← Ch.06 | Ch.08 → |
Cô quay đầu, nhìn thấy quái vật không biết đã ra khỏi lều từ lúc nào. Hắn khoanh tay đứng sau lưng cô, tuy không cao giọng nhưng giọng nói trầm thấp như truyền từ địa ngục cứ vang khắp bãi sân rộng yên tĩnh.
"Kết cục của những kẻ đào ngũ không tốt đẹp gì đâu."
Hắn vừa nói vừa đi về phía trước. Mọi người vội vàng tránh ra, cô không tự giác đi theo, chỉ nhìn thấy khắp người người đào ngũ đều là bụi đất, đất cát dính đầy mặt và cổ, ngay cả trên miệng vết thương cũng đầy cát. Khi tới gần, cô nhận ra đào binh trước mặt là người cũng lén giấu binh khí giống cô hôm ở trên chiến trường.
Quái vật đi thẳng đến trước mặt người đào ngũ toàn thân là máu, quần áo rách nát, lạnh lùng nói: "Ngươi có chạy nhanh cỡ nào cũng không nhanh bằng ngựa. Ngươi muốn chạy thì ít nhất cũng phải trộm một con ngựa đã."
Người đào ngũ không nói nổi một câu, chỉ còn lại chút hơi thở mỏng manh.
Cô nghe quái vật nói vậy thì mới hiểu ra, quần áo anh ta rách nát, khắp người toàn là cát với vết thương như thế là do bị trói kéo lê sau ngựa.
Cô không khỏi khiếp sợ. Đúng lúc này, cô thấy người đó dường như muốn nói gì, bất giác tiến lên, nhưng một bàn tay to lại giữ lấy vai cô.
Cô cứng đờ, cô biết tay hắn đang nắm lấy vai cô. Sau đấy, cái tay kia buông ra, cô chỉ thấy quái vật từ phía sau đi qua cô, rút đại đao bên hông ra. Gần như cùng lúc đó, cô nghe rõ người kia nói gì.
Quái vật vung đao lên, cắm vào tim người đó.
Người cô run lên, mọi người xung quanh đều hít vào, sự yên tĩnh lại càng yên tĩnh hơn.
Quái vật tiến lên, rút cây đại đao ra, máu đỏ tươi nhanh chóng chảy ra theo thân đao, nhỏ xuống mặt đất.
Người đào ngũ đã chết, trút hơi thở cuối cùng ngay trước mắt cô.
Cô ở gần nhất nên cô có thể nhìn rõ sự sống mất đi trong mắt người đó, thoải mái đến kỳ lạ, thậm chí cô còn nghe thấy hai từ cuối cùng người đó mấp máy nói.
Cô vẫn còn đang khiếp sợ, không suy nghĩ được, không thể làm gì được.
"Được rồi, quay về làm việc đi." Quái vật liếc nhìn mọi người, lạnh giọng hạ lệnh rồi mới sải bước xoay người đi.
Sau đó, Độc Nhãn Long mở miệng.
"A Lãng Đằng, có cởi nó xuống không?"
Quái vật xoay người, lạnh lùng nhìn tên kia, nói.
"Cởi nó xuống, thay ngươi lên hả?"
Độc Nhãn Long ngậm miệng lại, cũng xoay người rời đi.
Cô ngỡ ngàng mở to mắt nhìn xác người đào ngũ.
Cô không thể tin được, nhưng người đó trước khi chết thật sự đã nói hai chữ đó với quái vật.
Cám ơn....
Cơ thể đã chết lắc lư theo gió, từng giọt từng giọt máu đỏ tươi càng ngày càng chảy nhiều hơn.
"Tiểu Dạ, đi thôi." A Lợi Lạp đi đến bên cạnh cô, vỗ vỗ bả vai gầy nhỏ của cô.
"Có đôi khi chết cũng là giải thoát." Những lời này như tiếng sét giữa trời quang, đánh mạnh vào tâm trí cô.
Cho nên quái vật giết người đó là vì muốn giải thoát cho anh ta?
Không thể nào....
Quái vật chính là quái vật, tàn khốc, máu lạnh, vô tình, không có trái tim.
Nhưng cô nghe thấy, cô đứng gần nhất nên cô đã nghe thấy câu khẩn cầu kia.
Xin hãy...... Giải thoát cho tôi......
Cám ơn....
"Hắn đã chết rồi, ngươi đừng tiếp tục treo hắn nữa." Ba ngày qua, người đó vẫn bị treo.
