Vay nóng Tima

Truyện:Săn Chồng - Chương 13

Săn Chồng
Trọn bộ 17 chương
Chương 13
Đi săn hôn nhân (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Lazada


Tiêu Dũng cười nhạt, giống như cười với một người bạn không thân thiết lắm.

Trên đường từ cầu thang đi vào trong phòng ăn, hai người chúng tôi, người đi trước, kẻ đi sau, ai nấy đều trầm ngâm không nói. Thậm chí có một khoảnh khắc tôi đã không nhớ nổi tên anh ấy.

Lúc hai chúng tôi vào phòng, Tề Tề đang cười bò trên đất. Tôi thầm than trời, đừng có làm mất mặt tôi thế chứ. Thấy Tiêu Dũng vào, tiếng cười đột ngột im bặt, ba người bọn họ giống như chuyên gia nghiên cứu báu vật, đều ngồi ngây ra nhìn Tiêu Dũng. Tôi thấy vậy vội vàng lên tiếng:

- À tôi quên không mang kính lúp cho mọi người, có ai nhìn người ta như thế này không cơ chứ?

Tiêu Dũng ngại ngùng vò vò đầu, móc trong túi ra một bao thuốc Trung Hoa, mời Hướng Phong Thu.

Tề Tề lúc này mới mở miệng:

- Y Y, tớ đã nói gần đây cậu không được bình thường mà, hóa ra tóm được một chàng đẹp trai thế này cơ à?

Chị Tịnh đứng dậy, kéo lại áo, nói:

- Thôi được rồi, đừng chòng ghẹo nữa! Nào lại đây, làm quen với nhau đã! Tôi họ Vương, là chị của Y Y! – Nói rồi chị khách sáo đưa tay ra.

Tôi nói với Tiêu Dũng: "Đây là chị Tịnh, là bà chủ ở đây!", sau đó chỉ vào Hướng Phong Thu: "Đây là bạn học của em, giáo viên trường tư thục!", Hướng Phong Thu cũng mỉm cười bắt tay với Tiêu Dũng.

Tề Tề tự giới thiệu:

- Em họ Tề, tên cũng là Tề, là bạn từ nhỏ của Y Y!

Nói rồi cô nháy mắt với Tiêu Dũng:

- Muốn cưa đổ Y Y thì phải lấy lòng em trước đã. Ví dụ như ban nãy, anh chưa mời thuốc em đâu đấy, em giận rồi đấy!

Tiêu Dũng liếc tôi rồi vội vàng móc bao thuôc lá trong túi ra:

- Thất lễ rồi, lần sau anh sẽ nhớ!

Lúc món ăn được đưa lên, Tề Tề nói:

- Ăn thôi! Tôi đói lắm rồi! Chị Tịnh à, mau mang chai rượu ngon nhất lên đây! Hướng Phong Thu, anh đừng căng thẳng, em nói trước rồi nhé, hôm nay em mời!

- Lúc này ai lại đi nói chuyện thanh toán chứ? – Chị Tịnh liền gọi phục vụ: "Cầm chai rượu sữa ngựa lần trước Tổng giám đốc Khang để lại ra đây!", nói rồi chị cười đắc chí: "Rượu dưỡng sinh, báu vật đấy!".

êu lên:

- Cụt hứng quá đi mất! Rượu sữa ngựa gì chứ? Đó là thứ nước uống thanh nhiệt của người Mông Cổ thì có... màu trắng trắng chứ gì?

Chị Tịnh thấy Tề Tề nói vậy liền ngắt lời:

- Thôi được rồi, cứ mong cô là người biết thưởng thức cơ đấy! Mang một chai Kim Cát Lương lên đây! Đây là loại rượu trắng có tiềm lực nhất Đông Bắc đấy!

Tề Tề bĩu môi:

- Vậy thì bọn họ là người tao nhã, chỉ có người phàm tục mới uống thứ này!

Tiêu Dũng xoa xoa cằm, cười như mếu:

- Thực ra tôi cũng là người tao nhã, tôi có thể không uống cái này được không?

Mọi người bật cười vui vẻ, Hướng Phong Thu lấy tay chỉ vào Tề Tề, nói vói Tiêu Dũng:

- Thực ra chúng ta đều là người tao nhã, chỉ có cô ấy là phàm tục nhất...

Hướng Phong Thu còn chưa nói xong, Tề Tề đã thụi cho anh một đấm khiến cho kêu ré lên.

Chị Tịnh đứng dậy rót rượu cho mọi người. Lúc rót đến tôi, chị Tịnh liền nói:

- Y Y tửu lượng kém, bình thường rất ít uống, hôm nay uống ít thôi!

Chị Tịnh nói xong, tôi liền liếc Tề Tề, thấy cô ấy đang cúi đầu uống canh, miệng cười toe toét, hai vai như run lên.

Có rượu vào, mọi người chẳng mấy chốc đã trở nên>

Hướng Phong Thu nói:

- Anh Dũng này, tôi mời anh một ly, cạn nhé!

Tề Tề nói:

- Anh rể đẹp trai, em mời anh một ly, nhớ đối xử tốt với chị em đấy!

Chị Tịnh nói:

- Anh lớn tuổi hơn tôi, nhưng tôi vẫn sẽ gọi anh là em rể! Cạn ly!

Bọn họ dường như đã thông đồng với nhau, hết người này đến người kia mời. Tôi lo Tiêu Dũng uống say, vội cản:

- Uống từ từ thôi, đều là người một nhà, làm gì mà tàn sát nhau thế?

Tề Tề lườm tôi: "Xót ruột rồi chứ gì?", nói rồi liền đứng dậy, rót đầy ly: "Nào, tôi mời hai người một ly, chúc hai người đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử!", nói rồi Tề Tề cười khanh khách. Tiêu Dũng đứng dậy, cười ngại ngùng: "Ly rượu này nhiều áp lực quá nhỉ!".

Đúng lúc ấy, nhân viên phục vụ đi vào, thì thầm vào tai chị Tịnh:

- Tổng giám đóc Vương, bên ngoài có khách đòi gặp chị!

- Ai thế?

- Đội trưởng Trương của Cục Phòng cháy Chữa cháy! – Mặc dù cô phục vụ nói rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy. Tôi nói vói chị Tịnh. – Chị cứ đi làm việc đi, chuyện làm ăn buôn bán quan trọng hơn!

Ngồi được một lúc, tôi liền đứng dậy, nói là đi vệ sinh.

Ra khỏi phòng ăn được mấy bước tôi đãđội trưởng Trương. Ông ta nhìn thấy tôi liền hào hứng nói:

- Y Y, em cũng ở đây à?

Nói rồi liền kéo tay tôi, nói:

- Đi nào, đến phòng bọn anh đi, anh sẽ giới thiệu em với mấy người bạn!

Ông ta vừa đẩy cửa ra, tôi đã nhìn thấy một đám dàn ông đnag ngồi với nhau, tôi liền giật lùi ra sau vài bước nói:

- Thôi tôi không vào đâu, hơn nữa tôi chủ yếu là muốn gặp ngài, không liên quan gì đến họ hết!

Đội trưởng Trương cười toe toét:

- Cũng phải, cũng phải!

Tôi nói:

- Ra ngoài ngồi đi!

Ông ta gật đầu như bổ củi:

- Ok! Ok!

Chúng tôi tìm một cái bàn ở góc khuất, đội trưởng Trương nhìn tôi:

- Tiểu Mạc, gặp được em ở đây đúng là có duyên!

Tôi cười nhạt:

- Có duyên với ngài đúng là phúc phận của tôi!

Nói rồi tôi liền véo bắp chân mình một cái. Tôi chẳng muốn phí thời gia với hắn ta, liền hỏi thẳng vào vấn đề:

- nếu đã có duyên vậy, tôi có thể nhờ ngài giúp một việc được không?

Hai tay hắn chống cằm, cười xảo quyệt:

- Cảm ơn anh thế nào đây?

Tôi đáp:

- Còn chưa giúp mà, giúp rồi tôi sẽ đa tạ ngài!

Hắn ta bật cười ha ha:

- Cô em này thật là...

Lúc đi ra, tôi nhìn thấy một cặp nam nữ đang ôm nhau nói chuyện rất tình cảm. Lúc ngoảnh đầu lại nhìn họ, tôi liền va phải Tiêu Dũng. Anh nhìn tôi hỏi:

- Em đi đâu thế?

Tôi đang chuẩn bị đi vệ sinh, nào ngờ bị đội trưởng Trương đi theo, mượn hơi rượu, choàng tay qua vai tôi, nói:

- Y Y, đừng quên thỏa thuận của chúng ta đấy!

- Ờ, đang định đi vệ sinh thì gặp ông ta... em qua chào hỏi một chút! – Tôi cuống hết cả chân tay, lắp bắp với Tiêu Dũng.

Anh cười ái ngại, chỉ ra đằng sau, nói:

- Nhà vệ sinh ở bên này cơ mà!

Lúc này tôi mới biết mình bị nói hớ, vội vàng vỗ đầu: "Ôi trời, em say rồi, chẳng phân biệt được phương hướng nữa!", nói rồi tất tả đi vào nhà vệ sinh.

Lúc đi vào phòng ăn, tôi thấy Tề Tề mặt mày đỏ bừng, miệng ngậm điếu thuốc đang giơ tay đấm Hướng Phong Thu.

Chị Tịnh thấy tôi vào liền tỏ vẻ không vui:

- Chạy đi đâu thế? Mọi người đều đang đợi em này!

Nói rồi chị liền gõ gõ vào bát:

- Nào Y Y, Tề Tề, mọi người cùng uống một ly rượu mừng ngày chúng ta tụ tập!

Chị Tịnh rót cho mỗi người một ly:

- Ba chúng ta mời hai người họ!

Hướng Phong Thu xua tay:

- Không được, như vậy không hợp pháp, bọn họ vẫn chưa kết hôn mà!

Tiêu Dũng có chút ái ngại:

- Đúng đấy, vẫn chưa nhận được sự bảo hộ của pháp luật, chúng ta cùng uống đi! Vì tình bạn! Tình bạn vạn tuế!

Sau khi ăn uống no say, Tề Tề xách túi, liêu xiêu đi ra quầy thanh toán, miệng lè nhè gọi tính tiền.

Tiêu Dũng bước đến, nói:

- Đi thôi, anh tính tiền rồi!

Tôi vội vàng nói:

- Sao anh lại tính tiền, đáng ra phải để em trả mới phải!

- Đi thôi, để lần sau! - Tiêu Dũng có vẻ vội vàng, chào tạm biệt mọi người xong liền đi thẳng ra ngoài.

Tề Tề chạy t vỗ vai Tiêu Dũng:

- Anh Dũng, để hôm khác... ợ... em sẽ mời anh!

Tiêu Dũng bất ngờ nên hơi giật mình, Tề Tề nhìn thấy liền bật cười:

- Anh Dũng à, anh yếu bóng vía quá!

Ra khỏi cửa, Hướng Phong Thu liếc tôi:

- Em đi đi, cứ kệ bọn anh!

Tôi nghe câu này mà thấy trong lòng khó chịu, cứ như thể tôi đã ruồng bỏ bọn họ vậy.

Lên xe của Tiêu Dũng, không khí trong xe như đông cứng lại. Cũng may là hôm nay uống khá nhiều rượu, tôi hơi chóng mặt, cảm giác ngà ngà say, thế nên cũng chẳng đầu óc nào mà suy ngẫm những thứ mang tính chất nhạy cảm. Tôi mệt mỏi ngồi dựa lưng vào ghế. Lúc xe đi qua một cửa hàng bán loa, tôi liền nói:

- Anh bật rock music đi, chán quá!

Chẳng mấy chốc, trong xe đã vang lên tiếng nhạc, tôi liền lắc lư theo điệu nhạc, đắm chìm trong đam mê.

Lúc ngoảnh mặt về phía Tiêu Dũng, tôi thấy anh đang nhìn tôi, nói:

- Đừng lắc lư nữa, đã đến nhà em rồi đấy!

Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài, không sai, trước mặt chính là tòa chung cư tôi đnag ở, phía trước là cái cầu thang tối om om. Không sai, tôi đang ở dưới lầu.

Tiêu Dũng châm một điếu thuốc:

- Đã tỉnh rượu chưa?

Tôi mượn hơi rượu, nhắm mắt, yếu ớt nói:

- Chưa tỉnh!

Anh đổi tư thế ngồi, cử động một chút:

- Thế thì để hôm khác chúng ta nói chuyện!

Tôi bỗng thấy mình tỉnh táo hơn một chút:

- Nói luôn đi, em không sao, đầu óc rất tỉnh táo!

Anh ném điếu thuốc đi, nói vẻ cáu kỉnh:

- Em lên đi, để anh chiếu đèn cho!

Về đến phòng, tôi ngẫm nghĩ lại những điều Tiêu Dũng nói, cảm thấy có gì đó bất thường. Cái gì mà "để hôm khác nói chuyện" chứ? Anh ấy có gì muốn nói với tôi ư?

Nghĩ vậy tôi liền gọi cho Tiêu Dũng.

- Đến nhà chưa?

- Vẫn chưa.

- Ừ... anh có chuyện muốn nói với em, anh nói đi, nếu không tối nay em không ngủ được mất!

- Tỉnh thật chưa?

- Rồi!

- Ừ, thực ra cũng chẳng có gì. Chỉ là anh cảm thấy không thích hợp cho lắm các mối quan hệ của em, hay nói cách khác, anh cảm thấy các mối quan hệ của em có vấn đề!

- Ừ! – Sau đó thì sao? Chia tay với tôi ư? Hay là bảo chúng ta hãy bình tĩnh suy nghĩ đã?

- Em ngủ đi, anh gọi lại sau! - Tiêu Dũng chẳng để cho tôi có cơ hội được nói.

Buổi sáng họp xong, Diệp Cường liền gọi tôi hỏi chuyện bên đội trưởng Trương đã giải quyết sao rồi, sau đó nói:

- Đây là nhiệm vụ, cô không hoàn thành tôi sẽ phạt!

- Tôi sẽ cố gắng hết sức!

- Không phải cố gắng hết sức, mà là bắt buộc phải làm được! – Diệp Cường nghiêm nghị nói.

Tôi nhìn thẳng vào mặt anh ta, chỉ hận không thể chỉ vào mặt anh ta mà chửi rằng: Sao mày không đem tao đi làm quà cho hắn luôn đi!

Về văn phòng, tôi gọi cho đội trưởng Trương, hẹn hắn trưa đi ăn cơm, vốn chỉ là mời đãi bôi để thăm dò tình hình, nào ngờ hắn nhận lời ngay tức khắc.

Tôi đặt một bàn ở nhà hàng đồ ăn tây. Lợi ích lớn nhất ở nhà hàng đồ ăn tây đó là, ban ngày vào cũng giống như buổi tối, nhà ăn ở tít sâu, đường đi vòng vèo, ánh sáng mờ mờ, có thể che giấu những chuyện mà người ta không muốn tiết lộ.

Lúc chuẩn bị đến giờ nghỉ trưa, đội trưởng Trương liền nhắn cho tôi một cái tin:

- Trưa nay có những ai đi ăn cùng?

Tôi nói:

- Chỉ có hai chúng ta thôi!

Hắn ta nói:

- Ok, em đặt chỗ rồi báo cho anh!

Tôi đến đó trước giờ hẹn, cũng may là khách đến đây ăn trưa không đông lắm. Tôi chọn một chỗ ở phía trong cùng, ngồi xuống liền nhắn tin cho đội trưởng Trương: "Bàn số 10, lầu 2 Triều".

Hắn ta nhắn lại: "Thuê một phòng riêng nhé!".

Tôi nhắn lại: "Không có phòng ăn, chỉ có phòng chơi mạt chược thôi!".

Hắn nhắn lại: "Thế cũng được!".

Tôi cười thầm trong bụng. Đàn ông lúc tỉnh táo thường nhát gan, dục vọng có mãnh liệt đến mấy cũng phải cố mà kìm nén lại, chỉ dám phát tiết ra lúc đã say.

Hắn theo người phục vụ đi vào. Tôi đứng dậy, lịch sự bắt tay hắn, nói:

- Chào đội trưởng Trương!

Hắn ta mỉm cười:

- Chào Tiểu Mạc!

Cái vẻ khách sáo ấy chỉ liếc qua cũng biết là giả tạo. Nhân viên phục vụ vừa đi, hắn đã đá chân tôi:

- Mau kéo rèm cửa xuống đi!

Tôi lầm bầm:

- Ngài đá chân tôi làm gì chứ?

Hắn ta cười đểu cáng, nắm chặt lấy tay tôi, nói:

- Có đau không?

Tôi vội vàng rút tay lại như bị điện giật:

- Ngài làm gì mà mạnh tay thế?

Tôi không thích vòng vo với hắn nữa, liền đi thẳng vào vấn đề, nói cho hắn rõ mục đích tôi mời hắn đến ăn cơm hôm nay.

- Em muốn anh giúp em thế nào? – Hắn ta nheo nheo mắt, châm điếu thuốc trên tay.

Tôi đi thẳng vào vấn đề:

- Qúa trình cụ thể thế nào tôi không cần biết, chỉ cần ngài đảm bảo đám người ở trung tâm mátxa phải nhanh chóng cuốn gói. Điều cốt yếu là, không liên quan gì đến khách sạn.

Sở dĩ tôi thẳng thừng như vậy là vì không muốn mất nhiều thời gian, vừa ăn cơm vừa phải ngồi cười với hắn mà cuối cùng lại chẳng xong việc.

Đội trưởng Trương cười tủm tỉm, liếc mắt nhìn tôi:

- Em cảm ơn anh thế nào?

Tôi cười, nhìn cái yết hầu đang lên lên xuống xuống của hắn:

- Ngài muốn tôi cảm tạ ngài thế nào ạ?

Hắn rít nốt hơi thuốc cuối cùng rồi ấn mạnh đầu mẩu vào gạt tàn:

- Theo anh nhé!

Cái gì? Tôi giật thót người, đưa mắt nhìn hắn, thấy hắn vẫn thản nhiên uống nước, chờ đợi câu trả lời của tôi.

Tôi vuốt vuốt tóc mình, giả vờ như rất bình tĩnh:

- Ngài nói gì tôi không hiểu?

Hắn dang rộng hai tay:

- Chẳng phải em muốn lợi dụng anh sao? Vừa hay hai ta giống nhau, làm vậy thì có gì không tốt cơ chứ?

- Ngài nghĩ tôi sẽ đồng ý với ngài ư?

- Cứ cân nhắc kỹ đi nếu em không vội kết hôn. Theo anh thấy, đời người cân phải có kinh nghiệm, còn em thì chẳng phải loại người phàm tục, chấp nhận thực thi các trách nhiệm xã hội! – Hắn nói xong liền nhìn tôi bằng ánh mắt tự tin, đợi chờ câu trả lời của tôi. Đàn ông ngoài bốn mươi đều thích ngoại tình, bọn chúng là một đám sói hoang, một khi cừu non đã đến miệng, chúng chắc chắn sẽ nhai ngấu nghiến, chẳng chừa lại một cái xương.

- Sống là phải có tình cảm, gặp được người mà mình có cảm giác chẳng phải là chuyện dễ dàng, con người tại sao cứ phải kìm nén bản thân, ép buộc bản thân phải sống đằng sau lớp mặt nạ? – Hắn ngồi sát lại tôi. – Ánh mắt của em đã cho anh thấy, em là một người đàn bà khao khát tình cảm và sự lãng mạn. Cuộc sống tầm thường không thích hợp với em, em nên theo đuổi một cuộc sống tràn trề tình cảm!

- Tôi rất tầm thường, cũng giống như bao người đàn bà khác. Tôi không đủ sức để chơi với cái gọi là tình cảm ấy, chỉ muốn tìm một đối tượng để kết hôn thôi! – Trong lòng tôi thấy thật nực cười.

- Đàn bà nhất định cần phải có hôn nhân ư? Hôn nhân chẳng qua chỉ là một thứ trách nhiệm xã hội, người có thể kết hôn với em chưa chắc đã yêu em! –Hắn ta nói xong liền rút cánh tay đang vòng qua eo tôi lại, thở dài. – Anh nghĩ em là một người đàn bà khác biệt đấy!

Tôi cười nhạt:

- Đàn bà trước mặt đàn ông, cứ đòi hỏi hôn nhân là lập tức trở nên tầm thường. Đó là bởi vì đàn bà muốn có một người đàn ông, còn đàn ông lại khao khát có thật nhiều đàn bà!

Hắn bật cười:

- Phụ nữ hiện giờ cũng đâu phải chỉ sở hữu có một người đàn ông, như nhau cả thôi mà. Hôn nhân chẳng qua chỉ là một kiểu đối phó với bản thân, nghiêm túc quá sẽ càng thấy mệt mỏi.

Hắn châm một điếu thuốc, nhìn tôi vánh măt thờ ơ. Tôi không nói gì, đứng dậy ngồi xuống ghế đối diện.

Tôi gọi món bít tết, nhìn miếng thịt đen sì trên đĩa này, đột nhiên tôi lại chẳng muốn ăn nữa. Tại sao tất cả đàn ông nhìn thấy tôi đều muốn lợi dụng tôi? Lẽ nào hắn ta không cảm thấy bản thân mình thật tởm lợm? Tôi miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn hắn ta thêm lần nữa: Ha ha, mái tóc lưa thưa, ủ rũ bám trên da đầu, những sợi đen thì chẳng hề bóng mượt, những sợi trắng thì đến là chói mắt, khuôn mặt bóng nhờn dầu, đôi mắt bên to bên bé, hai bên bọng mắt to đùng, mang đến cho người khác cảm giác con người này là một kẻ phóng túng. Làn da chảy xệ này chiếm trọn khuôn mặt, chẳng hề phù hợp với cái cổ gầy guộc của hắn, móng tay vàng khè, đây có lẽ là kết quả của việc hút thuốc lâu ngày.

Tôi chỉ liếc hắn, thế mà hắn lại cười với tôi. Thực ra hắn thật sự không nên cười với tôi. Hắn mà cười là y như rằng, gò má lại kéo lên cao, từ hai cái lỗ mũi to đùng của hắn lại lộ ra những sợi lông mũi dài ngoằng, hàm răng vàng khè cũng lộ ra ngoài cùng với phần lợi đen sì, làm cho tôi có cảm giác mình bị sỉ nhục: một thằng đàn ông tởm lợm thế này mà dám ngông cuồng trước mặt tôi sao?

Tôi thực sự khó chịu, liền thẳng thừng nói:

- Đội trưởng Trương, hôm nay mời ngài ăn cơm không có mục đích gì khác, đơn thuần chỉ là công việc. Nếu như tôi để ngài hiểu sang ý khác thì có lẽ là do cách biểu đạt của tôi có vấn đề, tôi xin lỗi ngài! Ngoài ra, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, ngài đừng nghĩ rằng đàn bà đã kết hôn giống như một cái hàng rào để mở. Thứ mà chúng tôi thất bại chỉ là hôn nhân, các mặt khác chưa chắc đã thấp kém hơn người khác. Hơn nữa thất bại cũng chỉ là tạm thời. Tôi nghĩ chẳng ai dám đảm bảo bản thân mình cả đời này sẽ mãi chìm nổi như vậy!

Bàn tay cầm dao nĩa của hắn như khựng lại trong không trung, miệng hơi há ra vì kinh ngạc.

Tôi nói tiếp:

- Chuyện này coi như việc riêng nhờ ngài giúp cũng được, mà coi như tôi đại diện khách sạn nhờ ngài giúp cũng được. Nếu ngài cảm thấy có thể giúp, tôi xin cảm ơn ngài trước! Nếu ngài không giúp, tôi cũng không dám trách cứ gì. Nói trắng ra, chuyện này cũng chẳng phải ảnh hưởng gì đến cá nhân tôi, người lo lắng thực ra làTổng giám đốc Diệp của chúng tôi, tôi nhiều lắm cũng chỉ phải gánh lỗi không hoàn thành nhiệm vụ, bị phê bình hay trừ lương gì đó thôi, thật sự chẳng ảnh hưởng gì lớn lắm!

Tôi nói một tràng dài, thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều liền xách túi bỏ đi, thậm chí chẳng buồn ngẩng đầu lại. Trên đường về, tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Vừa ra khỏi nhà hàng, Vu Lệ gọi điện cho tôi:

- Sao trên danh sách quyên góp không có tên của cô, cô quên à?

Tôi đáp:

- Ừ, quên mất! Để hôm khác tôi tự đến bệnh viện!

Là tôi cố ý quên. Tôi muốn tìm cơ hội gặp riêng Tổng giám đốc Ngô. Diệp Cường đã đồng ý sẽ giúp tôi gom 10. 000 tệ, chỉ cần lấy được món tiền ấy, tôi sẽ đến bệnh viện ngya và đưa nó cho Tổng giám đốc Ngô. Lúc này tôi vô cùng thấp thỏm, tay xách hai chai rượu của Tổng giám đốc Diệp mà lòng nặng trĩu, nhiệm vụ không hoàn thành, chỉ sợ 1. 000 tệ tôi cũng chẳng nhận được áy chứ.

Đang nghĩ thì đột nhiên có một chiếc xe lướt ngang qua ấn còi inh ỏi, tôi còn chưa nhận ra là ai thì chiếc xe đã đỗ sát lại cạnh tôi. Tôi ngoảnh đầu nhìn, thì ra là Lưu Minh Cương. Tôi có chút kinh ngạc, phản ứng tiếp theo là đưa mắt nhìn quanh, chỉ sợ Tiêu Dũng đang nấp ở một góc nào đó theo dõi mình.

Lưu Minh Cương dường như đã phát giác ra vẻ hoang mang trên mặt tôi:

- Đi đâu thế?

Tôi mặc xác hắn, đi thẳng một mạch. Lưu Minh Cương đuổi theo phía sau, tháo kính râm ra, nói:

- Lên xe đi, anh đưa em đi!

Tôi nghĩ, cứ để hắn đi theo thế này càng gây sựu chú ý cho người khác.

- BMW đâu rồi? – Lên xe rồi tôi mới phát hiện ra là hắn đã đổi xe.

Lưu Minh Cương cười như tự chế giễu mình:

- Giờ anh làm gì còn BMW mà lái, có được chiếc Mazda second-hand này là tốt lắm rồi!

Lúc hắn nói câu này, tôi mới để ý quan sát. Mắt Lưu Minh Cương vằn đỏ, râu mọc lởm chởm. Tôi chỉ vào cái áo Hugo Boss trên người hắn, nói:

- Giám đốc Lưu, ngài phải chú ý hình tượng một chút chứ, cái áo này dù gì cũng là của nhãn hiệu lớn trên thế giớ, sao mặc lên người lại chẳng khác gì cái giẻ lau thế?

Lưu Minh Cương bật cười:

- Trông anh lúc này chắc là già lắm nhỉ?

- Có vẻ hốc hác, chỉ có điều anh vốn dĩ đã chẳng trẻ trung gì rồi!

- Gìa thật rồi... - Lưu Minh Cương tỏe vẻ hụt hẫng.

- Chuyện đã giải quyết xong chưa?

Lưu Minh Cương thở dài, cười như mếu:

- Cả đời chưa viết kiểm điểm bao giừ, thế mà lần này làm anh cả nửa đời còn lại phải viết kiểm điểm rồi! Giờ anh còn nổi tiếng hơn xưa, chỉ cần có cuộc họp về an toàn là lại túm cái tên Lưu Minh Cương ra để làm điển hình!

- Phải bồi thường bao nhiêu?

- Hơn 5. 000. 000 tệ! - Lưu Minh Cương nhíu mày, châm điếu thuốc, hít một hơi rồi nhả khói.

Tôi chẳng biết phải nói sao, chỉ cảm thấy rất áp lực, đành phải thở dài the>

- Đã tìm được đối tượng thích hợp chưa?

- ... Chưa.

- Đàn ông mà không có tiền thì đàn bà cũng chẳng buồn để mắt đến.

- Thế ư? – Tôi cười nhạt. – Về kinh doanh có thể anh là cao thủ, nhưng đáng tiếc anh chẳng hiểu gì về tình yêu cả!

- Ha ha, tình yêu phức tạp đến thế sao?

Có thể vì ban nãy chưa xả hết với đội trưởng Trương nên tôi bỗng nhiên lại nổi hứng nói chuyện:

- Anh hoàn toàn không biết thế nào là tình cảm... đàn bà thích tiền là điều hiển nhiên, ai mà chẳng ham hư vinh, nhưng đàn bà càng khao khát được tôn trọng, anh chưa bao giờ tôn trọng phụ nữ!

- Em dựa vào đâu mà nói vậy?

- Anh đã bao giờ tôn trọng Lý Thúy Hồng chưa? Để lấy lại trái tim anh, chị ta đã tốn bao nhiêu công sức anh có biết không? Trước mặt tôi chị ta đã... cầu xin tôi rất nhiều lần, bảo tôi rời xa anh. Chị ta là vợ hợp pháp của anh, là người ngủ chung một giường với anh bao nhiêu năm trời, anh đã bao giờ tôn trọng chị ta chưa? Không sai, tiền có thể thỏa mãn rất nhiều mong muốn của anh, nhưng tiền có thể hại anh thê thảm. Ngay cả đạo đức và lương tâm cơ bản anh cũng không có, điều này cho dù có bao nhiêu tiền anh cũng không mua được. Một người không có lương tâm, còn có tư cách nói đến tình yêu sao? Vì vậy tôi mới nói anh không xứng đáng được đàn bà yêu. Giờ tôi chỉ có thể nói tôi thật bất hạnh, thật có mắt như mù, cho nên tôi cũng là một kẻ bị hại!

Lưu Minh Cương chỉ âm thầm hút thuốc, hút đến hơi cuối liền ném đầu lọc ra đường.

- Cũng giống như cái đầu lọc kia, hút hết rồi thì dập nó vào cái gạt tàn bên tay, thế nhưng anh lại ném nó đi rõ xa! – Tôi cười. – Vì vậy, anh luôn cô độc>

- Anh cũng cảm thấy mình rất cô độc. Lúc xảy ra chuyện, chẳng mấy ai thực lòng quan tâm đến anh. Anh vốn nghĩ rằng mình có rất nhiều anh em tốt, giờ mới biết không phải như vậy!

Lưu Minh Cương liếc tôi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ:

- Thực ra mỗi người đều như vậy, phần lớn đều sống trong sự lừa dối lẫn nhau, đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu, thật mệt mỏi!

Khóe môi Lưu Minh Cương khẽ run lên, vẻ mặt hoang mang, thất thần. Hắn luồn tay vào tóc, ôm lấy đầu, từ từ gục xuống vôlăng. Chắc hắn không muốn tôi nhìn thấy nỗi đau trong lòng hắn, thế nen mới gục mặt xuống như vậy.

Tôi ngồi ngây ra đó nghe hắn thở dài, trong lòng thấy hơi xót thương. Giữa chúng tôi, mặc dù không có tình yêu chân thực, nhưng dù gì đó cũng là một quan hệ khá phức tạp. Giờ tôi đã bắt đầu cảm thấy chán ngán với nững mối quan hệ lằng nhằng không đi đến kết quả.

9

Tiêu Dũng nói "anh sẽ gọi lại sau" là chuyện của bốn ngày sau đó. Trong việc giải quyết vấn đề của hai đứa, anh dường như rất bình tĩnh. Có thể giờ anh chỉ còn lại lý trí trong chuyện hôn nhân. Lý trí này khiến anh tự tạo cho mình một cái khung, nếu ai đó đặt vừa vào cái khung ấy thì Ok, không đặt vừa thì gạt bỏ. Đây chính là cách tự vệ của anh trong lần hôn nhân thứ hai này, cũng là một cách hiệu quả để đề phòng việc đánh mất cái tôi của mình. Bởi yêu càng ít thì tổn thương càng ít.

Giọng điệu của Tiêu Dũng trong điện thoại vô cùng điềm đạm.

- Tối em có kế hoạch gì không?

- Không có!

- Vậy tối nay cùng ăn cơm nhé, xe anh đưa đi đại tu rồi, em hết giờ làm thì tự đến nhé! Anh sẽ ở nhà hàng Tô Châu trên đường Thắng Lợi chờ em!

Tôi nghỉ sớm khoảng nửa tiếng, bắt xe về nhà thay quần áo. Không biết bắt đầu từ lúc nào, tâm trạng hẹn hò với Tiêu Dũng của tôi đã không còn hào hứng như trước đây nữa mà ngược lại, tôi trở nên rất điềm tĩnh và bình thản.

Tiêu Dũng ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, dán mắt nhìn ra ngoài, nghĩ ngợi mông lung gì đó. Tôi ngồi xuống ghế đối diện anh, khẽ gật đầu coi như là chào hỏi.

- Tổng giám đốc Diệp biết em có hẹn đã tặng em một chai rượu vang, nhưng em lại quên mang theo, hay là anh đợi em về nhà lấy nhé! – Tôi hào hứng nói.

Tiêu Dũng nói:

- Thôi bỏ đi, cứ để lần sau, lần trước bị mấy người bạn em ép uống, dạ dày anh đến giờ vẫn còn khó chịu. Phụ nữ các em vẫn nên ít uống thì hơn!

Nhìn sắc mặt của anh không được tốt cho lắm, những điều nói ra lại cứ như thể đang phê bình bọn tôi nát rượu.

Nhân viên phục vụ lại gần, Tiêu Dũng liền hỏi:

- Em muốn ăn gì?

Vừa nghe anh hỏi tôi đã thấy đói, liền cầm thực đơn gọi món:

- Cá sốt hoa quả, bánh Kim Tiền, Tuyết hoa đậu phụ, canh nấm hương bí đao, thêm một đĩa bánh bao ba màu nhé!

Nhân viên phục vụ cười hỏi:

- Xin hỏi chỉ có hai người thôi ạ? Là như thế này ạ, cửa hàng chúng tôi có chủ trương ăn ngon và tiết kiệm, nếu như chỉ có hai vị, tôi nghĩ nhiều nhất chỉ cần bốn món thôi!

Lời nhắc nhở của cô phục vụ khiến tôi chợt nhớ ra cái tật gọi lắm món của mình lại phát tác. Tiêu Dũng thấy vậy vội>

- Không sao, bọn tôi có thể mang về!

Tôi ngại ngùng nói:

- Hay là bỏ bớt mấy món đi!

Tiêu Dũng cười đáp:

- Không sao, dù gì cũng gọi rồi mà!

Tiêu Dũng nói xong, không khí lại trở nên im lặng. Tôi vắt óc cố nghĩ ra một chủ đề nào đó để nói nhưng chẳng nghĩ ra được gì.

Tiêu Dũng nhấp một ngụm nước trà:

- Y Y, có một chuyện anh cần bàn với em!

Tiêu Dũng nói xong liền kéo cái ghế ra xa bàn, muốn tìm một tư thế ngồi cho dễ chịu để bàn bạc vấn đề nghiêm túc này:

- Là thế này, sau lần bố anh đến đây, anh đã về nhà một chuyến, đã kể chuyện chúng ta cho gia đình anh nghe rồi, nhưng mà...

Anh có vẻ đắn đo, cúi đầu uống nước. Tim tôi như thót lại, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh:

- Bố anh đến em không đến thăm được nên ông phật ý đúng không?

- Chuyện lần trước thì chẳng có gì, ông ấy biết em phải làm thêm giờ. Chỉ có điều họ đề cập đến công việc của em cơ, cảm thấy công việc ấy không được ổn định, lại không có thời gian chăm lo gia đình, sau này có con rồi sợ sẽ chẳng thể chăm sóc con cái. Ngoài ra học vấn... họ cũng khá coi trọng học vấn. Bọn họ vẫn hi vọng anh tìm được một người làm công chức kiểu như giáo viên hay nhân viên nhà nước gì đó.

Anh chậm rãi nói, khiến cho tôi cảm thấy chẳng có chỗ nào mà chui xuống cho đỡ ngưỡng, rất mất thể diệntổn thương lòng tự trọng của tôi. Nhưng lúc này tôi lại không thể nổi giận, vẫn cố gượng cười, giả vờ như chuyện này chẳng có liên quan gì dến mình, có như vậy mới thể hiện được tố chất và đạo đức của mình.

Anh thở dài:

- Anh cảm thấy rất mệt mỏi, bố mẹ cứ luôn miệng bảo tất cả là do anh quyết định, nhưng đến lúc quan trọng họ lại can thiệp, lần này đã là lần thứ hai rồi, ấy vậy mà anh vẫn không thể tự làm chủ bản thân!

Tôi vẫn mỉm cười, tự nhủ với bản thân: Mình phải nhẫn nhịn!

Anh ngập ngừng:

- Hay là em đổi nghề đi, phòng hồ sơ ở cơ quan anh có chân làm tạm thời đấy, nếu em muốn đến đó làm, Cục trưởng nhất định sẽ đồng ý.

- Không đùa chứ? Việc đó là của người lớn tuổi làm mà?

-... Thế hay là em nghỉ việc đi, cho dù em nghỉ việc anh cũng vẫn nuôi được em mà. Hơn nữa bố mẹ anh đều có lương hưu, cho dù có con cái thì kinh tế vẫn khá sung túc!

Tôi im lặng suy nghĩ, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, cảm giác ấm ức bao phủ toàn thân, chỉ có điều, tôi vẫn phải mỉm cười.

Món ăn đã được mang lên. Đĩa thức ăn rất đầy, tâm trạng tôi giờ cũng ngổn ngang như vậy. Tôi mỉm cười, chỉ vào đĩa bánh đang bốc khói:

- Vừa ăn vừa nói chuyện nhé!

- Anh chẳng muốn ăn, không thích ăn đồ ngọt!

- Có phải anh nghĩ vấn đề lớn nhất giữa hai chúng ta chính là công việc của em? – Tôi hỏi.

Anh đang định nói gì thì đột nhiên nghe thấy có ai đó gọi tên tôi. Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, hóa ra là anh Hùng. Anh lại gần, chìa điếu thuốc mời Tiêu Dũng, gật đầu coi như chào hỏi rồi nói với tôi:

- Sum họp gia đình!

Tôi hiểu ý anh, ý của anh là hôm nay anh không đến đây cùng Lưu Minh Cương. Tôi gật đầu cười, tỏ ý đã hiểu.

Anh nói xong liền lấy điện thoại ra:

- Anh đổi số rồi, anh nháy vào máy em, em lưu lại nhé!

Anh nói xong liền liếc Tiêu Dũng rồi quay mặt về phía tôi, len lén thè lưỡi.

Sau khi anh Hùng đi, Tiêu Dũng quay quay điếu thuốc trong tay:

- Hai người quen nhau như thế nào?

Tôi giả bộ uống canh, cúi đầu nói:

- Là khách VIP của khách sạn em!

- Còn VIP nữa cơ à, đúng là một đám cặn bã! - Tiêu Dũng ném điếu thuốc sang một bên, tiếp tục trả lời câu hỏi ban nãy. – Anh thì chẳng sao, công việc của em cũng chẳng có gì không tốt, đây chẳng qua là quan niệm của bố mẹ anh thôi. Anh nghĩ... nếu như em thực sự không muốn bỏ việc thì để anh làm công tác tư tưởng cho bố mẹ anh vậy!

Tôi đáp:

- Nếu em không nghỉ việc, sau này liệu hoàn cảnh công việc của em có trở thành ngòi nổ cho những trận tranh cãi giữa hai chúng ta không?

Tôi nói xong liền cúi đầu uống canh.

- ... Tốt nhất vẫn nên nghỉ việc đi, em làm việc ở khách sạn có tốt hơn nữa cũng chẳng có tiền đồ gì đâu. Cứ phải đi cùng với mấy gã đàn ông ngoài thì có gì tốt chứ? Còn cả đám bạn của em nữa. Cái cô Tề Tề kia cứ như là "nữ quái" ấy, người đâu mà lớn gan, mới nhìn đã biết chẳng đơn giản chút nào. Sau này... e nên ít qua lại với cô ta. Nói tóm lại, anh hi vọng sau khi chúng ta kết hôn, em sẽ lấy gia đình làm trọng. Đàn bà mà giao du rộng quá cũng chẳng tốt đâu...

Tôi nén chặt cơn giận, lắng tai nghe. Đợi anh nói xong, tôi liền lấy bát anh:

- Để em múc cho anh ít canh nhé!

Anh giữ tay tôi lại, nói:

- Ngấy lắm, anh không ăn đâu!

- Món nào cũng không thích ăn, thế sao lúc gọi anh không nói gì?

Anh mỉm cười:

- Em cứ cắm đầu gọi, có hỏi anh đâu mà nói!

Tôi chẳng nói gì nữa. Thật là phiền phức, ăn một bữa cơm cũng mệt!

Buổi gặp mặt kết thúc trong sự chán ngán, nhưng chủ đề chính rõ ràng là: Tôi bắt buộc phải chuyển nghề. Tiêu Dũng sợ tôi không hiểu ý anh nên luôn miệng nhấn mạnh, chỉ thiếu nước nói thẳng ra: Nếu em không nghỉ việc anh sẽ không lấy em.

Thái độ kiên quyết của Tiêu Dũng khiến tôi phải lần đầu tiên xem xét lại công việc này của mình. Từ trước đến giờ, tôi luôn cảm thấy mọi việc rất ổn, làm việc ở khách sạn mấy năm nay, lương cũng tăng lên không ít, tôi cũng đã bỏ ra không ít công sức. Tôi rất chăm chỉ và nghiêm túc với công việc của mình, nhưng những việc đó trong mắt Tiêu Dũng lại chẳng có ý nghĩa gì. Anh nghĩ rằng công việc của tôi là đi ăn, đi uống và đi hát cùng đàn ông, nói tóm lại chẳng khác gì gái bia ôm, vũ trường.

Trên đường về, Tiêu Dũng nhận ra sự không vui của tôi:

- Có thể những điều anh nói khiến em tổn thương, mong em tha lỗi! Anh cũng chỉ là muốn tốt cho chúng ta thôi, dù gì chúng ta cũng là tái hôn, cần phải giải quyết mọi vấn đề trước khi bắt đầu chứ không phải ở chung với nhau rồi mới bắt đầu giải quyết vấn đề!

Tôi lấy chân đá cái chai nước ở cạnh chân sang một bên:

- Anh là một người đàn ông rất thực tế!

Anh cố ý lẩn tránh ánh mắt tôi:

- Chẳng còn cách nào khác, hôn nhân không giống như yêu đương!

Nghe anh nói câu này, nỗi buồn như trỗi dậy trong lòng tôi. Tôi nói:

- Anh cũng là một người khao khát tình cảm, anh cũng chỉ muốn có một cuộc hôn nhân có tình cảm, nhưng anh lại sợ hôn nhân của mình lại đứt gánh lần nữa. Thực ra anh không càn phải nhìn nhận chuyện hôn nhân như vậy, các yếu tố hiện thực đương nhiên là quan trọng, nhưng chỉ cần hợp lý hóa chứ không nhất thiết phải tối đa hóa. Tại sao anh không tôn trọng ý kiến của mình mà cứ phải cứng nhắc cầu toàn như vậy?

- Ha ha, thế ư? - Tiêu Dũng tỏ vẻ hoang mang, sợ bị tôi nhìn thấu. Tôi cảm thấy hơi thất vọng, xem ra anh chẳng muốn mở rộng cánh cửa tâm hồn với tôi, anh vẫn luôn lựa chọn cách khép mình như vậy.

- Ai về nhà nấy chứ? – Thấy anh vẫn cứ tiếp tục khép mình, tôi chẳng còn hứng thú nói tiếp nữa!

Anh vẫn không buông tay tôi ra:

- Đến nhà anh ngồi một lúc đi!

Về đến nhà, Tiêu Dũng liền chạy đi tìm cái váy ngủ cho tôi rồi đi pha nước ấm cho tôi tắm. Thấy anh bận rộn vì mình, tôi lại thấy trái tim xao xuyến. Dù gì Tiêu Dũng cũng chỉ muốn tốt cho tôi, anh ấy không hề sai. Anh chỉ muốn làm bố mẹ yên lòng, chỉ muốn cuộc hôn nhân của mình thêm chắc chắn. Đây cũng là điều dễ hiểu, tôi nên rộng lượng và hiểu cho anh. Điều quan trọng nhất là, chẳng phải tôi đang khao khát được kết hôn sao? Tiêu Dũng đã cho tôi cơ hội, vậy thì cớ sao tôi phải đắn đo này nọ?

Nghỉ việc thì nghỉ việc, cũng chẳng có gì không tốt cả. Tiêu Dũng nói đúng, công việc này dù sao cũng chẳng thể mang lại hạnh phúc cho tôi. Hơn nữa cái ngành này đều cần người trẻ tuổi, đợi đến khi bạn bốn mươi tuổi rồi, cho dù bạn có giỏi uống rượu đến đâu, lãnh đạo cũng chẳng buồn dẫn bạn đi nữa. Cuối cùng thì tôi cũng vẫn phải trở lại làm một người phụ nữ bình thường, vì hôn nhân, tôi còn gì không dám từ bỏ?

Ra khỏi nhà tắm, tôi nói với Tiêu Dũng:

- Em nghĩ kỹ rồi, đến chỗ anh làm cũng được, nghỉ việc ở nhà cũng được, dù gì cũng phải nghỉ công việc hiện nay đã!

Tiêu Dũng nghe vậy, mặt lập tức tươi như hoa, ôm choàng lấy tôi từ phía sau:

- Anh biết ngay em là người thấu tình đạt lý mà!

Nói rồi anh xoay người tôi lại, ôm chặt tôi vào lòng:

- Đợi em nghỉ việc xong, anh em mình sẽ đi đăng ký có được không?

Tôi hạnh phúc đến mức hồ đồ, gật đầu như bổ củi. Mối quan hệ gần như là đóng băng của chúng tôi vì có sự nhượng bộ mà nhanh chóng được rã đông. Thật tốt! Tôi thấy tự hào về bản thân. Người ta nói phụ nữ hạnh phúc đều là nhờ biết nắm bắt, chắc là do bản thân họ biết nhường nhịn mà ra.

Tiêu Dũng tắm xong liền vào phòng ngủ. Hành động thỏa hiệp của tôi khiến cho tâm trạng của anh trở nên rất tốt, anh chủ động lên giường, ôm chặt lấy tôi.

- Y Y, em thật là đẹp! – Anh cài sợi tóc mai ra sau tai tôi. – Đồng nghiệp đều tỏ ra ngưỡng mộ vì anh tìm được một tuyệt thế giai nhân!

- Đẹp cái đầu anh ý! – Tôi không nhịn được cười, liền ném cái gối lên đầu anh. >

- Em giỏi lắm, dám ném anh à? - Tiêu Dũng gạt cái gối ra rồi nằm đè lên người tôi.

Tôi nhìn anh, lần đầu tiên cảm thấy có cảm giác như bị điện giật. Mặc dù chỉ hơi hơi, không lan tỏa ra toàn thân nhưng tôi đã thấy mừng phát điên lên rồi. Điều này cho thấy mối quan hệ giữa chúng tôi có thể cải tạo được, chỉ cần tôi biết nhượng bộ đúng lúc. Tình cảm và tương lai của chúng tôi trước mắt đều tương đối tốt đẹp.

- Y Y, em nói xem, con mình sau này sẽ đặt tên là gì? – Anh chống cằm, bàn tay nhẹ nhàng di chuyển trên bụng tôi.

- Con trai thì gọi là Tiêu Dương, con gái gọi là Tiêu Nguyệt, hoặc con trai là Tiêu San, con gái là Tiêu Thủy! – Tôi buột miệng.

- Không được, không được, tên nay thì thường quá, chẳng có ý nghĩa sâu sắc gì cả! – Tiêu Dũng lắc đầu, tỏ vẻ phản đối.

- Mặt trời với mặt trăng mà còn tầm thường sao? Hơn nữa tên thì có gì quan trọng chứ? Cứ như em đây này, vừa mới sinh ra, mẹ em sợ sau này em không tìm được người đàn ông nào để nương tựa nên đã đặt tên em là Mạc Y Y! Nhưng mẹ em quên mất là em họ "Mạc". Mạc đồng âm với "Một", đọc liền cả họ cả tên lại là "Không nơi nương tựa" [1] mà!

[1]. Trong tiếng Hán, từ "Mạc" đồng âm với từ "Một", nghĩa là "không có", còn "Y" có nghĩa là "nương tựa, chỗ dựa".

Tiêu Dũng cọ cọ vào sống mũi tôi:

- Kể từ bây giờ, anh sẽ là chỗ dựa cho em!

Tiêu Dũng nắm chặt tay tôi, dịu dàng nói:

- Em có đồng ý không?

Tôi gật đầu, cảm giác như sắp chìm trong mật ngọt rồi>

Tiêu Dũng xoay người tắt đèn ngủ trên đầu giường. Tôi không chịu liền với tay bật lại.

- Tắt đèn đi, ngại chết đi được! - Tiêu Dũng nhìn tôi, vẻ mặt bối rối.

- Ngại gì chứ? – Tôi ghé vào tai anh thì thầm. – Đợi lát nữa em xem anh có còn ngại nữa không?

Lúc trước còn ở với Lâm Tiểu Vĩ, anh ta thường nói tôi quá bị động, cứng nhắc. Tôi lại không nghĩ vậy, càng không muốn thay đổi. Cách đây ít lâu, tôi đọc được một bài báo ở trên mạng, nói đàn ông thường thích những người phụ nữa nóng bỏng và chủ động. Vì vậy tôi quyết định chủ động một lần. Vừa để lấy lòng Tiêu Dũng, cũng vừa để cám ơn anh về những câu nói khiến tôi xúc động ban nãy. Ly hôn đã lâu như vậy rồi mà lần đầu tiên tôi nghe thấy có một người đàn ông tình nguyện làm chỗ dựa cho tôi. Hơn nữa, sau thất bại trong cuộc hôn nhân với Lâm Tiểu Vĩ, tôi đã hiểu ra một điều, muốn nắm bắt trái tim đàn ông không chỉ phải nắm bắt cái dạ dày của anh ta, phải hoàn thiện mọi mặt mới có thể giành thắng lợi.

Nhưng vấn đề lại nằm ở đó.

Tiêu Dũng thấy tôi áp đảo liền cảm thấy như bị sỉ nhục, anh liền đẩy tôi ra, kinh ngạc nói:

- Sao em có thể như vậy chứ, em là phụ nữ mà!

Sức đẩy và ánh mắt chán ghét của anh đã đủ để chứng minh rằng anh coi tôi là một người đàn bà phóng túng.

Phẫn nộ, hoài nghi, bối rối.

Tôi nằm vật sang một bên, hoang mang. Tôi nằm ngửa, nhìn lên trần nhà, trần nhà trắng như tuyết trở nên mơ hồ trong mắt tôi. Tôi không biết mình đã sai ở đâu, hay là anh có vấn đề về tâm lý.

Trầm ngâm một hồi, Tiêu Dũng ôm lấy tôi từ đằng sau, muốn giải thích gì đó. Tôi nhẹ gạt tay anh ra, ngồi dậy>

Đêm đó tôi nằm mơ, mơ thấy mình ngồi trong một căn phòng không có cửa sổ, bốn bề là tường trắng muốt, trên đó chỉ viết có chữ "nhẫn", dày chi chít, không sao đếm xuể.

10

7 giờ, trời đã sáng trưng. Một luồng ánh sáng len qua rèm cửa chiếu vào trong phòng khiến tôi chói mắt. Tiêu Dũng còn chưa tỉnh, nằm cuộn tròn bên cạnh. Cứ nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ tối qua là tôi chỉ muốn chui ngay xuống đất. Tôi vội vàng ngồi dậy, không muốn ở lại dù chỉ vài giây. Cơn tức giận với Tiêu Dũng tôi chẳng biết trút ra đâu, cũng chẳng dám trút ra, nếu không mối quan hệ của chúng tôi lại đi vào bế tắc.

- Em đi à? - Tiêu Dũng tỉnh giấc, ngoảnh sang nhìn tôi, nhưng ánh mắt như nhìn một người bạn cùng phòng.

- Ừ! – Tôi tiếp tục mặc quần áo.

- Có phải em cảm thấy ngủ ở đây là một nỗi đau khổ không?

- Anh nói vậy là có ý gì?

- Chẳng có ý gì cả, anh chỉ thấy em có vẻ không vui thôi!

- Đâu có, tâm trạng em rất tốt mà! – Tôi mỉm cười vẫy tay với anh. Đi ra khỏi phòng ngủ, nước mắt tôi lăn dài trên má.

Đến khách sạn, Diệp Cường bảo tôi đến Cục Du lịch thành phố họp thay anh ta.

Còn chưa vào trung tâm thành phố đã bị tắc đường, tôi bực tức đập vôlăng. Trong không gian ầm ĩ tiếng còi xe, cứ như một dàn đồng ca của âm thanh ồn ã. Tôi len lỏi trong đám xe, mắt nhìn ra xa, chân đạp thắng mà không dám rời ra, chỉ sợ đâm vào đít xe trước. Bên cạnh xe tôi có một chiếc BMW đang từ từ kéo cửa kính xuống, mặc dù là một gương mặt non choẹt nhưng hình xăm một loài bò sát trên cổ hắn cho thấy hắn không phải là loại ranh con không hiểu sự dời. Hắn ngang ngược nhìn tôi, thậm chí còn huýt sao khiêu khích. Tôi bỏ kính râm ra, trợn mắt nhìn hắn, sau đó thấy chưa hả giận, tôi gầm gừ: "Anh huýt sáo ai đấy hả? BMW mà tưởng ghê gớm sao?", thấy tôi chua ngoa quá, hắn rụt rè nói: "Chỉ đùa thôi mà, làm gì mà nóng thế?".

Cuối cùng vẫn đến muộn. Tôi đành phải lẻn vào từ cửa sau. Lãnh đạo đang nhấn mạnh vấn đề tiếp đón trong kỳ nghỉ quốc khánh:

- Các khách sạn cao cấp nhất định phải chuẩn bị tốt ba nhiệm vụ: Một là ổn định thị trường tiêu thụ; hai là an toàn sản xuất; ba là làm tốt công tác phục vụ, tạo ra không khí du lịch hoàn hảo, khiến cho khách du lịch cảm thấy thoải mái như ở nhà...

- Ha ha ha, hi hi hi, he he he... - Đột nhiên bên dưới vang lên tiếng cười không sao kìm được của một đứa trẻ con, mọi người thi nhau ngoảnh lại nhìn, tìm nơi phát ra thứ âm thanh đó. Tôi ngây ra mất vài giây rồi lập tức ý thức được điều gì, vội vàng xách túi lên, lấy điện thoại ra rồi nhanh tay ấn nút từ chối cuộc gọi.

Mọi người xung quanh bắt đầu cười rinh rích, lãnh đạo sa sầm mặt mày, lườm tôi xém cháy mặt. Tôi cúi đầu ngồi lỳ ra đó, không dám ngẩng đầu nhìn ông ta. Hôm nay quả là đen đủi, trên đường thì bị người ta chọc, đến nơi lại gặp phải chuyện này. Cái kẻ khốn kiếp thất đức nào lại đi gọi cho tôi đúng lúc này cơ chứ?

Tôi là người đầu tiên đi ra sau khi buổi họp kết thúc. Mở máy ra, phát hiện có đến bốn cuộc gọi nhỡ, mẹ tôi gọi hai cuộc, còn có hai cuộc từ một số điện thoại lạ. Lúc ra bãi đỗ xe lấy xe, điện thoại lại đổ chuông, vẫn là số điện thoại lạ ấy. Tôi đang cáu không biết trút giận đi đâu, lại cũng tò mò không biết số lạ ấy là của ai, nếu như là của bọn quảng cáo hay tiếp thị, nhất định sẽ chửi cho chúng một trận.

- Xin chào, đây có phải là số của chị Mạc Y Y không ạ?

- Cô là ai? – Trong xe vọng lại gionhj nói của tôi.

- Em là Châu Ái, chị biết em chứ?

Châu Ái, hóa ra là cô ta, tôi thường xuyên nghe mẹ tôi nhắc đến người này bên tai. Tôi cố nén cơn giận, lạnh lùng nói:

- Ừ, có biết, có chuyện gì thế?

- Em vừa mới xuống tàu, chị đang ở đâu, em gặp chị bây giờ có được không?

- Đang ở ngoài, bị tắc đường, một tiếng rưỡi nữa mới về được. Hay là cô về nhà trước đi, bố cô ốm nặng lắm đấy, mẹ tôi đã thức trắng mấy đêm rồi! – Tôi nói chẳng chút hiện cảm, thậm chí còn có phần chỉ trích. Tôi chỉ hận không thể nói thẳng vào mặt cô ta rằng: giờ cô mới biết đường về à? Tết nhất cũng chẳng biết đường về thăm bố đẻ, ném ông ấy ở nhà tôi, chẳng buồn đoái hoài, định bán cho nhà tôi chắc? Giờ thấy ông ấy sắp không xong rồi mới mò về, lúc cần tiền chữa bệnh sao không thấy mặt mũi cô đâu?

- Thế cũng được. Em cũng mới nghe nói, hôm qua dì mới gọi cho em! – Hình như cô ta đã hiểu ra ý câu nói của tôi. Cô ta ngập ngừng rồi nói. – Có xe đến thẳng chỗ chị không?

- Có!

- Ờ... khi nào chị rảnh để về nhà?

- Tôi còn phải đi làm, chưa nói trước được! – Nực cười, tôi về lúc nào thì liên quan gì đến cô ta? Người nằm trên giường bệnh là bố cô ta chứ có phải bố tôi đâu? Hơn nữa trong lòng tôi đã nảy sinh sự đối kháng vô hình với ông ta rồi. Cái nhà ấy đối với tôi mà nói chẳng khác gì cái nhà để xe, những người xa lạ với tôi ngày càng nhiều, mà người duy nhất thân cận với tôi lại đang từ từ đi về phía họ. Đã vậy thì tôi dứt khoát không nhìn nữa, cho đỡ bực.

Mẹ tôi đã biết tình trạng bệnh tật của thầy Châu. Sau khi dì hai tôi nói cho mẹ tôi biết, bà đã hôn mê suốt hai ngày trời mới tỉnh lại. Tôi nghĩ như vậy cũng tốt, dù gì cũng không thể giấu bà mãi được, biết sớm ngày nào thì bỏ cuộc sớm ngày đó. Tôi cũng nhân cơ hội này làm công tác tư tưởng cho bà, cuối cùng thì bà cũng đồng ý đón ông ta về nhà theo dõi. Nói khó nghe một chút là đón ông ta về nhà chờ chết. Châu Ái lần này về có lẽ cũng là để chuẩn bị hậu sự. Đột nhiên tôi thấy nhẹ nhõm trong lòng, thay vì sống lay lắt làm khổ bao nhiêu người, chi bằng cứ nhắm mắt xuôi tay sớm cho xong.

Ăn cơm trưa xo, tôi quyết định sẽ về nhà một chuyến. Xe của khách sạn đã có người sử dụng rồi, xe của Tề Tề tôi lại chẳng muốn mượn, thế là đành phải gọi cho Tiêu Dũng, mặc dù cơn giận với anh vẫn chưa vơi đi.

- Xe của đơn vị không thể cho người goài mượn được! - Tiêu Dũng đang ngủ trưa, nói với giọng ngái ngủ.

- Xe riêng của bạn anh đâu, mượn cho em một cái! – Tôi nghĩ anh nhiều bạn như vậy, mượn một cái xe đâu thành vấn đề.

- Ok, để anh hỏi giúp em! – Giọng điệu của anh có vẻ miễn cưỡng, tôi cố ép mình nghĩ rằng đó là vì anh ngái ngủ.

Mấy phút sau, anh nhắn tin lại cho tôi: "Xe của bạn anh không có ở nhà, em muốn đi đâu, không đi taxi được sao?".

Tôi đọc tin nhắn, cảm thấy rất bực mình, thường ngày giỏi giang thế, vậy mà lúc cần đến lại chẳng giúp được gì.

Tôi nghĩ đến anh Hùng, nhưng không biết liệu anh ấy có cho mượn không, dù gì thì chúng tôi cũng chỉ là quan hệ xã giao. Nào ngờ tôi vừa mở miệng anh đã đồng ý ngay, nửa tiếng sau, một anh tài xế đã đánh chiếc BMW sang cho tôi.

Mẹ tôi đang ở trong phòng ngủ buộc chăn bông. Bà còng lưng xuống, hai cánh tay đè chặt vào cái chăn, nhưng có lẽ vì cái chăn quá dày nên mấy lần định bỏ tay ra lấy dây buộc, nó lại tung ra. Một lọn tóc lòa xòa xuống trước chán, che mất đôi mắt của bà, bà chẳng còn tay nào mà gạt tóc ra nữa, đành cố gắng chịu đựng, dồn sức đè cái chăn bông xuống. Tôi lặng lẽ đến bên cạnh, đưa cho bà một sợi dây.

- Về rồi hả con? – Mẹ nhìn tôi, cố gắng nở nụ cười.

- Dạ.

- ... Hết cách chữa rồi! – Mẹ tôi nói xong liền bật khóc.

Trái tim tôi như thắt lại. Trên một chiếc giường khác trong phòng ngủ, thầy Châu đang nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền. Nghe thấy iếng khóc của mẹ tôi, thầy Châu liền tỉnh giấc, yếu ớt hé mắt ra nhìn tôi, miệng khẽ động đậy nhưng chẳng nói ra được tiếng nào, đành phải cử dộng ngón tay, ra hiệu bảo tôi ngồi xuống, hình như là có chuyện muốn nói với tôi.

Tôi kéo một chiếc ghế dài ngồi xuống bên cạnh giường của ông, đây là lần đầu tiên tôi ngồi gần ông như vậy. Thầy Châu gầy đi nhiều, đôi mắt hõm sâu, xương gò má nhô cao, mu bàn tay cắm kim truyền nổi đầy gân xanh lè, gầy guộc như chỉ còn da bọc xương.

Tôi ngồi xuống theo ý ông. Hình như ông ấy có rất nhiều điều muốn nói với tôi, cứ há miệng ra rất nhiều lần nhưng cổ họng nghẹn cứng không nói ra được, đành phải đau đớn nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, lặng lẽ nhìn tôi. Đôi mắt ấy có lẽ là bộ phận duy nhất trên người ông còn linh hoạt, không chỉ linh hoạt mà còn chứa đựng rất nhiều tình cảm phức tạp, có cái gì đó như là nhiệt tình, ai oán, tiếc nuối, đau khổ, nhưng tôi không thể hiểu nổi ánh mắt đó. Tôi đưa mắt nhìn quanh, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ông, thỉnh thoảng chỉ lướt qua mà không dám nhìn lâu. Mặc dù tôi tỏ ra không quan tâm đến những điều ông định nói với tôi nhưng ánh mắt ông đang ánh lên sự nôn nóng và bất lực. Thực ra giữa chúng tôi liệu có được bao nhiêu đề tài và bí mật chung đây? Thời gian tiếp xúc không quá mười tiếng đồng hồ, nói chyện chẳng được trăm câu, ngay cả số lần ăn cơm cùng nhau cực ít.

Tôi ngồi ở đó, tưởng tượng ra cảnh một người dưng chuẩn bị ra đi trong nhà của mình, thứ cảm xúc ấy rất phức tạp: Không đau đớn, giống như có một người ở nhờ trong nhà mình đột nhiên nói với tôi rằng: "Tạm biệt, tôi phải trở về nhà mình rồi!", nghĩ đến đây tôi lại thấy chán ngán, đi thì đi đi, đi càng xa càng tốt, sau này đừng quay lại làm phiền chúng tôi nữa.

- Châu Ái đâu? – Tôi chợt nhớ ra, liền quay lại hỏi mẹ.

- Vừa về đến nhà đã đến bệnh viện rồi! Nó một mức đòi đến bệnh viện quan sát! – Mẹ tôi đứng dậy đi ra ngoài.

- Cô ta muốn tận hiếu thì cứ để cô ta trông đêm, mẹ đừng đi nữa! – Tôi theo ra ngoài, thì thầm nói.

Mẹ tôi cúi đầu lau bàn, không lên>

Từ nhà đi ra, vừa rẽ ra đầu đường đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo trắng cộc tay, quần đen đang bước xuống từ một chiếc xe khách.

Cô ta xách một cái túi, đi về phía nhà tôi. Mái tóc rối bù của cô ta bị mồ hôi dính bết vào trán, khuôn mặt đỏ bừng. Tôi có thể nhận ra chút ít kiêu ngạo và hư vinh phát ra từ khuôn mặt tiều tụy của cô ta. Tâm trạng đang khá tốt, tôi liền nhấn còi gọi cô ta.

Cô ta nhìn quanh rồi ngây người nhìn tôi một lát. Tôi kéo cửa kính xuống:

- Cô có phải là Châu Ái không?

Cô ta hơi khựng người rồi chậm rãi gật đầu, khẽ mỉm cười vói tôi.

- Tôi là Mạc Y Y! – Tôi mỉm cười đáp lại.

- A, chị chính là chị Y Y ư? Chị về từ lúc nào thế? Bây giờ đã phải đi rồi sao? Sao không gọi điện cho em, em vừa mới đến bệnh viện lấy thuốc...

- Lên xe đi! – Tôi ngắt lời cô ta.

- Òa, mát quá! – Cô ta ngồi vào xe, lấy tay lau mồ hôi, vẻ mặt tươi cười nói.

Tôi nhìn cô ta, thấy cô ta cũng đang nhìn mình. Ánh mắt cô ta nhìn tôi chẳng hề có sự xa cách hay ngại ngùng của người lần đầu tiên gặp nhau, thậm chí càng không thể che giấu nội tâm của cô ta, khiến cho người ta chỉ nhìn qua là biết ngay. Điều này khiến cho tôi hơi thất vọng. Tôi vốn hi vọng cô ta là người điềm đạm và trưởng thành, như vậy tôi với mẹ tôi mới đỡ mệt trong việc giải quyết những vấn đề có liên quan đến thầy Chau. Giờ xem ra Châu Ái cũng chẳng đáng tin cậy, nói không chừng có khi còn làm rối tung mọi việc.

Cô ta nhìn tôi một hồi rồi cười nói:

- Chị Y Y, chị thật là đẹp, trông rất tây! Cứ như các minh tinh trên tivi ấy!

Đã là người thì ai chẳng thích được khen đẹp, huống hồ những điều cô ta nói quả thực hơi quá. Tôi thầm chửi mình ưa nịnh hót vì bắt đầu nảy sinh thiện cảm với cô ta.

- Mua thuốc gì thế?

- Morphin! – Nói xong mắt Châu Ái đỏ hoe, giống như là biến thành một người khác vậy, trước mặt tôi cô đang cố gắng tỏ ra kiên cường, như thế này còn đáng thương hơn là khóc lóc.

- Cứ tiêm mãi cái này cũng không phải là cách! – Tôi đeo kính râm lên, nói.

- Thỉnh thoảng tiêm một mũi để còn ăn chút gì, nếu không thì đói chết!

- Chúng ta nên cân nhắc đến những chuyện sau này! – Tôi nhìn thẳng về phía trước. – Những chuyện cần làm thì phải làm trước!

- Dù gì người vẫn còn sống, được đến đâu hay đến đó, biết đâu lại có kỳ tích! Chị nói xem... bố em sẽ chết thật sao?

- Sớm muộn gì cũng phải qua cái cửa này, chúng ta càng lớn, bố mẹ càng già đi, sinh lão bệnh tử là quy luật của tự nhiên, cô phải nghĩ thoáng ra một chút!

- Cứ nghĩ đến việc bố em sắp ra đi mãi mãi là em lại thấy rất tuyệt vọng, trong lòng như bị hàng nghìn mũi kim đâm phải. Em còn rất nhiều việc chưa kịp làm, vốn định cuối năm nay sẽ dẫn bố đi du lịch, giờ thì chẳng còn cơ hội nữa rồi.

Diệp Cường gọi điện cho tôi, hỏi chuyện bên đội trưởng Trương giải quyết sao rồi. Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:

- Chắc là không vấn đề gì đâu!

- Đã tặng quà chưa?

- Tặng rồi ạ! – Tôi nói dối>

Cúp điện thoại, thấy Châu Ái đang ngây người nhìn tôi, tôi liền tháo kính râm xuống, hỏi:

- Nhìn cái gì thê?

Châu Ái chợt bừng tỉnh, cười cười:

- Y Y, chị có thấy em giống bố em không?

Tôi làm gì còn tâm trạng mà nghiên cứu vấn đề này. Tôi chỉ nhìn qua rồi trả lời cho xong:

- Ừ, cũng hơi giống!

Nụ cười của Châu Ái đầy chua xót:

- Nhưng những người khác đều nói không giống!

Tôi vội về khách sạn nên chẳng có thời gian đâu mà bàn bạc chuyện này, liền khởi động xe, nói:

- Để tôi đưa cô về nhà!

- Không cần đây, em tự đi bộ về cũng được! - Châu Ái vừa nói vừa xua tay. Tôi cũng chẳng nói gì thêm, vốn dĩ tôi cũng chỉ nói đãi bôi vậy thôi, từ đây về nhà tôi cũng chỉ có vài bước chân, chỉ có điều trời hơi nắng.

Châu Ái đang mở cửa xe định xuống thì đột nhiên khựng lại, như chợt nhớ ra điều gì, cô quay lại nhìn tôi nói:

- Y Y, chị nói xem, một người trước khi chết liệu có tâm nguyện nào chưa hoàn thành không?

Câu hỏi này của cô ta làm tôi toát mồ hôi hột, ậm ừ nói vẻ không vui:

- Có thể, cô hỏi chuyện này làm gì>

- Là em đang nghĩ bố em có tâm nguyện nào chưa hoàn thành không?

- Nếu như là có, đương nhiên là lo lắng cho cô rồi: hi vọng cô sớm kết hôn này. Mà cô vẫn chưa kết hôn đúng không? – Tôi nói vẻ chán nản, người sắp chết đến nơi rồi mà còn tâm với chả nguyện gì chứ? Muốn biết thì hỏi thẳng ông ấy đi, hỏi tôi làm cai gì? Tôi làm sao mà biết được?

- Chưa ạ! Chị Y Y, chị chưa từng gọi bố em là "bố" phải không! – Nói rồi Châu Ái tỏ vẻ ngượng ngùng, dường như cũng cảm thấy câu hỏi này kỳ quặc.

- Tại sao tôi phải gọi ông ấy là bố? Ông ấy là bố cô mà, không phải cô đang ghen với tôi đáy chứ? – Tôi thấy thật nực cười, thầm nghĩ: Tiếng "bố" có thể tùy tiện gọi như vậy sao?

- Không phải vậy, chị chớ hiểu nhầm! - Châu Ái cố ý né tránh ánh mắt của tôi, vừa mở cửa xe vừa nói. – Thôi em về đây!

Tôi nhìn theo cái bóng đang khuất dần của Châu Ái, thầm nghĩ: Cô gái này mang đến một cảm giác, nói thế nào nhỉ, cứ bí ẩn kiểu gì ấy, khiến cho tôi cảm thấy cô ta nói chuyện và suy nghĩ đều khác người bình thường, không biết cô ta có bị bệnh về tâm lý hay đầu óc có vấn đề không nữa?

Điện thoại đổ chuông, là tin nhắn của Tiêu Dũng, hỏi tôi chuyện xin nghỉ ở khách sạn làm đến đâu rồi. Tôi đọc tin nhắn, không biết trả lời sao.

Tôi thích vừa nghe nhạc vừa lái xe. Thỉnh thoảng đang lái xe lại nghĩ, nếu có thể cứ lái đi mãi mãi thì tốt biết mấy, tốt nhất là lái xe đi vào một cái đường hầm thời gian, đến khi đi ra tôi đã trở thành một đứa bé, chẳng có ý thức, chẳng biết đến yêu và hận, chỉ biết khóc rồi ngủ, ngủ dậy rồi ăn, cứ như vậy thì thích biết mấy.

Lúc về đến thành phố đã gần 5 giờ chiều, tôi lấy điện thoại ra gọi cho anh Hùng. Anh nghe máy liền nói:

- Anh đang đánh bài ở ngoài, mai đưa xe cho anh cũng được>

Tôi đành phải lái xe đến khách sạn.

Vừa đỗ xe vào bãi, Tề Tề dã gọi cho tôi, nói hôm nay Hướng Phong Thu đi xem mặt, bảo tôi hết gìơ làm đợi cô ấy đến đón, tối cùng đến chỗ chị Tịnh ăn cơm.

Tôi đáp:

- Không cần đón đâu, để tớ tự đến!

Cúp điện thoại, tôi bắt đầu suy ngẫm những gì Tề Tề vừa nói: Hướng Phong Thu đi xem mặt ư? Anh chàng này cuối cùng cũng chịu đi xem mặt à? Tuần trước đi ăn với chúng tôi, chị Tịnh nói sẽ giới thiệu bạn gái cho anh, lúc ấy anh còn lắc đầu quầy quậy, một mực nói rằng chưa đủ điều kiện. Thế mà mới có mấy ngày đã có đủ điều kiện rồi ư? Không hiểu sao cứ nghĩ đến cảnh tượng Hướng Phong Thu ngồi chung với đứa con gái khác tôi lại thất xót xa trong lòng.

Tôi lấy điện thoại ra, ấn phím gọi Tiêu Dũng, hẹn anh tối nay cùng đi ăn cơm.

Tiêu Dũng nghe nói cùng đi ăn với bọn Tề Tề liền một mực từ chối, không chỉ như vậy, còn bảo tôi tốt nhất không đi. Anh nói:

- Tối nay anh mua thức ăn, về nhà ăn cơm đi!

Tôi nói vẻ không vui:

- Nhưng em nhận lời người ta rồi!

Tiêu Dũng do dự hồi lâu mà không nói gì.

Tôi lo cứ thế này anh sẽ không đi thật mất. Tìm hiểu nhau một thời gian, tôi phát hiện ra anh thật sự rất ngang bướng, thế nên đành phải hạ giọng, giả bộ làm nũng:

- Đi đi mà, em đến cơ quan đón anh nhé!

ở ngoài cửa, đưa mắt nhìn quanh. Chắc anh không ngờ sẽ có một con BMW 320 đến đón mình. Tôi tháo kính râm, xuống xe, đang định gọi anh thì mấy anh chàng cảnh sát ở phía sau anh đã nhìn thấy tôi, chính là mấy anh chàng thảm bại dưới tay tôi trong lần chơi mạt chược trước. Bọn họ lớn tiếng gọi Mạc sư phụ, thậm chí còn đưa tay lên vẫy tôi.

Bọn họ đi đến cạnh Tiêu Dũng, vỗ vai anh, nói:

- Anh Dũng, oách chưa, còn sang hơn cả Cục trưởng của chúng ta đấy!

Tôi mỉm cười:

- Xe của khách sạn đấy, khó khắn lắm mới lấy le được một lần, đi đâu, để tôi chở đi nào!

Bọn họ xua tay:

- Thôi, bọn em đi xe máy thôi!

Nói rồi có một người ghé vào tai tôi thì thầm:

- Sư phụ, chị quyến rũ quá, đến nỗi anh Dũng vừa nhìn thấy chị đã ngây ra rồi!

Tiêu Dũng nghe thấy vậy liền vung một đấm dọa anh chàng kia, bọn họ cười ồ lên vui vẻ.

Sau khi mọi người giải tán, chúng tôi lại trở lại với cục diện bế tắc của mình, bởi vì sự bất mãn với đối phương của chúng tôi chưa hoàn toàn tiêu tan. Tôi ép mình phải mỉm cười, sau đó mở cửa xe:

- Đi thôi!

Tiêu Dũng miễn cưỡng lên xe, hình như tôi càng nhiệt tình thì anh càng làm cao. Tôi thầm nghĩ, anh đừng có quá đáng quá!

- Xe ở đâu đấy? – Anh vừa cai dây an toàn vừa hỏi.

- Em mượn của bạn!>

- Bạn nào?

Tôi hơi thấp thỏm nhưng vẫn nói thật:

- Của anh Hùng, lần trước chúng ta đã gặp ở quán Tô Châu ấy!

Quả nhiên Tiêu Dũng nổi cáu thật, anh quay sang nhìn tôi nói:

- Mượn của ai không mượn, sao cứ phải mượn của hắn ta? Em là phụ nữ, sao cứ phải giao du với mấy loại người như vậy? Rõ ràng hắn ta là một thằng lưu manh!

Tôi hít một hơi thật sâu:

- Trong nhà có chuyện gấp, không phải vì bất đắc dĩ em cũng không gọi anh ta đâu! Anh nghĩ về em thế nào em không quan tâm, nhưng anh nên tôn trọng người ta một chút, người ta đâu có đắc tội gì với anh, sao anh lại nói người ta như vậy?

Tôi nghĩ, chẳng qua chỉ là mượn xe của người ta thôi, mà chẳng phải anh không mượn hộ được còn gì?

- Anh chẳng phải muốn tốt cho em sao? Anh thường xuyên đi tuần tra, anh hiểu quá rõ bọn người đó!

Nhịn! Tôi không nói nữa, trong lúc chờ đèn đỏ, tôi bật nhạc. Chỉ có điều không khí trong xe quá ngột ngạt, ngay cả âm nhạc cũng khiến cho người ta thấy áp lực.

Có lẽ vì muốn tìm một chủ đề khiến cả hai cùng vui vẻ, Tiêu Dũng đột ngột hỏi:

- Chuyện nghỉ việc em đã cân nhắc thế nào rồi?

Tôi vẫn còn đang cáu nên không thể chuyển đề tài như ý anh được:

- Tổng giám đốc đi công tác, mấy ngày nữa mới về!

- Ừ, tranh thủ mà làm! Hôm nay anh đã nói chuyện với Cục trưởng để cho em vào làm ở phòng hồ sơ rồi, ông ấy nói chỉ cần em đồng ý là được. Hình như ông ấy rất hiểu em, nói là sợ em không chịu nổi công việc khô khan như vây!

Tôi mỉm cười đối phó.

- À, phải rồi, trưa nay em vội về nhà làm gì?

- Về thăm ông ấy, tình hình không được lạc quan cho lắm... Thật hi vọng ông ấy chóng được giải thoát! – Tôi hi vọng đề tài này có thể xoa dịu tình trạng cảu chúng tôi lúc này.

Tiêu Dũng nghe xong liền nhảy lên như giẫm phải mìn:

- Thế thì em lên sớm làm gì? Để một mình mẹ em trông coi thôi sao?

Tôi cố nén cơn giận, nhìn anh bằng ánh mắt bất lực:

- Xin anh đừng có chuyện bé xé ra to như vậy, con gái ông ấy về rồi!

- Thế thì hôm nay em càng không nên trở lại thành phố, dù gì cũng phải ở trông một đêm, cho dù không phải bố đẻ cũng nên làm bộ để an ủi mẹ em một chút. Em thì giỏi rồi, vẫn còn tâm trạng đi tụ tập bạn bè...

Tôi thực sự không thể nhịn nổi nữa, liền đạp mạnh phanh xe, tấp xe vào lề đường. Tiếng phanh gấp chói tai vang lên. Tiêu Dũng bị bất ngờ nên toàn thân đổ nhào về phía trước, suýt nữa thì đập đầu vào xe. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt phẫn nộ.

Trong xe đột nhien trở nên im lặng, tôi mặt mày tím tái, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Một giây, hai giây, ba giây...

Rầm! Cửa xe nặng nề đóng sập lại.

Tôi im lặng ngồi trong xe.

Tôi vừa đến nơi đã thấy Tề Tề ngồi trên một cái bàn ở phía đối diện, vỗ tay đôm đốp vì thích thú. Tiếp đó, Hướng Phong Thu miễn cưỡng lấy ví tiền ra đưa cho Tề Tề 50 tệ.

Tề Tề nói:

- Tớ biết cậu sẽ không dẫn anh ấy theo mà!

- Thế sao? – Tôi giả bộ điềm tĩnh. – Anh ấy có chyện gấp!

Hóa ra hai người họ đang đánh cược xem Tiêu Dũng có đến không. Tề Tề ném cho tôi một điếu thuốc:

- Thế cũng được, dù sao cũng chẳng phải gu của chúng ta! Tìm người khác đi, cậu mà kết hôn với anh ta sớm muộn gì cũng sẽ bị mất cân bằng nội tiết!

Tôi mỉm cười, cướp lấy tờ tiền trong tay Tề Tề:

- Người ta chuẩn bị an cư lập nghiệp rồi, cậu chớ nhiều lời!

Hướng Phong Thu thích thú nhận lại tiền của mình, nhét lại vào trong ví:

- Đúng là chỉ có Y Y hiểu anh!

- Người đến xem mặt đâu rồi?

Tề Tề chỏ về phía trước:

- Tớ cũng chưa nhìn thấy, nghe nói vừa mới đến đã vào nhà vệ sinh rồi!

Nói xong liền đá chân Hướng Phong Thu:

- Không có chuyện gì chứ?

Cô đang nói thì đột nhiên thu chân lại, nh mắt ra hiệu cho tôi. Tôi liếc qua, thấy có một cô gái đang từ phía đối diện đi đến, dáng người cao ráo, mặc váy liền màu trắng, khuôn mặt sáng. Chiếc kính râm che kín đôi mắt, dáng vẻ rất đoan trang, tự tin.

Hướng Phong Thu thấy vậy liền vội vàng đứng dậy nhường chỗ, sau đó chỉ tay vào điếu thuốc trên tay chúng tôi. Tôi và Tề Tề liếc nhau bĩu môi rồi dập thuốc.

- Cô ấy tên Mẫn Văn, là giáo viên tiếng Anh cấp hai. Mẫn Văn, đây là Tề Tề và Y Y, bạn học của anh!

- Chào mọi người! – Mẫn Văn mỉm cười rạng rỡ với chúng tôi.

Đàn bà thường ham hư danh, thế nên lần đầu tiên gặp thường có thói quen so bì với nhau. Mẫn Văn vừa ngồi xuống tôi đã nhìn thấy mình chẳng sánh bằng cô ta rồi. Da cô ta trắng hơn tôi, học vấn cao hơn tôi, công việc có thể diện hơn tôi, ngay cả cách nói chuyện, thần thái, chỉ cần nhìn qua cũng biết là tiểu thư con nhà gia giáo. Tôi quay sang Tề Tề, cảm thấy cô ấy cũng có chút hụt hẫng, cắm cúi nghịch điện thoại để chuyển hướng chú ý của mình. Tôi không biết Mẫn Văn lúc này có cái nhìn ra sao về tôi và Tề Tề.

Hướng Phong Thu nhìn thấy Tề Tề nghịch điện thoại liền nói;

- Hay là gọi Giang Hạo tới đây đi, có mình tôi là đàn ông, chán lắm!

Tề Tề đáp;

- Em có gọi anh ta cũng chẳng đến, hay là anh tự gọi đi!

Hướng Phong Thu liền cầm lấy điện thoại:

- Anh ta mà đến em cũng đừng xì cái mặt ra đấy!

Hướng Phong Thu gọi điện thoại, tôi thầm mong anh ta đừng có đến, bởi vì anh ta mà đến tôi sẽ lẻ bóng, thật là thê lương. Tề Tề nghe thấy Hướng Phong Thu nói Giang Hạo sẽ đến liền cười toét miệng:>

- Tôi còn tưởng anh ta không đến cơ đấy!

Hướng Phong Thu nhìn tôi:

- Hay là anh thử hỏi xem anh Dũng đã xong việc chưa nhé?

Tôi vội vàng gạt đi:

- Đừng đừng, anh ấy mà đến lại mất vui, thôi bỏ đi!

Tôi sợ Tiêu Dũng sẽ không nể mặt Hướng Phong Thu, thế nên thà cứ làm người thừa còn hơn.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-17)