Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Nhan Họa Thủy - Chương 08

Nam Nhan Họa Thủy
Trọn bộ 10 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


"Không tốt, hô hấp bế tắc, tim đập có xu hướng chậm, thỉnh thoảng không có mạch đập, mau đưa vào phòng cấp cứu đi, cô Lý, lập tức thông tri cho thân nhân bệnh tình bệnh nhân đang nguy kịch, gọi người nhà vào trong phòng bệnh một chuyến......"

Nam nhân muốn tìm bất mãn sẽ phát sinh chuyện phát điên gì đâu?

Không biết nhìn sắc mặt người khác lại kiêu căng cũng thật là rất vô lý đi, Giang Mộ Hạ khi tận mắt thấy một màn lửa nóng, không biết lảng tránh còn một bộ dáng như bắt gặp phải gian tình của hai người, nhưng lại công phu sư tử ngoạm muốn bọn họ trả giá vì phí dụng che miệng, nếu không muốn bị đem chuyện bọn họ rêu rao khắp chung quanh.

Đào cặp mắt thật sâu, nàng lại nhìn thấy Đường Thần Dương lỏa ngực mà tim đập không thôi, nhất thời dục hỏa đốt người, trừ bỏ đòi lấy tiền tài bên ngoài còn muốn người của hắn, ngồi trên văn phòng phô rộng hai chân, yêu cầu hắn thỏa mãn nàng gia tăng dục vọng.

Sau khi bị cự tuyệt nàng còn chưa hết hy vọng, tuyên bố muốn bao dưỡng hắn, làm công cụ giúp nàng ấm giường, mà phí sử dụng này nàng cư nhiên vô liêm sỉ muốn muội muội khác mẹ trả, hành vi kiêu ngạo quả thực làm người ta không thể nhịn được nữa.

Chắc hẳn phải cắt tai nàng ta vậy, hành vi của nàng tự rước lấy nhục tuyệt đối không chiếm được nửa điểm lợi ích, ngược lại chọc giận người không bao giờ ra tay với nữ nhân - Đường Thần Dương.

Nữ nhân là hoa, hảo hảo che chở...... Tất cả đều là TMD nói mà, hắn đôi mắt âm trầm đi xuống, mâu quang lợi hại, bản tính ác ma nam tiềm tàng phát huy hầu như không còn sót chút gì, hắn một phen kẹp chặt nàng, lại hung hăng ném lên trên tường, đôi mắt đỏ sậm như tà ma.

Nếu không phải vừa rồi điện thoại báo nguy đúng lúc vang lên, Giang Mộ Hạ quá mức kiêu căng chỉ sợ không chỉ là toàn thân té ngã bị thương mà thôi, đầu lưỡi ác độc kia đại khái sẽ bị hắn tay không kéo đứt, cho vào trong máy trộn bê tông xay nghiền nát thành bột, rồi sau đó lại bức nàng uống cho hết.

Có lẽ là quá mức sợ hãi, nàng ngay cả muốn khóc cũng khóc không được, ngồi yên trên mặt đất kinh hồn bạt vía, nếu không có có người phát hiện nàng bộ dáng dại ra, khẩn cấp thông tri Tống Ánh Từ đem người mang về, nàng không hiểu được muốn ở đó thất thần tới khi nào.

"Đừng lo lắng, người tốt trời sẽ phù hộ, cậu ngươi là cái tai họa, không chết được, hắn sẽ sống thật dài thật lâu, nhìn của cháu chắt chúng ta trưởng thành, bi bô tập nói nha." Người tốt không sống được lâu, tai họa để lại ngàn năm.

"Ngươi đây là đang an ủi ta hay là nói móc cậu ta?" Ngay cả đứa nhỏ đều không có liền trực tiếp nhảy đến cháu chắt, hắn không khỏi nghĩ đến thật xa vời đi.

Đường Thần Dương thành thực nói: Đều có."

Hai tay lạnh như băng được nắm ở bên trong đại chưởng ấm áp, Giang Thùy Tuyết cười nhẹ, "Như thế nào không nói lời lừa gạt ta, ngươi này há mồm ra liền không thành thật."

Thế nhưng nàng ở giữa mật ngọt miệng độc, mặc kệ hắn nói là sự thật hay không, luôn nghe hoài mà không chán, từ tận dưới đáy lòng ngọt ngào lên men, lặng lẽ xuất ra mật tình yêu, tình yêu đối với nam hài nhỏ hơn nàng năm tuổi.

Như thiêu thân lao đầu vào biển lửa nguy hiểm, thế nhưng nàng vui vẻ chịu đựng, nhân sinh của nàng vốn dĩ rất quy củ, chưa bao giờ từng có suy sụp quá lớn, trừ bỏ mối tình đầu bên ngoài, từ trước đến nay không biết cái gì gọi là kích thích cùng mạo hiểm.

Mà gần đây nàng ở trong thời gian ngắn ngủn một tháng đều trải qua hết, dưới sự dẫn dắt của hắn, nàng thể nghiệm trải qua những tư vị tuyệt vời trước nay chưa từng có, cũng rõ ràng cảm thụ được cảm giác được yêu, được che chở khoái hoạt, con người khi còn sống nếu có thể có một hồi yêu như vậy, chết cũng không hối tiếc.

"Nào có, ta đối với ngươi tối tri kỷ, chưa từng nói dối lừa gạt ngươi, mỗi lần đều là chính ngươi miên man suy nghĩ tạo ra hiểu lầm với ta, miệng của ta tác dụng lớn nhất chính là hôn ngươi, cảm giác mê mang gợi cảm hôn ngươi, ta......" Hôn bức nàng toàn thân.

