← Ch.03 | Ch.05 → |
Nhấn phím tắt kết nối, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tiểu Uông mặt tò mò giống chú chó nhỏ.
"Như thế nào? Cô ấy đã chạy đi đâu? Hẹn hò sao?"
Lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, Hình Lỗi bỏ qua Tiểu Uông đang ồn ào bên cạnh, trở lại chỗ ngồi mặc áo khoác vào, giải thích một chút với người đại diện, liền xoay người ra khỏi PUB.
Thấy anh ra khỏi cửa, Tiểu Uông sửng sốt một chút, vội chạy đến người đại diện bên cạnh nói: "Này, anh Trương, sao A Lỗi lại đi rồi?"
"Cậu ấy nói trong nhà có chuyện, muốn quay trở về Đài Loan." Anh Trương ứng phó gọi phục vụ, "Đưa tới một két bia."
"Cậu ấy chỉ có một mình, trong nhà sẽ có chuyện gì chứ, anh ngu à?" Tiểu Uông trừng lớn mắt nhắc nhở.
"Đúng nha..." Anh Trương nghe vậy sửng sốt một chút, thông minh cười hai tiếng nói: "Ha ha...... Dù sao chúng ta ngày mai cũng phải đi về, cậu ấy về sớm một ngày cũng tốt, tránh cho việc đến lúc đó sân bay lại chen chúc thành một đống.
"Vâng, thế ngày mai nhóm phóng viên kia phải làm thế nào? Anh giải thích với bọn họ như thế nào?" Tiểu Uông đặt mông ngồi vào trên ghế, hai chân vắt chéo lành lạnh nói.
" À...... Cứ nói thật thôi." Anh Trương cười nói.
"Nói bạn gái cậu ấy bị cảm, cho nên mới chạy về Đài Loan sao?"
"Cậu không muốn sống nữa hả!" Anh Trương đưa tay gõ một cái lên đầu hắn, nói: "Đương nhiên là nói cậu ấy có việc gấp nên phải trở về Đài Loan, cậu cứ tiếp tục ở đây nói hươu nói vượn, ngày nào đó để đám chó săn nghe thấy được, làm dư luận ầm ĩ xôn xao thì cẩn thận không bị A Lỗi đạp đến chân trời."
"Oa oa, rất đau, em không có sai mà." Tiểu Uông mặt vô tội phủ nhận, "Khắp thiên hạ đều biết hai người bọn họ là người yêu, có mình cậu ấy không biết, thật là, nếu cậu ấy không sớm nhận ra, anh xem một ngày nào đó cậu ấy nhất định sẽ phải đuổi theo người ta."
"Vậy thì cậu cứ chờ đi" Trước khi tới ngày đó thì miệng của cậu tốt nhất là... cho tôi ——" Trương ca dùng sức làm động tác kéo kéo trên bờ môi.
"Ngậm miệng đúng không." Tiểu Uông cười hì hì một tiếng, giống như tên nhóc chào theo kiểu nghi thức quân đội, nhận lấy bia từ phục vụ đưa tới."Hiểu rõ, em sẽ không nói, em uống được chưa?"
"Được, chỉ cần cậu nhắm mắt ngậm miệng, cậu uống gì đều được." Bên cạnh đó A Thành cũng tiến lại gần, cười vỗ vỗ vào lưng anh Trương, ồn ào nói: "Dù sao cũng là anh Trương mời khách, đúng không?"
"Đúng đúng, tôi mời." Anh Trương chấp nhận cười đáp.
Nghe vậy, xung quanh bốn phía nổi lên tiếng huýt gió, trong khoảng thời gian ngắn gọi rượu với chút thức ăn, đoàn người ở trong PUB chơi thẳng tới nửa đêm canh ba mới dừng lại.
Đáp chuyến máy bay cuối cùng trở về, lại qua nhiều phi trường trở về cao ốc Đạm Thủy, khi Hình Lỗi trở về nhà của mình, đã gần tới đêm khuya. Lấy chìa khóa mở cửa, vào nhà để hành lý xuống rồi cởi áo khoác ra, anh đi vào trong phòng ngủ, quả nhiên thấy trên giường có một ổ chăn ấm nhô lên.
Anh đi lên phía trước, thấy cả người cô núp vào bên trong ổ chăn, chỉ có cái trán xinh xắn cùng vài lọn tóc mai ngắn lộ ra ngoài.
Anh đến bên giường ngồi xuống, kéo chăn ấm xuống đến cổ cô, đã lập tức nhìn thấy đầu cô đầy mồ hôi, cả gương mặt nhỏ nhắn màu hồng, giống như ngột ngạt nằm trong chăn đến mấy giờ liền.
Thật là, người phụ nữ này sẽ chẳng bao giờ biết tự chăm sóc bản thân.
Đưa tay sờ nhẹ lên trán cô, chỉ cảm thấy nóng rát, anh nhăn mày, đến phòng tắm cầm khăn lông ướt, thay cô lau đi những giọt mồ hôi. Uy Uy đang ngủ khẽ thở dài một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đang cau chặt lại cũng vì thế mà buông lỏng.
Anh trở lại phòng tắm giặt khăn lông, lúc đi ra, nhìn thấy trên bàn có túi thuốc, anh mở ra xem, thấy cô đã uống hai viên. Anh biết cô nhất định sẽ không đi bác sĩ. Anh nghiêng người ngắm Uy Uy vẫn còn đang mê man ngủ, đột nhiên ở rất muốn bắt cô đứng lên để mắng một chút. d. d. l. q. d
Người phụ nữ ngốc nghếch.
Mím chặt môi ném cả túi thuốc vào trong thùng rác, xoay người đi tới sát vách cầm chìa khóa mở cửa nhà cô, ở trong phòng tìm tòi nửa ngày mới thấy được thẻ căn cước của cô. Đang giúp cô khóa cửa thì đột nhiên thang máy mở ra.
"A? Hình Lỗi, không phải hai ngày nữa anh mới trở về sao?" Bạch Vân vừa ra thang máy đã nhìn thấy anh, sửng sốt một chút.
"Họp báo bên Hồng Kông đã xong rồi, tôi ngại việc xã giao với người khác nên trở về trước." Anh nhẹ giữ khoảng cách, nhìn thấy trên tay Bạch Vân xách theo hộp giữ ấm, chân mày lại nhíu lại, "Cô ấy còn chưa ăn?"
Thấy vẻ mặt anh không vui, Bạch Vân cười cười: "Ừ, mọi thứ đều ăn không vào. Tôi nghĩ cứ mang tới trước, đợi bao giờ cậu ấy muốn ăn thì hâm nóng lại là được."
"Đưa cho tôi là được rồi, cô về nghỉ ngơi đi." Hình Lỗi đưa tay cầm lấy hộp giữ ấm, xoay người rời đi.
Nhìn anh tự giác chuyên cần, Bạch Vân sững sờ tại chỗ, trên khuôn mặt xuất hiện vài vạch đen. Người này thật là, cũng đã 30 rồi không hiểu một chút lễ phép nào, cũng không thèm bảo cô trước hết đi vào nhà ngồi một lát, dù gì cô cũng là tới thăm bệnh, để cho cô nhìn một chút không phải là điều cơ bản hay sao?
Cô đang yên lặng càu nhàu trong lòng thì đột nhiên anh xoay người lại hỏi: "Cô tới đây bằng cách nào?"
"Lái xe tới." Bạch Vân tức giận trả lời.
"Vậy thì tốt, không tiễn." Nói xong anh làm bộ phải đóng cửa. Bạch Vân thấy thế, vội vàng đưa tay ngăn cản, cười cười nói: "Thật xin lỗi, tôi có thể nhìn qua Uy Uy một chút hay không?"
"Cô ấy đang ngủ." Mặt anh không chút thay đổi nói nói.
Bạch Vân trừng mắt nhìn, không hiểu.
Anh không nhúc nhích cũng trừng mắt nhìn lại, giải thích: "Sẽ đánh thức cô ấy."
Đó...... Thì ra là như vậy.
Bạch Vân bừng tỉnh hiểu ra.
"Đã hiểu? OK, đi thong thả." Nói xong anh lại muốn đóng cửa.
Bạch Vân thấy mình thật đúng là ngu ngốc, còn chưa kịp phản ứng, lại thấy anh đóng cửa, ban đầu cho rằng anh rốt cuộc cũng định mở cửa, thế nhưng ai ngờ anh lại nói: "Lúc về đến nhà, gọi điện thoại tới đây."
"Vì sao?"
"Khuya lắm rồi." Mặt anh lãnh khốc.
"Gì cơ?" Cô ngơ ngác nhìn anh, đầu hoàn toàn theo không kịp suy nghĩ của người này.
"Thông báo bình an." Anh vừa nói vừa lần nữa đóng cửa lại, sau đó cách cửa sắt nói thêm một câu: "Uy Uy sẽ lo lắng."
Bạch Vân sững sờ ở hành lang, nhìn cửa bị đóng lại, nghe thấy tiếng bước chân của anh từ từ đi xa, thần trí của cô thật lâu mới quay trở về, xoay người đi vào trong thang máy, cho đến khi cửa thang máy khép lại, cô cuối cùng cũng không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Trời ạ, hiện tại cô rốt cuộc cũng hiểu vì sao Uy Uy thích hợp với anh.
Anh nhìn bề ngoài lạnh lùng, trên thực tế lại đàn ông cực kì hiệp sĩ, kết quả nói nửa ngày, anh hỏi cô tới bằng cách nào vì sợ cô một thân một mình đi đêm không an toàn, cho nên định đưa cô về. ddlqd
Nhưng mà vẻ mặt quan tâm người khác của anh cũng thật lạnh, nếu không biết thì còn tưởng anh do bị ép buộc nên mới làm như thế.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |