Vay nóng Tima

Truyện:Quãng Thời Gian Trong Hồi Ức - Chương 09

Quãng Thời Gian Trong Hồi Ức
Trọn bộ 18 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-18)

Siêu sale Shopee


Hôm sau Dư Tịnh tuân thủ lời hứa, đến trung tâm làm kiểm tra, vì là nhân viên của bệnh viện nên trung tâm rất chăm chút cho cô, rất nhanh cô đã có được báo cáo xét nghiệm.

"Huyết áp hơi thấp, những cái khác đều bình thường." Bác sĩ Tiêu chuyên phụ trách xét nghiệm cười nói.

Dư Tịnh thầm nghĩ, thế là cũng tìm được một lí do đường hoàng chính đáng cho bệnh đau đầu chóng mặt rồi.

"Không có vấn đề gì to tát, hàng ngày tập thể thao, ăn đồ bổ uống nhiều nước là được."

Dư Tịnh mỉm cười gật đầu.

Đúng lúc này, có người đẩy bật cười ra, động tác quá mạnh khiến cánh cửa đập vào tường phát ra âm thanh rất lớn.

Bác sĩ Tiêu cau mày: "Chuyện gì vậy?"

Bên ngoài lao vào một người chưa đợi Dư Tịnh nhìn kĩ ngoại hình gương mặt đã ăn một cái tát rất mạnh.

"Hồ li tinh" Người kia chửi.

Dư Tịnh bị đánh đến choáng váng, cô ôm mặt không hiểu gì.

Bác sĩ Tiêu biến sắc: "Cảnh Hà, em làm gì thế?"

"Tôi làm gì à, anh còn không biết hay sao?" Người phụ nữ tên Cảnh Hà hừ một tiếng.

"Đúng là bậy bạ!" Bác sĩ Tiêu quay sang Dư Tịnh: "Thật có lỗi với cô quá."

Dư Tịnh không nói gì.

Ch càng điên tiết: "Còn thương hoa tiếc ngọc quá nhỉ."

"Phó Cảnh Hà rốt cuộc cô muốn gì?" Bác sĩ Tiêu chỉ vào cô ta chất vấn.

Phó Cảnh Hà trợn mắt giận dữ: "Tiêu Nhân Kiết tôi chỉ cho ả một bài học nhỏ thôi, anh cuống cái gì! Đây chính là cái giá ả phải trả vì cướp chồng người khác."

Bác sĩ Tiêu giận dữ: "Cô bị thần kinh hả?"

"KHai thật đi anh và con hồ li tinh này ở bên nhau bao lâu rồi?" Phó Cảnh Hà lạnh lùng hỏi.

Dư Tịnh tức đến ngón tay cũng run lên, cơ thể cũng run bần bật không kiểm soát được. Bỉ sỉ nhục như vậy, là ai thì cũng không chịu được.

Bác sĩ Tiêu quát to: "Cô muốn phá thì về nhà mà phá đừng làm ảnh hưởng tới công việc của tôi."

"Công việc?" Phó Cảnh Hà cười lạnh: "Tôi muốn tất cả mọi người phải nhìn rõ bộ mặt thật của anh."

Chỉ mấy phút thôi mà cả trung tâm xét nghiệm đã tụ tập rất đông, mọi người đều nghe đồn mà kéo tới, hiếm khi có scandal làm sao bỏ qua được.

Dư Tịnh vừa tức vừa xấu hổ, chuyện này không liên quan tới cô, tự dưng bị ăn tát đã đành lại còn dính vào chuyện vợ chồng người ta. Cô quay người tính đi thì bị Phó Cảnh Hà kéo lại: "Muốn chạy hả? Không dễ thế đâu?" Cô ta hét lên: "Mọi người mau đến đây xem đôi gian phu dâm phụ này đi."

"Cô!" Dư Tịnh vừa tức vừa sững sờ.

Phó Cảnh Hà cười rất kì dị, hôm nay cô ta đến để làm cho họ mất mặt, nếu không sao hả giận được, bên ngoài rất ồn ào, mọi người nhìn Dư Tịnh có vẻ bất mãn.

"Cô đừng ngậm máu phun người!" Mắt Dư Tịnh như tóe lửa.

Sắc mặt bác sĩ Tiêu nhanh chóng sa sầm, ly trà trong tay đập mạnh xuống bàn: "Phó Cảnh Hà cô đừng quá đáng."

"tôi quá đáng à?" Móng tay dài và nhọn của Phó Cảnh Hà như xỉa vào mặt bác sĩ Tiêu: "MỌi người nói xem anh ta có người đàn bà khác ở bên ngoài, lẽ nào còn bắt tôi nhẫn nhịn im lặng."

Bác sĩ Tiêu tránh ra, vẻ mặt dửng dưng: "CHuyện này không liên quan tới Tiểu Dư, có chuyện gì cô cứ trút giận lên mình tôi thôi."

"Anh còn bảo vệ ả hả?" Phó Cảnh Hà nổi giận đùng đùng, cơn giận rực lên trong mắt khiến người ta thấy bất an vô cùng. Những người đến xem đã đứng kín đến mức nước chảy không lọt, chỉ trách, thương hại, an ủi, cổ vũ...

Âm thanh nào cũng có.

Nước mắt Dư Tịnh rơi lả chã, cô chưa bao giờ ấm ức như lúc này.

Bác sĩ Tiêu nắm chặt hai tay Phó Cảnh Hà, trầm giọng: "TIểu Dư cô đi trước đi, chuyện này tôi sẽ giải thích sau."

Dư Tịnh quay lưng bỏ đi thật nhanh không nhìn ra đằng sau Phó Cảnh Hà vẫn hét the thé: "Hồ li tinh mày đừng chạy, có giỏi thì nói rõ trước mặt tao đi." Đám người không rõ chân tướng tự động đứng dạt ra nhường đường, nhưng vẫn xì xào chỉ trỏ Dư Tịnh.

Dư Tịnh vừa giận dữ vừa xấu hổ, hàm răng cắn chặt môi đến bầm tím, cô chạy đến một góc vắng người, ôm hai tay từ từ ngồi bệt xuống, nước mắt nhạt nhòa, cô xưa nay hiền lành dịu dàng, đối xử với bệnh nhân chu đáo ân cần, thân thiện với đồng nghiệp, chưa từng đắc tội với ai, hôm nay lại bị sỉ nhục thế này khiến cô làm sao không đau lòng buồn bã cho được. Từ nhỏ đến lớn cô được bố mẹ thương yêu cưng chiều, Trình Lãng chăm sóc bảo vệ, Hứa Gia Trì lại xem cô như báu vật, ngoại trừ lần yêu sớm bị bố mẹ mắng mỏ một trận nhưng vẫn không nỡ đụng đến một ngón tay của cô, cơn ấm ức trong lòng cô khó mà trút được, càng nghĩ càng tủi thân khóc dữ dội hơn.

Một đôi giày da đen xuất hiện trong tầm nhìn hạn hẹp của cô, sau đó có người nhẹ nhàng đỡ cô lên, sau đó có người nhẹ nhàng đỡ cô lên, giọng dịu dàng hỏi: "A Tịnh, em sao vậy?"

Dư Tịnh mở to đôi mắt ngấn nước, người đó lại chính là Trình Lãng, mũi cô cay cay, nước mắt lại rơi xuống.

Trình Lãng ôm cô vào lòng, giọng trầm ấm: "A Tịnh, xảy ra chuyện gì thế? Đừng khóc mọi việc đã có anh."

Dư Tịnh có chút hoảng hốt, giống như lại trở về nhiều năm về trước, nhớ lại năm đó lúc tham gia kì thi thử, kết quả thi của cô so với trường lí tưởng mà cô đăng kí còn thiếu vài điểm. Khi ấy cô cũng khóc đến đứt ruột đứt gan như thế này. Trình Lãng ôm chặt lấy cô, vỗ về an ủi cô: "A Tịnh, đừng khóc. Mọi chuyện đã có anh." Lúc đó Dư Tịnh còn nổi cáu với anh: "Người thi không tốt có phải là anh đâu, có anh cũng vô dụng." Trình Lãng dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nói bằng giọng cực kì dịu dàng: "Dù cho em thi vào trường nào, anh cũng sẽ theo em."

...

Dư Tịnh im lặng trong vòng tay anh một lúc bỗng tỉnh ngộ, cô ra sức đẩy Trình Lãng ra, nhắm chặt mắt hồi lâu rồi mở ra yếu ớt nói: "Em không sao?"

Trình Lãng lặng lẽ nhìn cô, cô kiên cường và bình tĩnh hơn trước nhiều nhưng anh lại không muốn thấy cô như vậy, anh mong muốn làm chỗ dựa cho cô, nghe cô kể lể, chứ không phải kìm nén và nhẫn nhịn như bây giờ.

"A Tịnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Anh cúi xuống, giọng nhẹ nhàng trầm ấm, vẫn như ngày nào.

Tâm trạng Dư Tịnh dần dần bình tĩnh trở lại, khóe môi gượng gạo nở nụ cười: "Em không sao thật mà."

"Em không gạt được anh đâu." Trình Lãng ngừng lại rồi nói: "Anh hiểu em, nếu không phải chịu nỗi ấm ức quá lớn thì em sẽ không khóc đến vậy." Anh để Dư Tịnh dựa vào vai anh: "Khóc đi, khóc được sẽ thoải mái hơn."

Dư Tịnh gục đầu, nước mắt lại ướt nhè, trong cuộc đời cô có ba lần khóc thảm nhất, lần đầu là khi cô bị ép phải chia tay với Trình Lãng, lần thứ hai là khi chị cô qua đời, hôm nay là lần thứ ba, thực ra cô không phải người yếu đuối, mọi chuyện xảy ra hôm nay cũng không đến nổi quá nặng nề khiến cô suy sụp nhưng bao cảm xúc dồn nén, giờ phút này nước mắt cứ thế trào ra, khiến áo Trình Lãng cũng bị thấm ướt.

Cánh tay Trình Lãng vòng ôm chặt lấy cô, không ngừng an ủi: "A Tịnh có phải ai trong bệnh viện ức hiếp em không?"

Dư Tịnh lắc đầu.

"Bị mắng hả?" Trình Lãng lại hỏi

"Cô ngốc." Trình Lãng xót xa: "Đến anh mà cũng không nói được à?"

Trình Lãng hiểu Dư Tịnh mà Dư Tịnh làm sao không hiểu cá tính của anh, nếu anh biết chuyện này, chắc chắn sẽ tìm vợ bác sĩ Tiêu tính sổ. Cô không mong anh làm thế. Đương nhiên cô không phải thánh mẫu, mà cô cũng cảm thấy Trình Lãng không có nghĩa vụ phải ra mặt giúp cô.

Dư Tịnh rời khỏi vòng tay anh, sửa lại tóc: "Sao anh lại tới đây?"

"Đến khám lại tiện thể mua thêm thuốc dạ dày." Trình Lãng cho cô xem cái túi trong tay.

"Vẫn ổn chứ?"

"Cũng tạm, gần đây ăn uống gì cũng khá chú ý."

Dư Tịnh mím môi: "Nhớ lúc nào cũng phải mang theo bánh, đói thì ăn, sẽ có ích cho bệnh đau dạ dày."

"Ừ, anh biết rồi." Ánh mắt trầm tư của Trình Lãng nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô: "Có cần nghỉ nửa ngày phép không, anh đưa em về nhà."

Dư Tịnh nghĩ ngợi: "Buổi chiều còn rất nhiều việc, không nghỉ được."

Trình Lãng im lặng, ánh mắt dừng trên gương mặt cô, trên đó còn có dấu tay rất rõ, anh kéo cô đến trước gương: "Em nhìn đi, bộ dạng này làm sao làm việc được."

Người trong gương mặt sưng như quả đào, gò má phải hơi sưng đỏ, gương mặt trang điểm nhẹ đã bị trôi hết, Dư Tịnh cắn môi: "Vậy làm phiền anh rồi."

Trên xe, Dư Tịnh nhắn tin Doãn Quyên để xin nghỉ, Doãn Quyên đã biết chuyện náo loạn ban nãy xảy ra ở trugn tâm xét nghiệm nên quan tâm dặn dò cô vài câu, sắp xếp cho cô nghỉ ba ngày phép.

Dư Tịnh không muốn kể, Trình Lãng cũng không ép, nhưng đã quyết định sau khi đưa Dư Tịnh về nhà rồi sẽ quay lại bệnh viện hỏi thăm chuyện này. Dư Tịnh ăn một cái tát, còn đau hơn là tát chính anh.

Trình Lãng lái xe rất chậm rãi, trên đường về kể chuyện cười cho cô nghe, nhưng cô không cười nổi cho dù miễn cưỡng cười gượng thì cũng rất khó coi.

Rất n hanh xe đã đến tòa nhà Dư Tịnh ở: "Em không mời anh lên ngồi được." Hứa Gia Trì không ở nhà, tuy rằng cô không làm bất kì chuyện gì có lỗi, cô cũng tin vào nhân cách Trình Lãng, nhưng vẫn nên tránh thì hơn

Nếu là mấy hôm trước chắc Trình Lãng sẽ mỉa mai vài câu, nhưng hiện giờ, một là anh nghĩ tới tâm trạng của Dư Tịnh, hai là anh có việc quan trọng hơn cần làm.

Anh nhìn theo Dư Tịnh lên tầng rồi quay đầu xe chạy thẳng đến bệnh viện.

Dư Tịnh về nhà rửa mặt trước, ngồi trên sofa đề đẫn sau đó vào MSN tìm Hứa Gia Trì để thổ lộ: Có đó không? Có đó không? Có đó không?

Bên kia lại im lìm.

Dư Tịnh nhìn màn hình hồi lâu, trong đầu không xua tan được chuyện xảy ra lúc trưa, cô không tĩnh tâm nổi, cuối cùng thở dài nặng nề.

Hứa Gia Trì hai tiếng sau mới hỏi: Sao thế?

Dư Tịnh đã không còn muốn kể lể nữa, chỉ nói gọn: Không sao, anh cứ bận đi mặc kệ em.

Chắc là thật sự có nhiều việc nên Hứa Gia Trì không quan tâm đến cô nữa, thậm chí anh còn không nghĩ tới chuyện Dư Tịnh vốn đang đi làm vì sao lại xuất hiện trước máy tính nữa.

Dư Tịnh khó tránh khỏi cảm thấy hụt hẫng và tổn thương.

Trình Lãng lái xe như bay đến bệnh viện, đỗ xe xong anh đến nơi buổi trưa gặp cô, ở đó tĩnh lặng, không có gì lạ. Anh nghĩ ngợi rồi chạy tới khu phòng bệnh. Anh rất thông minh, biết nơi nhiều phụ nữ nhất là nơi lan truyền tin đồn nhanh nhất, còn phòng y tá lại là nơi đông nhất bệnh viện, anh tránh tầng Dư Tịnh làm việc, đến phòng bệnh khoa mắt, anh giả làm người đi thăm bệnh, tìm đại một cái tên bệnh nhân, sau khi cô y tá tìm không ra tên, anh ngồi trên băng ghế chờ trong góc giả bộ gọi điện hỏi thăm.

Không lâu sau anh nghe cô y tá nhắc đến tên Dư Tịnh. Lại một lúc sau, khi đã tìm được nguồn cơn, anh càng nghe thì đôi lông mày càng nhíu chặt, chẳng trách Dư Tịnh khóc thê thảm như vậy, bị sỉ nhục trước mặt mọi người như thế ai mà chịu nổi. Nhưng anh đã qua cái tuổi manh động bồng bột từ lâu, nếu là mấy năm trước, chắc chắn anh sẽ dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Bây giờ anh sẽ cố gắng tìm chân tướng sự việc, trả lại sự trong sạch cho Dư Tịnh.

Hứa Gia Trì hôm nay về nhà hơi muộn, trong nhà không bật đèn, lại yên tĩnh đến lạ thường. Dư Tịnh trực ban ngày, theo lí thì giờ đã về nhà lẽ nào kết quả khám không tốt? Anh tự dọa mình toát mồ hôi lạnh, sau đó vội tự an ủi: "Không thể, không thể nào."

"Tiểu Tịnh, Tiểu Tịnh!" Anh gọi to. Anh tìm một vòng trong thư phòng không có ai. Lại đến phòng ngủ, phát hiện Dư Tịnh mặc nguyên quần áo nằm trên giường hơi thở đều đều, khóe mắt có vết nước mắt chưa khô.

Hứa Gia Trì đờ người, chuyện gì thế này? Nhưng anh không muốn đánh thức Dư Tịnh, đắp chăn cho cô xong, quay lại bếp chuẩn bị bữa tối.

Dư Tịnh ngủ không ngon lắm, khoảnh khắc Hứa Gia Trì đóng cửa lại cô đã tỉnh. Cô mở mắt, hơi thở quen thuộc vương vấn bên mũi. Lúc cô ra tới phòng khách, Hứa Gia Trì đang bày hai món mặn một món canh ra bàn, thấy cô phì cười: "Dậy rồi à? HÔm nay về hơi muộn nên đơn giản thế này thôi."

"Vâng." Dư Tịnh ngoan ngoãn ngồi xuống, đưa đũa cho anh.

Hứa Gia Trì không hỏi vì sao cô khóc, cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, càng không hỏi cô vì sao một bên mặt cô bị sưng, cứ ra sức gắp thức ăn múc canh cho cô.

"Em không ăn được nhiều thế này đâu." Dư Tịnh nhìn anh vẻ mặt có chút buồn bực.

"Khóc nhiều như vậy, không húp nhiều canh bổ sung nước thì làm sao được." Hứa Gia Trì cười khẽ, ánh mắt thoáng nét thương yêu.

Giọng điệu nhẹ bẫng tỉnh bơ của anh khơi dậy tâm sự trong lòng Dư Tịnh, cô tỏ ra không vui: "Anh còn cười à!" Chỉ tại anh, nếu không vì anh giục cô đi khám thì làm sao gặp phải chuyện xui xẻo như vậy.

Hứa Gia Trì nhếch miệng: "Anh chỉ muốn thổ lộ tâm sự trong bầu không khí nhẹ nhàng thôi mà!"

Dư Tịnh kìm nén một lúc, vẻ mặt từ từ sinh động lên, anh nghĩ cách chọc cho cô vui, tuy lúc nào cũng dùng sai phương pháp nhưng dù sao cũng có lòng. Nghĩ đến đó, Dư Tịnh cũng không bực tức nữa.

Hứa Gia Trì nâng mặt cô lên, âu yếm vuốt ve: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"

Dư Tịnh thật thà kể hết cho anh nghe, không chút giấu giếm.

Hứa Gia Trì vừa nghe vừa cau mày, cuối cùng anh tỏ vẻ giân dữ đứng phắt dậy, Dư Tịnh vội kéo anh: "Anh muốn đi đâu? Manh động không giải quyết vấn đề."

"Em đưa số điện thoại của bác sĩ Tiêu cho anh." Giọng Hứa Gia Trì không bình tĩnh lắm.

Dư Tịnh chần chừ: "Gia Trì em kể chuyện này cho anh nghe không phải muốn anh bất bình thay em, em chỉ không muốn sau này anh nghe từ người khác mà hiểu lầm em thôi."

Hứa Gia Trì có vẻ sửng sốt: "Tiểu Tịnh, anh không hiểu lầm, cũng không nghi ngờ em. Anh chỉ muốn hỏi rõ chuyện này, bắt anh ta phải giải thích."

"Vậy thì càng không cần tìm anh ta, anh ta đã hứa sẽ giải thích với em." Dư Tịnh nheo mắt: "Em nghĩ, chắc là vợ chồng anh ta mâu thuẫn với nhau, em đứng ngay đầu họng súng, đợi bác sĩ Tiêu dẫn vợ anh ta đến xin lỗi em là được."

"Tiểu Tịnh, em nghĩ đơn giản quá." Hứa Gia Trì lắc lắc vai cô: "Chuyện này giao cho anh xử lí, được không?"

"Không được." Dư Tịnh từ chối ngay, vẻ mặt có phần thiếu tự nhiên: "Em còn phải làm việc ở bệnh viện, em không muốn làm to chuyện."

"Anh sẽ không làm to chuyện, nhưng anh muốn đòi lại công bằng cho em, anh không muốn vợ yêu trong sáng của anh chịu ấm ức, mà còn phải nhẫn nhịn không nói gì." Hứa Gia Trì là người ôn hòa hiếm khi nổi giận, chuyện của anh có thể nhịn, nhưng Dư Tịnh bị sỉ nhục đến thế, anh không thể nào bình tĩnh được.

Dư Tịnh hiểu tâm ý của anh, anh không muốn cô chịu bất cứ nỗi ấm ức nào, nhưng chuyện này cô không mong Hứa Gia Trì nhúng tay vào, một là bác sĩ Tiêu dù gì cũng là đồng nghiệp của cô, tuy không cùng một khoa nhưng mỗi tháng họp cũng sẽ gặp nhau; hai là cô kiên trì với suy nghĩ của mình, cho rằng đây chỉ là hiểu lầm, chỉ cần Phó Cảnh Hà chịu nhận lỗi thì chuyện lớn sẽ hóa nhỏ, chuyện nhỏ sẽ hóa không có, mọi người không cần phải làm tổn hại hòa khí với nhau. Đây là điều mà cô đã ngẫm nghĩ cả buổi chiều, cũng cảm thấy đây là cách hay nhất."Gia Trì, lần này anh nghe em được không?" Cô nhón chân, hôn lên má Hứa Gia Trì chớp chớp mắt, cọ vai vào người anh, hai tay ôm chặt eo anh.

Hễ cô làm nũng là Hứa Gia Trì hoàn toàn bại trận, nhưng vẫn quẳng lại một câu: "Nếu trong ba ngày anh ta không giải thích cho rõ, anh sẽ dùng cách của anh giải quyết chuyện này."

Dư Tịnh được nghỉ phép ba ngày, đợi khi cô quay lại bệnh viện chắc chuyện này đã êm xuôi nhiều, bác sĩ Tiêu chắc cũng có thể thuyết phục Phó Cảnh Hà đến xin lỗi cô. Cô vội gật đầu: "Được, ba ngày thì ba ngày."

Hứa Gia Trì quay lại ôm cô: "Bà xã à, em thật sự quá dễ tính."

"Ban đầu em cũng rất phẫn nộ, nhưng nghĩ kĩ thì cũng chẳng sao. Thanh giả tự thanh, em không cần giải thích với người khác, cũng không cần quan tâm ánh mắt của người khác, Gia Trì, người em quan tâm nhất chỉ có mình anh. Chỉ cần anh tin em thì những chuyện khác chẳng là gì cả." Dư Tịnh là người e thẹn kín đáo, cho dù lúc họ yêu nhau cuồng nhiệt, cũng hiếm khi nói những câu gì.

Hứa Gia Trì thấy ngực nóng lên, tìm kiếm đôi môi đỏ của cô, hôn thật cuồng nhiệt, ậm ừ nói: "Chỉ cần là em nói thì anh đều tin."

Dư Tịnh e thẹn hôn trả lại, trong lúc quấn quýt thì có tiếng chuông tin nhắn vang lên. Hứa Gia Trì buồn bực buông tay ra: "Đến thật chẳng đúng lúc tí nào."

Anh móc điện thoại ra nhìn một lúc, càng ủ rũ thêm: "Của em đó."

Từ lúc Dư Tịnh đổi nhạc chuông tin nhắn giống Hứa Gia Trì, thì thình thoảng hai người vẫn hay bị nhầm, mà cô lại tỏ ra rất thích thú. Cô mỉm cười, nụ cười ngay sau đó đông cứng.

Tin nhắn là của Trình Lãng: Em có ổn không? Em yên tâm, anh sẽ không để em bị đánh oan uổng đâu.

Dư Tịnh thấy tim hẫng xuống, nghe ý anh thì anh đã biết chuyện gì xảy ra với cô. Cũng đúng tính khí anh cô phải biết rất rõ. Mà chuyện này chắc cũng sẽ náo động thôi, đến bệnh viện hỏi rõ là biết ngay. Cô sờ sờ màn hình điện thoại, không biết nói sao.

Hứa Gia Trì vừa dọn dẹp bàn ăn vừa hỏi: "Ai thế?"

"Trình Lãng." Dư Tịnh không định che giấu: "Cậu ấy mới tới bệnh viện khám lại, đã nhìn thấy hết."

"Cậu ấy không ra tay chứ?" Hứa Gia Trì cuống lên, Trình Lãng là người nóng tính, lai bồng bột, cho dù Dư Tịnh thường xuyên mỉa mai châm biếm như có ý thù địch nhưng anh tin rằng nếu có chuyện thật thì Trình Lãng tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.

"Không, cậu ấy chỉ nhìn thấy bộ dạng thê thảm của em, chứ không thấy quá trình xảy ra." Dư Tịnh nhếch khóe môi, cười khổ.

Hứa Gia Trì thở phào: "Thế thì được. Em không biết tính nó đâu, rất nóng nảy, nhưng đã đỡ hơn xưa nhiều rồi, anh nhớ lúc nó đi học, có lần đánh nhau với người ta, mũi sưng mắt bầm quay về, làm hai bác xót vô cùng, hỏi nó nguyên nhân nó sống chết không chịu nói, lì lợm lắm."

Dư Tịnh thoáng giật mình: "Chuyện xảy ra lúc nào thế?"

Hứa Gia Trì nghĩ ngợi: "Cấp ba thì phải, về sau anh phải vòng vo hỏi thăm lẫn nhận lời nó không nói ra nó mới nói với anh vì cô bạn gái của nó."

Rèm mi Dư Tịnh rung rung, trong lòng vô cùng phức tạp, vội quay lưng đi, hơi thở dài. Nếu cô đoán không sai thì đó chính là lúc sau khi Trình Lãng tỏ tình với cô không lâu.

Trên đường về nhà cô bị mấy tên lưu manh học trường nghề gần đó chặn đường, ra lệnh cho cô nộp hết tiền mang theo trong người ra.

Dư Tịnh vốn định thà rằng của đi thay người, nhưng mấy tên kia thấy cô xinh đẹp thì lại này sinh tà tâm, động tay dộng chân với cô. Dư Tịnh hoảng loạn hét lên cầu cứ, Trình Lãng đến kịp lúc, một chọi bốn, liều mạng bảo vệ cô. Tuy Trình Lãng rất khỏe, nhưng dù sao hai tay không thể chống lại bốn người nên mặt anh nhanh chóng bị đấm mấy cú, đạp mấy phát nhưng dù bị thương anh vẫn không tỏ ra sợ hãi, lấy ống tay áo lau máu mũi rồi lại bất chấp tát cả lao lên. Ngược lại, bốn tên kia bị cách đánh không sợ chết của anh làm cho sợ hãi, tên đầu sỏ đưa mắt ra hiệu bốn tên chớp mắt đã chạy biến. Trình Lãng kéo Dư Tịnh đang sợ đến đần người vào lòng anh cuống cuồng hỏi: "Em không sao chứ?"

Dư Tịnh nấc nghẹn: "Anh bị thương thế này mà còn hỏi em có sao hay không à?"

Trình Lãng nói ngắn gọn: "Bị thương chút xíu thôi mà."

Dư Tịnh đòi đưa anh đi bệnh viện nhưng anh kiên quyết không chịu, cứ đòi đưa Dư Tịnh về nhà. Hơn nữa để tránh gặp lại chuyện xui xẻo đó, anh kiên quyết đưa cô về mỗi ngày. Hôm đó vì anh không nỡ chia tay Dư Tịnh nên cứ lẽo đẽo theo cô từ đằng xa, mới kịp đến bảo vệ cô, anh tuyệt đối không cho phép những chuyện đại loại như vậy xảy ra nữa.

Về sau Dư Tịnh mới biết Trình Lãng sau khi về đã mặc kệ bộ mẹ ép hỏi thế nào cũng không chịu nói, cuối cùng bị tra hỏi quá đành khai là đánh nhau với người ta, nhưng không hề nhắc tới Dư Tịnh khiên ông Trình cầm chổi lông gà đánh anh một trận. Về chuyện này, khi Dư Tịnh và Trình Lãng ở bên nhau, cô lại xót xa mà khóc mấy lần nữa. Trình Lãng lại tỏ ra không để tâm mà nói: "Chuyện nhỏ mà."

"Sao vậy?" Hứa Gia Trì thấy sau lưng mãi không động tĩnh, quay lại thấy Dư Tịnh đang thẫn thờ.

"Không có gì." Dư Tịnh cụp mắt xuống.

Hứa Gia Trì thắc mắc nhìn cô: "A Lãng nói gì à?"

"Cậu ấy nói..." Dư Tịnh há miệng, rồi lại nuốt xuống: "Cậu ấy hỏi chuyện buổi trưa là sao, em không muốn nói nên đang suy nghĩ lí do."

"Ờ..." Hứa Gia Trì vuốt ve gương mặt cô: "Chuyện nói dối này anh không rành, tự em nghĩ đi nhé, anh đi rửa bát đây."

Dư Tịnh: "...".

Cô bấm mấy hàng chữ, lại xóa đi bấm lại, cuối cùng chỉ còn lại mấy chữ: chuyện này không cần anh lo. Cô nghiến răng, gửi đi.

Trình Lãng không trả lời.

Dư Tịnh bĩu môi, không biết là hụt hẫng hay nhẹ nhõm nhiều hơn.

Đến tối đi ngủ, Hứa Gia Trì mới sực nhớ: "Kết quả khám của em đâu, mang ra cho anh xem."

"Anh đọc có hiểu không?" Dư Tịnh giả vờ tỏ ra kì thị.

Hứa Gia Trì như cười như không: "Cũng đúng, có chữ bác sĩ nào mà không rồng bay phượng múa đâu."

"Anh đừng bẻ cong ý em đi, em nói là thuật ngữ chuyên ngành làm sao anh hiểu được."

Khóe môi Hứa Gia Trì dần nhướng lên thành một đường cong rạng rỡ: "Vậy em giải thích anh nghe."

Dư Tịnh lấy kết quả khám trong túi ra đưa cho anh: "Chỉ huyết áp hơi thấp thôi, không có gì lớn."

Hứa Gia Trì cầm đọc mãi, đúng là không hiểu lắm nên trả lại cô: "Thế cần chú ý những gì?"

"Nghỉ nhiều làm ít, ăn canh bồi bổ dinh dưỡng, chỉ có ba điều này thôi, chẳng có gì lạ."

"Thế lúc nãy anh bắt em ăn canh là đúng quá rồi." Hứa Gia Trì một tay chống cằm, tay kia tải phần mềm trên điện thoại xuống.

Dư Tịnh chồm đến xem rồi cười lớn: Tuyển tập các loại canh.

"Bắt đầu từ ngày mai sẽ nấu canh các loại cho em ăn, nuôi em tăng lên mười cân mới được."

Dư Tịnh cuống lên: "MỚi kết hôn mấy tháng cho mà em đã tăng gần năm cân rồi."

Hứa Gia Trì chăm chú ngắm cô: "Vẫn gầy."

Dư Tịnh lập tức phản bác: "Tại anh quá mập."

"Đợi em mập đến năm mươi cân rồi anh sẽ bắt đầu giảm cân." Hứa Gia Trì cười khì.

Dư Tịnh cười khẽ: "Bây giờ em đã năm mươi cân rồi, Hứa tiên sinh, bắt đầu từ ngày mai anh đã có thể giảm cân rồi đấy."

Hứa Gia Trì cười gian xảo: "Nhưng trong lòng anh, em mãi mãi là bốn mươi lăm cân."

Dư Tịnh: "..."

Sự kiện ở trung tâm xét nghiệm còn lâu mới đơn giản như Dư Tịnh tưởng tượng, lời xin lỗi cô mong muốn cũng mãi không thấy. Ba hôm sau khi cô quay lại bệnh viện, lời đồn đã nghiêng hết về một phía, chỉ trích Dư Tịnh dụ dỗ chồng người khác, bản thân đã có chồng mà còn trơ trẽn làm kẻ thứ ba.

Dư Tịnh đờ người, sự việc diễn biến thế này, cô chưa từng nghĩ tới. Nếu không vì câu nói đó thốt ra từ miệng Thang Văn Ý, chắc chắn cô sẽ không tâm.

Thang Văn Ý chặn cô trước cổng bệnh viện: "Tiểu Dư, cậu cứ về nhà để tránh bão đi, hình ảnh năm ngoái cậu được bình bầu xuất sắc đã bị người ta bôi nhọ hết cả, nghe nói video hôm đó cũng bị người ta đăng lên trang web nội bộ, vợ Tiêu Nhân Kiệt ngày nào cũng ở lì trong bệnh viện tìm cậu để tính sổ, tình hình bây giờ rất bất lợi với cậu."

Dư Tịnh cố nhún vai vẻ bình tĩnh: "Tại sao mình phải tránh, mình chẳng làm gì cả."

"Bọn mình tin cậu cũng có ích gì, phải là vợ Tiêu Nhân Kiệt tin mới được." Thang Văn Ý cuống quýt: "Cậu mau về đi, bây giờ cô ta là một con điên, nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu." Thang Văn Ý đưa tay lên nhìn đồng hồ, ba ngày nay, Phó Cảnh Hà ngày nào cũng đến đúng giờ này, nếu hai người đụng độ nhau ở cổng thì quá tệ.

"Mình sẽ không trốn tránh." Sắc mặt Dư Tịnh tuy khó coi nhưng cuối cùng vẫn cười: "Cô ta đến thì tốt, có chuyện thì nói rõ trước mặt nhau."

"Cô ta bây giờ đang điên, nghe không nổi đâu, cậu muốn làm rõ cũng đâu nhất thiết phải lúc này, đến khi đó người thiệt thòi là cậu thôi." Sự đanh đá ghê tởm của Phó Cảnh Hà họ đãn tận mắt chứng kiến, Dư Tịnh tuyệt đối không phải đối thủ của cô ta.

Dư Tịnh vẫn lắc đầu, cô đi vòng qua Thang Văn Ý, đến phòng bệnh khoa ngoại.

Thang Văn Ý cuống quýt giậm chân, vội gọi điện cho Doãn Quyên.

Cũng may thông báo đến kịp thời, Doãn Quyên đã bắt được Dư Tịnh ở cửa thang máy: "Tiểu Dư bây giờ không cần thiết phải đương đầu với cô ta, em nghe lời khuyên của chị đi, chị không hại em đâu."

Dư Tịnh không hiểu ý hỏi ngược lại: "Nếu em trốn tránh thì chẳng phải tội danh đó là thật sao?"

Doãn Quyên nghẹn lời, nhất thời không nghĩ ra phải khuyên cô thế nào.

Dư Tịnh nhân cơ hội đi vào trong, Doãn Quyên túm lây cánh tay cô không chịu buông.

"Y tá trưởng, chị đang..." Dư Tịnh dở khóc dở cười.

Doãn Quyên thở dài: "Thôi thì chị cứ nói thật với em vậy. Đây là ý của chủ nhiệm, bảo em tạm thời nghỉ phép, đợi qua sóng gió này rồi em hãy đi làm."

"Tại sao?" Dư Tịnh thắc mắc.

"Anh ấy nói..." Doãn Quyên ấp úng, Dư Tịnh càng muốn biết nguyên nhân: "Y tá trưởng, chủ nhiệm đã nói gì?"

Doãn Quyên lại khẽ thở dài: "Anh ấy nói, em sẽ ảnh hưởng đến hình tượng tập thể của khoa chúng ta."

Dư Tịnh giận đến độ mất cả khả năng ngôn ngữ, vì cô trẻ trung xinh đẹp, chủ nhiệm luôn nói may mà có cô, nên tổng thể khoa ngoại của họ mới được nâng lên một bậc, bây giờ cô lại trở thành tội nhân phá nát hình tượng tập thể, đạo lí này thay đổi nhanh thật. Cô bị nỗi tức giận làm choáng váng, cố chấp tìm chủ nhiệm để cãi lí đến cùng.

Doãn Quyên lấy cơ thể chặn cô lại trong thang máy: "Tiểu Dư! Sao em không nghe lời khuyên của chị chứ. Lời chủ nhiệm thực sự khó nghe, nhưng Phó Cảnh Hà ngày nào cũng tới quấy phá, anh ta cũng không thể chịu nổi, bị bức ép quá mới quyết định như vậy."

Dư Tịnh bất động, mãi sau mới hỏi: "CHị Doãn, chị cũng nghĩ thế sao?"

"Đương nhiên là không, và cũng tuyệt đối tin tưởng nhân cách của em, nhưng nếu bây giờ em cương quyết đi làm, không chỉ Phó Cảnh Hà không nghe lời giải thích của em, mà còn đắc tội với chủ nhiệm, có cần thiết không?" Doãn Quyên bình tĩnh khuyên nhủ: "Em nghĩ thử đi, vài hôm nữa Phó Cảnh Hà không đến làm phiền nữa, mọi người sẽ quên chuyện này thôi. Lúc đó em xuất hiện trở lại thì chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn nhiều, em nghĩ sao?"

Dù Dư Tịnh không can tâm đến mấy thì vẫn phải thừa nhận lời Doãn Quyên nói rất có tình có lí: "Thế thì em về nhà trước vậy."

Doãn Quyên gật đầu: "Yên chí, chủ nhiệm nguôi đi một chút là chị sẽ thông báo em ngay."

Dư Tịnh ngoài gật đầu đồng ý ra thì không thể nói gì được nữa.

Vừa xuống tầng thì nhìn thấy Phó Cảnh Hà khí thề hừng hực đi vào, theo tính của cô thì chắc chắn sẽ bước tới lí luận với Phó Cảnh Hà, nhưng cô đã nhận lời Doãn Quyên sẽ nhượng bộ, nên không thể nuốt lời. Cô lẻn vào trong thang bộ đợi bên ngoài không còn động tĩnh gì mới bước ra. Cô không về nhà mà gọi điện thoại cho Hạ Sính Đình.

Hạ Sính Đình cũng là người nóng tính, mới nghe đã nổi giận: "Sao cậu không kể sớm cho tớ biết?"

"Kể cậu nghe thì có tác dụng không?"

"Đương nhiên là có, tới sẽ đứng về phía Hứa Gia Trì. Cậu xem cậu kìa, còn nghĩ cho bọn họ, bây giờ thì làm khổ chính mình."

Dư Tịnh vốn đã ôm cục tức trong bụng, bị Hạ Sính Đình trách móc như vậy, cô càng nổi cáu: "Tớ kể cậu nghe không phải để cậu mắng tớ."

"Tớ có mắng cậu đâu, tớ lo cho cậu mà." Hạ Sính Đình là bạn thân bao năm của cô, hiểu rõ nhân phẩm của cô. Cả hai đều xem người kia quan trọng hơn chính bản thân mình, Dư Tịnh xảy ra chuyện này, đương nhiên Sính Đình sẽ lo lắng.

"Bây giờ tớ phải làm sao đây?" Dư Tịnh khổ sở."Haizzz, bây giờ tớ đã có cảm giác đi làm không được mà về nhà cũng không xong rồi."

"Xùy xùy xùy, Hứa Gia Trì nhà cậu tốt như thế, mà cậu lại nói ra lời đó." Hạ Sính Đình trong giờ phút quan trọng vẫn nói giúp Hứa Gia Trì, anh chiều chuộng Dư Tịnh đến hư rồi. Đồng thời cũng hâm mộ Dư Tịnh, trước kia có Trình Lãng chăm sóc bảo vệ, bây giờ Hứa Gia Trì càng yêu chiều lo lắng. Có những người sinh ra là để được yêu thương.

Dư Tịnh than ngắn thở dài: "Gia Trì đối xử tốt với tớ thì tớ đương nhiên biết, nhưng anh ấy đoán trúng chuyện này như vậy chắc chắn sẽ đắc ý lắm."

Hạ Sính Đình vuốt trán: "Đầu óc cậu bị gì thế, lúc này đương nhiên là vợ quan trọng nhất, làm sao còn chê cười cậu."

"Thật không?"

Hạ Sính Đình cực kì chắc chắn nói: "Ừ."

"Haizz cậu hiểu anh ấy như thế ban đầu sao không thích anh ấy?" Dư Tịnh bỗng nói một câu.

Hạ Sính Đình không mắc bẫy: "BIết đùa là chứng tỏ tâm trạng cậu chưa tới mức tệ nhất."

Dư Tịnh mím môi, người hiểu cô chỉ có Hạ Sính Đình.

"Mau liên lạc với Hứa Gia Trì, một chữ cũng không được giấu anh ấy, suy nghĩ của đàn ông khác xa với lí giải của bọn mình, huống hồ là một người đàn ông yêu cậu tha thiết, anh ấy nhất định có cách giải quyết."

Dư Tịnh trầm tư: "Mấy hôm không gặp, sao cậu bỗng cao thâm khó đoán nhiều như vậy."

"Thế à?" Hạ Sính Đình cười khẽ có chút tự giễu: "Chắc vì thất tình khiến người ta trưởng thành đấy."

Dư Tịnh lặng yên không biết nói gì, rồi như đột nhiên nhớ ra điều gì, cô hỏi: "Chuyện lần trước cậu muốn tớ làm, kế hoạch tới đâu rồi?"

Thực ra là Hạ Sính Đình đã có suy nghĩ đại khái ròi, nhưng trước mắt quan trọng nhất vẫn là chuyện của Dư Tịnh, việc của cô tạm thời có thể gác sang một bên, cô nói tỉnh bơ: "Chuyện của tớ không gấp, hơn nữa phải là cậu đi làm rồi mới giúp tớ được."

Dư Tịnh nghĩ ngợi thấy cũng đúng, cúp máy rồi định gọi điện cho Hứa Gia Trì, đúng vào lúc này có điện thoại gọi tới, Dư Tịnh không kịp nhìn đã bấm nút nghe: "A lô."

"Là anh."

Dư Tịnh lập tức nhận ra giọng Trình Lãng: "Chuyện gì thế?"

"Em đang ở đâu?"

Dư Tịnh rất không muốn anh xen vào chuyện này nên bịa ra: "Đang làm việc."

"Lừa anh thú vị lắm hả?"

Dư Tịnh: "..."

Trình Lãng bước ra từ sau lưng cô, giúp cô bấm nút tắt.

Dư Tịnh bị anh dọa cho giật mình, căng thẳng nhảy dựng lên.

Trình Lãng tư lự: "Em vẫn như xưa, không chịu nổi bị hù dọa."

Dư Tịnh bực bội: "Đổi lại là anh thử xem."

Trình Lãng toét miệng cười.

Dư Tịnh bất mãn nói: "Sao anh núp sau lưng em?"

Trình Lãng không đáp mà hỏi: "Có muốn biết tình nhân của bác sĩ Tiêu là ai không?"

Dư Tịnh sửng sốt: "Anh ta thực sự có tình nhân à?"

"Đúng thế."

Dư Tịnh lẩm bẩm: "Em cứ tưởng Phó Cảnh Hà hiểu nhầm anh ta."

"Em ngây thơ quá."

Giọng điệu này giống hệt Hứa Gia Trì. Giọng Dư Tịnh mang vẻ nghi hoặc và dè dặt: "Là ai?"

"Ở đây không tiện nói, em đi theo anh."

Lúc này hai người họ đang đứng trước cổng chính bệnh viện, bệnh nhân ra vào tấp nập, không chỉ chặn đường người khác mà cũng khá 'lộ liễu'. Đó không phải chuyện tốt đối với Dư Tịnh đang cần tránh bão, đối với Trình Lãng đã ở đây ba ngày quan sát Tiêu Nhân Kiệt cũng khá bất lợi.

Dư Tịnh suy nghĩ: "Cách đây hai con đường có một quán café, những người đến đó đều là người trong bệnh viện bây giờ vẫn là giờ làm, chắc là an toàn."

"Được."

Nhưng Trình Lãng không cần cô dẫn đường, mà rành rẽ bước vào một quán café có tên gọi Bạn Cũ, kéo cô ngồi vào trong góc không ai chú ý.

"HÌnh như anh rất quen thuộc chỗ này?" Dư Tịnh dò hỏi.

"Cũng không hẳn, chỉ là hai hôm nay đến đây thường xuyên."

Dư Tịnh đưa ánh mắt tò mò nhìn anh.

"Bác sĩ Tiêu và tình nhân của anh ta, trong thời gian gọi là 'giờ làm' mà em nói, đã lén gặp nhau ở đây."

Dư Tịnh đứng bật dậy, nhìn ngó xung quanh.

"Cuống cái gì, vẫn chưa tới giờ đâu."

"Ờ." Bí mật đã được bật mí, Dư Tịnh đứng ngồi không yên.

"Hay là nhân lúc này có thời gian, em nghĩ thử xem em đã đắc tội bác sĩ Tiêu thế nào, để anh ta phí bao công sức hãm hại em như vậy."

"Hãm hại?" Dư Tịnh hoang mang.

"Anh ta có tình nhân bên ngoài là sự thật, có lẽ vợ anh ta cũng túm được một vài tin tức rồi mới tới bệnh viện làm loạn, quan trọng ở chỗ bác sĩ Tiêu làm sao để cô ta tưởng rằng kẻ thứ ba là em?" Trình Lãng phân tích lưu loát.

Dư Tịnh lập tức phủ nhận: "Hôm đó, em đến trung tâm xét nghiệm là có ý bất chợt, anh ta có phải thần thánh đâu mà đoán chuẩn như vậy."

Trình Lãng cau mày: "Đúng là hơi kì lạ."

"Hơn nữa..." Dư Tịnh ngừng lại rồi nói: "Bác sĩ Tiêu từng nói sẽ giải thích rõ với em, em nghĩ trong ba hôm nay đã xảy ra chuyện gì đó mới khiến anh ta thay đổi quyết định."

Trình Lãng cúi đầu suy nghĩ: "Em nói cũng có lí."

Dư Tịnh lại nói: "Còn một điều nữa, bác sĩ Tiêu hôm đó chỉ cần giữ tôi ở lại để mặc cho Phó Cảnh Hà đánh mắng là có thể đạt đến hiệu quả hôm nay rồi, cần gì phải để em về phiền phức như vậy, rõ ràng là anh ta đang bảo vệ em."

"Thế thì..." Trình Lãng mím chặt môi: "Vấn đề chắc chắn ở chỗ cô gái kia."

"Rốt cuộc là ai?"

"Anh không rõ tên cô ta. Chỉ biết cũng là y tá."

Sắc mặt Trình Lãng rất khó coi: "Lát nữa em nhìn thấy chắc sẽ nhận ra."

Dư Tịnh khổ sở suy nghĩ mãi, vẫn không nghĩ ra đã đắc tội với ai, cô tự nhận mình rất có duyên dù là đồng nghiệp hay bệnh nhân đều thích cô. Bố cô từ nhỏ đã dạy cô rằng, thiệt thòi là phúc, cô khắc sâu trong tim mình, không bao giờ so đo tính toán với ai, ngay cả Vương lệ Quân xưa nay ích kỉ xét nét cũng nhìn cô bằng ánh mắt khác. Cô thực sự không nghĩ ra còn có ai hận cô tới mức bắt cô phải thân bại danh liệt như vậy.

Cô đang định nói thì Trình Lãng đưa mắt ra hiệu: "Suỵt, tới rồi." Anh dúi đầu Dư Tịnh xuống thấp một chút, còn anh á sát lại, nhìn từ phía sau giống như một cặp tình nhân đang thân mật.

Người đến chỉ có một mình Tiêu Nhân Kiệt, anh ta ngồi ở ô phía trong cùng, chọn một ly cà phê.

Dư Tịnh lén lút quay lại nhìn: "Sao chỉ có mình anh ta?" Cô không kìm chế được khẽ hỏi.

"Đừng vội, người kia chắc chắn sẽ xuất hiện."

"Anh chắc chắn thế à?" Câu hỏi trong lòng Dư Tịnh mỗi lúc một nhiều.

Trình Lãng trừng mắt: "Một người không có việc gì đến đây chỉ để uống café à? Lại còn ngồi ở chỗ kín đáo nhất nữa."

Dư Tịnh đuối lí, là cô quan sát chưa kĩ. Nhưng bây giờ cô và Trình Lãng cũng rất mờ ám mà. Ngước lên là có thể trông thấy hàng mi vừa rậm vừa dài của anh, hơi thở sát bên mình.

Cô xích ra một chút, Trình Lãng nói nhẹ bẫng: "Nếu em muốn bị phát hiện thì anh không ngăn cản."

Dư Tịnh lại xích vào.

"Anh không định lợi dụng em đâu." Trình Lãng tức tối vì bộ dạng phòng bị anh của cô.

"Anh chỉ không muốn em phí công vô ích."

Dư Tịnh khẽ nói: "Em biết." Thực tế thì hai người vẫn giữ một khoảng cách nhỏ, Trình Lãng rất quân tử, trước kia là thế, bây giờ vẫn vậy.

"Cô gái kia tới rồi." Trình Lãng vội vàng ấn vai Dư Tịnh: "Lát nữa hãy nhìn."

Tim Dư Tịnh đập thình thịch, cô quá hấp tấp suýt thì làm hỏng việc.

"Bây giờ em có thể quay lại nhìn rồi, nhớ là chỉ nhìn một cái rồi quay đầu lại ngay, bây giờ vẫn chưa tới lúc vạch mặt cô ta."

Dư Tịnh hít một hơi thật sâu quay lại nhìn một cái bàng hoàng.

Trình Lãng đã chuẩn bị trước, ra sức ghì vai cô lại: "Này, tỉnh lại đi."

Mí mắt Dư Tịnh giật giật kinh hoàng, cô thực sự không ngờ lại là Phạm Viên Viên.

Phạm Viên Viên học cùng đại học cùng chuyên ngành, đồng thời cũng là bạn cùng phòng với cô. Hai người không phải bạn bè thân thiết tri kỉ nhưng mấy năm sống chung, về sau lại thực tập ở cùng bệnh viện ít nhiều gì cũng là có duyên phận. Dư Tịnh đối xử với mọi người đều rất tốt, đối với Phạm Viên Viên thì càng không cần nói, lúc thực tập hai người thường cùng nhau đi ăn, cùng nhau ra về, có lúc Hạ Sính Đình hẹn Dư Tịnh đi chơi Dư Tịnh cũng dẫn cô ta theo. Có món gì ngon Dư Tịnh cũng nhớ đến cô ta. Hạ Sính Đình vì thế còn ghen với Phạm Viên Viên. Về sau kết thúc kì thực tập, Dư Tịnh vì kết quả xuất xắc mà được giữ lại khoa ngoại, còn Phạm Viên Viên thì đến trung tâm xét nghiệm. Không biết vì tự ti hay nguyên nhân khác mà dần dần cô ta xa lánh Dư Tịnh, Dư Tịnh từng cố gắng mấy lần không có kết quả, hai người cứ thế trở thành bạn bè xã giao.

"Sao lại là cô ấy?" Dư Tịnh không hiểu, dù bây giờ chỉ là quan hệ bình thường, nhưng ban đầu dù gì cũng cùng ăn cùng ở, cùng từng rút ruột rút gan với nhau, sao giờ lại thành ra thế này.

Ánh mắt Trình Lãng lạnh lùng u tối: "Hai người là bạn." Không biết vì sao anh nhận ra. Nếu là bạn mà còn làm chuyện độc ác thế này, so với kẻ thù thì càng không thể tha thứ.

"Từng là bạn."Việc đến nước này, Dư Tịnh cũng sẽ không ngốc tới mức xem cô ta là bạn nữa.

Đôi mắt dài, sáng rỡ của Trình Lãng hơi nheo lại: "Cô ta và em có thù hận gì à?"

Dư Tịnh thành thật: "Em không biết." Cô thật sự không hiểu vì sao Phạm Viên Viên lại hận cô tới mức này.

Trình Lãng khẽ lắc đầu, cô vẫn không thay đổi gì nhiều so với trước kia. Không hề nhìn rõ thế sự. Bao năm lăn lộn trong xã hội mà ánh mắt cô vẫn trong veo. Cô tin rằng trên thế giới này không có kẻ xấu, chỉ có những người bất đắc dĩ, đugns là ngốc đến cực điểm.

Dư Tịnh im lặng một lúc rồi chợt nói: "Cho dù thấy họ ở đấy cũng không thể chứng minh họ có gì với nhau." Cô và Trình Lãng cũng ngồi ở đây mà.

Trình Lãng nhìn cô bằng ánh mắt sâu như biển cả, có một thứ cảm xúc cô không hiểu được. Anh nói: "Anh thực sự không nhìn thấy họ có cử chỉ thân mật nào, nhưng nếu không mờ ám thì có cần thiết liên tiếp ba ngày trốn tránh đồng nghiệp, lén lút gặp nhau không? Có chuyện gì không nói ở bệnh viện được à?"

Dư Tịnh im lặng. Tim cô từ từ trĩu nặng, dần dần cảm thấy lạnh người.

Trình Lãng gọi thêm cho cô một ly trà xanh: "Uống chút nước hạ hỏa đi."

Dư Tịnh ngước lên hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Trình Lãng cười: "Cũng chẳng có gì phải làm cả."

Dư Tịnh không còn tâm trạng đâu mà nói nhiều với anh, lườm một cái: "Nói trọng tâm đi."

"KHoan hãy nóng vội." Trình Lãng lại cười, anh đã nắm chắc phần thắng."Em chỉ cần làm một việc, những chuyện khác giao cho anh."

"Việc gì?"

"Có được cách liên lạc với Phó Cảnh Hà."Trình Lãng đáp gọn.

Dư Tịnh sửng sốt: "Anh cần cái đó làm gì?"

"Phải để Phó Cảnh Hà tận mắt thấy thì cô ta mới tin, cũng chỉ như thế mới trả lại sự trong sạch cho em." Cái bạt tai cô của Phó Cảnh Hà và chuyện hủy hoại thanh danh của cô ở bệnh viện, anh có thể tạm không tính toán, so ra hành vi của Tiêu Nhân Kiệt và Phạm Viên Viên càng khiên người ta phỉ nhổ.

Dư Tịnh thấy cảm xúc lẫn lộn, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Được để em thử."

Muốn tìm cách liên lạc với Phó Cảnh Hà hoàn toàn không khó, chỗ chủ nhiệm khoa có lưu giữ tư liệu về mỗi nhân viên và gia đình họ, nhưng Dư Tịnh hiện nay không tiện xuất hiện, cô không nghĩ ngợi nhiều, gọi điện cho Liên Siêu.

Di động reo mấy tiếng rồi có người nghe máy, giọng Liên Siêu ấm áp dễ nghe: "A lô."

"Bác sĩ Liên." Giọng Dư Tịnh buồn rầu khàn khàn.

"Tiểu Dư? Anh đi họp Vô Tích ba ngày, bây giờ mới biết chuyện của em, em vẫn ổn chứ? Bây giờ đang ở đâu?" Liên Siêu hỏi liên tục. Anh vừa nghe nói chuyện này đã giật mình, đồng thời cũng khá lo lắng cho cô, nhưng buổi sáng có hai ca mổ cần thực hiện nên không thể xác minh lại với người trong cuộc, bây giờ vừa xong việc thì Dư Tịnh đã gọi điện.

Dư Tịnh khẽ nói như thở dài: "bác sĩ Liên, em cần sự giúp sức của anh."

"Em nói đi." Liên Siêu không hề do dự.

Dư Tịnh thấy lòng ấm áp: "Em muốn biết số điện thoại di động của Phó Cảnh Hà vợ của Tiêu Nhân Kiệt."

Liên Siêu tuy nhận lời nhưng vẫn không yên tâm, hỏi thêm: "Tiểu Dư, em cần cái này làm gì?"

Dư Tịnh không tiện nói rõ, chỉ ậm ừ qua loa: "Em chỉ muốn cho cô ta biết chân tướng."

"Em đừng đi một mình đến gặp cô ta, Gia Trì đâu, bảo cậu ấy đi cùng, hoặc gọi thêm vài người nữa, nếu không em nhất định sẽ thua thiệt." Liên Siêu tuy không tận mắt thấy Phó Cảnh Hà nhưng nghe Vương lệ Quân kể laij nên cũng hiểu đại khái.

"Vâng, anh yên tâm, em sẽ bảo vệ bản thân."

"Vậy em đợi tin anh nhé."

Dư Tịnh gập điện thoại, nhún vai: "Đợi tin nhắn của bác sĩ Liên thôi."

Trình Lãng không đáp, có vẻ suy tư.

Dư Tịnh nghi hoặc đẩy đẩy anh: "Anh đang nghĩ gì vậy?"

Trình Lãng giật mình: "Bác sĩ Liên đó đối xử tốt với em nhỉ, hà hà."

Dư Tịnh nhăn mày: "Anh muốn nói gì?"

"KHông có gì." Trình Lãng luôn biết Dư Tịnh vốn được yêu mến, năm đó khi còn đi học, trong lớp rất nhiều nam sinh thầm mến cô, chỉ có điều đã bị anh đăng kí trước. Bây giờ anh càng không có lập trường để ghen tuông, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu.

Dư Tịnh lạnh lẽo nói: "Không có gì là tốt nhất."

Trình Lãng hơi nheo mắt lại, nhìn cô không nói gì.

Dư Tịnh không nhìn anh, tự nghịch điện thoại mình. Có lẽ buổi sáng bị chọc tức, mà cũng có thể bị vẻ mặt kì quặc của Trình Lãng ảnh hưởng, cô bỗng cảm thấy bụng dưới đau nhói. Sau đó càng lúc càng nặng, sắc mặt nhanh chóng tái mét, cô ôm bụng, cắn chặt môi. Trước kia cô có bệnh đau bụng kinh, sau kết hôn tình trạng đó đã hơn nhiều, ai ngờ hôm nay chứng đau bụng kinh lại ập tới.

Trình Lãng phát hiện cô không ổn: "A Tịnh, em sao vậy?"

Dư Tịnh không muốn nói với anh, nhắm mắt nằm bò ra bàn.

Trình Lãng cầm chìa khóa xe lên: "Anh đưa em về nhà nhé."

Dư Tịnh khoát tay: "Không cần em chịu được."

"Về nghỉ ngơi đi, có ở đây gồng lên chịu đựng thì cũng không được gì đâu."

Dư Tịnh nghĩ ngợi rồi yếu ớt gật đầu.

Cũng may lúc đó Tiêu Nhân Kiệt và Phạm Viên Viên cũng chuẩn bị trả tiền rời đi, Dư Tịnh nhịn một lúc, bụng cứ co giật từng hồi, chỉ một chút thôi mà cô đau tới toát mồ hôi lạnh.

Trình Lãng thấy cô đau đến mức đó thì vừa xót xa, vừa luống cuống: "A Tịnh, em sao rồi?"

Dư Tịnh nhíu chặt mày, khẽ nói: "Không sao, chúng ta đi thôi." Nhưng đôi chân cô nhũn ra, đi một bước cũng phải dùng hết sức, toàn thân như bị gió lạnh bao phủ, cô bất giác co rúm người.

Trình Lãng thấy thế thì không nói không rằng bế bổng cô lên.

Dư Tịnh vừa cuống vừa giận, ra sức đấm vào ngực anh: "Anh mau buông em xuống, thế này thì ra thể thống gì."

"Lên xe rồi buông." Giọng Trình Lãng ấm áp, thái độ tự nhiên bình thản.

"Ở đây gần bệnh viện sẽ bị người khác nhìn thấy, Trình Lãng em xin anh, anh thấy em gặp vấn đề còn chưa đủ phiền hay sao?" Dư Tịnh năn nỉ.

Trình Lãng dửng dưng: "Không muốn bị người ta nhìn thấy thì đừng nhúc nhích."

Dư Tịnh van xin không được, đành vùi mặt vào lòng anh, tâm trạng vừa day dứt vừa tức tối. Cô đành thừa nhận, vòng tay Trình Lãng ấm áp đáng tin, vẫn như xưa, cơn đau bụng hình như cũng đỡ hơn nhiều.

Trình Lãng bế cô lên xen, lấy một tấm thảm sau cốp xe ra đưa cho cô, chỉnh lại nhiệt độ trong xe: "Ngủ một lát đi, sẽ nhanh về đến nhà thôi."

Dư Tịnh im lặng, cô không muốn nói gì với Trình Lãng. Đến khi Liên Siêu nhắn tin cho cô số điện thoại di động của Phó Cảnh Hà, cô vẫn không nói gì, mà phóng lớn màn hình điện thoại lên, đưa thẳng cho Trình Lãng xem.

Trình Lãng rút điện thoại ra lưu lại số, hít thở thật sâu: "Còn lại cứ để cho anh."

Dư Tịnh không kìm được: "Anh chắc chắn thế sao?"

"Cuối cùng chịu mở miệng rồi à?" Giọng Trình Lãng nghe rất nhẹ nhõm, vui vẻ.

Dư Tịnh biết bị mắc bẫy, trề môi ra.

"A Tịnh..."

"Em đã nói đừng gọi em như vậy." Giọng Dư Tịnh cứng nhắc.

Trình Lãng lẳng lặng nhìn cho tới khi Dư Tịnh đỏ bừng cả mặt mũi quay mặt đi, đôi môi mỏng mím chặt.

"Đó là hồi ức còn lại trong anh, em cũng không muốn anh lưu giữ hay sao?" Trình Lãng buồn rầu nói, ánh mắt toát lên nỗi bi thương sâu sắc đâm thẳng vào tim Dư Tịnh. Cô há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ lặng lẽ thở dài.

Trình Lãng trầm mặc một lúc: "Anh biết anh rất ngốc, nhưng anh cũng không có cách nào khống chế bản thân."

"Đừng nói nữa." Dư Tịnh trầm giọng.

Trình Lãng chua xót, trong tim như có một mũi dao nhỏ đang rạch ra từng chút một.

Dư Tịnh làm sao không đau buồn, nhưng dù sao đi nữa, cô cũng không thể đáp lại."Lái xe đi." Cô khẽ nói, bây giờ tàn nhẫn với anh cũng là tốt cho anh thôi.

Trình Lãng khởi động xe, tim vẫn đau nhói, nếu nói là đau cũng không hoàn toàn chính xác, có lẽ đó là cảm giác hụt hẫng thì đúng hơn. Anh chưa từng nghĩ sẽ chen vào gia đình của Dư Tịnh, chỉ cần được nhìn thấy cô thường xuyên, khi cô cần, có thể giúp cô ngay lúc đó thì anh đã thỏa mãn rồi. Nhưng nguyện vọng nhỏ bé đó có lẽ cũng không tài nào thỏa mãn được.

Dư Tịnh vốn không định để Trình Lãng lên nhà, nhưng Trình Lãng đỗ xe xong lại lên theo. Cô vừa nãy đã làm tổn thương anh, không muốn chọc tức anh nữa, nên do dự một lúc rồi cũng im lặng.

"Trong tủ lạnh có nước uống, anh tự nhiên nhé." Dư Tịnh ném chìa khóa lên bàn uống nước, mệt mỏi nói.

"Trong nhà có đường đỏ không?"

"Hử?" Cô ngớ ra.

Trình Lãng đã chạy vào nhà bếp, lục trong tủ bát ra một túi đường đỏ, lại cắt ít gừng, nấu một bát trà gừng đường đỏ: "Uống nóng đi, ."

Dư Tịnh cầm bát trà, cảm xúc lẫn lộn. Trong đầu như có những đoạn phim ngắn hiện lên, một số việc tuy đã lâu nhưng lại chẳng tài nào quên được.

Cũng có một lần thi chạy 800 mét, cô chạy xong toàn thân như đuối sức, mà điều khiến cô suy sụp hơn cả là 'bà dì' lại tới sớm, phát hiện ra sớm tuy không đến nỗi làm bản thân thảm hại cho lắm, nhưng cơn đau sinh lí vẫn không tha cho cô. Buổi chiều tan học xong, cô miễn cưỡng leo lên xe đạp, chưa đạp được bao xa đã bị Trình Lãng chặn lại. Sắc mặt anh rất khó coi, giống như người đau bụng là anh vậy. Anh vỗ vỗ yên sau xe đạp: "Đừng lái nữa, anh chở em về."

Dư Tịnh khẽ hỏi: "Vậy sáng mai làm sao em đi học?"

"ANh đến đón em."

Dư Tịnh mừng rỡ: "Ok." Cô nhanh nhẹn khóa xe, tự động nhảy lên yên sau: "Xuất phát."

Trình Lãng hậm hực: "Cho chừa lần sau còn cố nữa đi."

"Em cũng không biết lại nặng như vậy." Dư Tịnh lúng túng.

"Sau này không được phép." Trình Lãng đanh mặt lại dạy dỗ thật đáng sợ.

Dư Tịnh tủi thân: "Anh hung dữ thế làm gì." Cô chớp mắt, rèm mi đong đưa mấy giọt nước long lanh, Trình Lãng lập tức dịu giọng lại dỗ dành: "Là lỗi của anh, anh không nên hung dữ với em, nhưng anh lo cho em, có biết không?"

"Anh còn hung dữ nữa thì em càng đau." Dư Tịnh nước mắt lưng tròng, tuy bụng còn đau nhưng mức độ khoa trương thì nhiều hơn.

Trình Lãng cuống cuồng: "Làm sao đây, hay em nhéo anh đi." Anh xắn ống tay áo lên, để lộ nửa cánh tay chắc nịch: "Đây."

Dư Tịnh cười to: "Nhéo anh thì em có hết đau được đâu."

Trình Lãng nghiêm túc: "Chí ít thì anh cũng đau cùng em."

Dư Tịnh càng khóc tợn: "Anh là kẻ ngốc nhất trên đời."

"Ừ." Trình Lãng dễ chịu gật đầu."Em nói gì thì là cái đó."

Dư Tịnh dở khóc dở cười, sắc mặt rất phong phú.

Trình Lãng đạp được nửa đường thì dừng xe lại bên vệ đường: "Em đợi nhé, anh về ngay."

Dư Tịnh thắc mắc không hiểu.

Khoảng mười phút sau, Trình Lãng từ một quán ăn nhỏ chạy ra, tay bưng một chiếc bát: "Mau uống đi."

"Gì thế này?"

"Nước đường đỏ, khó khăn lắm anh mới xin được đấy."

Dư Tịnh cẩn thận húp một ngụm, nhăn mặt: "Ngọt quá."

"Anh thừa lúc họ không chú ý, vốc một nắm to đường đỏ." Trình Lãng đắc ý nói.

Dư Tịnh: "..."

Nhưng vì tâm ý của anh, Dư Tịnh cố uống hết, không chừa giọt nào.

"Cảm thấy đỡ hơn chưa?" Trình Lãng vội hỏi.

Dư Tịnh gật đầu, miệng ngọt đến phát ngán, nhưng dạ dày lại rất ấm, khá dễ chịu.

Hai người lại lên đường.

Dư Tịnh tựa đầu vào tấm lưng rộng của anh, dịu dàng hỏi: "Sao anh biết phải uống cái này?"

"Chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy chứ." Trình Lãng đáp tỉnh bơ.

Dư Tịnh nhéo vào eo anh một cái: "Vì dụ gì kì vậy."

Trình Lãng cười hỉ hả: "Anh thấy chị anh uống rồi."

"Ồ..." Dư Tịnh vỡ lẽ. Cô lo Trình Lãng cũng từng chu đáo ân cần với người con gái khác, nỗi băn khoăn nãy giờ đã biến mất.

"Sau khi chúng ta cưới nhau, mỗi tháng anh đều nấu nước đường đỏ cho em nhé."

"Vâng." Dư Tịnh cảm thấy rất ngọt ngào, rồi bất chợt nhận ra: "Xì, ai... ai thèm cưới anh?"

"Em không lấy anh thì còn định lấy ai?" Trình Lãng cười tươi rói như nắm chắc phần thắng.

Dư Tịnh cười híp mắt: "Ngô Kỳ Long, lúc em học cấp hai đã mơ được cưới anh ấy."

Trình Lãng bỗng thắng gấp, chiếc xe dừng phắt lại. Anh quay lưng lại với Dư Tịnh, mãi không nói lời nào.

Dư Tịnh bị anh dọa cho giật mình, ra sức đẩy anh: "Này, em nói đùa thôi mà."

Vài Trình Lãng động đậy.

"Em chỉ nói chơi thôi, sao anh nghĩ là thật. HƠn nữa Ngô Kỳ Long cũng không thích em đâu."

"Ý của em là, nếu anh ta thích em thì em sẽ đi theo anh ta?" Trình Lãng tức tối.

"Ưm..." Dư Tịnh đần mặt, sao lại gặp đúng kẻ ghen tuông thế này, cô đành dỗ ngọt anh: "Em không có ý đó, sau này không nhắc tới anh ấy nữa là được chứ gì?"

Giọng nói trầm thấp lành lạnh của Trình Lãng truyền tới: "Vậy em nói xem sau này em sẽ gả cho ai?"

"Gả cho anh." Giọng Dư Tịnh nhỏ như muỗi kêu.

Trình Lãng quay lại, miệng sắp cười ngoạc cả ra.

Dư Tịnh biết trúng kế của anh, hơi nóng trên mặt từ khóe môi kéo dài đến mang tai, cô bĩu môi: "Mặc kệ anh luôn."

Trình Lãng cười ha hả, ôm cô vào lòng, cằm dụi dụ vào vầng trán của cô: "A Tịnh chúng ta tốt nghiệp đại học xong sẽ cưới ngay nhé?"

"Dạ." Giọng Dư Tịnh nhỏ như muỗi kêu.

Trình Lãng giả bộ không nghe thấy: "Em nói gì?"

Dư Tịnh đỏ bừng mặt: "Được."

Trình Lãng ôm cô chặt hơn: "Hứa rồi nhé, không cho nuốt lời."

"Dạ." Dư Tịnh gật nhẹ đầu, trong giọng nói chứa đầy sự kiên quyết.

Thiếu nữ tình cảm mới chớm, trong lòng và trong mắt chỉ nhìn thấy một người, căn bản chưa từng nghĩ sẽ lấy người khác.

Lời thề hẹn ban dầu vẫn như văng vẳng bên tai, đành thở dài, vật thì còn mà người này đâu.

"Ngẩn ngơ gì thế, mau uống đi, nguội sẽ không tốt đâu." Trình Lãng chậm rãi nói.

Dư Tịnh uống từng ngụm nhỏ, miệng rất ngọt, nhưng trong lòng lại đắng chát.

Ánh mắt Trình Lãng dừng trên gương mặt cô, không chớp.

Nhịp tim Dư Tịnh hơi gấp gáp, cô không dám nhìn anh, vội vàng quay đi.

Vẻ mặt Trình Lãng ảm đạm tối tăm: "Em nghỉ ngơi đi, anh về trước đây."

Dư Tịnh không ngẩng lên, trong khoảnh khắc nghe cửa đóng lại, cô thở dài.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-18)