Định cư Nam Dương
← Ch.04 | Ch.06 → |
Lệ Thú khẽ nhếch môi:"Chờ chúng ta rời xa Tô Châu liền mua một nơi ở đi!"
" Được." Tiểu Tiểu cười khẽ, gả cho một người bình thường, rời xa giang hồ, cuộc sống bình bình đạm đạm vừa vặn là mong muốn nàng hướng tới. Đến bây giờ Tiểu Tiểu còn không biết chuyện Lệ Thú có võ công.
Đại đầu gỗ không biết võ công, nàng cũng coi như một thê tử bình thường cũng không dùng võ công!
Kế hoạch thay đổi, nên hành trình của hai người cũng thay đổi theo, từ hướng tây ngược lại đi hướng bắc.
Hơn một tháng sau, bọn họ đến Nam Dương, Lệ Thú quyết định muốn sống ở nơi này bởi vì bọn họ tránh né vòng vo xong rồi.
Ngồi bên một cái bàn trong khách sạn, Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú tính các khoản chi trong hai ngày này, đối với người nghèo từng phân tiền đều rất quan trọng.
"Thú ca, kế tiếp chúng ta làm gì bây giờ?"
"Để ta nghĩ biện pháp." Lệ Thú đang tính toán tiền thừa còn dùng được thời gian bao lâu, "Nàng không cần phải xen vào." Lại bổ sung một câu: "Ta nhìn thấy bến cảng bên kia có tuyển người khuân vác."
"Thú ca." Tiểu Tiểu túm lấy góc áo Lệ Thú, cẩn thận tìm từ để không làm bị thương tự tôn của hắn: "Thiếp còn có một chút tiền". Là nàng mang theo khi trốn ra khỏi nhà: "Cũng đủ cho chúng ta mua một chỗ ở ở đây". Không cho Lệ Thú mở miệng trước Tiểu Tiểu lập tức bổ sung một câu: "Chờ chàng sau khi có tiền lại trả lại cho thiếp cũng được! Hơn nữa..." Tiểu Tiểu ra vẻ đáng thương biểu cảm hề hề, phối hợp với khuân mặt đáng yêu làm cho người ta có chút đau lòng: "chàng bôn ba vất vả cũng sẽ khiến thiếp khổ sở! chàng bỏ được việc thiếp khổ sở sao?"
Lệ Thú không chút do dự lắc đầu, hắn cố chấp nhưng cũng không cổ hủ.
"Thì đúng rồi, chúng ta đi ngoài thành tìm nhà đi!" Cho nên nói, chỉ cần biết cách làm mềm hóa tính cố chấp của Đại đầu gỗ là nàng có thể thắng!
"Nàng đi tìm đi." Lệ Thú đem nhiệm vụ lần này giao cho Tiểu Tiểu: "Ta còn có chút việc khác phải làm."
"Được rồi." Tiểu Tiểu gật đầu, nàng không định làm sâu gạo, cũng đã muốn sớm tìm một chút việc trợ giúp hắn.
Lệ Thú đột nhiên nở nụ cười thật ôn nhu, không như là lần trước khẽ nhếch khóe miệng cho xong việc, mà là chân chính bật cười, đây là lần đầu tiên Tiểu Tiểu thấy hắn tươi cười, hình như nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua vẻ tươi cười trong suốt như vậy làm nàng bỗng chốc ngây dại.
Lệ Thú lấy tay xoa xoa đầu Tiểu Tiểu, bàn tay to có chút thô ráp: "Ngày mai thì đi đi." Nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Thực xin lỗi, trong khoảng thời gian này đi theo ta cho khiến cho nàng chịu khổ."
Tiểu Tiểu nhìn về phía ánh mắt Lệ Thú, trong đôi mắt đen thâm thúy chứa đầy áy náy.
Đại đầu gỗ, ta giống như có một chút thích chàng hơn đó!
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tiểu dậy ra ngoài trước, trước khi rời đi còn cẩn thận đắp lại chăn cho Lệ Thú, đến bây giờ Lệ Thú cũng không có chạm vào nàng, hai người tuy cùng ngủ ở trên một cái giường nhưng cái gì cũng không có phát sinh.
Tiểu Tiểu có đôi khi có chút suy nghĩ xấu xa, đại đầu gỗ có phải hay không không được?
Ý niệm này chỉ lóe lên một chút thôi, đối với vấn đề của cuộc sống hiện tại, nào có nhiều hơi sức như vậy suy nghĩ loại chuyện này?
Mà Lệ Thú sau khi Tiểu Tiểu rời đi sau không lâu cũng tỉnh, nhìn đến tờ giấy Tiểu Tiểu lưu cho hắn, khóe môi xinh đẹp hơi hơi gợi lên, những ngày ở cùng với nàng, hắn tươi cười so quá khứ nhiều hơn rất nhiều — tuy rằng chỉ có một hai lần mà thôi. Tính cách hắn nghiêm túc làm cho nặng nề, đến cả sư phụ hắn cũng cảm thấy đời này không có khả năng có người chịu được tính cách của hắn, ở cùng hắn tuyệt đối là hậm hực mà chết.
Trước kia hắn không biết có cái gì không được, nhưng hiện tại hắn không thể không lo lắng tiểu thê tử của hắn có chịu được thói quen cùng tính cách của hắn không.
Hắn đối với Tiểu Tiểu có tươi cười không?
... Rất ít, Tiểu Tiểu từng nói mặt hắn luôn luôn không có biểu cảm.
Được rồi, đáp án thật là làm người ủ rũ.
Kế tiếp...
Hắn có khiến Tiểu Tiểu vui vẻ không?
Vấn đề này...
Trực tiếp qua đi!
tiếp theo...
Hắn có cho Tiểu Tiểu một cuộc sống thoải mái không?
... Không có, đến cả ấm no đều có vấn đề thì thoải mái ở đâu chứ?
Ách, vẫn là không cần suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy hắn là một trượng phu không đủ tư cách.
Được rồi, hắn không có biện pháp cho nàng một cuộc sống vật chất đầy đủ, như vậy chỉ có thể chiếu cố cho nàng tốt nhất, loại việc vừa bẩn vừa mệt để hắn làm đi!
Hắn không hiểu đạo lý nam nữ sống chung, bản thân hắn chỉ có thể tự sờ soạng, dùng chính phương thức của hắn chiếu cố nàng!
Lệ Thú một mình đi tới bến tàu nhìn thấy ngày hôm qua:"Ta muốn nhận công việc khuân vác này."
← Ch. 04 | Ch. 06 → |