Vay nóng Tinvay

Truyện:Hách Vương Gia - Chương 09

Hách Vương Gia
Trọn bộ 10 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Phàn Ngưỡng Cực sau khi được an bài tại một phủ đệ trong thành Tế Châu, liền lập tức đổi mới toàn bộ tôi tớ trong phủ. Một thời gian ngắn kế tiếp, hắn sắm vai vương gia rãnh rỗi không có việc, cả ngày phe phẩy chiết phiến, ngẫu nhiên mới đến thị sát đoạn đê đang thi công.

Hơn phân nửa thời gian, hắn đều ở trong thành uống rượu, nghe kịch, tiêu xài hoang phí, làm cho người ta có ấn tượng rất sâu. Mấy tin tức này truyền đến tai Lí Đốc Minh, làm cho ông ta càng yên tâm hơn. Xem ra thái hậu đã đánh giá cao năng lực vị Bình quận vương này, hắn mà làm được chuyện quan trọng, cũng chỉ là đến phương nam này nghỉ ngơi ngoạn nhạc mà thôi.

Thêm một thời gian trôi qua, Lí Đốc Minh động tác càng lúc càng lớn mật, càng ngày càng lười che giấu.

Ngày hôm đó, Phàn Ngưỡng Cực đổi sang một thân bố y, bên cạnh là ông lão do Tiểu Tiểu giả trang, cùng một ông lão tóc màu tro là Ba Cách phẫn thành. Ba người ngồi trong góc khuất quán trà, vừa nghe xong một đoạn kể chuyện.

Tiểu Tiểu từ từng bàn trở về, sau đó ngồi bên người Phàn Ngưỡng Cực. Phàn Ngưỡng Cực đưa cho nàng một ly trà, nàng thực tự nhiên khò khè uống một ngụm.

"Oa a, mệt chết ta." Tiểu Tiểu thở hổn hển."Ta vừa mới theo người kia nói chuyện phiếm, lần này là quản đốc công nhân đắp đê, hắn phun bí mật khổ tâm khá đáng giá. Thành Tế Châu này mấy năm lũ lụt liên tục, đã đủ nghèo. Nghe nói thời điểm Lí Đốc Minh khoán trắng công trình thì tiền hoa hồng thu rất cao, các thương nhân vì duy trì phí tổn, đành phải tận lực giảm thấp phẩm chất vật liệu. Nhưng mà trong thương nhân không ít người là dân bản xứ, trong lòng cũng e sợ đắp đê loạn thế này sẽ rất nhanh bị vỡ đê, cho nên sắc mặt mỗi người đều không tốt."

Phàn Ngưỡng Cực mặt mày tràn ngập không vui."Lí Đốc Minh này càng ngày càng không được, nếu hắn có thể đem chuyện đắp đê này làm tốt, lợi nhuận đó ta có thể miễn cưỡng buông tha hắn. Nhưng kiếm chác từ sự đau khổ của dân chúng, thật khiến người ta cảm thấy xấu xa bỉ ổi."

"Không phải gia chờ Lí Đốc Minh lộ ra dấu vết sao? Trước mắt đã thấy các loại chứng cớ đều điều tra được không ít rồi, giờ mà không ngăn cản hắn, lũ lụt còn chưa có đến, chỉ sợ dân chúng thành Tế Châu không sống nổi nữa." Ba Cách cũng cảm thấy tức giận.

"Đêm nay ta liền lập danh sách báo cho hoàng thượng. Ngày mai ta bắt đầu tiến hành đến hiện trường công trình giám sát, bất luận hoàng thượng phái ai tới tiếp nhận, đều chờ tân tiền nhiệm quan viên báo lại. Còn có, Ba Cách, ngươi cẩn thận động tác Lí Đốc Minh bên kia, ngày mai ta muốn lén triệu kiến quan viên địa phương." Phàn Ngưỡng Cực chỉ thị đơn giản.

"Vâng, gia. Việc này ta sẽ làm thỏa đáng. Như vậy chúng ta có phải sắp trở lại kinh thành hay không?" Ba Cách hỏi.

"Thật vậy chăng?!" Tiểu Tiểu hưng phấn mà nói."Ta có thể trở lại kinh thành sao? Ta rất nhớ cha ta nha, không biết cha có hảo hảo ăn cơm hay không, thân mình khỏe không, chúng ta rời đi kinh thành gần một tháng rồi đây!"

Tuy rằng trước khi nàng rời đi có nhờ đại thẩm cách vách chiếu cố cho cha nàng thật nhiều, cũng cho cha nàng cũng đủ ngân lượng, cho dù không đến quán trà kể chuyện, cũng đủ cho ông trong sinh hoạt hơn nửa năm, nhưng dù sao nàng vẫn không yên lòng!

"Nhớ cha nàng như vậy, chờ sau khi chúng ta thành thân, đem cha nàng đến vương phủ, được không?" Phàn Ngưỡng thật hào phóng đề nghị.

"Thật có thể chứ?" Tiểu Tiểu kinh hỉ nói.

"Có gì không thể? Trong vương phủ người cũng không nhiều, trong nhà nàng cũng chỉ có hai người nàng cùng cha nàng, không bằng mọi người đều ở cùng nhau, càng náo nhiệt." Phàn Ngưỡng Cực càng nói càng cảm thấy đấy là chủ ý tốt.

"Cám ơn chàng." Tiểu Tiểu ôm chặt cánh tay hắn.

"Khụ khụ!" Ba Cách nhanh chóng ho hai tiếng cảnh cáo."Tiểu Tiểu cô nương, đừng quên ngươi còn mặc nam trang."

Một ông lão cùng một đại nam nhân ôm nhau thân thiết, nhìn thế nào đều chẳng ra cái gì cả. Ba Cách có nghĩa vụ duy trì danh dự chủ tử nha!

"Hắc hắc, ta thiếu chút đã quên." Tiểu Tiểu lấy tay gãi đầu, cười ngây ngô.

Ngay sau đó thực như Phàn Ngưỡng Cực dự đoán, hoàng thượng hạ chỉ bỏ cũ thay mới Lí Đốc Minh, hơn nữa còn cho người áp giải hồi kinh. Ngày ấy thánh chỉ vừa đến, người của Lí Đốc Minh quả nhiên có phản kháng, cũng may Phàn Ngưỡng Cực đã đoán trước điều đó, sớm bảo quan viên địa phương điều binh đến dự phòng, thế mà cũng có công dụng.

Lí Đốc Minh không tình nguyện mà nguyền rủa hắn, nhưng Phàn Ngưỡng Cực sắc mặt không chút thay đổi. Hắn tiếp nhận cục diện rối rắm kia, một lần nữa chỉnh đốn công trình trị thủy. Cứ như vậy ép buộc, đợi hoàng thượng phái quan viên tới tiếp nhận chức trách đó, lại phải ở thành Tế Châu thêm nửa tháng.

Đến lúc sự tình xử lý thỏa đáng, Phàn Ngưỡng Cực khẩn cấp mang theo Tiểu Tiểu hồi kinh. Trên đường vài lần được tao ngộ mà nói cách khác là bị công kích bởi người thái hậu, khi đó Dạ Kiêu đều phát huy công dụng, cho người xử lý toàn bộ.

Cuối cùng bọn họ cũng về đến kinh thành, Tiểu Tiểu cũng thoáng nghe nói Lí Úy Khang cũng bởi vì chuyện khác mà bị hoàng thượng thu hồi chức quan, Lí gia người người bị điều tra, lúc này thế lực nhà mẹ đẻ thái hậu xem như chính thức tan rã.

Phàn Ngưỡng Cực cơ bản đối với sự tăng hay giảm các thế lực này không có hứng thú gì, nhưng mà chuyện này cũng mất một khoảng thời gian, mối nguy cơ lo lắng nhất của hắn cũng đã được giải trừ, hắn đã có thể có động tác khác là mau mau cưới Tiểu Tiểu vào cửa.

Sau một ngày trở lại kinh thành, Tiểu Tiểu từ nhà sang vương phủ, bồi Phàn Ngưỡng Cực dùng đồ ăn sáng. Nhưng Phàn Ngưỡng Cực hiển nhiên không mấy hài lòng việc nàng kiên trì về nhà ở, sắc mặt có chút trầm trọng.

"Ăn no rồi sao? Sao lại ăn ít thế này? Không có khẩu vị sao?" Tiểu Tiểu vừa thấy hắn buông đũa, nhịn không được quan tâm hỏi.

"Hôm qua ngủ không tốt, cho nên không có khẩu vị gì." Hắn ai oán nhìn nàng. Về phần nguyên nhân ngủ không tốt, đương nhiên là bởi vì tiểu nha đầu này không ở bên người, ngược lại làm hại hắn không quen.

Tiểu Tiểu không đành lòng vỗ vỗ mặt hắn."Không cần như vậy, người ta rời nhà gần hai tháng, ta lớn như vậy còn chưa có rời đi khỏi cha ta lâu như thế! Hơn nữa, ta đây sáng sớm không phải đến bồi chàng ăn cơm sao?"

"Ta phải nhanh chóng đem nàng cưới vào cửa." Phàn Ngưỡng Cực một chút cũng không muốn để cho nàng rời đi, cho dù nàng mỗi ngày đều đến đây cũng thế, hắn hy vọng mỗi ngày khi mở mắt liền có thể nhìn thấy nàng.

Tiểu Tiểu đỏ mặt."Nhưng chàng là vương gia nha."

Nàng chần chờ, dù sao thân phận lẫn địa vị thực sự cách nhau quá xa, mặc dù hắn không để ý, nhưng những người khác thì sao? Thân là hoàng thân quốc thích, chẳng lẽ hoàng thất không có một ít quy định bất thành văn sao?

"Thì tính sao? Vương gia sẽ không cần cưới vợ sao?" Phàn Ngưỡng nói cười vô cùng vui vẻ.

"Chẳng lẽ không có người phản đối sao? Tỷ như...... Hoàng thượng ah?" Nàng dè dặt hỏi cẩn trọng.

"Hoàng thượng theo vai vế mà nói là cháu của ta, có nghe qua cháu can thiệp vào hôn sự thúc thúc bao giờ đâu? Hơn nữa hiện nay hoàng thượng còn thiếu ta một chuyện, nếu ta muốn hắn tứ hôn, tin tưởng hắn cũng sẽ không cự tuyệt." Phàn Ngưỡng Cực nói.

Kỳ thực không phải sẽ không cự tuyệt, chính xác mà nói là không thể cự tuyệt, nếu không phải hắn đến thành Tế Châu trấn giữ, hoàng thượng muốn thuận lợi diệt trừ thế lực Lí gia, nào có dễ dàng vậy?

"Tứ hôn?! Ngàn vạn lần không nên." Tiểu Tiểu hoảng sợ nói."Chàng sợ thiên hạ còn không biết sao? Ta cũng không muốn biến thành đề tài câu chuyện, sau này bị người ta chỉ trỏ trên đường đâu."

"Đề tài câu chuyện, ân hừ?" Hắn nheo lại mắt nhìn nàng. Nghe ngữ khí nàng, giống như đối với việc "Đề tài câu chuyện" rất có ý kiến, nhớ lại ngày đó hắn cũng là người bị hại.

Tiểu Tiểu lập tức phát hiện chính mình lỡ lời, nhanh chóng ngây ngô cười giả dối."A, tóm lại chúng ta nói nhỏ một chút, làm đơn giản thôi, không tổ chức yến tiệc cũng không ngại. Có được không?"

"Việc này lại tiếp tục thảo luận sau! Buổi tối đưa cha nàng đến vương phủ, ta mời ông ăn bữa cơm, thuận tiện cùng lão nhân gia tâm sự về chi tiết thành thân. Chờ ta tiến cung đã, hoàng thượng muốn nghe ta bẩm báo công việc trị thủy thành Tế Châu, hẳn là gần ngọ sẽ về." Phàn Ngưỡng Cực lau lau miệng rồi mới đứng dậy.

Tiểu Tiểu đưa hắn đến cửa lớn, khi hắn lên xe ngựa còn cùng hắn vẫy vẫy tay, nhìn hắn rời đi. Còn hắn thì nhìn thân ảnh Tiểu Tiểu dựa cửa mà đứng, đáy mắt đầy ôn nhu.

Một màn này trước kia hắn chưa bao giờ dám mơ mộng qua, mà từ nay hắn sẽ không cô đơn một mình, hắn có người nhà.

Không bao lâu, Phàn Ngưỡng Cực liền vào cung, một đường hướng thẳng đến thư phòng hoàng thượng, nhưng còn chưa kịp nhìn thấy hoàng thượng, hắn lại bị thái hậu ngăn cản ở hành lang gấp khúc.

Thái hậu nhìn thấy hắn cũng không chào hỏi, chỉ trừng đôi mắt đầy nỗi hận nhìn hắn. Phàn Ngưỡng Cực thở dài, nhìn hoàng tẩu như già đi, giờ phút này lại có chút đồng tình với bà ta.

