← Ch.02 | Ch.04 → |
Sau một vòng, khi Tỉnh Vu Hi thu được thư thông tri trúng tuyển từ Annade, quả thực cũng không dám tin tưởng hai mắt của mình, cô vẫn nghĩ rằng muốn trúng tuyển ít nhất cũng phải thông qua vòng ba mới được, không nghĩ tới cô mới trải qua hai vòng mà đã được thông báo trúng tuyển, đây là chuyện gì xảy ra?
Bất quá người thông minh tuyệt đối sẽ không hỏi lý do mình may mắn, chỉ cần có kết quả là tốt rồi, mà kết quả chính là cô được tuyển chọn!
Trời ạ, vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Cô muốn nhanh đem tin tức tốt này nói cho Vu Hiểu, cùng những bằng hữu vẫn quan tâm tới cô biết chuyện này mới được.
Cô xoay người hướng thang máy thân hình đột nhiên dừng một chút, nhớ tới một chuyện.
Đúng rồi, trừ bỏ Vu Hiểu cùng những bằng hữu quan tâm tới cô ra, cô thiếu chút nữa đã quên còn phải nói cho một người khác biết tin tức tốt, chính là mãnh nam tiên sinh ở tại lục lâu kia── ách, không phải, là Quan tiên sinh. Bởi vì ngày đó nếu không phải hắn giúp cô tìm thấy thư thông báo vào vòng hai, cô căn bản sớm mất tư cách đi thi vòng hai, như thế nào lại được trúng tuyển chứ?
Đúng vậy, cô còn phải nói cho hắn mới được.
Nghĩ vậy một chút, cô không tự chủ được khẽ thở dài một hơi, có chút hối hận chính mình lúc trước lắm miệng, không có chuyện gì thôi tự tìm phiền toái nha? Giờ có muốn tránh mặt hắn cũng không thể, căn bản chính là tự mình chuốc lấy cực khổ thôi.
Bất quá quên đi, hắn giúp cô tìm lại phong thư thông tri kia, cô cũng coi như đã thiếu hắn một phần ân tình, cho nên cô cũng nên mời hắn đi ăn một chút.
Vuốt vuốt mái tóc ngắn giống như con trai, cô mang theo tâm tình khoái trá, đi vào thang máy trở lại lầu tám.
"Chị? Chị đang ngủ sao?" về nhà, cô đi đến trước cửa phòng chị gái, đưa tay gõ hai tiếng, thử gọi.
Chị cô là một người phiên dịch sách, khi có công việc luôn bận rộn điên đảo cả ngày lẫn đêm, cho nên khi thấy chị ngủ, cô luôn tận lực không quấy rầy giấc ngủ của chị mình.
"Không có nha, chị tỉnh, tiến vào."
Trong phòng bỗng nhiên truyền ra thanh âm của Vu Hiểu, cô lập tức tươi cười đầy mặt, hưng phấn đẩy cửa mà vào.
"Chị, chị đoán xem em vừa mới nhận được cái gì?" cô vừa vào cửa liền dương tay giơ cao phong thư thông tri trúng tuyển lớn tiếng kêu lên, "Là Annade kí cho em thư thông tri trúng tuyển."
"Thật vậy chăng?" ngồi ở trước bàn Tỉnh Vu Hiểu trợn to hai mắt, lộ ra vẻ mặt kinh hỉ. Cô biết Vu Hi vẫn luôn muốn công tác ở Annade.
"Thật sự." Tỉnh Vu Hi vẻ mặt hưng phấn tươi cười dùng sức gật đầu.
"Oa, thật tốt quá, thật tốt quá! Vu Hi, chúc mừng em, chúc mừng! Chúc mừng!" Vu Hiểu đột nhiên từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, ôm lấy cô hưng phấn mà hét, quả thực tựa như điên rồi.
"Tốt lắm, tốt lắm, chị, trước tỉnh táo lại nói sau, đừng kích động như vậy." Tỉnh Vu Hi cười vỗ vai chị gái còn đang hưng phấn hơn cả mình.
"Nhưng chị thật sự là cao hứng nha." Vu Hiểu lôi kéo cô tiếp tục nói.
"Người tìm được công tác là em cũng không phải chị, chị cao hứng cái gì?" Tỉnh Vu Hi cười hỏi.
"Nhưng là chị thay em cao hứng nha."
"Tựa như lần trước khi em mất công tác, em không khóc, chị lại khóc thảm hơn so với bất luận kẻ nào có phải hay không?" Tỉnh Vu Hi nhịn không được chế nhạo cô.
"Em là đang cười chị sao?" Vu Hiểu chu miệng nói.
Tỉnh Vu Hi cười tủm tỉm nhìn cô, đột nhiên mở lớn hai tay dùng sức ôm chặt Vu Hiểu một chút."Chị, em yêu chị." cô nói.
"Làm sao đột nhiên nói như vậy?"
"Bởi vì em cao hứng." Cô hướng Vu Hiểu nhếch miệng cười, sau đó ôm lấy cánh tay của Vu Hiểu."Đi, chúng ta quay lại chúc mừng một chút. Thuận tiện tìm các chị Khúc Thiến cùng đi, em giúp chị giới thiệu với họ. Bọn họ đều là người tốt lắm nha."
Tuy rằng nói hai chị em cô chuyển đến nhà trọ tám lầu này mới bất quá một tuần mà thôi, nhưng do Tỉnh Vu Hi lúc trước thất nghiệp, có làm công gần một tháng trong quán do chị Khúc Thiếnkinh doanh, cho nên cô cùng những người phụ nữ trong nhà trọ này đều đã thân thuộc.
Nhưng Vu Hiểu từ sau khi chuyển nhà tới nay vẫn chỉ ở trong nhà làm việc, một người cũng không nhận thức, cho nên cô muốn tìm cơ hội giới thiệu chị mình cho các chị Khúc Thiến bọn họ làm quen, mà nay vừa lúc là cơ hội tốt.
"Hiện tại sao? Nhưng mà chị Khúc Thiến bọn họ cũng đều không ở nhà." Vu Hiểu nói.
"Cái gì?" Tỉnh Vu Hi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó hoài nghi trừng mắt nhìn, lại nhíu mày."Chị Khúc Thiến? Chị, Chị quen bọn họ khi nào? Còn có, bọn họ vì sao đều không ở nhà? Chị làm sao mà biết bọn họ không ở nhà?"
"Này..." Tỉnh Vu Hiểu đột nhiên lộ ra biểu tình ngượng ngùng.
"Chị?"
"Không có gì, chính là chị hôm nay buổi sáng thức dậy có vẻ sớm, cho nên đi xuống lầu mua bữa sáng ăn. Sau đó..."
"Sau đó đã xảy ra chuyện gì?" xem Vu Hiểu vẻ mặt ngượng ngùng, nhất định có việc phát sinh.
Tỉnh Vu Hiểu ngượng ngùng đưa tay gãi gãi đầu, sau đó thè lưỡi."Chị đã quên đem chìa khóa cửa chính lầu một theo, cho nên..." cô nhún vai, cúi thấp đầu nói.
"Cho nên lần này là chị Khúc Thiến kiếm chị trở về?" Tỉnh Vu Hi bất đắc dĩ thở dài.
"Kiếm? Làm sao lại nói chị giống như mèo con, chó con thế, huống hồ lần này chị không lạc đường." Vu Hiểu nhỏ giọng kháng nghị nói.
"Đó là bởi vì quán ăn sáng ngay bên cạnh nhà trọ." Tỉnh Vu Hi mắt trợn trắng nói, "Nói thật, chị, mèo con, chó con cũng không dễ lạc đường như chị nha."
"Ý của em là đang nói chị ngay cả chó con, mèo con cũng không bằng sao?" Vu Hiểu làm bộ cả giận nói.
Tỉnh Vu Hi lập tức lộ ra vẻ mặt em cũng không nói như vậy.
"Chị, chị vừa mới nói chị Khúc Thiến bọn họ đều không ở nhà là sao?" cô trở lại chuyện chính hỏi.
"Chị Khúc Thiến nói muốn ăn Tân Trúc Cống Hoàn, cho nên cả đoàn người lái xe đến quán Tân Trúc ăn Cống Hoàn."
"Chị Khúc Thiến này phụ nữ có thai thật đúng là thực tùy tâm sở dục nha." Tỉnh Vu Hi giận dữ nói, không biết là nên hâm mộ Khúc Thiến tự do tự tại, tùy tâm sở dục, hay là nên đồng tình với phú hào tiên sinh cưới lão bà như vậy."Xem ra chỉ có thể để sau chúc mừng vậy."
"Ai nói, còn có chị ở nhà nha, chị có thể cùng em chúc mừng."
"Công tác làm xong chưa?" Tỉnh Vu Hi quay đầu nhìn thoáng qua bàn của chị gái đang loạn thành một đoàn, cùng với trên màn hình máy tính, công tác mới làm được một nửa.
"Ách, còn không có, bất quá──"
"Nếu còn không chưa làm xong, vậy chờ chị làm xong rồi nói sau, như vậy mới tận hứng không phải sao?" cô nói.
"Nhưng là──"
"Em thích nhiều người náo nhiệt, hơn nữa em nghĩ các chị Khúc Thiến bọn họ nhất định cũng không hy vọng chúng ta bỏ quên họ đâu?" cô lại lần nữa ngắt lời Vu Hiểu.
Nếu nữ nhân vật chính đã nói như vậy, Vu Hiểu đành phải bỏ qua ý niệm muốn chúc mừng cô bây giờ, an phận tiếp tục công tác vẫn chưa xong.
Ra khỏi phòng chị gái, Tỉnh Vu Hi trở lại phòng mình, nằm trên giường, nhịn không được lại mở thư thông báo trúng tuyển trong tay ra, đọc lại một lần nữa.
Trời ạ, mặc kệ cô xem bao nhiêu lần vẫn hưng phấn như thế, một chút dấu hiệu dịu đi cũng không có.
Cô thật muốn kêu to cho những người cô quen biết, Annade đã tuyển chọn cô, muốn cho mọi người đều biết tâm tình hưng phấn lúc này của cô, chia sẻ giờ phút khoái hoạt này với cô.
Cô thật là vui mừng, vui mừng muốn thét chói tai nha.
Cô ôm thư thông tri trúng tuyển hưng phấn ở trên giường lăn qua lăn lại, nhưng mặc kệ cô lăn như thế nào, lăn đến hoa mắt chóng mặt, vẫn không thể ngăn được tâm tình kích động lại hưng phấn.
Không được, cô chịu không nổi, cô nhất định tìm người chia sẻ khoái hoạt mới được.
Cô đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, nắm lấy túi xách liền hướng dưới lầu chạy đi. Cô bỗng nhiên nghĩ đến giờ này khắc này còn có một người có thể cùng cô chúc mừng, chính là vị mãnh nam ở lầu sáu Quan tiên sinh.
Trời ạ, đầu của cô đau quá!
Nơi này là chỗ nào nha? Cô vì sao lại ở chỗ này?
Tỉnh lại mở mắt ra, Tỉnh Vu Hi đau đầu vô cùng, cơ hồ đầu cô đã hoàn toàn không thể sử dụng được, miễn cưỡng chỉ có thể tự hỏi hai vấn đề này, nhưng đáp án cũng là trống rỗng.
Nơi này là chỗ nào?
