Vay nóng Homecredit

Truyện:Sói Hoang Xấu Tính - Chương 10

Sói Hoang Xấu Tính
Trọn bộ 24 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-24)

Siêu sale Shopee


Bị hắn ôm lấy eo, trong nháy mắt cô cảm thấy vô cùng mẫn cảm, muốn đẩy tay hắn ra nhưng hắn nói đúng, cho nên cô nhịn xuống xúc động đó nhưng không cách nào không để ý.

"Cho dù là vợ chồng, cũng không cần dán gần như vậy chứ?"

"Tình cảm của chúng ta tốt." Hắn không biết xấu hổ nói.

"Anh luôn quấy rầy khách hàng của mình thế này hả?"

Lực Cương mỉm cười cười, cũng không để ý lời cô mà chỉ mang cô lên xe ngựa, đi lên núi xếp hàng vào, vừa đi vừa nói: "Đương nhiên không phải, anh chỉ làm thế với người anh thấy hứng thú thôi."

"Có người anh không có hứng thú sao?"

"Đương nhiên là có." Hắn khoái trá nói: "Anh chẳng có hứng thú gì với nam nhân hết."

Cô ném cho hắn một cái xem thường, rồi hừ một tiếng.

Như vậy thực không lễ phép, nhưng cô nhịn không được. Cô tận mắt thấy hắn dùng phương pháp nào để đối phó với bà chủ nhà trọ, còn có nhân viên nữ của cửa hàng ăn trên đường, và nhiều người phụ nữ khác họ gặp trên đường.Trên thực tế, chỉ cần đối phương là nữ thì cơ hồ đều cởi bỏ phòng bị khi đối mặt với hắn, thậm chí sẵn sàng quỳ gối dưới chân hắn, đó là chưa kể hắn còn luôn miệng, người đẹp ơi, bảo bối ơi.

Phượng Lực Cương anh tuấn soái khí, lại có dáng người rắn chắc cường tráng, hơn nữa cái miệng hắn ngọt, cùng với đôi mắt thâm thúy mê người và nụ cười luôn tỏa sáng khiến cho mỗi lần hắn cố ý thì người đối diện đều sẽ tim đập chân run, nhịn không được mà hướng hắn ngây ngô cười.

Đáng sợ nhất là mỗi lời ngon tiếng ngọt mà hắn mở miệng ra khen ngợi người khác đều là thiệt tình. Dọc theo đường đi này, mới ngắn ngủi vài giờ mà cô đã được chứng kiến mị lực vạn người mê của hắn. Có một cô sinh viên làm trong cửa hàng thiếu chút nữa đã dán cả người lên người hắn. Cô tin tưởng là chỉ cần hắn mở miệng thì cô nữ sinh kia sẽ cùng hắn đi thuê phòng ngay được.Người này, đối với động vật giống cái trên toàn thế giới thật đúng là tai họa.

Giống như bây giờ, ngay cả khi hai người xếp hàng chờ lên xe ngựa thì đám đàn bà con gái xung quanh đều nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào hắn. Đương nhiên, hắn cũng thực thân thiết mà mỉm cười lại với họ khiến các nàng hoặc đỏ mặt, hoặc thẹn thùng nở nụ cười.

Cô thừa nhận, hắn quả thật rất tuấn tú, cô cũng không trách những người kia, nhưng là —

"Anh làm ơn thu liễm lại chút đi, anh khiến cho cúng ta bị chú ý lắm rồi." Cô nhịn không được oán giận, nhưng đây là vì an toàn, không phải bởi vì cô ghen tị, tuyệt đối không phải.

"Anh chỉ biểu đạt thiện ý thôi mà." Hắn cúi đầu, tiến đến bên tai cô nói: "Huống hồ, cho dù bọn họ có nhớ rõ chúng ta thì cũng chỉ nhìn thấy một đôi vợ chồng rất tình cảm mà thôi, chứ đâu phải một cô gái đơn độc lang thang, cho nên em mau cười lên đi.""Tôi không nghĩ chúng ta nên sắm vai đôi vợ chồng tình cảm, bởi vì vợ chồng thì đều cãi nhau."

"Cãi nhau thì càng gây chú ý hơn đó." Hắn cười dỗ dành nói: "Đến đây, cười với bọn họ một cái đi, đơn giản lắm."

Cô cố gắng nặn ra một nụ cười.

"Rất cứng ngắc, em cười giống như đêm qua ở trên giường anh chưa ra sức đủ vậy." Hắn cười khẽ ra tiếng, mở miệng chỉ đạo.

Hạ Vũ quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, cảm thấy mình nhất định là đồ ngu nên mới có thể làm theo lời hắn nói.

Hắn làm bộ không thấy được, chỉ kéo cô đi về phía trước, "Hắc, em yêu, đến lượt chúng ta lên xe rồi."

cô quay đầu nhìn lại, xe ngựa đã đi tới trước mắt, mọi người ở phía trước đang lục tục lên xe, nhưng có một vấn đề xảy ra.

"Chỉ còn một chỗ." Cô chỉ ra.

"Hai chứ." Hắn một tay ôm cô lên xe, miệng nói.

"Không ngồi được đâu." Nam nhân này to như thế, còn cái chỗ này thì quá nhỏ.

Nhưng hắn mặc kệ kháng nghị của cô, vẫn leo lên xe, đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng cô nói đúng, chỗ đó quá nhỏ, hắn vừa ngồi xuống thì cô liền đụng vào bà lão ngồi bên cạnh.

"Thật có lỗi." Cô xấu hổ giải thích với đối phương, nhưng giây tiếp theo hắn đã vươn bàn tay to đem cô ôm đến trên đùi.

Cô thở nhẹ một tiếng, cơ hồ là ngã vào lòng hắn.

"Em xem, thế này không phải là được rồi sao?" Lực Cương cười ôm mỹ nhân vào trong ngực, lại hướng cô mà nháy mắt.

"Thật có lỗi, người đẹp." Hắn hé ra khuôn mặt tươi cười, mà giải thích với bà lão ngồi bên cạnh, "Mông tôi lớn quá."

Lão bà bà khó chịu trừng mắt nhìn hắn một cái.

Hạ Vũ muốn đứng lên, nhưng xe ngựa đã bắt đầu động, cô  có chút xấu hổ quẫn bách, lại sợ nếu cô nhích tới nhích lui sẽ quấy rầy đến bà lão đã tức giận sẵn kia, nên chỉ có thể tiếp tục ngồi trên đùi hắn.

"Thật khó có có một người không bị bộ dáng kia của anh lừa." Vì ổn định chính mình, cô túm lấy vạt áo hắn, nhịn không được nhỏ giọng trào phúng.

"Ai, anh cũng đâu có khả năng đi lấy lòng mọi người. Hơn nữa, chưa biết chừng bà ta là đồ biếи ŧɦái." Hắn vá© ŧᏂịŧ nhỏ giọng nói xong liền càng sán đến gần hơn, cười khẽ "Em yêu, em thả lỏng chút đi, tựa vào trên người anh, bằng không em sẽ ngã đó, giống quả cầu lăn lông lốc xuống triền núi. Như thế sẽ gây chú ý lắm, nếu lại bị người ta chụp được, có khi còn bị tung lên mạng, nói vậy là chớp mắt sẽ lên mặt báo đó."

Cô không để ý đến hắn, vẫn ngồi thẳng tắp trên chân hắn, nhưng con ngựa bắt đầu đi lên, cô không có cách nào chống lại lực hút của trái đất, tuy đã chống tay lên ngực hắn, để ngăn cách hai người nhưng cả cơ thể cô vẫn không tự chủ được mà dán lên người hắn.

Cô có thể ngửi được mùi trên người hắn, một loại hương vị mang theo mùi xạ hương cùng mùi mồ hôi. Trái tim hắn đang đập ngay dưới tay cô, một lần lại một lần rung lên.

Xe ngựa là kiểu có cửa nên đương nhiên không lạnh lẽo, ánh mặt trời lúc này tỏa sáng khắp nơi, trên đỉnh đầu cũng có mái che khiến không khí thậm chí có chút nóng, chỉ khi nào có gió núi thổi qua thì mới dễ chịu chút.

Trên xe những người khác tốp năm tốp ba trò chuyện, cô lại không dám nhìn hắn, chỉ nhìn cảnh vật xung quanh.

Nhìn cô gái lạnh lùng trong lòng cùng với sườn mặt rầu rĩ không vui của cô, hắn dán bên tai cô mở miệng.

"Hắc, đừng tức giận." Tiếng hắn vang lên bên tai, trầm thấp khàn khàn, thậm chí cô có thể cảm giác được lồng ngực của hắn bởi vậy mà chấn động.

"Tôi không tức giận." Cô mới không nhỏ mọn như thế, nhưng ..... Cô chỉ là có chút khó chịu.

Hắn nhếch miệng, vươn tay vén một sợi tóc của cô ra sau tai, "Không phải anh đang cười nhạo em."

Nghe vậy, cả người cô cứng đờ, nhếch môi.

Con ngựa đi trên đường phát ra tiếng lộc cộc, ánh mặt trời tà tà hạ xuống, quấn lên người cô. Sau một lúc lâu, cô rốt cục nhịn không được mở miệng, hỏi: "Vậy anh đang cười cái gì?"

"Cười em thật đáng yêu."

Hạ Vũ sửng sốt, hoài nghi chính mình nghe lầm, nhưng cô biết mình nghe đúng, hắn dựa vào gần như thế, cô không thể nào nghe lầm được.

Trong nháy mắt, lỗ tai cô nóng lên, sau đó cô biết mình lại đỏ mặt. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nói cô đáng yêu, có người tán thưởng cô thông minh, có người nói cô là thiên tài, có người nói cô ngoan cố, không nể tình lý, là băng sơn mỹ nhân, nhưng chưa bao giờ có người nói cô đáng yêu.

Cô liên tục nhảy lớp, 16 tuổi đã tốt nghiệp Harvard.  Thiên tài Hạ Vũ cùng hai chữ đáng yêu này là cực kỳ xa lạ, trên thực tế, còn có không ít người phê bình cô quá nghiêm túc, rất lạnh lùng, kiêu ngạo, tự cho là đúng, vô cùng khiến người ta ghét —

Đáng yêu?

Hắn lại cười, tiếng cười trầm thấp lọt vào trong tai cô.

Nam nhân này rõ ràng đang cười nhạo cô, nhưng cô không có cách nào xác định hoàn toàn, nếu cô có thể nhìn thấy tận mắt thì có lẽ còn nhận ra được nhưng cô lại không dám. Tuy rằng vớ vẩn, nhưng nàng trực giác biết, hiện tại nếu cô quay đầu nhìn hắn thì tuyệt đối không phải ý kiến hay.

Chỉ cần quay đầu nhìn, nếu hắn không phải đang cười nhạo cô thì cô sợ mình sẽ mất lý trí giống những người phụ nữ khác, hãm sâu trong mị lực của hắn, cười ngây ngô đáp lại.

Trời ạ, nếu thế thì thật là đáng sợ.

Cô không muốn gia nhập câu lạc bộ những người hâm mộ hắn, cô không muốn làm một đứa ngốc, theo từng cử chỉ hành động của hắn mà dao động.

"Tim em đập nhanh thật đấy." Hắn khe khẽ nói nhỏ bên tai cô.

Trong môi giây đó, môi hắn xẹt qua tai cô, khiến cô hít một ngụm, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, nhưng hắn gắt gao kìm cô lại, không để cô ngã xuống.

"Bảo bối, cẩn thận một chút."

Hắn cười khẽ cảnh cáo, tiếng nói trầm thấp đến xiêu lòng.

"Tôi không phải bảo bối." Cô bám lấy cánh tay hắn đang ôm mình, tay chống lên ngực hắn, cúi đầu, tức giận thấp giọng kháng cự, "Đừng gọi tôi là bảo bối."

"Vậy kẹo ngọt –" Hắn sửa theo.

"Cũng không phải kẹo ngọt." Nàng lập tức đáp trả.

"Tiểu Vũ."

"Đó không phải –" Cô đột nhiên dừng lại, lúc phản ứng lại thì mới kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy nam nhân kia đang nhướng mày cười nhìn cô.

Mắt hắn vừa sâu lại đen, phản chiếu dung nhan phiếm hồng của cô. Hắn nói "Hay em thích tiểu Hạ hơn?" Hắn nhìn cô, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ của cô, nói khẽ: "Mặc kệ thế nào anh đều thích."

Tim cô đập ầm ầm, rung động không thôi.

"Hạ Vũ, mưa mùa hè đúng không? Tên của em thật là dễ nghe......"

Một trận tê dại theo lời nói ngọt ngào kia rót vào tai cô, khiến cô có chút choáng váng. Cái nhìn ôn nhu chăm chú của hắn cùng sự động chạm nhẹ nhàng và tiếng nói khàn khàn giống như mê dược, khiến máu cô sôi lên, gây tê liệt tâm trí.

Hắn đang tán tỉnh cô.

Cô đã quên mất lần trước có nam nhân tán tỉnh mình là lúc nào. Việc này thật sự quỷ dị, nhiều năm như vậy cô vẫn chưa từng có phản ứng mãnh liệt với người khác phái nào như thế này, cũng chưa từng vì ai mà tim đập nhanh đến thế. Cô thậm chí nghĩ rằng mình có vấn đề.

Hắn lại muốn hôn cô, cô có thể cảm giác được.

Cô không thể để hắn làm như vậy. Hắn là đồ lăng nhăng, cô không nên bị nam nhân này hấp dẫn, hắn quá mức cuồng dã không kềm chế được, quá mức tùy tiện xằng bậy, hắn không phải loại thích hợp với cô, không phải người cô nên chọn.

Huống hồ, hiện tại cũng không phải lúc, cô còn quá nhiều vấn đề, đâu có thời gian rảnh rỗi mà quan tâm đến chuyện nam nữ?

Nhưng cô có thể cảm giác được tim hắn đang đập, cùng với nhiệt độ cơ thể và hô hấp của hắn, thật gần, thật gần......

Đột nhiên, xe ngựa ngừng lại, bởi vì quá mức đột nhiên, cô lung lay một chút, cánh môi ấm áp của hắn lại lướt qua mặt cô.

Cô nhẹ thở hổn hển, mùi hương của hắn tràn đầy phổi khiến cô run rẩy.

Ngay khi hắn muốn tiến thêm thì bên cạnh chợt truyền đến tiếng cười cùng một mùi thối kéo tâm trí của cô lại.

"Cứt chó!" Hắn thấp giọng rủa một tiếng. Câu thô tục kia khiến cô kinh ngạc giương mắt, chỉ thấy vẻ mặt hắn vô tội, chỉ vào phía trước cười: "Thật sự là có phân mà."

Cô quay đầu, thấy con ngựa vừa mới vất vả kéo chiếc xe trở mọi người lên đây đang ngang nhiên mà ị một đống phân trước mặt bọn họ.

Vị thối cứ thế ập đến, mọi người vừa cười vừa bịt mũi.

Trời ạ.

Cô lắp bắp kinh hãi, giây tiếp theo cũng bật cười.

Lúc cô quay đầu lại thì thấy hắn không giống những người khác nhìn con ngựa kia mà lại nhìn cô.

"Không ổn." Hắn thì thào nói: "Em cười rộ lên quá là đẹp mắt."

Cô nín thở, trái tim đập loạn lên.

Giây tiếp theo, hắn cúi đầu hôn cô.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-24)