"Thái hậu tìm ta có việc? Chờ bổn vương gặp qua hoàng thượng, lại đến Ninh Quân cung thăm hỏi." Phàn Ngưỡng Cực nhàn nhạt nói.

Thái hậu nheo mắt lại. "Chờ ngươi đi gặp hoàng thượng lĩnh thưởng sao? Ta không cần, hiện tại ta sẽ cùng ngươi nói, không cần ở Ninh Quân cung, cứ ở trong này thôi, dù sao ai gia cũng không còn gì để mất!"

Nhìn thần thái điên cuồng của bà ta, Phàn Ngưỡng Cực nhíu mày. Đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy thần thái này ở trên mặt cung nhân, trước đây phi tử thất sủng cũng thường xuyên nhìn thân ảnh phụ hoàng hắn mà lộ ra loại ánh mắt này, sau đó lại dùng ánh mắt ôm nỗi này hận này mà nhìn hắn, phảng phất bất hạnh của các nàng là đều do hắn làm hại.

Hắn có chút thương hại với cố chấp như vậy, hiện tại đã có người trong lòng, hắn có thể hiểu được loại đau khổ không chiếm được vì yêu. Thái hậu bị lạc giữa quyền lực đã lâu, hắn hy vọng để cho sự phẫn nộ bà ta một lối ra, bằng không vừa khó bảo toàn bà ta lại có khi hại người hại mình, hắn cũng không muốn vì vị hoàng tẩu này mà không còn đường về.

"Được rồi, nhưng bổn vương không thể ở Ninh Quân cung quá lâu." Phàn Ngưỡng Cực rốt cục cũng nhượng bộ.

Thái hậu dẫn hắn đến Ninh Quân cung, nhưng một bước vừa tiến vào cung thái hậu, cảm xúc của bà ta lại càng không thể khống chế.

"Bình quận vương, ai gia rốt cuộc khi nào chọc tới ngươi, ngươi cứ đối đãi ai gia như vậy? Huynh trưởng ta bị giam trong lao, cháu ta bị trừ bỏ chức quan, Lí gia chúng ta thất bại thảm hại, như vậy ngươi có thỏa mãn chưa? Sau này không người có thể đối địch với ngươi, tiếp theo là gì? Ngươi muốn làm hoàng đế sao?" Thái hậu lời nói mang theo châm chọc.

Phàn Ngưỡng Cực lắc đầu. "Người của Lí gia có rất nhiều cơ hội, nhưng không có hảo hảo biểu hiện. Nếu không phải như vậy, cho dù hoàng thượng cố ý động vào Lí gia, cũng không thể nào tìm thấy danh mục. Hoàng tẩu, tuy người là nữ nhi do Lí gia gả ra, nhưng người cũng là thân nương (mẹ ruột)của hoàng thượng, hẳn là nền lấy phúc lợi hoàng thượng làm ưu tiên nhất."

"Hoàng nhi ta đã thay đổi, hắn hiện tại cũng không nghe mẫu thân ta nói. Đều là ngươi, ngươi mê hoặc hắn, làm cho hắn nghĩ ngươi là bằng hữu. Kỳ thực hắn nào biết, lòng muông dạ thú kia!" Thái hậu nói xong còn mang theo oán hận, trong lời nói tràn ngập khinh thường.

"Nếu ta muốn làm hoàng đế, mười lăm năm trước thời điểm khi phụ hoàng băng hà là có thể làm, phụ hoàng đến trước khi chết đều hy vọng ta có thể thay đổi chủ ý. Cho nên hoàng tẩu, ngươi thật sự là hiểu lầm bổn vương." Ban đầu việc này Phàn Ngưỡng Cực không muốn nói, nhưng hiện thời hắn hy vọng có thể hóa giải oán hận thái hậu, bằng không chỉ là thương tổn lẫn nhau mà thôi.

"Làm sao có thể?! Ngươi gạt người!" Thái hậu căn bản không tin."Nếu không phải vì ngươi, hiện nay làm sao có thể có tình cảnh này? Nếu không phải ngươi, con ta...... Hoàng nhi như thế nào đối đãi mẫu thân ta như vậy? Ngươi nếu ép ta, ta sẽ tự tay giết ngươi, còn có người trong lòng ngươi."

Một câu cuối cùng của Thái hậu làm cho Phàn Ngưỡng Cực tức giận bừng bừng, hắn có thể dễ dàng tha thứ bà ta phát tiết cảm xúc, nhưng không thể cho phép bà ta có ý đồ thương tổn người của hắn. Ai cũng không thể động đến Tiểu Tiểu dù chỉ một cọng tóc!

"Ta vốn vô tình bị cuốn vào hết thảy này, nếu không phải ngươi uy hiếp bổn vương, bổn vương tuyệt không nguyện cùng ngươi đối địch." Hắn âm thanh trầm thấp mang theo sức lực, trực tiếp bức ép thái hậu."Nếu ngươi cố ý phát tiết hận ý, vậy nhằm vào bổn vương đi!"

Thái hậu lui về sau hai bước, ánh mắt ngắm đến cây kéo trên kệ bên cạnh, liền thuận tay quơ kéo hướng vào hắn."Đúng, ta không thể không hận ngươi."

"Ngươi muốn giết ta sao? Vậy nhằm vào ta đi." Hắn dự tính làm cho phẫn hận của bà ta có lối thoát, hy vọng bà ta phát tiết xong có thể bình tĩnh lại. Bằng không hắn vĩnh viễn đều phải đề phòng bà ta, chỉ sợ bà ta sẽ có bất lợi đối với người nhà hắn."Đến đây đi! Hướng nơi này đâm xuống, sau đó ngươi có thể không cần hận, có thể bình tĩnh, động thủ đi!"

Thái hậu bị hành động của hắn dọa sợ, nhưng lòng đầy ngập oán hận lại không thể cứ buông như vậy, vì thế vừa rơi lệ vừa gào thét: "Không cần lại đây, ta thực sự sẽ động thủ!"

"Ta biết hoàng tẩu không phải cái dạng này. Ta nhớ vị tẩu tử (chị dâu) đại ca cưới kia, là nữ tử có khí chất lại dịu dàng. Đại ca là người có đức, tẩu tử ôn lương cung kiệm (ấm áp + lương thiện + cung kính + cần kiệm), dạy dỗ con khẳng định không sai. Cho nên ta mới đề nghị phụ hoàng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Tử Uẩn. Cái gì đã khiến cho tẩu tử biến thành bộ dáng hôm nay đây? Như vậy thực sự đáng giá sao?" Phàn Ngưỡng Cực nói rất rõ ràng.

Vẻ mặt thái hậu thê lương cầm lấy kéo, đang hồi tưởng lại ký ức đã qua, nhớ lại chính mình gả cho đại hoàng tử, chỉ là cô nương đơn thuần. Lại nhìn chính mình trong gương đồng, tóc tai bù xù, ánh mắt cuồng loạn, bộ dáng già nua không thể che giấu, không khỏi bi thương, lệ rơi đầy áo.

"Để xuống đi, hãy buông ra thù hận, sống những ngày tháng thật thanh nhàn. Tử Uẩn vẫn rất hiếu thuận mẫu thân này, ngươi cũng không có mất đi nhiều lắm." Phàn Ngưỡng Cực khuyên, âm thanh ôn hòa đi rất nhiều.

Thái hậu chảy nước mắt, cảm xúc kích động cũng ổn định đôi chút.

Nhưng từ cửa truyền đến xôn xao, lại làm cho nàng sợ hoảng lên.

"Thập Tứ thúc, ta nghe nói mẫu hậu đưa ngươi đến Ninh Quân cung, đã xảy ra chuyện gì?" Hoàng đế lo lắng đi vào, người hầu căn bản không kịp thông báo, vừa vặn đụng phải một màn xấu hổ này -

Thái hậu vẫn giơ kéo hướng vào Bình quận vương như cũ, hai người kinh ngạc nhìn về phía hoàng thượng.

"Mẫu hậu!" Hoàng thượng biến sắc, tức giận quát.

"Không!" Thái hậu hoảng loạn huơ kéo lung tung, không nghĩ bộ dáng chật vật của bản thân bị con thấy.

Trong lúc hỗn loạn, hoàng thượng muốn tiến lên ngăn cản, Bình quận vương đưa tay giữ chặt bà ta, một trận ngươi lôi ta kéo, cây kéo kia đầu tiên là làm tay thái hậu bị thương, tiếp theo lại đâm vào bả vai Phàn Ngưỡng Cực, nhất thời máu tuôn đầm đìa.

"Nha, thiên na (trời ơi)! Thật nhiều máu, nhiều máu......" Thái hậu hoảng sợ kêu khóc.

Hoàng đế nhanh tay đỡ trụ bả vai Phàn Ngưỡng Cực."Người đâu, mau truyền thái y! Mau truyền thái y!"

Trong phủ Bình quận vương, các món ăn phong phú bày đầy bàn, phối hợp với các loại chén sứ tốt nhất, đũa bằng ngà voi, bày biện hết thảy cũng đủ làm cho các gia đình thông thường phải trợn to mắt. Nhưng mà dưới ánh nến trong phòng, không khí lại vô cùng nặng nề.

"Ba Cách, vương gia từ buổi sáng đã tiến cung, vẫn chưa trở về sao?" Tiểu Tiểu hơi hơi cau mày.

"Đúng vậy, Tiểu Tiểu cô nương. Gia nói gần ngọ sẽ trở về, không biết có phải hoàng thượng lại phái làm cái gì tồi tệ hay không, cho nên mới về trễ." Ba Cách nói xong còn xoay người hướng Tiêu Sĩ Lãng hành lễ."Tiêu tiên sinh, thật sự có lỗi, chủ tử chúng ta chưa bao giờ lỡ hẹn."

"Không sao, vương gia đã tiến cung, chắc là có việc quấn thân, lão phu có thể lượng thứ." Tiêu Sĩ Lãng thực tin tưởng thái độ làm người Phàn Ngưỡng Cực, hắn nhìn người chưa nhầm bao giờ.

"Cha, vương gia khẳng định là có việc. Chúng ta trước hết dùng cơm đi!" Tiểu Tiểu thấy sắc trời đã muộn, đồ ăn đầy bàn đều đã lạnh, lại tiếp tục chờ cũng không phải là biện pháp.

"Chủ nhân đi vắng, thế này......" Tiêu Sĩ Lãng chần chờ.

"Tiêu lão tiên sinh, gia chúng ta tìm ngài tới là vì muốn cùng ngài hảo hảo ăn bữa cơm, thương lượng hôn sự Tiểu Tiểu cô nương. Nếu hắn biết bởi vì mình không thể vội vã trở về, mà làm cho ngài đói bụng, trong lòng nhất định sẽ áy náy. Cho nên mời dùng bữa đi, không cần khách khí, sau này mọi người đều là người một nhà." Ba Cách nhanh chóng khuyên bảo.

Kỳ thực Ba Cách cũng rất lo lắng, vương gia tiến cung đến giờ vẫn chưa về, cũng không phái người đến đưa tin, loại tình huống này trước giờ chưa từng có, nhưng giờ phút này hắn không thể đem lo âu này nói ra.

Tiêu Sĩ Lãng nghe vậy do dự một chút, rốt cục gật đầu."Được rồi, vì không hao tổn ý tốt chủ nhân gia, chúng ta dùng bữa đi! Mời vị tráng sĩ này cũng cùng dùng luôn."

"Ba Cách đại ca, cùng nhau ăn đi!" Tiểu Tiểu cũng nói tiếp.

"Tiểu Tiểu cô nương, nên sửa miệng, sau này ngài chính là vương phi, làm sao còn có thể gọi tiểu nhân "đại ca" đây?" Ba Cách có chút ngượng ngùng.

"Chẳng lẽ gả vào vương phủ là có thể không có quy củ lớn nhỏ sao? Ba Cách đại ca vẫn hơn Tiểu Tiểu mấy tuổi, xưng người một tiếng đại ca cũng không quá đáng mà!" Tiểu Tiểu phản đối.

"Ách, vậy Ba Cách thật sự là không biết nên nói như thế nào." Hắn gãi đầu, ngây ngô cười cười.

Ba người dùng bữa tối với món ăn rất phong phú, chỉ là bữa cơm này ai ai cũng tâm sự trùng trùng.

Cuối cùng, Tiểu Tiểu bồi cha nàng về nhà trước, lại tìm cơ hội kéo Ba Cách sang một bên, nhỏ giọng hỏi.

"Ta hỏi huynh, huynh nên thành thật nói cho ta." Tiểu Tiểu thật nghiêm túc nhìn chằm chằm Ba Cách, thấy hắn gật gật đầu, nàng mới tiếp tục nói: "Vương gia tiến cung chưa về, loại tình huống này thường phát sinh sao?"

Thần sắc lo lắng của Ba Cách rốt cục cũng lộ ra."Không, vương gia chưa bao giờ qua đêm trong cung, đôi khi nếu có chút trì hoãn, cũng sẽ phái người về nói, nhưng hôm nay đều không có tin tức, quả thật rất kỳ quái. Hiện tại cửa cung đều đã đóng, muốn tìm người hỏi thăm cũng tìm không thấy, phải đợi đến sáng sớm ngày mai mới có thể đi hỏi thăm."

Tiểu Tiểu nghe xong tâm tình lại càng trầm trọng."Huynh nghĩ thử...... Vương gia có thể đã xảy ra chuyện gì không?" Nàng nhớ tới Phàn Ngưỡng Cực có nói qua trong hoàng cung đủ loại quan hệ phức tạp, nhất thời cảm thấy địa phương kia nguy hiểm trùng trùng. Giống như hiện giờ không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi đoán mò, cảm giác thật sự là khó chịu.

"Tiểu Tiểu cô nương không cần quá lo lắng. Trong cung tuy rằng phức tạp, nhưng những người bất lợi đối với vương gia thật ra cũng không đến mức dám cả gan động thủ ở trong cung. Dù sao hoàng cung là nơi dưới mắt Thiên Tử, ai dám xằng bậy?" Ba Cách an ủi nàng.

"Vậy huynh thử nói, nguyên nhân gì làm cho chàng không thể trở về?" Tiểu Tiểu khó nén loại tình cảm lo lắng.

"Ách...... Có thể là hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi gia hay không, dù sao gia lần này thay hoàng thượng làm việc thỏa đáng. Nói không chừng gia uống nhiều, bị say, cho nên hoàng thượng lưu gia ở trong cung một đêm." Ba Cách phán đoán.

"Nếu là thế sao không phái người đến phủ thông báo một tiếng?" Tiểu Tiểu đưa ra nghi vấn.

"Có thể không có người thu xếp, hoặc là thời gian chậm, cửa cung đã đóng, không có cách nào phái người thông báo, cái này cũng không phải không có khả năng, có thể ngày mai gia rượu tỉnh sẽ tự mình đã trở về, nếu không ta sáng sớm ngày mai tìm người đi thám thính một chút. Tiểu Tiểu cô nương vẫn là về nhà trước đi!"

Tiểu Tiểu bất đắc dĩ gật gật đầu."Ngày mai lúc nào cửa cung mở?"

"Giờ Mão." Ba Cách đáp.

"Vì không để cho cha ta lo lắng, buổi sáng ngày mai ta lại qua. Vạn nhất có việc gấp, huynh biết tìm ta chỗ nào rồi."

Ba Cách gật gật đầu.

Tiểu Tiểu mang theo tâm trạng bất an theo cha nàng về nhà.

Suốt một đêm này, nàng căn bản không thể ngủ yên, nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy bất an. Vì thế trời còn chưa sáng, nàng liền nấu cơm thật sớm, để cho nàng cha lúc rời giường đã có cơm ăn, sau đó để lại tờ giấy, rồi đi đến vương phủ.

Sáng sớm mùa xuân, thời tiết vẫn mang theo hàn ý, phối hợp với tâm tình hiện tại nàng, có vẻ càng thêm thê lãnh.

Ngày mới chưa sáng tỏ, cửa lớn vương phủ còn khóa, nàng không muốn sáng sớm đã đánh thức người làm, nàng nghĩ vương gia nhất định còn chưa về nhà, bằng không Ba Cách đã sớm nói cho nàng.

Ngồi xuống bậc thang tại cửa lớn của vương phủ, nàng cúi đầu, trong mắt đầy lo lắng.

Hắn khẳng định đã xảy ra chuyện, chẳng qua là chuyện lớn hay nhỏ mà thôi. Lúc này nàng thực hận chính mình cái gì cũng đều không biết, không biết nên xử lý như thế nào, nên đi hỏi thăm chỗ nào. Vạn nhất hắn gặp chuyện không may, thì nên tìm ai cầu cứu đây?

Nàng nhớ tới chuyện mẫu thân của hắn bị hạ độc, tuổi còn trẻ liền qua đời. Nàng biết nương của vương gia rất được tiên hoàng yêu sủng, nếu một phi tử còn bị hạ độc mà chết như vậy, thế thì lại có sự tình gì không có khả năng phát sinh đây? Bọn họ có thể dùng lại chiêu cũ hay không? Năm đó là ai độc chết nương hắn, lần trước sao nàng lại quên hỏi chứ?

Trời ơi, nàng cũng không biện pháp thừa nhận hắn mất đi.

Càng nghe nhiều về cuộc sống trước đây của hắn, đôi lúc cũng làm nàng hoen đỏ mắt. Nguyên bản cho rằng hiện tại hai người ở cùng nhau, nàng sẽ luôn luôn cùng hắn, làm cho hắn vui vẻ, về sau sẽ không cô đơn...... Chẳng lẽ cái này cũng là mơ tưởng xa vời sao?

Hắn hiện tại rốt cuộc ở chỗ nào? Có phải đang cần người đi cứu hắn hay không? Mà nàng cũng chỉ có thể ngồi chờ ở nơi này sao?

Mới nghĩ đến thế, lòng của nàng cũng sắp bị lo lắng nghiền nát.

Lau đi nước mắt trên mặt, nàng hít hít cái mũi, cấm chính mình lại sa vào trong cảm xúc sợ hãi. Nhìn trời sắc đã sáng hơn, nàng chần chờ muốn gõ cửa, muốn kêu Ba Cách dậy, tìm người vào cung hỏi thăm một chút.

Nàng mới đứng dậy, cửa lớn vương phủ liền mở ra, Ba Cách đi ra, thấy nàng, rất kinh ngạc.

"Tiểu Tiểu cô nương, sao lại sớm như vậy?" Ba Cách ánh mắt dừng ở trên mặt tái nhợt kia của nàng, đồng tình mà nhìn nàng, sau đó thở dài."Ta đêm qua đã an bày người xong, chờ trời vừa sáng, liền đi hỏi thăm, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức."

"Có thể là thái hậu hay không? Một đường trở lại kinh thành cũng không an bình, không phải từng có vài thích khách sao? Vương gia có phải khi tiến cung gặp phải thái hậu hay không......" Tiểu Tiểu lo lắng mà đoán.

"Tiểu Tiểu cô nương, đừng đoán mò, như vậy chỉ là tra tấn chính mình thôi." Ba Cách cũng là một đêm không ngủ, nhưng vẫn an ủi chủ tử tương lai này."Vương gia cát nhân tự hữu thiên tướng." (chắc ý là người có tướng may mắn - người hiền thì sẽ gặp lành =___=, , )

"Đúng vậy, hiện tại chỉ có thể cầu nguyện như vậy." Nàng đáp lại một cách máy móc.

"Đi vào chờ thôi. Đã dùng cơm sáng sao?" Ba Cách hỏi quan tâm.

Tiểu Tiểu lắc lắc đầu."Ta ăn không nổi, ta muốn ngồi ở chỗ này một lát. Huynh bận cứ đi, ta...... chờ hắn trở về."

Nhìn thần thái nàng thống khổ, Ba Cách đáy lòng cũng một trận chua xót. Hy vọng vương gia không có việc gì, bằng không rất đáng thương, hai người thật vất vả mới được ở cùng nhau nha!

Hai người đều tự sa vào trong lo lắng, con đường trước phủ đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa.

Tiểu Tiểu cùng Ba Cách đồng thời đứng lên.

"Ba Cách, đó là xe ngựa vương gia sao?" Tiểu Tiểu cầm lấy tay áo Ba Cách hỏi, ánh mắt lại nhìn chằm chằm xe ngựa kia từ xa đến gần, chậm rãi mà đi.

"Không phải." Ba Cách cũng khẩn trương."Nhưng thời gian này làm sao có thể có xe ngựa đi qua đây?"

Tiểu Tiểu nín thở chờ đợi, đợi đến khi xe ngựa dừng lại trước vương phủ, nàng rốt cục nhịn không được nghênh về phía trước.

Mành xe ngựa xốc lên, Phàn Ngưỡng Cực sắc mặt tái nhợt xuất hiện trước mắt.

"Ô!" Nàng nghẹn ngào một tiếng đi về phía trước."Chàng đi đâu?!"

Phàn Ngưỡng Cực cho nàng nụ cười suy yếu, sau đó nghiêng mình nhỏ giọng thì thầm với nàng:"Ôm ta."

Tiểu Tiểu sững lại một chút, lập tức tỉnh táo lại. Nàng nhiệt tình ôm lấy hắn, vừa nói: "Vương gia, ta rất nhớ chàng."

Phàn Ngưỡng Cực nhợt nhạt cười, ôm nàng vào cửa.

Nhưng mà mới bước qua cửa lớn vương phủ, cửa lớn mới ở sau, chân Phàn Ngưỡng Cực mềm nhũn, thiếu chút té trên đất.

"Ba Cách, mau tới." Tiểu Tiểu lập tức nâng hắn, sau đó thấp giọng nói với Ba Cách: "Vương gia bị thương."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-10)