← Ch.35 | Ch.37 → |
Bạch Lộ lại không nói gì, tâm tư bởi vì hành động của hắn mà có chút tan rã, không thể tập trung.
Hắn cởi bỏ một cái nút cuối cùng, vui vẻ hỏi: "Thi thể kia là nàng làm, đúng không? Lấy gỗ để làm, rồi lại quét sáp lên cho giống người thật, rồi lại thoa phấn, son rồi tìm cách đánh tráo."
"Sao chàng biết là sáp?" Nàng thì thào hỏi lại.
"Ta......" Hắn há mồm, đem nàng kéo vào trong lòng, cắn cái miệng nhỏ nhắn của nàng một ngụm, nói: "Ăn nàng."
"Cái gì?!" Bạch Lộ bỗng chốc tỉnh lại, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, nhìn hắm chằm chằm.
"Ta phải xác định nàng làm bằng cái gì cho nên ta nếm thử một chút da mặt, đó là sáp ong cùng sáp gỗ trộn lại với nhau." Hắn nhịn cười, nhìn nàng nói: "Nàng đã dùng nồi trong dược đường để đun nóng đúng không? Sáp kia còn có vị thuốc nữa."
Bạch Lộ nhìn nam nhân trước mặt, kinh sợ không thôi.
Ai có thể dự đoán được hắn thấy thi thể còn chưa hết hy vọng, không cam tâm tình nguyện?
Vì nàng, hắn thế mà lại nếm thử cái xác kia, dù làm bằng sáp đi nữa.
"Sao chàng ngốc vậy?" Nàng nhỏ giọng hỏi.
"Nàng không ngốc sao?" Hắn vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: "Người thông minh nào lại lấy tính mạng của mình để nỗ lực bảo vệ người ngoài chứ? Mặc dù đã chọc ra họa mất đầu nhưng vẫn không chịu nói ra nguyên do?"
Con ngươi của nàng đầy căng thẳng, tay nhỏ bé để lên ngực hắn, hỏi lại: "A Hà là chàng gọi tới?"
"Đúng."
"Thi thể trong quan thì sao?......"
"Chính là Ngụy gia thiếu phu nhân trước đây. Xoay người nằm sấp lên giường đi, ta giúp nàng bôi thuốc." Hắn nói xong, liền cởi luôn áo đơn của nàng.
Bạch Lộ bỗng chốc đỏ mặt, biết rõ hắn đã nhiều lần thấy mình không mặc quần áo nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ, lúc lên giường vẫn nhịn không được kéo chăn che ᘻôиɠ và thắt lưng.
Động tác nho nhỏ của nàng đâu qua được mắt hắn chứ. Nàng e lệ như vậy khiến tâm hắn càng ngứa hơn.
Hắn không ngăn cản hành động của nàng, chỉ hít vào một hơi, trấn định lại rồi đi kiểm tra vết thương trêи lưng nàng, lại vừa dời đi lực chú ý của nàng: "Nhưng nàng ta cũng chẳng thể có lựa chọn nào khác."
Cho nên, trong quan tài đúng là thiếu phu nhân.
Bạch Lộ ghé vào trêи giường, cuộn tay nhỏ bé, tò mò hỏi lại: "Sao chàng biết nàng ta ở chỗ nào?"
Vết thương trêи lưng nàng đã tốt hơn nhiều, vảy bắt đầu bóc ra, nhưng xem ra vẫn còn chút ghê người.
"Sau khi phát hiện cỗ thi thể kia là giả, ta biết nành nhất định có người giúp đỡ. Cả vụ này rất to lớn phức tạp, một mình nàng không có khả năng làm được không chút sai sơ hở gì như thế được."
Hắn mở hộp thuốc mỡ, ôn nhu giúp nàng bôi thuốc trêи lưng: "Cho nên ta trở lại Ứng Thiên Đường, nói cho Dư đại phu về việc nàng muốn làm, cũng nói ta có vài biện pháp giải quyết việc này. Ta nói cho hắn kế hoạch của ta, sau khi nghe xong, hắn liền giúp ta tìm Sầm thúc cùng Tam thẩm, bọn họ liên lạc với những người khác, còn lại thì đều chờ đến lúc lên sân khấu diễn."
Hắn vỗ về vết thương trêи lưng nàng, luyến tiếc nói: "Nàng muốn nhận tội, ta cũng không cản nhưng mọi người vẫn không nghĩ đến nàng sẽ bị đánh mấy trượng này."
Nàng ôm chặt cái chăn, nhỏ giọng hỏi: "Vậy những thi thể trong mộ......"
"Đều thay đổi." Hắn nói.
Nàng ngẩn ra, nhớ tới khi ở bãi tha ma, các vị Huyện thừa đều trở về tra án!
"Không phải là chàng đem mọi người đều -" Bạch Lộ kinh hoảng bỗng nhiên ngồi dậy.
Hắn nhíu mày xem xét cơ thể trắng nõn của nàng, trấn an nói: "Ta không để tất cả đều nhập quan đâu, chỉ có một cái kia thôi, những cái khác thì thời gian đã lâu, tất sẽ bị mục ruỗng, nếu có một thi thể hoàn chỉnh trong đó thì mới là kỳ quái. Ta chiếu theo năm tháng mà tìm đến mấy bộ xương thích hợp."
Hắn vừa nói thì nàng mới nhớ đến ban ngày Trường Sử có đề cập qua, nhưng nàng bị mọi chuyện làm cho mơ hồ nên không nhớ nổi. Một khắc khi nàng được phán vô tội, nàng thấy mình vẫn có tương lai thì nàng chỉ có thể nhìn hắn, cũng chỉ có thể nghĩ đến hắn, việc gì cũng nghĩ không được.
"Chàng từ đâu mà tìm được nhiều thi thể vậy?" Bạch Lộ nhìn chằm chằm hắn.
"Kinh thành a." Hắn nhìn nàng, nhếch khóe miệng, nói: "Đó là của những người vô danh, chết nơi đất khách quê ngườ, muốn có thi thể mấy năm thì liền có. Ta nhờ người của Phượng Hoàng Lâu nửa đêm đi đào đưa về đây. Những thi thể vô chủ này ở bãi tha ma không có người hiến tế, chỗ này sơn thủy hữu tình, ngày lễ ngày tết, còn có người bái tế, rất tốt phải không?"
Bạch Lộ làm sao cũng không nghĩ tới có thể sử dụng biện pháp này.
Nàng nghĩ rất nhiều nhưng hắn nghĩ còn nhiều hơn, một chi tiết cũng không bỏ qua.
"Chàng làm sao để quan khám nghiệm tử thi chịu nói dối chứ?"
"Nhớ vị tiểu thϊế͙p͙ của nhà phú thương tên Ngọc Khanh chết hai năm trước không?"
Bạch Lộ nhớ vị tiểu thϊế͙p͙ đó lúc đến trêи người đều là vết bỏng.
"Nàng ta hiện tại là lão bà của hắn."
Nàng ngây người ngẩn ngơ, khó trách cái vị quan sai khám nghiệm tử thi kia phối hợp như vậy.
Hắn nhìn nàng cười, đau lòng luyến tiếc vỗ về mặt nàng: "Mới đầu, ta chỉ tìm Ngụy gia thiếu phu nhân, bởi vì nếu muốn diễn vở này thì nàng ta là quan trọng nhất. Nhưng nàng lại bị người ta bắt, ta lúc này mới đưa nàng tới Nhạc Châu để kéo dài thời gian, đồng thời truyền tin này ra, chờ thượng thư đại nhân giao công văn cho phép khai quan đồng thời để nàng dưỡng thương. Ai biết được bọn họ nghe tin nàng bị bắt thì biết nàng dù chết cũng không chịu nói, còn muốn nhận tội, nên bọn họ mới tới, nhìn thấy họ ta mới biết hóa ra không phải chỉ có bảy người."
Bạch Lộ trừng lớn mắt, nín thở.
"Nàng là người tốt, ta biết mà bọn họ cũng biết." Hắn ôn nhu hỏi: "Nàng cho là bọn họ sẽ nhìn nàng chết sao?"
"Không...... Ta chỉ là......" Nàng nhìn hắn, tim siết lại, nước mắt vẫn chảy, nói: "Ta không nghĩ nhiều như vậy......"
Nàng chưa từng nghĩ có thể diễn như vậy, có lẽ bởi vì nàng cũng không dám nghĩ, không tin mình đáng giá như vậy. Cả đời này nàng cái gì cũng không có, chết cũng không luyến tiếc.
Thẳng đến khi gặp được nam nhân này nàng mới chính thức muốn được sống, có khát vọng sống.
Nàng mím môi, rưng rưng nhìn hắn đang mỉm cười tiếp tục nói: "Những người đó có người gả cho huyện úy, quan khám nghiệm tử thi, có người theo thợ mộc, thương lữ, có người làm quả phụ rồi buôn bán nhỏ, còn có một người nữ phẫn nam trang, chờ đang chờ có được công danh làm quan đó. Tuy rằng các nàng không có gả cho người đại phú đại quý nhưng đều là hán tử, biết đau lòng thê tử nhà mình."
Bạch Lộ nghe xong thì sửng sốt.
Sau đó không khỏi vừa khóc vừa cười.
Nàng khóc vì cao hứng mà cười vì quá vui vẻ.
Nàng vì bọn họ mà cảm thấy cao hứng, vì việc làm của chính mình vẫn có được kết quả tốt mà vui vẻ.
Trước kia, nàng chỉ biết các nàng đang sống tốt, nhưng không biết tiếp theo thế nào, không dám liên lạc với họ, cũng không muốn các nàng liên lạc lại, sợ gây ra chuyện, làm phiền hà các nàng, ai biết...... Ai biết......
Xem nàng vừa khóc vừa cười, hắn luyến tiếc giúp nàng lau nước mắt, đau lòng nói: "Bởi vì nàng đối tốt với người ta nên người ta trả lại cho nàng. Nàng cho là ta cứu nàng sao? Cứu nàng chính là chính bản thân nàng. Nàng một lòng muốn chết, nhưng bọn họ lại muốn nàng sống. Ngụy gia thiếu phu nhân nghe ta nói muốn nàng hóa trang thành quỷ, còn phải uống thuốc giả chết, nằm trong quan tài, bị chôn dưới mộ nhưng cũng không chút suy nghĩ đã đồng ý luôn."
Bạch Lộ cảm động lại rơi lệ, trong phút chốc mới nhớ ra một việc.
"Nha, trời ạ...... Thiếu Hàm...... Chàng có đào nàng ấy về không?" Hắn nhắc tới mới khiến nàng nhớ ra ban ngày hắn đã tự tay chôn quan tài lại. Mới vừa rồi tinh thần hoảng hốt nên chưa nghĩ đến nhưng vừa nghĩ đến thì nàng đã cả kinh, tim thiếu chút nữa là nhảy ra, vội xuống giường mặc quần áo. Nhưng hắn vội ngăn nàng lại, lại ấn nàng vào trong ngực.
"Yên tâm đi, trời vừa tối, người đi hết là bọn Đại Lương đã đào nàng ấy ra rồi."
Thấy nàng lo lắng như thế, hắn đem sự tình toàn bộ nói hết với nàng: "Đêm hôm qua, mọi người giúp nàng ta hóa trang, cho nàng uống thuốc giả chết, lại đem nàng phóng tới trong quan tài, vùi vào trong mộ phần. Sau đó đợi đến khi mở quan, khám nghiệm tử thi xong thì cho nàng ta uống thuốc nước để nàng ta tỉnh lại. Chờ Ngụy Lãng bị dọa sợ mất mật thì nàng ta lại nuốt thuốc giấu trong nhẫn để phòng ngừa mọi người lại muốn tới gần nàng ta. Nàng ta còn nói, may mắn nàng ta đều ngất trong quan tài chứ không cái mùi thối kia chắc làm nàng ta chết ngạt mất."
"Cái thuốc đó rất nguy hiểm, nó có thể làm cho người ta ngừng thở, tim ngừng đập, phải có phân lượng rõ ràng, nếu không cẩn thận thì sẽ ngủ mãi không tỉnh lại được." Nàng lo lắng nói với hắn.
"Sẽ không." Hắn nở nụ cười, nói: "Thuốc đó là Tống Ứng Thiên bào chế."
"Chàng tìm cả thiếu gia sao?"
"Lúc ta quay trở lại trêи đảo đã nói hết với hắn." Tô Tiểu Mị bật cười: "Ta cho rằng hắn nhất định biết nàng đem người đưa đi đâu, nhưng không ngờ hắn biết nàng làm cái gì mà lại hoàn toàn không quan tâm những nữ nhân đó đi nơi nào, để ta phải hỏi Dư đại phu."
Lòng nàng căng thẳng, bỗng nhiên hiểu ra: "Khi chàng trở về thì đã nghĩ xong kế hoạch rồi sao?"
"Việc này bất kỳ lúc nào cũng sẽ vỡ lở." Hắn thâm tình nhìn nàng, "Ta phải đem mấy ngôi mộ đổi hết, chỉ còn thiếu mộ của Ngụy gia thiếu phu nhân. Nàng ta chết chưa lâu......"
Hắn cười mỉm, mới nói: "Vẫn còn tươi mới, không thể làm giả được."
Nhìn nụ cười trêи mặt hắn, lòng của nàng lại đau.
Khó trách ngày ấy khi hắn trở về lại mệt mỏi như vậy.
Hóa ra trong thời gian đó hắn đã làm nhiều việc như thế, chạy đến nhiều nơi như vậy.
Sau đó hắn trở về bảo hộ, dung túng nàng.
Nam nhân thật hiểu nàng, cũng thật yêu nàng.
Ta sẽ không để nàng phải bất nghĩa, ta biết nàng sẽ không muốn sống như vậy.
Nàng chưa từng nói với hắn nàng nghĩ cái gì, nhưng hắn đều biết. Những gì nàng không nói, không thể nói thì hắn đều tự tìm ra.
Hắn làm mọi việc để biến cuộc đời vô vọng của nàng thành có hy vọng, hắn tìm mọi biện pháp để nàng có thể thoát khỏi cái mớ bòng bong này.
Hắn muốn nàng sống một cách an tâm tự tại, không phải sợ hãi cho nên mới bày ra một ván cờ này, mới diễn hết vở kịch này.
Trò ảo thuật của hắn vô cùng nguy hiểm.
Mỗi người tham gia đều phải mạo hiểm, nếu bị người ta phát hiện thì hắn thậm chí sẽ bị chém đầu nhưng hắn vẫn làm, chỉ vì nàng.
Ta không phải trở về tra án.
Lúc trở về trêи đảo hắn đã nói như vậy. Mà hắn quả thật không về tra án. Ngay từ lúc đó hắn đã biết hết và mưu đồ bố cục này, chỉ vì để được ở cùng một chỗ với nàng.
Trái tim nàng, thật sâu rung động vì hắn.
Cổ họng nàng nghẹn lại, nhẹ hỏi: "Chàng muốn diễn vở kịch này, sao trước đó không nói với ta?"
"Bởi vì, trước khi lừa người khác thì phải lừa mình trước. Ta nghĩ rằng nếu ta nói trước với nàng, phản ứng của nàng sẽ khác đi, sẽ không hoảng sợ như vậy. Mà nếu nàng không có phản ứng đó thì Ngụy Nghiêm liền sẽ không đồng ý khai quan, Ngụy Lãnh liền sẽ không ngốc đến mức đi theo tới nghĩa địa. Ngụy gia thiếu phu nhân đã nói với ta tình huống đêm đó, đề cập đến việc Ngụy Lãnh từng lấy phấn che lên vết thương của nàng ta. Ta cá là Ngụy Nghiêm tuy biết con mình đánh chết nàng dâu, nhưng lại không biết hắn xuống tay nặng như vậy."
Đây là vừa hắn đã sớm an bài một hồi cục diện.
Trái tim hắn cách áo đập thình thịch dưới tay nàng, giống như muốn nhảy vào trong tay nàng.
"Nếu như ta không tin chàng, thật muốn nhận tội thì chẳng phải đã làm hỏng một phen tâm ý của chàng rồi sao?" Nàng nhỏ giọng hỏi: "Nếu lúc ấy Ngụy gia phụ tử cố ý muốn tiến lên khám nghiệm tử thi, hoặc lại nhìn cẩn thận một chút thì chàng phải làm sao?"
"Nói thật?" Hắn nghiêng đầu cười hỏi.
"Nói thật." Nàng ngóng nhìn đôi mắt đen của hắn.
"Ta sẽ dẫn nàng chạy trốn." Hắn lấy ngón cái mơn trớn khuôn mặt nàng, đi qua tai, rồi đi xuống để ở trêи ngực nàng, thành thực nói: "Mặc dù nàng sẽ hận ta, nhưng ta vẫn muốn mang theo nàng chạy đi. Chạy đến chân trời góc bể. Sau đó ta sẽ dùng cả đời để nàng lại yêu ta."
"Nếu chạy không được đâu?"
"Vậy cùng chết."
Hắn cười nói, nhưng nàng biết đó không phải vui đùa.
Nam nhân trước mắt này so với ai đều rõ ràng rằng bố cục này chỉ cần sai sót một chút là sẽ thua toàn bộ. Hắn biết rất rõ nhưng vẫn phải làm, cùng nàng sống chết có nhau.
Nước mắt nóng hổi lại tràn ra, chảy xuống mặt nàng.
"Hư...... Đừng khóc...... Đừng khóc a......" Hắn ôn nhu hôn hết nước mắt, đem nàng ôm trong lòng: "Nàng cứ như làm từ nước, lại khóc nữa thì ta sợ nàng sẽ tan ra mất, đến lúc đó ta tìm ở đâu được?"
Lời này làm cho nàng đang khóc thì bật cười, trong lòng vừa chua xót lại ngọt ngào.
"Thấy chưa, nàng cười lên thật tốt."
Hắn nhịn cười, đùa với nàng nói: "Lúc trước, ta chính là bị nụ cười này của nàng mê hoặc. Lúc đó ta nghĩ nếu cả đời nàng đều cười với ta như thế thì muốn ta làm trâu làm ngựa ta cũng đều cam tâm tình nguyện."
Trái tim nàng lại như bị siết lại, vừa khóc vừa cười, níu chặt áo hắn, ôm gáy hắn, hôn lên đôi môi đang cười của hắn.
Nụ hôn này, có cảm động, lại có tình yêu say đắm.
Mấy ngày nay, hắn đã nhịn lâu như vậy, nếu không phải trêи người hắn vẫn còn mặc quần áo thì hắn thiếu chút nữa đã muốn nàng.
Nhưng vết thương trêи lưng chưa lành của nàng đã ngăn cản hắn.
Hắn bắt buộc chính mình dừng lại, đem mặt chôn ở cổ nàng, hổn hển thở gấp.
Trái tim trong ngực nàng đập thật nhanh, hắn có thể cảm giác được.
"A Mị......"
Nàng có chút hoảng hốt ôm hắn, thắt lưng nhẹ nhàng di động một chút, dùng giọng nói mềm nhẹ gọi tên hắn.
"Đừng nhúc nhích......" Hắn lại hít vào một ngụm, hai tay nắm thắt lưng của nàng, ngăn cản nàng tiếp tục động, khàn giọng nói: "Vết thương trêи lưng nàng còn chưa có tốt đâu, sẽ rất đau ......"
Nàng nhẹ rêи lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hồng nói: "Nhưng chàng ...... Chúng ta có thể chậm một chút...... Nhẹ một chút......"
Nàng biết hắn đã nhịn thật lâu, mỗi lần hắn thay nàng bôi thuốc, nàng đều có thể thấy ɖu͙ƈ vọng khó nhịn trong mắt hắn.
"Không được." Hắn cười nhẹ, thừa nhận: "Ta nhịn đã lâu lắm rồi, đợi thêm chút cũng không sao, ta sợ sẽ làm nàng bị thương." Vảy trêи lưng nàng chưa bong hết, nếu lại bị vỡ ra thì chắc chắn sẽ đổ máu, lưu lại sẹo. Hắn không muốn trêи lưng nàng cả đời sẽ lưu lại vết sẹo.
Hắn nói thật trực tiếp, khiến nàng cười đến mặt càng hồng, hai tai đều đỏ lên.
Khó trách hắn cởi hết áo quần của nàng, lại không cởi của mình, hắn sợ bản thân mình không nhịn được.
"Nhưng chàng như vậy......" Nàng nhỏ giọng nói.
"Nàng để ta......" Hắn hít vào một hơi, run giọng nói: "Ôm như vậy là tốt rồi."
Như vậy không phải là tự tra tấn sao?
"Có lẽ ta nên đứng lên......"
Bạch Lộ nói xong liền muốn đứng dậy, hắn lại nắm thắt lưng của nàng, không cho nàng động.
"Không cần." Hắn kiên định nói: "Ta thích nàng ngồi trêи người ta như vậy."
"A Mị......" Nàng chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười: "Như vậy...... Là không thể thực hiện được......"
"Có thể." Hắn ôm nàng nằm ngửa ra, để nàng ghé trêи người hắn như trước đây, vỗ về thắt lưng của nàng nói: "Nàng ngủ đi, mau ngủ, ngủ rồi sẽ không còn việc gì."
← Ch. 35 | Ch. 37 → |