← Ch.11 | Ch.13 → |
Hắn cởi từng món một, đai lưng, áo khoác, áo đơn, giày tất, quần dài, toàn bộ đều cởi bỏ.
Nàng nhìn đến há hốc mồm, bởi vì lễ giáo nên nàng thật sự không biết gì về thân thể của nam nhân. Mặc dù xuất môn ra ngoài bôn ba, cho dù ngẫu nhiên có thôn phu, công nhân bến tàu để lộ nửa thân trên, nhưng nàng chỉ nhìn thấy từ xa thì đã tránh tầm mắt, nào có chuyện nhìn một nam nhân trần như nhộng thế này.
Khi hắn cởi cả quần thì nàng hít một hơi, vừa thẹn vừa sợ mà quay mặt qua một bên, sau đó lại cảm thấy làm thế thực ngốc. Nàng đến đây, không chút thẹn thùng mà nói trắng ra, lúc này lại giả bộ thẹn thùng thì quá là già mồm.
Vì thế cô cố lấy dũng khí, thở sâu, đem tầm mắt kéo lại.
Nam nhân kia vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mắt nàng, toàn thân không một mảnh vải nhưng vẫn thực tự tại như đang mặc y phục. Lúc hắn cởϊ qυầи áo cũng tự tại như thế, giống như nàng đã ở chỗ này nhìn hắn cởϊ qυầи áo hàng trăm lần vậy.Rút đi quần áo thư sinh nhã nhặn, nam nhân trước mặt có chút dọa người. Tuy làn da hắn có chút tái nhợt, nhưng thân thể hắn cường trắng rắn chắc, cơ bắp rõ ràng, không có một vết sẹo, giống như kim cương được rèn ra, thoạt nhìn còn cường tráng hơn cả công nhân ở bến tàu.
Thứ giữa hai chân hắn bừng bừng phấn chấn dâng trào càng khiến cả người nàng nóng lên, mặt đỏ tim đập. Nàng không dám thật sự nhìn kỹ, thật sự dọa người, nàng không có can đảm đó.
Sau đó, hắn hướng nàng vươn tay, ôm lấy thắt lưng của nàng. Nàng hít một ngụm, có ý né tránh, nhưng hắn đã bế nàng lên, để nàng ngồi lên bàn tròn, sau đó cầm lấy chân nàng, bắt đầu cởi giày tất.
Ôn Nhu xấu hổ đến nỗi muốn rút chân lại, nhưng hắn cầm lấy chân của nàng, cởi giày tất, để lộ bàn chân không bó của nàng. Nàng còn không kịp né tránh thì hắn đã duỗi tay cởϊ qυầи dài của nàng. Nàng vô cùng xấu hổ, theo phản xạ mà vươn tay giữ lại qυầи ɭóŧ, né tránh về sau, chân trần đê trong ngực hắn."Không phải ngươi muốn ta sao?"
Thanh âm của hắn truyền đến, trong đó lộ ra đùa cợt. Trận hỗn loạn này khiến cái mũ quả dưa trên đầu nàng rơi mất, mái tóc dài rơi xuống dưới.
Nàng vừa thẹn vừa quẫn, khẩn trương mà nuốt nước miếng, sau đó thở sâu, giương mắt nhìn hắn.
Hắn nhíu mày, bày ra biểu tình hắn biết nàng khoong dám. Trong phút chốc nàng thấy vô cùng ảo não.
Đây là thân thể của hắn, của nàng. Mặc dù tâm của hắn không ở trên người nàng cũng không sao, nàng cũng không cần nhiều, chỉ cần một đêm.
Một đêm xuân.
Sau đó nàng có thể hết hy vọng. Hết hy vọng mà sống những ngày của nàng. Nếu thật sự phải cho đi, thì nàng tình nguyện cho hắn.
Ôn Nhu nhìn thẳng vào hắn, rời chân khỏi l*иg ngực trần của hắn, mặt đỏ tai hồng mà buông lỏng bàn tay đang cầm chặt quần dài và qυầи ɭóŧ, chậm rãi ngồi dậy.Cả người hắn càng căng chặt, mắt nhìn nàng, tay chậm rãi giúp nàng cởϊ qυầи dài.
Hàn khí nháy mắt đánh úp lại, một đôi chân trần lộ ra khiến nàng hơi run run vì lạnh nhưng nàng vẫn không rời mắt khỏi hắn.
So với nàng thì hắn cao hơn nhiều, mặc dù ngồi xuống nhưng vẫn cao hơn nàng một nửa cái đầu. Khi hắn dựa vào gần như vậy thì nàng phải ngẩng đầu mới nhìn được hắn.
Bỗng dưng đôi tay to của hắn để lên trên đùi trần trụi của nàng. Tay của hắn thực nóng, thực ấm khiến nàng lại run lên.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, khóe mắt co lại, bàn tay to chậm rãi vuốt ve chân nàng. Từng cơn tê dại dâng lên khiến nàng run rẩy càng lợi hại hơn, tim đập càng gấp hơn, nhưng nàng vẫn không rời mắt khỏi hắn.
Hắn bế nàng ngồi lại lên bàn, đứng giữa hai chân nàng, há mồm nói, "Cởϊ qυầи áo của ngươi ra."
Giọng hắn nghe vô cùng khàn. Mặt nàng càng đỏ hơn, nhưng vẫn nâng tay, cởϊ áσ khoác. Những thứ này không quá khó khăn, nhưng áo đơn lại có nhiều nút thắt, hắn lại nhìn chằm chằm nàng, bàn tay to vuốt ve khiến nàng càng run hơn.
Có trời biết, mé chân của nàng dán lên đôi chân rắn chắc của hắn, cơ hồ dựa vào hắn cực kỳ gần. Mặc dù vẫn còn một lớp áo đơn chống đỡ nhưng nàng vẫn cảm nhận được hơi nóng của phân thân bừng bừng phấn chấn giữa hai chân hắn.
Nàng không cởi được nút thắt, muốn hắn giúp mình, nhưng hắn không làm thế, chỉ đứng trước người nàng mà vuốt ve đôi chân trần của nàng, nhìn nàng run tay cố cởi nút áo.
Thật vất vả nàng mới cởi được nút thắt bên hông của áo đơn, vạt áo vừa cởi thì lộ ra da thịt trắng nõn và mảnh vải quấn ngực bên dưới.
Trong nháy mắt đó nàng thấy mắt hắn càng đen hơn, cảm giác hắn thoáng siết chặt bàn tay to đặt trên đùi nàng khiến nàng cũng không nhịn được hít một ngụm.
"Cởi cả cái đó ra." Hắn nói, giọng nói trở nên thô ráp hơn.
Nàng lại hít một hơi, đỏ mặt tiếp tục cởi mảnh vải quấn ngực. Nhưng nút thắt lần này còn khó mở hơn, nàng không thể không cúi mắt nhìn nút thắt, tay hắn lúc này lại hướng lên trên từ đùi đi đến mông.
Sau đó, ngay lúc nàng muốn buông tha, muốn mặt dày hỏi hắn có kéo không thì mảnh vải đáng giận kia cuối cùng cũng bị nàng cởi xuống.
Trói buộc vừa buông lỏng thì nàng nhịn không được thở hổn hển mấy hơi. Hắn vươn bàn tay to lên nắm lấy bộ ngực sữa của nàng. Nàng hoảng sợ thiếu chút nữa lại muốn né tránh nhưng khi tay hắn chạm vào người nàng thì cảm giác đó thực...... Thực...... Thoải mái......
So với khi hắn vuốt ve chân của nàng thì còn mê người hơn, mang đến cảm giác càng mãnh liệt hơn khiến người nàng nhũn ra.
Tay hắn thật nóng cũng thật ôn nhu. Nàng có chút mê muội mà nhìn bàn tay to của hắn di động trên ngực mình. Lúc hắn dùng ngón cái mơn trớn nụ hoa mẫn cảm của nàng thì nàng co rúm lại run rẩy, nghe được một tiếng rêи ɾỉ xa lạ bật khỏi môi mình.
