Thì ra que củi là củ cải trắng
← Ch.06 | Ch.08 → |
Tôi đang hí hửng định đem sữa với đường về nhà thì bị Thắm nó túm lại. Tiếp tục tới nhà Thành, quá trình thăm bệnh mà tôi không có một chút hứng khởi với thành ý gì hết lại tiếp tục. Ôi con đường chông gai. Thăm bệnh mà cũng phải vất vả thế này sao. Trời thì nắng nóng, cổ họng thì khô khốc.
Tới nhà Thành, tôi thực sự không dám vô. Lúc này đây, tôi cảm thấy hơi chột dạ, hơi khó chịu trong lòng. Lương tâm của tôi nổi lên chút ít rồi.
Tụi tôi dựng xe đạp xong rồi đứng núp ló ngoài cửa, nhìn vô trong nhà Thành thông qua cái cửa sổ. Nhà đóng kín mít hà. Kỳ lạ, Tết thì phải mở cửa chứ sao lại đóng. Tôi thấy vậy liền thở phào nhìn qua: "Ê nó không có ở nhà đâu bà ơi. Mình về đi."
Đột nhiên cửa mở.
Thành đứng trước cửa, nhìn thấy hai đứa tụi tôi rồi.
"Hai bạn tới đây làm gì vậy?"
Vô nghĩa, không tới thăm bệnh thì tụi tôi vác xác tới đây làm gì, không thấy tay tôi xách sữa với đường hay sao hả? - Tôi liếc Thành một cái, giao tiếp bằng mắt với Thành. Kế bên tôi, con Thắm thấy tôi như thế, thụt tôi một cái.
Tôi ôm bụng, nhăn nhó, lấy tay xoa xoa. Thành nó vẫn đứng đó nhìn tôi.
"Nhìn cái gì." - Tôi lớn giọng - "Trong nhà có nước không?"
Tôi với con Thắm vừa đặt mông ngồi xuống ghế trong nhà Thành là chạy ngay tới cái bàn, lấy cái bình nước rót uống ừng ực. Lúc đó khát quá, tôi quên sạch sẽ rằng Thành nó bị viêm phổi. Mãi cho đến ngày hôm sau tôi mới chợt bật ngửa. Bao nhiêu là vi khuẩn, thế mà lúc đó tôi vô tư như vậy.
Giành giật nhau uống hết bình nước, tôi nhìn qua, thấy Thành nó đang ngồi trên giường, bình tĩnh nhìn tụi tôi. Mọi người đừng tò mò. Nhà nhỏ chỉ có một phòng, mà có hai mẹ con Thành sống, cha của Thành nghe đâu đi biệt tích từ hồi nó còn nhỏ. Cho nên đương nhiên là phải tiết kiệm diện tích đặt một cái giường ngay phòng khách rồi. Nhìn thôi là tôi cũng hiểu là Thành nó ngủ ở đây. Hôm nay có một mình nó ở nhà, chắc là mẹ nó đi đâu đó rồi.
"Còn nước không?" - Tôi hỏi Thành.
"Còn"
"Ở đâu vậy?"
"Ngoài lu đó. Ra uống đi"
Tôi đơ họng. Nếu không vì nó bệnh là lỗi tại mình thì tôi đã nắm tay con Thắm kéo về nhà cho rồi. Nó bệnh cái quái gì. Nhìn nó kìa, còn hơi sức xiên xỏ người khác mà.
Thấy tôi nhăn mặt, Thành lấy bình nước, chuẩn bị đi vô phía sau nhà.
"Nó vô trong làm gì vậy bà?" - Thắm nó mở miệng hỏi.
"Bà không thấy sao?"
"Thấy gì?"
"Nó đi nấu nước cho mình uống chứ gì nữa. Bà sao mà ngu ngơ quá đi. Không biết suy luận gì hết" - Thấy tôi nói vậy, Thắm nó gật gật đầu.
Nhân cơ hội ngàn năm có một khi mà chủ nhà phải lo nấu nước cho tụi tôi uống, tôi với con Thắm tự dưng hứng lên, nhìn quanh khắp nhà, xem xét mọi ngóc ngách của cái phòng khách. Tôi đảo mắt, nhìn thấy cái tủ gỗ nhỏ ngay đầu giường que củi. Tôi hí ha hí hửng kéo cái hộc tủ ra. Tôi nghĩ nhiều khi trong đây chứa cái bí mật gì của nó thì sao, như thư tình chẳng hạn. Mà bỏ đi. Nó như vậy, làm sao là dạng con trai viết thư tình được. Nhưng mà lòng người khó dò, nhiều khi thấy vậy chứ không phải vậy rồi sao.
"Nhìn nè bà, cái máy bay trực thăng đồ chơi, ha ha" - Tôi cao hứng lôi cái máy bay ra khỏi hộc tủ.
"Crắc". Cái cánh máy bay hồn lìa khỏi xác, à không, lìa khỏi thân máy bay.
Con Thắm kế bên đánh tôi túi bụi. Nó nghiến răng thì thầm: "Bà làm cái gì vậy? Sao bà học giỏi như vậy mà cái đầu không chịu suy nghĩ gì hết vậy? Cái máy bay lớn, dài như vậy mà bà mở cái ngăn tủ ra có chút xíu thì làm sao rút ra? Nhìn đi, ai ngu hơn ai hả?"
Tôi liếc nhìn nó. Thôi chết rồi, tại hồi nãy làm biếng không mở cái tủ lớn hơn. Nhưng mà nó nói hay quá. Sao hồi nãy nó không giỏi mà mở tủ hay ngăn cản tôi đi. Không được, phải phi tang bằng chứng. Thế là, tôi với con Thắm đút cái máy bay vô trở lại hộc tủ. Nhưng mà khi đó tôi quên bén đi một chuyện, cái đó đâu thể gọi là phi tang chứng cứ, mà là hoàn trả chỗ cũ, giữ nguyên hiện trường gây án mới đúng. Hai đứa tôi đúng là não ngắn mà.
Đang đút vô, đột nhiên tôi phát hiện một tấm ảnh, mà đối với tôi, nó quen thuộc vô cùng, vì hình như ở nhà tôi còn giữ tấm ảnh này, chỉ có điều là lâu rồi không lấy ra xem. Thế là tôi quên đóng tủ lại, mà cầm tấm ảnh, tay còn run run nữa.
Tôi giật mình. Tấm ảnh hồi học mẫu giáo của tôi, tại sao lại ở nhà que củi? Cái tấm hình mẫu giáo bốn mươi đứa chụp chung này nhìn còn rõ vô cùng. Chẳng lẽ que củi ngày xưa học chung trường với tôi sao? Nhưng là ai? Là ai mới được. Là ai mà tôi lại không biết, không nhớ chứ?
Tôi nhìn qua một lượt thật kỹ càng. Đột nhiên, tôi phát hiện ra, có một người trong ký ức tôi rất giống que củi. Tôi mừng thầm trong lòng: "Ơ rê ka!!!!!!!". Tôi nhìn xuống. Hên quá. Mình có mặc quần áo.
Đột nhiên, que củi từ phía sau tụi tôi giật lại tấm ảnh.
Tôi nhìn que củi, mắt long lanh: "Củ cải trắng"
Que củi sững sờ nhìn tôi, rồi liếc qua hộc tủ, phát hiện cái máy bay bên trong.
Chiều hôm đó, lần đầu tiên tôi với con Thắm nếm mùi vị bị người ta lấy chổi tiễn khách.
Chiều hôm đó, tôi từ vừa mừng khi gặp lại củ cải trắng, vừa chuyển sang ghi thù tiếp que củi. Bởi vì, nó dám ăn hiếp hai đứa con gái chân yếu tay mềm tụi tôi.
Tôi đã cố sức kêu gào: "Hồi đó tui còn nhỏ không biết gì mà!!!"
"Hồi đó tui ăn hiếp bạn có mấy tháng thôi mà!!!"
"Có cái gì từ từ nói a!!!!"
"Được rồi, tui với con Thảo mua cho bạn cái máy bay mới, được chưa?" - Con Thắm phụ họa. Tôi và que củi đồng thời nhìn về phía nó. Tội nghiệp, nó không hiểu trọng tâm vấn đề rồi.
Về tới nhà, tôi còn hậm hực, vì sữa với đường bỏ ở nhà que củi chưa kịp lấy về. Chuyến này đi thăm bệnh hoàn toàn lỗ vốn.
Tôi tức, tức vô cùng luôn. Mình đã long lanh nhìn nó như thế, vậy mà nó không biết thương hương tiếc ngọc. Mình còn chưa tính sổ ngày xưa nó cướp nụ hôn đầu của mình mà.
Qua Tết, tôi vô học trở lại, nhìn thấy que củi, tôi quay mặt, không cam lòng ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc. Thế là, chiến tranh lạnh lại tiếp tục. Nhưng lần này, là lạnh hoàn toàn luôn. Tại tôi làm sao dám ngắt nhéo gì nó nữa. Nếu mà nó ôm tôi, mấy tin đồn nhảm nhí lan truyền, thì làm sao tôi có thể thực hiện mục tiêu cua Duy cho được? Nhưng mà, tự dưng chẳng ngắt nhéo, chẳng đánh đấm gì hết, nhìn cái mặt lạnh như tiền của que củi, tự dưng tôi bức rứt, khó chịu vô cùng.
Về nhà, ngồi ăn cơm, tôi lúc nào cũng nhớ tới cái mặt lạnh của que củi.
"A...a.. a!!!" - Tôi hét lên một tiếng thật to giữa bàn cơm, sau đó uể oải buông đũa, nằm lên bàn cơm vật vờ.
Thấy tôi như thế, mẹ mắng: "Cái con này, ăn không ăn thì đi ra chỗ khác, đừng có ngồi ở đây mà ẹo tới ẹo lui chứ. Con không biết là mẹ nấu cơm từ sáng tới giờ phải tốn bao nhiêu công sức hay không? Sao con không biết thưởng thức tài nghệ của mẹ gì hết vậy. Mà nhà này ăn cơm đâu phải bình thường, phải trọn bộ đủ ba món. Con nghĩ đi, bạn bè con cũng chưa chắc có ai có đủ cơm mà ăn đâu."
"Mẹ đừng nóng mẹ ơi, chị hai vô tuổi dậy thì nên vậy đó."
"Hả? Con nói cái gì vậy?" - Nghe thằng con trai tám tuổi yêu dấu của mẹ tôi thốt ra mấy câu chí lý như vậy, mẹ tôi bất ngờ luôn - "Con nghe ai nói vậy?"
"Thì trên ti vi người ta nói con gái tới tuổi dậy thì tính tình thay đổi. Con nghĩ chắc chị hai dậy thì rồi"
Ngồi kế bên, tôi quơ tay đánh nó một cái. Ngu ngốc, chị dậy thì hồi nào thì kệ chị, ai cho phép bình luận? Bị tôi đánh, nó khóc, chạy vô lòng mẹ tôi. Mẹ cũng trừng mắt nhìn tôi. Còn cha tôi nãy giờ ngồi im ăn cơm. Cha tôi là vậy đó. Trời có sụp xuống thì cha cũng phải ăn cơm trước cái đã rồi mới tính tiếp.
"Mẹ nhìn đi, chí ít cha biết thưởng thức tài nghệ của mẹ đó."
Một hôm nọ, vừa đi vào trong lớp, tôi thấy que củi nằm dài trên bàn, bộ dáng có vẻ mệt mỏi.
Tôi dùng sức lay lay que củi dậy. Tôi không thể chịu nổi nữa rồi. Chiến tranh lạnh này, coi như mình thất bại vậy.
Bị tôi lung lay lung lay, que củi uể oải ngồi dậy, vẻ mặt như vừa ngủ dậy.
Thấy tôi, nó nhìn tôi năm giây, sao đó úp mặt xuống bàn tiếp.
Tôi nhỏ giọng nói với nó, mặt kệ nó có nghe hay không: "Hồi xưa tui ăn hiếp bạn thực ra cũng tại vì bạn dễ ăn hiếp nên tui mới ăn hiếp. Nếu bạn không cho phép tui ăn hiếp bạn thì làm sao tui ăn hiếp bạn được. Cho nên đó là một phần lỗi của bạn à nha. Với lại hôm trước bạn đánh đuổi tui như đuổi tà vậy, coi như bạn cũng ăn hiếp được tui rồi. Mà tui còn chưa tính vụ ngày xưa bạn cướp đi nụ hôn đầu đời của tui nữa mà. Nghĩ lại đi, là bạn sai trước hết à nha."
Que củi quay đầu về phía tôi, nhìn tôi, đột nhiên khi tôi không phòng bị, que củi kề mặt thật sát với tôi, sau đó tôi cảm thấy có cái gì mềm mềm, dính dính môi mình, sau đó rời đi rất nhanh.
Que củi nó hôn tôi.
Nó nhìn tôi còn đang ngơ ngác, bình tĩnh phán: "Cái này mới gọi là nụ hôn đầu. Thấy khác biệt chưa?"
Sau đó, nhân lúc tôi còn đang ngơ ngẩn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, que củi bỏ ra ngoài. Sau ngày hôm đó, chuỗi tin đồn tình cảm của tôi với que củi lại tiếp tục. Không những hai, mà ba nhỏ bạn của tôi sau khi sét đánh ngang tai biết cái tin động trời đó, đều chạy sang để mà xác thực. Nhiều đứa con gái lạ hoắc lạ huơ bên lớp khác cũng chạy sang chung vui, nhìn tôi với que củi với nhiều sắc thái khác nhau: ngưỡng mộ có, cuồng có, tặc lưỡi cũng có.
Còn tôi, tôi phải cố gắng sống sót, chịu đựng chuỗi ngày trở thành thần tượng tình yêu của cả trường. Tôi đơ ra như tượng khi có người nhìn mình. Tôi chẳng dám động đậy, chẳng dám nhìn qua kế bên. Thôi thì cứ coi que củi như không khí tiếp vậy.
Còn que củi, sao nó cứ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra vậy? Phải rồi, tôi như thế này nên nó vui lắm kia mà. Giờ đây, nhìn thấy Duy ngồi lặng lẽ một mình nơi bàn tư, tôi chẳng dám tới gần mà nói chuyện nữa. Vì nếu nói chuyện, chắc chắn tôi sẽ bị thêm cái danh hiệu "hồng hạnh vượt tường" nữa cũng nên. Thế là, tôi và Duy, như Romeo và Juliet, như Ngưu Lang với Chức Nữ đang ở hai đầu của sông Ngân, nhìn nhau mà chẳng thể đến bên nhau. Còn Thành chính là Mã Văn Tài chứ gì nữa. Tôi bị cả trường bức hôn với que củi rồi. Tôi thật không cam tâm. Cả trường đều họ Chúc hết.
Một ngày rất lâu về sau.
"Que kem à, lúc đó anh rõ ràng là lừa gạt em, cái đó mà là nụ hôn đầu tiên cái gì. Nó cùng lắm chỉ là môi phớt môi mà thôi"
"Vậy hóa ra lúc đó em muốn anh hôn kiểu khác sao? Vậy là hồi đó anh làm em thất vọng rồi hả? Hóa ra hồi đó không phải chỉ mình anh có đầu óc đen tối"
"A thì ra lúc đó anh có đầu óc đen tối với em, ha ha"
"Em cũng phải có chứ?"
"Em làm gì có, anh cưỡng hôn em mà"
"Không phải em nói là mình cho phép thì người ta mới ăn hiếp được mình sao? Cũng tại em cho anh hôn nên anh mới hôn chứ"
"Có không ta?"
"Tất nhiên rồi, là em cho phép anh hôn em nên anh mới hôn. Em nhớ kỹ lại đi."
Tôi suy nghĩ một hồi. Đột nhiên tôi chợt nhớ ra một chuyện, đổi trắng thay đen chính là phong cách của anh xã nhà tôi mà. Tôi bị lừa nữa rồi.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |