Vay nóng Tinvay

Truyện:Quy Tắc Bẫy Tập Thể - Chương 05

Quy Tắc Bẫy Tập Thể
Trọn bộ 54 chương
Chương 05
Bán nữ cầu vinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Shopee


Ôm hai bản sách hay tuyệt thế kia vào trong lòng, cắp mông chạy như bay về bệnh viện.

Trên đường đi ta đều suy nghĩ, nếu An công tử nhìn thấy ta am hiểu ý người mà mua sách hay cho anh ta như vậy khẳng định sẽ đương trường cảm động mà khóc rống chảy nước mắt, sau đó đối với chuyện cửa hàng nhà ta gây nguy hại cho anh ta vứt ra sau đầu.

Ý tứ của An công tử, ta cũng hiểu được, nằm bẹp dí trong bệnh viện xác thực rất nhàm chán, cần tìm việc gì đó vui vui mà làm, xem một chút sách như Kim bình mai quả thật vừa vặn thích hợp! Giảm bớt áp lực bị nhồi nén, thêm vào đó, trong quyển sách này viết đều là tinh hoa, bảo bối của nền văn học nước nhà đó a!

"An công tử! Tôi mang về cho anh thứ tốt đây!" Ta thật kích động lôi ra từ trong lòng hai quyển sách này, ném lên giường của An công tử, mặt trên hình như còn mang theo nhiệt độ cơ thể của ta.

An Tùy Dụ vốn đang chợp mắt, bị ta dựng tỉnh, nhíu nhíu đầu lông mày, sau khi nhìn đến mấy quyển sách ta ném ra, nhất thời trừng lớn hai mắt, hận không thể xuyên thủng mấy cái lỗ trên mặt của ta, thanh âm vẫn trầm thấp kia cũng có chút phập phồng, chỉ vào bản Kim bình mai kia hỏi: "Đây là cái gì?!"

Ta hơi kinh hãi, "Anh không biết chữ sao? Thế sao không nói sớm a, để tôi mua bản tranh vẽ!"

Bàn tay của An Tùy Dụ chỉ vào bộ sách trong nháy mắt biến thành nắm đấm, nói chuyện cũng có chút hương vị nghiến răng nghiến lợi.

Chỉ tiếc, lúc ấy ta lại không thấy ra, còn thập phần nịnh nọt thấu mặt qua, "An công tử, nếu không tôi đọc cho ngài nghe nhá?"

"Tô! Nhuận!" An Tùy Dụ cắn răng, phát ra từng chữ từng chữ một.

Ta cả kinh, "Làm... Làm... Làm sao vậy?"

"Ai cho cô mua loại sách này đến cho tôi xem? Ai cho phép hả?!"

An Tùy Dụ trừng ta, giống như một con sư tử sắp nổi điên, ta có chút nghi hoặc, chẳng lẽ là ta hiểu sai ý?

Ta làm người, hướng tới là đánh chết cũng không chịu nhận sai, dù cho sai lầm rồi cũng không thể nói là ta sai lầm rồi. Vì thế, ta đem cái chăn của anh ta xốc lên một chút, ngồi khoanh chân xếp bằng ở trên giường, chỉ vào quyển Kim bình mai nói: "An công tử anh không cần hiểu sai, đây là nghệ thuật! Nghệ thuật anh có hiểu không a? Anh đừng đem thứ này trở thành cái gì đó không tốt, đây là một loại tư tưởng, bên trong có những giải thích cao siêu của cổ nhân. Anh không cần đáng khinh như vậy được không. Hơn nữa, tôi không phải còn mua thêm một quyển Đạo đức kinh cho anh nữa sao?"

Đột nhiên, có người hô to cổ họng, "Tô Nhuận! Mày là cái đồ nha đầu chết tiệt, xem tao có đánh chết mày hay không! Bà đây nuôi mày lớn đến như vậy, thế mà mày dám cùng đàn ông chạy đến nơi này thuê phòng a! Mày còn dám giấu diếm! Bà đây muốn xử lý mày!"

Điều này không thua gì so với sấm dậy đất bằng, thế cho nên An công tử cũng ngây ngẩn cả người, hai kẻ chúng ta hai mặt nhìn nhau. An công tử vừa muốn quay đầu lại, ta liền giữ chặt lấy mặt của anh ta, nháy nháy mắt với anh ta.

Đừng nhìn a, hai ta là trong sạch a, trong sạch a! Trăm ngàn đừng bàn tới chuyện ngộ độc thức ăn a! Trăm ngàn miễn bàn!

An công tử nhìn ta sửng sốt một lúc, không biết có hiểu được ý tứ của ta hay không nữa.

Ta thật sự là nằm mơ cũng không thể tưởng được, đồng chí Kỷ Hoài thật sự lại quay trở về, điều này hoàn toàn không phù hợp với cá tính tính toán chi li của bà ấy. Cho nên ta kinh ngạc, hoảng sợ, sau đó chột dạ.

"Tô Nhuận! Mày..." Thanh âm của Kỷ Hoài đề cao đến độ tám, chỉ cảm thấy lỗ tai đều ong ong vang lên.

Ta xoay người lại, miệng ngoác ra cười cười, "Ba mẹ, hai người cũng đến bệnh viện? Thực khéo a!"

Ngón tay của Kỷ Hoài chỉa vào người ta rung rung một chút, sau đó làm ra một chuyện khiến cho đoàn người chúng ta đều khiếp sợ. Nói đến lúc ấy, chiếc cằm của ta còn phải rơi xuống đất, An công tử thì trợn mắt há hốc mồm, biểu hiện của cha ta còn bình thường một ít, hơi hơi nhắm lại hai mắt, tựa hồ đang phải chịu được điều thống khổ rất lớn.

"Tô Nhuận mày là đồi tiểu tạp chủng a! Bà đem mày nuôi lớn như vậy, chính là để mày cung cấp cho đàn ông sao?! Tao với cha mày mới đi được vài hôm, mày liền cùng đàn ông đến bệnh viện, bụng mà lớn tướng ra mày bảo tao về sau làm sao nhìn được mặt người khác a! Hàng xóm láng giềng đều đã biết, mày làm Tô gia sao có thể gặp người a! Không muốn sống nữa a!"

Kỷ Hoài kêu trời gọi đất, làm ta nghe không hiểu ra sao, đây là liên quan kiểu gì a? Ta cùng An công tử? Lớn bụng?

An Tùy Dụ nghe xong những lời này của mẹ ta, thật thà chất phác liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó ánh mắt dừng lại trên bụng của ta, theo bản năng ta liền bưng kín bụng mình, trừng mắt nhìn anh ta, một bước xa xông lên phía trước đỡ lấy mẹ ta.

"Đây là bịa đặt! Ai mang thai! Ai mang thai a? Mẹ gặp qua phụ nữ có thai mà còn xinh đẹp thuần khiết như con chưa?!"

Kỷ Hoài nguyên bản đang y y nha nha kêu khóc, trông rất có dáng vẻ, không hổ là người mê diễn kịch, khi bà ấy nghe được ta nói như thế, tạm dừng một hai giây, ánh mắt giống như X quang quét đến trên người An Tùy Dụ, "Chẳng lẽ là cậu ta có?"

Nhất thời An Tùy Dụ vẻ mặt hắc tuyến, sắc mặt càng ngày càng đen.

Ta liền thấy đây là điềm báo tức giận của An công tử, lấy cá tính kiêu ngạo của anh ta khẳng định là không thể nhẫn nhịn nổi điều này, vạn nhất mà anh ta tức giận, sẽ đem chuyện ngộ độc thức ăn kia khui ra, thế thì cửa hàng nhà chúng ta không phải sẽ xong đời rồi sao.

Cho nên lúc ấy vì tránh cho thảm kịch này phát sinh, ta thực không khách khí đánh gãy ý nghĩ của Kỷ Hoài, "Mẹ nói bậy bạ gì đó! Đàn ông làm gì có cái công năng kia? Anh ta dùng cái gì để mang thai!"

Sắc mặt An công tử lại đen thêm vài phần, ánh mắt giống như sát thủ đảo qua toàn thân ta, làm cho ta không khỏi cảm giác sau lưng có gió lạnh từng trận.

Mới vừa rồi đồng chí Kỷ Hoài hiển nhiên là bị phẫn nộ che lấp mất ý nghĩ, lúc này cũng phản ứng lại một chuyện thật rằng An Tùy Dụ là đàn ông, nhưng là bà lại đột nhiên đem ánh mắt chuyển hướng về phía ta, ngay sau đó giống như Thiên vương một tay cầm Bảo tháp một tay chống vào eo, một cái bàn tay liền vươn đến, ta linh cơ vừa động, trốn ngay đến phía của An Tùy Dụ.

"Mày còn dám chạy?!"

"Bình tĩnh a!"

Kỷ Hoài không hiểu móc ở đâu ra một cái gậy phang tới, An công tử đang bệnh tật đầy mình hiển nhiên là không có dự đoán được mẹ ta lại hung hãn như thế, kết quả là trúng oan một quyền này, đương trường máu tươi phun xa ba thước, chết ngất luôn.

Mẹ ta vừa thấy trợn tròn mắt, lắp bắp nói: "Đứa nhỏ này sao lại không biết trốn đi a?"

Ba ta vừa thấy, hung hăng thở dài, "Bà đem con rể đánh chết, tiểu Nhuận của chúng ta không phải sẽ thủ tiết?!"

Kỷ Hoài than thở một câu, "Kia không phải còn có tiểu tử Đường Duy Cầm kia sao! Không cần sợ!"

Cừ thật! Tư tưởng này của mẹ ta cũng thật thông thoáng!

Ta vừa nhìn lại An công tử, nhất thời đỏ mắt, lập tức vồ lên, dùng sức lay động thân thể anh ta, "An công tử anh không thể chết a! Anh mà chết, tôi phải làm sao bây giờ a!"

Đồng chí Kỷ Hoài vừa nghe thấy, lập tức tiến đến gõ vào cái đầu của ta, "Mày xem xem, hai đứa vẫn là không có chuyện gì sao?"

Cái mũi của An công tử sợ là không bảo đảm, bộ dáng máu chảy thành sông như thế này làm cho ta ngây ngốc há hốc mồm nhìn trừng trừng, nhìn bề ngoài rất cường tráng, chẳng lẽ thực chất là nhu nhược giống Đường Duy Cầm sao? Chẳng lẽ đây là bên ngoài tô vàng nạm ngọc mà bên trong thì thối rữa?

Đồng chí Kỷ Hoài đại khái là nhìn đến trên giường còn có một quyển Đạo đức kinh dính máu, thuận tay cầm lấy đối với ta chỉ trỏ, "Mày làm chuyện bại hoại môn phong, định nghĩ xem Đạo đức kinh có thể tu thành chính quả sao? Tao phỉ nhổ vào a! Mày nói một chút xem về sau còn lập gia đình như thế nào? Nhà lão Đường bên kia phải trả lời như thế nào đây? Đứa nhỏ Duy Cầm kia trừ bỏ nhu nhược không giống đàn ông thì cũng không có khuyết điểm gì, làm sao mày lại không biết quý trọng hả?"

Ta lười nghe bà ấy thao thao bất tuyệt, đẩy hai vị lão gia ra.

"Tô Thức! Ông nhìn đứa con gái ngoan của ông xem, tôi là mẹ ruột nó, nó cũng không chịu để ý đến tôi!" Mẹ ta khóc lóc kể kể.

Ba ta giận giữ, "Tiểu Nhuận, sao có thể đẩy mẹ con hả, đẩy bố một cái là được!"

"Con cầu hai vị lão gia các người a! Vị An công tử này nếu mà chết, một nhà chúng ta đều không hay ho! Chờ con quay lại rồi nói sau!" Ta vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài.

Hai vị đồng chí Kỷ Hoài cùng Tô Thức vẻ mặt nghi hoặc, "Tiểu tử này còn có bối cảnh sao?"

Gọi bác sĩ tới, nhanh chóng kiểm tra cho An Tùy Dụ một lần, sau đó ông ta có chút suy nghĩ nói: "Ai u, hình như là não bị chấn động a!"

"Không có khả năng!" Ta lập tức trừng mắt, "Tuyệt đối không phải chấn động não, cũng không cần chụp CT não đâu."

Nói đùa sao, cái thứ đồ chơi kia biết bao nhiêu tiền không?

Cô y tá bên cạnh này đại khái là cũng coi trọng vẻ mỹ mạo của An công tử, trừng mắt nhìn ta vài cái, phỏng chừng ở trong lòng, cô ta đã đem mình trở thành cái gì đó của An công tử, mà ta chính là một nhân vật ác độc như phù thủy.

Tiễn bước bác sĩ cùng y tá, ta đem ngọn nguồn của việc này thành thật công đạo cho ba mẹ một lần, biểu tình trên mặt mẹ ta từ lúc đầu kinh ngạc, đến kinh ngạc, sau đó là khó có thể tin, cuối cùng là thất bại.

Lời kịch vẫn là, "Cái gì? Không có khả năng! Mày lừa mẹ mày sao? Vậy phải làm sao bây giờ?"

Ta lại đem chuyện hai ngày nay An công tử tra tấn ta thêm mắm thêm muối mà kể lể ra, cùng lúc là thêm vào than thở khóc lóc, thất thanh khóc rống, biểu lộ thật sâu sắc rằng, vì cửa hàng của cả nhà, ta ở chỗ An công tử đã phải ăn biết bao nhiêu khổ.

Đồng chí Kỷ Hoài ôm lấy bả vai của ta, vỗ vỗ lưng ta, vẻ mặt đau thương, ta nghĩ rằng, tối thiểu thì bà ấy cũng sẽ nói, đứa con bảo bối của ta thật vĩ đại, vì nhà chúng ta mà con phải chịu khổ, mẹ quyết định đem tiêu phí mấy ngày nay bù lại cho con, đồng thời còn cho con thêm tiền tiêu vặt. Nếu không thì bà cũng có thể nói, con ngoan, con chịu khổ rồi.

Nhưng là, tư duy của đồng chí Kỷ Hoài lại khác thường so với người ta, chỉ lăng lăng nói một câu, "Vậy mày liền vì nhà chúng ta, tiếp tục ở tại chỗ này chiếu cố An Tùy Dụ đi, trăm ngàn phải nhớ kỹ a, không thể để cho cậu ta đi tố cáo chúng ta, nếu cậu ta đi tố cáo chúng ta, bà đây sẽ cho mày biết tay!"

Hả?! Ta chỉ cảm thấy rằng hạnh phúc trên thế giới này đồng loạt im bặt dừng lại, tất cả oan khuất trên thế giới này đều hướng ta mà phi tới, hắc ám ngoắc ngoắc tay với ta.

Ngay tại thời điểm ta còn đang kinh ngạc, mẹ ta đã muốn lôi kéo ba ta chạy đi, ta chạy nhanh ôm cổ bà ấy, "Mẹ! Sao mẹ có thể như vậy a!"

Mẹ ta một bên đẩy ta ra một bên nói: "Mày hầu hạ cậu ta cho tốt thì cả nhà chúng ta đều sẽ tốt!"

Tiếp theo ta khóc kêu, "Mẹ! Nhưng con là cô nương hoa cúc a! Chuyện này nếu truyền ra ngoài, Duy Cầm sẽ nghĩ con như thế nào a? Nếu không chịu kết hôn với con thì phải làm sao bây giờ a?!"

Mẹ ta thay đổi dùng chân đá ta, "Duy Cầm không phải người như vậy! Hơn nữa, nếu nó thật sự không dám cưới mày, mẹ liền giúp mày đánh nó!"

"Mẹ! Con kiều xinh nhu nhược như vậy, mẹ cứ yên tâm đem con đặt cùng một chỗ với An công tử sao? Đây là cô nam quả nữ?!"

"An Tùy Dụ không phải người như vậy! Mẹ yên tâm! Cậu ta sẽ không làm gì mày! Mau mau buông tay!" Mẹ ta vừa nói vừa đá vào trên bắp chân nhỏ xinh của ta, ta lảo đảo bị ngã ngửa lên trên người của An công tử, đành phải trơ mắt nhìn ba mẹ ta nhanh chóng rời đi, cứ như là chân bôi mỡ vậy.

Cái gì mà kêu Đường Duy Cầm không phải người như vậy, cái gì mà kêu An Tùy Dụ không phải là người như vậy, thế chẳng lẽ ta là người như vậy?

Ta nhất thời muốn tru lên một tiếng như sói, mạng của ta sao lại khổ như vậy a!

"Sao? Để cô ở lại cô còn không muốn sao?" An công tử vẫn giả chết từ từ tỉnh lại, ôn hoà nói một câu.

Ta lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa sáng, ôm lấy khuôn mặt anh ta nói đầy vui sướng: "An công tử, anh không chết a!"

An Tùy Dụ nhíu mày, "Buông tay ra! Còn có cô cũng đứng lên cho tôi, cô định đè chết tôi sao?!"

Ta cúi đầu nhìn nhìn tư thế có chút ái muội của chúng ta, ta chính là đang ghé vào trên ngực anh ta, khoảng cách từ mặt ta đến mặt của anh ta không quá 10cm. Ta ngượng ngùng cười cười, đứng thẳng lên, lấy ngón tay chọc chọc vào ngực anh ta, thực nịnh nọt mà nói một câu, " Cơ ngực của An công tử thật không kém, cỡ 34C (đại bưởi?) à?"

An công tử không thể nề hà đành phải nhắm lại hai mắt, từ hàm răng phun ra một câu, "Mua bữa tối đi!"

Ta sửng sốt, "Không phải anh vừa mới ăn qua sao? Lại ăn nữa?"

"Vậy thì là ăn khuya! Tóm lại trong khoảng thời gian ngắn, đừng xuất hiện ở trước mặt của tôi!"

"Ừ." Ta cúi đầu yên lặng đi ra ngoài, An công tử không phải là bị bệnh mặt than chứ, ừ, nhất định là thế rồi, sắc mặt vẫn khó coi như vậy, hồi tưởng lại bộ dáng anh ta cười đùa cùng mấy cô y tá, biểu tình của bộ mặt là rất khó khăn, phỏng chừng thật sự bị mặt than, thật đáng thương.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-54)