Phát hiện đó là tiếng rêи ɾỉ của chính mình, nàng e lệ mà cắn môi. Nhưng đó là vô ích, hắn lại vỗ về chơi đùa nàng, nhẹ nhàng xoa, vỗ về, nắm, làm cho nàng không thở nổi, mấy lần há mồm thở dốc, cúi đầu rêи ɾỉ nối tiếp.
Nàng lui người lại, cúi đầu, chỉ cảm thấy mặt đỏ, tai đỏ, đợi đến khi hoàn hồn thì nàng đã nắm lấy thắt lưng hắn, dùng trán dựa lên vai hắn mà thở dốc.
Càng xấu hổ hơn là lúc này hắn lại đem tay duỗi vào giữa hai chân nàng. Nơi đó không biết từ khi nào đã trở nên vô cùng ướŧ áŧ, nàng muốn kẹp hai chân lại, nhưng cả người hắn đang chen vào giữa khiến nàng căn bản không thể làm thế.
Trái tim nàng nháy mắt đập nhanh hơn, nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
"Ngươi...... Ngươi đang làm cái gì...... ?"
Hắn cúi đầu, hôn lên lỗ tai nàng, khàn giọng nói nhỏ, "Giúp ngươi thích ứng ta."
Thích ứng cái gì?
Nàng còn chưa kịp ý thức được việc gì thì đã cảm thấy ngón tay hắn vuốt ve nơi cấm địa chưa ai chạm vào, khởi động một cảm giác thực kinh người.
"Chu...... Chu Khánh?"
Nàng chưa bao giờ bị người ta trắng trợn vuốt ve như thế này, cảm giác kia khiến người ta thực xấu hổ. Khi ngón tay hắn dò xét tiến vào, nàng xấu hổ đến không chịu nổi, cả người run rẩy lợi hại. Nàng chỉ cảm thấy cả người mình nóng lên, bất giác nắm chặt lấy hắn, cảm giác có một thứ áp lực vô hình nào đó bắt đầu tích lũy trong cơ thể.
"Ngươi phải có kiên nhẫn."
"Nhưng mà......" Nàng còn chưa nói dứt lời, bởi vì nàng cũng không biết mình muốn cái gì. Nàng chỉ nắm chặt lấy đầu vai hắn, nhịn không được vặn vẹo thắt lưng, hùa theo động tác ngón tay của hắn.
Hắn cúi đầu nhìn vào mắt nàng, thấy nàng thực xấu hổ. Nàng muốn dừng lại nhưng lại không làm được, chỉ có thể nhắm mắt lại.
Nhưng khi nhắm hai mắt thì cảm giác kia lại càng rõ ràng hơn, tất cả tri giác đều ở trên người hắn, ở trên tay hắn, ở trong động tác hắn đang làm với nàng.
Hắn lại di chuyển qua lại, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng, dẫn ra từng cơn sóng lớn khiến nàng không thể tự hỏi, không thở nổi, chỉ có thể nhanh chóng cầm lấy tay hắn, cất giọng rêи ɾỉ.
"Đừng sợ, ngươi có thể thích nó, hưởng thụ nó."
Hắn nói với nàng, lại nhẹ nhàng căn lỗ tai nàng nói nhỏ, "Ta thực thích, rất thích."
Cơ thể nàng trở nên càng nóng hơn, sau đó trong một nháy mắt cả người nàng cứng lại, hút chặt lấy ngón tay hắn, sau đó là run rẩy kịch liệt. Nàng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy cơ thể mình co rút đến kinh người, một cảm giác choáng váng như dời non lấp biển ập đến, cuối cùng mới thả lỏng ra.
Ngón tay hắn vẫn đang đùa giỡ giữa hai chân nàng, chậm rãi mà vuốt ve. Nàng chỉ cảm thấy cả người vừa nóng vừa tê dại, trái tim vẫn đập thật nhanh.
Hắn cũng thế, nàng có thể cảm giác được bởi vì không biết từ khi nào thì hai bàn tay nhỏ bé ccủa nàng đã đi lên trên bám lấy vai hắn, nửa người trên dán vào trong ngực hắn.
Nàng thở phì phò, xấu hổ quẫn bách buông lỏng tay ra, sau đó lùi về phía sau, lại cảm giác trên mặt hơi ướt.
Hắn cúi đầu liếʍ hôn giọt lệ kia, khiến nàng thở nhẹ, lúc này nàng mới biết mình đã khóc.
Nước mắt lại rơi, hắn cũng liếʍ hết, sao đó ngậm lấy cánh môi của nàng. Nàng lại run lên nhưng không lùi lại.
Môi hắn thực nóng lại mềm mại, lưỡi hắn tiến vào miệng nàng, nó còn nóng hơn cả môi hắn. Nàng không biết phải làm sao, nhưng hắn biết, hắn không tiếng động dùng môi lưỡi mà dụ dỗ nàng, cùng nàng dây dưa, hôn đến nàng không thở nổi.
Bỗng dưng, hắn mở hai chân nàng càng rộng hơn, đem cả người nàng kéo đến càng gần, bàn tay to nắm chặt lấy mông nàng, đem cả người nàng hơi hơi bế lên.
Nháy mắt tiếp theo, một thứ còn nóng và to hơn ngón tay hắn tiến vào trong cơ thể nàng.
Đó là hắn, nàng biết.
Nàng há mồm hít một hơi, có chút khẩn trương, nhưng vẫn nhìn vào đôi mắt đen sâu hút của hắn. Hắn lại hôn lên môi nàng, còn nàng thì cảm giác được hắn tiến vào.
Đầu tiên là một chút, sau đó càng nhiều, sau đó lại một chút, rồi lại nhiều hơn. Khi hắn thẳng tiến một cái, một cỗ đau đớn xé rách truyền đến. Nàng nhíu mày liễu, đau đến kêu lên, nước mắt lại chảy xuống.
Hắn không dừng lại, chỉ chôn sâu trong cơ thể nàng.
Nàng có thể thấy hắn nhếch môi, mắt trở nên càng sâu càng đen, cảm giác thân thể hắn cứng lại. Nàng không lùi bước, vẫn nhìn vào mắt hắn như cũ, tay nhỏ bé bám lấy đầu vai hắn.
Cảm giác này rất đau, nhưng nàng có thể cảm nhận rõ ràng được hắn, cảm nhận thứ nóng rực có nhịp đập kia, cùng với cảm giác thân mật khó có thể nói thành lời này.
Hắn bắt đầu chậm rãi di chuyển, đi vào càng sâu hơn, nàng thì há mồm hít thở. Hắn lại hôn nhẹ lên môi nàng để nàng có thể cảm nhận hơi thở của hắn, cảm giác được trái tim hắn đang đập loạn và cảm nhận hắn đang ở bên trong cơ thể mình.
Một lần lại một lần, một hồi lại một hồi, hắn càng xâm nhập sâu hơn, mà nàng thì bám chặt lấy vai hắn, cảm nhận hắn mang đến cảm xúc mãnh liệt hơn, khiến nàng không khỏi khát vọng nhiều hơn.
"A...... Ân...... A......"
Cảm giác trước nay chưa từng có giống như bài sơn đảo hải tràn đến, so với lúc trước còn kinh người hơn. Nó hoàn toàn bao trùm, lấp kín cả người nàng.
Nàng giãy dụa thở hổn hển, chỉ cảm thấy giống như trượt chân ngã xuống nước, khủng hoảng nhưng vẫn không nhịn được muốn càng nhiều hơn, khát vọng càng nhiều. Tất cả mọi thứ thuộc về hắn nàng đều muốn.
Hơn một chút, càng nhiều chút.... .
Nàng cong người đón lấy hắn, tay cũng bám chặt lấy cả người hắn.
"Chu Khánh......" Tên hắn bật ra khỏi môi nàng khiến nàng xấu hổ đến nhắm mắt lại nhưng lại cảm nhận hắn đi vào càng nhanh, càng sâu hơn, ma xát, quấy đảo khiến nàng không thể không bám chặt lấy cổ hắn, khó nhịn mà há mồm rêи ɾỉ, cùng hắn gắt gao dây dưa, thẳng đến khi nàng hoàn toàn siêu thoát.
Chờ nàng lại hoàn hồn thì hắn đã bế nàng từ bàn tròn đến bên giường La Hán. Nàng thấy hắn nhấc chân đẩy chiếc bàn gỗ ra, mấy thứ trên đó rơi xuống đất phát ra tiếng vang thực lớn. Nàng lo lắng sẽ có người nhảy vào, nhưng hắn căn bản không để nàng có cơ hội nghĩ nhiều. Hắn đặt nàng ở trên giường, cúi đầu há miệng ngậm lấy nụ hoa trên ngực nàng, khiến nàng lại rêи ɾỉ thở gấp ra tiếng.
Nàng không chú ý tới có người tiến đến xem xét không, nhưng không ai dám đánh gãy những gì hắn đang làm với nàng.
Một đêm này hắn dùng đủ các loại phương thức nàng chưa bao giờ biết được, cũng nói không nên lời mà dây dưa với nàng, khiến nàng cũng vui thích mà hùa theo hắn.
Khi đêm sắp tàn, ánh nến sớm đã bị gió thổi tắt, chỉ còn lại tàn sáp. Trời sắp sáng, còn nàng thì nằm trên giường không thể nhúc nhích. Nàng mệt đến nỗi ngón tay cũng không nâng lên được, nhưng nàng có thể nhìn thấy chân trời phía xa bên ngoài cửa sổ đã có tia nắng nổi lên.
Nam nhân ở trên giường đã không còn đặt tay trên người nàng nữa. Nàng biết, nàng cần phải đi. Vì thế nàng xuống giường, nhặt quần áo rơi trên đất mặc vào.
Thân thể của nàng chua xót đau đớn, ngay cả đi lại cũng cảm thấy khó khăn nhưng nàng vẫn miễn cưỡng chống đỡ.
Qua một đêm, lại là một đêm thân mật đến dọa người như thế nên nàng không dám quay đầu nhìn hắn, cũng không biết phải nói gì. Vì vậy nàng không nói tiếng nào, mặc quần áo xong thì đi đến cửa ngầm.
Nàng biết hắn đang nhìn nàng, có thể cảm giác được tầm mắt hắn nhưng hắn không gọi nàng lại. Hẳn là hắn cũng không có gì để nói.
Nàng muốn đẩy cửa ngầm bên tường kia ra, nhưng nó lại không nhúc nhích. Trong lúc nhất thời nàng có chút xấu hổ, đang nghĩ có phải đi ra cửa lớn hay không thì một hơi thở ấm áo bao phủ lấy nàng.
Nàng nín thở, biết hắn đang ở ngay phía sau, nàng có thể ngửi được mùi xạ hương trên người hắn. Tim nàng cũng ngừng đập rồi.
Sau đó nam nhân kia vươn bàn tay cầm lấy cái chân đèn bên cạnh nàng, hơi hơi đẩy về phía trước một chút. Cửa ngầm lặng yên không một tiếng động mở ra trước mặt nàng.
Cổ họng nàng co lại, không biết vì sao mà mắt cũng nóng lên. Nàng thở sâu, vẫn không quay đầu lại mà nhìn hắn, chỉ bước vào thông đạo tối tăm kia, đỡ tường mà đi xuống.
Mặc Ly đang chờ nàng ở lối ra. Nàng không biết hắn đã đợi ở đây bao lâu, chỉ cảm thấy rất xấu hổ, nhưng đã thấy xe hắn chuẩn bị cho nàng.
Trong lòng nàng cảm kích hắn, ngồi lên xe rồi để xa phu trở nàng đi trên con phố dài tĩnh lặng buổi sáng sớm.
Lúc xe quẹo, nàng vẫn nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua. Tòa lầu các cao nhất kia như ẩn như hiện trong đám sương sớm, ở nơi cao nhất, bên song cửa giống như có bóng người đang đứng.
Cứ như vậy.
Ôn nhu nghĩ, quay đầu lại, đem hai tay giấu trong lòng, đối mặt với cuộc đời của chính mình.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |