← Ch.07 | Ch.09 → |
Ánh mặt trời chói mắt chiếu lên mí mắt cô. Khả Phỉ mở mắt, dụi vài cái mới thích ứng được với ánh sáng trước mặt, cả người ngây ngẩn sau đó mới bắt đầu chuyển động.
Hả? Trời đã sáng rồi sao?
Cô bừng tỉnh lại, phát hiện trời đã sáng, vội vàng nhìn lên đồng hồ – Trời ơi, sắp bảy giờ rồi.
"A –"
Cô hét to một tiếng, cả người nhảy dựng lên, lao ra khỏi phòng khách sau đó lại chạy trở về, nhanh chóng đem bánh mì quăng vào lò nướng, đặt thời gian để nó làm nóng sau đó lấy ra cá và chuối để trên bàn, vội vàng viết lời dặn, nhờ mọi người tự mình làm đồ ăn, sau đó xông ra ngoài, chạy vội trở về phòng, thay quần áo, từ giá áo lấy xuống đồng phục tối qua đã giặt sạch tối qua cùng váy mặc lên người rồi vội vàng đi tất.
Má ơi, thật sự không còn kịp rồi!Cô cầm túi sách khoác lên lưng, bước như bay lao xuống, còn suýt đụng phải Võ ca với Đồ Ưng đang muốn đi xuống ăn sáng.
"Thực xin lỗi, em bị muộn rồi!" Cô không có thời gian dừng lại, chỉ có thể hô lên, sau đó đi như bay xuống dưới. Đang lúc cô ra cửa, chuẩn bị chạy như điên thì một chiếc xe máy phân khối lớn bỗng lao đến, chặn luôn trước mặt suýt hù cô sợ chết khϊếp.
Ai a? Mẹ nó, không biết cái gì là không chặn đường chó sao?! Khả Phỉ đang muốn mở miệng mắng chửi người, ai ngờ nam nhân ngồi trên xe lại mở kính mũ bảo hiểm, để lộ khuôn mặt tuấn mỹ.
Đồ...... Đồ Chấn?
Cô cứng họng nhìn hắn, thiếu chút nữa bị câu chửi tục của mình làm nghẹn lại.
"Anh...... anh có xe máy hả?"
"Của Đồ Cần."
Nói xong, tên kia liền quăng cho cô một cái mũ bảo hiểm.
Ách, cái này...... xe máy phân khối lớn rất nguy hiểm đúng không?Cô ba chân bốn cẳng đón được cái mũ bảo hiểm kia, muốn mở miệng hỏi nhưng hắn đã mở miệng trước, quăng ra một câu.
"Lên xe." Hắn chỉ vào ghế sau, gật đầu một cái nói: "Tôi chở cô đến trường."
Sau đó Đồ Chấn ba một cái đóng kính mũ bảo hiểm.
Ô...... Ừ...... Quên đi, quan tâm đến hắn làm gì! Cô bị muộn rồi nè!
Hiện tại cũng không còn thời gian để cô kéo dài, chỉ cần có thể đến trường học đúng giờ thì thế nào cũng tốt. Ở trường cô nếu đến muộn thì sẽ bị cảnh cáo, ba lần cảnh cáo thì thành phạt nhẹ, ba lần phạt nhẹ là phạt nặng, ba lần lỗi nặng chính là đuổi học. Nếu thành tích của cô tốt thì có thể dàn xếp nhưng thành tích của cô chỉ tính tàm tạm, học kỳ này cô thật sự không thể lại đến muộn nữa.
Tuy rằng chưa từng ngồi xe máy phân khối lớn nhưng vừa nghĩ đến việc đi muộn là Đinh Khả Phỉ lại cắn răng một cái, đem mũ bảo hiểm đội lên, vén váy ngồi lên phía sau.Cô cố hết sức giữ khoảng cách nhưng sức hút của trái đất thực cường đại, thể trọng của cô cũng rất là cường đại, cho nên vừa lên xe, cô cũng chỉ đành dúi về phía hắn, khuôn ngực đầy đặn dán lên tấm lưng rắc chắc của hắn. Cô còn đang thẹn thùng xấu hổ thì hắn đã vọt ga phóng đi, bao nhiêu ngượng ngùng đều bị hoảng sợ làm tan biến.
Hắn phóng một đường bão táp, luôn lách qua phố phường chật hẹp với vận tốc cao khiến cô sợ đến mức chỉ có thể ôm chặt lấy tòa núi băng phía trước, sau đó hét chói tai dưới cái mũ bảo hiểm.
Thật sự chỉ kém một chút thì nước mắt, nước mũi của cô đều phun đầy ra. Bình thường cô ngồi xe công sẽ tốn ít nhất nửa giờ, hắn chỉ cần 5 phút đã đưa cô đến nơi.
Lúc cô xuống xe trả mũ bảo hiểm cho hắn thì hai chân run rẩy mềm nhũn. Mà điều khiến cô càng kinh hãi hơn là trên người hắn cũng mặc đồng phục, hơn nữa trên lưng còn có túi sách, bên trên còn có logo của một trường cấp ba nổi danh.
"Anh, anh là học sinh trung học sao?!"
Không thể nào? Gạt người! Làm sao có thể? Hắn hẳn phải có hộ chiếu đúng không?!
Cô há hốc mồm nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc, hoảng hốt mà nhìn hắn. Hắn không để ý đến cô, chỉ vươn bàn tay đeo bao tay màu đen chỉ về phía cổng trường cách đó chừng 50 mét nói: "Cổng trường sắp đóng rồi, tôi khuyên cô tốt nhất nên chạy nhanh một chút."
"A, chết tiệt!" Cô quay đầu nhìn một cái, mắng ra tiếng, chạy về phía cổng trường, sau đó lại chạy về, đẩy cái túi trên lưng hắn để thẻ học sinh trên đó được giấu đi.
"Đừng để lộ tên, nếu bị phát hiện sẽ bị đuổi học!" Cô dặn dò hắn.
Hắn sửng sốt một chút, còn không kịp đáp lời thì cô đã xoay người chạy vội. Vì tránh cho cô bị giáo viên gây khó dễ nên hắn mới ngừng xa một chút.
Cô còn chưa chạy đến cổng thì cái túi của hắn lại trượt về chỗ cũ, lộ ra thẻ học sinh, khiến cho hảo ý của cô đều hoàn toàn uổng phí.
Hắn ngắm thẻ học sinh trên túi sách, nói thật hắn cũng chẳng quan tâm đến việc có bị đuổi học hay không, từ thật lâu trước kia hắn đã sớm vượt xa trình độ trung học, nhưng Đào Hoa lại không cho hắn nhảy lớp, vì điều đó không có lợi cho hắn.
Trường học có thể dạy chúng ta những tri thức mà sách giáo khoa không thể làm được. Bà đã nói như thế, mà hắn cũng không tìm được lý do để không đến trường thế nên hắn vẫn tiếp tục đi học, thậm chí Võ ca muốn mở công ty ở Đài Bắc, muốn hắn đến làm, hắn còn phải đi thi chuyển trường kìa.
Nhưng nói thật, hắn không đọc sách này cũng không quan trọng. Nhưng nếu hắn vì thế mà bị đuổi học thì chỉ sợ có người sẽ tự trách.
Nhìn thân ảnh đang cố hết sức chạy về phía trước kia, hắn suy nghĩ một chút, vẫn chậm rãi cầm lấy túi sách, cuốn một vòng, sau đó đeo mặt trái ra ngoài.
Cuối cùng cô cũng đến đúng giờ. Cô đứng trong cổng vỗ ngực, lộ ra nụ cười sáng lạn. Bộ dáng kia khiến người ta nhịn không được cũng nhếch miệng theo. Lúc phát hiện mình đang cười, hắn ngẩn ra, ba một cái đóng kính mũ bảo hiểm, lần nữa lái xe đi.
Bên trong cổng trường, Khả Phỉ nghe được tiếng động cơ, quay đầu lại chỉ thấy hắn đang nhấn ga, chuẩn bị rời đi.
Cô không tự giác vẫy vẫy tay với hắn, nhưng mới vẫy vài cái đã thấy mình có chút ngốc, hắn có nhìn thấy đâu. Nhưng giây tiếp theo hắn lại cũng thoáng nâng tay phải lên, chỉ chút thôi, không đến 10cm nhưng đó thực sự là một lời đáp lễ.
Sau đó hắn dừng lại, rất nhanh đưa tay thả xuống tay lái xe máy, tuy không nhìn thấy mặt hắn cô lại cơ hồ có thể tưởng tiợng ra bộ dạng hắn nhíu mày.
Giây tiếp theo hắn thúc chân ga, nhanh chóng rời đi. Nhìn bóng dáng một người một xe phóng đi, cô nhịn không được cắn môi cười trộm.
A, kỳ thật người này cũng không phải người xấu.
Cô cõng cặp sách đi vào trong phòng học, đột nhiên cảm thấy công việc khiến cô bận tối mắt này giống như cũng không quá vất vả nữa.
***
"Anh bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi.
"Gạt người, anh năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi."
Thôi nói dối đi, hai mươi mà còn đi học cấp ba, bị lưu ban vài năm sao?
À, ư...... A, chán ghét, không nghe được đáp án chính xác của hắn khiến cô thực khó chịu. Trong lòng cô muốn ôm đầu, âm thầm nghiến răng vài lần, nhẫn lại nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được hiếu kì trong lòng, lúc đem đồ ăn đặt lên bàn cho hắn, cô lại mở miệng hỏi, "Rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi?"
Thiếu niên bất lương đang ngồi trước máy tính, ngón tay bay múa kia chịu không nổi ngẩng đầu, nhíu mày liếc cô một cái, lại thấy một bộ hiếu kỳ muốn chết của cô nên tức giận trả lời, "Mười bảy."
Khả Phỉ đang thu dọn phòng lập tức hít một hơi, kinh hô: "Anh và tôi cùng tuổi sao? Tôi nghĩ anh phải hơn 20 cơ đấy!"
"Đồ Ưng năm nay cũng mới hai mươi hai mà thôi." Khóe mắt hắn giật giật.
"Tôi biết......" Giọng cô nhỏ lại, lộ ra chột dạ.
"Cô nghĩ rằng tôi đáng tuổi anh cô hả?" Hắn híp mắt lại hỏi.
"Hả? Không có, làm sao có thể! Ha ha! Ai a, có vài người tuổi trẻ nhưng nhìn thành thục, ý tôi là Đồ Ưng ấy, không phải nói anh, anh nhìn quả thực trẻ! Ha ha...... Ha ha......"
Cô cười vẫy vẫy tay, nói rất có thứ tự nhưng lại khả nghi mà dịch tầm mắt. Cứt chó, nữ nhân này lúc trước khẳng định nghĩ hắn lớn tuổi. Gân xanh trên trán hắn giật đùng đùng, lạnh lẽo trừng mắt nhìn cô.
"A, anh từ từ ăn, tôi đi dọn rác trong phòng." Khả Phỉ thấy hắn trừng mắt thì sờ sờ mũi, quay đầu đi, rời khỏi chỗ hắn đang ngồi, tiến vào một căn phòng nhỏ bên trong trốn tránh, không đúng, cô đang bề bộn dọn dẹp quần áo bẩn của hắn, thuận tiện quét rác, dọn rác.
Từ ngày đó được hắn dạy nấu ăn, lại được hắn đưa đến trường, cô mới phát hiện hắn kỳ thật không phải người xấu, cô không biết vì sao hắn lại thay đổi thái độ, nhưng ít ra hắn chưa từng cố ý tìm phiền toái với cô. Hiện tại cô thấy ở chung với người này cũng không phải chuyện thống khổ gì nữa.
Đặc biệt, lúc cô phát hiện hắn cũng chỉ là một học sinh trung học thì nháy mắt áp lực giảm nhiều. Có đồng loại khiến cô có cảm giác gặp được bạn bè.
Tuy rằng trình độ của hắn và cô thực khác nhau quá xa. Điểm ấy không cần hắn làm rõ mà tự cô cũng biết. Chỉ nhìn hắn hiện tại nghỉ hè mà vẫn bận việc đến nỗi không có thời gian ăn cơm là cô đã biết mức độ trọng dụng của hai người ở công ty khác nhau thế nào rồi.
Nói tóm lại, Đồ Chấn ở Hồng Nhãn là chuyên gia máy tính siêu cấp, chức danh: Điều tra viên. Mà Đinh Khả Phỉ cô chỉ là một tiểu viên chức mới nhận việc, chức danh: Trợ lý hành chính, nhưng mà trên thực tế là nữ giúp việc kiêm nhân viên đánh máy.
Cả hai đều 17 tuổi nhưng không có biện pháp, ông trời thực không công bằng. Cô không chỉ kém hắn về chỉ số thông minh, mà vẻ ngoài cũng kém xa, quan trọng nhất là tiền lương cũng khác xa nhau, cô biết vì cô làm kế toán mà.
Nhưng không sao, làm người phải biết chừng mực.
