Vay nóng Tima

Truyện:Quy Tắc Bẫy Tập Thể - Chương 20

Quy Tắc Bẫy Tập Thể
Trọn bộ 54 chương
Chương 20
Anh đừng dựa vào tôi gần như vậy
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Lazada


Sau khi đến khách sạn, An công tử để cho ta về phòng trước nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại đi gặp đối tác.

Ta trái lo phải nghĩ đều cảm thấy việc này có gì đó cổ quái, vì thế gọi cuộc điện thoại cho Bối Quả Quả.

Đại khái là cậu ta đang ăn cái gì đó, trong miệng nói năng lẫn lộn không rõ phải đọc nhấn từng chữ, nhưng vẫn không ngăn cản được thanh âm vốn bén nhọn của cậu ta, ta thật sợ hãi cái điện thoại hàng chợ này sẽ bán đứng ta, làm cho An công tử ở cách vách nghe được.

"Đại gia Tô Nhuận a! Tốt nghiệp nửa năm, giờ cậu mới nhớ tới gọi điện cho tôi, cậu là đồ vô lương tâm, cậu mà kết hôn thì bà đây cũng không thèm đi!"

Ta nhu nhu lỗ tai, đè thấp thanh âm nói: "Bà chị à, tôi gặp nạn."

Bối Quả Quả hoàn toàn không có nghe thấy ta đang nói cái gì, tiếp tục ở bên kia khóc lóc kể lể, cái gì mà ta thực xin lỗi cậu ấy, cái gì mà năm học đầu tiên mượn một bánh xà phòng đến bây giờ còn chưa trả, cái gì mà năm thứ hai cậu ta để ý một tiểu soái ca, ta không giúp cậu ta thu phục, cái gì mà đến bây giờ ta vẫn chưa từng mang ảnh của Đường Duy Cầm cho cậu ta xem, mọi việc như thế, cậu ta thao thao bất tuyệt mắng to.

Làm cho ta thình lình chấn động toàn thân, thời điểm học đại học ta đã làm được nhiều chuyện trừ bạo an dân như vậy, mà trí nhớ của cậu ấy lại tốt như thế. Đối với những chỉ trích của cậu ấy ta cũng thực bất đắc dĩ, ảnh chụp của Đường Duy Cầm thì trước đây ta cũng thật có thấy qua, nhưng là về sau khi đã trưởng thành, cậu ta rốt cuộc cũng không để cho ta xem nữa.

Ta cùng Đường Duy Cầm thật sự là thuần khiết giống như nước cất, nói ra đều không có người tin tưởng chúng ta là người yêu, lần ôm trước của chúng ta vẫn là từ lúc còn học tiểu học thì phải, cậu ta đã cho rằng lên cấp hai là ta phải ra đi, sau đó đã chạy tới ôm ta. Nào ngờ, cấp hai vô tình đã không tách chúng ta ra được.

Về phần loại hành vi thân mật như hôn môi, thì lại càng không có. Đường Duy Cầm là một kẻ mà ta mới véo vào mặt đã thẹn thùng, chẳng lẽ ta lại không biết xấu hổ mà xuống tay như vậy sao?

Hãy còn đang ngồi đần ra một lúc, bỗng nhiên nghe được Bối Quả Quả hỏi ta: "Cậu nói cái gì gặp nạn a, nói mau, tiền điện thoại bây giờ rất đắt."

Một câu này làm ta cảm thấy như bị sét đánh, ta phỉ nhổ a! Ta là người gọi cơ mà.

Ta cẩn thận tỉ mỉ kể ra, An công tử thì cậu ấy là có biết đến, ta liền đem chuyện như thế nào trở thành trợ lý của An công tử, như thế nào bị An công tử lừa đi nói cho cậu ấy một lần.

Bối Quả quả trầm mặc trong chốc lát, ta bất an hỏi: "Cậu nói xem, có phải là An công tử là thầm mến tôi hay không? Anh ta có phải là cố ý mang tôi đi hay không?"

"Mắt anh ta bị mù à!" Thế nhưng Bối Quả Quả không cần nghĩ ngợi thốt ra câu này làm cho ta tiêu tan ý nghĩ của mình. Cậu ấy thanh thanh yết hầu, tiếp tục nói: "Phỏng chừng cũng chỉ là chuyện công mà thôi!"

"Nhưng mà vì sao lại dẫn theo tôi a? Vì sao còn đem tôi lừa đến a?"

"Cậu là trợ lý không mang theo cậu thì mang theo ai?! Cậu còn nhỏ tuổi, tư tưởng đừng có xấu xa như vậy được không, tôi cảm thấy, anh ta tốt xấu gì thì cũng là học trưởng nổi tiếng của trường chúng ta, muốn cô gái dạng gì mà chả có a, năm đó các loại hoa hậu giảng đường đều xông lên còn không được nữa là, bây giờ anh ta có thể đối với cậu có ý tưởng gì cơ chứ? Đừng có thiếp vàng lên mặt mình nữa!"

