← Ch.53 | Ch.55 → |
"Ăn chút anh đào đi." Anh đút quả anh đào màu đỏ sậm đã được rửa sạch sẽ vào miệng cô.
Quả anh đào có thể ngừa thiếu máu, thúc đẩy quá trình tái tạo máu, mỗi một trăm gam quả anh đào có hàm lượng sắt đạt tới 59mg, là loại trái cây rất có lợi trong việc điều trị cơ thể suy nhược.
Cô đang ngồi tựa vào đầu giường, thẫn thờ nhìn bức tường màu trắng toát trước mặt.
Môi có cảm giác ươn ướt, không thể làm ngơ, cô cúi đầu xuống.
"Cám ơn." Cô khẽ giọng nói cảm ơn, định cầm lấy quả anh đào anh đưa thì phát hiện cánh tay mình đang được truyền dịch, còn cánh tay kia thì không có chút sức lực nào.
"Há miệng ra là được rồi." Anh nhắc cô.
Ngẩn người ra một lát, cô vẫn há miệng ra, từ từ ngậm lấy quả anh đào trong tay anh.
Từ hôm qua đến giờ, anh luôn tự mình chăm sóc chuyện ăn uống cho cô, không ép cô ăn quá nhiều, nhưng ăn làm nhiều bữa, mỗi bữa ăn một ít.
Có lẽ do bị bệnh nên tâm trạng của cô rất sa sút.
Cô vừa mới ăn xong quả ảnh đào đó, đang khó xử vì không biết có nên nuốt luôn hột hay không thì anh đã xoè tay ra, nhẹ nhàng nói, "Nhả hột vào tay anh là được rồi." Cô trước nay không thích nuốt luôn hột.
Do dự một lát, cô vẫn nghe theo lời anh.
Cô trước đây thường rất hay như thế, cô xem ti vi, anh ngồi một bên vừa đọc sách vừa xem tài liệu, bàn tay của anh có thể dùng làm thùng rác cho cô.
Nhưng, bây giờ, những cử chỉ như thế khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Chỉ trong một thời gian ngắn, họ đã cách quá xa nhau.
Hôm qua, cô không lắc đầu cũng không gật đầu, câu trả lời có nên bắt đầu lại hay không, cô vẫn chưa thể quyết định được.
Một tay vẫn còn cầm hột, tay còn lại của anh đã lấy một quả anh đào nữa đút vào miệng cô.
Mới ăn được một chút xíu trái cây, dạ dày cô đã bắt đầu khó chịu.
Nhìn cô khẽ nhíu mày, "Ráng ăn một quả nữa thôi, trước khi ăn tối, anh sẽ không ép em nữa." Yêu cầu của anh rất đơn giản, cứ cách hai tiếng lại ăn một ít trái cây, sẽ giúp cho việc hồi phục.
Biết anh là muốn tốt cho cô, cho dù, cảm giác buồn nôn đã trào lên cuống họng nhưng cô vẫn gật đầu, nghe theo lời anh ăn thêm một quả nữa.
Rồi lại tiếp tục nhả hột vào tay anh.
Anh quả nhiên rất giữ chữ tín, cô nhả hột xong, anh đứng dậy rửa tay, không ép cô ăn nữa.
Cô nhíu mày suy nghĩ rồi lặng lẽ nhìn theo bóng anh.
"Anh không phải đi làm sao?" Tính ra hình như đã trọn hai ngày rồi.
Hai ngày nay không phải là cuối tuần, chắc công việc của anh rất bận rộn.
Anh khựng lại, "Lúc em ngủ, anh đã bảo Tâm Ngữ mang tài liệu đến." Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, cha sẽ từ từ chia sẻ những việc quan trọng cho anh, rất nhiều việc nhất thời không thể để sang một bên được.
Nếu có thể, anh cũng muốn yên tĩnh ở bên cô.
Nhưng thực tế thì mỗi lần cô ngủ anh lại điều hành công việc thông qua điện thoại.
Cô biết anh có năng lực này, chỉ là...
"Thật ra, anh không cần phải như vậy, để hộ lý chăm sóc em là được rồi. Anh còn rất nhiều việc phải làm, không cần phải lãng phí thời gian vì em đâu." Một lúc nói nhiều như vậy, cô có hơi đuối sức, cô tựa vào thành giường đợi cơn chóng mặt qua đi.
Anh trầm ngâm.
Một lát sau, cô phát hiện cuộc nói chuyện giữa hai người không thể tiếp tục được nữa.
Sự thân mật giữa họ đã lặng lẽ biến mất từ lâu.
Xung quanh rơi vào yên lặng.
Thật ra, cô không có ý này, nhưng thốt ra khỏi miệng, lời nói lại biến thành như vậy.
Ngượng ngùng, cô đành tìm chuyện để nói, "Bác sĩ có nói em phải nằm viện bao lâu không?"
Anh khẽ nhếch môi, một nỗi buồn thoáng qua, "Chắc là một tháng." Còn chính xác phải nằm viện bao lâu thì phải xem tình hình hồi phục của cô thế nào.
Một tháng.
Công việc của cô phải làm thế nào đây?
Công việc... sau khi xảy ra chuyện này, cô còn có thể quay lại toà soạn nữa không? Không, nếu cô không quay lại, không phải đồng nghĩa với việc cô thừa nhận những lời vu khống của người khác là đúng sao? Cho dù phải rời khỏi đó thì cô cũng phải được minh oan trước khi rời khỏi!
Cô vào được toà soạn là nhờ vào quan hệ, nhưng cô không dựa vào chuyện mờ ám nơi công sở để duy trì công việc của mình!
"Đừng nghĩ đến những chuyện khác nữa, dưỡng bệnh là quan trọng nhất." Anh cắt ngang suy nghĩ của cô.
Tình hình sức khoẻ hiện giờ của cô, nếu phải chạy đi lấy tin thì chắc chắn sẽ ngất ngay tại chỗ và chờ người khiêng về mà thôi.
Chỉ là, bây giờ mối quan hệ của họ trở nên vô cùng thận trọng và nhạy cảm như thế, có rất nhiều việc anh không thể thô bạo can thiệp vào.
Cho dù, anh rất sốt ruột, lo lắng.
"Đây là thuốc bác sĩ Lữ kê đơn, em bắt đầu uống từ hôm nay nhé. Rất tốt cho quá trình hồi phục sức khoẻ của em." Anh rót cốc nước, che giấu tâm trạng bất an của mình.
Cô nhìn thấy, nhưng lại không nói gì.
"Ừm." Anh kề thuốc vào miệng cô, cô không hỏi bất cứ điều gì, há miệng ngậm lấy.
Đây là thuốc trị chứng trầm cảm, lúc trước cô đã từng uống.
Cảm giác ươn ướt, lạnh lạnh từ môi cô khẽ chạm vào tay anh.
Anh không cầm lòng được ấp tay lên má cô, nhìn chằm chằm vào môi cô.
Sự đụng chạm ngắn ngủi này làm anh rất muốn rất muốn ôm cô vào lòng, rất muốn rất muốn hôn lên môi cô.
Rất muốn rất muốn ép buộc cô cho anh một câu trả lời chắc chắn.
Chúng ta mỗi người nhường một bước có được không? Chúng ta bắt đầu lại có được không?
Rõ ràng là biết cô cần có thời gian suy nghĩ nhưng anh thật sự rất muốn rất muốn...
Tính áp đặt đã ăn sâu bén rễ trong người anh, không thể nói sửa là sửa được ngay.
Cô không được tự nhiên quay mặt đi, tay anh hụt hẫng.
Anh cũng quay mặt đi hướng khác, không nhìn vào mắt cô, "Anh về nhà một chuyến." Rồi gượng gạo rời khỏi phòng.
Chiếc sô pha trong phòng có thể biến thành giường, nếu cô ở lại đây một tháng, thế thì anh sẽ ở đây chăm sóc cô một tháng, quần áo thay đổi và các vật dụng thiết yếu dĩ nhiên phải mang đến bệnh viện.
Hơn thế, anh còn muốn...
......
Cô không phải là người vô tâm, tìm không thấy di động của mình, cô định nhờ hộ lý giúp cô gọi điện báo bình an.
Nhưng cô không ngờ, Cảnh và Phi Phàm đã chạy đến ngay lập tức.
Phi Phàm vừa nhìn thấy cô, đã chạy sát lại, ánh mắt già trước tuổi lo âu.
"Đã hết sốt rồi chứ?" Cô cũng lo lắng cho thằng bé, cố hết sức nhấc tay lên sờ trán nó.
Mấy hôm trước, thằng bé vẫn còn sốt hâm hấp làm cô rất lo lắng.
"Nó khoẻ rồi." Cảnh trả lời thay.
Bệnh viện không phải là nơi khiến người ta cảm thấy dễ chịu, mẹ bệnh rồi ư? Có chết không?
Phi Phàm cũng gật gật đầu, khát khao đưa tay ra tìm kiếm một chút cảm giác an toàn để vỗ về trái tim đang hốt hoảng của nó.
"Đừng sợ, mẹ sẽ khoẻ lại thôi."
Cô cũng rất sợ bệnh viện, cô cũng cảm thấy khó chịu, không chỉ vì môi trường mà còn vì...
"Phi Phàm đi rửa tay đi, chúng ta cùng ăn tối."
"Dạ!" Phi Phàm gật đầu, ngoan ngoãn đi tìm nhà vệ sinh trong phòng.
Cảnh bày cháo mình mang đến ra chiếc bàn ăn nhỏ ở cuối giường cô.
Bệnh viện quá lạnh lẽo, ba người cùng ăn, không khí vui vẻ hơn, cô thở dài.
Cô ngạc nhiên.
Phi Phàm bị mẹ ruột của nó vứt ở cô nhi viện, nó không có cảm giác an toàn, cô không về nhà, khiến Phi Phàm hoảng hốt bất an, tưởng rằng là vì mình.
"Thật ra, tôi cũng rất bất an, sợ không biết có phải vì lời nói tối hôm đó." Cậu mỉm cười, nói ra cảm giác bất an của mình trong hai ngày nay, may mà, cậu đã lo hão huyền.
Chỉ là...
"Chức Tâm, nếu là vì những lời của tôi hôm đó chị không dám về nhà, thì tôi sẽ dọn ra ngoài."
Cô liếc cậu một cái.
Nói thế mà cũng nói được. Cô nằm ở đây có giống như người cố ý không về nhà không?
Vốn tưởng cậu đủ chín chắn, chẳng ngờ cậu cũng có tâm lý bất an thật trẻ con, đúng là giống hệt Phi Phàm.
Quay mặt đi, cô cười khẽ.
Không khí ngột ngạt mà Hứa Ngạn Thâm mang lại cho căn phòng cũng dần dần tan biến.
"Tôi hứa với cậu, nếu có một ngày tôi ẩn mình không muốn gặp ai, đợi đến khi tâm lý bình phục, muốn liên hệ với mọi người thì người đầu tiên chắc chắn sẽ là cậu!" Như vậy đã được chưa?!
Cậu cũng cười nhẹ.
Phi Phàm rửa tay xong, chạy ra, nó thận trọng trèo lên giường cô, đưa đũa cho cô.
Cô lắc đầu, giống như năng lượng trong cơ thể đã dùng cạn, cô yếu đến nỗi không cầm nổi đôi đũa.
"Phi Phàm có muốn đút cho mẹ không?" Cảnh thừa dịp hỏi nó.
Phi Phàm do dự chỉ một giây rồi gật đầu.
Nụ cười trên môi cô càng rạng rỡ.
Phi Phàm chu đáo thổi từng muỗng cháo nóng, hai má phùng phùng lên trên gương mặt nhỏ của nó khiến tâm trạng cô vui lên rất nhiều, cô há miệng, để mặc nó đút cháo vào miệng mình.
Phi Phàm đút một muỗng, cô nuốt xong, lại ăn thêm muỗng nữa.
Rất nhanh, bát cháo nhỏ đã gần hết.
"Được rồi, Phi Phàm, đừng đút nữa." Sợ cô không tiêu hoá được. Cảnh vội ngăn thằng bé lại.
Thằng bé không đút nữa, nhảy xuống giường, tìm khăn giấy trong phòng, chạy lại, cẩn thận lau miệng cho cô.
Cô rất xúc động, rất xúc động, nước mắt trào ra.
"Ngày mai Phi Phàm phải trở lại cô nhi viện rồi, hôm nay nó đến để từ biệt chị." Cảnh nói với cô mục đích đưa Phi Phàm đến đây hôm nay.
Bệnh của Phi Phàm đã khỏi hẳn, không thể ở trong nhà cô mãi, bắt buộc phải về lại nơi thuộc về nó.
Trái tim cô không nỡ chút nào.
Nhưng dù không nỡ, cô cũng hiểu, đứa bé này không thuộc về cô.
"Con phải đợi mẹ đấy." Cô nói với Phi Phàm.
"Dạ." Phi Phàm nghiêm túc gật đầu, nghĩ một lúc lại nói, "Không muốn thấy mẹ bị bệnh đâu."
Một tiếng gọi mẹ, khiến cô sững sờ.
"Mẹ sẽ khỏe lại nhanh thôi." Cô vừa khóc vừa cười.
"Mẹ phải thật dũng cảm đấy." Ánh mắt già trước tuổi, lặng lẽ nhìn cô.
"Đợi chị khoẻ lại rồi có thể đến cô nhi viện thăm nó." Nhìn thấy cô bị xúc động mạnh, sợ ảnh hưởng đến giờ giấc nghỉ ngơi của cô. Cảnh ẵm Phi Phàm lên, "Chị nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi lại đến thăm chị."
Cô không nỡ nhưng chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười.
Cô gật gật đầu.
Bế Phi Phàm, Cảnh ra khỏi phòng bệnh, cửa phòng vừa mở ra, thì đụng ngay phải Hứa Ngạn Thâm đang xách cặp lồng đến.
Hứa Ngạn Thâm nhìn thấy cậu, lại nhìn chiếc hộp không trên tay cậu, ánh mắt trở nên rất phức tap.
"Chị ấy ăn rồi."
Gượng gạo ném ra một câu, Cảnh đi lướt qua anh.
"Chú ơi, chú ấy là ai vậy?" Lúc sắp ra khỏi bệnh viện, Phi Phàm do dự rất lâu, cuối cùng mới cất tiếng hỏi khẽ.
Nó vừa mới ngả đầu vào vai Cảnh thì nghe thấy bốn chữ ngắn gọn "Chị ấy ăn rồi", chú đó liền đứng ngây ra trước cửa phòng.
Bóng người đó rất lẻ loi, cô độc.
"Chú ấy... chắc là người mà mẹ cháu rất thích, rất thích..." Thở hắt ra, Cảnh không thể không thừa nhận.
Bị từ chối, tuổi tác không phải là vấn đề quan trọng, mà là trái tim cô không thể dung nạp thêm một hình bóng khác nữa.
Phòng bệnh quá yên tĩnh từ lúc anh bước vào đến giờ, cứ mãi cắm đầu vào máy tính xử lý công việc, không nói câu nào.
Cô chầm chậm ngồi dậy, cảm giác thể lực đã hồi phục được một chút, ít ra cũng có thể tự mình xuống giường.
"Đi đâu thế?" Anh nhíu mày.
"Em muốn đi tắm." Cô rất ngượng ngùng nói với anh.
Bây giờ đã là tháng Chín, dù ở trong phòng máy lạnh, nhưng thời tiết vẫn rất nóng nực, cô đã hai ngày không tắm, không muốn bệnh chưa chữa khỏi đã chết vì mùi hôi cơ thể.
"Anh giúp em." Anh sải bước về phía cô, nhìn thấy đôi chân trần của cô yếu ớt chạm xuống nền nhà, bước chân của anh lại càng nhanh hơn.
"Nền nhà lạnh lắm! Dép đâu rồi?"
"Không có dép..." Trước lúc vào viện, cô đi đôi săng đan cao gót, bây giờ yếu thế này cô sợ mình sẽ bị ngã vỡ đầu.
Cúi đầu xuống, cô chầm chậm đi vài bước, vịn tường, thở nhè nhẹ, rồi dừng lại nghỉ ngơi một lát.
Anh đi theo sau, vòng tay qua eo cô, kéo sát vào mình.
Tuy bây giờ mới tháng Chín, nhưng cô vẫn còn quá yếu, chân trần đi trên nền nhà lạnh, có thể sẽ bị cảm.
Cô rất bất ngờ, cả người cứng đờ ra, đến nỗi hoàn toàn không biết tay chân mình nên đặt ở đâu.
Anh vào phòng tắm, khoá cửa lại.
Anh đặt cô xuống, cẩn thận nhẹ nhàng kéo cơ thể yếu ớt của cô, để nửa thân trên của cô tựa vào người anh, rồi bắt đầu cởi từng chiếc cúc trên chiếc áo dành cho bệnh nhân của cô.
"Anh... không cần đâu..." Cô hốt hoảng phản kháng yếu ớt.
Anh chỉ là muốn giúp cô thôi...
"Không phải muốn tắm sao?" Anh nhíu mày.
"Không cần đâu! Em tự làm được." Hai tay cô giữ bàn tay to lớn của anh, yếu ớt lặp lại, bảo anh dừng tay.
Cuối cùng anh cũng hiểu cô đang kiên quyết chuyện gì.
"Chức Tâm, chúng ta là vợ chồng mà." Nhìn thấy cô kiên quyết như vậy, anh lùi ra, nói chuyện nghiêm túc với cô.
Với tình hình sức khoẻ của cô trước đây, bác sĩ nghiêm cấm cô tự tắm một mình, để tránh ngất xỉu lần nữa.
Anh hiểu, tính cô bảo thủ, không quen người khác kỳ cọ cho mình. Nhưng anh là người khác sao? Mọi ngóc ngách trên cơ thể của cô anh đều đã nhìn thấy, đều đã chạm vào, thậm chí họ từng cùng tắm chung với nhau.
Thậm chí... họ từng ân ái với nhau trong bồn tắm ở nhà cũng như ở các khách sạn mà họ từng ở.
Bây giờ, cô lại cảm thấy mất tự nhiên sao?!
Cô không biết nên nói gì, có những thứ đã thay đổi, chỉ là bây giờ trong mắt anh, nếu cứ kiên quyết đến cùng thì quả thật có chút thái quá.
Cô từ từ, từ từ buông cánh tay đang giữ chặt tay anh ra.
Thấy cô ngầm ưng thuận, anh cởi áo bệnh nhân cho cô...
Cô trước mặt anh, không còn mảnh vải trên người.
Tim anh khẽ run lên.
Hôm đó, anh chỉ cảm thấy cô chẳng có chút thịt nào, gầy đi rất nhiều, bây giờ nhìn kỹ, đến xương của cô cũng gầy như que củi.
Anh bắt đầu tắm cho cô bằng nước ấm, tay cô mịn màng, trắng ngần, không nhìn thấy lỗ chân lông, sẽ sáng bóng, trong suốt như ngọc nếu không gầy như thế này.
Anh kỳ cọ lưng cô, cô quay lưng lại, đầu tựa vào tường, không nói tiếng nào.
Tay anh di chuyển trên tấm lưng trần mượt mà của cô, di chuyển đến eo thì ngừng lại.
Cô quay lưng về phía anh, tư thế này...
Anh đã từng, trong bồn tắm, ham muốn cô tột độ trong tư thế này.
Cổ họng sôi sục, ánh mắt tối sầm của anh dán chặt vào eo cô, nhưng không có bất kỳ cử chỉ khiếm nhã nào.
Cô bây giờ không thích hợp để chịu đựng những cử chỉ quá thân mật đó.
"Tắm phía trước nhé." Anh nhắc cô.
Nhưng cô nín thở, chần chừ không chịu quay người lại.
Thế là, anh đành vòng tay từ phía sau tắm cho cô.
Cô hốt hoảng, tim đập thình thịch.
Tư thế này quá thân mật, cô vội vàng quay người lại, vì quay quá nhanh, suýt chút nữa chân đứng không vững.
Anh vội vàng đỡ lấy cô, ôm lấy eo cô.
Anh cúi đầu xuống.
Bị thu hút, mũi chạm mũi, họ đã đứng sát nhau hơn.
Cô đờ ra.
Họ, áp sát vào nhau, môi và môi, khoảng cách chỉ trong gang tấc.
Cô nhìn anh chằm chằm.
Cô không biết nếu bây giờ anh mà làm cái gì đó thì cô có nên cự tuyệt hay không.
Anh nghiêng đầu sang một bên, vờ như không có chuyện gì."Ngực em nhỏ lại rồi." Chỉ bằng kích thước của chiếc bánh màn thầu.
Anh vờ như cười thoải mái, di chuyển cơ thể và ánh mắt của mình.
Cứ nhìn chằm chằm cô, chú ý đến từng chi tiết trên người cô, thật sự không thích hợp trong lúc này.
Anh thật sự không nên tiếp tục nhìn cô nữa.
Vì câu nói của anh, mặt cô dần đỏ lên, tâm trạng rối bời.
Vừa nãy, cô nghĩ gì chứ...
Vì sao, cơ thể lại có cảm giác nóng ran?
Là vì thứ cộm lên sau quần anh ám chỉ một sự công kích rất nguy hiểm từ anh sao?
Cô rõ ràng nên cẩn thận.
Nhưng...
Trái tim cô lại đập loạn xạ.
"Ừm." Cô ngượng ngùng, hàm hồ trả lời.
Lúc trước cô cỡ 75B, nhưng dạo này quả thật gầy đến độ ngực đã nhỏ đi rất nhiều.
Nhưng, nếu... nếu là trước đây, anh mà dám nói ngực cô nhỏ, cô sẽ hỏi vặn lại anh: Sao? Chê thì tối nay đừng mon men lại gần nhé!
Bây giờ cô có thể nói gì? Nói gì cũng gượng gạo, nói gì cũng không thích hợp.
"Ăn nhiều một chút, từ từ bổ sung lại." Anh an ủi cô cho có.
Cô im lặng, không nói tiếng nào.
Trước đây, đây là niềm vui cuộc sống của họ, còn bây giờ những lời này nghe ra giống như một câu chuyện cười vô duyên vậy.
Anh cũng quan sát thấy điều đó nên dừng đề tài này lại, không muốn thăm dò xem sự thân mật giữa hai người còn được bao nhiêu nữa.
Cô không được đứng quá lâu, nên anh nhanh tay tắm cho cô, tắm xong, anh lấy khăn quấn người cô lại.
Rồi mặc quần áo mới giúp cô.
"Chức Tâm, muốn làm việc, muốn ra ngoài tung tăng thì đừng bệnh lâu quá." Anh khẽ dặn dò.
Một câu nói đơn giản nhưng một cảm giác nong nóng trào dâng, khoé mắt cô cay cay, cô rất sợ mình yếu đuối khóc trước mặt anh.
Giống như hôm đó, vì câu nói của anh, cô úp mặt vào tay, nuốt vào trong bao nhiêu là nước mắt.
Quả nhiên, quả nhiên, anh là khắc tinh của cô.
Anh im lặng, bế bổng cô lên.
Lần này, chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, rất nhanh sau đó, cô lấy lại phản ứng, nụ cười trên miệng vẫn gượng gạo nhưng lại bắt đầu thử cảm giác ngả đầu vào bờ vai vững chắc của anh.
Cô thật sự không biết phải làm thế nào với anh đây.
An toàn trở lại bên giường bệnh, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống.
"Vừa tắm xong, uống chút nước ấm xem sao." Anh nói.
Anh đưa nước cho cô, cô uống một ngụm, nhưng lập tức ói ra ngay.
"Khục khục..." Cô ho sặc sụa.
Anh vội vàng lấy khăn giấy cho cô, lóng ngóng thu dọn tàn cuộc.
"Em không nên ăn một lúc quá nhiều." Bữa tối, cô ăn quá nhiều nên dạ dày chịu không nổi.
Xem ra, gã trai đó thật sự đem đến niềm vui và cảm giác ngon miệng cho cô.
Lòng anh lẫn lộn cảm xúc, không biết nên nói gì.
Từ lúc vào phòng anh không hỏi gì nhưng không có nghĩa là anh thật sự không để tâm.
Cô không ừ hử, anh cũng không nói nhiều nữa, lấy máy sấy, sấy tóc cho cô.
"Nghỉ ngơi sớm đi."
Nói xong câu cuối cùng, anh tắt máy sấy, rồi lại quay về sô pha, bận rộn với máy tính của mình.
Cô im lặng nằm xuống, cả người vẫn còn rất mệt, cô nhắm mắt, chẳng bao lâu sau rơi vào mộng mị.
Ngủ được một lát, cô tỉnh dậy, đảo mắt nhìn xung quanh, rồi dừng lại ở bóng người ngồi trên sô pha đang tập trung làm việc.
Cô ở bệnh viện, anh vẫn ở bên cô.
Ánh mắt chăm chú.
Anh nhanh chóng phát hiện, "Nhắm mắt lại, ngủ thêm chút nữa đi." Nói xong, anh lập tức để ý mình vẫn nói cái giọng ra lệnh áp đặt ấy.
Tính tình bao nhiêu năm qua, không thể chỉ trong một sớm một chiều là thay đổi ngay được.
May mà cô hình như không nghĩ ngợi nhiều, chỉ nghe lời anh nhắm mắt lại rồi lại mở ra, "Mấy giờ rồi?"
"Sắp mười hai giờ rồi." Anh nói với cô, "Muốn ăn chút gì không?" Nếu muốn anh đi hâm nóng lại.
Cô nhìn cặp lồng anh mang đến, bên trong thức ăn lộn xộn, giống kiệt tác của nhà ăn bệnh viện.
Cô suy nghĩ một lát, cảm thấy nhạt miệng không muốn ăn, bèn lắc đầu, "Không, dạ dày vẫn còn trương rất khó chịu."
"Ừm, vậy em tiếp tục ngủ đi, đến giờ uống thuốc anh sẽ gọi em." Anh không miễn cưỡng.
Cô còn có một số thuốc, giờ uống là ba giờ đêm, anh đã chỉnh báo thức trong di động.
Do dự lại do dự một hồi, cô hỏi, "Thế... còn anh?" Không phải là sẽ ngồi ở đó đến ba giờ chứ!
"Anh còn phải làm việc." Anh tiếp tục vùi đầu vào máy tính.
"Thật ra, để hộ lý chăm sóc em là được rồi... Anh về nhà nghỉ ngơi đi..." Bệnh viện tuy có sô pha nhưng vóc người anh cao, tối qua, nửa đêm tỉnh dậy, cô thấy hai chân anh thò ra ngoài ghế.
Như thế rất mệt.
"Anh buồn ngủ sẽ tự động nghỉ ngơi trên sô pha." Anh không đi!
Anh cúi đầu, tiếp tục xử lý công việc trên máy tính của mình.
"......"
Nghĩ một lát, rồi lại do dự một lát, cô cuối cùng cũng dịch người sang một bên, hỏi rất khẽ rất khẽ, "Anh có muốn lại đây ngủ không?" Giường bệnh VIP rộng khoảng một mét rưỡi, đủ cho hai người nằm.
Cho dù giọng cô rất khẽ, anh vẫn nghe thấy, ngón tay đang gõ bàn phím bỗng khựng lại.
"Khi nào anh muốn ngủ có thể nằm ở đây, em ngủ trước đây." Cuối cùng nói xong, lương tâm cô không còn bất an nữa.
Cô nằm xuống, yên tâm nhắm mắt lại
Biết rõ là vì lòng nhân hậu cô mới đề nghị chia cho anh nửa chiếc giường, biết rõ là vì bất an cô mới nhất thời mềm lòng như thế.
Biết rõ là dù có khao khát thế nào, mình cũng không cần sự thương cảm của bất kỳ người nào, kể cả cô.
Nhưng, nhưng...
Anh nhấn chuột vào nút shut down.
Lồng ngực chất chứa đầy cảm xúc không thể gọi tên, gập máy tính lại, anh chậm rãi bước về phía cô.
Anh ngồi xuống bên kia giường, cô vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Anh ngả người về trước, nhè nhẹ hôn lên đôi môi mềm mại của cô rồi lùi ra.
Mi mắt cô run run nhưng vẫn không dám mở mắt ra.
Anh khẽ khàng nằm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng vòng tay qua người cô.
Cả người cô cứng đờ, bị động áp sát vào cơ thể ấm áp của anh.
"Anh ở bên cạnh em, ngủ đi." Anh vuốt tóc cô, cho cô sự yên tâm.
"Ừm."
Cô có chút né tránh nhưng lại không giống né tránh, hàm hồ đáp lại một tiếng, nhắm tịt mắt, một lát sau, trong vòng tay anh, thư thái đi vào giấc ngủ.
Còn anh, không hề buồn ngủ.
Anh nằm ở vị trí bên cạnh cô, im lặng ngắm nhìn gương mặt nhỏ say ngủ của cô.
Vị trí của họ, vẫn theo thói quen, anh trái cô phải.
Nhưng, anh thật sự không biết nên phải xử lý mối quan hệ gượng gạo hiện giờ giữa họ như thế nào, phải làm thế nào mới có thể tìm lại được cô.
Anh nhè nhẹ nắm lấy tay cô, đặt lên vị trí tim mình, nhắm mắt, anh yên lặng nằm bên cạnh cô.
Một chiếc giường, hai vị trí nằm hơi cách nhau.
Một chiếc giường, một nam một nữ không giống vợ chồng, mà lại là vợ chồng.
← Ch. 53 | Ch. 55 → |