Vay nóng Homecredit

Truyện:Thâm Hải - Chương 16

Thâm Hải
Trọn bộ 41 chương
Chương 16
0.00
(0 votes)


Chương (1-41)

Siêu sale Shopee


Giây tiếp theo, anh rời khỏi sofa, đứng lên, đứng trước người của cô, cúi đầu nhìn cô, sau đó vươn tay về hướng cô.

Cô nhìn thấy ngọn lửa cháy bỏng trong mắt anh, cả người nóng lên, trong nháy mắt đó, bỗng nhiên biết anh luôn luôn chờ, từ phía kia luôn luôn chờ.

Chờ hiện tại.

Không nói một lời, cô giao tay cho anh.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy, nở nụ cười.

Sau đó đem cô đưa vào trong lòng, cúi đầu hôn môi cô.

******************

Nguyệt sự của cô đến.

Hai giờ sáng, Tú Tú đau đến mức từ trên giường đứng lên tìm thuốc giảm đau, nhưng đoạn đường ngắn đi chân trần trên mặt sàn lạnh như băng từ giường đến nhà vệ sinh, làm cho cô càng thêm thống khổ, thật vất vả cô đi đến toilet đệm lót băng vệ sinh, ở trong tủ thuốc lấy ra thuốc giảm đau, một trận đau nhức lại đánh úp mạnh tới, làm cho cô ngay cả tí khí lực đều không có, nhịn không được một tay cầm lấy thuốc cùng ngăn kéo, một tay ôm bụng, ngồi xổm trên sàn.

"Làm sao vậy?"

Nghe thấy thanh âm của anh, cô cố sức đáp một câu, "Không sao..."

Giọng của cô không giống không có việc gì, thoạt nhìn cũng không giống không có việc gì, Mạc Lỗi đi đến bên người cô, chỉ thấy trong tay cô cầm một loạt thuốc giảm đau, lại xem sắc mặt cô không có chút máu ôm bụng, anh rất nhanh liền đoán được cô bị làm sao, anh lớn lên hoàn cảnh có không ít phụ nữ, trong đó có mấy người đều giống cô.

"Em đau bụng kinh sao?" Anh hỏi cô.

"Tôi không sao, uống thuốc là được--"

Anh cẩn thận bế cô dậy, cô bởi vì đột nhiên di động, đau đến hít sâu một hơi, nói đến một nửa thì dừng lại, đau đến ngay cả sức để cảm thấy mất mặt đều không có, thuốc trong tay bởi vì thoát lực, rơi xuống đất.

Phản ứng của cô làm cho ngực anh căng thẳng.

"Thật xin lỗi." Anh sải vài bước đã nhanh chóng đem cô ôm về trên giường, giúp cô đem thuốc giảm đau mang trở về, rót nước sôi, cho cô một viên thuốc.

"Một viên không đủ...." Cô co người lại ở trên giường, nắm chặt viên thuốc, sắc mặt tái nhợt nhìn anh nói.

Người phụ nữ này đau đến ngay cả môi đều trắng bệch rồi.

Anh rất muốn cho cô hai viên, nhưng thuốc giảm đau uống nhiều đối với cô không tốt.

"Một viên là đủ rồi." Anh vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, nói: "Em uống trước, tối sẽ giúp cho em."

Giúp cô? Giúp như thế nào? Giúp cô không đau?!

Tú Tú há hốc mồm, rất muốn đối anh gầm rú rít gào, nhưng nháy mắt khí lực duy nhất cô có thể làm chính là té xỉu.

Sau đó anh đem thuốc dẹp đi, rời khỏi cô.

Nhìn bóng lưng anh dần biến mất, Tú Tú không nói gì mà chống đỡ, chỉ có thể uống trước một viên, dùng nước sôi bắt nó nuốt vào, lại chậm rãi nằm xuống cuộn mình ở trên giường, sau đó hi vọng mình chết đi cho rồi.

Cô nhắm mắt lại, thở ra hít vào, đau đến mức nước mắt đều sắp rớt ra.

Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy bước chân của anh, cảm nhận được anh xuất hiện bên giường một lần nữa, cô mở mắt ra, thấy anh bưng một chậu khăn nóng, trên vai còn treo một cái khăn tắm.

Anh đem chậu cùng khăn mặt đặt xuống, giúp cô cởi áo.

Cô không còn sức để phản kháng, thậm chí không còn sức hỏi anh muốn làm gì, cô chỉ có thể mặc anh bài bố, anh bảo cô tựa vào trên giường, đem khắn tắm đắp trên bờ lưng trần của cô.

Giây tiếp theo, có thứ gì đó nong nóng trên vai, trên lưng, sau đó là sau thắt lưng cô, trong nháy mắt cơn đau như giảm bớt nhiều.

Đột nhiên, cô lĩnh ngộ được, là khăn nóng.

Anh ngồi xuống cuối giường, trước đem dầu xoa trong tay ấm áp, mới bắt đầu nhẹ nhàng ấn lên đầu ngón chân lạnh như băng của cô, lên bàn chân cùng lòng bàn chân, anh ấn có chút đau, nhưng so với bụng thì không tính là gì.

Tay anh rất nóng, một lần rồi một lần từ đầu ngón tay cùng cơ bắp cứng ngắt lạnh như băng của cô, chậm rãi, cô có cảm giác đầu ngón chân không còn lạnh như băng, các cơ bắp cũng không co cứng lại nữa, càng thần kỳ là, đau đớn trong bụng thế nhưng bắt đầu lui đi.

Anh dùng khăn nóng đem chân trái của cô bọc lại, lại dùng khăn mặt tiếp tục bao thêm một lớp, sau đó dùng phương thức y thế xử lý chân phải của cô. Sau đó, anh đem khăn nóng trên lưng cô lấy xuống, gỡ khăn tắm xuống, giúp cô mát xa bụng, làm ấm lưng, bàn tay to anh ôn nhu lướt qua, dùng đốt ngón tay cùng ngón cái, lòng bàn tay, giúp cô ấn lên mỗi một chỗ căng cứng trên vai.

Mỗi một chỗ co rút, rồi tới vai cô, hai bên sống lưng cô, chậm rãi xoa bóp, thẳng đến sau thắt lưng của cô, đến chỗ đốt xương sống cùng mông của cô, cuối cùng lại một lần nữa theo hai bên xương sống hướng lên trên nhẹ nhàng lướt lên vai cô, lại theo hai bên tay thuận đẩy ra cho đến đầu ngón tay ra ngoài.

Cảm giác kia thật thoải mái, cô nhịn không được thở dài, bất giác đã trầm tĩnh lại.

Anh lại lặp lại nhiều lần, mỗi một lần đều làm cho cô cảm thấy, đau đớn giống như được anh đẩy ra một chút, thân thể như là nhẹ đi một ít.

Tuy rằng cái bụng nhỏ của cô vẫn còn đau, nhưng cô thật sự cảm thấy tốt hơn nhiều.

Anh thay khăn mặt trên chân cô, cẩn thận lau khô, giúp cô đắp chăn bông.

Cô buồn ngủ, cảm giác anh đi sau đó lại trở về, lần này anh ôn nhu đem cô đỡ ngồi lên, cho cô một ly nước ấm.

"Uống một ít, em sẽ tốt hơn một chút." Anh nói.

Cô cầm cái ly, ngoan ngoãn uống.

"Còn đau không?" Anh lên giường, ngồi dựa vào ở đầu giường, làm cho cô ngồi ở trong lòng anh.

"Tốt hơn nhiều." Tú Tú gật gật đầu, từng ngụm từng ngụm uống ly nước ấm.

Chờ cô uống xong, anh lấy chăn bao bọc lấy cô, lấy một ít bánh trên đầu giường đút cô ăn.

Cô cắn một cái, là bánh mỳ nướng nhân chocolate.

"Ở đâu có chocolate?" Cô ăn một cách tham lam.

"Trong ngăn tủ có sẵn bột." Anh nói cho cô hay.

Đó là không đường, nhưng anh đã bỏ thêm đường vào, còn có sữa, sau đó đem bánh mỳ cắt thành những miếng nhỏ, thêm ít chocolate sau đó đem nướng nóng, món đó ăn ngon đòi mạng, an ủi tâm linh cô.

Đột nhiên, hốc mắt hơi nóng lên, đỏ ửng.

Bàn tay to của anh, dừng ở trên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Sự ấm áp, cẩn thận chăn sóc cùng trấn an, đều làm cho trong lòng cô càng xúc động, đã lâu không ai chăm sóc cô như vậy, làm nước mắt ngân ngấn nơi vành mắt, cô nhịn không được đem mặt vùi vào trong lòng anh, cổ họng có chút nghẹn ngào hít hít mũi.

"Thật có lỗi... Tôi không biết mình sao lại thế này..."

"Thân thể em chỉ là không thoải mái." Môi anh nhẹ lướt trên trán cô, bàn tay to võ về lưng của cô nói: "Cảm xúc không tốt là bình thường. Huống hồ, ba tôi từng nói qua, chỉ cần là phụ nữ, khi nào muốn khóc là có thể khóc, đây là đặc quyền của phái nữ, nhưng đàn ông con trai chúng tôi thì không dễ rơi lệ."

Lời này, làm cho cô nín khóc mỉm cười.

Cô cảm thấy anh hình như cũng cười một chút.

"Anh mấy tuổi thì ông nói như thế với anh?"

"Bảy tuổi."

"Ba anh thật đáng yêu." Cô nói.

Câu bình luận này làm cho anh thật sự bật cười, cô có thể cảm giác được lồng ngực anh chấn động trong tiếng cười khẽ khàn khàn.

Mặc dù cười, anh vẫn không quên lại cầm bánh mỳ đút cô gái nhỏ trong lòng ăn.

Cô ngoan ngoãn há mồm cho anh đút, nửa điểm cũng không phản kháng.

"Ăn ngon thật." Ngồi ở trong lòng anh, Tú Tú khẽ khẽ nói cho anh biết.

Khóe miệng anh giương cao, lại tiếp tục đút.

Cô nhu thuận tiếp tục ăn mấy miếng, tuy rằng anh đã rửa tay, nhưng cô vẫn ngửi thấy được mùi huân y thảo cùng hoa hồng ở trên tay anh.

Đó là tinh dầu cô đặt ở trong phòng tắm, hiển nhiên anh tìm được chúng nó.

"A Lỗi?"

"Hửm?"

"Anh làm sao biết mấy thứ đó?"

"Thứ gì?"

"Tinh dầu, mát xa..." Người đàn ông này không chỉ là biết mà thôi, anh không lấy nhiều tinh dầu khi mát xa, hương vị phối hợp rất dễ chịu, phi thường vừa vặn, không giống như là tay mới, hơn nữa kỹ thuật mát xa phi thường thuần thục.

Anh lại trầm mặc vài giây, cô nghĩ rằng anh sẽ không nói, nhưng anh vẫn mở miệng.

"Mẹ tôi là thầy thuốc Trung y." Anh vỗ về lưng của cô, nói: "Tôi từ nhỏ đã ở bên cạnh xem, bà dạy tôi một ít cơ bản."

"Thật tốt." Cô hâm mộ nói.

"Sao lại nói thế?"

"Ba mẹ tôi đều là người cuồng công việc, không hề có thời gian cho tôi."

"Em là con gái một?"

"Ừ." Cô nhếch môi, hơi nhắm mắt, tựa vào trên vai anh nói: "Bọn họ không có thời gian để sinh đứa thứ hai, nuôi trẻ con quá mệt mỏi và quá lãng phí thời gian."

Cô nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng anh nghe ra sự tịch mịch trong đó.

Nhịn không được, lại đút cô ăn thêm một mẩu bánh mỳ, cô ngoan ngoãn hé miệng, không giống bình thường luôn luôn do dự thật lâu, anh biết cô nhất định rất không thoải mái, mới có thể nhu thuận như vậy.

Anh lau vết chocolate trên môi cô, an ủi cô: "Kỳ thật anh chị em nhiều cũng thực phiền toái."

"Sao vậy?"

"Ăn cơm cũng phải tranh nhau."

Cô lặng đi một chút "Thiệt hay giả?"

Anh hồi tưởng lại tình huống trong nhà, trí nhớ thật rõ ràng, như mới hôm qua, lập tức liền hiện lên trong óc, thoát ra khỏi miệng.

"Đương nhiên, trên thực tế, hầu như cái gì cũng đi tranh, động tác quá chậm cũng chỉ có thể ở bên cạnh xem, chúng tôi tranh nhau từ cái remote TV, đến quyền sử dụng máy tính, thậm chí trò chơi điện tử mới nhất ra, bóng rổ, bóng đá--"

Tú Tú phốc một tiếng bật cười, nói: "Bóng rổ cùng bóng đá vốn là quy định chỉ có thể có một trái bóng mà."

"Em nói đúng, tôi nghĩ đó là nguyên nhân chúng tôi thích chúng." Anh cười khẽ một tiếng nói: "Điều khiển từ xa tranh thua, thì luôn sẽ có người xấu tính, thường thường không cẩn thận va phải, nhưng người lớn trong nhà nghiêm cấm chúng tôi đánh nhau, bị bắt được sẽ phạt chạy hoặc cấm túc, rất thảm. Cho nên chúng tôi sẽ giải quyết bằng trận đấu."

"Trận đấu? Các người đánh cược à?" Cô phì cười.

"Ừ, người thắng, có thể không rửa bát một lần, ăn thêm một phần bít tết, một cái đùi gà, hoặc có được một ngày hoặc mấy giờ cầm giữ remote, lúc ấy muốn xem cái gì cũng được."

"Anh rốt cuộc có mấy anh chị em?"

Anh vừa cười, nói: "Rất nhiều, kỳ thật chúng tôi không có quan hệ huyết thống gì, nhưng cha mẹ chúng tôi giao tình tốt lắm, cho nên sống cách vách, từ nhỏ bọn họ liền cùng nhau chăm sóc chúng tôi, bởi vậy mấy đứa chúng tôi cũng giống như người một nhà."

"Cảm giác thật náo nhiệt." Cô gối đầu lên vai anh, nói một cách hâm mộ: "Tôi từ nhỏ chỉ có một mình, chỉ có thể cùng chơi với búp bê, sau đó lớn hơn một chút, khoa học kỹ thuật tiến bộ một ít, búp bê có thể nói, nhưng kỳ thật cũng chỉ là tự mình nói. Tôi sẽ thu âm sẵn một đoạn, sau đó làm cho nó trả lời tôi. Đó là người bạn duy nhất của tôi, tôi làm cho nó thiệt nhiều quần áo."

"Em vì vậy mới bắt đầu làm nhà thiết kế?" Anh vỗ về hông cô.

"Vâng, đó là lần đầu tiên tôi được họ chú ý cùng khen ngợi, tôi thật cao hứng, đó là lần đầu tiên bọn họ khen ngợi cùng chú ý tới tôi."

Thanh âm của cô có chút khàn khàn, mang theo sự tự giễu.

Cô chưa nói rõ ràng bọn họ là ai, nhưng anh có cảm giác, bọn họ mà cô ám chỉ, là hai vị cha mẹ cuồng công việc của cô.

Bất giác, trong lồng ngực nhói đau.

Cô là một đứa trẻ cô độc.

Đã từng, anh không hiểu cô độc là cái gì, đời này chưa từng biết qua, còn tưởng rằng anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết.

Nhưng anh hiện tại đã hiểu, đã hiểu từ rất sớm, mười năm nay, anh vẫn thực cô độc.

Thực cô độc.

"Anh nhất định thực thích người nhà anh."

Thanh âm của cô mềm nhẹ, lặng lẽ phiêu tán ở trong không khí.

Anh im lặng, rũ mắt nhìn lại, chỉ nhìn thấy cô đang ôn nhu nhìn anh, đầu ngón tay lạnh như băng xoa lên mặt anh, dừng lại ngay khóe miệng anh.

Tú Tú nhìn anh, tâm chợt đau, hiểu ra một điều.

"Anh nhớ bọn họ."

Câu hỏi này, làm cho anh cứng người, cô dựa vào anh, cho nên có thể cảm giác được, đôi mắt màu lam xinh đẹp co rút lại, không chớp mắt, trầm mặc không nói, nhưng cô biết cô đúng.

"A Lỗi, anh đang nghỉ phép, vì sao không trở về nhà?"

Đó lại là một câu hỏi sai lầm.

Hỏi ra miệng xong, cô liền biết, nhưng cô hoàn toàn không kịp ngăn cản chính mình, nó đã ra khỏi miệng.

Một cái chớp mắt, hai người... giống như đông lại ở trong không khí, trở nên lạnh như băng và nặng nề.

Trong mắt anh, có sợ hãi, có đau xót, như là cô không phải một câu hỏi, mà là cầm thanh trường kiếm hung hăng đâm ở trên người anh.

Anh thậm chí ngừng thở, không hề hô hấp.

Tú Tú nghĩ rằng anh sẽ không trả lời vấn đề này, nhưng anh lại không hề dời tầm mắt, bộ dạng trầm mặc đáng sợ, anh vẫn nhìn cô, rốt cuộc mở miệng.

"Bởi vì tôi không thể."

Cô không hỏi nữa, cô không dám.

Bởi câu hỏi đó, đã cướp đi nụ cười của anh.

Khi anh đem cô ôm thật chặt, cô chỉ có thể vươn hai tay, ôm anh.

Bởi vì tôi không thể.

Anh không phải nói anh không muốn, nhưng anh nói anh không thể.

Cô không biết là vì sao, nhưng cô có thể rõ ràng cảm giác được, anh đau vì có nhà mà không thể về, đó là sự thật, rõ ràng như vậy, làm cho cô cũng đau.

"Tôi xin lỗi." Cô nói.

Cô không hiểu được tại sao mình lại nói như vậy, nhưng cô cũng chỉ có thể nói như vậy, anh nghe xong chỉ chậm rãi lắc đầu.

Đêm hôm đó, anh ôm cô, thật lâu không thể ngủ say, cô cũng không có cách đi vào giấc ngủ, không biết vì sao, không muốn cho anh một mình đối mặt với đêm dài.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-41)