Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhiệt Luyến Lúc Phân Phòng - Chương 09

Nhiệt Luyến Lúc Phân Phòng
Trọn bộ 11 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Shopee


"Cho nên hai người hiện tại......"

Uông Mộ Di lần lượt ngó mặt các chị em một cái, cười yếu ớt nói: "Vẫn như trước, ở riêng."

Ngày đó, đưa bà nội và mẹ chồng lên máy bay về Mĩ xong, trên đường về, cô và Khắc Khiêm cả nửa ngày đều không nói chuyện.

Diễn kịch cũng xong rồi, anh đúng hẹn đưa cô trở về, cô cũng không nói thêm cái gì, chuyện cùng Hứa Mai Lâm chạm mặt một chữ cũng không nói, nhìn anh đè nén tâm tình của mình, vì cô bày ra phong độ đàn ông, tôn trọng quyết định của cô.

Trước khi cô xuống xe, hắn hỏi: "Vẫn là bạn bè được không?"

Giọng nói của anh khàn khàn, cô nghe ra được ai đó kỳ thật thực luyến tiếc, nhưng cô chỉ gật đầu, lộ ra mỉm cười nhợt nhạt, rõ ràng trong mắt tràn ngập không muốn xa rời, hai hàng lông mày nhíu lại cơ hồ dính cả vào nhau, còn muốn dùng thái độ lịch sự như vậy nói chuyện với cô, cũng thật sự là làm khó anh rồi.

"Vậy, anh có thể ôm em một cái không?" Hầu kết không ngừng lên xuống, lộ ra lo lắng thấp thỏm trong lòng anh.

Cô hơi hơi nâng mi, nhưng nhìn thấy con ngươi đen thành khẩn cùng mong mỏi của anh, cô xoay người để anh ôm. Cô không phải người keo kiệt, cho anh một chút thỏa mãn nho nhỏ, cũng không phải không thể.

Nhưng thật ra Thường Khắc Khiêm biểu tình thực áp lực, động tác cũng rất kích động, buộc chặt hai tay, như là ước gì đem cô giữ lại trong lòng thật lâu, tiếng nói khàn khàn còn không quên tha thiết dặn dò bên tai cô, "Nhớ hảo hảo chiếu cố mình, phải nhớ ăn cơm, biết không?"

"Em không phải trẻ con" Nàng không biết nên khóc hay cười nói.

"Anh biết, chỉ là nhịn không được nghĩ muốn dặn dò em một tiếng, khi nào cần giúp đỡ, lúc nào đều có thể gọi điện thoại cho anh."

Trong giọng nói để lộ ra thâm tình tha thiết, làm cho cô cảm động thoáng chốc mềm lòng, thiếu chút nữa sẽ cùng anh bắt tay thân thiện, "...... Được rồi." Bất quá cuối cùng vẫn là cố nén trụ nghẹn ngào, đáp nhẹ một tiếng cho qua.

Người đàn ông này cũng thật là, ôn nhu dặn dò cô như vậy, rõ ràng là muốn lay động lòng cô.

Rốt cục, anh buông cô ra, thả cô xuống xe......

Lúc ấy, cô còn nghĩ rằng bọn họ tạm thời không thể liên lạc nhanh như vậy, cũng không nghĩ đến ngày hôm sau, cô ngay tại hộp thư phát hiện lịch bay của anh, cô cố ý giả bộ không hiểu gọi điện thoại hỏi anh, "Vì sao anh đem lịch bay của anh cho em?"

"Anh sợ em đột nhiên có việc tìm anh, lại lo anh không ở Đài Loan mà không dám gọi điện thoại, cho nên anh photo một tờ lịch bay cho em, khi không phải bay, anh nhất định đều mở máy, em lúc nào cũng có thể tìm đến anh." Thường Khắc Khiêm cam đoan.

Câu "Lúc nào cũng có thể tìm đến anh" kia biến thành một con bọ nhỏ, tiến vào khảm sâu trong lòng cô, không ngừng nhắc đi nhắc lại.

"...... Anh đến khi nào? Sao không ấn chuông cửa để em đi xuống lấy? Trên phòng bì không ghi địa chỉ, không dán tem, hiển nhiên là tự anh bỏ vào hộp thư.

"Giữa trưa hôm n, khi đó em đang đi làm."

"Vậy sao."

Thật là, đừng tưởng cô ngốc, ngày hôm qua còn không có, hôm nay tan tầm trở về đã ở đó, không nghĩ cũng biết là quăng vào lúc ban ngày, chính là, cô có điểm thất vọng nho nhỏ, bởi vì không được nhìn thấy mặt anh.