Vội vàng bịt cái miệng của hắn, Giang Thùy Tuyết bên tai hồng thấu pha lẫn hờn dỗi, "Nơi này là bệnh viện, ngươi an phận một chút."

"Bệnh viện mới có tình thú nha! Chúng ta muốn hay không tìm một cái giường trống đi thử thử một lần co dãn, ta giúp ngươi trộm một kiện đồng phục y tá, ta phẫn bác sĩ thay ngươi nội chẩn...... Nha! Ngươi nhéo ta." Hảo ngoan, xuống tay nơi sườn đùi ở cạnh bộ vị gần háng.

Quả nhiên là bảo bối thân ái của hắn, biết hắn đang động dục, hạ thủ đau đớn giúp hắn tiêu trừ, vừa dập tắt thú tính lập tức tan đau, trong đầu hình ảnh vừa hiện bay mất không còn sót lại chút gì.

Thật là, cũng không ngẫm lại hắn là đại nam hài mới nếm thử tình dục, đương nhiên trong óc mãnh liệt khắc vẽ nên hình ảnh nắng xuân khoe sắc, muốn cùng nàng ở trên giường lăn qua lăn lại, một lần lại một lần nhằm vào chỗ sâu nhất trong thân thể nàng.

Thực sắc tính, người nam nhân nào không có ảo tưởng như vậy, ngẫu nhiên thỏa mãn hắn có cái quan hệ gì, hắn còn muốn ở trên máy bay cùng trong toilet, cùng với tàu biển chở khách chạy định kỳ dưới mặt biển xoáy sâu đâu, trên bờ biển uốn lượn ...... Hấp! Nước miếng sắp chảy ra.

"Đều đã khi nào còn muốn chuyện hạ lưu này đó, ngươi cùng ta kết giao không phải chỉ vì làm chuyện này đi?" Giang Thùy Tuyết lộ ra thần sắc hoài nghi.

"Trời đất chứng giám nha!"Hắn lập tức nâng cánh tay lên cao, làm ra đồng tác quân tử thề nguyện, "Ta tuyệt đối không phải là loại người ti bỉ vô sỉ lại háo sắc này, bởi vì yêu ngươi mới muốn làm với ngươi, thay đổi thành người khác ta ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm."

"Hư! Nhỏ giọng một chút, mọi người đều đang nhìn." Thực là xấu hỏ muốn chết, hắn không có thể thu liễm một chút được hay sao?

Một đám y tá đi ngang qua bên người hai người, thỉnh thoảng quay đầu lại khe khẽ nói nhỏ, chỉ vào bọn họ che miệng cười trộm.

Đường Thần Dương biểu tình giả bộ ủy khuất, học ngừơi ta quyết miệng."Ta nói là sự thật thôi! Chúng ta làm mới không phải là chuyện hạ lưu, mà là yêu nha! Chính ngươi cũng nói thực thích."

"Nha! Làm ơn, lúc này đừng nói chuyện này nữa." Nàng sai lầm rồi, không nên nghĩ đến chuyện hắn hiểu được cái gì gọi là tiết chế.

Nàng không cần gặp người, trực tiếp vùi vào cát đi cho rồi, đỡ phải bị người ta cười chết.

"Nói yêu ta." Lúc này không vơ vét tài sản càng đợi tới khi nào.

"Thần Dương......" Mặt nàng hồng không nâng nổi đầu dậy.

"Không nói yêu ta, ta đây liền tiếp tục yêu sách đâu! Tiểu Tuyết ngực trái dưới sườn có nốt ruồi nhỏ, mỗi lần ta liếm duyện nó một cái, nàng sẽ toàn thân run rẩy......" Ai nha! Không tốt, hắn lại cứng.

"Hảo hảo hảo, ta yêu ngươi, ngươi không cần nói thêm nữa, ngừoi ta đều đang cười." Trời ạ! Nàng làm sao có thể nhặt được tình nhân có cái miệng không thể ngăn cản tùy hứng như vậy.

"Bọn họ đang cười chúng ta hạnh phúc mỹ mãn, tình so với vàng còn kiên cố hơn, ngươi thật sự không thử xem xem giường bệnh trong bệnh viện......" Hắn vẻ mặt rục rịch, muốn lôi kéo nàng đi khoái hoạt.

Giang Thùy Tuyết hung hăng trừng, "Cậu nhỏ còn nằm trong phòng cấp cứu, ngươi không thể bớt hồ nháo chút sao?"

Chỉ cần nghĩ đến cậu em của mẹ trong vòng đe dọa của sinh tử, tâm tình của nàng thật sự không thể khoái trá lên, ánh mắt ảm đạm buông hàng mi, ẩn nhẫn sợ hãi người thân bỏ đi.

"Sinh mệnh không cần dài ngắn, chỉ cầu sống được có đủ đặc sắc hay không, ngươi lo lắng thì có được gì, con người ta thời điểm phải đi thì không thể lưu lại được, ngươi trước nên buông tha cho chính mình." Nàng nếu học sẽ không được cách buông aty, chỉ biết chuốc khổ cho chính mình.

Nàng lắc đầu, trong mắt cầm lệ."Ngươi không hiểu, cậu là thân nhân duy nhất trên đời này quan tâm ta, ta không thể tưởng tượng mất đi hắn ta sẽ biến thành bộ dáng gì nữa."

Hết thảy mục tiêu, hết thảy kiên trì đều thành một hồi chê cười, cánh hoa biến mất khỏi dòng nước không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

Vì cậu, nàng chịu được mẫu tử ba người Tống Ánh Từ không ngừng đòi lấy tiền tài, dường như vĩnh viễn không thấy đáy cũng luôn mang theo bất mãn, còn phải thỉnh thoảng lại chịu ngôn ngữ nhục nhã này, chịu đủ tra tấn.

Nàng không cầu gì khác, chỉ hy vọng bảo trụ sản nghiệp Hạ gia, làm cho nó ổn định trưởng thành ở trong tay nàng, một ngày kia lại giao trở về trong tay cậu, để cho hắn có thể thừa kế tâm huyết của ngoại công.

"Buồn lo vô cớ, ngươi muốn nhìn thấy thân nhân người chết có gì khó, ta có một cô cô, ba tỷ muội, còn có dượng, tỉ phu này đó đều là thân thích, ngươi một khi gả vào nhà Đường gia chúng ta, bọn họ tất cả đều là của ngươi." Một cái cũng chạy không thoát.

Nàng bật cười lau đi giọt lệ đọng gần khóe mắt."Lại đang nói ngốc, chúng ta làm sao có thể kết hôn."

Thật sự, nàng không nghĩ tới vấn đề này, hắn dù sao rất trẻ tuổi, vừa tiếp xúc với tình yêu sẽ thật nhiệt liệt điên cuồng một hồi, không nghĩ phải đi bao lâu ngọn lửa nhiệt tình này có thể thiêu đốt bao lâu, một ngày nào đó có tắt hay không.

Nàng tin tưởng hắn hiện tại là yêu nàng, tuy rằng hắn biểu hiện hệt như đứa nhỏ mê hoặc, nhưng là còn tính điên cuồng của tuổi trẻ, oanh oanh liệt liệt, sau khi yêu hết đi thì còn lưu lại cái gì, trừ bỏ tro tàn.

Không thể phủ nhận, Trang Vũ Hãn phản bội xác thực đối với nàng có sự ảnh hưởng lớn, cho dù tình đã qua đi, không hề có một chút ít tình cảm khi còn yêu nhau, nhưng là nàng vẫn sẽ sợ hãi, đối với tình yêu không có cảm giác an toàn.

Nói lời yêu thật dễ dàng, nói đến tương lai lại rất xa xôi, ai cũng không thể cam đoan chính mình sẽ không thay lòng đổi dạ, có lẽ có một ngày xuất hiện một người như vậy, đoạn cảm tình này cũng bước đi không nổi nữa.

"Nha! Ngươi muốn đùa bỡn cảm tình của ta, ta muốn nói cho cô cô ta biết." Nàng rất xấu rồi, thầm nghĩ muốn thân thể hắn cũng không nguyện ý phụ trách.

Nếu không phải cậu nàng còn nằm trong phòng cấp cứu, nàng khẳng định sẽ cười to ra tiếng."Ngươi làm ngươi vẫn chỉ là tiểu hài tử yêu cáo trạng nha! Ngây thơ."

"Không, là tố cáo ngươi." Cô cô là luật sư, chưa bao giờ thua kiện qua.

"Tố cáo ta?" Nàng cảm thấy thật buồn cười.

"Tố cáo ngươi dâm ô ngoạn nam hài đồng thuần khiết, đem ta làm thành lang sói nhỏ mà nuôi dưỡng, ý đồ dùng thể xác ta và tinh thần đã bị ngươi ngày đêm lăng nhục không màng đến trách nhiệm, khiến cho ta còn nhỏ mà tâm linh bị ngươi gây thương tích......" Hắn có thể đưa ra một trăm chứng cứ liên quan mà được đề cập trong luật pháp.

"Đợi chút, ngươi không cần đem lời nói Giang Mộ Hạ cho là thật chứ, ngươi không phải lang sói nhỏ, ta cho tới bây giờ cũng không đem ngươi trở thành như vậy, miệng của nàng nói toàn những lời sai đạo đức, cho dù có nghe qua, ngươi cũng hiểu được rằng mấy ngày nay là ngươi nuôi ta, không phải ta nuôi ngươi." Là hắn chiếu cố nàng.

"Hừ!" Không để ý tới nàng.

"Tiểu Dương, ngươi thật muốn theo ta hờn dỗi sao?" Giang Thùy Tuyết cắn môi, rất sợ hắn thật sự sinh khí với nàng.

"Nữ nhân xấu." Khi dễ hắn.

Nàng di một tiếng, có điểm muốn cười."Được rồi, được rồi! Chờ ngươi tốt nghiệp đại học sau đó chúng ta nếu còn cùng nhau như trong lời nói, ngươi muốn như thế nào đều tùy ngươi."

"Cái gì bảo chúng ta còn cùng nhau như trong lời nói, ngươi muốn đá ta?" Không lương tâm.

"Ắc?" Như vậy cũng không đúng sao?

"Vì sao không phải hiện tại, ngươi kỳ thị nam sinh tuổi còn nhỏ đúng hay không? Ngươi nhất định còn thích bạn trai trước, cho rằng hắn mới là nam nhân, mà ta bất quá là nam sủng rỗi rãi đến nhàm chán để chơi đùa." Hắn vốn muốn nói là luyến đồng.

"Cái gì?" Hắn càng nói càng thái quá.

"Được rồi! Ta sẽ thức thời tiêu sái ly khai, thành toàn cho ngươi cùng của ngươi bạn trai trước, về phần bạn gái của bạn trai trước của ngươi ta sẽ xử lý công bằng, các ngươi an tâm trải qua hạnh phúc khoái hoạt mỗi ngày, không cần lo lắng cho ta, chờ ta làm thịt cái miệng tiện của người phụ nữ, ở dưới cửu tuyền ta chờ ngươi...... Ngô......"

Ha ha...... Mặt mày hớn hở, mặt mày hớn hở, chỉ biết chiêu này hữu hiệu, hắn Đường Thần Dương quả nhiên là thiên tài, tùy tiện động một chút đầu óc, bạn gái thân ái liền tự động yêu thương nhung nhớ, còn hôn hắn thiếu chút nữa tắt thở.

ㄍ /Bình tĩnh ㄥ bình tĩnhㄍ bình tĩnh nha, không thể để lộ ra sơ hở, giả bộ vô tội, phẫn đáng thương nhưng là lòng của hắn rất bất khuất, hắn cười nhỏ giọng lại một chút, đem nhiệt tình khó có được của nàng toàn bộ nhớ kỹ, ngày sau nói cho con cháu bọn họ nghe.

Tuy rằng hắn rất muốn ôm lấy nàng, nhằm phía phòng giải phẫu không có người bên cạnh, ác hổ tung móng vuốt ra, thay nàng kiểm tra thân thể, làm cho nàng giống khối băng hòa tan xụi lơ ở dưới thân của hắn.

"Những lời này ngươi không được lặp lại với ta một lần nữa." Đỏ mặt, chu môi Giang Thùy Tuyết trừng mắt căm tức nhìn, không thể tin được chính mình cư nhiên lớn mật ở trước công chúng mạnh mẽ cường hôn hắn.

Tâm, còn bình bịch bình bịch nhảy nhót bay lượn rất nhanh.

Rõ ràng trong lòng cười đến muốn phóng pháo bông, Đường Thần Dương trên mặt còn giả bộ bộ dáng không tình nguyện.

"Ngươi thích Trang đầu heo."

"Không, ta không thích hắn, ta chỉ thích ngươi." Vui giận yêu đau của nàng đều bị hắn nắm đi, nàng còn có thể vì những người khác mà tâm động sao?

"Ngươi thương hắn." Hắn giống như hài tử muốn ăn đường hồ lô, chơi xấu.

"Ta không thương hắn." Nàng lắc đầu.

"Vậy ngươi yêu ai?"

"Ta yêu ngươi......" Giang Thùy Tuyết không cần nghĩ ngợi thốt ra mà ra, lập tức phát giác hắn giơ lên khóe miệng.

"A! Đường Thần Dương, ngươi lại trêu cợt ta."

Đáng giận, nàng như thế nào luôn mắc mưu, không một lần học khôn.

Hắn mừng rỡ mày dương cao, ôm bạn gái xấu hổ không thôi lại thân lại hôn, một chút cũng không cần để ý ánh mắt người bên ngoài.

"Ha! Ta nào có khả năng đem ngươi tặng cho tên đầu heo, hắn đợi đến chết cũng đừng tưởng."

"Không lúc nào đứng đắn." Xong rồi, nàng thật sự không cần làm người, mọi người ghé mắt nhìn nàng...... Ôm mắt rên rỉ Giang Thùy Tuyết nhẹ huých tiểu bạn trai một chút.

"Ngươi liền yêu ta không đứng đắn, xem đi! Ngươi hiện tại không phải thả lỏng sao, không phải bộ dáng hai mắt đẫm lệ lưng tròng lo lắng tai họa có chết hay không." Cho dù là cậu ruột của nàng, hắn cũng không cho nàng vì xú nam nhân khác rơi một giọt lệ.

Đường Thần Dương tất nhiên không thừa nhận rằng dục vọng giữ lấy của hắn rất mạnh, chính là luyến tiếc tuyến lệ bạn gái âu yếm rất mạnh mẽ đi, hốc mắt đỏ lên hàm lệ, động một chút liền khóc dễ dàng tổn thương cho đôi mắt.

Bất quá hắn vẫn là thực khó chịu Trang Vũ Hãn dùng tình cũ kiềm chế nàng, ba lần năm lượt không khi nào không nhắc tới chuyện hai người trải qua, làm cho ngọn lửa ghen tuông trong lòng hắn mạnh mẽ bốc lên, rất muốn đem hắn biến thành đầu heo, lại nhổ một hàng răng, nhìn xem hắn có dám lại thèm nhỏ dãi thịt béo bên miệng người khác hay không.

"A! Ngươi...... Ngươi là vì ta mới......" Nàng nhất thời sáng tỏ dụng tâm của hắn, lệ chảy ra giờ thu về hiện lên tia mỉm cười.

"Chậc! Vừa khóc vừa cười, thật sự là xấu chết, nếu không phải trong lòng ta thiện lương, yêu thượng sẽ không thay lòng đổi dạ, xem ngươi bộ dạng xấu thế này, là nam nhân đều bị ngươi dọa bỏ chạy trối chết đi." Hắn giễu cợt, ngón tay mềm nhẹ lau đi lệ của nàng.

"Thần Dương, ta...... Ta yêu ngươi." Giang Thùy Tuyết ôm hắn, tựa vào trước ngực hắn khẽ nấc.

"Ta cũng yêu ngươi, bất quá ngươi khiến cho bác sĩ thực xấu hổ, hắn đứng ở phía sau ngươi thật lâu." Tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn họ trình diễn một hồi buồn vui nảy nở tình yêu.

"Ắc! Cái gì, bác sĩ?!"

Nàng phút chốc xoay người, nước mắt còn tại trên mặt, thập phần kích động giống cô gái mười bảy tuổi vừa bị cha mẹ bắt được cảnh nàng cùng bạn trai hôn môi, chưa kịp điều chỉnh lại khuôn mặt lại đỏ lên.

Sinh mệnh con người không thể lấy dụng cụ hữu hình đo lường, từ quỷ môn quan tránh được một kiếp Hạ Hạo Phong xem ra có chút suy yếu, sắc mặt tái nhợt không thấy một tia sức sống, hô hấp mỏng manh cơ hồ nhìn không thấy tia phập phồng.

Drap giường một màu trắng xóa không nhìn tới dụng cụ duy sinh (duy trì sự sống), hắn dựa vào sức lực bản thân chống đỡ, tuy rằng thực vất vả, hao tổn phần lớn khí lực, nhưng hắn lại một lần nữa đánh thắng trận, thành công vượt qua cửa ải khó khăn.

Bất quá chuyện này cũng không thêm chút thiện cảm gì của mọi người với hắn cả, hắn vẫn là phi thường khiến người ta chán ghét, đối với người nào đó mà nói, sự tồn tại của hắn là cái giằm gai, tương đối chói mắt, biến mất khỏi đây đi còn có chút thống khoái.

"Tiểu bạch kiểm, ngươi có cân nhắc chuyện đi làm ngưu lang hay không?" Nhất định tìm được thực nhiều mối, kiếm được cũng tương đối.

Đường Thần Dương ngoài cười nhưng trong không cười nhìn sang người nằm trên giường bệnh nhân, ở miệng vết thương vỗ nhẹ một chút.

"Cậu không chết thật sự là thật đáng mừng nha! Ta liền cùng Tiểu Tuyết nói kẻ tai họa thì không dễ dàng gặp Diêm Vương, chờ ngươi khóc một chút rồi hãy chết lại cũng không muộn."

"Cậu là để cho ngươi kêu sao? Ta không quen biết ngươi." Tê một tiếng, Hạ Hạo Phong nhịn đau cắn chặt hàm răng.

"Ta cũng không muốn nhận thức ngươi nha! Không chết thành công đi cậu, xem ngươi kìa nửa thân mình đều đã vào trong quan tài, như thế nào còn luyến tiếc mà không ra đi." Hắn đều chuẩn bị thay hắn khoác áo sợi đay để tang.

Hai mắt híp lại một đường, Hạ Hạo Phong lạnh lùng cười, "Ta thế nhưng là cậu ruột duy nhất của Tiểu Tuyết, ngươi nghĩ ta có nên bảo nàng vào đây nghe một chút không?"

"Người chết sẽ không mở miệng, trừ phi ngươi nghĩ muốn đi báo mộng." Vai nhún nhún, Đường Thần Dương biểu hiện bộ dáng cà lơ phất phơ.

Một lát sau, hắn không giận mà ngược lại còn cười, màu da không khỏe mạnh xuất hiện một tia huyết sắc.

"Ngươi yêu nàng?"

"Ta yêu nàng." Cười cái gì, răng nanh trắng nha!

"Tốt lắm." Thực là bạo gan.

"Không tốt."

"Không tốt?" Hạ Hạo Phong nhịn không được nhíu mày.

"Đương nhiên không tốt, có người con riêng chướng mắt, ngươi có biết ta vừa mới vài ngày trước phải xoay vòng quanh hay sao?" Nàng cư nhiên lo lắng sợ người khác chiếu cố hắn không tốt, không phải tự mình đi vào nhìn hắn, xác định hắn không hề phát bệnh mới an tâm thì không được.

Giang Thùy Tuyết bị hai kẻ lớn nhỏ gian trá xua đi, giả bộ muốn uống đồ uống, sau đó hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trừng mắt sau một hồi lâu, cho nhau xem cảm giác bọn họ nhìn không vừa mắt nhau, thế nhưng vì người bọn họ yêu thương mà miễn cưỡng mở miệng.

Từ nhỏ vì chức năng tim phổi không hoàn thiện nên sau khi Hạ Hạo Phong trải qua đợt phát tác bệnh lần này xong, tình trạng của hắn so với lúc trước càng yếu, thân thể cũng càng ngày càng mục, hoàn toàn là dựa vào ý chí mạnh mẽ chống đỡ, nói chuyện với hắn mà nói là một gánh nặng lớn, hao tổn đến tính mệnh.

Một lần lại một lần cùng thân thể của chính mình tranh đấu, một lần lại một lần cùng tử thần đối mặt, kỳ thật hắn thật sự cảm thấy mệt mỏi, rất muốn nghỉ ngơi, mắt muốn nhắm lại rồi, tự do tự tại bay về phía bầu trời xa kia.

Nhưng là hắn còn chưa có thể chết, phó thác của tỷ tỷ để lại cho hắn, đối với đứa nhỏ kia hắn còn không yên lòng.

"Nha! Thật sự là thật có lỗi, khiến cho ngươi vất vả." Hạ Hạo Phong cười đến ấm áp như gió, không nóng không lạnh.

Đổi lại hắn cắn răng."Nhìn không ra thành tâm của ngươi ở nơi nào."

Rõ ràng ở cười nhạo hắn, vui sướng khi thấy hắn bởi vậy mà chịu khổ.

"Vậy không phải là do ta, thị lực không tốt nên mắt nhìn không rõ ràng, ta có thể mời bác sĩ phụ trách của ta thay ngươi giới thiệu bác sĩ xem thử có vấn đề gì không, mắt nếu bị mù, làm chuyện gì cũng không tiện." Tiểu Tuyết nhà hắn cũng không phải là tùy tiện người nào cũng đều có thể theo đuổi.

"Đa tạ ý tốt của ngươi, ta đang định cố gắng chút ít, để cho mắt ngươi sáng trước khi thăng cấp làm cậu." Như thế nào, đủ mạnh đi!

"Tốt lắm." Hắn thật tình nói, hai tay giao nhau nắm đặt ở bụng.

Lại là tốt lắm."Ngươi không có ý kiến?"

Hắn đây là đùa giỡn cái quỷ kế gì?

Tâm tư phòng bị rất nặng Đường Thần Dương híp nửa mắt, chỉ còn lại có một hơi thở xem kỹ nam nhân trước mắt, phương thức giáo dục ở Đường gia khác hẳn với người thường, hắn đối với người ngoài thái độ tương đối cẩn thận, đề phòng lọt vào tròng hãm hại.

"Tiểu Tuyết là người cái gì ủy khuất đều nuốt hết vào trong bụng, không dễ dàng kể khổ với bất kì ai, nàng tâm địa rất mềm, nhất là đại khái với sinh mệnh con người." Nàng không thích hợp ở thương trường chém giết, chắc chắn sẽ bóp chết sinh mệnh của nàng.

"Cũng thực ngốc, ngốc đến không hiểu bảo hộ chính mình, trước đó còn nghĩ đến chuyện ngươi còn mệnh để sống mà trở về tiếp quản công ty." Cho nên nàng thực lo lắng, ngày tiếp nối đêm, sợ công ty bị ngã.

"Ta không có sao?" Hạ Hạo Phong cười nói, đáy mắt lại nhiễm thượng một tầng bóng ma tử vong.

"Tim phổi đều nát không sai biệt lắm, cho dù dổi mới hết hoàn toàn cũng không thể chịu đựng được, ngươi còn muốn sống bao lâu?"

"Sống đến khi đứa nhỏ của các ngươi sinh ra như thế nào?" Hắn hy vọng có một ngày như vậy.

Đường Thần Dương phun ra một câu, "Nằm mơ."

"Ha ha...... Ta cũng biết nằm mơ, thời gian của ta không nhiều lắm." Có thể sống đến giờ này ngày này cũng đã là hiếm có được.

Hắn biểu tình rùng mình, nghiêm mặt nói: "Uy! Ngươi không phải muốn uỷ thác đi?!"

Tuy rằng không thế nào thích y, cặp mắt kia lợi hại phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người, thế nhưng hắn vẫn không nghĩ y chết quá sớm, còn sống bồi hắn tốn hơi thừa lời cũng là một loại lạc thú, tử vong luôn mang đến bi thương.

"Sợ?" Hạ Hạo Phong nhướng mày khiêu khích.

"Hừ! Ta là sợ thấy Tiểu Tuyết phải khóc, nữ nhân nước mắt nói khóc liền chảy ra, giống như mưa phùn kéo dài vào mùa xuân, mãi không chịu dứt." Hắn kéo ghế dựa ngồi xuống, cùng nam nhân trên giường mặt đối mặt nhìn thẳng nhau.

Ở khí thế trên cao, hắn tuyệt đối không thua, nhưng là luận bàn về bối phận, hắn không thể không thấp một bậc, ai kêu hắn yêu thượng cháu ngoại nhà người ta.

"Khẩu thị tâm phi." Không thành thật.

"Ngươi muốn cãi nhau có phải hay không, đừng tưởng rằng ngươi sắp chết ta sẽ nhường cho ngươi." Ở trước mặt hắn, Đường Thần Dương cảm thấy một mặt ma tính của chính mình không nơi che giấu, hắn căn bản ở tấm gương, tựa như nhìn một cái mình khác.

Hạ Hạo Phong muốn cười to chỉ có thể ôm lấy ngực, nhẹ nhàng mà cười nhẹ."Nghe nói ngươi gần đây đâm chọc không ít tổ ong vò vẽ, làm người thực thất bại."

"Hoàn hảo, tổ ong nên hái sẽ bị bỏ đi, lưu lại chỉ có thể đả thương người, ong mật tuy nhỏ, nhưng lại thực độc." Dính vào một chút cũng sẽ mất mạng.

"Có nắm chắc sao?" Ong độc khó dây vào.

Đường Thần Dương tự tin tràn đầy nâng cằm lên.

"Không làm khó được ta, ta sẽ khiến cho bọn họ đem lửa đạn tập trung ở trên người ta."

Dù sao hắn cũng chính là tiểu bạch kiểm, dựa vào quan hệ nữ nhân mà có chút ít danh tiếng, không lấy hắn ra làm bia ngắm còn có thể tìm ai xả cho hết giận.

"Sẽ không lan đến Tiểu Tuyết?" Đây là chuyện mà hắn lo lắng nhất.

"Ta sẽ bảo hộ nàng." Ai cũng đừng nghĩ động đến nàng cho dù một sợi lông tơ.

"Vạn nhất bảo hộ không được đâu? Quả hồng chọn mềm mà ăn, ngươi như thế nào đề phòng được ma chưởng ẩn thân chỗ tối." Lòng người khó dò.

"Ngươi không được, không có nghĩa là người khác giống như ngươi vậy, không có chút ưu việt." Cùng lắm thì hắn về nhà kiếm viện binh, đem tỷ tỷ muội muội lôi ra chắn đao.

Phẫn nữ nhân phẫn thành thói quen, hắn thói quen tính lấy ngón tay xoắn sợi tóc dài, cho dù là thân nam nhi, cũng sẽ lơ đãng toát ra nữ tính mềm mại đáng yêu, làm cho người ta có cảm giác một tia tâm động.

Đường Thần Dương không phát hiện Hạ Hạo Phong đôi mắt bỗng nhiên chuyển thâm, chỗ nắm giao các đốt ngón tay căng thẳng, vẫn nghĩ muốn dùng võ mồm ra vẻ ta đây.

"Cần hỗ trợ thì nói một tiếng." Hắn tuổi trẻ khí thịnh, rất bừa bãi, giấu đầu lòi đuôi.

"Không cần, ngươi cứ việc thở gấp, Tiểu Tuyết có ta chiếu cố." Hắn bản thân còn biết không săn sóc không được, còn có tâm tư lo cho người ta.

"Hy vọng không có việc gì......" Hắn nhỏ giọng nỉ non.

"Di, ngươi nói cái gì?" Thấy miệng hắn môi mấp máy, nghĩ đến hắn nói ra suy nghĩ của mình, Đường Thần Dương liền đem ghế dựa đi lên phía trước, càng gần sát hắn.

Màu môi khỏe mạnh mà phiếm ánh sáng hoa hồng ở trước mắt chớp nhoáng lên, Hạ Hạo Phong khóe miệng hơi hơi giơ lên.

"Ngươi lại gần một chút nữa, có chút chuyện muốn nói không thể để cho người bên ngoài nghe thấy."

"Haiz! Ngươi thực rầy rà, muốn nói di ngôn cũng không tránh khỏi quá sớm đi." Không nghi ngờ gì đối với y, hắn lại gần thêm chút.

"Lại gần một chút, ta không khí lực để lớn tiếng nói chuyện." Bên trong song đồng đen nhánh di động lóe lên ý cười quỷ dị.

Hắn hồ nghi, lại không cự tuyệt, khuôn mặt tuấn mỹ lại gần, khoảng cách hai người không đến một ngón tay, khí tức mang theo vị thuốc phun vào hai gò má hắn, lạnh lạnh, không có độ ấm.

Bỗng dưng ──

Xưa nay cũng không biết đỏ mặt là gì, Đường Thần Dương da mặt bắt đầu đỏ lên, đồng tử phóng đại trố mắt ra hệt như chuông đồng, vẻ mặt giật mình ngay ngốc, toàn thân cứng ngắc, một cỗ cảm giác thẹn từ trong cơ thể bốc lên trên đỉnh đầu, làm xói mòn thần trí của hắn.

Hắn...... Hắn bị một người nam nhân hôn, hơn nữa là hôn theo cách thức tiêu chuẩn đầu lưỡi với vào khoang miệng ......

Hảo...... Đáng ghét, y cư nhiên như vậy đối với hắn, hắn không thể không làm thịt y, quản hắn có phải là bệnh nhân sắp chết hay không, hắn tuy rằng thoạt nhìn giống nữ nhân, thế nhưng cũng là nam nhân hàng thật giá thật, họ Hạ tên này chết chắc rồi, hắn muốn hôn liền hôn đưa hắn đi vào phần mộ.

"A ── ngươi...... Các ngươi hai người nam nhân đang làm cái gì?"

Ngưu Tiểu Mĩ tiếng thét chói tai kèm theo tới là một trận âm thanh thấp rủa, Đường Thần Dương không kịp thối lui nắm chặt quyền đầu, hắn không biết nên một quyền đánh thẳng vào mặt kẻ khởi xướng khiến cho một đoàn loạn người hết cả lên, hay vẫn là trước gõ vị tiểu thư với đề-xi-ben cao làm cho lỗ tai hắn choáng váng ù ù rung động, bọn họ đều giống nhau đều đáng chết.

Sớm biết rằng nên nghe lời cô cô, phòng người, bất luận người cỡ nào thân cận với mình, nhất định phải dự tính đường lui, không thể để cho người ta tính kế, bổ ngược lại vào mình một đao, hắn như thế nào đều đã quên.

Nhìn một cái lúc này tình cảnh chật vật, trở thành thành tội phạm "cay nghiệt", người sáng suốt đều nhìn ra được thân hình hắn mạnh mẽ cường tráng, mang theo "Tính xâm lược" áp đảo người bệnh, hắn nhảy đến hoàng hà cũng tẩy không sạch tội danh.

"Tiểu Tuyết, ta không hiểu được hắn vì sao đột nhiên hôn ta, ta chỉ là nhờ hắn đỡ ta ngồi dậy mà thôi." "Người bị hại" mang theo vẻ mặt khó hiểu, một bộ dáng hiền lành đau khổ trong lòng.

Cái gì, Tiểu Tuyết đã ở đây?!

Đường Thần Dương vừa quay đầu lại, kinh ngạc thấy biểu tình bạn gái thân ái nghiêm túc lạnh lẻo, cũng không thèm nhìn tới hắn liếc mắt một cái từ phía sau Ngưu Tiểu Mĩ đi ra, trong tay cầm theo túi plastic chứa đồ uống lạnh cùng tạp chí.

Nhìn ra được nhiệt độ không khí có điểm thấp, gió lạnh càn quét hình thành trong không trung, ẩn mật mang theo dòng khí không ổn định, tuy rằng mưa to chưa đến, thế nhưng hơi nước ngưng tụ thập phần rất nhanh, mắt thấy sẽ gây thành tình hình tai nạn.

"Có lẽ hắn bộ dạng thật đẹp, bị bố trí, không rõ hiện tại sắm vai nhân vật là nam hay là nữ, ngươi trăm ngàn không nên trách tội hắn, hắn chính là nhất thời cao hứng, quên mình." Đứa nhỏ đáng thương, bóng đen này đã định là hắn mang theo rồi.

Gừng càng già càng cay, khinh địch chắc chắn sẽ thất bại.

"Ta......" Nói cái chuyện ma quỷ gì đây, y mới nam nữ chẳng phân biệt được, nhân cơ hội chiếm tiện nghi, một cái tên rất nhanh sẽ chết cư nhiên còn có khí lực thiết kế hãm hại hắn.

