Vay nóng Tinvay

Truyện:Quy Tắc Bẫy Tập Thể - Chương 30

Quy Tắc Bẫy Tập Thể
Trọn bộ 54 chương
Chương 30
Cô thấy ngu chưa
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Lazada


Suốt nửa tháng trôi qua, trong công ty đều không có tí động tĩnh gì, loại ngày chờ chết kiểu này thật đúng là không dễ chịu, nhất là khi không biết ngày nào sẽ chết.

Hasse thấy bộ dáng thần kinh điên khùng mỗi ngày của ta, chẳng những không thèm an ủi ta, ngược lại còn làm ta hoảng sợ. Giữa trưa khi cùng nhau đi ăn cơm, anh ta luôn nói với ta như thế này: "Tôi thực luyến tiếc người trợ lý như cô, Tô Nhuận này, nếu cô đi rồi thì cũng đừng quên tôi nhé."

Lúc ấy ta vừa nghe xong, lập tức bi thương muốn chết, khóc không ra nước mắt, "Đã công bố rồi sao? Cấp trên quyết định ư?"

Hasse ai thán lắc đầu, "Tôi chỉ là tùy tiện cảm khái một chút thôi, vạn nhất ngày nào đó cô thật sự đi rồi, tôi sợ là tôi sẽ không kịp nói lời tạm biệt với cô."

Có câu chuyện cổ tích tên là sói đến đây, Hasse hiển nhiên chính là đứa trẻ trong câu chuyện kia, ban đầu ta còn tin tưởng, về sau thì rõ ràng là trợn trắng mắt.

Ta thật sự là nhịn không được, chạy tới hỏi thăm An công tử, bệnh mặt than của An công tử đã trở lên lợi hại hơn, đã bắt đầu run rẩy cục bộ, cái gọi là cục bộ chính là ở khóe môi vẫn cứ giơ lên mãi, ta cũng không biết là đang khóc hay là đang cười, anh ta nói: "Không có tin gì chính là tin tốt, những lời này cô không biết sao?"

Nhưng là, vào rạng sáng một ngày thứ Sáu, ta bị một cuộc điện thoại của An công tử đánh thức, lúc ấy ta cũng không biết là ai gọi tới, mơ mơ màng màng nhận điện, đổ ập mắng xối xả một trận, "Hơn nửa đêm rồi còn chọc phá mộng đẹp của người khác, không biết là rất thiếu đạo đức hay sao?! Mày chưa cai sữa à!"

"Tô Nhuận." Từ điện thoại truyền ra một thanh âm, không phải ma quỷ, thậm chí còn dọa người hơn cả ma quỷ ấy chứ.

Ta nhất thời không còn tí buồn ngủ, bật dậy, "An công tử! Còn chưa ngủ cơ à, tinh thần thật tốt a, tuổi trẻ chính là khác biệt! Ha ha a..."

Tiếng cười kia tuyệt đối là không thể chấp nhận được.

An công tử thở dài nói: "Tô Nhuận, cô là một nhân tài, bất luận cô đi đến đâu thì đều có thể mang đến ảnh hưởng không nhỏ, mặc kệ là ảnh hưởng tốt hay ngược lại thì cô đều là người khiến cho người khác không thể bỏ qua. Tô Nhuận, cô đây là sinh ra không đúng thời điểm a! Vì sao cô không có sinh ra ở đời nhà Minh? Nếu sinh ở đời Minh thì còn cần có Lưu Cẩn làm gì a!"

Đối với những lời khen tặng tán dương bất thình lình đó, ta trở tay không kịp, hơn nửa ngày mới nói, "Tôi phải cảm tạ tổ quốc đã bồi dưỡng, cảm tạ tổng giám đốc đã giáo dục."

Khi đó ta thật là bị anh ta tâng bốc quá hay, cộng với đầu óc chưa tỉnh ngủ vẫn còn đang choáng váng say say, thế cho nên ta đã quên Lưu Cẩn không phải là nhân tài vĩ đại nào cả, mà chính là tên đại thái giám nổi danh đời nhà Minh. Ta vốn chưa từng được nghe lãnh đạo khen ngợi rõ ràng như vậy, vì thế ngay lúc đó liền cảm thấy lâng lâng.

An công tử xì một tiếng, tựa hồ là nở nụ cười, anh ta thanh lọc lại cổ họng, "Dù như thế, Tô Nhuận, đối với cô, tôi vẫn không thể không nhịn đau mà bỏ đi thứ yêu thích, thứ Hai cô tới công ty làm thủ tục từ chức đi, thời điểm đi đừng quá khó coi, tôi đã dùng hết toàn lực rồi, làm cho ban giám đốc xử lý nhẹ với cô, dù sao tự cô từ chức so với bị đuổi việc thì vẫn tốt hơn nhiều, về sau đi ra ngoài, một lần nữa làm người cho tốt, biết không?"

"Ừm..." Ta tắt điện thoại, thế nhưng bắt đầu mất ngủ.

Ta vốn tưởng rằng, khi tin tức này xuất hiện, dù thế nào thì ta cũng sẽ bị rơi vào một loại trạng thái tuyệt vọng gì đấy, dù sao cha mẹ áp bách ta, ta còn nợ tiền An công tử, quan trọng nhất là, ta vừa mới bắt đầu đối với công việc này có chút nhiệt tình yêu thương, mà không phải như ban đầu, mới bước ra cổng trường đại học tràn ngập nhiệt huyết.

Ta nghĩ rằng, ta sẽ cầu xin An công tử, làm cho anh ta giúp, để ta tiếp tục ở lại, dù sao dựa theo độ dày da mặt của ta, loại chuyện này nhất định là sẽ phát sinh.

Lại hoặc là, như thế nào thì ta cũng nên khóc lớn một hồi đi, thất nghiệp cơ mà.

Nhưng ta lại cứ như vậy bình tĩnh trở lại, trong óc bắt đầu nghĩ, thứ Hai đi làm thủ tục tạm rời cương vị công tác, còn có một đống lớn đồ đạc gì đó mang đi như thế nào, một ít đồ vụn vặt làm cho đầu óc tràn đầy.

Qua tầm nửa giờ, điện thoại của ta lại vang lên, vẫn là An công tử.

"Tô Nhuận, cô làm sao vậy?"

"Không có việc gì."

"Xảy ra chuyện gì?"

"Không có việc gì mà! Tôi đang suy nghĩ xem một đống này nọ ở công ty kia thì làm sao bây giờ, còn có cà phê mà công ty mua uống rất ngon, thời điểm tôi đi có thể thuận tay mang đi hay không, còn có a, tôi rất luyến tiếc Hasse, còn luyến tiếc đồng nghiệp trước kia ở bộ phận đề án, cũng đã rất lâu rồi tôi chưa gặp chị Khổng..."

Ta chủ yếu là đang trình bày nói lời từ biệt như thế nào, An công tử đột nhiên ngắt lời ta, "Nửa ngày này cô vẫn đang nghĩ những thứ đó sao?"

"Ừ." Ta thành thực xác nhận điều đó. Đừng nhìn bộ dáng bình thường rất phong độ của ta, kỳ thật ta rất nhớ tình bạn cũ, những thứ dùng lâu ta đều luyến tiếc vứt bỏ, trong đó có cả cảm tình. Liền ngay cả lúc tốt nghiệp đại học, nhà trường bắt chúng ta phải nộp một đống phí dụng linh ta linh tinh, thì ta vẫn rất hoài niệm trường học, bao gồm cả lão chủ nhiệm hệ bị ta chọc tức đến nỗi phải nằm viện kia.

An công tử thế nhưng đã ở bên đầu kia của điện thoại trầm mặc thật lâu, may mắn là cú điện này là anh ta gọi tới, bằng không ta sẽ rất đau ruột.

Anh ta thở dài, "Tô Nhuận, tôi là gì của cô vậy?"

Ta nhanh chóng tiện mồm nói ra: "Anh là thủ trưởng của tôi!"

"Tô nhuận! Khá lắm, chỉ mỗi thế thôi sao!"

"Này này! Anh phát hỏa cái gì a, cho tới bây giờ anh luôn luôn không để cho người ta nói thật, An công tử làm người làm thành như anh thật đúng là thất bại a!" Ta cảm khái, ở cùng một chỗ với anh ta lâu như vậy, cuối cùng là nói được một câu thật lòng, ta đây chính là được ăn cả ngã về không!

An công tử trầm mặc một lát, ta vẫn cảm thấy bị nghiện lại tiếp tực nói những lời tổn hại anh ta: "Tôi nói này An công tử, anh làm người cũng thật là thiếu đạo đức, nếu đặt anh ở xã hội cũ thì anh chính là Chu Bái Da (lột da)! À không, anh còn quá đáng hơn cả Chu Bái Da, anh thế nhưng ở mười hai giờ đêm, đúng khi tôi đang nằm mộng đẹp gọi một cú điện thoại đến làm cho trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái, anh quả thực là cặn bã a!"

