Bởi vì có ngươi
← Ch.133 | Ch.135 → |
Thật ấm áp a thật ấm áp, rõ ràng cảm giác ấm áp này không quen thuộc với hắn, nhưng hắn lại cảm giác cỗ lực lượng từng chút từng chút rót vào cơ thể kia phi thường phi thường nhu hòa.
Phong Vô Uyên nguyên bản vì tiêu hao thể lực quá độ, lại được cỗ lực lượng kia truyền sang, khí lực cũng chậm rãi khôi phục.
Lông mi khẽ chớp động, Phong Vô Uyên chậm rãi mở ra đôi hồng mâu.
"Ngưng Nhi....." Thanh âm khàn khàn nhẹ nhàng phun ra, thập phần suy yếu.
"Ngưng Nhi cả người đều bẩn, ta bảo y đi tắm rồi, lát nữa sẽ quay lại, thân thể ngươi bởi vì dùng sức quá độ mà hư thoát, ta vừa truyền một ít tiên lực sang cho ngươi bổ sung thể lực." Thấy Phong Vô Uyên tỉnh, Thiên Phượng thu hồi tay lại, lấy ly thủy tinh rót nước: "Đến, uống miếng nước, ngươi cũng khát rồi."
Phong Vô Uyên nhìn người nam tử xinh đẹp mình rõ ràng không biết nhưng lại mang theo một tia quen thuộc đang đưa tay nâng hắn dậy, chính mình lại cư nhiên không có lấy nửa điểm kháng cự.
Cái chạm này, cư nhiên lại giống như Ngưng Nhi chạm vào, làm cho hắn không đọc ra được tâm tư, cũng không kháng cự được...
"Cám ơn." Uống nước Thiên Phượng đút cho, Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng nói lời cảm ơn, trên mặt có nét không được tự nhiên.
Nhìn dung nhan tuấn mỹ của Phong Vô Uyên có vẻ không được tự nhiên, Thiên Phượng lộ ra một tia kinh ngạc, chợt cúi đầu cười khẽ.
"Ngươi..... Ngươi cười cái gì?" Đối với cái cười khẽ của Thiên Phượng, Phong Vô Uyên khẽ nhíu mày.
Nam nhân này thoạt nhìn hoàn toàn không hề nhu nhược như dáng vẻ bề ngoài, Phong Vô Uyên cảm giác được trong người nam nhân này có một cỗ năng lượng kỳ lạ, rất cường đại.
"Tính cách của ngươi khiến ta nhớ đến một người." Nhớ đến người kia, ánh mắt Thiên Phượng trở nên nhu hòa, đôi mắt đen mang theo ý cười tăng thêm vài phần ngọt ngào.
"Ta giống người kia?" Nhíu mày.
Nam tử này rất kỳ quái, nhưng hắn không chán ghét.
"Tính cách rất giống, khốc giống nhau, lạnh nhạt giống nhau, ngay cả bản tính đạm mạc cũng giống." Thiên Phượng khẽ chớp đôi mắt to, sau đó lại nói tiếp về người trong lòng kia: "Hơn nữa a, hình như các ngươi chỉ khi nào đối mặt với người trong lòng mới có thể lộ ra bản tính chân thật."
Nhìn nụ cười sáng lạn của Thiên Phượng, Phong Vô Uyên nhất thời không biết nên nói cái gì, một lát sau, mới dần dần khôi phục năng lực nói.
"Cái kia...... Xin hỏi ngươi là....." Giờ phút này Phong Vô Uyên mới nhớ tới nam tử trước mắt vẫn chưa biết tên tuổi thân phận: "Còn có, ở đây là đâu?"
Mọi thứ bày trí chung quanh, hắn không hề quen thuộc, cũng chưa từng nhìn thấy cái chỗ kì quái như chỗ này.
"Ta a...." Thiên Phượng ngọt ngào cười, lại nghe thấy bên ngoài phòng có tiếng bước chân, giơ tay chỉ vào người mới vừa đẩy cửa bước vào: "Hỏi y đi."
Tắm rửa sạch sẽ, Đoan Mộc Ngưng khôi phuc lại bộ dáng thủy linh đáng yêu ngày xưa, mái tóc trên đầu vẫn còn ướt sũng nước, nhìn thấy Phong Vô Uyên đã tỉnh lại, trên mặt lộ ra tươi cười óng ánh.
"Vô Uyên, ngươi tỉnh rồi." Nói xong, nhóc con nhảy dựng lên, bổ nhào tới Phong Vô Uyên, lại quên mất thân thể của mình vẫn còn đau, gập người lại như vậy, Đoan Mộc Ngưng nhất thời đau đến suýt chảy nước mắt: "Đau....."
"Không sao chứ?" Đưa tay tiếp lấy cái người đang nhào về phía mình, tuy dáng về bề ngoài của người trong lòng đã biến đổi, nhưng nháy mắt kia lúc Phong Vô Uyên chạm vào người nhóc, liền biết người trước mặt chính là Ngưng Nhi bảo bối của hắn: "Ngưng Nhi, sao lại biến thành như vậy?"
Ngón tay thon dài chậm rãi xoa lên từng tấc từng tấc trên gương mặt tinh xảo kia, gương mặt béo béo nộn nộn của đửa nhỏ năm tuổi, hiện tại biến thanh gương mặt thiếu niên đang trổ mã càng thêm mê người, càng khiến tâm hắn càng thêm động.
"Ta cũng không bết." Nhịn đau lết tới, ôm lấy thắt lưng Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng nhẹ lắc đầu: "Ta chỉ nhớ tên Ma kia tự bạo, Vô Uyên dùng Hỏa chi linh ngăn cản, hai cỗ lực lượng phát sinh va chạm nhau khiến không gian trở nên vặn vẹo, sau đó hai chúng ta cùng bị hút vào lốc xoáy, sau khi ta tỉnh lại, ta và ngươi đã rớt xuống ngọn núi phía sau 'Nhân Thọ Đường', hơn nữa ta cũng khôi phục lại bộ dáng mười lăm tuổi....."
"Thì ra là thế." Phong Vô Uyên là người thông minh, Đoan Mộc Ngưng vừa nói xong, hắn đã hiểu rõ toàn bộ: "Như vậy đây chính là thế giới của Ngưng Nhi?"
"Đúng vậy." Đoan Mộc Ngưng gật gật đầu: "Ta cũng đã dùng hết lực lượng, may mắn phụ hoàng kịp thời đến Nhân Thọ Đường, nếu không Vô Uyên thật đúng là không biết khi nào mới có thể tỉnh lại."
"Phụ hoàng.... Ngưng Nhi là nói..... Người này chính là phụ hoàng của ngươi??" Ôm thân thể mềm mềm thơm thơm của Đoan Mộc Ngưng, Phượng Quân đại nhân luôn bình tĩnh hiếm khi lại phải lộ ra một tia kinh ngạc.
Hết nhìn Đoan Mộc Ngưng lại nhìn sang Thiên Phượng, mày kiếm cuối cùng khẽ cau lại.
Tuy Đoan Mộc Ngưng đã nói qua chuyện liên quan về 'phụ hoàng' cho hắn nghe, nhưng hắn không hề nghĩ tới phụ hoàng của Đoan Mộc Ngưng như thế nào lại.... trẻ quá mức tưởng tượng.
Nhìn trái nhìn phải, nam tử đang ngồi ở mép giường này bất quả cũng chỉ trên dưới hai mươi tuổi, cư nhiên lại có đứa con mười lăm tuổi.....
"Đúng vậy, có phải phụ hoàng ta rất đẹp không?" Nói đến phụ hoàng của mình, Đoan Mộc Ngưng liền đặc biệt vui vẻ, đôi môi đỏ mọng cười tươi như hoa.
Thực hiển nhiên, Đoan Mộc Ngưng sùng bái phụ hoàng tới cỡ nào a.
"Phải, xinh đẹp giống như Ngưng Nhi a."
Nhìn hai người nói chuyện qua lại, Thiên Phượng càng cười sâu hơn, đủ để thấy đối với Phong Vô Uyên, y rất vừa lòng.
"Được rồi, nếu bạn của ngươi không còn chuyện gì nữa, phụ hoàng ra ngoài trước, nghỉ ngơi cho tốt đi, sau đó kể lại cho phụ hoàng nghe chuyện gì đã xảy ra."
"Cám ơn phụ hoàng." Đoan Mộc Ngưng biết Thiên Phượng muốn về nhà, sau đó nhóc con mới chợt nhớ tới còn một việc: "Phụ hoàng, ngươi chạy đến 'Nhân Thọ Đường', còn ba ba đi đâu rồi?
Đúng là nhóc con bất hiếu, hiện tại mới nhớ ra còn một phụ thân khác chưa có xuất hiện.
"Ba ba của ngươi a, hắn đang họp ở công ty, ta cảm nhận được khí tức của ngươi, cho nên mới tới đây, nếu ngươi không có việc gì nữa, vậy ta trở về trước, bằng không lúc ba ba ngươi trở về không thấy ta, sẽ niệm (là niệm trong niệm kinh, ý anh Phượng nói anh Tôn sẽ không ngừng lải nhải bên tai anh Phượng) ta!" Nghĩ đến người yêu của mình, Thiên Phượng lại cười đến ngọt ngào.
"Ba ba niệm phụ hoàng?" Không hổ là con của hai người, nghe Thiên Phượng nói, liền cảm giác trong lời nói còn ẩn chứa một tầng ý khác, Đoan Mộc Ngưng lo lắng: "Phụ hoàng, có phải thân mình của ngươi không thoải mái không?" (Bầu tập 2?)
Đoan Mộc Thanh Tôn không phải là người thích nói nhiều, chuẩn xác mà nói là một người trầm mặc ít lời, một nam nhân lạnh lùng băng giá, bất quả hắn cực sủng ái Thiên Phượng, bình thường đều là sủng Thiên Phượng tới trời, như thể nào lại có thể niệm Thiên Phượng.
"Không sao, phụ hoàng khỏe, Tiểu Ngưng không cần lo lắng, nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta sẽ đưa vài thứ đến cho các ngươi dùng." Thiên Phượng phất tay, vui vẻ rời đi.
Nhìn Thiên Phượng rời khỏi, Đoan Mộc Ngưng và Phong Vô Uyên quay sang nhìn nhau, cúi đầu cười.
"Ngưng Nhi." Tay nắm tay Đoan Mộc Ngưng hơi siết chặt lại.
"Ta đây." Bàn tay mềm mại vuốt ve gương mặt Phong Vô Uyên, trán chạm trán, đôi mắt đen trong veo như nước chống lại đôi mắt đỏ đậm.
"Ta luôn luôn mong chờ Ngưng Nhi lớn lên từng ngày, lại không thể tưởng tượng chỉ mới vửa ngủ một lát, ngươi lại thật sự trưởng thành." Nhẹ nhàng hôn lên gương mặt Đoan Mộc Ngưng, ngửi được hương vị thản nhiên tươi mát trên người thiên hạ trong lòng, Phong Vô Uyên nhẹ giọng nỉ non: "Quả là một cái đại kinh hỉ."
"Phượng Quân đại nhân của ta học được lời ngon tiếng ngọt như vậy lúc nào a?" Tùy ý để Phong Vô Uyên hôn môi, Đoan Mộc Ngưng nắn bóp mặt gương mặt tuấn tú của Phong Vô Uyên, đương nhiên là không sử dụng lực.
"Không phải là lời ngon tiếng ngọt, đây là ăn ngay nói thật."
"Vô Uyên." Lần này đến phiên nhóc con khẽ gọi.
"Ta đây, nhóc con làm sao vậy?" Thanh âm vẫn ôn nhu như trước mỗi khi đối mặt với Đoan Mộc Ngưng.
"Thế giới này và đại lục Thiên Vực của Vô Uyên không giống nhau, đến đây rồi, Vô Uyên có sợ hay không?" Phong Vô Uyên tỉnh lại biết mình bị lốc xoáy thời không cuốn tới đây, lại còn nhìn thấy bộ dạng trưởng thành của y, lại không hề tỏ ra một chút kinh ngạc nào, vẫn là một Phượng Quân đại nhân bình thường gặp chuyện đều bình tĩnh.
Đoan Mộc Ngưng thật sự rất muốn biết, Phượng Quân đại nhân của y trong lòng rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
"Không sợ." Phong Vô Uyên lắc đầu.
Bởi vì hắn căn bản không biết sợ hãi là cái gì, trừ bỏ lo sợ người trong lòng sẽ biến mất ra, những thứ khác hắn đều không sợ.
"Năng lực thích ứng của Vô Uyên thực mạnh....." Đoan Mộc Ngưng nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Ha ha...." Nghe thấy Đoan Mộc Ngưng lẩm bẩm, Phong Vô Uyên khẽ cười: "Dĩ nhiên là không phải."
"Có ý gì?" Đoan Mộc Ngưng khó hiểu.
"Bởi vì có ngươi, cho nên ta mới không sợ hãi." Khuôn mặt tuấn tú áp sát tới, lúc hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, mới nói ra một câu như vậy.
← Ch. 133 | Ch. 135 → |