Cô cau mày nhìn hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt, nơi này không phải khách sạn năm sao xa hoa, cũng không phải lữ quán giá rẻ đơn sơ nhỏ hẹp, có cảm giác bình thường thoải mái mà giản dị.
Đây là nhà của ai? Cô không nhớ rõ nhà của bằng hữu nào như thế này, cô...
Cô cả người cứng đờ, hối hận nhắm hai mắt lại, thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng.
Úc, ông trời, cô biết đây là nhà của ai, cũng biết cô vì sao lại ở chỗ này, bởi vì cô đã nhớ ra tất cả.
Một khi nghĩ tới, tất cả mọi việc xảy ra tối hôm qua lại giống như một cuộn phim, chiếu nhanh trong óc cô.
Tối hôm qua sau khi ăn xong, trên đường trở về, cô cùng Quan Hàm Tư ghé qua một quán bar, cô tâm huyết dâng trào bảo hắn dừng xe, muốn hắn cùng cô đi vào uống một chén.
Oa, rượu uống ngon thật, tôi muốn một ly nữa.
Uy, tôi đã từng nói chưa, anh bộ dạng thực suất, cơ thể thật là đẹp mắt, có thể để tôi sờ một chút?
Nói xong, cô không đợi hắn hưởng ứng, lập tức tiên hạ thủ vi cường cầm lấy cánh tay hắn.
Oa, thật sự rất thích, giống như cô tưởng tượng nha.
Cô xoa bóp cánh tay hắn, sau đó yêu thích không buông tay một đường hướng lên trên đi đến bả vai, rồi đến trước ngực hắn.
Thật thoải mái nha.
Cô nhịn không được thoải mái rên rỉ ra tiếng.
Không biết nếu dựa vào có thoải mái như thế không? Cho tôi mượn nằm một chút.
Cô lại tiên hạ thủ vi cường hướng ngực hắn mà dựa.
Oa, thật sự thật thoải mái nha.
Cô ở trước ngực hắn cọ xát lại phát ra một tiếng thở dài thoải mái.
Hắn đại khái ý thức được cô thật sự say rượu, nếu tiếp tục để cô uống sẽ không hạn chế được hành động, hoặc là lo lắng cho an toàn của mình, sợ hãi chính mình sẽ bị sắc nữ say rượu trước mặt mọi người cường bạo đi, cho nên lập tức ôm lấy cô, rời khỏi quán bar.
Không, tôi không được về nhà, chị tôi nhìn thấy tôi uống say như vậy, nhất định sẽ lo lắng không có biện pháp công tác.
Trở lại nhà trọ, cô vẫn say khướt, kiên trì không chịu trở về lầu tám, hắn đành phải đem cô mang về lầu sáu.
Ngô, tôi muốn uống nước, tôi muốn uống nước!
Cô nằm ở trên giường bốc đồng nô dịch hắn.
Ác, tôi buồn nôn.
Cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, xoay người nháy mắt phun. Nôn──
Cô rên rỉ nằm lại trên giường, cảm giác hắn ở bên cạnh tới tới lui lui, giúp cô lau mặt, lấy nước cho cô uống, sau đó rửa sạch chỗ cô nôn ra.
Hắn làm xong việc, cô lại quấn quít lấy hắn, cuối cùng giãy dụa.
Không cần đi, nói chuyện phiếm với tôi. Tôi có nói cho anh hay không, tôi hôm nay thực vui vẻ, thật sự thực vui vẻ. Cám ơn anh đi cùng tôi. Cám ơn.
Ccô nói xong liền đưa tay kéo hắn lại, dâng lên đôi môi đỏ mọng, dùng sức hôn hắn một chút.
Hôn? Hôn? Hôn?
Cô tối hôm qua thật sự có hôn hắn sao? Thật sự giở trò với hắn, giống như sắc nữ lang, đem đậu hủ của hắn ăn hết?
Úc, trời ạ, làm cho cô chết đi!
Tỉnh Vu Hi ôm đầu, hối hận muốn chết.
Cô tối hôm qua rốt cuộc đã làm những chuyện ngu xuẩn gì nha?
Nếu rượu có thể khiến cô say đến mức không biết mình đang làm chuyện ngu xuẩn gì, vì sao không hủ hóa luôn trí nhớ của cô, để cho cô có thể quên hết những chuyện ngu xuẩn đã làm khi say rượu đó đi?
Trời ạ, cô thật sự muốn chết. Sau khi ra khỏi phòng này, cô nên dùng cái bộ dạng gì để đối mặt với hắn đây?
Úc, làm sao bây giờ? Cô sắp nổi điên!
Điên? Đúng rồi, giả ngu!
Dù sao hắn cũng không biết sau khi tỉnh rượu cô có thể nhớ rõ mọi việc, chỉ cần giả ngu làm bộ cô cái gì cũng không nhớ rõ, không phải tốt lắm sao?
Đối, chỉ cần đánh chết cũng không thừa nhận chuyện mình đã làm, hắn có thể nói gì cô.
Ân, liền làm như vậy đi.
Nếu đã quyết định, lập tức từ trên giường đứng dậy. Cô lấy tay vỗ vỗ mặt mình, muốn chính mình tỉnh lại, chuẩn bị ra chiến trường.
Đẩy cửa phòng đi ra bên ngoài, ngoài cửa cảnh tượng càng thêm chứng thực trí nhớ của cô. Nơi này quả nhiên là lầu sáu của nhà trọ tám lầu, nhà của vị mãnh nam tiên sinh Quan Hàm Tư kia.
Nghĩ đến mãnh nam lại nghĩ đến cơ thể rắn chắc của hắn──
"Ba!"
Cô đột nhiên đưa tay dùng sức tát chính mình một cái, cố gắng xóa sạch những suy nghĩ đó trong đầu.
"Tỉnh?"
Dọa?!
Không nghĩ tới thanh âm của hắn lại đột ngột vang lên phía sau mình, Tỉnh Vu Hi bị dọa cả người đều nhảy dựng lên, nhanh chóng xoay người nhìn hắn.
"Ách, hơ── hi." cô lộ ra vẻ mặt xấu hổ cười, đối diện với hắn hơi bối rối chút.
"Cô cảm thấy thế nào?" hắn đi về hướng cô, vẻ mặt quan tâm."Nếu cảm thấy vẫn không thoải mái, tôi giúp cô mua thuốc giải rượu. Cô muốn uống không?"
"Tôi không sao." cô nhẹ mân vạt áo, sau đó sửa lấy giọng điệu do dự, thật cẩn thận nhìn hắn mở miệng hỏi: "Xin hỏi, tôi vì sao lại ở chỗ này? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Cô không nhớ rõ?" hắn nhẹ nhàng nhíu mày.
Cô gật gật đầu, lộ ra vẻ mặt vô tội lại có vẻ mờ mịt khó hiểu.
"Chuyện tối hôm qua cô còn nhớ rõ bao nhiêu?"
"Tối hôm qua sao?" cô hơi hơi nghiêng đầu, ra vẻ thật sự hồi tưởng lại."Tôi chỉ nhớ rõ chúng ta ăn xong cơm chiều, trên đường về nhà ghé qua quán bar, sau đó uống một ly rượu, sau đó... ân, " cô lấy tay nhu nhu trán, sau đó lại lần nữa lộ ra vẻ mặt xấu hổ đối hắn cười cười, "Sau đó tôi không nhớ rõ."
"Cô thật sự cái gì cũng không nhớ rõ?" hắn nhìn cô không chuyển mắt, đáy mắt hiện lên một chút hoài nghi.
"Ân." cô bất động thanh sắc tiếp tục giả trang vô tội, sau đó lộ ra biểu tình lo lắng."Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì? Tôi say rượu? Sau đó có làm ra chuyện gì mất mặt hay không?"
"Không, không có." xem cô lo lắng như vậy, hắn lập tức lắc đầu nói.
"Thật vậy chăng?"
"Thật sự." hắn cam đoan gật đầu nói.
Cô đột nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên đối hắn mỉm cười xinh đẹp.
"Thật tốt quá." cô nói.
Nhìn cô cười xinh đẹp động lòng người, Quan Hàm Tư thiếu chút nữa không ngăn được xúc động muốn mở miệng hướng cô cầu yêu, hỏi cô có nguyện ý hay không lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để cùng hắn kết giao. Thiếu chút nữa.
Bình tĩnh một chút, Quan Hàm Tư. Hắn cảnh cáo chính mình, nếu ngươi thật sự làm như vậy nhất định sẽ dọa cô ấy bỏ chạy. Ngươi không nghĩ còn chưa có bắt đầu truy cô ấy, đã bị một đấm knockout đi?
Nghĩ vậy một chút, hắn nhất thời lập tức bình tĩnh lại, bởi vì hắn tuyệt không muốn mình táo bạo tiến tới khiến cô khiếp sợ.
Hắn tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào hay việc gì phá hư tất cả, trong đó đương nhiên bao gồm chính hắn.
Nhất là chính hắn.
"Cô đã đói bụng đi?" hắn mở miệng nói, "Tôi vừa làm một ít bồi căn cùng đản (đừng hỏi ta là món gì, ta không tìm thấy T_T), nếu không chê, có muốn ăn một chút hay không?"
Nói xong hắn mỉm cười xoay người vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền bưng hai đĩa bồi căn cùng bàn trứng chần nước sôi đi ra, trực tiếp đi đến bàn ăn, đặt lên bàn sau mới quay đầu nhìn về phía cô.
"Có phải chỉ có bồi căn cùng đản, ăn không vô hay không? Nếu đúng vậy..."
"Không, không phải." cô lập tức lắc đầu, sau đó đi về phía hắn.
Hắn trước kéo ghế cho cô, để cô ngồi xuống. (Ca chu đáo ghê ha ^^)
Trên bàn cơm trừ bỏ bồi căn cùng trứng chần nước sôi hắn vừa mới bưng lên, còn có một đĩa bánh kẹp nướng bơ, cùng với một lọ sữa tươi.
"Uống sữa tươi sao?" hắn hỏi.
Cô gật gật đầu.
Hắn lập tức rót sữa, đưa tới trước mặt cô.
"Cám ơn."
"Thật có lỗi, bởi vì ở nước Mỹ đã mười mấy năm, cho nên đã có thói quen ăn sáng kiểu Tây, hy vọng cô đừng ghét bỏ."
"Như thế nào lại vậy? Tôi cũng thường thường ăn bánh kẹp nha, như vậy bữa sáng thực phong phú." cô cười nói, sau đó bắt đầu động thủ ăn sáng. Ân, hương vị không tồi.
"Anh vừa mới nói anh ở nước Mỹ mười mấy năm, anh khi còn nhỏ đã đi du học?" cô vừa ăn vừa hỏi.
"Đứa nhỏ chăn dê?" hắn hoài nghi ngẩng đầu lên nhìn cô. (chỗ này ta nghĩ anh ấy nghe nhầm thành "du mục" nên mới hỏi vậy. Không biết có đúng không. )
"Tôi nói là những người ra nước ngoài học từ nhỏ." cô chu môi đỏ mọng nói."Anh năm nay bao nhiêu tuổi? Ở nước Mỹ đã mười mấy năm vậy tức là khi anh còn rất nhỏ đã bị đưa tới Mỹ rồi sao?"
"Mười tuổi."
"Cái gì?" cô khó hiểu nhìn về phía hắn.
"Năm tôi mười tuổi đãbị đưa đến Mỹ, bất quá tôi cũng không phải du học, mà là đi chữa bệnh." hắn nói.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |