Vay nóng Tinvay

Truyện:Hải Đường Nương Tử - Chương 43

Hải Đường Nương Tử
Trọn bộ 48 chương
Chương 43
Điều kiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-48)

Siêu sale Shopee


Hải Đường chỉ nhớ rõ chính mình mơ mơ màng màng hôn mê bất tỉnh, đợi đến khi tỉnh lại, nằm ở trên giường êm trong quân doanh, Dung Tú Thần đang ngồi ở trước mặt nàng.

"Tỉnh?"

"Sao muội ở chỗ này?" Hải Đường nhớ rõ Dung Tú Thần đã phái người giam nàng lại, như thế nào lại ở đây.

"Muội bị ngất đi. Không ăn không uống, muội cho là mình có thể chống đỡ vài ngày?" vẻ mặt Dung Tú Thần vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ, thật muốn bổ não người con gái trước mắt này ra nhìn xem, rốt cuộc nàng suy nghĩ cái gì, Thánh nữ Hoa Triêu tốt như vậy không muốn làm, lại chạy đến nên núi cùng nước ác chiến tranh liên miên như vậy, còn nói với hắn chuyện quái quỷ gì mà muốn cùng tên thợ rèn đồng sanh cộng tử?!

"Kim Sinh đâu? Huynh đã làm gì huynh ấy?" Hải Đường vừa tỉnh lại đã hỏi tung tích trượng phu mình, nàng hiểu Dung Tú Thần, mặc dù đối với nàng từ nhỏ đã che chở yêu thương, thế nhưng hắn đối với người mình ghét chưa bao giờ lưu một tia tình cảm.

"Ta chưa giết hắn, muội không cần phải lo lắng." Dung Tú Thần nhìn Hải Đường, nói, "Ta có thể tha cho hắn một mạng thả hắn đi, bất quá hi vọng muội có thể đáp ứng ta hai điều kiện."

Hải Đường nghe hắn chịu thả Kim Sinh, trong lòng không khỏi thoáng qua một tia vui sướng, nhưng nghĩ lại, sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua ân oán với Kim Sinh như vậy? Dừng một chút, liền hỏi: "Đó là hai điều kiện gì?"

"Chuyện thứ nhất, chúng ta muốn cùng Tây Uyển nghị hòa, sau khi thả Kim Sinh về, hi vọng muội kêu hắn khuyên chủ soái quân Tây Uyển, trận này tiếp tục đánh chỉ hao tài tốn của, song phương đều chiếm không được tiện nghi, chỉ tổn thất càng nhiều binh sĩ, hi vọng đối phương có thể đồng ý cùng chúng ta nghị hòa."

Hải Đường gật đầu: "Chiến hỏa không ngừng, dân chúng lầm than. Nếu hai nước có thể nghị hòa, đó là phúc khí của dân chúng. Binh sĩ hai phe nghĩ đến cũng vui với kết quả như vậy, về nhà cày ruộng dệt trồng trọt, sống yên vui. Vậy chuyện thứ hai là gì?"

"Chuyện thứ hai..." Dung Tú Thần ngừng lại một chút, "Muội là Thánh nữ Hoa Triêu, không thể tiếp tục cùng tên thợ rèn dây dưa. Muội phải biết, trận chiến này là vì Hoàng Thượng mượn lý do này, mới phát binh Hoài Thành..."

Hải Đường kinh ngạc ngồi ở trên giường, hai tay nắm chặt lấy nhung thảm dưới thân, trong lòng giống như bị một đám bông lấp kín, rất buồn bực, cảm giác không thở nổi: "Cho nên... Huynh muốn ta làm gì?"

"Cùng cái tên thợ rèn kia... hòa ly."

Khóe mắt trơn trượt rơi xuống một giọt nước mắt, nàng đoán được sẽ có kết quả như vậy, thế nhưng Dung Tú Thần nói có lý, vì tánh mạng Kim Sinh, vì dẹp loạn cơn giận của Hoàng đế Hoa Triêu, nàng chỉ có thể lựa chọn như vậy.

Rời khỏi Kim Sinh, mới có thể bảo trụ tánh mạng của hắn, mới có thể đổi lấy thái bình cho hai nước Hoa Triêu và Tây Uyển.

Cho dù trong lòng không muốn, lại đau nhức, nàng cũng không còn lựa chọn nào khác.

"Huynh thật sự sẽ giữ lời hứa, không gạt ta? Nếu ta đáp ứng, huynh lập tức thả huynh ấy." Hải Đường kìm nén nước mắt, cơ hồ là nhịn đau hỏi Dung Tú Thần.

"Ta và muội từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ còn không tin ta?"

***

Kim Sinh không nghĩ tới chính mình còn có thể sống sót ra khỏi nhà tù không có ánh mặt trời này. Vừa ra bên ngoài, lập tức cảm thấy ánh mặt trời chói mắt, vô ý thức mà vươn tay che.

"Hải Đường..." Đợi cho tới khi Kim Sinh hoàn toàn mở mắt, mới nhìn rõ Hải Đường mặc một thân quần áo binh sĩ Tây Uyển đang đứng trước mặt của hắn, trong đôi mắt dịu dàng chứa đầy nước mắt.

Hắn không nghĩ tới chính mình còn có thể gặp lại thê tử, nhất thời trong lòng kích động, không để ý binh lính đang đứng bên cạnh hắn, xông lên phía trước, đem Hải Đường ôm chặt vào trong lòng.

"Sao nàng lại tới đây, một mình nàng đã chạy tới đây sao?" Kim Sinh kích động ở trên trán nàng hôn, ba ngày nay, không ăn không uống, hắn cơ hồ sắp hư thoát, thế nhưng gặp được Hải Đường, thoáng cái lại giống như khôi phục sức lực, lúc này có thể ôm chặt lấy nàng, phảng phất như đang mơ.

"Dung tướng quân nói hắn sẽ không giết chàng, thả chàng trở về." Hải Đường tựa vào lồng ngực to lớn rắn chắc của Kim Sinh khẽ nói ra.

Kim Sinh cảm thấy giọng nói nương tử có chút không đúng, bưng mặt của nàng lên, nhìn chằm chằm vào mắt Hải Đường hỏi: "Hắn muốn thả ta? Tại sao hắn thả ta?"

Hải Đường cố nhịn xuống nước mắt sắp tràn mi, miễn cưỡng mỉm cười nói: "Chàng chớ khẩn trương, hắn chỉ là nghĩ nếu trận đánh này tiếp tục song phương đều hao tổn tinh lực, không chiếm được chỗ tốt nào. Hắn thả chàng, là muốn chàng đưa thư nghị hòa cho Nhâm Tướng quân, thuyết phục hắn đáp ứng lui binh."

Kim Sinh lướt qua Hải Đường, nhìn thấy Dung Tú Thần đứng cách đó không xa, hắn đón gió mà đứng, trên mặt mang theo một tia ẩn ẩn đắc ý.

"Chỉ có như vậy?"

"Ừm." Hải Đường rủ mắt xuống nhẹ gật đầu, nàng không dám nhìn Kim Sinh nữa, chỉ sợ vừa nhìn thấy ánh mắt của hắn, sẽ không khống chế cảm xúc của mình được nữa.

"Vậy còn nàng, có phải cũng theo ta trở về?" Trong lòng Kim Sinh cảm thấy không quá tin đây là sự thật, ý cười như có như không trên mặt Dung Tú Thần c làm hắn có chút lo sợ.

Hải Đường dừng một chút, thu lại cảm xúc, nhớ tới hai điều kiện đã đáp ứng Dung Tú Thần, thật giống như dao găm cắm vào trong lòng. Lúc này gặp nhau có lẽ chính là lần gặp mặt cuối cùng của hai phu thê bọn họ, từ nay về sau, nếu bọn họ không còn là phu thê, có lẽ nàng sẽ không gặp lại Kim Sinh được nữa.

"Chàng về trước đi, Dung tướng quân nói... Hắn nói đợi đến lúc Nhâm Tướng quân đồng ý nghị hòa, Tây Uyển chịu lui binh, hắn tự nhiên sẽ đưa ta trở về."

Kim Sinh có chút không tin  nhìn Hải Đường, hắn cảm giác hôm nay Hải Đường thoạt nhìn có chút không tập trung, tựa hồ có việc đang gạt hắn.

"Hắn là muốn đem nàng giữ lại làm con tin? Nếu hắn không giữ lời hứa, không chịu thả nàng thì làm sao bây giờ?" Kim Sinh nắm cánh tay Hải Đường không chịu buông ra, chỉ sợ buông lỏng sẽ không còn được gặp lại nàng.

"Sẽ không đâu, Dung tướng quân là người có tín nghĩa, đương nhiên sẽ không lật lọng. Huống chi ta và chàng thành thân, cũng biết rõ tính tình của ta, nếu là chuyện ta không muốn, chỉ sợ cũng không có người có thể miễn cưỡng được." Đối với Kim Sinh nói mỗi một chữ, Hải Đường đều cảm thấy như có một cây châm hung ác đâm vào lòng. Nhưng nàng chỉ có thể cố chịu đựng, cố miễn cưỡng cười vui, nàng muốn hắn còn sống, chỉ có hắn còn sống, mới có thể từ từ suy tính, chuyện sau này có ai có thể ngờ tới đâu?

Dung Tú Thần đứng ở một bên nhìn bọn họ lưu luyến nói lời tạm biệt, hai người đều không muốn rời đi, trong nội tâm lập tức nổi lên chua xót. Lúc nhỏ, hắn và nàng cùng học bài, cùng nhau chơi đùa, gặp qua nụ cười ngọt ngào nhất của nàng, thế nhưng sao nàng chưa từng đối với chính mình tình cảm lưu luyến như vậy?

"Được rồi, " Dung Tú Thần kéo Hải Đường qua một bên, "Kim thiên tổng, chuyện nghị hòa ủy thác cho ngươi, A Mạn ở lại chỗ này, ta sẽ không bạc đãi nàng."

Trong tay Kim Sinh nắm chặt thư nghị hòa do Dung Tú Thần viết, hắn biết rõ đây là một trận giao dịch, tuy hắn không muốn chiến tranh, cũng muốn trở về thôn Phúc Duyên sống yên vui. Thế nhưng mà, bị người dùng Hải Đường áp chế như vậy, trong lòng của hắn ngũ vị tạp trần, chỉ có thể oán trách chính mình không có bảo vệ tốt Hải Đường.

Hi vọng, tên Dung Tú Thần này nói sẽ giữ lời.

Gió vi vu, bầu trời bắt đầu nổi lên mưa nhỏ. Ngựa đã chuẩn bị xong, Kim Sinh nắm thư nghị hòa trong tay, lại một lần nữa lưu luyến nhìn Hải Đường, rốt cục vượt qua lên lưng ngựa.

"Hải Đường, ta chờ nàng trở lại!" Kim Sinh cỡi ngựa đi một đoạn, đột nhiên kéo chặt dây cương dừng lại, hướng về phía Hải Đường đang đứng la lớn.

Mưa bụi mông lung, hắn thấy không rõ mặt Hải Đường, chẳng biết tại sao bắt đầu trở nên mơ hồ như vậy.

Hải Đường rốt cuộc khống chế không nổi nước mắt trào ra, đuổi theo vài bước, dùng sức vẫy tay hướng Kim Sinh hô: "Ta nhất định sẽ trở về!"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-48)