An công tử không nói một tiếng nghe ta mắng chửi, chờ ta mắng đủ, anh ta tựa hồ có chút kinh ngạc nói: "Cô... Thật sự chán ghét tôi như vậy sao?"

"Đúng vậy! Tôi chán ghét anh chết bầm! Anh luôn dùng thân phận để đè ép tôi, một người đàn ông lại không biết xấu hổ luôn khi dễ phụ nữ yếu nhược!"

"Cô? Phụ nữ yếu nhược? Nhiều nhất là nhược, trí!"

Ta nghe ra được, anh ta đây là đang mắng mình, ta cười lạnh vài tiếng, học tập khẩu khí của anh ta nói: "Tốt lắm! An Tùy Dụ, bà đây về sau không hầu hạ anh nữa! Anh muốn bắt nạt ai thì bắt nạt đi thôi! Bà đây mặc kệ! Đừng có mà tới tìm tôi nữa!"

Nói xong, hào khí vạn trượng ngắt máy, thuận tay tắt máy, nằm ở trên giường như thế nào cũng ngủ không được.

Có câu nói rất đúng, không chết trong trầm mặc, mà bùng nổ ngay tại trong trầm mặc, ta đây coi như là ở trong lúc chân chó (nịnh hót) bùng nổ một lần đi, mặc kệ tên An Tùy Dụ kia đi!

Ngày hôm sau, ta mang theo đôi mắt đen xì xì xuất hiện ở phòng khách nhà mình, mẹ ta ai u một tiếng, vội vàng chạy tới nâng mặt ta, "Bảo bối! Sao làm gì lại giống như con yêu tinh thế này?"

Ta bất đắc dĩ phiên ánh mắt xem thường đầy mất hồn, chỉ vào mặt mình nói: "Ánh mắt của mẹ là bị làm sao a! Con thế này thì cũng coi là mắt gấu mèo chứ, con là quốc bảo a!"

Đồng chí Kỷ Hoài ngắt lời, "Cái dạng này của mày thì lát nữa đi đắp bã trà vào đi, đừng dọa khách chạy mất."

Ta hừ lạnh, "Cho dù con có xinh tươi trẻ đẹp thì cũng chả câu kéo được mấy khách, chỗ của mẹ vốn không có khách đến."

"Hắc! Đứa nhỏ này, sao lại nói như thế chứ?!"

"Con ăn phải thuốc nổ!"

"Mẹ thấy cũng giống."

Ta đẩy ghế ra ngồi xuống ăn cơm, mẹ Kỷ Hoài ăn no, mặc quần áo định ra ngoài, lúc gần đi, mẹ ta quay đầu nhìn ta một cái, "Bảo bối! Hôm nay đừng ra ngoài nữa, hôm nay ấn đường của mày biến thành màu đen, đi ra ngoài phỏng chừng sẽ gặp chuyện không hay ho, tốt nhất là đừng đi!"

"Chừng nào thì mẹ bắt đầu mê tín a? Không phải mẹ luôn theo đuổi chủ nghĩa phản phong kiến sao?"

"Hôm nay không phải là ngày Cá tháng tư sao, mẹ sợ mày đi ra ngoài biến thành kẻ ngốc."

Ngày Cá tháng tư ư? Đầu óc ta tựa hồ có chút sáng ra, dùng sức vỗ vài cái, trong óc hồi tưởng lại cú điện thoại đêm qua của An công tử, rạng sáng mười hai giờ? Thằng nhãi này có phải là đang gạt ta hay không nhỉ?

Đồng chí Kỷ Hoài nhảy một bước lại đây, giữ lấy tay của ta, "Không thể vỗ a không thể vỗ! Vốn đã ngốc, vỗ xong bị dở hơi thì làm sao bây giờ? Mẹ còn phải nuôi mày cả đời!"

Ta cười hắc hắc, "Không có việc gì đâu, cho dù là dở hơi thì còn có Đường Duy Cầm cơ mà, con rể mẹ khẳng định là sẽ lấy con!"

Khi ta ý thức được rất có thể là An công tử đã gạt ta, tâm tình của ta liền trong sáng thoáng đãng. Trước kia ngày Cá tháng tư, ta luôn bị lừa gạt, bởi vì ta không có khái niệm gì đối với ngày này, hôm nay thật vất vả vượt qua, ta phải cẩn thận mới được.

Trang điểm nhẹ để cho chính mình thoạt nhìn thần thái sáng láng, ta đi ra ngoài tìm Đường Duy Cầm.

Mẹ Đường nói cậu ta đến trường, không biết khi nào thì trở về, ta cũng không cảm thấy mất hứng một chút nào, lừa cậu ta qua điện thoại thì cũng là giống nhau.

"Tiểu Nhuận định đi ra ngoài à!"

Ta giật mình hoảng sợ, quay đầu nhìn thoáng qua, là bà Vương, cũng không biết là bà ấy đi đứng như thế nào, không nói một tiếng đã đứng ở ngay sau ta rồi.

"Hôm nay là ngày Cá tháng tư, đừng để bị lừa a!" Bà Vương hảo tâm nhắc nhở.

Ta nở nụ cười, bà lão cũng biết đến ngày này, có thể thấy được chúng ta bị văn hóa phương Tây xâm lấn đến cỡ nào. Ta nói, "Không có việc gì đâu bà Vương, bà yên tâm đi! Cháu thông minh tuyệt đỉnh cơ mà!"

Bà Vương nghiêng tai, "Cái gì? Tuyệt đỉnh? Rụng tóc a? Mau chữa trị a!"

"Là thông minh tuyệt đỉnh, một câu thành ngữ!"

"Cái gì?! Không phải rụng tóc a!"

Ta vui sướng gật đầu, sợ nhất là nói chuyện với bà Vương, lỗ tai bà ấy nghe không được rõ ràng lắm, cho nên luôn tạo thành hiểu lầm, đã thế bà ấy lại là người hay buôn dưa lê, một chút việc nhỏ sẽ bị bà ấy thay đổi hương vị, truyền bá đi khắp nơi.

"Đừng luẩn quẩn trong lòng a, tuổi còn trẻ đi chùa miếu mà cầu khấn! Nghe bà, đừng có xuất gia!" Bà Vương lôi kéo tay ta, ta quả thực muốn chảy hai dòng lệ nóng, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Bà Vương còn nói thêm: "Tuy rằng gần đây Duy Cầm hay cùng một người qua lại, nhưng là hai người cũng chưa từng nắm tay, ta cảm thấy quan hệ vẫn là rất thuần khiết, tiểu Nhuận cháu đừng nghĩ ngợi lung tung nha!"

"Cái gì?!" Lần này ta bị chấn kinh rồi, đây là lần đầu tiên nghĩ muốn nghe bà Vương nói tiếp, "Rốt cuộc là làm sao ạ? Bà Vương, bà mau nói cho cháu biết đi, Đường Duy Cầm có người khác rồi sao?"

"Hả? Đưa cái gì? Không được không được, đây cũng không phải là cái ngày hội gì lớn, không cần tặng đồ cho ta." Bà Vương liên tục xua tay, bước đi nhanh như một trận gió.

Ta kinh ngạc nói không ra lời, bà ấy từng luyện lăng ba vi bộ ư?

Buổi chiều, ta đến quán bar của Hasse, còn chưa tới lúc buôn bán cho nên bên trong tối đen như mực, ta cũng tùy tiện đi loăng quoăng một lát, cảm thấy khát nước thì tới nơi này.

Ta vừa gặm quả táo vừa trêu đùa Hasse, cũng không để ý nói đến chuyện sáng hôm nay, "Bà Vương cũng thật đáng yêu, Đường Duy Cầm có thể có người khác sao? Hiển nhiên là cậu ta không dám, không biết bà Vương lại từ nơi này nghe lung tung, chạy tới nói với tôi."

Mọi chuyện thường thường đều là như thế này, thời điểm vừa phát sinh thực kinh ngạc, bất chấp suy nghĩ, đến khi trôi qua thì mới hiểu được, tựa như chuyện hồi sáng nay vậy, thính lực của bà Vương, sao ta có thể tin tưởng cơ chứ?

Bóng dáng của Hasse cứng ngắc lại, ta nghe được thanh âm tí tách của nước, thế mới phát giác, nước trái cây đã sớm tràn ra ngoài, đã chảy xuống đất, ta vỗ anh ta một cái, "Này! Anh đần ra làm gì hả?"

Anh ta lấy lại tinh thần, cười cười với ta: "Hôm nay là ngày cá tháng tư nha, tôi cũng quên mất, vừa rồi suy nghĩ làm thế nào để chỉnh người khác."

Ta vừa nghe, mắt đã sáng rực lên, ngoắc ngón tay với anh ta, khe khẽ nói nhỏ.

Anh ta nhìn ta sửng sốt một lát, "Cô xác định?"

"Hậu quả tôi chịu trách nhiệm!" Ta hắc hắc cười, rất có tư thế gian trá của An công tử. (An công tử: tôi có cười đáng khinh như cô sao?)


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-54)