Vào đây được hai tháng cô mới phát hiện lúc trước không tìm thấy phòng hắn vì hắn không ở trên lầu mà ở dưới tầng hầm, cho nên cô mới luôn cảm thấy hắn xuất quỷ nhập thần.
Cửa vào tầng hầm ngầm ở lầu 1, rất ẩn mật, nếu không để ý hẳn sẽ không phát hiện chỗ đó có cánh cửa.
Khả Phỉ rất rõ ràng, chỉ sau khi hắn chấp nhận cô mới để cô xuống tầng hầm. Người của Hồng Nhãn không có ý giấu cô nhưng cũng không trực tiếp nói ra, bọn họ tựa hồ có chung nhận thức rằng tầng hầm là địa bàn của Đồ Chấn, hắn không nói thì bọn họ cũng sẽ không nói.
Nhưng từ sau ngày đó, hắn sẽ hỗ trợ dọn dẹp sau khi ăn xơm xong. Cô không nghĩ hắn đồng tình với cô, nhưng vấn đề là một mình cô làm không xuể việc, hơn nữa sau khi hắn giúp cô thì có thể thuận tiện chỉ bí quyết nấu cơm cho cô.
Có một ngày, hắn đột nhiên gọi điện thoại nội tuyết bảo cô đưa cà phê xuống dưới, lúc này cô mới biết hắn ở dưới tầng hầm.
Sau đó cô và hắn — ân, xem như ngưng chiến?
Cô cũng không thực xác định, điều duy nhất cô xác định chính là cô lại có thêm một chỗ nữa phải dọn dẹp.
Tầng hầm ngầm lớn đến hù chết người ta, cô hoài nghi Võ ca trộm đào thêm phần đất phía dưới của phần đất phía sau khu nhà, bởi vì cô thấy tầng hầm và bên trên diện tích thế nào cũng sai lệch.
Nhưng thức thời chính là ưu điểm của cô.
Cho nên cô rất thông minh mà làm bộ không để ý đến chuyện này, nhưng mỗi lần nhìn thấy không gian kia vẫn khiến cô có chút kinh hãi.
Vì tiết kiệm tiền, có việc gì có thể làm thì Võ ca đều gọi nhân viên công ty đến làm. Cô bận đến thiên hôn địa ám, mà bọn họ cũng thế. Cho nên tuy cô muốn hỏi vấn đề tuổi tác này của Đồ Chấn đã từ lâu nhưng mãi tới ngày nghỉ hôm nay mới có cơ hội.
Có vài lần cô vừa đặt lưng xuống, cảm giác vừa mới nhắm mắt thì trời đã sáng. May mắn, sau hai tháng làm việc ban đầu, cô nhận ra công ty rất đơn giản, rất tiết kiệm — nói ngắn gọn, toàn bộ trang hoàng bên trong đều do nhân viên công ty làm vì thế rất đơn giản. Điều này khiến cô thở nhẹ ra.
Tuần trước, Võ ca tiếp nhận một vụ án, Đồ Chấn ở tầng hầm bế quan mấy ngày, ngay cả trường học cũng không đi khiến cô lo lắng mấy ngày. Cô nhịn không được hỏi A Nam thì mới biết A Nam đã thay hắn xin nghỉ phép, hơn nữa không giống cô, A Chấn thành tích siêu hạng.
A a, cùng 17 tuổi đó, thế mà khác hoàn toàn.
Cô thu thập phòng hắn xong thì đứng thẳng người. Phòng của Đồ Chấn thực sạch sẽ, kỳ thật không có rác mấy. Hắn chỉ có chút đồ cá nhân, nhiều nhất chính là sách, nhưng đều được xếp gọn gàng, chỉ có cái giỏ đựng quần áo bẩn trong phòng tắm là đã chồng như núi.
Xách cái giỏ quần áo kia theo, Khả Phỉ đi ra khỏi phòng lại vẫn thấy hắn đang chuyên tâm làm việc trước máy tính.
Hình ảnh trên máy tính nhảy lên rất nhanh, cô nhìn chẳng hiểu gì, cũng thực bội phục hắn cũng chỉ có hai mắt nhưng lại có thể xem đồng thời nhiều thứ như vậy.
Nói gì đi nữa thì mấy ngày nay hắn không lên ăn cơm, ngẫu nhiên cô mang cơm xuống dưới hắn cũng đều ăn không có ý kiến gì mà ăn hết, ngay cả bánh mì hai ngày trước cô nướng cháy hắn cũng cho vào miệng.
Cô nghĩ hiện giờ cho dù cô mang một phần tiệc ngọt kinh khủng xuống thì hắn cũng sẽ không kháng nghị. Nhìn hắn ăn không biết vị thế này, không hiểu tại sao cô đột nhiên cảm thấy hắn sắc mặt soi mói lúc trước của hắn so với hiện tại còn tốt hơn chút.
Đinh Khả Phỉ, làm người phải thức thời, phải tích phúc. Người ta không soi mói thì tốt rồi, cô còn ngại gì hả? Chẳng lẽ thích bị mắng sao?
Trong lòng cô lầm bầm nửa ngày, im lặng mang theo quần áo bẩn xoay người lên lầu, nhưng ở trên lầu làm việc một lúc cô lại nhịn không được nghĩ đến bộ dáng hắn ngồi trước máy tính.
Có phải hắn gầy đi một chút không, sắc mặt cũng có chút khó coi đúng không?
Lúc đứng trong phòng giặt đồ cô nhịn không được nghĩ. Nói gì đi nữa thì đa số thời điểm hắn đều trưng ra cái mặt thối kia. Cho nên đại khái là cô nhầm rồi, hắn cũng có ăn đầy đủ mà, phải không?
Lúc đi xuống cầu thang cô cũng cau mày nghĩ. Nhưng có vài lần hắn tự mang đồ chén đĩa lên chứ không phải cô dọn, hắn có ăn hết hay không cô đâu biết.
Lúc ở văn phòng nhập dữ liệu khách hàng cô cắn môi nghĩ, vẫn cảm thấy phức tạp cực kỳ. Có khả năng hắn chưa ăn hết lại đem đồ đổ đi không?
Chờ lúc cô phát hiện thì cô đã về đến phòng bếp, ngồi xổm trong góc nhìn rác thu được từ phòng hắn, bên trong không có bao nhiêu đồ ăn thừa.
"Tiểu Phì, em đang làm gì đó?"
Hả? Đúng vậy, cô đang làm gì? Lục rác trong phòng Đồ Chấn hả?! Phát hiện hành vi của mình xong, trong lúc nhất thời Khả Phỉ rất là khϊếp sợ.
Trời ạ, cô thế nhưng lại đang lục thùng rác của người ta, cô điên rồi hả?
"Rác đó có vấn đề gì hả?"
Giọng nói của nam nhân lại vang lên, khiến cô hoảng sợ, đột nhiên lấy lại tinh thần mới phát hiện ra A Nam.
"Hả? Không, không có gì, em chỉ là, em bị rơi kẹp tóc vào đó." Cô đỏ mặt lung tung lấp liếm, vội vàng đem túi rác buộc lại, "Anh đói bụng sao? Trên bếp lò có canh, em mới đun qua."
Giọng cô còn chưa dứt thì hai nam nhân mặc quân phục nhà binh đã từ ngoài cửa đi vào khiến cô trừng mắt.
"A nam, thế nào? Có đồ ăn không?" Người thứ nhất cắt tóc húi cua đem một cái túi vải bạt màu xanh lục ném lên sô pha, chạy tới bàn ăn nói.
"Có, có canh." A Nam chỉa chỉa cái nồi ở trên bếp lò.
Vị đại ca số 2 thì lễ phép hơn chút, không đem hành lý quăng loạn, nhưng cũng như quỷ chết đói mà lao thẳng đến nồi canh và nồi cơm.
"Đây là Lực Cương, đây là A Lãng, bọn họ vẫn đang tại ngũ, Lực Cương hai tháng nữa sẽ xuất ngũ, còn A Lãng thì phải một năm nữa. Hai người đều đã vào công ty, còn cô ấy là Tiểu Phì, trợ lý hành chính."
"Hi, Tiểu Phì."
"Xin chào."
Hai người trăm miệng một lời cùng chào cô.
"Ách, chào các anh." Khả Phỉ vẫn ôm rác, cảm thấy có chút xấu hổ, may mắn hai người kia không để ý, lạp tức quay đầu liền tự xới cơm cho mình, sau đó tấn công nồi canh. Cô để ý tới bọn họ đều cầm bát canh chứ không phải bát cơm.
Trời ạ, hai người này như châu chấu. Mắt thấy chỉ chốc lát cơm đã bị bọn họ ăn sạch, cô vội đứng lên, nhanh chóng rửa tay nấu một nồi khác.
Hai nhân viên công vụ sắp vào công ty này một xướng một họa, quả thực có thể đi biểu diễn. Câu truyện đối đáp khôi hài giữa bọn họ tạm thời khiến cô rời lực chú ý, cũng không để A Nam phát hiện vừa rồi cô mới lục rác. Lúc này Khả Phỉ mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng, đợi cho đến lúc đêm dài tĩnh lặng, cô về đến phòng mình, tắm rửa xong, làm xong bài tập, nằm trên giường rồi cô vẫn nhịn không được cảm thấy xấu hổ vì bản thân đi bới rác của người ta.
Không đúng, cái này không đúng, sao cô phải cảm thấy thẹn chứ?
Cô đang lo lắng hắn ăn cơm không ngon, lại làm việc một ngày một đêm sẽ khiến cơ thể mất cân đối dinh dưỡng, mà lo lắng này cũng thực bình thường.
Nói gì đi nữa lúc trước hắn cũng đã giúp cô, đến giờ cô còn chưa cảm tạ hắn đâu, quan tâm hắn một chút cũng tốt.
Khả Phỉ ở trên giường lật người, trừng mắt nhìn trần nhà. Ừ, đúng vậy, đây không phải cô háo sắc, hoặc thích chõ mõm vào ......
Ý nghĩ của cô tạm dừng hai giây.
Được rồi, cô thừa nhận cô thích chõ mõm vào, nhưng tuyệt đối không phải bởi vì cô có si tâm vọng tưởng gì với hắn, cô biết điều kiện của mình không tốt, lại béo lại ngốc, bộ dạng không xinh đẹp nên sẽ không có ảo tưởng kỳ quái.
Nhưng A Chấn và cô cùng 17 tuổi, cô chiếu cố hắn hơn chút cũng là đương nhiên.
Lại lật người lần nữa, cô ở trên giường căn môi, nhíu mày nghĩ.
Tuy nói cô phát hiện đồ ăn thừa trong thùng rác của hắn nhưng hắn cũng có thể bỏ đồ ăn vào bồn cầu xả đi. Dù gì cô cũng phải thừa nhận, mặc dù đã nấu ăn tiến bộ nhưng cô không phải người có thiên phú làm bếp, cơm cô nấu cũng không thể nào như rồng như phượng, mà chỉ vài tuần lễ ngắn ngủi thì cô đương nhiên không thể tiến bộ quá lớn.
Võ ca cũng nói hắn còn đang phát dục, nếu tùy tiện ăn uống như thế thì phải làm sao? Hiện tại nghĩ lại thì nếu hắn không đói bụng gọi thì cô cũng sẽ không mang đồ ăn xuống, mấy ngày nay chẳng phải hắn sẽ không ăn cái gì sao?
À, vừa rồi cô có nhìn thấy bình sữa không, vậy là hắn có uống sữa —
Chờ một chút, hắn sẽ không chỉ uống sữa chứ?!
Suy đoán này khiến cô lập tức ngồi phắt dậy. Không có khả năng, không có khả năng! Hắn đã lớn như thế, sao có thể chỉ trông cậy vào uống sữa, hắn cũng nên ăn này nọ chứ.
Cô nhẹ nhàng thở ra, nằm xuống giường.
Hắn đã 17 tuổi rồi, cũng đâu phải 7 tuổi, cho dù 7 tuổi thì cũng sẽ biết đói, biết phải đi tìm đồ ăn chứ?
Tuy nghĩ thế nhưng trong đầu cô vẫn hiện lên cái bình sữa không kia, mặc kệ cô nghĩ thế nào cũng không tìm được giấy bao đồ ăn khác ở trong đống rác. Hơn nữa tuy rằng người khác không có khả năng sẽ chỉ uống sữa qua ngày nhưng cô cảm thấy cái tên kén ăn Đồ Chấn này sẽ làm được!
"A...... Đáng giận!" Cô ôm đầu, lung tung mà dứt một trận, sau đó mới kiềm chế được xúc động ôm đầu nhảy xuống giường, lén lút xuống lầu vào phòng bếp xác nhận lại lần nữa.
Vài phút sau, sắc mặt cô hoàn toàn trắng xanh. Tuần này cô đã đưa cơm cho hắn mấy lần? Hai ba lần? Hay là ba bốn lần?
Má ơi, tên kia bình thường thật sự chỉ uống sữa a! Hắn còn sống quả thực đã là kỳ tích, nếu đổi là cô thì đã chết đói từ lâu rồi.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |