Vay nóng Tima

Truyện:Quy Tắc Bẫy Tập Thể - Chương 04

Quy Tắc Bẫy Tập Thể
Trọn bộ 54 chương
Chương 04
Hai đồng tiền vạn năng
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Shopee


Bởi vì ta là người trực tiếp làm cho An Tùy Dụ chịu hại, cho nên ta bị anh ta bắt ở lại trong bệnh viện, nghe anh ta sai sử, còn phải chịu đựng mệt nhọc.

Đối với một người từ nhỏ vốn thuần khiết mà nói, sống chung một phòng với người như An Tùy Dụ, không khác gì cùng sói nhảy múa, ta mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm An Tùy Dụ, sợ vừa nhắm mắt lại, anh ta liền ngao một tiếng hóa thân làm sói.

Ta không phải đang nói chuyện giật gân, dù sao, trừ bỏ trước kia anh ta là học trưởng phong vân (nổi tiếng) ở trường học ta là hoàn toàn không biết gì về anh ta cả, trên cơ bản tương đương như người xa lạ, đối với anh ta có chút cảnh giác là theo lẽ thường phải làm.

An Tùy Dụ ăn uống no đủ, ngủ coi như có hương vị ngọt ngào, sợi tóc đen thùi đặt trên gối đầu, ta chỉ nói một câu là đặt, là vì tóc anh ta cắt thực ngắn, giống như mấy tên phạm nhân mới chui từ trong ngục ra vậy. Nhưng chính cái kiểu tóc không có tí hấp dẫn nàyvẫn còn có thể làm cho An công tử mê hoặc một đống tiểu y tá, làm cho tiểu y tá cứ cách nửa giờ sẽ ghé qua phòng một lần, có thể thấy được sức quyến rũ của An công tử vẫn là có.

An công tử có một đôi mắt đẹp, đôi mày kiếm anh tuấn, không giống như mấy yêu nam hiện nay, cũng không hiểu vì sao, những kẻ này có thể tồn tại a, các đại lão gia đem mình chải chuốt còn quyến rũ hơn so với bạn gái của chính mình, thế này không phải khiến cho bạn gái cảm thấy tự ti sao! Cái thứ nam nhân giống nữ nhân này thật sự đáng sợ.

An công tử có cặp lông mi khá dài, hơn nữa còn cong, ánh mắt của anh ta là hẹp dài, thời điểm mở to giống như con hồ ly, thời điểm nhắm lại có chút hương vị giống công tử ca.

Ta trừng mắt nhìn An công tử, anh ta đột nhiên tỉnh lại, sau khi chống lại ánh mắt của ta, thân thể run lên một cái, sau khi thoáng bình phục hỏi ta: "Hơn nửa đêm, cô nhìn tôi làm gì?!"

Ta kéo kéo hai bên khóe miệng, cười khan vài tiếng nói: "Không có việc gì ..."

Nếu thực không có việc gì như trong lời nói, ta đem đầu hái xuống, làm băng vệ sinh cho anh ta dùng!

Hậu quả trực tiếp của chuyện này chính là, ngày hôm sau đi học ta đỉnh một đôi mắt gấu mèo vô cùng cực đại, không thể không bùng học tiết buổi trưa, ở ký túc xá ngủ bù.

"Ai ai ai! Ăn cơm nào ..." Bạn cùng phòng Bối Quả Quả dùng chân đạp ta vài cái đầy ngoan độc.

Vốn định bịt kín chăn tiếp tục ngủ, ai ngờ nàng liên tiếp đá ta, "Ngày hôm qua cậu bắt Đường Duy Cầm cùng làm chuyện mờ ám hả? Nhìn xem vẻ mặt muốn tìm bất mãn của cậu này, chậc chậc, sa đọa nha!"

Ta vẫn thực buồn bực, ta rõ ràng là ngủ ở trên giường, thời điểm mà mỗi lần bạn Bối Quả Quả muốn dạy dỗ ta, đều là ngồi xổm ở trên giường của ta, dùng chân đá đá, tay cậu ấy dài như thế rốt cuộc là để làm gì?