Cậu ấy nói như vậy lại làm ta buồn bực, dựa vào cái gì mà An công tử không thể để ý ta a? Ta lớn như vậy, còn chưa từng được nam sinh thổ lộ đâu, chẳng lẽ ta không thể có người thầm mến mình sao!

"Bất quá a, a Nhuận, cậu cũng phải cẩn thận, đàn ông ấy à, cũng không phải là cái gì tốt, cậu phải tận lực tránh một mình ở cùng chỗ với anh ta, trong không gian kín đáo dễ dàng gặp chuyện không may a! Còn có tôi cũng nhắc nhở cậu, mặc kệ An Tùy Dụ có cái ý tưởng gì thì cậu cũng không thể có, trò chơi mập mờ rất khó lường, nếu không cẩn thận sẽ bị lỗ vốn. Nói sau, cậu còn có Đường Duy Cầm nữa!"

Ta lại bị cậu ta nói cho mờ mịt, quả nhiên không thể miên man suy nghĩ, chỉ nghĩ một tí thôi mà ta đã thấy mơ hồ rồi.

Lại buôn chuyện với Bối Quả Quả trong chốc lát rồi mới tắt điện thoại, chuẩn bị thay quần áo đi tắm rửa, vừa mới cởi bỏ một cái khuy, thời điểm xoay người muốn lấy áo ngủ, rõ ràng phát hiện, có một người đang đứng ở cửa, thân thể cao lớn kia, dáng người cao ngất kia, khuôn mặt than kia.

Ta nhanh chóng bưng kín ngực, lớn tiếng hỏi: "An công tử anh vào bằng cách nào?"

An công tử trong tay mang theo một bộ trang phục công sở đưa cho ta, "Cô không đóng cửa, tôi gõ một lúc rồi tự mình vào."

"Anh chừng nào thì vào?"

"Cũng không bao lâu, lúc cô nói cái câu kia, 'có phải An công tử thầm mến tôi hay không? '."

Đầu ta ong lên một tiếng, nhất thời cảm thấy như có trăm ngàn con muỗi đang múa may quay cuồng ở bên tai mình, thời khắc nguy hiểm như muốn chuẩn bị cắn ta một miếng vậy.

An công tử mang theo vẻ mặt thản nhiên nhìn ta, ngược lại làm cho ta có chút ngượng ngùng, hiểu biết của ta về đàn ông cũng chỉ giới hạn ở Đường Duy Cầm, trong khoảng thời gian ngắn ta không thể biết anh ta đang tính toán gì, bộ dáng mang cười bên môi là muốn làm sao?

"Thu thập một chút, theo tôi ra ngoài, đổi ngày rồi, tối hôm nay đi gặp đối tác." An công tử thấy ta ngẩn người, tựa hồ lại còn có chút cao hứng, sở dĩ nói là cao hứng hoàn toàn bởi vì trước kia anh ta luôn hay thổi râu trừng mắt, hiện tại lại rất bình tĩnh.

Ta nguyên vốn muốn hỏi anh ta một câu, có phải anh thật sự thầm mến tôi hay không, nhưng là nhìn anh ta như vậy lại không dám hỏi, ta cũng cảm giác được, khả năng kia tính không lớn, tốt nhất ta vẫn là không nên tự rước lấy nhục.

Đổi quần áo xong, An công tử đã ở bên ngoài chờ ta.

An công tử thấy ta, thế nhưng mỉm cười với ta một chút, đương nhiên nếu cái động tác co rúm khóe miệng kia được coi như mỉm cười. Ta không khỏi run rẩy, chỉ cảm thấy phía trước gió lạnh từng trận quét qua, An công tử đây là bị làm sao vậy?

"Tô Nhuận, đến công ty cũng đã lâu như vậy, cảm giác thế nào a?" An công tử đột nhiên ôn hoà hỏi ta.

Câu nói thẳng làm cho ta choáng váng đầu một lúc, đây là lãnh đạo quan tâm cấp dưới ư? Cũng quá đột ngột, chẳng lẽ, thằng nhãi này muốn tính sổ sách với ta sao?

"Phi thường tốt, quả thực quá tốt, cảm tạ quản lí đã giúp đỡ!"

An công tử có chút vừa lòng gật gật đầu, "Nên vì công ty làm nhiều cống hiến a!"

Ta hồ nghi híp mắt lại, nhưng là căn cứ theo tinh thấn chân chó(nịnh nọt) truyền thống của các đời trợ lý, ta vẫn là dùng sức gật đầu, "Quản lí ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng công tác!"

An công tử vỗ vỗ bả vai của ta, "Bữa ăn lát nữa phải dựa vào cô đó!"

Hả?

"Theo các đồng nghiệp trong công ty nói thì cô có khả năng uống rượu phi thường, cho nên lát nữa biểu hiện cho tốt vào nhé! Cô đem bọn họ quá chén, sau đó tôi nhân cơ hội nói chuyện buôn bán, đối với một cô gái bọn họ sẽ hạ thủ lưu tình!" An công tử nói xong, dẫn đầu đi ở phía trước.

Ta kinh ngạc há to miệng ra, hơn nửa ngày mới có lại phản ứng, hóa ra anh ta thật đúng là có mục đích a, rất đáng xấu hổ, người đà ông này thế nhưng lại để cho một cô gái như ta đi uống rượu thay, anh ta thật quá xấu xa! Nhưng là đảo mắt nhìn anh ta đang tiến vào căn phòng đã đặt trước, ta lại không thể không theo sau, "Cái kia, không phải... Quản lí a... An công tử, chúng ta hãy thương lượng lại một chút đi! Tôi nói... Chậm một chút đi a!"

Thật muốn khóc quá a! An công tử anh là cái tên đần độn, quản lí thì làm sao phải đi giao dịch với khách hàng, anh như thế này không phải đang 'bắt chó đi cày' xen vào việc của người khác sao, nếu anh thật sự ký kết được hợp đồng thì anh làm cho người ở bộ phận tiêu thụ sao còn dám vác mặt ra đường nữa chứ! Làm người không thể không có lòng tốt một chút!

Mặt mũi âm trầm đi theo bên người An công tử, trong phòng đã có hai người đàn ông một phụ nữ đang ngồi, bọn họ thấy An công tử đều đứng lên ân cần chào hỏi.

An công tử cũng theo chân bọn họ hàn huyên vài câu, sau đó tiến đến bên tai ta, cười nói: "Thái độ của cô tốt một chút vào, đừng cứ như đang tham gia lễ tang."

Ta vụng trộm tỏ vẻ xem thường, ta vui vẻ nổi sao!

"Phí tăng ca gấp ba a." An công tử lại ngoài cười nhưng trong không cười nói một câu.

"Ha ha... Chào mọi người, tôi là trợ lý của An quản lí, lần đầu gặp mặt, xin được chiếu cố nhiều hơn!" Ta cười đầy sáng lạn, chạy tới bắt tay với ba người kia.

An công tử mang theo thái độ bình thường như xưa, tiếp tục trò chuyện vui vẻ với bọn họ, ta thấy khuôn mặt tươi cười như nắng ban mai kia của An công tử, trong nháy mắt nghĩ rằng cuối cùng An công tử đã gặp được thần y, trị được bệnh mặt than. Mà đối phương là nữ thư ký kia, ánh mắt cũng luôn dính chặt trên người An công tử, bên môi dẫn theo nụ cười ngượng ngùng.

Giơ ly rượu lên, mọi người cụng trước một ly.

Trong lòng ta thầm oán, trong công ty có kẻ nào đui mù nói ta có khả năng uống rượu, ca ngợi đểu ta theo kiểu ấy. Có thể uống rượu cùng thích uống rượu lại là hai việc khác nhau. Ta là thực không thích vị rượu trên người.

Sau lại có người đến mời rượu ta, An công tử cười cười ngăn cản, "Cô trợ lý của tôi đầu óc vốn hơi ngốc, uống rượu xong khẳng định sẽ càng ngốc, vẫn là để tôi đến đi."

Anh ta uống một hơi cạn sạch, tương đương hào khí. Tuy rằng ta không thể chấp nhận anh ta nói ta ngốc, nhưng là không cần đến ta uống rượu thì ta vẫn sẽ rất vui vẻ.

Một người đàn ông khác lại tiến đến kính rượu, như cũ vẫn là An công tử ngăn chặn lại.

Bỗng nhiên có người nói: "An quản lí đối với cô trợ lý này có vẻ rất quan ái."

Là cái cô trợ lý sơn môi đỏ mọng kia, An công tử cười càng sáng lạn, mắt hơi híp lại, đó là một tín hiệu chuẩn bị tức giận, ta biết rất rõ.

"Lần đầu gặp mặt." Nữ thư ký bưng lên ly rượu.

Cái này An công tử cũng khó mà nói được gì, ta chỉ có thể uống hết.

Có mở đầu, rượu về sau liền không trốn được, ta cũng không nói thêm gì cả, chỉ có vụng trộm cắn tai cùng An công tử: "Nhớ rõ tiền lương của tôi tăng gấp ba a!"

An công tử thoáng sửng sốt một chút, sau đó ta liền dấn thân vào trên bàn rượu, cùng ba người đọ sức, vung quyền nói to, cười vui liên tiếp.

An công tử ngược lại bị vứt sang một bên, anh ta nhìn ta có chút kinh ngạc.

"Tô Nhuận, đừng uống nữa." An công tử tiến lại kéo ta.

Ta đang lúc cao hứng, bỏ qua tay anh ta, "Anh đợi lát nữa đi!"

An công tử nhíu mày, ta thay phiên vỗ vào mặt ba người kia, "Còn uống nữa hay không a? Mau đứng lên a!"

Chỉ thấy ba người kia, mơ mơ màng màng lắc đầu, mồm miệng nói năng không rõ: "Không, không, không..."

"Uống tiếp a! Đứng lên đứng lên đi!"

"Tô Nhuận!" An công tử đột nhiên bắt lấy bả vai ta, lay động một chút.

Bóng dáng của anh ta lúc lắc tới lui ở trước mắt, sau đó chậm rãi chập vào với nhau, ta thanh tỉnh lên rất nhiều, nhìn bộ dáng tức giận của anh ta, nghiêm trọng hoài nghi tiếng gầm lên giận dữ kia chính là do 'giáo chủ gào thét' phát ra.

"Làm sao vậy?" Ta hỏi.

An công tử có chút nghiến răng nghiến lợi, "Cô chuốc rượu cho bọn họ! Bây giờ đều đã uống ngã rồi kia kìa!"

Ta ha ha cười rộ lên, "Này không phải là tốt sao, không phải là anh để cho tôi tới chuốc rượu sao? Tôi đây là hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc đó nha!"

"Đã bất tỉnh nhân sự thì còn ký hợp đồng như thế nào nữa?!"

Lớn bằng từng này, tính số lần ta phải chịu ủy khuất cũng không có bằng số lần phải chịu khi cùng một chỗ với An Tùy Dụ! Đầu ta nóng lên, sức rượu phát tác, một phen nhéo lấy caravat, phun mùi rượu lên mặt anh ta, "Bà đây người thì cũng đã đến, rượu cũng đã uống, lúc này anh lại trừng mắt với tôi? Anh đang làm gì đây hả?! Rõ ràng là anh đang bắt nạt tôi, anh dựa vào cái gì hả? Anh bị đau trứng à!"

Không biết có phải là nguyên nhân ta bị choáng váng đầu óc hay không, thế nhưng ta lại nhìn thấy khuôn mặt của An công tử thần kỳ mềm mại, hoàn toàn không có di chứng mặt than, ngay sau đó, khuôn mặt ấy bắt đầu mơ hồ, ánh mắt càng lúc càng lớn, cái mũi cũng càng lúc càng lớn, miệng, tai càng lớn ....

Thắt lưng của ta giống như bị cái kìm đè lại, làm cho ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái, ta vặn vẹo vài cái, dạ dày bắt đầu phiên giang đảo hải.

"Oẹ..."

Ta nôn mửa, cảm giác khó chịu ở dạ dày chậm rãi biến mất, một lát sau thư thái rất nhiều. Ta lại vừa nhấc đầu lên, thấy vẻ mặt cơ hồ bất đắc dĩ của An công tử, vừa cúi đầu, thấy được một mảng không sạch sẽ ở ngực anh ta.

Ta nháy mắt một cái rồi lui về phía sau nửa bước, trong óc lại một lần nữa ong ong, quanh quẩn một vài con số, hai vạn chín ngàn tám. Ta vội vàng cầm khăn tay đi lau quần áo cho anh ta, An công tử lại cầm tay lấy tay ta.

"Tôi không phải cố ý, ta không có tiền, đừng bắt tôi phải đền quần áo!" Cơ hồ hai mắt ta đẫm lệ, ta đều phải bội phục chính mình, tại cái thời điểm kia, thế nhưng vấn đề đầu tiên nghĩ đến là tiền.

An công tử thở dài, "Quên đi."

"An công tử tôi thật sự không phải cố ý, nếu không phải do anh dựa vào tôi gần như vậy, thì tôi cũng sẽ không khống chế được mà nôn mửa ..."

"Tôi nói quên đi." An công tử nhíu mày, bệnh mặt than tựa hồ muốn tái phát.

Ta đột nhiên sửng sốt, đầu bắt đầu rõ ràng, ta ngẩng đầu nhìn anh ta, "Anh cách tôi gần như vậy làm gì?"

An công tử dời đi ánh mắt, ho khan một tiếng, "Gọi điện thoại bảo người tới đón bọn họ về, chúng ta cũng trở về đi thôi."

"À."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-54)