← Ch.08 | Ch.10 → |
"Anh không nên coi thường phụ nữ, nhất là Hồng Hồng." Lúc Tằng Kiếm Nam tháo đống thạch cao vỡ nát trên tay hắn xuống lại thay hắn rửa sạch tay thì nhịn không được trêu chọc bình luận.
"Tôi không coi thường cô ấy." Hắn ngồi ở ghế trên, nhíu mày mở miệng. A Nam phì cười hỏi lại:"Thế nên cô ấy đá anh chỉ là vừa khéo thôi hả?"
Hắn ngậm miệng, cự tuyệt trả lời câu hỏi này.
Tằng Kiếm Nam cười cười, xoay tròn tay hắn để kiểm tra, vừa làm vừa nói: "Tôi nghĩ vấn đề nằm ở hai chữ tưởng thưởng kia. Phụ nữ không thích bị đem làm vật phẩm này nọ, cái loại tưởng thưởng kia thực hạ thấp giá trị của họ."
Người này rốt cuộc nghe được bao nhiêu?
Giống như hiểu hắn đang nghĩ gì, A Nam nhếch miệng cười, "Thật có lỗi, tôi chỉ vừa lúc đến cửa, không phải có ý nghe lén."Hắn nghĩ tên này hoàn toàn không có ý thật sự xin lỗi, hắn đại khái cảm thấy rất thú vị là khác. Nếu bản thân hắn không phải đương sự, thì khả năng là hắn cũng sẽ cảm thấy rất thú vị.
A Nam sờ sờ mỗi đầu ngón tay của hắn hỏi: "Có cảm giác không?"
"Ngón áp út cùng ngón giữa vẫn không có cảm giác." Nghiêm Phong trừng mắt nhìn cái tay phải của mình trông không khác gì tay của quái nhân khoa học, trong lòng bàn tay còn có vết mổ.
Thấy hắn nhìn, A Nam mở miệng giải thích: "Tôi biết bây giờ nhìn thật xấu nhưng sau này nó sẽ mờ dần. Lúc trước vì muốn nối lại gân thịt bị đứt mà tôi phải cắt từ chỗ này mới có biện pháp tác động đến chỗ gân bị tổn hại. Bây giờ anh thử nắm tay lại xem."
Hắn dùng lực nắm tay, nhưng hai ngón tay này chỉ hơi hơi co rúm một chút."Ừ, không tồi."
"Không tồi?" Hắn hao hết khí lực mà đầu ngón tay chỉ hơi rung động một chút, cái này mà gọi là không tồi hả?
"Đầu ngón tay của anh có động đúng không? Chỉ có một chút cũng là động, có người lúc mới đầu còn không động được cơ. Tiếp theo đây chỉ cần làm vật lý trị liệu là chậm rãi có thể hồi phục."
"Đến đây." A Nam đem một chậu nước ấm để trước mặt hắn, "Để tay vào trong này, ngâm 10 phút."
Nghiêm Phong để tay vào trong chậu nước, nước rất nóng, nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể chịu đựng được. Nhưng điều này khiến hắn bất an, trên tay hắn có những chỗ không cảm giác được độ ấm của nước, giống như có một màng bọc bao quanh, phải đợi một lúc mới có thể chậm rãi cảm nhận được.
Đúng lúc này có một nữ nhân đi lướt qua cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt.Là Hồng Hồng. Nhìn thấy cái bọc trong tay cô hắn mới nhớ tới cô về gấp là để kiểm nghiệm một bưu kiện gửi đến. Cô nhìn hắn nhíu mày, rất giống nhìn thấy con rệp, sau đó lập tức ôm cái bọc đi qua, tiếp tục đến phòng giám định. A Nam cũng thấy phản ứng của cô, không nhịn được nhếch miệng.
"Nói thực ra, cá tính của Hồng Hồng rất mạnh, nhưng đa số thời điểm cô nàng chỉ ăn nói chua ngoa nhưng tâm lại mềm mại, không phải người xấu."
Hắn có chút xấu hổ, chỉ đành giả bộ không nghe thấy. A Nam cũng không để ý, chỉ ở bên cạnh gõ lại bệnh án.
Nghiêm Phong nhìn đống thạch cao bị vỡ và cái khăn tay màu hồng kia. Cái khăn tay đó đã nhăm nhúm, lại còn dính bột thạch cao màu trắng. Bỗng nhiên cảnh co ogiúp hắn buộc cái nơ bướm lại hiện lên. Khi hắn ý thức được thì hắn đã vươn tay trái đem cái khăn kia nắm trong tay.
Khăn tay bằng vải bông, vừa mềm vừa ấm, hắn đút nó vào trong túi quần. Lúc hắn còn chưa phản ứng lại thì đã há miệng hỏi vấn đề đã để trong lòng một thời gian thật lâu, "Cô ấy rốt cuộc chọc phải phiền toái gì thế? Vì sao có người muốn bắt cóc cô ấy?"
"Ai?" A Nam lấy lại tinh thần, nhìn hắn, sau đó mới nhớ tới, "À, anh nói là Hồng Hồng hả? Những kẻ muốn bắt cô ấy trông như thế nào?"
"Đeo vòng vàng, đi dép lê, đi một cái xe chín chỗ, tiếng Trung nói ra dày đặc khẩu âm."
"Đó hẳn lfa thủ hạ của Hứa Chính Tắc. Trước đây Hồng Hồng có giúp Hứa phu nhân thiết kế tên kia, cầm tội chứng hắn đánh vợ chứng minh vết thương đó là do chồng bà ta đánh chứ không phải bị té ngã ngoài ý muốn."
A Nam vừa gõ máy tính vừa giải thích: "Hiện tại hai vợ chồng nhà kia đang nháo ly hôn. Tên kia làm bên bất động sản, có xuất thân hắc đạo, giá trị con người cũng đến vài chục triệu thế nên việc lão bà muốn ly hôn khiến hắn khó chịu. Tôi nghĩ hắn cảm thấy nếu có thể bức Hồng Hồng thay đổi lời làm chứng hoặc giúp hắn tiêu hủy chứng cớ thì tốt."
"Loại sự tình này rất hay phát sinh sao?" Nghiêm Phong hỏi.
"Chuyện gì?"
"Chuyện cô ấy vì công việc giám định mà bị người ta bắt cóc thương tổn."
"Ngẫu nhiên." A Nam nhún vai, nói: "Cho nên cô ấy mới ở đây, mỗi lần có án nào đó thì Võ ca sẽ khởi động hệ thống bảo vệ, mỗi khi cô ấy ra ngoài đều phải có người đi cùng, để phòng vạn nhất."
Công việc của bọn họ chính là như thế, hắn không nên cảm thấy ngạc nhiên, nhưng hắn vốn nghĩ giám định là công việc hậu cần, hẳn là sẽ an toàn hơn chứ. Có điều hiển nhiên là đối với nữ nhân kia thì không phải vậy.
Mà việc cô gặp nguy hiểm không biết vì sao lại khiến hắn khó chịu.
A Nam quay đầu lại, chỉ thị hắn: "Tốt lắm, thời gian vừa đủ rồi, đưa tay đây cho tôi."
Nghiêm Phong rút tay khỏi chậu nước ấm, duỗi vèe phía hắn. A Nam liền cuốn tay hắn thành quyền. Hắn thét lớn một tiếng, trong nháy mắt hắn đau đến nỗi muốn rút tay về. Sợ bản thân mình lại hét lên nữa nên hắn cũng cắn chặt răng.
"Có vẻ gân thịt của anh đã khép lại nên mới đau như thế."
Thật vất vả mà nhịn cơn đau kia, thì tên hỗn trướng mặt áo bào trắng kia lại chậm rãi duỗi tay hắn ra.
A Nam cười cười nhìn hắn, giải thích: "Anh không thể vận động nhiều là vì các tổ chức quanh gân thịt đã dính vào nhau, đem tay anh cố định một tư thế, cho nên chỉ dựa vào chính anh thì không nhúc nhích được. Thế nên lúc chúng ta làm vật lý trị liệu thì sẽ làm như vậy, chậm rãi để các mô dính tách ra, duỗi gân bắp thịt. Cứ thế một thời gian thì sức nắm của anh sẽ chậm rãi khôi phục."
Hắn đau đến nỗi đổ mồ hôi, nhìn tên kia tươi cười đầy mặt thì trong nháy mắt, hắn thật sự nghĩ tên vương bát đản này rất hưởng thụ loại hành vi ngược đãi bệnh nhân này.
Nhưng lúc nam nhân này đem tay hắn thả ra thì hắn xác thực cảm thấy cơ bắp căng cứng ở lòng bàn tay duỗi dần ra.
"Tôi cần làm vật lý trị liệu trong bao lâu?" Hắn cắn răng hỏi.
"Xem tình huống, có người mất gần 1 năm, có người nửa năm đã tốt rồi."
Sắc mặt hắn trầm xuống, "Tôi không có nhiều thời gian như vậy."
"Vậy tốt nhất là mỗi ngày anh ngoan ngoãn mà thực hiện việc phục hồi này đi." A Nam mỉm cười, lại nắm bàn tay hắn lại thành quyền. Lúc này hắn đau đến co hồ chắt gãy răng.
Đáng đời, đau chết hắn đi. Lúc cô nghe thấy tiếng hét đầu tiên thì cô đang vươn tay, đem từng vật chứng đánh số, sau đó bắt đầu xem xét từng thứ một. Cô dùng máy kiểm tra nhiệt, máy nén khí, máy phân tích phổ quang, theo các nhu cầu khác nhau mà làm các phân tích khác nhau.
Khi hắn ở cách vách chịu khổ thì cô dùng máy tính để so sách các kết quả phân tích, rồi đem kết quả đó chuyển lên mạng để người ở bên ngoài có thể sử dụng chúng một cách nhanh nhất.
Hôm nay là ngày thứ năm hắn làm phục hồi.
Mọi người trong công ty hầu như đều đi hết: Đồ Ưng về quê bồi lão bà nhà hắn dưỡng thai, Điềm Điềm cũng nhận một vụ án, Võ ca cùng Lam tỷ cũng chưa về. Cả khu nhà chỉ còn lại A Nam, Khả Phỉ, cô cùng cái tên đầu heo ầm ỹ chết đi được kia. Ngay cả trạch nam như A Chấn cũng bị gọi đi Ấn Độ giúp ca ca hắn.
Mấy ngày nay, vì không muốn chạm mặt hắn nên cô cũng lười không đến phòng tập thể thao, nhưng mỗi lần đi xuống dưới làm việc thì cô lại nghe được hắn hét như quỷ rống ở phòng bên cạnh.
Được rồi, kỳ thật hắn cũng không thật sự kêu như quỷ rống, mà trên thực tế là tầng hầm cách âm so với trên lầu tốt hơn nhiều. Nhưng cô vẫn nghe thấy, dù cho hắn cũng cố sức kiềm chế cái loại đau đớn này. Có điều cái loại cắn răng kêu rên của hắn khiến người ta càng thêm khó chịu, so với trực tiếp gầm rú còn khó chịu hơn. Lương Linh Hồng, nhẫn nại một chút, nhẫn nhục một chút, hắn lập tức sẽ câm miệng. Thời gian tên kia làm phục hồi cũng không dài, cô chỉ cần tận lực để mình chuyên tâm không nghĩ đến hắn là được. Nhưng cái này nói dễ hơn làm.
Năm phút trôi qua, cô tức giận buông ống nghiệm trong tay, quyết định đi lên lầu pha một cốc cà phê đem xuống uống, nhưng lúc đi đến cách vách, cô không thể nào không chú ý đến vẻ mặt thống khổ của hắn. Lúc A Nam cố định tay phải của hắn, lặp lại động tác kéo giãn thì hắn cắn chặt răng, cơ bắp cả người buộc chặt, tay trái nắm chặt góc bàn, như là muốn bẻ gãy nó.
Cô biết chỉ mấy giây ngắn ngủi này mà với hắn chắc như vài giờ.
Vì đau đớn mà hắn đổ mồ hôi ướt áo, nhưng hắn không rút tay về hoặc trốn tránh. Hắn vẫn thẳng lưng chịu đựng từng đợt đau đớn kia. Hắn không chú ý tới cô ở bên ngoài nhưng A Nam lại thấy được.
Không biết tại sao, cô có chút chột dạ, vội gật đầu với A Nam xem như chào hỏi rồi đi vội lên lầu. Trong phòng khách ở lầu hai không có ai hết, cô đi vào trong quầy bar nhỏ.
Trong ngăn tủ của quầy bar có máy pha cà phê nhưng cô không có tâm tình để làm từng ấy động tác mà lập tức ngả cái cốc của mình ra, cầm lấy cà phê đã pha sẵn trong ấm rồi đổ cho mình một chén. Đầy là cà phê buổi sáng Khả Phỉ đã nấu xong, để mọi người tiện sử dụng. Cô uống một ngụm cà phê ấm áp, có chút đắng nhưng đủ để cô phấn chấn tinh thần hơn. Nhưng vẻ mặt thống khổ của tên kia vẫn hiện lên trong đầu cô.
Cô không nên để ý, nhưng...... Chỉ trong vài giấy ngắn ngủi cô đã thấy nhiều lắm. Hồng Hồng lấy thìa ngoáy cà phê trong cốc, nhưng vẫn không gạt được tâm trạng buồn bực.
Được rồi, cô thừa nhận, cô thật sự có chút lương tâm bất an. Tuy rằng tay hắn ngay từ đầu đã bị thương, không liên quan gì đến cô nhưng nói thế nào thì hôm đó hắn cũng cứu cô, có lẽ cô không nên chanh chua mà công kích hắn như vậy, còn lấy bao mà đánh hắn nữa.
Hắn không nên cường hôn cô như con heo như vậy, nhưng cô thừa nhận mình phản ứng có hơi thái quá.
Cô nhìn chằm chằm cảnh vật ở xa, lại uống thêm một ngụm cà phê đen nữa. Cô biết khi đánh hắn thì hắn cũng không xoay tay lại, thậm chí không nâng tay ngăn cản cô. Hắn có năng lực khống chế cô nhưng lại không làm thế.
Có lẽ hắn bị dọa choáng váng.
Nhớ tới bộ dáng của hắn lúc đó, bên môi cô không tự giác mà hiện lên nụ cười. Nhưng nụ cười này lại bởi vì khuôn mặt thống khổ của hắn mà tan đi.
Tuy rằng Nghiêm Phong không nói gì với cô, A Nam cũng không đề cập qua thạch cao vỡ vụn của Nghiêm Phong nhưng cô vẫn hy vọng cô không khiến tay hắn bị thương nặng hơn......
Sáng nay, gió lạnh tràn xuống, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm vài độ. Không khí lạnh quen thuộc vây quanh hắn, trong gió giống như có mùi biển. Vì nguyên nhân nào đó không rõ tên mà hắn lên tầng thượng cao nhất của tòa nhà, ngồi trong một góc, nhìn gió thổi mây bay.
Mây trên trời giằng từng tảng dày, giống như chuẩn bị rơi xuống.
Gió lạnh quanh quẩn trong những tòa nhà, thổi mạnh lên mặt hắn, làm tóc hắn rối tung nhưng hắn lại nhịn không được hít một hơi thật sâu ngọn gió ấy. Hắn không biết mình ngồi ở đó bao lâu, chỉ biết sắc trời càng ngày càng u ám, trên đường từng ngọn đèn sáng lên.
Những khung cửa sổ ấm áp sáng ngời lóng lánh trong bóng tối, giống như đang tuyên cáo rằng cho dù gió lớn đến đâu thì hạnh phúc vẫn tồn tại, nhưng lại cách hắn rất xa.
Ý niệm này khiến hắn tự giễu mà nhếch khóe miệng. Hắn không biết tại sao mình lại sầu não như vậy, hắn chưa bao giờ là là người đa sầu đa cảm cơ mà. Có lẽ là vì tỉnh cảnh của hắn chưa bao giờ gian nan như thế.
"Nơi này lạnh chết đi được." Hắn quay đầu lại, thấy nữ nhân kia.
"Bệnh nhân thì hẳn phải ở trong phòng nghỉ ngơi chứ?" Hồng Hồng vừa la hét vừa hướng hắn đi tới, trên người mặc một cái áo choàng lông dê đỏ thẫm.
Nhìn thấy cô xuất hiện, hắn rất là ngạc nhiên. Hắn nghĩ nữ nhân này đã liệt hắn vào danh sách đen rồi chứ? Sao cô lại ở chỗ này, còn đi đến trước mặt hắn, giống như mấy ngày trước hắn không mạo phạm cô, giống như lúc ấy cô không đánh hắn vậy.
"Anh không lạnh hả?" Cô nhanh chóng kéo ao choàng, co rúm lại hỏi cái tên chỉ mặc một cái áo len dài tay kia.
"Không vấn đề gì." Loại rét lạnh này đã là ấm áp so với một người quen sống trong băng tuyết như hắn. Nghiêm Phong nhìn nữ nhân lạnh đến phát run trước mặt, có chút cảnh giác hỏi: "Có việc gì sao?"
"Anh không xuống lầu ăn cơm." Cô nhìn hắn nói, "Khả Phỉ thực lo lắng."
Đó chỉ là cái cớ, hắn biết Đinh Khả Phỉ sẽ không lo lắng, cô ấy vừa mới lên hỏi hắn có muốn ăn cơm hay không. Nhưng hắn cũng không vạch trần cái cớ này của cô, chỉ mở miệng nói: "Tôi quên mất, tối nay tôi sẽ xuống."
Hồng Hồng nhìn hắn, có chút nôn nóng bất an, nhưng không động đậy.
"Còn có việc gì sao?" Hắn hỏi.
"Không có việc gì." Cô mím môi, xua tay, vội vàng bỏ lại một câu: "Ta đi xuống trước." Nói xong cô xoay người đi vài bước rồi lại dừng lại, lẩm bẩm vài câu, do dự một hồi lâu, mới xoay người lại, "Thực ra đúng là có một việc."
Hắn nhíu mày chờ. Cô thở sâu, rất nhanh mà đi đến trước mặt hắn, hai tay khoanh lại trước ngực, nhìn hắn nói: "Tôi vừa mới nghĩ tới cái tay phải của anh, có lẽ tôi còn thiếu anh một lời xin lỗi."
Hắn kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ tới cô sẽ nói lời này, thực ra cái thái độ của cô cũng không giống đang xin lỗi cho lắm.
Thấy hắn không có phản ứng, cô nhướng mày nói: "Tôi không phải cố ý dùng cái bao mà đánh vào tay anh đâu."
"Tôi biết." Hắn nói.
Hồng Hồng nhìn nam nhân đang ngồi ở góc tường, "Nhưng tôi cố ý đá anh."
Cái này hắn cũng biết. Nghiêm Phong nhìn cô, tạm dừng một giây, mới nói: "Tôi nghĩ mình cũng thiếu cô một lời xin lỗi, tôi không nên quấy rối cô."
"Đúng vậy, anh không nên." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sáng ngời, vừa lòng gật gật đầu. Cái biểu tình đắc ý thỏa mãn của cô không hiểu sao vô cùng đáng yêu, khiến hắn muốn nhếch miệng cười.
Nghe được lời giải thích của hắn, cô giống như thả lỏng xuống, không mở miệng hỏi hắn có đồng ý không mà đã trực tiếp ngồi xếp bằng ở bên cạnh hắn.
Đèn nê ông ở gần đó chiếu rọi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thỉnh thoảng biến ảo ra nhiều màu sắc khác nhau.
Gió thổi phất qua tóc quăn của cô, khiến chúng cuồng dã bay lên.
"Này!" Cô mở miệng gọi hắn.
"Ừ?"
"Tôi uống một ngụm được không?" Cô chỉ vào bình rượu hắn vừa mới rót ra.
"Tốt nhất không nên." Hắn nhìn cô, "Đó là Vodka, rất cay."
"Tôi biết." Cô cầm bình rượu lên, uống một ngụm nhỏ, sau đó ho sặc sụa.
Hắn vươn tay, chần chờ một chút rồi vỗ vỗ lưng cho cô, "Cô có khỏe không?"
"Không tốt, đáng chết, thứ này thực đáng sợ!" Cô oán giận.
"Thế sao cô còn uống?" Hắn buồn cười hỏi.
"Bởi vì tôi rất lạnh." Cô nhăn mặt nhăn mũi, lau đi nước mắt chảy ra vì bị sặc, lại ngửa đầu uống một ngụm nhỏ, nhưng lần này cô đã không ho nữa, "Rượu có thể ấm thân đó."
Cái bộ dáng vừa uống vừa lải nhải của cô khiến hắn lại nhếch miệng. Kỳ thật, cô cũng có thể về phòng, nơi đó rất ấm áp.
Nhưng không biết vì sao, hắn không nói với cô điều này. Khả năng...... Là vì sau khi cô ngồi xuống thì cảm giác trong lòng hắn không còn quá trống trải và cô tịch nữa......
← Ch. 08 | Ch. 10 → |