Vay nóng Homecredit

Truyện:Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi - Chương 056

Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi
Trọn bộ 156 chương
Chương 056
Tuyệt và Hắc Phong Sơn
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Shopee


Mộc Thương Lãng ngồi xổm nhìn đứa nhỏ hai mắt ngập nước, mũi hồng hồng, hai má trắng nõn vẫn còn chưa khô hết nước mắt, khóe miệng khẽ kéo thành nụ cười.

"Chủ tử Phượng tộc thật là sơ ý, sao có thể để cho người ta mang ngươi đi....." Đưa tay định ôm lấy Đoan Mộc Ngưng.

Ai mà biết đứa bé ngồi dưới đất co người lại, né tay hắn ra, không cho hắn ôm.

"Vật nhỏ vẫn rất có cá tính a!!!" Đối với việc Đoan Mộc Ngưng cố ý tránh né, Mộc Thương Lãng không hề có ý tức giận, khóe miệng vẫn cười khẽ như trước, đưa tay đem bé ôm thẳng vào lòng: "Ta sẽ không nuốt ngươi, vật nhỏ vẫn sợ ta sao?"

Nâng mặt nhìn Mộc Thương Lãng xấu xa cười, Đoan Mộc Ngưng chu miệng nhăn mặt.

Không giống như lúc bình thường khi được Phong Vô Uyên ôm sẽ đưa tay ôm lấy đôi vai rộng lớn kia, hiện tại bị Mộc Thương Lãng ôm, Đoan Mộc Ngưng ngược lại lui thành một đoàn, mặt gối lên ngực hắn.

"Mới không sợ ngươi á, ta muốn về với Phong Vô Uyên...." Thanh âm rầu rĩ mang theo tiếng khàn khàn, hiển nhiên là đã khóc đến dây thanh quản bị thương tổn rồi.

"Vật nhỏ, đừng nhớ tới Phượng Quân gì đó của ngươi nữa, bộ dạng ta cũng không có kém a, hơn nữa tâm còn rất phóng khoáng, đám vũ giả dùng huyễn thuật còn chưa luyện tới nơi tới chốn, sẽ không gây thương tổn cho nam nhân kia." Mộc Thương Lãng vỗ nhẹ lưng trấn đứa bé đang co thành khối.

Mặc dù đã qua một lần giao thủ, nhưng hắn lại không nắm rõ được năng lực của Phong Vô Uyên rốt cuộc là sâu đến mức nào.

Dựa vào kinh nghiệm phân tích, năng lực của nam nhân kia hắn chỉ có thể có một đáp án duy nhất hơn nữa còn là đáp án tuyệt đối, chính là -sâu không lường được, giống như tên của hắn vậy.

"Ta muốn nhìn thấy thương tích của Vô Uyên......" Thanh âm rầu rĩ nhẹ nhàng vang lên, mang theo tiếng nức nở.

"Ta sẽ phái người đi tìm hắn, hôm nay đã quần cả một ngày rồi, vật nhỏ ngươi vừa đói lại vừa mệt, theo ta trở về nghỉ ngơi một đêm được không?" Thanh âm non nớt mềm mại mang theo tiếng khóc nấc của đứa nhỏ trong lòng khiến tâm Mộc Thương Lãng tê rần.

"Ta lo cho Vô Uyên....." Thanh âm rầu rĩ vang lên, còn có cả tiếng nấc nghẹn.

Cảm giác vạt áo trước ngực ẩm ẩm nóng nóng, Mộc Thương Lãng biết nhóc con trong lòng đang khóc.

"Ta cam đoan với ngươi, Phượng Quân của ngươi tuyệt đối không có việc gì, hơn nữa nơi này cách Phong Duyên Thành khá xa, mặt trời cũng đã muốn xuống núi rồi, ta sợ nếu mang ngươi trở về, trên đường lại gặp đám người như vậy nữa, sẽ nguy hiểm."

Nghe Mộc Thương Lãng nói, Đoan Mộc Ngưng im lặng một chút, sau đó mới khẽ gật đầu.

Vũ giã kia đã khiêng y đi hết một ngày một đêm, tốc độ lại quá nhanh, hiển nhiên đã rời khỏi Phong Duyên Thành rất xa rồi.

"Bé ngoan." Mộc Thương Lãng rốt cục cũng được vật nhỏ chấp thuận, khóe miệng không khỏi gợi lên tia cười yếu ớt.

Đột nhiên, vật nhỏ trong lòng rục rịch, ngẩng đầu đưa mắt nhìn về phía vũ giả bị Mộc Thương Lãng xem thành thứ rác rưởi nằm bẹp ở một bên không nhúc nhích.

Nhìn đôi mắt đen ngập nước của Đoan Mộc Ngưng, Mộc Thương Lãng cười nhạt: "Chỉ là ngất đi thôi, còn chưa có chết!!"

Nghe Mộc Thương Lãng nói như vậy, khóe miệng Đoan Mộc Ngưng gợi lên tia cười nhạt.

"Vật nhỏ, là hắn đem ngươi bắt tới đây, ngươi cư nhiên còn quan tâm tới hắn??" Mộc Thương Lãng cảm thấy lo lắng cho cái sự thiện lương của Đoan Mộc Ngưng.

Đứa nhỏ này so với bất luận kẻ khác đều thiện lương hơn rất nhiều, không biết như vậy rốt cuộc là tốt, hay xấu......

"Hắn cũng là con người a!!" Đoan Mộc Ngưng mặt nhăn mày nhíu: "Sinh mệnh rất quý giá."

"Ha ha.... Nhưng là hắn bắt ngươi đi, ngươi không hận sao? Hắn còn muốn đánh ngươi nữa." Nhìn đôi mắt trong suốt của Đoan Mộc Ngưng, Mộc Thương Lãng nhẹ nhàng nói: "Hắn là một người xấu."

Vật nhỏ này hoàn toàn không thể phân biệt được người nào xấu người nào tốt a.

"Nhưng người xấu cũng có người nhà." Đoan Mộc Ngưng chu miệng: "Nếu hắn chết, người nhà sẽ thương tâm."

"Thật không....." Mộc Thương Lãng lạnh nhạt đáp: "Hiện tại không giết hắn là được!!"

Ôm Đoan Mộc Ngưng xoay người rời đi.

"Thương Lãng và Vô Uyên giống nhau, đều là người tốt." Đoan Mộc Ngưng ngọt ngào cười, đứa bé đơn thuần hoàn toàn không có nghe ra trong lời nói kia có vấn đề.

"Ta là người tốt sao?"

"Ân!!"

"Vậy ta ở trước mặt vật nhỏ, chính là tốt lắm đi."

Tiếng trò chuyện giữa giọng trầm ổn của nam nhân và thanh âm non nớt có điểm khàn khàn dần dần xa khuất, một bóng đen lóe ra, nhảy ra khỏi cây, đứng ở ngay bên cạnh vũ giả nằm trên mặt đất.

Ngân quan trong tay bóng đen kia phóng ra, vũ giả vô lực chống cự bị một đao chặt đứt cổ họng, chết ngay tức khắc.

Phốc -

Vài búng máu đỏ tươi đẹp mắt phun ra từ miệng đám vũ giả, chuông đeo trên cổ tay của bọn họ cũng bị phá hủy hoàn toàn, thân hình mảnh khảnh bay lên không sau lại rớt xuống mặt đất.

Ở chính giữa đám vũ giả nằm rạp trên mặt đdất là một nam tử tuấn mỹ có đôi mắt đỏ rực, mái tóc nhuộm màu thâm lam hiện tại đã khôi phục lại màu đỏ như hỏa diễm, bay phất phơ giữa trời không gió, biểu tình lạnh lùng lại mang theo vẻ tức giận thản nhiên.

"Sư đệ, không sao chứ?" Phong Kỳ đến gần Phong Vô Uyên, nhưng vẫn không đụng tới hắn.

Hai người tuy rằng không phải cùng nhau lớn lên, nhưng đã có 5 năm cùng nhau học, Phong Vô Uyên có bàn tay dị năng có thể đọc tư tưởng của người khác, y đương nhiên cũng biết.

"Không.... Bọn họ....." Người xưa nay đạm mạc hiếm khi phải thở dốc như vậy, đủ để thấy ảo cảnh do đám vũ giả này sáng tạo ra hắn phải dùng hết bao nhiêu lực lượng mới có thể phá hủy được.

Phong Lân hiểu được ý tứ của Phong Vô Uyên, hít sâu một hơn cho lá gan to hơn một chút rồi đưa tay bắt động mạch cổ của một tên vũ giả.

Cùng lúc, Phong Kỳ cứng đờ người, xoay người thăm dò một vũ giả khác, sau khi bắt mạch toàn bộ vũ giả, cuối cùng phun ra một câu: "Bọn họ toàn bộ đã cắn lưỡi tự sát."

"Chết hết....." Đôi mắt đỏ của Phong Vô Uyên khẽ nheo lại.

"Thủ pháp như vậy, hiển nhiên là đã sớm có dự mưu bắt Tiểu Ngưng." Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phong Vô Uyên trầm xuống, Phong Kỳ kịp thời mở miệng: "Sư đệ, đừng nóng vội, ta lập tức phái người điều tra."

Sư đệ của y lạnh lùng, rất ít khi lộ ra biểu tình như vậy, người khiến hắn làm thế, đơn giản chỉ là đứa nhỏ đặc biệt đột ngột xuất hiện bên người Phong Vô Uyên, nếu đứa đứa nhỏ kia thật sự xảy ra chuyện, y dám khẳng định, lúc đó nhất định sẽ rất thảm thiết.

Bởi vì năng lực ẩn giấu bên trong của sư đệ hắn ngay cả thần ma cũng đều lâm vào tình trạng sợ hãi.....

Ngay lúc Phong Kỳ xoay người chuẩn bị rời đi, trong phòng đột ngột lóe ra một cái bóng, người tới tốc độ cực nhanh, rõ ràng đã là được huấn luyện đặc biệt.

"Thập Ảnh 'Tuyệt' tham kiến Phượng Quân, tham kiến Phong thành chủ!!" Cái người đột ngột xuất hiện mặc một thân hắc y, mang khăn che mặt, khiến cho người ta không thấy rõ dung mạo của hắn, bất quá dựa theo lời nói lạnh lùng thanh thúy của hắn, người này tuyệt đối là một thiếu niên, hơn nữa tuổi cũng không kém Phong Vô Uyên là bao.

"Người của 'Tuyệt' đến bản thành làm gì?" Phong Kỳ nhìn thành viên của cái tổ chức xuất quỷ nhập thần làm cho người toàn bộ đại lục Thiên Vực vừa yêu lại vừa hận này, hiển nhiên là không có chút hảo cảm.

Quả nhiên là người giỏi cho dù đứng ở góc tường cũng bị ghét, huống chi "Tuyệt" vẫn là tổ chức tình báo nắm giữ độc quyền, đương nhiên cũng làm cho người ta hận đến không nói nên lời.

"Chủ tử phái Thập Ảnh đến thông tri Phượng Quân đại nhân, Ngưng tiểu công tử hiện tại đang ở tổng bộ 'Tuyệt', nếu muốn đón Ngưng công tử, thỉnh đại nhân ngày mai đến Hắn Phong Sơn, bẩm báo xong, Thập Ảnh bái biệt!" Đối Phong Vô Uyên gật đầu, Thập Ảnh rất nhanh liền lóe lên một cái mất tiêu, công phu đến vô ảnh đi vô tung quả nhiên là khiêu nhân góc tường (ám chỉ người giỏi lúc nào cũng bị soi mói), chạy trối chết a.

"Hắc Phong Sơn...." Cúi đầu lẩm bẩm, đôi hồng mâu Phong Vô Uyên lộ ra chút ánh sáng khác thường.

"Tiểu Ngưng Nhi cư nhiên bị 'Tuyệt' mang đi, sư đệ...." Phong Kỳ nhìn về phía Phong Vô Uyên, bởi vì y như thế nào cũng không thể nghĩ đến việc này "Tuyệt" sẽ ra tay can thiệp.

"Bắt Ngưng Nhi không phải là 'Tuyệt', nhưng đối với chuyện này 'Tuyệt' lại ra tay cứu, mang Ngưng Nhi đi, lại phái người đến thông tri, thực hiển nhiên hắn....." hai mắt Phong Vô Uyên nhíu lại.

"Ai?"

"Mộc Thương Lãng!"

Toàn bộ thành viên tổ chức "Tuyệt", cũng chỉ có duy nhất một một mật thám có liên quan đến Đoan Mộc Ngưng thật lâu trước kia.

Bất quá nếu là hắn, Ngưng Nhi hẳn là an toàn.....

......

Mộc Thương Lãng mang Đoan Mộc Ngưng trực tiếp về tổng bộ "Tuyệt" ở Hắc Phong Sơn.

Hắc Phong Sơn quanh năm bị bao phủ bởi một màn khói đen, hơn nữa bên trong núi, lại là dung nham đang sôi trào.

Tổng bộ "Tuyệt" cư nhiên lại được thiết trí ở đây, không khó nhìn ra nhóm người này thật không đơn giản a!!

"Ngô.... Nơi này đen thùi lùi, Ngưng Nhi không thích." Mặt nhăn mày nhăn cả cái mũi nhỏ cũng nhăn.

"Ha ha, đen thùi lùi mới không bị người ta phát hiện nha." Mộc Thương Lãng yêu cực cái biểu tình nhăn mặt nhăn mày của đứa nhỏ trong lòng.

Đứa nhỏ này thật sự rất đặc biệt, khó trách ngay cả Phong Vô Uyên lạnh lùng như thế cũng sủng y như bảo bối, tựa hồ ở cùng với đứa nhỏ này, tâm sẽ trở nên ấm áp.

"Ở trong này hình như rất nguy hiểm." Nhìn địa hình địa thế bốn phía xung quanh, Đoan Mộc Ngưng trực tiếp nói.

"Ha ha.... Có đôi khi nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất a!!"

Dám cá ai cũng không đoán ra được tổng bộ "Tuyệt" được thành lập ở bên trong núi lửa nha.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-156)