Bất quá, thất vọng của cô kỳ thật không cần thiết, bởi vì đến đêm, Khắc Khiêm bay xong chuyến cuối cùng hôm đó từ Hongkong về Đài Bắc, liền khẩn cấp mang theo món cua sao cô thích nhất, đi đến chỗ cô ở, lúc anh đến, vừa lúc có hộ gia đình mở cửa đi ra, anh liền tự mình đi vào, một hơi đi đến tầng cao nhất, ấn chuông nhà cô.

Cách một cánh cửa sắt nhìn thấy anh ở bên ngoài, cô trợn tròn mắt, cả người giật mình ngây ngốc nói không ra lời, qua vài giây mới hoàn hồn, mở cửa cho anh.

"Mang cua sao cho em ăn khuya."

Đưa hộp cua cho cô xong, Thường Khắc Khiêm xoay người muốn đi, Uông Mộ Di chạy nhanh gọi anh lại: "Em ăn một mình không hết...... Anh có muốn vào ăn giúp em không?"

Đôi con ngươi đen sáng lấp lánh bình tĩnh nhìn anh, cái nhìn làm cho tâm Thường Khắc Khiêm đều ấm lên, anh mạt môi cười, vui vẻ đáp ứng.

Uông Mộ Di đem cua sao hâm nóng lại, trong căn phòng nho nhỏ thoáng chốc tràn ngập mùi thơm nồng đậm, vẻ ngoài ngon mắt, nhìn đến không nhịn được mà bắt đầu động tay. Buổi tối này, bọn họ sóng vai ngồi trên sofa nho nhỏ cùng thức ăn trước bàn, cùng nhau ăn cua sao nóng hổi.

Cô vốn yếu tay, Thường Khắc Khiêm không nói hai lời, chủ động nhận việc bóc cua, anh hoàn toàn không để ý chính mình mỡ dính đầy tay, cố gắng giúp cô bóc vỏ cua, để cô có thể ăn hết sức, Nhìn thấy bộ dạng thỏa mãn của cô, anh càng ra sức bóc, vỏ cua trên bàn rất nhanh chất thành một ngọn núi nhỏ, cuối cùng rõ ràng ngay cả đồ ăn cũng giảm đi, anh trực tiếp đem thịt cua mới bóc đút vào miệng cô.

Cô hơi nghiêm mặt, thẹn thùng ăn mỗi miếng thịt cua anh đút, nhấm nháp không chỉ là hải sản thơm ngon, còn có tình ý của anh.

Cùng nhau ăn khuya xong, Thường Khắc Khiêm lại ngồi một hồi mới lưu luyến mà rời đi. Một đêm kia, Uông Mộ Di trằn trọc khó ngủ, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh anh chuyên chú bóc cua, lòng của cô sẽ nhịn không được bình bịch bình bịch kinh hoàng, nghĩ đến bộ dáng anh vui vẻhi thấy cô ăn, hốc mắt của cô không kiềm chế được nóng lên.

Nguyên bản, cô nghĩ hôm đó chính là anh tâm huyết dâng trào muốn làm cho cô kinh hỉ một chút, như thế nào cũng không nghĩ tới, mấy ngày sau, chỉ cần thời gian cho phép, anh đều quay về nhà rồi lại đến nhà của cô, mang đến cho cô một phần ăn khuya nóng sốt, tiếp theo cũng sẽ nhận lời, lên lầu giúp cô cùng nhau ăn.

"Gần đây có vẻ không bận?"

"Bởi vì núi lửa Ai-xơ-len hoạt động, cho nên rất nhiều chuyến bay đều hủy bỏ."

"Nha." Nếu cô nói cô cảm kích vụ núi lửa này, có phải sẽ bị rất nhiều người thoá mạ không nhỉ? (TL: =)))

Vài lần, bọn họ luyến rời xa nhau lại không tiện nói rõ, liền như vậy thiên Nam hải Bắc trò chuyện, nói một chút thôi liền đến rạng sáng. Anh lo cô sáng sớm phải đi làm, trễ như vậy mới ngủ hẳn mệt chết đi, cô lại lo là anh muộn như vậy lại mệt mỏi còn muốn lái xe về nhà. Cho nên không biết từ khi nào, chỉ cần anh đến chỗ cô, sẽ ở lại qua đêm.

Giường đơn trong phòng không thể ngủ hai người, Thường Khắc Khiêm đành phải vượt khó mà ngủ trên đất cạnh giường, sang sớm lại cùng cô thức dậy ra ngoài.

Bất tri bất giác, trong cốc đựng bàn chải nhà cô lại có thêm một bàn chải đánh răng màu lam, cùng bàn chải đánh răng hồng phấn của cô tựa vào nhau; dao cạo râu của anh cũng xuất hiện bên cạnh sữa rửa mặt của cô. Cô thậm chí còn mua thêm một cái gối, chỉ để lần sau anh ngủ lại có thể thoải mái chút......

Cái loại cảm giác này giống như trở lại thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt lúc mới quen.

Anh làm ra vẻ thoải mái, ba ngày năm bữa lại chạy tới chỗ cô, Uông Mộ Di ngoài miệng cười anh ngốc, trong lòng lại cảm động không thôi.

Anh lại lần nữa thành công bước vào cuộc sống của cô, làm cho cô mỗi ngày đều chờ mong anh đến; Mỗi ngày đều chờ mong anh mang đến đồ ăn khuya; Chờ mong cùng anh bầu bạn......

Hứa Mai Lâm không nói sai, cảm giác được theo đuổi một lần nữa thật sự rất tuyệt!

Vài ngày sau, vòi trong phòng tắm đột nhiên bị hỏng, phun ngập cả phòng tắm, thậm chí còn ngập đến trong phòng. Uông Mộ Di sợ tới mức chân tay luống cuống, không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp gọi điện thoại cho Thường Khắc Khiêm, mang theo giọng mũi khóc lớn nói: "Khắc Khiêm, mau tới giúp em, trong phòng sắp ngập rồi!" Cô giống cô gái nhỏ bị doạ sợ hoảng hốt, càng nói càng khóc lớn.

Khi đó, Thường Khắc Khiêm đang ở trung tâm y khoa tham gia kiểm tra sức khoẻ định kỳ. Nhận được điện thoại, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vội vàng bỏ qua chuyện trước mắt, trước đến của hàng mua vòi nước mới, tiếp theo chạy như bay chạy tới chỗ ở của cô.

Vừa lên lầu, liền thấy cô cả người ướt sũng bộ dáng ngượng ngùng chật vật, nước nhỏ giọt trên tóc, hai mắt đều đỏ, anh đau lòng ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô, hoàn toàn không để ý quần áo bị dính ướt.

"Đừng khóc, anh đến rồi." An ủi xong, anh vội vàng cởi giày, xắn tay áo, chạy vào phòng tắm xem xét, vẻ mặt lo lắng thật tình, nhưng vẫn không quên dặn dò cô, "Nhanh đi thay quần áo, đừng để bị cảm."

Mất đến nửa ngày, anh cũng một thân chật vật, cả đầu đầy nước. Áo sơmi, quần âu chẳng tiện chút nào vậy mà vẫn thuận lợi giúp cô thay vòi nước, còn lau khô sàn, anh nghiễm nhiên trở thành anh hùng của cô.

Phải nói, anh vẫn luôn là anh hùng của cô, từ lúc ở bờ biển Khẩn Đinh, anh vốn không quen biết cô nhưng lại nhảy vào trong nước, giúp cô nhặt chiếc mũ bị gió thổi xuống biển, anh cả đời này là anh hùng duy nhất trong cảm nhận của cô.

Bị cô nói, anh đành bỏ đi một thân quần áo ướt sũng, tắm qua một chút. Bởi vì chỗ cô ở không có quần áo, anh chỉ có thể dùng một cái khăn tắm lớn quấn quanh eo.

Cô giúp anh đem quần áo đi giặt sạch, nhưng tạm thời không khô được, Uông Mộ Di liền lấy máy sấy, ngồi ở trên giường chậm rãi giúp anh sấy từng cái.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô bận rộn vì mình, cảm thấy thật sự hạnh phúc.

Nhưng mà không lâu sau, khi Uông Mộ Di biết được ảnh vì cô, không để ý đang kiểm tra sức khoẻ bỏ đi, cô trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không thể tin được!

"Như vậy không có chuyện gì chứ? Vạn nhất vì không hoàn thành kiểm tra sức khoẻ sẽ bị đình chỉ bay. Anh hẳn là nên nói trước với em chứ!" Cô thực lo lắng, lo lắng hại anh đánh mất công việc anh yêu thích.

Anh vô cùng thân thiết vòng tay ôm lấy bả vai cô, trấn an cảm xúc khẩn trương của cô."Không có việc gì, anh sẽ xử lý."

"Làm sao có thể không có việc gì! Vạn nhất bị phạt làm sao bây giờ?" Uông Mộ Di đột nhiên hối hận chính mình tại sao lại gọi điện cho anh.

Anh cầm tay cô, muốn để cô thả lỏng một chút."Lúc ấy thật sự không nghĩ nhiều như vậy, cả đầu chỉ toàn thanh âm của em." Đối với hành động vì nghĩa không ngại khổ của mình, anh cũng nhịn không được nở nụ cười.

"Còn cười, thật sự là ngốc!" Cô vừa tức lại cảm động chủy anh một quyền.

Anh thâm tình nhìn cô, một tay nhẹ vỗ về hai má mềm mại của cô, Những lời ngon ngọt không báo trước k từ trong đôi môi khêu gợi của anh bật ra, "Chỉ cần là vì em, cho dù biến thành ngu ngốc anh cũng không để ý."

Dứt lời, một khoảng thời gian thật dài, hai người đều lặng im không nói......

Hai tròng mắt đầy nước kinh ngạc ngóng nhìn anh, Uông Mộ Di trong lòng rối tinh rối mù, không đợi anh nói tiếp, cô phút chốc quỳ đứng dậy, hai cánh tay mảnh khảnh đặt sau gáy anh, chủ động tiến lên hôn anh.

Kết hôn hơn nửa năm, bọn họ mỗi một lần thân mật, đều là Thường Khắc Khiêm chủ động dẫn đường. Đây là lần đầu tiên Uông Mộ Di chủ động hôn môi anh, cứ trúc trắc như vậy nhưng lại rất mê người.

Cô hôn lên trán anh, theo hai hàng lông mày, một đường hạ xuống nhẹ nhàng trác hôn, ánh mắt thành kính cùng nhu tình trước nay chưa từng có......

Cô không cần cố ý câu dẫn anh, chỉ mấy nụ hôn thanh thuần này đã có thể làm anh trở nên khô nóng dị thường. Anh mạnh mẽ nóng bỏng nhìn cô, hô hấp thoáng chốc trở nên trầm trọng, hai tay của anh nắm chặt thành quyền hai bên hông, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng mà bởi vì dùng sức quá độ, gân xanh trên cánh tay nổi lên, cơ bắp buộc chặt lại.

Anh cố gắng sử dụng hết ý chí, mới có thể miễn cưỡng ngăn chặn cổ xao động bất an mãnh liệt trong thân thể. Rốt cục, tay anh đầu hàng trước, khẩn cấp ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô, quả nhiên, đường cong mềm mại kia nháy mắt đánh tan lý trí của anh, làm cho anh kìm lòng không đậu tham lam vuốt ve......

Đó là độ ấm của cô, tất cả truyền đến từ bên dưới lòng bàn tay đều là nhiệt độ thân thể cô, tuy rằng cách lớp vải mỏng, nhưng anh không có quên da thịt dưới quần áo kia, là như thế nào non mịn mềm nhẵn.

"Mộ Di, nếu em không muốn, vậy tốt nhất nhanh chút tránh đi!" Anh khàn khàn cảnh cáo, hai ánh mắt ngưng tụ lửa cháy, thoạt nhìn nóng đến doạ người, giống như báo trước có chuyện điên cuồng sắp bùng nổ.

Cô đình chỉ hôn môi anh, mím môi không nói, dùng ánh mắt chứa đầy nhu tình nhìn anh, hồi lâu, cánh môi bình thường mềm mại bỗng cong một độ cong lên duyên dáng, âm thanh vô cùng mềm mại lại ngọt ngào như rót vào trong tai...... "Nếu em nói...... Em muốn?"

Lời của cô, như là châm lửa vào cỏ khô trong lòng anh, tư thái quyến rũ, thức tỉnh bản năng ngủ say trong thân thể Thường Khắc Khiêm, tế bào máu cũng trào dâng phấn chấn, ánh mắt đen thẫm, hai tay nóng bỏng ôm xiết lấy, không nói trước mà bất ngờ cho cô một cái hôn triền miên kích thích.

Cô chỉ mặc một bộ quàn áo ở nhà, Thường Khắc Khiêm cũng không khách khí, trong lúc điên cuồng hôn cô, hai tay đồng thời vội vàng xao động ngay cả một giây cũng không chịu chờ, bá đạo đi vào, từ hai chân của cô một đường hướng tiến vào thăm dò, để cho lòng bàn tay mình hoàn toàn kề sát da thịt mềm mại của cô.

Đúng vậy, chính là loại cảm giác này, như vậy non mịn, như vậy mềm mại, như vậy làm người ta yêu đến không nỡ buông tay.

Bọn họ hô hấp hoà lẫn nhau, có hương vị của cô gái mềm mại ngọt ngào, cũng có hương vị chàng trai kiên cường thích liệt, khi anh khẩn cấp kéo áo của cô lên, cô cũng thuận theo giơ hai tay, cho anh có thể thuận lợi rút đi quần áo của cô.

Không bao lâu, cô ở trước mặt anh đã như một tinh linh nhỏ trần trụi, trong ánh mắt nóng bỏng không chút che dấu nào của anh, mắt đẹp ngời sáng.

Trong nháy mắt hai thân hình kết hợp, bọn họ không ngăn nổi thở dài thỏa mãn, cơ thể đàn ông mạnh mẽ thô ráp kề sát cô, ở mỗi một lần đụng chạm, cảm giác thoả mãn không nói được thành lời, tựa như vô số hoa lửa, một lần lại một lần châm lên.

Anh cảm nhận được cô mềm mại, trơn bóng, cô cũng cảm nhận được anh to lớn cường hãn.

Anh chchú chăm chú nhìn cô dưới thân mình, luyến tiếc mỗi một phản ứng rất nhỏ của cô, nhăn mày hay nâng mi, cắn môi, thậm chí cả ánh mắt mê loạn của cô...... Tất cả đều làm cho anh càng thêm hưng phấn, càng thêm cuồng hoan.

Một khoảng thời gian thật dài, anh ở trên người cô tìm kiếm cảm giác say lòng người, ban đầu là bức thiết kích cuồng, sau lại ôn tồn mê hoặc lòng người, cô nghe anh hít thở thật nặng, cảm nhận mồ hôi ấm nóng nhỏ giọt ở trên người. Cảm giác không thể nói thành lời, anh giống như đứa nhỏ, vẻ mặt thoả mãn nằm trên người cô.

Sợ ép đau cô, anh ôm lấy thân mình nhỏ bé của cô, để cô gối lên trên người mình, bàn tay to qua lại vuốt ve lưng bóng loáng, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, tràn ngập yêu thương.

Hai người liền như vậy lẳng lặng gắn bó, đến lúc cả phòng chìm trong đêm, nhưng ai cũng không nghĩ muốn rời đi. Không cần mở đèn, trong bóng đêm, bốn phía im lặng chỉ nghe thấy hô hấp cùng nhịp tim đập của nhau, nhưng bọn họ không sợ hãi cũng không hoảng loạn, toàn tâm hưởng thụ an ổn trước nay chưa từng có.

"Anh có làm đau em không?" Bọn họ đã có một thời gian không có hưởng thụ thân thể vui sướng đầm đìa khoái hoạt như vậy, sợ cô có chút 'ăn không tiêu', cũng sợ chính mình khoái hoạt, mà quên săn sóc cảm thụ của cô.

Uông Mộ Di lắc đầu, một lát sau, cô cố lấy dũng khí, thật nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai anh nói một câu ngay cả chính mình đều thẹn thùng.

"Em nói cái gì? Anh không có nghe rõ ràng, nói lại lần nữa xem!" Anh mang theo ý cười, thấp giọng nói.

Cô hờn dỗi không thuận theo, nói cái gì cũng không chịu nói tiếp lần thứ hai, đem khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cọ cọ trong ngực anh.

Thực thoải mái, được anh yêu nhiệt liệt như vậy, cô không cảm thấy có chút khó chịu nào, mà là một loại thoải mái không diễn đạt được, cô cũng không hiểu được, rõ ràng là mãnh liệt xâm lược như vậy, cô lại giống như phiêu du ở một không gian kì diệu, có điểm choáng váng lâng lâng, cực kỳ thoải mái!

Tuy rằng hai người chen chúc trên một chiếc giường đơn, nhưng trong đó tràn đầy tình cảm, đó là thứ nồng nhiệt mà chỉ có người bên trong mới hiểu được.

Uông Mộ Di thỏa mãn ghé vào trong ngực anh, nhẹ giọng hỏi: "Khắc Khiêm, anh vì sao không hỏi em, người đàn ông hôm đó là ai?"

"Em nói anh sẽ nghe, em không nói, anh cũng sẽ không hỏi." Giống như Mai Lâm nói, trừ phi nghe được Mộ Di chính miệng nói với anh cô yêu người kia, bằng không anh nhất định sẽ tin tưởng cô.

"Anh ấy là Dương Hòa Thực, học trưởng thời đại học của em, là hiện nay là quản lý công ty em làm, hôm đó lúc ở hàng ăn, người phục vụ không cẩn thận làm đổ đồ uống lên người em. Lúc anh nhìn thấy đó là học trưởng ở giúp em lau chân. Em thề, bọn em thật sự không có gì ái muội, anh ấy với em chỉ là học trưởng và học muội, em với anh ấy cũng không có tình cảm gì khác, thật sự! Làm anh hiểu lầm, tức giận, em rât muốn giải thích."

Tuy rằng bọn họ làm vợ chồng một thời gian không phải dài, nhưng cô không trì độn đến mức ngay cả hỉ nộ ái ố của anh đều nhìn không ra, hình ảnh anh phẫn nộ lại đau thương phất tay áo bỏ đi hôm đó làm cho cô rất khổ sở.