"Bà đây chính là muốn tìm bất mãn! Tôi chính là như thế!" Ta nóng nảy, cãi lại vài câu.

Bối Quả Quả vừa nghe cũng nóng nảy, ngồi xuống bên người ta, hỏi: "A Nhuận làm sao vậy? Ai chọc giận cậu?"

Ta nước miếng tung bay đem chuyện liên quan tới An Tùy Dụ nói cho cậu ấy, thuận tiện cũng nói chuyện làm ta giận sôi người buối sáng ngày hôm nay.

Ta một đêm không ngủ, rửa mặt xong, sau đó vừa nhấc đầu đột nhiên thấy khuôn mặt của An Tùy Dụ trong gương, mặt anh ta âm trầm hỏi, "Cô định đi đâu?"

"Đi học! Tôi vẫn còn đang là sinh viên." Một đêm không ngủ, tâm tình tự nhiên không tốt được.

An Tùy Dụ à một tiếng, "Mua đồ ăn sáng rồi hãyđến trường học đi! Còn có, buổi chiều thời điểm cô tan học trở về, cũng đừng quên mua cơm."

Bối Quả Quả nghe xong sự lên án của ta, cầm lấy tay của ta, hai mắt tỏa sáng, "Cậu nói ai?! An Tùy Dụ? Thật sự sao?!"

Ta ngốc lăng gật đầu.

"A Nhuận! Cậu buôn bán lời a! Học trưởng phong vân đó a! Đó là tình nhân trong mộng của bao nhiêu nữ sinh không có não trong trường này a! Cậu chừng nào thì dẫm phải cứt chó, cậu nhặt được vận cứt chó săn a!"

Ta hừ một tiếng.

Bối Quả Quả đột nhiên nhíu mi, biến sắc mặt, lắc lắc đầu, "A Nhuận, nói như vậy đêm qua là cậu theo An Tùy Dụ làm chuyện mờ ám hả? Vậy Duy Cầm nhà các người làm sao bây giờ?"

Duy Cầm?! Đầu ta nóng lên, chạy nhanh gọi điện cho Đường Duy Cầm, "Buổi chiều tôi có một tiết Triết! Giáo sư điểm danh, cậu đừng quên thét lên giúp tôi! Hết tiết thuận tiện mua chút cơm đến cho tôi, loại ăn nhẹ ý."

Tắt điện thoại, Bối Quả Quả mang theo vẻ mặt hèn mọn chỉa vào cái mũi của ta, "Cậu nhìn cậu xem, vừa mới cùng tiểu tân hoan ngươi nông ta nông cả đêm, lúc này liền gọi điện cho tiểu người yêu cũ để sai khiến làm này làm kia, lương tâm của cậu vứt cho chó ăn hả? Bất quá, tôi còn phải nhắc nhở cậu, chuyện mà cậu cùng An Tùy Dụ có một chân trăm ngàn phải giữ bí mật, bằng không cậu về sau bước ra cửa liền thảm."

"Vì sao? Anh ta đã tốt nghiệp rồi, còn có thể trở về kích động đoàn người quần ẩu tôi được sao?"

"Anh ta không cần kích động, trường học này có bao nhiêu fan của anh ta cậu biết không? Có bao nhiêu fan của Đường Duy Cầm cậu biết không? Nếu làm cho bọn họ biết, mặt hàng như cậu có thể thu được hai tiểu mỹ nhân, cậu còn có mạng sống để đi ra ngoài sao? Cậu lại chả sớm bị giẫm nát bét ý chứ!"

Ta không cho là đúng, "Cậu đang nói chuyện giật gân à? Tôi cùng An Tùy Dụ rất thuần khiết!"

Bối Quả Quả cắt một tiếng, "Chờ các người không thuần thì lại nói cho tôi biết đi."

Buổi chiều tan học, Đường Duy Cầm quả nhiên vội đưa cơm tới cho ta. Cậu ta đứng dưới ánh mặt trời, thời điểm đưa hộp cơm cho ta, ánh sáng phản chiếu nhìn thật tốt đẹp.

Ta nở nụ cười, ánh mắt cong cong, bên trái gương mặt có một cái núm đồng tiền nho nhỏ, ta đứng ở nơi đó, thoáng thấp đầu, cắn môi dưới, ánh mắt nhìn xuống mũi chân của cậu ta.

Sau một lát yên tĩnh, Đường Duy Cầm mở miệng nói: "Tô Nhuận, miệng của cậu bị rút gân sao? Muốn tôi đưa cậu đi phòng y tế hay không?"

"Cái gì?! Cậu nói cái gì?" Ta ngẩng đầu trừng cậu ta, "Cậu mới bị rút gân! Tôi đi đây!"

Cầm hộp cơm nổi giận đùng đùng tiêu sái mà đi, cậu ta thực nghe lời chưa có đuổi theo ta, người này có đôi khi não thật là óc bã đậu, ta là nói không cho phép đi theo ta, nhưng cậu ta cũng phải nghĩ một chút mà mạnh mẽ giữ chặt ta, sau đó cường ôm cường hôn cái gì, ta còn có thể phản kháng cậu ta chắc?!

Thời điểm đi vào phòng bệnh, bên trong cơ hồ có thể nói là chật kín người, vài cô y tá vây quanh giường bệnh của An Tùy Dụ, làm cho phòng bệnh nguyên bản vốn chật chội càng trở nên đầy ứ. Các cô y tá cười nói một ít chuyện thú vị, An Tùy Dụ nghe xong phần lớn không lên tiếng, ngẫu nhiên cũng chỉ là ừ một tiếng, hoặc là nói, như vậy a.

Cứ việc An Tùy Dụ lạnh nhạt như thế, mấy cô y tá này vẫn là thập phần nhiệt tình.

Ta ở vòng ngoài đứng một lúc lâu, các vị y tá đem phòng tuyến bố trí thật tốt quá, ta căn bản không thể đột phá đi vào, chỉ có thể ở phía sau giương mắt mà nhìn.

"Tô Nhuận? Cô đã đến rồi." An Tùy Dụ phát hiện ra ta, đối với ta nhướng mày cười.

Các cô y tá phát ra thanh âm sợ hãi, biểu tình này của anh ta thật sự là đẹp mắt, khuôn mặt tinh xảo của người đàn ông hơi điểm chút mỏi mệt, lại còn đối với cô cười giống như ánh nắng mùa xuân.

Ta đem ánh mắt dời đi, xuyên qua đám người, đem cơm đặt ở trên bàn, "Ăn cơm thôi!"

Các vị tiểu y tá lưu luyến không rời rời đi, An Tùy Dụ thủy chung cũng không nói cái gì, anh ta yên lặng ăn cơm, ta xem mà một bụng tức, mùa hè nóng nực như vậy, ta ở bên ngoài chạy tới chạy lui, anh ta thì cùng mấy tiểu cô nương tâm sự thật vui, thế này không phải cho ta xem ngột ngạt sao!

"Anh nhưng thật có vẻ thích ý nhỉ? Trò chuyện với nhau rất vui sao!"

An Tùy Dụ ngẩng đầu nhìn ta một cái, hàm nghĩa thâm hậu. Ta chỉ cảm thấy, cái liếc mắt này của An thiếu gia thật không đơn giản, vì thế không thèm nhắc lại, hiện tại anh ta thân là đại gia của ta, ta vừa rồi là có điểm lỗ mãng, hẳn là căn cứ mọi sự thuận theo thái độ.

"Lại đây xem bạn trai a!" ông chú giường bên cạnh chào hỏi ta.

Ta xua xua tay, "Không không không! Anh ta cũng không phải là bạn trai của cháu!"

Ông chú cười cười, "À à à, đó là tôi lầm, vợ chồng son cảm tình cũng thật tốt."

Đang ăn cơm An công tử đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ông chú kia một cái, ta nhìn chằm chằm lấy An công tử, sợ anh ta tức giận, dù sao anh ta ở trường học của chúng ta cũng coi như là danh nhân, là danh nhân liền đều sợ có chuyện xấu. Nhưng mà, An công tử chỉ là cười cười, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Ta vỗ vỗ ngực, lo lắng hơi chút thả lỏng. Nhưng là bỗng nhiên, ta lại bắt đầu thấy căm tức, có ý tứ gì a, bà đây với nhà anh có chút chuyện xấu mà anh còn không vui sao!

Không bao lâu, y tá lại tới nữa, lúc này đây thì không phải kiểm tra phòng.

"An tiên sinh, phòng bệnh bên kia đã được chuẩn bị tốt rồi, anh có thể đổi qua."

An Tùy Dụ gật gật đầu, tiếp tục mặt than nói một câu, "Cám ơn."

" Cái gì a?!!!" Ta vừa nghe lập tức giật mình một cái nhảy bổ lên, vọt tới trước mặt y tá, "Cô nói ai muốn đổi phòng bệnh? Đổi như thế nào?"

Tiểu y tá lui về phía sau nửa bước, nơm nớp lo sợ nói: "An... An an tiên sinh buổi sáng có nói muốn đổi đến phòng bệnh cao cấp."

"Phòng bệnh cao cấp?! Cũng không phải ở cữ, còn định chiều chuộng như vậy sao!" Ta nhất thời nhe răng nhếch mép, vừa đau thịt lại đau lòng, viện phí thế này sẽ tăng nhiều lắm a, ta nào có nhiều như vậy tiền cho anh ta tiêu xài?

Sớm nhìn ra đến An công tử là thân người nhưng dạng cẩu, hoặc là cái kẻ chỉ biết hưởng thụ, hoặc là cái kẻ bị người bao dưỡng để hưởng thụ, ta chạm vào liền không hay ho thế này đây.

Ta chính đang thì thào tự nói, vừa quay đầu lại thấy được An thiếu gia nhăn nhó khuôn mặt, giống như cái bánh kếp vậy.

"Phí nằm viện tôi trả." An thiếu gia theo hàm răng bài trừ ra những lời này, có thể thấy được anh ta có bao nhiêu phẫn nộ.

Ta rất muốn nói cho anh ta, tức giận không tốt, sẽ thương tổn đến gan a, chính là ta vừa nghe đến câu anh ta tự mình gánh vác phí dụng, liền lập tức tươi cười rạng rỡ, nói với y tá: "Vậy nhanh đổi a! Trước đổi anh ta đi chỗ nào? Cô nói đi!"

Tọa lạc hướng bắc nam, phòng bệnh mới củaAan công tử thập phần thoải mái, có cửa sổ to sát đất, có thể xem tới được hoa viên, cảnh sắc lịch sự tao nhã. An công tử sắc mặt có chút tái nhợt, môi thoáng có nhan sắc, thời điểm anh ta nói chuyện cũng nhìn ra được môi hồng răng trắng.

An công tử nhìn ra ngoài cửa sổ hình như chút suy nghĩ, ta cúi đầu như có chút suy nghĩ, tuy rằng trong lòng ta là đang đối với anh ta khinh bỉ, nhưng là ta không thể không vì cửa hàng nhà mình mà đi lấy lòng anh ta, ngay cả ta có một vạn cái không muốn cũng không thể nói ra, còn phải cười cười đối mặt, đây chính là cuộc sống nha!

"Tô Nhuận." An Tùy Dụ đột nhiên gọi ta.

Ta lập tức lấy lại tinh thần, mỉm cười ngọt ngào, "An công tử có gì phân phó nha?"

"Đi mua giúp tôi mấy quyển sách về đi."

Ta gật gật đầu, suy nghĩ một chút lại quyết định chụp vài câu mông ngựa, "An công tử quả nhiên bác học đa tài! Bệnh nguy kịch còn không quên đọc sách a! Quả thật là nhân tài quốc gia a!"

Chỉ thấy khóe miệng An Tùy Dụ run rẩy vài cái, hung hăng trừng mắt nhìn ta một cái.

Mua sách cũng là một môn học vấn, cửa hàng sách thì tốt nhưng là đắt a, mấy quán nhỏ lề đường thì chất lượng không ổn, ngẫu nhiên có sai chữ, nhưng là giá cả khá tiện nghi, những năm gần đây, ta một bên thì vô cùng thống hận sách lậu, một bên lại chẳng biết xấu hổ đi mua sách lậu, trong lòng biết đây là cử chỉ bất nghĩa, nhưng cũng không có biện pháp, trong túi không no đủ a.

Ra bệnh viện, có mấy cái ngõ nhỏ, ban ngày rất là náo nhiệt, các loại đồ ăn vặt, đồ tạp hóa, rực rỡ muôn màu, tự nhiên cũng sẽ có sạp bán sách. Đi không bao lâu liền thấy một cái quán sách, ông chủ là một người đàn ông trung niên, trong tay cầm một quyển không biết là sách gì đang đọc đầy ngon lành.

Trên mặt đất trải một tấm vải trắng, các quyển sách liền đặt tại trên mặt, khá lộn xộn. Ta ngồi xổm trước mặt chọn trong chốc lát, trừ bỏ một tay tro bụi lại không chỗ nào tìm được, liền hỏi:" Ông chủ, có Kim bình mai * không?"

Ông chủ đầu giương lên nhưng mắt không ngẩng theo, thuận tay từ trong đống sách đào ra một quyển, ném cho ta, ta vừa thấy thì đúng là Kim bình mai, không khỏi bội phục ông chủ quán, thật sự là lợi hại! Phải tu luyện bao nhiêu năm mới có thể móc sách nhanh mà chuẩn như vậy a?

An Tùy Dụ sai ta tới mua sách, kỳ thật ta biết, nếu không phải trong phòng bệnh không có đầu DVD, phỏng chừng đã kêu ta mua đĩa, lũ đàn ông, có thể lý giải!

"Bao nhiêu tiền một quyển a?" Ta hỏi.

"Hai đồng!"

"Mua!"

Hào phóng đưa qua hai đồng tiền, sau khi tay cầm lấy sách, lại nghĩ, An công tử vạn nhất xem tẩu hỏa nhập ma thì làm sao bây giờ? Ta phải cứu lại anh ta a!

Vì thế lại hỏi: "Ông chủ có Đạo đức kinh không?"

Ông chủ nguyên bản ánh mắt vẫn chôn ở trong sách, rốt cục nhìn ta liếc mắt một cái, lộ ra thần sắc kinh ngạc, đại khái là chưa từng gặp gỡ ai như ta vậy, mua sách đều có giới hạn.

Lần này ông lục hồi lâu mới tìm ra một quyển Đạo đức kinh cũ kỹ đưa cho ta, ta ở trong tay lắc lắc, hỏi: "Bao nhiêu tiền a?"

"Cũng hai đồng!"

Ta nhất thời chấn động toàn thân! Giá tốt! Hai đồng vạn năng a!

* Sach Kim Bình Mai: Câu chuyện Kim Bình Mai vốn được phát triển từ một số tình tiết trong tác phẩm Thủy Hử của Thi Nại Am. Trong Thủy Hử, tên cường hào Tây Môn Khánh (西门庆) thông dâm với vợ của Võ Đại Lang là Phan Kim Liên nên đã lập mưu giết chết Võ Đại Lang. Sau này, em của Võ Đại Lang là Võ Tòng giết cả hai để báo thù cho anh. Trong Kim Bình Mai, những diễn biến liên quan tới cuộc sống của Tây Môn Khánh và những thê thiếp, trong đó có ba nhân vật nữ kể trên, được miêu tả phong phú. Nhiều cảnh miêu tả cuộc sống hưởng lạc đồi trụy của Tây Môn Khánh sống động đến từng chi tiết khiến cho cuốn tiểu thuyết này bị coi là sách khiêu dâm và bị cấm.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-54)