạo cứ như biến thành một người hoàn toàn khác, hơi một tí là mắng mỏ tớ như mắng con anh ý, rõ ràng là muốn thể hiện trước mặt bố mẹ mình mà. Mà hai ông bà già đó cũng thật là, đang sống ở Quế Lâm yên lành như thế, còn có tiền lương hưu đàng hoàng, tự dưng chạy đến đây làm gì? Giờ tớ đề nghị ở riêng, Giang Hạo liền mắng tớ vô đạo đức, trách tớ ruồng rẫy bố mẹ chồng, còn nói anh ấy là con một, phải chăm sóc bố mẹ này nọ...

- Anh ấy nói đúng rồi còn gì, đương nhiên Giang Hạo có nghĩa vụ chăm sóc bố mẹ già!

- Thế thì cũng không nhất thiết phải ở chung với bọn tớ, chẳng phải bọn họ có tiền sao? Mua một căn nhà nữa cũng đâu thành vấn đề? Cậu không biết hai ông bà già ấy phiền phức thế nào đâu, chuyện gì cũng thích xen vào. Tối đến tớ ra ngoài chơi, bà ấy nói tớ không chăm lo gia đình, kết hôn rồi mà con ra ngoài đú đởn. Tớ ở nhà lên mạng, bà ấy nói tớ là cú đêm, thói quen sống không tốt, sau này không có lợi cho việc sinh con. Buổi sáng tớ ngủ thêm một lát, bà ấy bảo tớ lười, không biết đường dậy sớm mà đi mua thức ăn, làm cơm, giặt giũ, chia sẽ gánh nặng việc nhà với bà ấy. Tớ xem tivi bà ấy kêu ồn ào, tớ đọc sách bà ấy lại bảo tớ xì mặt ra có phải là cố ý chống đối bà ấy không? Ôi trời ơi, tớ phát điên lên mất! Tớ thật không thể hiểu nổi cái bà già ấy sao suốt ngày không vui, cứ như trẻ con ý, đang yên đang lành, chớp mắt một cái đã thấy sầm mặt xuống, nhắn nhó như khỉ ăn ớt. Tớ cũng chẳng biết mình nói sai cái gì nữa. Làm cho tớ bây giờ chẳng dám nói nhiều! - Tề Tề nói liền một hơi, trút hết nỗi long mình ra.

Tôi nói:

- Làm gì mà hà khắc thế? Cậu thử nói chuyện thẳng thắn với bà ý xem!

- Nói chuyện thẳng thắn á? Bà ta nhìn tớ còn thấy nghịch mắt nữa là, cứ như thể tớ cướp mất con trai bà ấy vậy. mà tớ sống như vậy bao nhiêu năm nay quen rồi, chẳng nhẽ bây giờ lại phải thay đổi vì bà ấy hay sao? Làm gì có chuyện đó? Hơn nữa, tớ đã nhìn rõ con người Giang Hạo rồi, anh ta chẳng bao giờ đứng ở vị trí trung lập để giải quyết vấn đề, trong mắt anh ta không hề có tớ, lúc nào cũng chỉ có mẹ anh ta mà thôi. Giờ tớ mới thấy chị Tịnh nói đúng, lấy chồng là phải kiếm thằng nào có đủ tám chữ: "Có nhà, có xe, bố mẹ chết sạch".

- Hừ, cậu dám nói thế à, những điều này đừng có để Giang Hạo nghe được, nếu không anh ta đá cậu là cái chắc!

Tề Tề cúi đầu ủ ê, nước mắt vẫn chưa khô mà miệng đã bật cười sằng sặc. cô ra sức lắc lắc đầu, ngửa cổ lên trời, gào to:

- Ôi trời ơi, điên mất!

Những người xung quanh thấy thế đều quay sang nhìn chúng tôi. Tôi vội vàng cúi đầu:

- Tớ xin cậu bình thường lại cho tớ nhờ!

Tề Tề nói:

- Thôi bỏ đi, không nói nữa, ăn cơm đi! Gần đây có nhà hàng Tương Tây, nghe nói ngon lắm, đi thôi!

Hướng Phong Thu nhắn cho tôi một cái tin, hỏi tôi đã cảm thấy khá hơn chưa. Tôi nhắn lại: "Khá lắm rồi, anh đừng làm phiền em!".

