Vay nóng Tima

Truyện:Bảo Bối Đại Mãnh Nam - Chương 31

Bảo Bối Đại Mãnh Nam
Trọn bộ 44 chương
Chương 31
0.00
(0 votes)


Chương (1-44)

Siêu sale Shopee


Lúc tỉnh lại cô phát hiện mình đang nằm trên giường mình. Trong một giây cô không rõ tình huống thế nào, cũng không hiểu vì sao mình lại nằm trên giường, sau đó cô mới từ từ tỉnh táo lại.

Gió nóng sau trưa thổi rèm cửa bay bay.

Tí tách, tí tách, tí tách —

Cái đồng hồ báo thức cũ ở đầu giường vẫn chăm chỉ chạy, kim đồng hồ màu đen sớm đã vượt qua số 3, sắp đến số 4.

Cô lật người, phát hiện trên cái giường nho nhỏ chỉ có mình cô, người đàn ông vẫn hay ở đó đã ra cửa.

Cô tìm kiếm một lúc mới nhớ ra tối qua mình ngủ không tốt, cho nên sau khi nhận được điện thoại của A Chấn thì cô tắm rửa xong và lên giường.

Vốn cô còn tưởng mình sẽ không thể ngủ được vì bọn họ sắp về, ai ngờ bởi vì mọi chuyện đều thuận lợi mà cô thả lỏng, vừa đặt mình là ngủ, trong cơn mơ còn thấy rất nhiều chuyện cũ nhiều năm trước.Ôm con gấu hắn tặng mình, Khả Phỉ chậm rãi ngồi dậy, ngồi yên ở trên giường, đại khái qua vài phút cô mới hoàn toàn lấy lại tinh thần.

Lúc A Chấn còn trẻ ấy mà,  Khả Phỉ cắn môi, cười trộm, không nghĩ tới mình sẽ mơ thấy những chuyện xa xôi trước kia.

Trời ạ, trù nghệ của cô lúc đầu thực siêu đáng sợ, hiện tại nhớ đến cô vẫn cảm thấy thẹn. Những năm này cô coi như không sống uổng phía, luôn tìm tòi để hoàn thiện trù nghệ. Hiện tại cô đã sớm không phải cô gái ngốc chỉ biết quăng hết nguyên liệu vào trong nồi nấu nữa rồi.

Qua năm phút tiếp theo, đồng hồ báo thức mới kêu vang, cô ấn tắt, nhảy xuống giường, nhanh chóng gấp chăn, sau đó đem con gấu nhỏ để lên gối, buộc tóc lên rồi mở tủ quần áo để thay đồ.

Năm đó khi được Võ ca lôi kéo tới đây, gia sản của cô chỉ có vài thứ ít ỏi, quần áo thiếu đến đáng thương, nhưng qua vài năm, đám nhân viên của Hồng nhãn mỗi khi đi công tác đều nhớ mua quà về cho cô, khiến căn phòng vốn chỉ có bốn bức tường của cô xếp đầy quà của bọn họ.Nước hoa Pháp, thảm Ấn Độ, găng tay Italy, gối ôm thêu tay của Kashmir, xương của Châu Phi, CD nhạc, guốc gỗ của Hà Lan mộc hài, kèn của Scotland, cây quạt của Nhật Bản, áo quần, cát sa mạc, lông chim diều hâu, và ti tỉ thứ khác...... Đám quà này đều chất đống trong phòng cô không sao đếm xuể.

Có vài thứ cô cũng không biết là gì nhưng vẫn rất vui vẻ nhận.

Đương nhiên, quần áo đám nam nhân này đưa cho cô nhiều như núi nhỏ, chỉ là bọn họ đều dựa theo ý tứ của mình chọn, hoàn toàn không nghĩ tới cảm tưởng của cô, cho nên tủ quần áo của cô thường bị nhét tới chật ních, bên trong là đủ loại âu phục, sườn xám, váy Hawaii, đến nguyên cả bộ áo da đen thùi cũng có, rồi áo tắm hai mảnh, đương nhiên cô căn bản không dám mặc.

Cô biết rõ có mấy người cố ý, ví dụ như A Nam cùng Lực Cương luôn mua mấy thứ quần áo kỳ quái tặng cô. Có một lần Lực Cương đưa cho cô một đóa hoa hồng, cô vui vẻ cả buổi, nhưng lại bị A Chấn cầm vứt bỏ khiến cô tức chết, chạy tới chỗ Hồng Hồng mách. Hồng Hồng thiếu chút nữa cười ngã ra đất, sau đó mới tốt bụng nói với cô cái đóa hoa kia mở ra là một cái qυầи ɭóŧ, khiến cô xấu hổ mặt đỏ bừng.Tuy rằng Hàn Võ Kì là ông chủ keo kiệt thích bóc lột nhân công nhưng cô vẫn cảm ơn Võ ca đã cho cô một công việc có thể nuôi sống bản thân, và một nơi yên ổn để ở lại.

Cô mặc áo phông và váy dài, sau đó đi vào phòng tắm chải đầu, đem tóc dài bện thành bím tóc. Trước gương có một cái cốc, trong đó có hai cái bàn chải đánh răng, một là của cô, một cái khác là của A Chấn.

Nhìn hai cái bàn chải đánh răng tương thân tương ái rúc vào nhau, cô có chút thẹn thùng, tim đập ầm ầm, nhưng vẫn không tách chúng nó ra.

Hắn rất thích chạy đến ngủ cùng cô, cũng không biết từ khi nào mà hắn để luôn bàn chải ở đây. Cô đã âm thầm mang nó trả về phòng cho hắn nhưng rồi nó lại xuất hiện trong này.

Cô luôn cảm thấy hắn cố ý. Ai a, có đôi khi, cô thật sự không biết rốt cuộc hắn suy nghĩ cái gì.

Gần đây cô luôn có một loại cảm giác kỳ quái, cảm thấy A Chấn hình như thích mình, không chỉ giống một người bạn, nhưng hắn lại cố tình không chịu tiến thêm bước nào, khiến lòng cô bất an, luôn nghĩ mình ảo tưởng.

Cô không tự giác được nhớ tới nụ hôn của hắn hai năm trước, mặt cũng đỏ lên theo.

Cô vốn tưởng rằng hắn hôn cô thì sẽ có gì đó thay đổi nhưng ai ngờ sau đó hắn hoàn toàn không nhắc tới chuyện này. Lần đó cảm xúc của hắn cực tệ, cô hoàn toàn không dám hỏi, sau đó nghĩ thế nào cô lại cảm thấy có thể là hắn nhất thời xúc động nên mới hôn cô.

Nhưng đó là nụ hôn đầu tiên của cô mà. Hại cô sau đó nằm mộng xuân liên tục, khi tỉnh lại thấy hắn ngay ở bên cạnh khiến cô sợ chút nữa ngã oạch xuống đất.

Thật là...... Nếu còn tiếp tục như thế thì cô thật sự sợ ngày nào đó cô không cẩn thận, trong lúc ngủ liền động tay động chân với hắn, dọa hắn sợ chạy trối chết.

Cô lè lưỡi với mình trong gương, buộc tóc lên, sau đó cảnh cáo bản thân không được nghĩ loạn, sau đó thở sâu, vỗ vỗ hai mái, rồi mới xoay người ra khỏi phòng tắm.

Ánh mặt trời sau trưa thật ấm áp, khiến mọi thứ đều lấp lánh.  Phòng này không phải rất lớn, nhưng so với chỗ lúc đầu cô ở thì giống như thiên đường vậy. Ánh sáng mặt trời có thể chiếu vào, hơn nữa ở đây sạch sẽ hơn nhiều, nơi này không có góc nào âm u, cũng không bị vây quanh bởi đống cống rãnh đầy mỡ thối. Hơn nữa ở đây có một đám người cả nam lẫn nữ luôn thích trêu chọc, coi cô là em gái mà yêu thương.

Thế sự vô thường, cô chỉ là một cô nhi tứ cố vô thân, mà cô hiểu rõ việc này hơn ai hết. Cô không dám thừa nhận công ty này chính là nhà của cô. Nhưng vài năm nay cô dần dần vá© ŧᏂịŧ coi nó là nhà mình.

Hơn nữa sau khi Võ ca cưới Lam tỷ, những người khác trong công ty cũng dần dần cưới vợ, mọi người đều đối xử với cô như người thân thì ý tưởng này càng đâm sâu bám rễ trong lòng cô.

Nếu có thể, cô thật sự kỳ vọng có thể tiếp tục ở lại đây.

Cô vỗ vỗ mặt, vực dậy tinh thần, sau đó vui vẻ chạy xuống lầu, kiểm tra thư từ và email.

Hôm nay là ngày nghỉ, nhưng cô cũng không thể thực sự nghỉ ngơi, có điều hôm nay thiên hạ thái bình, ngoài mấy tin quảng cáo thì không có việc gì lớn.

Tính toán thời gian thì có lẽ nửa đêm bọn họ sẽ về, chậm nhất thì buổi sáng mai sẽ về tới nơi.

Thật sự quá tốt, qua nhiều năm như thế, đám A Chấn cuối cùng cũng nắm được hành tung của Mak, mà Kane cũng không chết. Năm đó mọi người đều nghĩ Mak đã gϊếŧ cậu ta, không ai nghĩ tới hắn lại có thể dùng cách này mà sống tiếp.

Trước trận này, lúc bọn họ biết được tin tức thì vô cùng hoảng sợ. Cô biết chuyện này đối với A Chấn là vô cùng quan trọng, cô chỉ hy vọng sau khi cứu được Kane thì A Chấn có thể ngủ ngon hơn một chút.

Mặc kệ như thế nào cô đều thấy may mắn vì mọi thứ đều thuận lợi, hôm nay là một ngày tốt đẹp.

Cô vừa hát vừa cầm cái túi làm từ quần áo cũ, chuẩn bị đi ra siêu thị, tính mua đồ để làm một cái sandwich siêu cấp xa hoa.

Có lẽ cô phải làm một cái sandwich thịt nguội, sandwich hoa quả, chân giò hun khói, cá hồi, thịt bò nướng...... Đúng rồi, còn phải bổ sung bia, tủ lạnh không còn bao nhiêu bia, mà cô cũng cần mua túi rác và giấy vệ sinh.

Chậc, thật là, lần sau cô có rảnh nhất định phải bắt A Chấn dạy cô lái xe, như vậy mỗi lần cần mua gì đó cô không cần phiền toái bọn họ nữa.

Đinh đang, đinh đang, đinh đang — Tiếng chuông cửa vang lên.

Hửm? Thật lạ, ai đến vậy? Chẳng lẽ tụi A Chấn về sớm?

Hai mắt cô sáng ngời, kích động chạy ra cửa.

Sưu –!

Mười phút sau, một viên đạn bay vụt đến, xuyên qua cửa tủ quần áo trước măt cô, thẳng tắp mà xuyên qua tấm ván gỗ bên cạnh cô, một chút vụn gỗ vẩy ra, xẹt vào má cô.

Thiếu chút nữa cô đã kêu ra tiếng, nhưng cô cố lấy tay che miệng, ngăn cản chính mình hét to.  Trái tim trong ngực cô đập ầm ầm như muốn phá tan lồng ngực, Khả Phỉ co rúm người trong tủ, không dám thở mạnh, chỉ có mồ hôi chảy ròng ròng, tẩm ướt quần áo.

Mười phút trước cô thiếu chút nữa đã mở cửa ra, nhưng may mắn A Chấn bắt cô phải dưỡng thành thói quen kiểm tra màn hình trước khi mở cửa cho bất kỳ ai, nên cô mới nhìn ra đám người trước cửa.

Viên đạn xuyên qua tủ để lại một cái lỗ, ánh sáng lọt vào trong tủ quần áo, khiến cô có thể mơ hồ nhìn thấy động tĩnh ở bên ngoài.

"Tốt lắm, tiểu quỷ, đừng xằng bậy hiểu không? Nếu mày dám chạy nữa thì ta lập tức bắt tung óc mày ra đó." Một gã áo đen lạnh lùng mở miệng, họng súng màu bạc chỉ thẳng vào đầu đứa nhỏ.

"Lại đây!"

Làm ơn nghe lời hắn đi, làm ơn nghe lời hắn đi.

Trong một giây kia cô thực sự sợ đứa nhỏ kia sẽ không nghe lời, nhưng đứa nhỏ hiển nhiên cũng thức thời như cô.  Tuy khó chịu nhưng nó vẫn đi đến trước mặt đối phương, mà tên trứng thối kia lập tức cầm lấy tay nó lôi ra bên ngoài.

"Buông! Đồ khốn kiếp nhà ngươi!" Hắn giãy dụa, nhưng cái này chỉ đổi lấy một cái tát thật mạnh.

Gã kia ra tay thực hung ác, tiếng đọng trầm đục tiến vào tai cô khiến cô co rúm lại, trong lúc nhất thời cô có xúc động muốn nhảy ra tẩn cho hắn một trận, nhưng hiện tại cô không thể làm thế. Tên này không chỉ có một mình, trên hành lang còn có người, cô mà nhảy ra thì không những không cứu được người, mà còn biến thành một con tin nữa.

Cho nên cô buộc chính mình cố nhịn, không được phép nhúc nhích.  Sau đó bọn họ cũng rời khỏi phòng.

Cô vẫn không dám lộn xộn, tim đập như điên. Cô không thực sự hiểu chuyện gì đang xảy ra...... Không đúng, kỳ thật cô đại khái cũng biết sao chuyện lại thế này......

Lúc đó có người nhấn chuông cửa, cô nhìn từ màn hình thì thấy đối phương có vũ khí nên không mở cửa, nhưng những kẻ này trực tiếp xông vào. Cô không kịp trốn từ cửa sau, đành phải tìm chỗ trốn trước, ai biết cô vừa mới trốn xong thì hai đứa nhỏ song sinh lại xuất hiện, còn bị những kẻ kia truy đuổi.

Cô hoàn toàn không hiểu vì sao hai đứa nhỏ này lại xuất hiện ở công ty, tụi nó hẳn là phải ở nhà chứ?! Rốt cuộc tụi nó ở đây làm cái quỷ gì?

Thật là, hiện tại phải làm gì đây? Cô ôm đầu, kinh hoảng mà hò hét trong lòng.

Ok, Đinh Khả Phỉ, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút.  Nghe lời bọn họ vừa mới nói với nhau thì hiển nhiên chỉ cần hai đứa nhỏ không phản kháng thì tạm thời cũng sẽ không có việc gì. Những kẻ đó không tìm thấy cô thì nói không chừng sẽ nghĩ cô đã ra cửa.

Cô vẫn có thể đào tẩu, ra ngoài cầu cứu. Nhưng như thế bọn chúng sẽ đem theo hai đứa nhỏ cao chạy xa bay ư?

Cứt chó!

Cảm giác khẩn trương, sợ hãi khiến bụng cô co rút lại đau đớn.

Không được, cô nghĩ lại rồi quyết định trước tiên phải ngăn cản bọn họ rời khỏi đây đã.

Đáng giận, đáng giận đáng giận đáng giận — Cô đâu phải hiệp sĩ gì, cũng không có năng lực đặc biệt, cũng không phải cao thủ võ thuật, cô chỉ là một nhân viên hành chính bình thường mà thôi.

Cô không có năng lực cũng khong muốn đối mặt với những kẻ bắt cóc, gϊếŧ người không chớp mắt này!

Trong lòng cô ai oán nửa ngày, sau đó cô nhận mệnh nhẹ nhàng đẩy cửa tủ ra, nhưng cũng không quên mang theo lọ thuốc xịt sát trùng trong lúc chạy trốn cô vội vơ theo, sau đó rón rén tiến vào phòng tắm, lợi dụng máy tính mà A Chấn đặt bên trong, mở ra hệ thống an toàn của công ty, rất nhanh đã thấy hình ảnh của cả công ty.

Màn hình chợt lóe, dưới sự điều khiển của cô, mỗi góc của công ty đều hiện ra. Tổng cộng có 5 kẻ bắt cóc, bọn họ đang ở văn phòng cùng hai đứa nhỏ song sinh.

"Hắc! Mày –" Lời chất vấn kia mới thốt ra, cô đã kinh hoảng quay người lại, giơ cái bình trong tay lên, phun thẳng vào mắt đối phương.

"A –" Người nọ kêu thảm thiết, nổ súng về phía cô, vì bảo vệ tính mạng, cô vứt bỏ bình xịt, nắm lấy cái thùng rác bằng inox bên cạnh, cố sống cố chết ném vào đầu tên kia, một, hai, ba cái —

Kẻ bắt cóc ngã xuống đất, đầu đụng vào bồn cầu cứng rắn, không một tiếng động ngất đi.

Không thể nào?

Cô thở phì phò, nuốt nước miếng, trừng mắt nhìn tên kia, hắn đang chảy máu mũi, hai mắt trắng dã, thoạt nhìn có chút quái dị.

Cô thử đá đá chân hắn, không thấy nhúc nhích.

Cô ngồi xổm xuống kiểm tra hơi thở của hắn rồi mới nhẹ nhàng thở ra. Tên này chỉ ngất đi thôi.  Khả Phỉ bay nhanh chóng nhìn về phía màn hình giám thị, mấy người kia hình như vẫn chưa phát hiện ra động tĩnh trên lầu.

Má ơi, vận khí của cô thực con mẹ nó tốt. Người này đã trang bị súng giảm thanh nên tiếng súng với không kinh động đến những kẻ còn lại. Mà cũng may mắn Điềm Điềm kiên trì muốn sửa lại tường nên tác dụng cách âm mới tốt hơn, bằng không tiếng cô vừa đánh hắn cũng đủ để đám người kia xông lên bắt cô.

Nói gì đi nữa thì cô cũng may trốn được đến phòng A Nam và Điềm Điềm, bằng không đâu có cái thùng rác làm bằng inox này mà dùng.

Cô vỗ vỗ ngực, lòng mang cảnh kích mà thả cái thùng rác inox về chỗ cũ, sau đó thề với bản thân là sau này cô sẽ không dám có ý kiến gì với thẩm mỹ xa xỉ của Điềm Điềm nữa.

Nhìn người đàn ông nước ngoài đang nằm ngất trước mặt, cô nuốt nước miếng, quyết định phải trói hắn lại, còn dán kín miệng, tránh những kẻ kia phát hiện ra.

Khả Phỉ chạy về phòng lấy băng dính và dây thừng, nhanh chóng đem tên trứng thối này trói lại, sau đó lấy khăn mặt nhét vào miệng đối phương, lại cố sức kéo đối phương ra ban công. Việc này cũng không đơn giản, tên trứng thối này nặng phát khϊếp, rất giống một con heo, khiến cô mệt mỏi một trận.

Thật vất vả mới hoàn thành, cô mệt muốn chết, cả người đều là mồ hôi.

Đúng rồi, còn phải thông báo cho tri đám Mạc Sâm thúc thúc.

Cô quay lại phòng, cầm lấy điện thoại, gọi điện tới nhà hàng của Đồ gia, muốn cầu cứu. Điện thoại vang lên vài hồi chuông, trái tim cô nảy lên kinh hãi khi chờ đợi, thật vất vả mới có người nhấc máy.

"Xin chào –" Đào Hoa còn chưa nói hết câu thì điện thoại đột nhiên không có tiếng động, Khả Phỉ sửng sốt, lúc đầu cô không hiểu gì, còn tưởng điện thoại hỏng, thậm chí còn nhịn không được kiểm ta giắc cắm nhưng sau đó cô mới hiểu ra một việc —

Điện thoại không có tín hiệu không phải vì nó hỏng, hoặc tín hiệu không thông mà vì dây điện bên ngoài đã bị người ta cắt đứt.

Nắm điện thoại không có tín hiệu, cả người cô lạnh lẽo, cơn lạnh từ lòng bàn chân leo lên trên đầu.

Thảm rồi, xem ra việc cứu hai đứa nhóc kia chỉ có thể dựa vào cô. Khả Phỉ vội vàng quay lại phòng tắm, xem xét tình huống, những người kia còn ở trong văn phòng, hai đứa nhỏ cũng ở đó, nhưng đám người đó chuẩn bị rời đi.

Da đầu của cô run lên, vì ngăn cản bọn họ rời đi, cô cắn răng một cái, chỉ có thể kiên trì, khởi động hệ thống bảo an để ngăn cản người khác xông vào.

Không đến một giây, mọi cửa sổ và cửa đi đều có tấm inox to bản rơi xuống chặn lại.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-44)