"Ban đầu anh thực sự giận điên lên, nhưng sau có người thức tỉnh anh, làm cho anh khôi phục lại tín nhiệm đối với em. Cho nên, anh tin tưởng em, chỉ là anh thực khó chịu khi có kẻ chạm vào đùi đẹp của vợ mình!" Nói đến đây, anh vẫn là nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.

Cô hờn dỗi đánh anh một cái."Cũng chỉ có anh cảm thấy chân em đẹp, nói ra không sợ người ta cười anh quá coi trọng người của mình?"

"Ở trong mắt anh, không chỉ chân đẹp, toàn thân cao thấp đều rất đẹp."

Uông Mộ Di bị anh nói vậy thoải mái cười to. Là phụ nữ, chỉ cần được người đàn ông mình yêu ca ngợi, liền vui vẻ vô cùng. Bởi vì bọn họ không có tham vọng gì, chỉ thầm nghĩ trở thành nữ thần trong cảm nhận của người yêu mà thôi.

"Mộ Di......"

"Sao?"

"Em có muốn nghe anh kể chuyện cũ không?" Trong bóng đêm, giọng nói của anh phá lệ trầm thấp mê người.

"Có chuyện gì?" Tuy rằng một mảnh tối đen, cô không nhìn rõ bộ dáng của anh, nhưng vẫn theo bản năng ngửa đầu nhìn phía anh.

"Em nghe sẽ biết." Anh dừng lại, nghĩ nghĩ một chút, dùng tiếng nói êm tai chỉ mình anh có mà nói.....

"Có cô gái xuất thân bình thường yêu thương một chàng công tử nhà giàu, giống như trong phim truyền hình vậy. Vì xuất thân khác biệt, mọi người nhà trai tìm mọi cách cản trở hai người. Song càng khó khăn, ý chí muốn được bên nhau của họ càng mạnh mẽ. Ngay khi bọn họ đồng ý muốn cùng nhau kiên cường đối mặt, ông trời cố tình trêu ngươi bày ra trò chơi sinh tử, một vụ tai nạn xe cộ làm chàng công tử mất mạng, cô gái lại sống một mình."

"Cô gái kia...... Là Mai Lâm phải không?" Cô đau lòng hỏi.

"Ừ, Công tử nhà giàu kia là học đệ thời đại học của anh: Phương Chấn Quốc. Vì anh và Mai Lâm đều làm việc ở công ty hàng không, có khi còn bay cùng một chuyến, cho nên Chấn Quốc nhờ anh chiếu cố cô ấy nhiều một chút. Về Đài Loan, anh thường tìm đến giúp đỡ Mai Lâm, cũng bởi vì chuyện này, bắt đầu có người hiểu lầm Mai Lâm bắt cá hai tay, không lâu sau, đồn đãi thái quá lên thành Mai Lâm có thai nhưng không biết là của ai, phải đi phá thai. Làm ơn đi, căn bản đều là nói hươu nói vượn!" Thường Khắc Khiêm kích động gầm nhẹ.

"Anh đừng tức giận, bình tĩnh một chút." Uông Mộ Di đưa tay đặt lên ngực anh, trấn an cảm xúc của anh.

"Mai Lâm với anh mà nói chỉ giống như em gái, chuyện của cô ấy với Chấn Quốc khổ sở ra sao anh đều biết. Anh cũng không phải kẻ ngốc, làm sao có thể chen ngang? Sau khi Chấn Quốc chết, Mai Lâm thật sự vất vả, tuy rằng mỗi ngày cố gắng xốc lại tinh thần để đi làm, nhưng kỳ thật là đem mình nhốt trong trong thế giới riêng.

Hôm ở trung tâm huấn luyện gặp lại, nhìn tình trạng cô ấy không khoẻ, cho nên anh kéo cô ấy lên xe hàn huyên một chút. Cô ấy nói mình gặp Chấn Quốc, vấn đề là, người đã chết làm sao có thể lại xuất hiện? Bọn anh nói chuyện một chút, cô ấy bởi vì quá kích động, tựa vào người anh khóc lớn, thế nên mới để lại tóc cùng mùi nước hoa trên quần áo anh."

"Em biết, là em hiểu lầm hai người, thực xin lỗi......"

"Không, anh cũng không đúng, không gọi điện cho em, để em ngồi một mình chờ anh. Chúng ta bình thường đã rất khó có cơ hội cùng ngồi ăn cơm, nhưng anh lại không có không biết quý trọng, làm em thương tâm, là lỗi của anh." Nghĩ đến cô một mình chờ đợi rồi thất vọng, anh vẫn cảm thấy thực đau lòng.

"Đáng ra lúc đó em nên nghe anh giải thích, nhưng vì khi đó bị sự nghi ngờ vô căn cứ lấn át, em nghĩ anh thay lòng đổi dạ, cho nên......"

"Cho nên em bỏ đi." Anh cực kỳ bất đắc dĩ tiếp lời cô.

"Em......"

"Tiểu ngoan của anh thật ngốc, anh làm sao có thể thay lòng đổi dạ? Em chẳng lẽ không biết, trong lòng anh em trước sau đều là quan trọng nhất sao?" Anh bộc bạch nội tâm: "Anh không cần những người khác bởi vì anh yêu em. Bằng không cũng sẽ không hẹn hò không đến ba tháng, liền vội vã muốn kết hôn. Em chẳng lẽ không nhìn xem bên cạnh mình có bao nhiêu người theo đuổi? Lúc còn hẹn hò cùng nhau, mỗi lần có chuyến bay, anh thực rất sợ kẻ khác lợi dụng cơ hội không có anh mà tìm đến dụ dỗ em. Hai tháng sau đó, anh cảm thấy luôn lo lắng như vậy cũng không phải biện pháp, phải sớm một chút cưới em về mới có thể an tâm."

"Cho nên, anh liền cầu hôn em?"

"Đúng vậy, so với lo lắng đề phòng, không bằng đem em biến thành vợ anh, chẳng những kiếm được một thiếu nữ xinh đẹp, còn có thể không cần tốn nhiều sức đuổi đi một đống đàn ông khác, nhất cử lưỡng tiện, cớ sao không làm?" Anh thản nhiên nói cho cô nghe. (TL: Thật h ta mới hiểu thế nào là cưới vợ phải cưới liền tay

)

"Anh suy nghĩ thật nhiều đó!" Cô dùng sức trạc trạc (chọc chọc, chọt chọt) ngực anh, "Anh không sợ em không gật đầu sao?"

"Sợ a, nhưng sự thật chứng minh, trong lòng em có anh." Nói lời này xong, anh liền nhịn không được có vài phần đắc ý.

"Nhưng sau khi kết hôn anh liền bỏ rơi em."

"Trời đất chứng giám a, anh nào có! Thời gian làm việc không phải anh sắp xếp, đi sớm về muộn cũng không phải do anh làm chủ." Năm ngày ba bữa bị điều đi, anh cũng là ủy khuất đầy mình.

"Em không phải trách anh làm việc quá nhiều, chính là...... Ban đầu anh đều ôm em mà ngủ, cho dù không phải ngủ trong lòng anh, anh cũng ôm em để em tỉnh dậy, nhưng về sau anh căn bản là không có ôm em, hai người chúng ta hoàn toàn không giống vợ chồng mà như bạn cùng phòng ngủ chung giường." Giọng nói của cô ai oán oán giận.

"Oa a, thật sự là hiểu lầm lớn!" Thường Khắc Khiêm vội giải thích, "Đó là bởi vì mỗi lần ôm đều đánh thức em, ngày hôm sau em còn phải đi làm, anh lo ảnh hưởng đến giấc ngủ của em, cho nên đành phải khắc chế chính mình không được ôm em. Em hẳn không biết, có khi về nhà, thấy em nằm ở ngủ trên giường giống như thiên thần vậy, anh đều rất muốn thân thiết với em, nhưng nghĩ đến em hôm sau đi làm không có tinh thần, ta cũng chỉ có thể sờ sờ cái mũi đi tắm nước lạnh."

Ai, nếu nói Mộ Di là oán phụ, như vậy anh chính là oán phu.

Nghe Thường Khắc Khiêm trách cứ xong, Uông Mộ Di nhịn không được bật cười...... Thì ra là hiểu lầm lung tung, hại cô còn tưởng rằng mình đối anh không có lực hấp dẫn chứ! "Người ta tỉnh lại là vì muốn nhìn anh một cái nha!" Cô làm nũng nói.

"Vậy về sau anh có thể ôm em chứ?"

"Anh hiện tại không phải đang ôm em sao?" Cô tức giận nói.

"Kia...... Mộ Di, về sau nếu là em muốn anh, anh cực kỳ hoan nghênh em chủ động tìm anh." Anh không ngại việc vợ yêu đối với mình chủ động bày ra nhiệt tình.

"Ai muốn a! Tránh ra! Đừng chạm vào người em!" Cô bị anh chọc thật sự ngượng ngùng. Sớm biết vậy đã không nói với anh.

"Không được, anh đã muốn, anh sẽ chạm vào em." Anh bá đạo buộc chặt cánh tay công khai biểu đạt ý tứ.

"Nam nhân hư!"

"Anh nghĩ mình là vạn người mê." Anh thản nhiên nói.

"Đúng, nhưng lại là cái thối thí (bãi... phân thối.. cơ mà Min không mún dịch ra.. ^^~) vạn người mê." Cô trêu chọc anh.

"Tiểu quai quai, em thật sự là càng ngày càng nghịch ngợm." Anh vỗ vỗ má phấn của cô một chút.

Cô kinh hô một tiếng, "A! Người ta không thích tiểu quai quai, rất giống như gọi sủng vật a."

"Vậy em gọi anh là đại ngoan ngoãn cũng được, anh rất vui được làm sủng vật của em."

"Khắc Khiêm, kỳ thật em..... trước đó ở trên đường gặp Mai Lâm."

"Sau đó thì sao?"

"Bọn em cùng đi ăn kem."

Ách...... Hai người phụ nữ này, lần đầu gặp nhau làm sao có thể là ăn kem?

"Anh biết không, cô ấy ngang nhiên vừa mở miệng đã hỏi em khi nào thì muốn ly hôn, thiếu chút nữa làm em tức chết, em không cam lòng yếu thế hỏi lại cô ấy, "Cô thực vội sao? Thật có lỗi, cô cố gắng đợi thêm chút nữa đi."

Thường Khắc Khiêm nghe được kinh hãi, đột nhiên nghĩ thực may mắn lúc ấy mình không có ở đó."Tiểu ngoan, em gần đây dùng từ có vẻ sắc bén hơn đó."

"Bởi vì em không muốn làm quả hồng mềm, em muốn làm quả hồng cứng rắn." Ai đó dõng dạc.

Anh thật không biết nên khóc hay nên cười."Được, sau đó quả hồng cứng rắn của anh nói với Mai Lâm thế nào?"

Uông Mộ Di nhún nhún vai, rồi nói tiếp: "Hàn huyên một chút, tuy rằng nói chuyện có điểm độc, nhưng bình tĩnh ngẫm lại, thật đúng là nhất châm kiến huyết (một kim thấy máu - ý là lời nói độc địa nhìn thì ghê nhưng thực ra chả có gì đáng nói)), cô ấy cũng không thao thao bất tuyệt giải thích cái gì, chỉ là nói với em vài thứ, bảo em nhanh giải quyết dứt điểm với anh."

"...... Vậy em đồng ý rồi?"

"Làm sao có thể, anh là chồng của em a! Cô ấy nói rất đúng, chúng ta thực hạnh phúc, còn có thể mặt đối mặt cãi nhau như vậy, ngẫm lại thật sự là quá xa xỉ, bởi vì với cô ấy mà nói, đời này rốt cuộc không thể cùng người yêu cãi nhau. Cô ấy đã dạy em cái gì gọi là quý trọng."

Ai...... Xem ra Mai Lâm lần này thật sự cho cả hai vợ chồng bọn họ một cái ơn lớn rồi!

"Khắc Khiêm, trải qua lần này, em sẽ tự nhủ mình phải cẩn thận, chín chắn hơn."

"Anh cũng vậy, anh thật muốn đối xử với em càng cẩn thận, càng săn sóc."

"Kia xin hỏi huấn luyện viên Thường Khắc Khiêm, tôi tìm thấy lọ Chanel no5 trong cặp của anh là vì sao?"

Thường Khắc Khiêm đầu tiên là hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang trả lời: "Báo cáo bà xã đại nhân, là đại tỷ ở trung tâm nhờ tôi mua." Tiếp theo khẩu khí biến đổi, giống cái nịnh thần nói: "Đại tỷ năm đó nếu kết hôn sớm, hẳn là cũng giống như mẹ của anh vậy, em hẳn là sẽ không hoài nghi anh cùng một người lớn tuổi như chị ấy có gì ái muội chứ?"

Nghe vậy, Uông Mộ Di lập tức bật cười, tựa trong lòng anh không ngừng khanh khách cười giống như cô gái nhỏ ......

Cô và Khắc Khiêm.... vẫn như cũ, ở riêng, nhưng cô không nói, bọn họ ở riêng nhưng kỳ thật là đang trong tình yêu cuồng nhiệt.

"Mộ Di, vậy khi nào em về nhà?"

" Ừm...... em cảm thấy cảm giác ở riêng cũng không tệ lắm a!" Cô dùng tiếng nói mềm mại ngọt ngào trả lời. Nguyên tưởng rằng anh nghe xong sẽ nổi trận lôi đình, không nghĩ tới anh còn vỗ về cô, sủng nịch nói: "Tùy em, ở đâu cũng được, dù sao em ở đâu, nhà của anh sẽ ở đấy."

Ai, thật sự là làm cho người ta một phen cảm động, cô trước kia sao lại không phát hiện Khắc Khiêm cũng có thể nói ra lời ngon tiếng ngọt như vậy?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11)