Hướng Phong Thu rất nghe lời, không nhắn lại nữa thật.

Còn chưa đến nhà hàng tôi đã thấy con BMW của Lưu Minh Cương. Trong lòng tôi thầm than, sao mà trùng hợp thế không biết?

- Ở đây đông lắm, hay là chúng ta đổi sang quán khác đi! - Tôi đứng lại kéo tay Tề Tề.

- Người đông có nghĩa là rất ngon, đi thôi, đợi một tí là đến lượt, dù gì chúng ta cũng có thời gian mà! - Tề Tề kéo tôi đi như bay vào bên trong.

Vừa ngồi xuống ghế là toi đưa mắt nhìn quanh một lượt, cũng mai là không nhìn thấy hắn ta đâu. Tôi thầm nhủ, hi vọng mà người khác mượn xe hắn đến đây chứ không phải là hắn.

Tề Tề nghe điện thoại xong và quay lại bàn với bộ mặt xầm xì, miệng lầm bầm:

- >

- Lại có chuyện gì thế?

- Bà già trách tớ không về nhà ăn cơm mà không chịu nói một tiếng. Cậu nói xem, có phải là bà ta đang cố bới lông tìm vết không? Giang Hạo có ở nhà không bà ấy có nói cho tớ biết đâu, chẳng nhẽ tớ có mắt thần à? Con trai bà ta gọi điện báo một câu, trách ai? - Tề Tề bực bội nói.

Tôi chỉ biết cúi đầu uống nước, không dám nhìn ánh mắt của những người xung quanh.

Thức ăn còn chưa đưa lên hết, chẳng hiểu Lưu Minh Cương đã từ đâu chui ra. Cũng chẳng phải vì bọn tôi quá nổi bật mà là vì chúng tôi đã chọn sai chỗ ngồi: Chỗ chúng tôi ngồi là nơi những ai muốm đi vào nhà vệ sinh buộc phải đi qua. Hắn ta uống nhiều đến mức mặt mày đỏ phừng phừng, khệ nệ vác cái bụng to đi ngang qua chỗ chúng tôi. Nhìn thấy chúng tôi, hắn tỏ vẻ rất nhạc nhiên và vui mừng. Tề Tề nhìn thấy Lưu Minh Cương, khuôn mặt đang nhăn nhó liền giãn ra. Cô cười nói:

- Giám đốc Lưu cũng ở đây à? Thật là trùng hợp!

Thấy tôi không nói gì, cô liền đá vào chân tôi, nói:

- Y Y, cậu không nhớ à? Giám đốc Lưu đấy!

- Giám đốc Lưu nào? Không nhớ! – Mặt tôi ngây ra, giả vờ nhớ lại.

- Trí nhớ của cậu bị chó ăn mất rồi à? Chúng ta từng gặp mặt ở chỗ chị Tịnh đấy, cậu quên rồi à?

Mặt tôi vẫn ngơ ngác.

Lưu Minh Cương nói:

- Gần đây bận gì mà không liên lạc với anh thế? Vẫn khỏe chứ? - Lúc nói hắn nhìn sang tôi, ý như đang hỏi tôi.

Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu uống canh. Hắn ta hàn huyên với Tề Tề dăm ba câu rồi vẫy tay gọi phục vụ:

- Bàn này cứ tính tiền cho tôi nhé!

- Thế sao được! - Tề Tề dịu giọng nói.

Sau khi Lưu Minh Cương bỏ đi, Tề Tề liền gõ gõ vào bát tôi:

- Trong bát canh có vàng à, sao cậu cứ cúi đầu nhìn mãi thế? Rõ ràng là đã gặp rồi, trí nhớ của cậu tồi quá đấy!

- Quên thì đã làm sao? Hắn ta có phải Trần Đạo Minh quái đâu! - Tôi trợn mắt nạt Tề Tề. - Cậu thật là xấu xa, cứ nhìn thấy đàn ông có tiền là vui đến quên cả đường về! Thật đáng xấu hổ!

Tề Tề cười khanh khách:

- Cậu thì không đấy hả?

Lúc chúng tôi ra về, bàn tiệc của Lưu Minh Cương cũng tàn. Lưu Minh Cương hỏi chúng tôi đi đâu, Tề Tề nói đang buồn chẳng có việc gì làm, thế là hắn rủ chúng tôi đi karaoke.

Tề Tề lập tức gật đầu:

- Ok!

Tôi thầm chửi cô trong bụng, đúng là đồ dở hơi!

- Hai người đi đi, tôi cò có việc, phải về trước! - Tôi nói.

Tề Tề kéo tay tôi thì thầm: "Cậu dở hơi à? Chẳng nể mặt Giám đốc Lưu gì cả!". Nói rồi chẳng để tôi kịp nói năng gì đã kéo tay tôi vào trong xe. Trước mắt tôi thoáng hiện lên hình ảnh vợ của Lưu Minh Cương, không biết là cảm giác sợ hãi hay tội lỗi đang thống trị tim tôi.

Bảy, tám người đàn ông với năm, sáu cái xe cùng xuất phát.

Đến nơi, Lưu Minh Cương liền giới thiệu chúng tôi với mọi người, Tổng giám đốc gì đó, Chủ nhiệm nào đó, một đám đàn ông vác cái bụng bia khệ nệ, mắt híp tịt, người nồng nặc mùi rượu. Tôi ậm ừ chào hỏi qua loa, xong là chẳng nhớ ai với ai. Nhưng Tề Tề thì khác, chẳng bao lâu sau cô đã có thể cười cười nói nói với họ rồi, đã thế còn chúc rượu, nhảy nhót, chẳng thèm đoái hoài đến tôi.

Một gã đàn ông đang hát bài Bài ca lưu lạc, đã chậm nhạc lại còn lạc điệu, đã lạc điệu lại còn tự ý đổi lời, thật tội nghiệp cho tác giả bài hát!

Chẳng biết Lưu Minh Cương đã ngồi xuống bên cạnh tôi từ lúc nào, đưa cho tôi một cốc cà chua ép.

Tôi lạnh lùng nói:

- Anh nên biết là tôi không được uống đồ lạnh!

- Dạo này anh bận rộn xử lý công việc trên mỏ. Bình ga trên hầm hỏ bị nổ, cũng may là không chết người, hôm nay anh vì chuyện này mà phải mời bọn họ đi ăn uống đấy!

- Vợ anh đến tìm tôi! - Tôi liếc Lưu Minh Cương rồi ngồi dịch ra xa, tránh bàn tay anh ta chạm vào tôi. Nỗi ấm ức trong lòng bỗng trào ra.

- Ờ, lúc nào thế? - Lưu Minh Cương bình thản nói, chẳng chút kinh ngạc, dường như những chuyện này đều nằm trong dự đoán của hắn ta. Phản ứng đầu tiên của tôi là: Chắc chắn hắn ta có không ít bồ ở bên ngoài.

- Mấy ngày trước! - Tôi đáp - Cho nên sau này xin anh hãy trách xa tôi ra, tránh để tôi thân bại danh liệt nh!

- Cưng à, đã để em phải chịu thiệt thòi rồi! - Lợi dụng ánh đèn tối mờ mờ, hắn đưa tay bẹo chân tôi.

Tề Tề cầm một cốc rượu đến, nói:

- Hai người nói gì mà thân mật thế?

Lưu Minh Cương tỏ vẻ ấm ức, nói:

- Anh thất bại hoàn toàn rồi, đến tận bây giờ mà cô ấy vẫn chưa nhớ ra anh!

Tề Tề vừa mở miệng cười đã bị một gã đàn ông kéo ra nhảy. Micro bị một người đàn ông khác giành lấy. Hắn ta hát bài Mùa xuân ở phương bắc khiến cho tôi thật sự muốn tự sát!

Lưu Minh Cương tiếp tục:

- Mấy ngày nữa anh sẽ đi Thâm Quyến, em đi với anh đi, đi thư giãn tí!

- Anh coi tôi là cái gì hả? Anh tưởng anh là ai chứ? - Tôi cười khẩy. - Kể từ ngày hôm nay, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa!

- Anh đã làm sai cái gì chứ?

- Tôi hận không thể giết chết anh! - Tôi nói xong, nước mắt lưng tròng. Thật là vô dụng!

Hắn ta đứng dậy kéo tôi ra nhảy, tôi sợ nếu từ chối sẽ bất lịch sự, khiến cho người ta nhận ra giữa hai chúng tôi có vấn đề nên đành phải đi theo hắn ra nhảy.

- Cho anh cơ hội để anh bù đắp nhé! - Hắn ta thì thầm bên tai tôi!

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn ta chằm chằm, hồi lâu mới lên tiếng:

- Anh bù đắp thế nào?

- Em nói đi! – Thấy tôi chịu mở miệng, hắn ta liền mỉm cười.

- Cho tôi 10. 000 tệ để tôi trả tiền nhà! – Lúc nói câu này, bước chân của tôi hơi loạng choạng, chẳng may giẫm vào chân Lưu Minh Cương.

- Có thể không nhắc đến tiền được không?

- Thế thì nhắc cái gì? Tình cảm à?

- Nhắc đến tiền thì thành ra tầm thường quá! – Hắn cười nhạt, tỏ vẻ cao quý

Tôi nhìn Lưu Minh Cương, nhếch mép nói:

- Tôi chẳng thấy anh cao quý ở chỗ nào cả!

Từ trong quán karaoke đi ra, tôi thấy Hướng Phong Thu gọi cho tôi năm cuộc gọi liền. Tề Tề thấy tôi nhíu mày liền hỏi làm sao, tôi không nói gì, chỉ bảo dạ dày khó chịu.

- Thật không chịu nổi đám đàn ông này, hát toàn bài những bài của thời đại nào ấy? Một lũ thô tục như nhau!

- Cậu không nhận thấy bọn họ rất hấp dẫn ư?

- Chỉ có thể nhìn từ xa, không dám lại gần!

Tề Tề lắc đầu, tiếp tục thở dài:

- Vốn dĩ tưởng là có thể tìm được chút vui vẻ bên ngoài, nào ngờ không thế, thật thất vọng!

- Cậu nghĩ thế giới bên ngoài thú vị quá đấy!

- Nhưng mà về nhà là tớ phải đối mặt với bà già kia kìa! - Tề Tề bắt chước bộ dạng nhăn nhó của bà mẹ chồng, tôi thật không cười nổi.

- Cậu nói xem rốt cuộc là kết hôn tốt hay là sống độc thân tốt hơn? - Tề Tề thò tay vào túi áo tôi rồi ngồi dựa sát vào tôi.

- Chả biết được, giờ cậu muốn ra nhưng tớ lại thèm vào đấy! Nếu như tớ là cậu, giờ tớ sẽ học nhẫn nhịn, trân trọng gia đình hiện tại của mình, ít nhất thì tớ rất ngưỡng mộ cậu. Ngày mai lại giới thiệu đối tượng xem mặt cho tớ đi, đột nhiên lại muốn kết hôn rồi!

Tề Tề ngẩng đầu nhìn tôi rồi tiếp tục dựa vào vai tôi:

- Nếu như tớ là cậu, tớ sẽ tận hưởng cuộc sống độc thân hiện nay, tránh xa những chuyện vớ vẩn như hôn nhân. Cậu không biết là nó phiền phức như thế nào đâu, nó sẽ làm cho người ta già đi rất nhanh, giờ tớ thật sự hối hận vì đã kết hôn!

Chúng ta có giống như những người đàn bà hay oán thán không? - Tôi nói.

- Không giống! - Tề Tề bật cười rồi ôm lấy eo tôi.

- Hay là về nhà tớ ngồi lúc đi, tránh để tớ phải một mình chống chọi với hai ông bà già! - Tề Tề kéo tôi lên xe.

Lúc mẹ chồng Tề Tề về nhà, hai chúng tôi đang xem tivi, vừa nhìn thấy bà ta về, tôi liền đứng dậy chào hỏi. Bà ta gượng gạo gật đầu cho qua chuyện rồi vừa vừa thay giày vừa

- Bộ vest của Ngô Ngô đã là chưa?

Nụ cười trên môi Tề Tề lập tức biến mất, thay vào đó là bộ mặt nhăn nhó, nhưng mắt vẫn không rời khỏi màn hình:

- Chưa ạ, để mai là!

- Ngày mai tivi còn hay hơn bây giờ đấy! – Mẹ chồng Tề Tề hầm hầm nói, chẳng thèm để tâm đến việc nhà có khách mà đi thẳng vào trong bếp.

Có thể là vì Tề Tề cảm thấy mẹ chồng khiến cho mình mất mặt nên cô liền nói vọng vào trong bếp:

- Sao anh ấy không tự đi mà là? Con đâu phải ôsin của anh ấy!

Tôi ra sức kéo áo Tề Tề.

- Hầy, sao cô không là đi? Dù gì nó cũng là chồng cô đấy! Mẹ chồng Tề Tề từ trong nhà bếp xong ra, nhìn thấy tôi, bà ta thôi không vênh váo như trước nữa, vẻ mặt nhìn tôi tha thiết như muốn tìm kiếm sự giúp đỡ và tán thành của tôi. - Cô nhìn đi, đây không phải là vấn đề của tôi, nó thấy chướng mắt khi thấy tôi xuất hiện trong cái nhà này mà!

Tề Tề nhảy dựng lên như ngồi phải một cái lò xo. Cô ném cái điều khiển tivi lên bàn uống trà, đi thẳng vào phòng ngủ."Rầm" Cánh cửa nặng nề sập lại, chết chóc, ngay cả tôi cũng cảm thấy sắp nghẹt thở đến nơi.

5

Tề Tề cho tôi vay 2. 000 tệ, lúc cho tôi vay còn hỏi có tôi có phải tôi vay tiền để trả tiền nhà không, tôi nói phải. Cuối cùng cô ấy còn dặn:

Chuyện đó... khi nào trả tiền thì đừng đến nhà tớ, bà mẹ chồng tớ nhìn thấy thì không hay. Đây là quỹ đen của tớ đấy!

Tối qua mẹ tôi gọi điện đến, nói là thầy Châu gần đây cổ họng có vấn đề, không nuốt được thứ gì, chắc là cổ họng bị viêm rồi, thêm nữa vai lại đau nhức, bảo tôi mua giúp một cái máy mátxa để điều trị tại nhà. Hồi trước dì hai còn nói người chẳng lấy được một đồng từ ông ta mà thậm chí còn phải cho thêm, vì hơn 1. 000 tệ tiền lương của ông ta đều ném vào tiền khám bệnh hết rồi.

Tôi nói:

- Để từ từ đã, gần đây con cũng khó khăn, đợi con liên lạc với Tề Tề đã, cô ấy thân quen với bệnh viện, nhất định sẽ mua được với giá ưu đãi! - Tôi ngại không dám nói với mẹ rằng tiền thuê nhà ấy thangs nay tôi cũng phải vay của Tề Tề.

- Từ từ cũng được, nhưng mà người đau không chịu nổi! - Mẹ tôi nói có vẻ không vui

- Chẳng phải ông ấy cũng có lương hưu sao? - Tôi thờ ơ nói. Tôi nghĩ cho dù thế nào thì mẹ tôi cũng nên đứng về phía tôi mới phải, bà chắc chắn sẽ không so đo những chuyện này với tôi.

- Thế thì thôi, mẹ tự nghĩ cách! - Bà chắc quá sốt ruột nên mới nóng nảy như vậy, còn chưa để tôi nói thêm gì đã cúp máy. Tôi thấy hơi ấm ức trong lòng, giống như bị ai đó đánh mạnh vào lòng ngực. Tôi càng ngày càng căm ghét người đàn ông đó. Sự xuất hiện của ông ta khiến cho mẹ tôi mất đi lý trí, chuyện gì cũng phải nghĩ cho ông ta, mối quan hệ giữa hai mẹ con cũng trở nên mờ nhạt.

Chỉ có điều, những suy nghĩ này tôi chỉ có thể để trong lòng. Nói thế nào nhỉ? Sau khi ly hôn, tôi cứ cảm thấy mắc nợ mẹ tôi, hơn nữa tôi nhịn được người ngoài, sao không thể nhịn mẹ mình chứ?

Tôi gọi cho Tề Tề, hỏi cô ấy có thể giúp tôi mua một cái máy mátxa rẻ tiền không. Tề Tề nói đương nhiên có thể, nhưng phải xem là ai mua. Tôi bảo một người họ hàng của tôi, thôi thì cứ coi như là tôi mua.

Nửa tiếng sau, Tề Tề gọi điện cho tôi, nói đã liên hệ được rồi, là hàng của Hàn Quốc mới được đưa ra thị trường, giá thấp nhất là 4. 800 tệ, tôi hỏi Tề Tề:

- Cưng à, có thể cho tớ nợ không?

Tề Tề lập tức đồng ý, bảo tôi khi nào có thì trả.

Diệp Cường gọi tôi tới văn phòng, nói anh ta phải đi công tác mấy hôm. Nói rồi đưa cho tôi một cuốn sổ về quy tắc quản lý dịch vụ do tổng công ty phát xuống.

- Thời gian này cô cứ tham khảo cái này, đưa ra phương án chấp hành đối với việc quản lý chất lượng phục vụ của khách sạn chúng ta, khi nào tôi về sẽ triệu tập hội nghị!

Tôi giở trong cuốn sổ trong tay, thầm nghĩ: Đây đáng ra là công việc của bộ tài nguyên nhân sự mới phải.

Diệp Cường dường như nhìn ra suy nghĩ của tôi:

- Bước tiếp theo khách sạn quyết định sẽ thành lập một bộ phận kiểm tra chất lượng, đến lúc đó tôi sẽ để cô quản lý công tác chuẩn bị, vì vậy chuyện này sẽ do cô đảm nhận trước... Còn chuyện này nữa cô nhớ kỹ, tập đoàn Hảo Á sẽ có một hội nghị quan trọng được tổ chức ở khách sạn chúng ta, vài ngày nữa bọn họ sẽ cử người đến bàn bạc chuyện này. Tôi đã sắp xếp để Giám đốc Từ lo chuyện này, chiều nay cô hãy liên hệ với anh ta, hỗ trợ anh ta thực hiện chu đáo các chi tiết của công việc, đừng để có sơ suất gì!

Anh ta nói xong liền vội vàng đi ra cửa, vạt áo măng tô suýt chút nữa thì mắc vào cánh cửa. Trông bộ dạng anh ta cứ như một tên tội phạm đang tìm cách bỏ trốn. Đi ra khỏi cửa rồi, anh ta chợt nhớ ra chuyện gì liền quay lại nói:

- Có chuyện gì thì cứ tìm Giám đốc Từ, nếu việc khẩn cấp thì hãy cho tôi!

Vụ làm ăn này quả là không tầm thường. Tập đoàn Hải Á là một công ty liên doanh đã lên sàn chứng khoán của thành phố và đối tác Italia, thực lực hùng hậu, vô cùng nổi tiếng ở Phổ Thành này. Làm việc cho họ không chỉ kiếm được tiền, mà riêng việc nhân viên của họ ra ra vào vào khách sạn của mình thôi cũng đủ nâng cao đẳng cấp của khách sạn rồi.

Để nâng cao tầm vóc của mình, khách sạn chúng tôi đã tận dụng mối giao tình đặc biệt với chính quyền sở tại, nhơd họ ra mặt, chỉ định khách sạn tôi làm đơn vị tiếp đãi. Chúng tôi nhận được vụ làm ăn này trong sự ngưỡng mộ và xuýt xoa của rất nhiều khách sạn khác. Chính vì vậy cách lãnh đạo công ty mỗi lần xuống kiểm tra chất lượng đều không quên nhắc nhở: Tập đoàn Hải Á là cơm áo của chúng ta, là khách VIP của VIP, không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất gì, một khi bị đối tác chỉ trích, kết quả khảo sát cuối năm của Tổng giám đốc sẽ bị phủ quyết.

Trước đây, khi Tổng giám đốc Ngô còn ở đây, tất cả những vụ tiếp đón Tập đoàn Hải Á đều do anh ấy một tay lo liệu, xem đi xem lại quá trình tiếp đón không biết bao nhiêu lần, triệu tập không biết bao nhiêu cuộc họp để điều chỉnh nhiệm vụ của các bộ phận, thậm chí còn giám sát tổng thể. Ấy thế mà Diệp Cường lại dám đi công tác trong lúc này, còn không cho phép tùy tiện gọi điện cho anh ta. Dù gì đây cũng là đợt tiếp đón đối tác lớn đầu tiên của anh ta kể từ khi lên nhậm chức. Tôi có hơi nghi ngờ khả năng làm việc của anh ta.

Tôi thầm nghĩ, anh ta cũng tin tưởng tôi gớm, chẳng nhẽ anh ta không sợ tôi sẽ giở trò để trả thù anh ta hay sao?

Tôi lấy bút đỏ đánh dấu lên cuốn lịch bàn ngày Tập đoàn Hải Á sẽ tổ chức ở khách sạn, sau đó chuẩn bị liên hệ với Giám đốc Từ. Vừa mới nhấc điện thoại lên, mẹ tôi đã gọi đến. Tôi chợt nhớ ra là hôm qua bà đã bảo hôm nay sẽ dẫn ông ta lên khám bệnh, bảo tôi liên hệ với bác sĩ quen trước.

Bà nói:

- Mẹ đã đến bệnh viện trung tâm thành phố rồi, giờ phải tìm bác sĩ nào?

Tôi nói:

- Hôm qua con hỏi bạn con làm bác sĩ rồi, cậu ấy nói kiểm tra đều bằng máy móc, không cần phải có người quen. Mẹ cứ dẫn ông ấy đi kiểm tra đi, có vấn đề gì thì mới đi tìm người thân.

- Con không đến à? – Mẹ ngắt lời tôi.

- Con đang bận lắm, không đi được!

Đầu bên kia không nói gì, tiếp tục theo là tiếng cúp máy lạnh lùng.

Giám đốc Từ gọi điện đến, hẹn 10 giờ 40 phút gặp tôi ở cổng Tập đoàn Hải Á để cùng ông ta đi bàn bạc phương án tiêp đãi với đối tác.

Tôi nhìn đồng hồ, còn bốn mươi phút nữa, phải nhanh tay nhanh chân l

Trên đường đi lại gặp tắc đường nên tôi đến muộn mất năm phút. Giám đốc Từ nhíu mày ngồi chờ ở đại sảnh. Lúc vào cầu thang, điện thoại tôi đột ngột đỗ chuông, là mẹ tôi gọi đến, bà sốt ruột nói:

- Kiểm tra rồi, bác sĩ nói bị viêm khí quản mãn tính, nếu như không nhanh chóng chữa trị, để nặng hơn sẽ bị suy kiệt đường hô hấp, dẫn đến ung thư phổi đấy.

- Vậy thì mau mau chữa trị đi, đã kê đơn thuốc chưa?

- Kê rồi, cả tiền khám bệnh nữa là hơn 1. 000 tệ, mẹ không mang đủ tiền, con có thể gửi cho mẹ ít tiền qua đây không?

- Thuốc gì mà đắt thế? Hay là con nhờ Tề Tề mua giúp mẹ, cô ấy có thể mua được những loại thuốc tốt mà rẻ.

Mẹ tôi nổi cáu:

- Tôi chỉ vay của chị, thế mà chị cứ mở miệng ra là rẻ với đắt, đi khám bệnh mà còn mong rẻ à?

Nước mắt tôi lăn dài trên má. Giám đốc Từ nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc rồi vội vã đưa cho tôi một cái khăn giấy

- Có chuyện gì cũng cố mà nhịn, giờ cô thế này làm sao gặp khách hàng?

Đối tác đang bận tiếp khách nên tôi và Giám đốc Từ phải ngồi đợi trong phòng tiếp khách. Ngồi được một lúc, tôi liền lén gọi cho Tề Tề, nói hiện giờ tôi không đi được, nhờ cô ấy mang cho mẹ tôi 1. 000 tệ, sau đó dẫn bọn họ đi ăn cơm. Tề Tề vui vẻ nhận lời.

Trong lòng tôi vô cùng cảm kích Tề Tề, có lẽ ở Phố Thành này, người duy nhất thật lòng với tôi chỉ có cô ấy.

Phương án đón tiếp đã được định ra về cơ bản. Tôi rút nốt mấy trăm tệ trong thẻ ra, hẹn Hướng Phong Thu và Tề Tề đi ăn cơm, chủ yếu là để cám ơn Tề Tề.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-17)