← Ch.02 | Ch.04 → |
Buổi sáng như vừa có động đất, Lâm Khả Uy nằm ở trên giường, ngay cả mở mắt cũng cảm thấy không có sức lực.
Trải qua một đêm ho khan, âm thanh của cô trở nên rời rạc, trong miệng giống như bị đặt một miếng gỗ cứng, toàn bộ câu chữ giống như được kết hợp từ những tiếng "rắc rắc". Thật là đáng sợ, vừa mở miệng, cả người cô đều cảm thấy sợ hãi.
Nằm ở trên giường đờ đẫn thật lâu, trong đầu rỗng thành một mảnh, mấy phút sau, cô giãy dụa bò lên lấy điện thoại bên cạnh, nhấn mấy dãy số ——
"Này, tớ là biến thái, mang quần lót giao ra đây——"
"Rắc Rắc ", a...... Âm thanh lần này thay đổi giống như là con vịt......
"Này, bệnh cảm của cậu lại thành nghiêm trọng rồi sao?" Tiếng nói của Bạch Vân từ trong microphone truyền ra! Giọng nói mang theo ý cười.
Ai, thật là không dễ chơi.
Trừng mắt nhìn mấy nghìn bức ảnh hợp thành bức tranh San Francisco hình tròn, cô liên tục ho khan.
"Cậu ổn đấy chứ? Có cần đi bác sĩ không?"
"Ôi." Cô yếu đuối đáp một tiếng, không chút sức lực lật người, nằm thẳng ở trên giường.
"Ôi là có hay không?"
" Xem qua rồi." Âm thanh khàn khàn rung động qua cổ họng, như chiếc xe tải cũ kĩ đang phí sức để khởi động động cơ.
"Trời ạ, âm thanh của cậu thật đáng sợ." Bạch Vân cười khẽ một tiếng, hỏi tiếp: "Hình Lỗi đâu? Còn chưa trở về sao?"
"Ừ." Ôm cái gối của anh, cô dùng sức ho khan hai tiếng như để hả giận rồi mới nói: "Anh ấy đi Hồng Kông, hai ngày nữa mới có thể trở về."
" Cậu có muốn mình mang đồ ăn qua không?"
"Tớ ăn không vào."
"Vậy chờ đóng cửa rồi tớ sẽ qua, nếu cậu không muốn ăn thì cứ để đấy đã."
"Được."
"OK, bây giờ cậu tốt nhất nên đi ngủ."
"Ừ, Bye." Cô vốn muốn cúp điện thoại, nhưng đúng lúc lại nhớ ra chuyện, nói: "Đúng rồi, Tiểu Vân, bọn mình ở sát vách đó."
"Thế cậu lại định chạy tới phòng ngủ của người ta à?" Bạch Vân buồn cười hỏi.
"Tại giường của anh ấy tương đối lớn chứ sao." Cô giải thích qua loa.
"Vâng vâng vâng, vậy là tớ không thể không đi a.... Ha ha. Tốt lắm, cậu tốt nhất nên nghỉ ngơi, tối nay tớ sẽ qua, Bye."
Nghe Bạch Vân trêu chọc tựa như cười nói, mặt của cô tự dưng đỏ lên, phẫn nộ cúp điện thoại, cả người lùi vào bên trong chăn ấm, lầu bầu nói: "Cái giường này chính là tương đối lớn mà...... Khụ khụ khụ......"
Đáng chết, cô thật sự ghét bị cảm, cô là thể loại bình thường sẽ rất ít khi bị bệnh, mà một khi đã bị thì giống như muốn mạng người, một chút cảm nho nhỏ, liền khiến cô chết dí ở chỗ này, may mà gần đây tương đối không bận rộn, nếu muốn cô ôm bệnh làm việc, cô nhất định sẽ bất tỉnh ngay trong phòng trang điểm. —— ắt xì!
Chợt hắt hơi một cái thật to làm cắt đứt suy nghĩ trong đầu cô.
Rút hai tờ giấy ở đầu giường lau lau hỉ mũi, cô nhìn thấy trên giấy ghi chép bên cạnh điện thoại có để lại số điện thoại liên lạc khẩn cấp, không hiểu vì sao vành mắt tự dưng lại hồng hồng.
Ghét, cô thật sự muốn gọi anh trở về ngay lập tức.
Ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, cô yên lặng nằm trên giường, biết việc đấy cũng chỉ có thể để suy nghĩ một chút mà thôi. Cô cũng không phải người nào đó của anh, gọi bảo anh hủy bỏ thông báo để chạy về Đài Loan vì một người bạn nho nhỏ là cô, thật sự là căng rồi.
Khẽ thở dài, cô ôm lấy gối đầu của anh một lần nữa, hai mắt nhắm nghiền, thử một lần nữa tiến vào mộng đẹp.
Tút...Tút...Tút....
Không người nào nghe điện thoại khiến Hình Lỗi cau chặt mày lại. Sau lưng là những tiếng cười nói ồn ào, anh nghe mà như không nghe thấy, thử một lần nữa nhấn số điện thoại của cô, nhưng vẫn trong trạng thái tắt máy.
"Thế nào, điện thoại vẫn không có người nhận sao?" Tiểu Uông thấy anh lại nhấn số điện thoại của một người, không nhịn được đi tới hỏi: "Có phải là đi ra ngoài hẹn hò rồi không?"
Anh đưa tay bóp mặt Tiểu Uông đến biến dạng lúc này điện thoại lại kết nối được.
"Này Bạch Vân, cà phê."
"Bạch Vân?"
"Hình Lỗi?" Nghe thật lâu chưa phát ra âm thanh, Bạch Vân có chút kinh ngạc.
"Đúng. Uy Uy đang ở cùng với cô sao?" Anh lần thứ hai bóp mặt Tiểu Uông đến biến dạng, nghiêng người sang hỏi.
"Không có, anh chờ một chút. Tiểu thư, cà phê 150 đồng, cám ơn." Bạch Vân bên này vừa thu tiền khách, vừa nói: "Cô ấy không có ở nhà đúng không?"
"Nhà cô ấy không ai nhận điện thoại."
"A, đúng rồi, tôi quên mất, con bé ấy chạy đến nhà anh ngủ rồi." Cô khẽ mỉm cười, nhận tiền rồi nói: "Cậu ấy nói giường anh tương đối lớn."
Anh nhếch một bên lông mày, "Tôi cũng vừa mới gọi qua, cũng không ai nhận."
"Có lẽ đi ngủ rồi. Buổi chiều tôi vẫn còn nhận được điện thoại của cậu ấy, tới buổi tối sẽ mang đồ ăn qua."
"Cô ấy khá hơn chút nào không?" Một tay chống lên trên tường, Hình lỗi nhíu mày, yên lặng lo lắng, người phụ nữ kia luôn ngủ không sâu, chưa bao giờ ngủ thẳng không nhận điện thoại.
"Cậu ấy có đi bác sĩ, chỉ là âm thanh trở nên rất đáng sợ, giống như con vịt."
"Cô cùng đi với cô ấy sao?"
"Không có, là cô ấy tự đi."
Mím chặt môi, anh nhìn chằm chằm vách tường, biết người phụ nữ kia nhất định sẽ không đi.
"OK, cám ơn, không sao, chờ tôi về có thời gian rảnh rỗi sẽ mời cô đi ăn cơm, Bye."
"Không khách khí, Bye."
← Ch. 02 | Ch. 04 → |