Vay nóng Tima

Truyện:Anh Chàng Bỉ Ổi Đáng Yêu - Chương 04

Anh Chàng Bỉ Ổi Đáng Yêu
Trọn bộ 10 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Rẽ qua mấy khúc cua, nỗi sợ của cô đã biến thành hiện thực.

Hẻm núi ở đây hẹp vô cùng, giống như một cái phễu lộn ngược. Không gian phía trên chỉ rộng khoảng mấy cm, phía dưới vốn có đường đi nhưng giờ cũng đã bị những cành cây và đất bồi chặn lại. Chúng nó giống như những bụi gai đã mọc cả trăm năm, vừa dày vừa chặt, từ đây thậm chí còn không nhìn thấy được đối diện.

"Phải làm sao bây giờ?" Cô run rẩy hỏi, một nửa là vì sợ hãi một nửa là vì nước lạnh. Ban đầu cô còn chưa cảm thấy nhưng khi cả người cô đã ngâm trong nước thì khí lạnh bắt đầu dâng lên từng cơn.

"Nước đang chảy." Anh nhìn cô nói: "Điều đó chứng tỏ phíasau cũng có nước. Nước ở đây đã sâu đến ngực, tôi lặn xuống thử xem."

"Lặn xuống?"

"Những cây khô này bị cuốn theo dòng nước donhững cơn dông mùa hè, bình thường chỉ nổi trên mặt nước, phía dưới có lẽ sẽ có đường."

"Nhưng anh không biết những thứ này dài bao nhiêu mà." Cô lo lắng nhíu mày.

"Cho nên tôi mới phải xem thử." Anh ta đưa súng cho cô, "Tôi nhớ là cô biết cách dùng."

Vậy tức là tối qua anh ta thực chất vẫn tỉnh táo sao?

Cô nhướng mày, cầm súng và cái áo khoác bọc nước khoáng của anh ta.

Anh ta hít một hơi thật sâu, sau đó lặn xuống nước. Nước ở đây trộn lẫn với cát, mỗi bước đi của bọn họ đều đã khiến cho nước đục ngầu. Vậy nên sau khi anh lặn, lập tức không thấy bóng dáng đâu nữa. Điềm Điềm ôm nước khoáng, cầm súng, dựa vào mỏm núi đá.

Anh ta không lên ngay, cô nghĩ điều đóchứng tỏ phía dưới quả thật có đường.

Gợn sóng lúc anh ta lặn xuống đã dần biến mất, cô thở dốc, sốt ruột nhìn về phía đường bọn họ vừa đi. Cô có thể nghe thấy tiếng động do những kẻ bên ngoài gây ra.

Anh ta nói đúng, bọn chúng không dám lại gần, không ai muốn trở thành tấm lá chắn. Hẻm núi này càng đi vào trong càng hẹp nên bọn chúng cho rằng anh và cô không có chỗ trốn, chuẩn bị ở ngoài ôm cây đợi thỏ.

Lạnh quá.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời chỉ là một khoảng màu xanh nho nhỏ. Bên ngoài mặt trời vẫn chói chang, cô ở trong hẻm núi lại lạnh đến phát run.

Đá ở đây là màu đỏ, bị nước mài mòn nhiều năm nên đã biến thành hình vòng cung. Nhìn chúng có vẻ mềm mại như miếng pho mát nhưng trên thực tế lại rất cứng.

Giống như những vách tường cao chót vót chọc thẳng lên trời, có lẽ cao bằng mấy tầng nhà.

Anh ta đã đi bao lâu rồi? Mười giây? Hai mươi giây? Ba mươi giây?

Cô nhắm mắt lại, tập trung lắng nghe nhưng không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì của anh ở trong nước.

Một người có thể lặn dưới nước bao lâu? Hai phút? Ba phút?

Cô mở mắt ra, nắm chặt súng, cắn đôi môi bắt đầu run run.

Sao lại lâu như vậy?

Nếu anh ta chết chìm dưới những cành cây khô kia thì sao? Hay cô cũng nên bơi xuống xem? Hoặc mặc kệ anh ta rồi ra ngoài đầu hàng?

Không! Cô lắc đầu, suy nghĩ của người đàn ông này rất rõ ràng, tối qua rõ ràng anh ta tỉnh táo nhưng lại giả vờ như bị ngất. Cho nên anh ta mới biết cô cầm súng chạy xuống. Vừa rồi khi ở trên xe, anh ta cũng đã bọc nước khoáng lại. Anh ta ngay từ đầu đã lên kế hoạch chạy vào sa mạc cho nên mới mang theo nước.

Anh ta đã nói... Người ta đi sẽ thành đường mà thôi.

Cô thở sâu lấy lại bình tĩnh, người đàn ông kia biết mình đang làm gì.

Nhưng rốt cuộc anh ta đi bao lâu rồi?

Điềm Điềm nhìn lối bọn họ đi, rồi lại nhìn về phía con đường bị những cành cây khô chắn ngang, cắn răng một cái, thở sâu. Cô quyết định sẽ lặn xuống, nhưng ngay lúc ấy cô lại cảm nhận được dòng nước dao động.

Cô hoảng sợ, nắm chặt súng, quay đầu nhìn về phía đường vào, sợ có người đi vào, nhưng không có ai.

Sau đó, cô mới nhận ra dao động kia truyền đến từ nơi anh lặn xuống.

Không bao lâu sau, anh ta ngoi lên, thở dốc từng hơi.

"Anh có sao không?"

Anh ta gật đầu, lau nước trên mặt, thở hổn hển nói: "Tôi không bơi tới đáy, đám cây khô này dài tầm mười mét, nhưng phía sau có ánh sáng. Tôi tạm thời quay lại, nhưng muốn bơi qua hẳn là không có vấn đề gì. Chúng ta bơi cùng nhau, cô làm được chứ?"

Mười mét?

Tiêu chuẩn đường bơi là hai mươi lăm mét, thời sinh viên cô thường xuyên bơi lội, mười mét chưa đến một nửa, cô nghĩ chắc là không thành vấn đề, cho nên gật đầu.

"Có thể."

Anh lấy từ trong túi áo một cái túi nhựa, bỏ khẩu súng vào rồi buộc chặt, buộc áo khoác quanh eo, sau đó cảnh báo cô.

"Cô đi trước, đừng quay đầu lại. Có vài chỗ rất hẹp, đi sẽ nhanh hơn bơi. Đừng lo, cứ thả lỏng dưỡng khí sẽ tiêu hao chậm hơn."

Anh ta nói thật đơn giản, cô gật đầu nhưng tim lại đập nhanh.

Cô gái trước mặt đang bất giác run rẩy, sắc mặt cô tái nhợt, thân thể cứng ngắc, nhưng không hề lùi bước.

"Yên tâm, không sao đâu." Anh cầm bàn tay run rẩy của cô, nháy mắt với cô: "Cho dù bọn chúng đuổi tới thì viên đạn cũng sẽ bắn vào mông tôi trước."

Cô suýt nữa thì bật cười, anh có thể thấy khóe miệng của cô cong lên.

"Nào, hít sâu vài hơi, thả lỏng. Khi cần cô có thể giẫm lên khuôn mặt đẹp trai của tôi, nghĩ mà xem, có hấp dẫn không cơ chứ."

Lần này, cô bật cười.

"Đúng là khó mà cưỡng lại được sự hấp dẫn ấy." Cô nói.

Anh có thể cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của cô đã thả lỏng đôi chút, cũng bắt đầu hít thở.

"Không thể nào, cô thật sự nhẫn tâm giẫm lên khuôn mặt đẹp trai này của tôi à?"

Cô nhíu mày, "Anh đã nói vậy, tôi không giẫm chẳng phải sẽ khiến anh thất vọng sao?"

"A, tình yêu à." A Nam ôm ngực, làm ra vẻbị tổn thương nói: "Cô đúng là một cô gái tàn nhẫn."

Cô lại bật cười. Cô biết anh cố tình, anh dùng vẻ mặt khoa trương này để chọc cười cô, giúp cô bình tĩnh lại.

Cô nhắm mắt, hít sâu vài lần để ổn định tâm lý.

Nhịp tim dần trở nên đều đặn.

"Sẵn sàng chưa?" Anh hỏi.

Cô một lần nữa mở mắt ra, thế giới dường như trở nên tươi sáng hơn.

"Rồi."

"Phía dưới rất tối, hơn nữa lại quanh co, đầu tiên là bên trái sau đó là bên phải, sau đó trái trái phải phải, cuối cùng quẹo trái. Cho nên là trái, phải, trái, trái, phải, phải, trái. Nhớ rồi chứ?"

"Trái, phải, trái, trái, phải, phải, trái." Cô lặp lại.

Anh mỉm cười, "Không khó lắm, đúng không?"

Cô nhịn không được mỉm cười đáp lại.

"Đi thôi, tôi sẽ ở ngay sau cô."

*****

Trong nước sáng hơn so với tưởng tượng của cô nhờ ánh mặt trời xuyên xuống nước. Cô có thể nhìn thấy rõ ràng đường dưới đám cây khô chồng chất. Cô bơi về phía đó. Con đường ấy giống một hang động tối tăm, nhưng rộng hơn phía trên. Cô từ từ bơi về phía trước, xuyên qua phía dưới đám cây, tới đấy, sau đó rẽ trái.

Suốt đường bơi dài, cô gần như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể dò dẫm một cách cẩn thận và chậm chạp. Điều duy nhất làm cô yên tâm là anh ta ở ngay phía sau.

Anh ta nói đúng, một số chỗ khá hẹp, dùng tay chân để bò còn nhanh hơn bơi.

Tuy rằng từng nhầm phương hướng một lần, nhưng quá trình đơn giản hơn cô tưởng. Cô chỉ cần lần theo vách đá để tìm đường ra. Nhưng cô sắp hết dưỡng khí rồi, tốc độ cũng bất giác nhanh hơn.

May sao, tại khúc ngoặt thứ bảy, cô thấy được ánh sáng ở phía trước. Cô thả lỏng đôi chút, nhưng ai ngờ đoạn đường cuối thẳng tắp này lại dài như không có điểm cuối. Dường như cô bơi thế nào cũng không đến đích được. Cô càng lúc càng vội vàng, phổi cũng vì thiếu dưỡng khí mà càng ngày càng khó chịu.

Còn chưa đến được lối ra, mắt cô đã bắt đầu mơ hồ.

Ngực cô nóng rát, càng ngày càng hoảng loạn.

Không, cô không thể dừng lại, lối ra này chỉ vừa cho một người, nếu cô ngừng lại, anh ta sẽ bị cô chặn đường.

Cô không thể dừng ở đây!

Điềm Điềm không ngừng nhủ thầm, cố gắng đạp nước. Tuy ngực đau khủng khiếp nhưng vẫn cố gắng tiếp tục bơi về phía lối ra sáng ngời.

Đúng lúc ấy, cô uống phải một ngụm nước, không nhịn được bắt đầu ho khan. Nhưng miệng vừa mở ra nước liền tràn vào ngực. Cô khua khoắng tay chân, cố gắng giữ bình tĩnh, hoặc là bơi lên trên. Nhưng không được, cô không phân biệt được phương hướng nữa, xung quanh dường như xoay tròn, hòa trộn vào với nhau.

Khó chịu quá.

Cô lại uống phải một ngụm nước lớn nữa, nước mắt trào ra vì đau đớn, ý thức dần dần trở nên mơ hồ. Ngay lúc cô cho rằng mình sẽ chết đuối ở hẻm núi không biết tên này thì một bàn tay to mạnh mẽ từ phía sau túm được cô.

Anh ta ôm lấy cô, rẽ nước bơi lên.


"Không được ngất!" Anh ta rít gào bên tai cô.

Ánh mặt trời chưa bao giờ rực rỡ chói mắt như thế, cô nổi lên mặt nước nhưng vẫn không thở nổi. Anh ta ôm cô nổi trên mặt nước, thân thể cường tráng áp sát vào sau lưng cô, cánh tay mạnh mẽ cứng như thép từ phía sau ôm chặt lấy phần ngực bụng của cô. Anh ta siết hai tay lại, không chút khách khí dùng sức ấn lên tim, ngực, cùng dạ dày của cô.

Một lần.

"Hít vào!" Tiếng anh như sấm bên tai.

Lại một lần nữa.

"Hít vào!"

Như một mệnh lệnh không cho phép do dự.

Dưới sự giúp đỡ của anh ta cô nôn nước ra, bắt đầu ho khan, hít vào từng hơi.

Mặt cô đẫm nước mắt và nước suối, cô ho, thở dốc, phổi nóng rát co rút lại, nhưng cô vẫn tham lam hít vào luồng không khí ngọt ngào.

Cô kiệt sức xụi xuống, nhưng anh ta vẫn ôm cô nằm ngửa nổi trên mặt nước.

Cảnh tượng trước mắt là tác phẩm đẹp nhất của mẹ thiên nhiên.

Vách tường đá trơn nhẵn cao mấy mét kéo dài về phía trước, ánh mặt trời xuyên qua miệng hẻm núi chiếu xuống mặt nước phản xạ ánh nước màu trắng lên vách đá vàng cam, không ngừng biến hóa giống như kính vạn hoa.

"Xương sườn...... Của tôi...... Nhất định bị anh làm gãy rồi......" Cô tựa đầu trên vai anh ta, vừa ho vừa nói.

"Rất xin lỗi." Anh ta bật cười, nụ cười kia không hề có chút hối lỗi nào. Không những thế, anh ta còn buông lỏng một tay ra, chạm đến xương sườn của cô, ngay dưới ngực.

Cô nên kháng nghị, nhưng cô hoàn toàn không còn sức nữa.

"Tôi nghĩ nó chưa gãy đâu." Anh ta cười nói, "Nhiều nhất là thâm tím một tẹo mà thôi."

Cô liếc mắt khinh bỉ, nhưng sau khi hồi phục được chút sức lực vẫn cảm ơn.

"Cảm ơn anh."

"Tôi chỉ báo đáp hành động dũng cảm của cô đêm qua thôi." Anh ta cười nói.

"Tôi cũng không giúp được gì mà." Cô nhắm mắt lại, thành thật thú nhận, "Lẽ ra tôi nên gọi cảnh sát."

Anh ta lại bật cười, trong nháy mắt ấy môi anh ta lướt qua cổ cô.

Cô cho rằng đó là ảo giác, cũng có thể là anh ta không cẩn thận đụng vào. Tuy cô nghĩ vậy nhưng cũng dần nhận ra được sự tồn tại của cơ thể cường tráng phía sau. Cho dù ở dưới làn nước lạnh như băng, cơ thể anh ta vẫn rất ấm áp.

Cô mở mắt ra, nói:"Tôi có thể tự bơi được."

"Cô chắc không?"

Trong giọng nói của anh ta hình như có chút tiếc nuối?

Cơ thể cô mềm nhũn, tim đập mạnh, thử dùng sức quẫy nước nhưng vẫn có chút đau.

Tuy vậy, cô vẫn gật đầu.

Anh ta thả tay ra, Điềm Điềm bắt buộc mình rời khỏi vòng ôm cường tráng an toàn của anh ta. Ngón tay anh ta lướt qua nhũ hoa căng cứng vì nước lạnh của cô.

Cô không thể không đỏ mặt.

Được rồi, có lẽ không an toàn như cô tưởng.

Cô hít sâu hai hơi, lau nước trên mặt đi, sau đó mới xoay người lại. Anh ta làm như không có chuyện gì, quan sát bốn phía và tầng núi đá phía trên. Cô không khỏi hoài nghi mình đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Cô nhìn xung quanh, tò mò hỏi:

"Nơi này có lối ra không?" Trong tầm mắt của cô thì chưa thấy chỗ nào giống đường ra cả.

"Có."

"Ở đâu?"

Cô quay ngoắt lại, thấy anh ta mỉm cười đưa tay chỉ lêntrời xanh phía trên hẻm núi.

"Ở đó."

Điềm Điềm nhíu mày, tức giận nhìn anh ta, "Anh này, ý tôi là đường ra chúng ta có thể đi được cơ."

"A Nam." Anh ta để lộ hàm răng trắng noãn, lặp lại lời nói lúc trước, "Tôi tên Tăng Kiếm Nam, cô có thể gọi tôi là A Nam. Tôi cho rằng sau khi trải qua những chuyện này, chúng ta thật sự không cần quá khách khí."

"Được rồi, anh Tăng Kiếm Nam, cửa ra theo như lời anh nói ít nhất phải cao năm sáu tầng. Vách đá sau khi dính nước sẽ ướt và trơn như bồn tắm, hoàn toàn không có điểm tựa. Cho dù là dân leo núi chuyên nghiệp, mang theo đầy đủ trang bị cũng chưa chắc leo lên được chứ đừng nói đến chuyện chúng ta chỉ có tay không, lên bằng cách nào đây?"

"Nếu cô thật sự nghĩ như vậy thì đã quá coi thường những chuyên gia leo núi rồi." Anh ta vừa nói, vừa bơi về phía trước, sau đó dừng lại ở một khe hẹp, vỗ vỗ tường đá, quay đầu nhìn cô nói: "Nơi khác có lẽ chúng ta không lên được, nhưng chỗ này đủ hẹp, quần áo và giày trên người chúng ta đều có thể gia tăng lực ma sát. Chỉ cần chân đủ dài, chúng ta có thể dựa lưng vào một bên, chân để bên kia, từ từ trèo lên."

Người này nhất định đang nói đùa!

Nhưng anh ta dường như không hề có ý đùa giỡn, chỉ đứng ở đó, khóe miệng cười bất đắc dĩ, "Tôi vừa nhìn rồi, nước theo mạch nước ngầm từ bên kia chảy tới, chúng ta đương nhiên có thể tiếp tục bơi về phía trước, nhưng tôi nhớ cô không lặn tiếp được nữa. Đúng chứ?"

Đúng.

Cô không muốn thừa nhận, nhưng chỉ có thể lắc đầu.

Cho dù đánh chết cô, cô cũng không muốn trải qua tình huống khủng bố kia một lần nữa.

"Trước khi những kẻ kia phát hiện chúng ta đã biến mất thì tốt nhất nên kéo giãn khoảng cách. Leo lên là phương pháp nhanh nhất, cho dù bọn chúng đuổi đến đây cũng sẽ không ngờ chúng ta đã trèo lên, điều đó có thể giúp ta tranh thủ thêm thời gian."

Cô trừng mắt nhìn anh ta, rồi nhìn vách đá cao sừng sững kia, chỉ cảm thấy choáng váng hoa mắt.

Vách đá hai bên bờ sông đều quanh co gập ghềnh hướng về phía trên, tuy rằng phía dưới rất hẹp nhưng càng lên cao càng rộng.

Mặt cô trắng bệch, giọng nói yếu ớt: "Phía trên quá rộng, tôi không thể nào leo lên được đâu, chân tôi không đủ dài."

Anh ta không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn cô, "Đá phía trên không trơn như phía dưới dính nước, vách tường ở đó khá thô ráp, sẽ có chỗ bám leo lên."

Anh ta đưa tay về phía cô, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô.

"Cô leo lên trước, tôi ở phía dưới, nếu cô rơi xuống tôi sẽ đỡ cô."

*****

Cô im lặng.

Anh cũng không thấy ngạc nhiên.

Cô có thể chịu đựng được đến lúc này anh đã rất bất ngờ rồi; ngoại trừ phẫn nộ, tức giận và la hét, cô vẫn theo anh đến tận đây.

Nói thật, anh thật sự rất bội phục cô, nếu đổi là cô gái khác chỉ sợ đã sớm bỏ cuộc.

Môi cô tím tái, thân thể vì lạnh và lo sợ mà run rẩy; vừa rồi cô suýt chết đuối, bây giờ anh lại muốn cô leo lên vách đá cao năm, sáu tầng.

Nói thật, cho dù cô từ chối cũng rất bình thường.

Anh không định để cô lại đây, nhưng khi cần anh vẫn sẽ tự mình leo lên, mạo hiểm quay lại đường lớn tìm người tới cứu cô. Nhưng anh lo cô không chờ được đến lúc anh quay về, anh cũng không chắc mình có thể xuống núi tìm cứu viện trước khi mặt trời lặn hay không. Trong sa mạc nhiệt độ không khí giảm rất nhanh, cô lại ngâm mình dưới nước, cơ thể sẽ mất nhiệt nhanh chóng. Huống hồ những kẻ bên ngoài kia có thể tiến vào bất cứ lúc nào, bọn chúng có lẽ sẽ dừng lại khi thấy hẻm núi bị chặn, nhưng cũng có thể sẽ mạo hiểm lặn xuống nước.

Cô nhìn anh, im lặng, một lúc lâu sau mới thở dài, bơi về phía anh.

"Anh có thể sẽ bị tôi hại chết đấy." Cô cảnh cáo anh."Tay chân tôi yếu, có thể rơi xuống đè vào anh bất cứ lúc nào."

Anh cười, "Cô chỉ cần nhớ mỗi lần chỉ di chuyển một bộ phận, tay hoặc chân, đừng đồng thời di chuyển cả tay và chân, mỗi lần di chuyển một điểm tựa, sẽ dễ hơn nhiều so với tưởng tượng của cô."

"Bây giờ phải làm thế nào?" Điềm Điềm hít một hơi thật sâu rồi hỏi.

"Dựa lưng vào đây." Anh ta tránh ra, hướng dẫn, "Chân để ở bên kia."

Dưới sự trợ giúp của anh, cô dựa lưng vào vách đá bên này, chân để bên kia, đầu tiên là một chân, sau đó là chân còn lại. Đá dính nước rất trơn, nhưng may là khi cô vội vã lao xuống tầng đã đi giày chạy, đó là một lựa chọn đúng đắn, mặc dù vừa rời khỏi nước nên cơ thể rất nặng, nhưng cô vẫn ổn định được thân thể.

"Bây giờ đưa tay trái lên trên. Sau đó là tay phải. Lấy tay chân chống cho thân thể. Chân trái lên trên, ổn định xong lại đổi chân phải."

Ok, cái này đơn giản, cô làm được, so với lặn xuống nước thì dễ hơn, ít nhất cô có thể thoải mái hít thở.

"Một lần chỉ di chuyển một điểm thôi." Anh ta nói với cô, "Đừng sốt ruột, cô có chạy bộ đúng không?"

"Ừm." Cô nhìn lên trên, tập trung di chuyển tay chân.

"Cái này giống chạy bộ, chúng ta không chạy nước rút, tới được đích mới là quan trọng nhất."

Cô gật đầu, không nhìn xuống, rất nhanh đã cách mặt nước hơn hai mét.

Anh hy vọng điều đó có nghĩa là cô không sợ độ cao. Cô vẫn còn đang run rẩy, nhưng là do lạnh. Anh nhìn thấy mỗi khi gió thổi qua, trên cánh tay cô sẽ nổi da gà.

Cô gái này có một cơ thể rất đẹp, ngực tròn, mông cong, đường cong xinh đẹp, tay và chân dài. Không giống dáng người mình dây phổ biến hiện nay, cơ thể cô có lồi có lõm, thậm chí có chút cơ bắp.

Cảnh tượng trước mắt thật sự rất hấp dẫn, nếu không phải đang chạy trốn thì anh sẽ tiếp tục ngắm.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu quả ớt nhỏ này biết anh đang từ dưới ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp, chỉ sợ sẽ không muốn tiếp tục leo lên nữa đâu.

Anh lặng lẽ cười tự giễu, tiếp tục leo lên vách đá, đồng thời nói chuyện phiếm để dời sự chú ý của cô.

"Cô bình thường vận động bằng cách nào? Chạy bộ sao?"

"Bơi."

"Chẳng trách."

"Chẳng trách cái gì?"

"Cô có cơ bắp."

Cô suýt nữa trượt tay, vội vàng giữ cân bằng, vừa tiếp tục leo lên vừa hỏi: "Anh nói anh tên Tăng Kiếm Nam phải không?"

"Đúng vậy. Tăng trong Tăng Tử [1], Kiếm trong đao kiếm, Nam trong đông tây nam bắc."

[1] Tăng Tử (曾子), tên thật là Tăng Sâm (曾参) (505 TCN – 435 TCN), tự Tử Dư, người Nam Vũ thành, nước Lỗ (nay là huyện Bình Ấp, tỉnh Sơn Đông), là học trò xuất sắc của Khổng Tử

"Anh Tăng Kiếm Nam."

"Hử?"

"Phiền anh..." Cô ngửa đầu nhìn hẻm núi phía trên, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Tạm thời ngậm cái miệng chó của anh lại, được không?"

"Rất xin lỗi." Anh cười ra tiếng, "Tôi không nhịn được."

"Chỉ cần vài phút là tốt rồi."

"Ok, ok." Anh ta cười nói: "Tôi ngậm ngay đây."

Anh ta im lặng chỉ được có vài giây.

"Tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?"

Cô nhíu mày không nói, tiếp tục tập trung leo lên.

Trong hẻm núi màu cam chỉ có tiếng thở dốc của cô và âm thanh di chuyển chậm chạp.

Tuy rằng cô không trả lời, anh ta vẫn 'bất khuất' mở miệng dụ dỗ, "Một vấn đề thôi."

Cô tò mò không hiểu anh nhất quyết muốn hỏi vấn đề gì, không nhịn được mở miệng hỏi.

"Vấn đề gì?"

Nhìn người phía trên, cặp môngkhông ngừng di chuyển lên trên trong lớp quần ướt đang nhỏ giọt, anh thật sự rất khó tập trung nhưng lại không nỡ dời mắt, chỉ đành cố gắng đẩy những ảo tưởng và vấn đề tình dục ra khỏi đầu, hỏi một vấn đề tương đối không dâm đãng.

"Có thể cho tôi số điện thoại của cô được không?"

Cô hơi sửng sốt, "Anh muốn số điện thoại của tôi làm gì?"

"Hẹn cô đi ăn."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Điềm bỗng đỏ ửng, không biết nên tức giận hay nên cười.

"Đầu anh có vấn đề à?"

"Không có."

Cô gần như có thể nhìn thấy từ bầu trời xanh trên đầu hình ảnh khóe miệng anh ta cong lên, khuôn mặt tươi cười rất lưu manh. Cô rất muốn lườm cho anh ta một cái, nhưng không dám nhìn xuống, dù sao có cúi đầu cũng không nhìn thấy mặt anh ta.

Điềm Điềm không biết mình nên nghĩ như thế nào, chỉ cảm thấy tình huống lúc này vô cùng vớ vẩn nhưng lại làm cho người ta bất giác mặt đỏ tim đập.

Đúng lúc này, bàn tay sờ lên trên chạm vào góc cạnh thô ráp của một tảng đá. Cô thở phào nhẹ nhõm, bởi vì từ chỗ này leo lên trên sẽ dễ dàng hơn, điều đó cho thấy cô đã vượt qua được nửa chặng đường.

Cô không biết mình đi nhanh như vậy đấy.

Điều đó không có nghĩa là cô không mệt, tay cô đang run rẩy, chân cũng bởi vì dùng sức mà ê ẩm, nhưng đã đi được nửa chặng đường thật sự làm lòng người phấn chấn.

Điềm Điềm lại ngẩng đầu nhìn lên trời xanh đang rộng dần, cô vừa thở vừa tìm kiếm đường dễ di chuyển hơn. Trong khi đó, anh ta ở bên dưới lại tiếp tục hỏi.

"Sao nào?"

"Sao nào cái gì?"

"Có thể cho tôi số của cô chứ?"

Đường này dễ leo, một tay cô bám vào đầu rãnh lõm, dùng cả tay lẫn chân nâng cả cơ thể lên trên sau đó chân phải dẫm lên một điểm tựa khác, lại không nhịn được hỏi: "Anh có biết là chúng ta đang chạy trốn không?"

"Tất nhiên." Anh ta theo sát, đồng thời chú ý đường di chuyển của cô.

"Vậy mà anh vẫn muốn biết số điện thoại của tôi?" Chân trái của cô trượt một cái, nhưng bả vai của anh ta kịp thời xuất hiện.

"Đúng vậy." A Nam thấy cô kinh hãi cúi đầu, anh nhìn cô cười, "Đừng nhìn xuống, tiếp tục leo lên."

Cô tiếp tục leo lên, lại không nhịn được hỏi: "Anh hỏi số điện thoại của tôi chỉ vì muốn mời tôi ra ngoài ăn?"

"Nếu cô muốn."

Điềm Điềm đỏ mặt, thở hổn hển tìm một điểm tựa khác để đặt chân, leo lên trên, cô im lặng vài giây rồi đọc một dãy số.

Anh nhếch miệng cười, khi cô không tìm thấy điểm tựa, anh nhanh chóng theo một đường khác khó khăn hơn để leo lên đỉnh, sau đó quay lại vươn tay về phía cô.

Điềm Điềm nắm lấy tay anh ta, anh ta kéo cô lên một cách dễ dàng.

Cô quỳ trên đá cát đỏ thở hổn hển.

Trời xanh trước mắt kéo dài đến tận đường chân trời phía xa, mặt trời trên đỉnh đầu sưởi ấm cơ thể lạnh như băng đang run rẩy của cô.

Toàn thân cô mệt mỏi, nằm bẹp trên mặt đất.

Người đàn ông giống như người nhện kia đứng chắn ánh mặt trời, nhìn cô cười, nói.

"Xem đi, leo lên đây dễ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-10)