Vay nóng Homecredit

Truyện:Mãnh Nam Lầu Sáu - Chương 04

Mãnh Nam Lầu Sáu
Trọn bộ 11 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Shopee


Đi vào bãi đỗ xe, Tỉnh Vu Hi nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi mà dùng sức ói ra một ngụm đại khí.

Rốt cục né tránh ánh mắt nhìn lén này.

"Cô thay đổi chủ ý không muốn đi cùng tôi mà trở về?" ngồi ở ghế điều khiển Quan Hàm Tư nhân cơ hội điều chỉnh cảm xúc, thay đổi đề tài.

"Đương nhiên không phải." cô đột nhiên quay đầu liếc mắt nói.

"Kia ..." cô đột nhiên điều chỉnh tư thế, mặt hướng thẳng hắn, khiến Quan Hàm Tư ngừng lời.

Chỉ thấy cô khoanh tay, ung dung nhìn hắn, biểu tình thật sự, hơn nữa trầm mặc.

Quan Hàm Tư bị cô nhìn cả người không được tự nhiên, chân mày đều nhăn lại.

Cô sẽ không tiếp tục cái đề tài khi nãy đang gián đoạn đi? Thật không nghĩ tới cô lại thẳng thắn như vậy, xảy ra thình lình như vậy liền khiến hắn nói ra điều không nên nói, thật sự là hù chết hắn.

Bất quá như vậy cũng tốt, về sau hắn có thể quang minh chính đại truy cô, mà không cần lo lắng mình sẽ dọa cô chạy. Hắn đã có thể sửa lại cảm xúc của mình rồi.

"Anh năm nay bao nhiêu tuổi?" cô đột nhiên mở miệng hỏi, hai mắt vẫn nhìn hắn không chớp.

Hắn ngây ra một lúc, đáy mắt không khỏi dấy lên một tia sáng hy vọng. Cô cũng có hứng thú với hắn sao?

"Hai mươi tám tuổi." hắn trả lời cô, sau đó bổ sung: "Chưa kết hôn, nghề nghiệp là──"

"Anh đã từng truy bạn gái chưa?" cô ngắt lời hắn hỏi.

Hắn chậm rãi nhắm lại miệng, hoài nghi nhìn cô.

"Anh chưa từng truy bạn gái sao?" cô lại hỏi.

Hắn trầm mặc trong chốc lát, sau đó trả lời: "Không có."

"Thiệt hay giả?" Tỉnh Vu Hi hách nhất đại khiêu (bị dọa đến kinh sợ), cô nguyên bản chính là muốn chế nhạo hắn phương thức truy nữ sinh thực tốn, sau đó mượn cơ hội này thuận tiện muốn hắn đối với cô chết tâm, không nghĩ tới lại bị đáp án hắn cấp hách nhất đại khiêu.

"Anh vừa mới nói anh bao nhiêu tuổi? Hai mươi tám tuổi đúng hay không? Tôi không có nghe nhầm tám tuổi thành hai mươi tám tuổi đúng không?" cô trừng mắt nhìn hắn, không tự chủ được muốn xác nhận lại.

Tám tuổi? Gân xanh ở trên mặt hắn co rúm, Quan Hàm Tư đột nhiên có loại cảm giác dở khóc dở cười.

"Bộ dáng của tôi thoạt nhìn giống tám tuổi sao?" hắn hỏi cô.

"Không giống. Nhưng bộ dáng của anh thoạt nhìn cũng không giống với người chưa từng luyến ái, chưa từng truy nữ sinh nha!"cô nhanh chóng nói, trên mặt vẫn như cũ tràn ngập kinh ngạc khó có thể tin.

"Anh nói anh chưa từng truy bạn gái, nhất định là nói giỡn, đúng hay không?" cô lại hỏi lại xác nhận.

"Không có."

"Không có? Nhưng làm sao có thể chứ? Tôi không tin anh chưa từng kết giao bạn gái!" cô lắc đầu nói.

"Tôi không nói tôi chưa từng kết giao bạn gái." hắn nói.

Cô ngẩn ngơ, cứng họng nhìn hắn."Nhưng là anh vừa mới──"

"Tôi nhớ rõ cô vừa mới hỏi tôi là đã từng truy bạn gái chưa? Tôi nói không có là vì tôi thật sự không chủ động truy nữ sinh, nhưng tôi đã từng kết giao bạn gái."

"Anh đã từng kết giao bạn gái?"

Hắn gật đầu."Hai người."

Cô lại lần nữa cứng họng nhìn hắn, sau một lúc lâu nói không nên lời nói. Cô bị hắn làm cho lẫn lộn rồi.

"Chờ một chút, để tôi suy nghĩ lát đã." cô mở miệng nói, "Anh nói anh đã từng kết giao bạn gái, nhưng lại không có truy bạn gái, cho nên nói cách khác, là các cô ấy chủ động truy anh?" cô nhìn hắn không chuyển mắt.

"Ân." hắn gật đầu.

"Tôi đã biết. Tôi sớm nên nghĩ đến." Tỉnh Vu Hi nhịn không được rên rỉ ra tiếng, đàn ông giống hắn căn bản chính là thưởng thủ hóa (hình tượng để yêu thích, thưởng thức), cô sớm nên nghĩ đến.

"Quan Hàm Tư." cô bỗng nhiên gọi hắn cả họ lẫn tên, thoạt nhìn có điểm tức giận.

Hắn lấy vẻ mặt như sẵn sàng đón quân địch nhìn cô, không biết chính mình đã làm gì chọc giận cô.

"Anh thành thật nói cho tôi biết, anh không lẽ có điểm thích tôi, muốn truy tôi?" cô đột nhiên nghiêm trang trở lại chuyện chính hỏi hắn.

Lúc trước đã bị sự thẳng thắn của cô dọa qua, cho nên Quan Hàm Tư lúc này đây có vẻ thong dong rất nhiều.

Hắn thần sắc tự nhiên nhìn cô, sau đó thành khẩn mà còn thật sự gật gật đầu.

"Phải, tôi thích em. Cho nên, em nguyện ý cùng tôi kết giao sao?" sau khi nói xong, hắn không tự chủ được nín thở.

"Không muốn." Cô không chút do dự trả lời.

Quan Hàm Tư cả người cứng đờ, vẻ mặt từ ban đầu khẩn trương nín thở nhanh chóng trở nên ác liệt lạnh lùng, giống như làm như vậy có thể khiến cho việc cô cự tuyệt hắn sẽ không gây tổn thương.

Nhìn hắn như vậy, Tỉnh Vu Hi đột nhiên cảm thấy mình dường như rất tàn nhẫn, đang muốn mở miệng hướng hắn giải thích nguyên nhân cô cự tuyệt hắn, lại nghe thấy hắn trầm giọng mở miệng.

"Tôi có thể hỏi em vì sao không?" hắn nói.

"Không phải vấn đề của anh, là của tôi." cô vẻ mặt thật có lỗi nói.

Hắn lẳng lặng nhìn cô, bất động thanh sắc, tựa hồ đang đợi cô giải thích lời này là ý tứ gì.

"Tôi có rất nhiều quyết định cho tương lai, tôi năm nay hai mươi bốn tuổi, kế hoạch của tôi là trước ba mươi tuổi có tiền mua nhà ở, mua xe. Kế tiếp tôi hy vọng có thể mở được một phòng học Yoga tư nhân, quy mô không cần quá lớn, nhưng sẽ cố gắng để có danh tiếng, sau đó nếu có cơ hội, tôi còn muốn sẽ tuyên truyền cho mọi người biết đến cái hay của Yoga. Anh xem, vì mục tiêu cùng giấc mộng đó, tôi làm việc đến độ sắp không có cả thời gian ngủ, như thế nào lại có thời gian yêu đương chứ? Cho nên đây là lý do tôi cự tuyệt anh."

"Nếu tôi nói tôi có thể giúp em?" hắn thình lình mở miệng nói.

"Cái gì?" cô ngây người một chút.

"Nếu tôi nói cùng tôi kết giao không chỉ sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của em, ngược lại tôi còn có thể giúp em sớm đạt được mục tiêu cùng giấc mộng đó, em nguyện ý cùng tôi kết giao sao?" hắn còn thật sự ngóng nhìn cô nói.

Tỉnh Vu Hi có chút ngốc rớt, người đàn ông này vì sao đối với cô lại chấp nhất như vậy đâu?

Nói cô xinh đẹp, cô cũng chỉ xem như ở mức khá mà thôi. Nói cô cá tính tốt, bọn họ cũng vừa mới nhận thức không lâu mà thôi. Nói về gia tài của cô, trừ bỏ có một chị gái mơ hồ, hoàn toàn không có gia sản, về tiền, trên thực tế tài khoản cô gởi ngân hàng chỉ có bốn con số mà thôi, cô thật sự không hiểu cô có chỗ nào đáng giá để hắn theo đuổi.

