Hai ta không thuần khiết
← Ch.34 | Ch.36 → |
Ngày cá tháng tư đi quađược một tuần, từ lúc ấy ta chưa bao giờ thấy được Đường Duy Cầm ở trong khu tập thể, đại khái là cậu ta có ý trốn tránh, cho dù là ở cùng dưới mái hiên thì cũng luôn có biện pháp để không thấy mặt nhau, cậu ta cũng thật sự lo lắng thái quá.
Công ty bên kia, ta vẫn đối xử lạnh nhạt với Hasse, nhiệt tình làm việc biến mất gần như không còn tí nào. An công tử xuất viện xong cũng không có động tĩnh gì, chuyện mà anh ta đáp ứng ta, tựa hồ có khuynh hướng bị quên đi.
Bởi vì bộ phận đề án sắp có cuộc họp, ta không thể không đi vào đưa tư liệu về quá trình cho Hasse, ta đem đống tư liệu rất dày mà mình đã sửa sang lại kia vứt ở trên bàn anh ta, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
"Tô Nhuận." Anh ta đột nhiên gọi.
"Có việc gì thế?" Ta lé mắt nhìn anh ta.
Anh ta thở dài, "Chúng ta nói chuyện đi."
Ta rung đùi đắc ý, chính là không thèm nhìn anh ta, "Đang trong thời gian làm việc, quản lí có việc gì xin hãy phân phó."
"Tôi muốn nói vài câu việc tư với cô."
"Thế à? Sao tôi không thấy có chuyện gì để nói với anh nhỉ."
"Tô Nhuận cô vẫn không thể tha thứ cho tôi sao?"
"Là sao a, tôi phải tha thứ cho anh cái gì?"
"Tôi là thật sự thương yêu cậu ấy, cô cũng đã từng nói, cô không kỳ thị người đồng tính."
"Nhưng người đồng tính với anh lại là bạn trai thanh mai trúc mã của tôi!"
Ta rốt cục khống chế không được cảm xúc, ta cảm giác rằng chỉ cần cách anh ta đủ gần, chỉ cần ta có thể một quyền đánh cho anh ta phải nằm úp sấp thì ta đây tuyệt đối sẽ làm cho anh ta phải răng rơi đầy đất. Nhưng những điều này đều chỉ là ảo tưởng, tên kia cao to lừng lững thế kia, ta tất nhiên không phải là đối thủ, cho nên vì phòng ngừa anh ta đột nhiên bùng nổ, ta lui về phía sau hai bước.
"Tôi không biết cô nghĩ thế nào, nhưng là tôi cảm thấy cô cùng Duy Cầm cũng không hợp nhau, Tô Nhuận, chẳng lẽ cô không có phát hiện sao, trạng thái của hai người hoàn toàn không phải là một đôi tình nhân sao? Hay là nên nói, kỳ thật cô đã sớm phát hiện, chính là không dám thừa nhận mà thôi, cô có thói quen cùng Duy Cầm một chỗ cho nên sợ hãi chia tay. Nhưng là Tô Nhuận, cô cẩn thận nghĩ lại xem, ở bên Duy Cầm, cô thật sự có cảm giác tim đập thình thịch không? Khi cậu ấy nắm tay cô, cô có mặt đỏ không thôi tim đập tăng tốc không?"
Hasse thản nhiên nói xong, trong đầu ta đột nhiên nảy nòi ra bóng dáng của một người, người đó thường xuyên thổi râu trừng mắt với ta, luôn trực tiếp tổn hại ta, sau lưng lại bảo vệ ta, người nọ là An công tử. Ta lắc lắc đầu, cố gắng lắc hình bóng đó đi, ta nhất định là không ngủ đủ nên sinh ra triệu chứng thần kinh thác loạn, nếu không thì chính là bị Hasse chọc tức, bằng không thì làm sao ta có thể nhớ tới An công tử cơ chứ?
"Kỳ thật là không có phải không." Giọng điệu của anh ta gần như là kiên định.
"Ai...ai nói là không có!" Ta vươn thẳng sống lưng, kiên quyết không thể để mất mặt trước Phan Kim Liên vào lúc này.
"Tôi biết hiện tại cô vô cùng chán ghét tôi."
"Sai lầm rồi! Tôi là ghê tởm anh! Anh làm cho tôi biết rằng, bản thân mình là ngu xuẩn cỡ nào! Tôi coi anh là bạn, vậy mà anh lại đâm một đao vào sau lưng tôi!"
"Không thể hòa giải sao?"
"Trừ phi anh trả Đường Duy Cầm về cho tôi."
"Miễn cưỡng ở cùng một chỗ sẽ không hạnh phúc."
Câu nói này là cỡ nào quen thuộc, cỡ nào giống như thứ mà ta đã xem trong tiểu thuyết ngôn tình, trong những câu chuyện đó cũng có bên thứ ba chen chân, sau đó có tiết mục làm cho nhân vậy chính phải cút đi, chẳng qua, bên thứ ba trong trường hợp của ta có vẻ đặc thù, là một tên đàn ông.
Ta cười rộ lên đầy lạnh lùng, "Anh là kẻ cướp, đoạt đi bạn trai của tôi rồi lại còn đến nói với tôi, cho dù không có anh thì hai người chúng tôi cũng sẽ không hạnh phúc. Tiết mục giải vây cho mình kiểu này tôi đã xem nhiều trong mấy bộ phim truyền hình nói về bồ bịch rồi! Sao anh biết sau khi chúng tôi kết hôn thì cậu ấy sẽ không hạnh phúc? Sao mà anh biết, tôi sẽ không hạnh phúc? Hóa ra anh là Ngọc Hoàng đại đế hay Jesus Maria à? Anh là nhà thông thái à?"
Hasse cúi đầu nghe ta mắng, thật lâu sau thì thở dài, "Được rồi, mặc kệ cô nghĩ thế nào về chuyện của ba chúng ta thì tôi hy vọng cô đừng đem cảm xúc đưa vào trong công việc, Tô Nhuận nơi này là công ty còn cô là trợ lý của tôi."
Tuy rằng anh ta nói là sự thật, nhưng ta lại cảm thấy, hình tượng của anh ta sau khi nói một lô một lốc những điều này đã không còn sót lại chút gì, đối với một cô gái bị hai tên đàn ông thương tổn quá sâu, thì còn gì có thể tàn khốc hơn thế? Đây quả thực là tác phẩm tiêu biểu cho sự vô tình vô sỉ cố tình gây sự!
Ta ngẩng đầu lên dùng lỗ mũi nhìn anh ta, "Muốn tôi như thế thì cũng có thể a! Hoặc là tôi từ chức, hoặc là anh tạm rời cương vị công tác! Bất quá khả năng tôi từ chức tuyệt đối là số không, cho nên, anh đi đi! Rời đi công ty này! Dù sao anh cũng không thiếu tiền, anh hãy ôm Đường Duy Cầm mà thân thiết cả đời đi! Các người có lương thực tinh thần rất no đủ, cần gì phải kiếm tiền nữa!"
"Được! Vô cùng tốt!" Phía sau vang lên một trận vỗ tay, vừa quay đầu lại đã thấy An công tử ra dáng đứng tựa vào trên cửa, vẻ mặt nghiêm túc nói ra những lời không đứng đắn: "Tô Nhuận, đây là lần đầu tiên tôi phát hiện cô biết ăn nói như vậy! Tài ăn nói này nếu ở tại chỗ này sẽ tạo ra lãng phí a! Cô đến bộ phận nhân sực đi! Tăng lương!"
Ta kinh ngạc vạn phần, anh ta uống nhầm thuốc rồi sao? Đang êm đang đẹp sao lại chạy tới nơi này làm gì? Ta nhấp nháy với anh ta không biết bao nhiêu cái, ý bảo, hai chúng ta mới là đồng minh, anh không thể giúp đỡ người ngoài được.
An công tử cố ý vòng qua ngàn vạn ánh mắt chớp điện kia của ta, đi qua vỗ vỗ bả vai Hasse, "Làm việc cho tốt! Đừng để cảm xúc ảnh hưởng tới công tác!"
"Tôi biết."
"Tôi không biết!" Ta nhảy ra, đứng ở giữa hai bọn họ.
An công tử một cái tát nhẹ chụp trên mặt ta, đẩy ta sang một bên đi, ta còn muốn xông lên nữa, An công tử vẫn đẩy ta tiếp, lúc này thì trực tiếp dùng cánh tay kẹp lấy đầu ta (thật bạo lực =, . =).
"Anh buông!" Ta giãy dụa đấm đá anh ta.
An công tử bỗng dưng đứng yên bất động, thì thào lẩm bẩm: "Đầu lớn như vậy? Sao trước kia mình lại không phát hiện ra nhỉ?"
Hasse xì một tiếng nở nụ cười, ta trừng qua một cái, anh ta lại nhịn xuống, hé ra bộ mặt cấm dục thập phần đau trứng.
"Tôi mang Tô Nhuận đi làm quen với công việc mới, cậu cứ làm việc đi, chúng tôi đi đây." An công tử ôm ta kéo ra khỏi văn phòng, nghênh diện tới là cái mồm siêu cấp lớn của bộ phận nhân sự, cũng chính là cái tên nghe góc tường rồi đi loạn nói láo lần trước.
Tên đó trừng lớn hai mắt, hít một hơi thật sâu, trạng thái như sắp té xỉu.
An công tử liếc mắt một cái rồi chỉ vào mũi tên đó nói: "Cái gì cậu cũng không phát hiện!"
Người nọ nhận mệnh gật gật đầu, "Cam đoan không có chuyện xấu!"
An công tử liền vẫn duy trì tư thế này, giống như một thợ săn, mà ta là con mồi mà anh ta săn về được, anh ta vẫn đem ta mang vào văn phòng của mình, trên cơ bản là chờ khắp cả công ty rêu rao một vòng, ta âm thầm kêu khổ trong lòng, đầu ta vì sao lại không thể nhỏ hơn một chút?! Còn có, An công tử làm như vậy không sợ người khác hiểu lầm sao?
Quả nhiên, ở trước cái miệng có thể nhét vừa hai quả trứng của bà chị Chu Nhan kia, An công tử mang ta vào văn phòng, sau đó phập một tiếng đóng sầm cửa lại.
Anh ta vừa buông ra, cơ hồ ta là theo bản năng, quay đầu sẽ chạy ra ngoài, An công tử với cặp mắt sắc lại một lần nữa tóm lấy ta, một cái khe cửa ta vừa mở ra cứ thế lại bị đóng lại.
Anh ta vây ta ở trong không gian nhỏ hẹp được tạo ra từ cánh tay cùng ván cửa, lồng ngực phập phồng, ánh mắt gắt gao khóa lấy ta, "Cô chạy cái gì?"
Dâm uy ấy tuyệt đối làm ta phải rung động, cho nên ta há mồm liền nói: "Hảo hán tha mạng!"
"Thế sao?"
Anh ta đứng quá gần, ngay cả hơi thở ta cũng có thể cảm giác được đến, ta có chút co quắp, chưa bao giờ ở gần một người đàn ông nào như thế, ánh mắt trừng trừng nhìn anh ta, hoàn toàn không biết phải làm sao bây giờ.
Hầu kết của An công tử tựa hồ giật giật, anh ta híp mắt lại, đôi môi mềm mại hơi hơi mở ra.
Ta nghi hoặc, quơ quơ tay trước mặt anh ta, "An công tử, anh bị mờ mắt à?"
Anh ta mở mắt ra, rất có xu thế trợn trắng mắt, thu hồi hai tay, cách xa ta nửa met, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi xuống chiếc ghế xoay tròn, ra dáng phái đoàn đại gia.
"Cô về thu dọn đồ đạc đi, ngày mai đến bộ phận nhân sự! Tôi đã chào hỏi qua với quản lí bộ phận nhân sự rồi."
"Vì sao? Tôi ở bộ phận đề án không phải đang rất tốt sao?!"
"Nghe lời, về thu dọn đồ đạc đi."
"Tôi không đi! Anh cùng phe với ai a? Sao anh lại đi giúp tên Hasse kia mà không giúp tôi hả? Người đi sao lại là tôi? Vì sao không phải anh ta cơ chứ?"
An công tử đánh giá ta, trầm mặc hồi lâu, khi mở miệng thì có thể tức chết người, anh ta nói: "Cô rời đi bộ phận đề án thì không có vấn đề gì, cậu ta đi rồi thì lại là vấn đề không nhỏ. Cho nên Tô Nhuận, đừng quá trẻ con, nơi này là công ty, tình cảm cá nhân thì để đến tan tầm tôi tùy cô phát tiết, phải biết phân chia rõ ràng hiểu không?"
Ta cười lạnh ba tiếng, "Ngay cả anh cũng không giúp tôi? Hai người các anh đều nói đây là công ty, nói tôi không phân biệt được công và tư, nhưng còn các anh thì phân chia rõ ràng chắc? Tôi không tin có người có thể chia mình thành hai nửa, một nửa dùng để đi làm, nửa còn lại là ăn chơi trác táng sau khi tan tầm. Kia không phải sẽ là người có tính cách phân liệt a!"
An công tử tựa hồ bắt đầu hắc tuyến, các sợi gân cơ trên mặt không thể phối hợp nhuần nhuyễn với nhau, "Đây căn bản là hai chuyện khác nhau."
"Theo ý tôi thì chính là giống nhau!"
"Tôi không phải đã nói, tăng lương tăng lương sao!" Anh ta bắt đầu bất đắc dĩ, cũng có chút phát điên.
Ta thanh lọc yết hầu, nói lời chính nghĩa: "An công tử, anh đừng tưởng rằng dùng tiền tài có thể tùy tiện thu mua tôi! Con người sống cũng không phải chỉ vì tiền! Tôi cũng là con người có cốt khí!"
"Tô Nhuận, đây là chiến lược, chiến lược cô có biết không? Không phải cô bảo tôi giúp cô kéo Đường Duy Cầm quay lại sao, đây là của nước cờ đầu tiên của tôi đó."
Ta trừng mắt nhìn, "Thật sự ư?"
Anh ta gật đầu.
"Đi! Tôi đây đi! An công tử tôi luôn biết anh rất tốt với tôi mà!" Ta cười rộ lên, giống như một đứa ngốc phổi bò.
An công tử gật đầu có chút vừa lòng, khóe môi cũng hơi hơi giơ lên, "Vậy cô đi thu dọn đồ đạc đi thôi, trước lăn lộn vài ngày ở bộ phận nhân sự, về sau còn có chỗ tốt để đi."
Ta mang theo vẻ mặt cười mỉa, "Cũng đâu cần vội vàng gì, chúng ta vẫn là nên nói về chuyện tăng lương trước đi! Anh tính cho tôi thêm bao nhiêu a?"
An công tử không hoang mang chút nào, diễn xuất rất giống Hoàng Thế Nhân, anh ta nói: "Năm ngàn đồng, đủ không?"
Cặp mắt cứ thấy tiền là sáng lên của ta lại một lần nữa phóng đại, hít sâu một hơi mới miễn cưỡng trấn định, "Tổng giám đốc anh đang nói đùa với tôi phải không? Một cái công ty lớn như vậy, tăng lương cho nhân viên lại chỉ có tí chút thế thôi sao?"
"Đây là cá nhân tôi bỏ vốn ra đó! Với cái công trạng kia của cô, cô còn muốn tăng lương sao?"
Mẹ kiếp! Thằng nhãi này sớm muộn gì thì cũng bị chốc mép!
"Làm sao vậy, cô còn có ý kiến à?" An công tử hỏi.
"No có!" Ta lắc đầu.
An công tử cười cười, vỗ bả vai của ta nói: "Tôi có cái gì cũng đều là cho cô a!"
Sao ta cảm thấy vẻ tươi cười này của anh ta lại không thuần khiết cơ chứ?
Bất quá, ta vẫn nghe lời, trở lại văn phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, không để ý đến chuyện bên ngoài, ôm thùng phi thẳng đến bộ phận nhân sự.
Ta biết Hasse có vụng trộm nhìn ta, trong lúc hoảng hốt ta cảm thấy, ta quen biết anh ta là một sai lầm, bạn bè như vậy ta quen không nổi. Cũng trong lúc hoảng hốt đó ta cảm thấy, Đường Duy Cầm cách ta càng ngày càng xa, bởi vì nếu bỏ qua sắc thái chủ quan là ta chán ghét anh ta thì Hasse thoạt nhìn là người đáng giá để dựa vào.
"Haiz..." Ta thở dài.
Khiến cho ta cảm thấy đáng sợ là, một tiếng thở dài khi ta rời đi bộ phận đề án đã nhanh chóng biến thành một scandal, rồi nổ tung như sấm dậy đất bằng.
Đồn đãi rằng, quản lí của bộ phận đề án cùng trợ lý của mình có chuyện luyến ái mờ ám, bị tổng giám đốc đưa ra quyết định trừng trị, tai vạ đến nơi đều tự mình bay, oa nha nha nha!
Một đoạn lí do này là ta nghe được từ chỗ của Chu Nhan. Ta mới đầu còn kinh ngạc, bà chị này từ khi nào thì cũng bắt đầu thích bát quái?
Chu Nhan nhìn nhìn ta nói: "Trong công ty ngay cả nhân viên quét tước toilet cũng biết, tôi còn có thể không biết sao?"
"Thế à." Ta gật gật đầu, chợt mồ hôi lạnh một thân, không đúng a, Chu Nhan đã biết, ban giám đốc cũng lập tức sẽ biết a!
Xong rồi xong rồi, thế này thì sắp nổi danh rồi, cuối năm khi tổ chức đại hội khen ngợi, dù thế nào cũng nên có ta chứ! Ta như vậy thì cũng xem như vì hình tượng công ty làm quảng cáo tuyên truyền miễn phí a! Phải biết rằng, miệng truyền miệng cũng coi như là một loại truyền bá thông tin hữu hiệu!
← Ch. 34 | Ch. 36 → |