"Cậu nhỏ, thực xin lỗi, ta không biết được hắn có loại ham mê này, ta nghĩ đến hắn sẽ không lại gạt ta." Lòng người như cái bụng, quả nhiên rắp tâm khó dò.

"Ta không có......" Oan uổng nha! Hắn mới là người bị sỗ sàng, trời cao minh giám.

"Không quan hệ, không phải là lỗi của ngươi, có lẽ là ta nói cái gì sai lầm rồi làm cho hắn hiểu lầm, các ngươi không cần vì ta mà xung đột, dù sao ta cũng sống không lâu, cho dù bị hắn làm thế nào cũng không sao cả." Môi mỹ nhân tư vị quả thật không sai, đáng tiếc không thể thử lần nữa.

Giang Thùy Tuyết bổ nhào vào trước giường bệnh, ngữ khí nghẹn ngào nắm lấy bàn tay hắn."Cậu, không cần nói chuyện làm người ta thương tâm ủ rũ, ngươi nhất định sẽ lại tốt lên, đều là ta không tốt, không có việc gì mang theo mặt người dạ thú tới gặp ngươi, hại ngươi chịu đủ kinh hách."

Mặt người dạ thú, mặt người dạ thú...... Đường Thần Dương tay muốn rút gân, dạy dày quặn đau, ngực từng trận co rút đau đớn nha! Nàng có thể nào tin cái kẻ cáo già hỗn đản kia, không để ý oan khuất của bạn trai thân ái.

Hảo, muốn đùa giỡn xem ai ngoan ác, hắn thế nhưng trải qua huấn luyện đặc biệt của ma quỷ, trải qua nhận định của đại ma đầu cô cô bộ tộc ác ma, sử dụng đòn âm hiểm lừa gạt hắn chính là cao thủ, vạn kẻ cũng đừng hòng địch lại.

Cậu nhỏ, ta đến đây!

Đường Thần Dương thần sắc giận dữ tức giận đột nhiên biến đổi, hắn cởi bỏ dây thắt lưng, khiến nữ nhân thấy hâm mộ, nam nhân xem hai mắt tỏa sáng, vén tóc dài xinh đẹp nhẹ nhàng lên, đôi mắt đẹp sinh tình, môi tiêm nhiễm xinh đẹp kiều diễm, đường cong kiên cường nhất thời trở nên mềm mại đáng yêu, nhìn chung quanh trong lúc đó lưu chuyển mị nhân phong tình.

Hắn ngay cả tiếng nói đều trở nên thấp giọng nhẹ nhàng mà nhu hòa, ngón tay hoa sen khẽ nâng, thân thể "Mảnh mai" xoay nha xoay diệu kỳ, nữ nhân vị mười phần ──

"Người ta liều chết quên mình a! Rõ ràng là ngươi ngại ngực Ngưu tiểu muội bằng phẳng, chân rất thô, thắt lưng giống như thùng phi, cường tráng giống như đồ vật gồ ghề thô sơ, dùng lời ngon ngọt dụ dỗ ta nói ta mới là tiên nữ trong mắt ngươi, muốn ta để sát khuôn mặt xinh đẹp vào một chút cho ngươi nhìn rõ vẻ kiều diễm của ta, ngươi còn nói Ngưu tiểu muội kia đầu ngưu nha, so với ta tưa như so hoa với phân trâu đâu, nghe ngươi vừa nói như vậy vừa khóc nữa."

Ngưu tiểu muội chính là tên mà người quen thân thường gọi Ngưu Tiểu Mĩ, người biết chuyện này cũng không nhiều, đánh bậy đánh bạ Đường Thần Dương vừa nói ra tên hiệu này, Ngưu Tiểu Mĩ sắc mặt lập tức biến đổi, thở phì phì đem dược của Hạ Hạo Phong vứt trên mặt đất dùng chân dẫm nát, đá cửa mà đi.

Nhưng thật ra Hạ Hạo Phong bản thân người ta không để bụng, khí định thần nhìn hắn ra chiêu.

"Cậu nhỏ thân ái, ta biết ngươi ái mộ ta đã lâu, lén đưa một ít thư từ, viết mấy bài thơ tâm tình tán gẫu cùng biểu tình yêu của ngươi, thế nhưng ta đã có Tiểu Tuyết, không thể lại nhận tình yêu say đắm của ngươi." Đường Thần Dương bỗng nhiên thở dài một hơi.

"Ta thật sự sẽ không nói cho Tiểu Tuyết ngươi là song tính luyến, ngươi cần gì phải khó xử ta, cho dù ngươi cố ý phá hư tình cảm của chúng ta, làm cho Tiểu Tuyết không hề để ý ta, ta cũng sẽ không yêu ngươi."

"Cái gì, cậu nhỏ là song tính luyến......" Kia tỏ vẻ hắn thích nữ nhân cũng yêu nam nhân?

Từ biểu tình của Giang Thùy Tuyết kinh ngạc xem ra, Đường Thần Dương hiểu được hắn đã thắng một nửa, hòa nhau một - một, còn kém...... Đòn cuối cùng.

"Tiểu Tuyết, cậu nhỏ là kìm lòng không được, ngươi cũng hiểu được ta thật là đẹp, so với nữ nhân còn muốn có nữ nhân vị hơn, nam nhân ai nếu mà thoát khỏi mị lực, không yêu thượng ta quả thật thực khó khăn, ngươi không cần phải cảm thấy khổ sở, chỉ cần cậu nhỏ có thể khỏe lại, ta hy sinh một chút cũng không sao......"

Lớn nhỏ gian trá đấu đá ngầm.

Mỗi người mỗi vẻ.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-10)