Khi dời doanh trại, quái vật thậm chí còn gọi người đến khiêng người đó theo, đến nơi hạ trại mới lại treo lên tiếp. Cô không tin quái vật giết người đó vì muốn giải thoát cho anh ta, nhưng không chỉ A Lợi Lạp nghĩ thế mà ngay cả Da Luật Thiên Tinh cũng nói như vậy.
Bọn họ đều cho rằng, nếu A lãng Đằng không giết người đó, người đó sẽ bị treo cho đến chết. Đào binh không được tha, nếu không các nô lệ khác cũng sẽ muốn chạy trốn.
Hóa thành xác chết bị treo còn tốt hơn sống mà chịu dày vò.
Cô không muốn tranh cãi, nhưng tối ngày thứ tư, khi cô đi rửa bát về, nhìn xác người đó dưới ánh trăng, khi về đến lều thì không nhịn được nữa, mở miệng nói.
Quái vật lạnh lùng nhìn cô nói: "Đây không phải là ý muốn của ta, đám ngu ngốc kia cần phải nhìn tên đó bị treo lên ở đây, nhắc nhở chúng rằng ý đồ chạy trốn của chúng ngu xuẩn cỡ nào. Kỵ binh treo tên đó lên cũng vì muốn thấy hắn ở đấy. Người đó là lá cờ, là cảnh cáo của phía trên. Trước khi phía trên ra lệnh, hắn phải bị treo ở đó." Gương mặt cô tái xanh.
"Cho nên ngươi cứ treo hắn ở đấy làm cờ."
"Đúng." Hắn nói không chớp mắt.
"Ngươi là đồ quái vật máu lạnh." Cô oán hận trợn mắt nhìn hắn nói.
"Không sai." Hắn nhếch môi cười nhạo.
Nhưng lần này, cô nhìn thấy sự dao động rất nhỏ chợt lóe lên rồi biến mất trong đôi mắt lạnh lẽo của hắn.
Gần như là đau xót.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, hắn lại vứt sự thông cảm đi, lạnh lùng nói: "Ta là quái vật máu lạnh, mà ngươi là nhóc con không biết tự quản lý cái miệng thối của mình. Nếu ta là ngươi, ta sẽ câm miệng ngoan ngoãn làm việc, đừng có chọc ta." Nói xong, hắn lại bắt đầu lau áo giáp, mài đao của hắn, sai cô đi múc nước.
Cô không cãi lại, ra ngoài múc nước.
Hắn chưa bao giờ sai cô mài đao hay sửa sang lại giáp da cho hắn. Hắn luôn tự mình xử lý chiến giáp đao giới của hắn.
Đêm đó cô vẫn mặc quần áo nằm xuống, đợi đến khuya, đợi đến khi ánh lửa dần tắt, đợi đến khi quái vật ngủ say, mới lén đứng lên, lấy ít lửa trong lò, dùng kim chỉ với miếng vải sạch sẽ lúc trước người ta cho may cho mình một cái áo với đôi tất để thay.
Cô đã làm trộm vài đêm, cô thêu thùa cũng không được giỏi lắm, nhưng miễn cưỡng cũng đủ dùng rồi.
Đến khi cô làm xong, cô không nhịn được muốn thay ngay lập tức.
Thời gian này vì không dám cởi quần áo trên người mình ra nên người cô vừa hôi lại vừa bẩn, cũng đã bắt đầu ngứa rồi. Cô nhanh chóng liếc mắt nhìn quái vật một cái, tên kia vẫn gối đầu lên cánh tay, tuy rằng đối diện với cô nhưng hai mắt vẫn khép chặt, không giống vẻ sắp tỉnh dậy.
Cô nhìn hắn chằm chằm, lén xé một miếng vải trên áo xuống, ngâm vào nước, sau đó cẩn thận vắt khô, lúc này mới xoay người sang chỗ khác, kéo vạt áo, cởi bộ quần áo cũ hôi bẩn trên người ra, lau rửa vết bẩn trên người.
Nói thật, có một ngày mẹ bảo cô thay quần áo của con trai vào, cô cũng không ngờ là phải mặc bộ quần áo này lâu như thế. Thời gian này tuy thỉnh thoảng cô vẫn lén lau người, tìm một chỗ khác, nhưng khắp nơi đóng quân trừ nơi này có che chắn ra thì chẳng còn nơi nào riêng tư cả. Cô đành phải nhân lúc hắn ngủ, mới to gan lau người. Nhưng cô không dám cởi hẳn áo ra, sợ hắn đột nhiên tỉnh lại nhìn thấy thân thể mình, phát hiện ra cô là nữ chứ không phải là nam.