"Quan Hàm Tư, tôi cũng không tốt như anh nghĩ đâu." cô do dự mở miệng nói, "Người có điều kiện tốt hơn tôi hẳn là rất nhiều, anh──"

"Nhưng tôi chỉ thích em." hắn ngắt lời cô.

Tỉnh Vu Hi lại á khẩu không trả lời được.

Hắn là thật sự. Cô rốt cục lĩnh ngộ đến điểm này, nhưng vì sao lại như vậy chứ?

Từlần đầu tiên bọn họ gặp mặt đến bây giờ, bọn họ tổng cộng cũng bất quá chạm mặt bốn lần mà thôi, hơn nữa trừ lần trước cô uống say mèm, làm mấy trò hề đó ra, thời gian bọn họ chạm mặt tổng cộng thậm chí còn không quá nửa giờ, hắn làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy lại có tình cảm với cô đến mức này đâu?

Hắn không chỉ có bộ dạng suất, tuổi trẻ lại có một cơ thể đẹp, hơn nữa từ việc hắn có thẻ hội viên của câu lạc bộ thể hình Annade mà nói, nếu không phải trong nhà hắn rất tiền, thì bản thân hắn có thể kiếm được rất nhiều tiền. Nói cách khác, với điều kiện của hắn, có thể kết giao với một trăm loại hình bạn gái khác nhau, thật sự không cần chấp nhất với một cô gái ích kỷ lại lạnh lùng như cô mà ủy khuất chính mình.

Ích kỷ lại lạnh lùng?

Đúng, đây là lời bình của những bạn trai cô đã từng kết giao đối với cô.

Châm chọc là trước khi kết giao, một đám bọn họ cũng đều thích cô thật, tựa như hắn, kết quả cuối cùng lại nói cô ích kỷ lạnh lùng mà cùng cô chia tay.

Cô thực ích kỷ sao? Rất lạnh mạc sao? Tuy rằng chính cô không biết, nhưng cho dù một người nói cô ích kỷ lại lạnh lùng, hay liên tục vài người đối với cô nói như vậy, vậy chứng tỏ cô thật sự ích kỷ và lạnh lùng.

Cho nên sau lần chia tay trước, cô cũng đã hạ quyết tâm, so với việc kết giao bạn trai, để rồi sau đó lại chia tay, không bằng cùng đối phương vĩnh viễn làm bạn bè bình thường, như vậy cảm tình sẽ tồn tại lâu dài.

"Quan Hàm Tư, chúng ta không thể chỉ làm bạn bè bình thường sao?" cô thành khẩn mở miệng hỏi.

Hắn nhếch môi dưới cánh hoa, sắc mặt nháy mắt lại nghiêm túc vài phần. Hắn trầm mặc không nói nhìn cô.

"Tôi nói như vậy cũng không phải không thích anh, trên thực tế──" cô cố tìm từ ngữ mở miệng giải thích, di động trong túi đột nhiên vang lên, ngắt lời của cô.

"Leng keng đinh ...."

Cô áy náy liếc hắn một cái, sau đó cúi đầu lấy di động từ trong túi ra đón nghe.

"Này, Gia Quân." tiếng nói cô có điểm vô lực tiếp điện thoại của bạn học thời trung học, trong lòng còn đang suy nghĩ nên nói lời cự tuyệt như thế nào để hắn chấp nhận, mà không xúc phạm tới hắn.

Nhưng điện thoại đầu kia truyền đến tiếng khóc rõ ràng, lại làm cho cô trong nháy mắt từ trên ghế ngồi thẳng dậy, đồng thời quăng Quan Hàm Tư ra ngoài xa vạn dặm.

"Gia Quân, là cậu sao? Trả lời mình!" cô nắm chặt di động, lớn tiếng hướng điện thoại kêu lên.

"Làm sao vậy?" ngồi ở một bên Quan Hàm Tư quan tâm nhìn cô hỏi.

Cô quay nhìn hắn, sau đó tiếp tục đối với đầu kia di động kêu lên: "Gia Quân, nói chuyện với cậu nha, trả lời mình, là cậu sao?"

"Vu Hi, ô..." đầu kia điện thoại rốt cục truyền đến thanh âm bạn tốt, làm cho cô không tự chủ được thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Làm sao vậy? Cậu trước đừng khóc, nói cho mình biết đã xảy ra chuyện gì?" cô ôn nhu trấn an bạn ở đầu kia điện thoại, nhưngđầu bên kia trừ bỏ thanh âm không ngừng nức nở, cô cái gì cũng nghe không thấy.

"Cậu ở nơi nào? Ở nhà sao?" cô hỏi.

"Ân, ô..."

"Được, mình đã biết. Mình lập tức qua tìm cậu. Cậu đừng ra khỏi nhà nha, phải chờ mình nha." cô nhanh chóng dặn dò, sau đó cúp máy, quay đầu đối Quan Hàm Tư nói: "Thực xin lỗi, bạn của tôi có chuyện, tôi cần lập tức tới chỗ cô ấy, cho nên──"

"Tôi đưa em đi." hắn ngắt lời cô, vừa khởi động xe, vừa mở miệng hỏi: "Nhà bạn em ở chỗ nào?"

"Không cần, tôi──" cô định cự tuyệt hắn, lại bị hắn ngắt lời.

"Lái xe có vẻ mau, hơn nữa có lẽ có tôi sẽ giúp được việc gì." hắn nhanh chóng nói, sau đó lại lần nữa hỏi cô, "Chúng ta nên đi đâu?"

Tỉnh Vu Hi cận do dự hai giây, liền đồng ý hắn.

"Công quán." cô nói cho hắn phương hướng.

.............

"Hôm nay thật sự là cám ơn anh." nhìn Quan Hàm Tư tắt động cơ xe, Tỉnh Vu Hi thành tâm đối hắn nói.

Gần đây vì bạn tốt Gia Quân gặp chuyện bạn trai bắt cá hai tay, cô quả thực tựa như một cây nến thiêu cả hai đầu, cháy sạch tới mức cả khói cũng không kịp bay lên.

Không, chính xác mà nói hẳn là cháy cả bốn đầu mới đúng, bởi vì trừ bỏ việc Gia Quân, cô còn phải lo việc chức vụ công tác ở Annade, công việc ở một cửa hàng, còn lại chính là chiếu cố chị gái mơ hồ trong nhà.

Này nếu không phải bởi vì chị Khúc Thiến thông cảm với cô, cùng với Quan Hàm Tư tri kỷ nhiệt tâm hỗ trợ, cô khẳng định sẽ mệt chết, cho nên cô thực nên hảo hảo cảm tạ bọn họ, nhất là hắn.

Tình huống của Gia Quân so với cô suy nghĩ còn tệ hơn vài phần, bởi vì cô căn bản không thể tưởng tượng được một người có lá gan nhỏ như Gia Quân lại có dũng khí cắt cổ tay tự sát. Sớm biết như thế, lúc trước khi Gia Quân cùng cái tên bắt cá hai tay kia kết giao, cô nên cực lực phản đối, không nên vì không muốn phá hư quan hệ tốt đẹp giữa hai người mà nói ra lời đồng ý trái lương tâm đó, cô thật sự rất hối hận.

Bởi vì hối hận, cũng vì chuộc lỗi, cho nên sau lần Gia Quân tự sát kia, Tỉnh Vu Hi cơ hồ đem toàn bộ thời gian có thể ở bên cạnh cô ấy. Cùng cô ấy nói chuyện phiếm, cùng cô ấy đi dạo phố, cùng cô ấy xem phim, chỉ cần có thể dời đi lực chú ý của Gia Quân, làm cho Gia Quân không suy nghĩ tới tên hỗn đản bắt cá hai tay kia, cái gì cô cũng đều nguyện ý làm.

Lần trước khi các cô đi dạo phố, bởi vì Quan Hàm Tư ngoài ý muốn xuất hiện làm cho Gia Quân lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, cho nên hôm nay khi tình cờ gặp hắn, liền bất tri bất giác hỏi hắn có đồng ý tới thăm Gia Quân cùng cô hay không, kết quả liền biến thành cái dạng hiện tại này.

Ai, nhớ ngày đó cô còn nói sẽ cùng với hắn bảo trì khoảng cách an toàn, căn bản chính là đang nói nói mơ thôi.

Bất quá may mắn còn có một chút đáng giá an ủi, đó là hắn không có mở miệng nói muốn theo đuổi cô, hỏi cô có nguyện ý cùng hắn kết giao hay không. Điều này làm cho cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Tôi cũng không có làm cho em cái gì." Quan Hàm Tư nhìn cô một cái, đẩy cửa xe ra nói.

"Có hay không, trong lòng hai chúng ta đều biết rõ ràng." Tỉnh Vu Hi đối hắn mỉm cười, đi xuống xe.

Hôm nay thời tiết không sai, vừa mới hai người bọn họ ở trên đường đã thảo luận qua, quyết định mang Gia Quân đến ngoại ô chơi.

Cô cũng không có thông tri trước cho Gia Quân biết cô hôm nay sẽ tới, bởi vì trong khoảng thời gian này đều là cô bắt buộc thì Gia Quân mới ra ngoài, cho nên cô tuyệt không lo lắng Gia Quân sẽ không ở nhà.

Dùng chìa khóa dự bị do Gia Quân đưa cho mở cửa chính, sau đó đi qua cầu thang, lên đến tầng sáu chỗ Gia Quân thuê, cô dùng một cái chìa khóa khác mở cửa, sau đó trực tiếp cởi giày đi vào trong phòng.

"Gia Quân, mình đến──" cô giương giọng kêu lên, thanh âm lại trong nháy mắt ngừng lại.

Bởi vì trong phòng không chỉ có một mình Gia Quân mà thôi, còn có gã đàn ông chết tiệt bắt cá hai tay kia cùng ở trong phòng, hơn nữa hai người bọn họ còn ngồi cạnh nhau với một khoảng cách chết tiệt gần. Không, chính xác phải nói là, trước khi cô xuất hiện quấy rầy, hai người bọn họ, căn bản chính là dính vào cùng nhau, dán lại cùng nhau.

Tỉnh Vu Hi ngây ngốc một lúc, lập tức hành động theo phản xạ, tiến lên túm lấy áo gã đàn ông kia, đẩy hắn ra khỏi Gia Quân.

"Họ Lâm, ai cho phép anh tiến vào nơi này? Đi ra ngoài!" cô giận không thể đánh chết tên gia hỏa kia, quát.

"Tỉnh Vu Hi cô làm gì? Nơi này cũng không phải nhà cô, cô khách khí chút đi." Lâm Danh không chịu nổi chuyện cô ra sức đẩy hắn ra ngoài, ẩn nhẫn tức giận lạnh giọng cảnh cáo nói.

"Đối với loại người hỗn đản như anh, tôi làm sao phải khách khí? Đi ra ngoài, anh cút ra ngoài cho tôi!" Tỉnh Vu Hi hung hãn nói, lại lần nữa dùng sức đẩy hắn ra ngoài cửa.

"Cô đừng quá phận!" Lâm Danh tức giận dùng sức chế trụ cổ tay cô, nhưng giây tiếp theo lại phát hiện chính cổ tay mình lại cũng bị người ta chế trụ, hơn nữa đối phương còn dùng lực làm cho hắn đau đến không thể không buông tay.

"Anh là ai?" hắn nổi giận đùng đùng ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn kẻ không biết từ đâu xuất hiện, lại thấy đối phương thân thể to lớn, cường tráng, không tự chủ được run lên một chút, tức giận trên mặt đã trong nháy mắt thu liễm rất nhiều.

"Quan Hàm Tư, giúp tôi đem tên hỗn đản này ra bên ngoài!" Tỉnh Vu Hi tức giận nói.

Quan Hàm Tư gật đầu, hướng Lâm Danh tới gần từng bước.

"Chờ một chút." Lâm Danh lập tức kêu to, sau đó nhanh chóng quay đầu đối bạn gái vẫn ngồi yên ở sô pha cầu cứu: "Tiểu Quân, em còn không mau ngăn cản bọn họ, nói cho bọn họ chúng ta đã hòa hảo?"

"Hòa hảo?" Tỉnh Vu Hi ngốc ngây ra một lúc, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Trần Gia Quân.

Trần Gia Quân căn bản không dám nhìn thẳng cô, mà là trực tiếp mở miệng đối Quan Hàm Tư nói: "Quan tiên sinh, có thể mời anh buông tay ra sao? Buông ...bạn trai tôi ra."

Tỉnh Vu Hi khó có thể tin trợn to hai mắt.

"Trần Gia Quân! Thật sự cùng hắn hòa hảo?" cô giận không thể át hướng Gia Quân hét.

"Thực xin lỗi, Vu Hi. Mình thật sự thực yêu Danh, thật sự không có anh ấy không được." Trần Gia Quân cầu xin đối với cô nói.

"Cái gì kêu không có hắn không được? Không có hắn, không phải không thể hô hấp, không thể ăn cơm, ngủ." Tỉnh Vu Hi nắm chặt quyền đầu, kích động lại tức giận kêu lên."Gia Quân, cậu không thể tha thứ hắn, không thể lại cùng hắn cùng một chỗ──"

"Tỉnh Vu Hi, cô không cần quá mức. Đây là chuyện giữa tôi cùng Tiểu Quân, cô dựa vào cái gì nói hai chúng tôi không thể cùng một chỗ?" Lâm Danh phẫn nộ ngắt lời cô nói, đồng thời nhanh chóng vòng qua cô đi tới bên người bạn gái, đem bạn gái nhét vào lòng, để ngừa bạn gái thật vất vả mới tẩy não được lại bị kích động.

"Chỉ bằng tôi là bạn tốt nhất của Gia Quân!" Tỉnh Vu Hi lớn tiếng nói, sau đó tiến lên bắt lấy tay Gia Quân, muốn kéo cô ra khỏi tên gia hỏa hỗn đản kia."Gia Quân, cậu lại đây."

"Không cần đi qua." Lâm Danh nhanh chóng bắt lấy tay kia bạn gái, dùng sức đem cô kéo trở về.

"Gia Quân." Tỉnh Vu Hi nghiêm khắc hướng cô kêu lên.

Trần Gia Quân khó xử qua lại nhìn bạn tốt cùng bạn trai, cuối cùng rốt cục nhịn không được quay đầu đối bạn tốt cầu xin nói: "Vu Hi, cậu đừng như vậy được không?" bạn trai thật vất vả mới trở lại bên người mình, cô không muốn làm anh ta tức giận bỏ đi.

"Tỉnh Vu Hi, cô có nghe không, Tiểu Quân bảo cô đừng như vậy. Cô còn không buông tay!" Lâm Danh đắc ý cười lạnh nói, sau đó dụng lực kéo bạn gái về phía mình.

Tỉnh Vu Hi thất vọng nhìn bạn tốt, không nghĩ tới đây là kết quả mình tận tâm hết sức bồi cô, chiếu cố cô, lo lắng cho cô ấy.

"Cho nên cậu đã quyết định có phải hay không? Mặc kệ hiện tại mình nói cái gì với cậu, cậu đều đã quyết định muốn tha thứ tên hỗn đản này, tiếp tục cùng hắn cùng một chỗ có phải hay không? Cho dù mình nói với cậu, nếu cậu lại cùng hắn cùng một chỗ, mình liền cùng cậu tuyệt giao cũng giống nhau có phải hay không?" cô nhìn chằm chằm Gia Quân, lạnh lùng đối Gia Quân hạ tối hậu thư.

"Vu Hi, cậu đừng như vậy." Trần Gia Quân cầu xin nhìn cô thấp giọng cầu đạo.

"Chỉ cần trả lời mình là không phải thì tốt rồi." Tỉnh Vu Hi nhìn Gia Quân, lạnh lùng nói.

"Vu Hi..." Quan Hàm Tư mở miệng định ngăn cản cô sẽ làm ra chuyện khiến chính mình hối hận, lại bị cô lạnh lùng ngắt lời.

"Anh đừng quản." Tỉnh Vu Hi cũng không quay đầu lại đối hắn nói, hai mắt vẫn nhìn thẳng vào bạn tốt của cô Trần Gia Quân. Cô không tin Gia Quân sẽ vì một gã đàn ông hỗn đản mà bỏ qua người bạn tốt nhất."Mình đang đợi trả lời." cô đối Gia Quân nói.

"Vu Hi..." Trần Gia Quân vẻ mặt cầu xin nhìn cô."Danh anh ấy đã giải thích với mình nói anh ấy sai lầm rồi, còn cam đoan nói anh ấy về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm, cậu chẳng lẽ thật sự không thể..."

"Cẩu không đổi được ăn thỉ." Tỉnh Vu Hi không lưu tình chút nào phê bình nói.

"Tỉnh Vu Hi, cô nói ai là cẩu?" Lâm Danh tức giận quát.

"Nói anh." cô không chút sợ hãi nói.

"Cô có dám nói lại lần nữa xem." hắn cắn răng thốt ra.

"Tôi nói cẩu không đổi được ăn thỉ, con chó chính là chỉ anh." cô vẫn như cũ không chút nào sợ hãi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-11)