Có lẽ quái vật không có hứng với con trai, nhưng cô không tin hắn cũng sẽ không có hứng với con gái.
Cô cẩn thận quay đầu lại nhìn hắn, xác định hắn còn đang ngủ hay không. Cuối cùng không nhịn được cởi hẳn áo ra, cũng cởi cả mảnh vải bó ngực. Vừa thoát khỏi sự gò bó, cô khẽ thở dài.
Ban đêm nước rất lạnh, nhưng cảm giác được lau người thật sự rất tuyệt.
Từ nhỏ lớn lên ở vùng sông nước nên cô cũng không biết rằng hóa ra không có nước lại khốn khổ đến vậy. Tuy thời tiết ở quan ngoại vô cùng khô hanh, không dễ chảy mồ hôi, nhưng mấy ngày không lau người, cô thật sự khổ không tả nổi, có khi còn khó chịu hơn cả vết thương ở chân trước đây.
Cô vừa run rẩy vừa lau người.
***
Hắn không biết nên làm gì với cái phiền phức này bây giờ.
Nếu là một đứa bé trai hắn biết mình nên đối phó thế nào, bởi hắn cũng từng như vậy.
Nhưng đây là một cô gái?
Hắn có thể coi như là lớn lên ở trong doanh trại nô lệ, trong doanh nô lệ không có phụ nữ, ít nhất là ở nơi đóng quân không có. Đương nhiên cũng có nữ nô lệ, nhưng họ đều bị đưa đến cuối đội ngũ, ở cùng gia quyến quân Mông Cổ, lẫn trong đám súc vật dê bò. Quân Mông Cổ đánh giặc xong có thể vào thành vui đùa nhưng các nô lệ thì không. Bọn họ vĩnh viễn làm không hết việc.
Phụ nữ duy nhất hắn gặp sau khi thành niên là quân kỹ trong quân đội. Đám phụ nữ ấy sẽ chào đón hắn bởi vì hắn có bạc. Ai cũng biết hắn giết địch lĩnh thưởng, mặc dù hắn là thủ lĩnh đám lính nô lệ, nhưng cũng không vì thế mà ảnh hưởng đến giá trị của bạc.
Nhưng sau này vì quân Mông Cổ khó chịu nên các ả liền từ chối hắn. Dù ngân lượng của hắn nhiều, các ả cũng không dám vì hắn mà đắc tội với đám lính.
Mà cô, không chỉ là một bé gái.
Thân hình trước mắt này xem ra đã là phụ nữ rồi.
Tuy cô đưa lưng về phía hắn, nhưng vì cô luôn quay đầu nhìn hắn, nên hắn vẫn có thể hé mắt nhìn đường cong mê người của cô, hình dáng dưới ánh lửa bập bùng có vẻ rất chọc người.
Hắn có thể thấy da thịt trắng ngần của cô, thấy cô cắn môi cánh hoa, run lẩy bẩy, lông mi dài khẽ run, bầu ngực tròn trịa phập phồng theo mỗi nhịp thở.
Một người phụ nữ.
Hắn có thể ngửi thấy mùi thơm trên người cô.
Cô không nên có mùi thơm mới đúng, hoàn cảnh doanh trại nô lệ kinh khủng như thế cô nên hôi chết mất mới đúng, nhưng cô thật sự rất thơm, có lẽ là vì cô thích tắm rửa. Trừ hai ngày đầu vì quá sốc mà quên mất, cô gái này cứ ba ngày hai bữa là lại không nhịn được cố gắng lau người. Mới đầu cô chỉ đưa vải ướt vào trong lau, nhưng hai lần gần đây, có lẽ vì nghĩ hắn ngủ say nên cô bắt đầu cởi vạt áo trước, hôm nay còn dám cởi hết ra.
Hắn không ngờ cô lại to gan như thế, hắn cũng không nghĩ hóa ra cô luôn dùng vải để bó ngực.
Sau khi đã chắc chắn cô không phải là con trai, hắn biết cô không chỉ mới mười hai tuổi. Người phương nam thấp bé, da trắng non mềm, nhìn không ra tuổi. Con gái lại càng khó xác định, cô không thể nào chỉ mới mười hai tuổi bởi cô có cơ thể của phụ nữ. Nhất định cô đã mười sáu, mười bảy tuổi, thậm chí hơn hai mươi cũng có khả năng.
Trong ánh sáng mờ, hắn có thể nhìn thấy cô dùng miếng vải ướt lau đầu vai. Giọt nước trong suốt lướt qua cánh tay trắng nõn của cô, rơi xuống tấm lưng mềm nhẵn như mỡ dê, sau đó lưu lại ở đốt cuối xương sống hơi lõm vào, rồi mất hút ở cặp mông, thấm ướt lưng quần đang nới lỏng.
Hắn nên ngăn cô tiếp tục lau người, lau quá sạch sẽ làm hương vị tươi ngọt trên người cô càng rõ hơn. Hắn chỉ cần lật người thể nào cũng khiến cô sợ tới mức mấy ngày tới không dám lau người nữa.
Nhưng đã rất lâu rồi hắn không nhìn thấy phụ nữ.
Rất lâu rồi.
Mà cô là của hắn.
Nếu hắn muốn, hắn có thể đứng dậy đè cô ngã xuống đất, muốn làm gì với cô thì làm, đem dục vọng đang phấn chấn bừng bừng của mình vùi vào trong thân thể cô, rũ bỏ mệt mỏi và áp lực từ lâu.
Ý nghĩ này thật mê người, khiến hơi thở hắn bỗng trở nên nặng nề hơn. Hắn biết cô không có sức phản kháng hắn, thậm chí hắn có thể ép cô thuận theo hắn. Hắn chỉ cần dọa sẽ ném cô đang trần truồng ra ngoài là có thể khiến cô ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Hắn biết hơn trăm cách để cô thuận theo hắn, thậm chí mở miệng cầu xin hắn.
Cô là nô lệ của một mình hắn.
Những chữ này, ý nghĩ này bỗng khiến sự phản cảm ghê tởm trào lên cổ họng, dập tắt hưng phấn và kích thích của thị giác. Đây không phải lý do hắn đưa cô về, hắn cũng không muốn làm cái việc nhục nhã này trên người cô, hắn cũng không muốn kiểu phục vụ bị ép buộc này.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn không thể nhắm mắt lại, không thể ép mình không nhìn nữa.
Tuy trên người cô có vết trầy da và bầm tím, tuy quá nhỏ gầy, nhưng thân thể của cô rất xinh đẹp, thật mềm mại, vô cùng...... quyến rũ!
Nhìn cô lau người lại mang đến một cảm giác thật kỳ diệu.
Ngoại trừ hưng phấn, kích thích, cảm giác tội lỗi, ham muốn chiếm hữu, còn có một chút bình tĩnh.
Hắn biết cả đời hắn sẽ không còn cơ hội nhìn thấy phụ nữ lau người như thế này nữa, nhất là một người phụ nữ có gia cảnh trong sạch.
Không giống hắn, cô có xuất thân rất tốt. Hắn có thể nhận ra điều đó từ thói quen và hành vi của cô.
Trời mới biết, cô thậm chí còn không biết dùng phân khô nhóm lửa.
Cô còn mang thuốc cho người khác.
Hắn biết cô làm gì, cô luôn lén làm nhiều thuốc một chút, thậm chí mỗi lần thu dọn còn cạo số thuốc còn sót lại trong nồi. Mấy lần gần đây, số thuốc càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều. Không biết cô to gan hay là nghĩ hắn cũng ngu ngốc không phân biệt được xào một nồi thuốc thì cần dùng bao nhiêu.
Hắn giả vờ như không nhận ra, cứ để cô cảm thấy hắn ngu ngốc đi.
Hắn biết cô đổi được vài thứ, cây kim, miếng vải, ủng da, đai lưng, phô mai, vỏ trấu...... Còn có cả một con dao nhỏ.
Cô vẫn không từ bỏ ý nghĩ giết hắn.
Hắn giết mẹ cô, hắn biết cô sẽ vĩnh viễn không quên chuyện này.
Nhưng trước khi cô ra tay, hắn có thể tiếp tục nhìn cô như vậy, giả vờ như tất cả không tồn tại, giả vờ như cuộc đời giết chóc đẫm máu của hắn chỉ là cơn ác mộng, giả vờ như hắn chỉ là một người nuôi bò đuổi ngựa trên thảo nguyên, nhìn cô gái thuộc về hắn đang lau người trong lều của hắn.
Chuyện này thật ngu xuẩn.
Nhưng hắn vẫn lặng lẽ nhìn cô trong ánh sáng mờ nhạt, nhìn cô gái bé bỏng quật cường, to gan lớn mật kia.
Kiểu phụ nữ gì sẽ cầu xin cho người chết? Kiểu phụ nữ gì lại mạo hiểm trộm thuốc cho người xa lạ? Kiểu phụ nữ gì khi lâm vào nguy hiểm, vẫn muốn phản kháng?
← Ch. 06 | Ch. 08 → |