Vay nóng Homecredit

Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 045

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 045
Anh âm thầm làm bạn (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Siêu sale Lazada


Editor: Meitu

Kiều An Hảo gọi cho Hứa Gia Mộc mười mấy cú điện thoại, cũng không kết nối được, cuối cùng đành tử bỏ, dứt khoát nhắn một tin cho Hứa Gia Mộc, sau đó rời khỏi Kim Bích Huy Hoàng, đứng ở ven đường chờ xe taxi.

Kim Bích Huy Hoàng là nơi xa xỉ, người tới nơi này đều có xe riêng đưa đón, cho nên rất ít xe taxi tới đây.

-

Bước chân Lục Cẩn Niên chạy thẳng tới đường lớn, vừa khoác áo lên người, vừa nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy Kiều An Hảo, dường như là đang chậm rãi đi ra khỏi cửa chính Kim Bích Huy Hoàng.

Đứa bé giữ cửa biết Lục Cẩn Niên, lúc anh đi ra, còn ân cần chào hỏi một tiếng: "Lục tổng."

Lục Cẩn Niên hoàn toàn không để ý tới đứa bé giữ cửa gọi, nhìn chung quanh, dứt khoát đi về phía ven đường, bởi vì tốc độ có hơi gấp, hô hấp Lục Cẩn Niên có chút không yên, dồn dập hít thở, sau đó lúc thấy từ Kim Bích Huy Hoàng đi về phía trước khoảng hai trăm mét gần đèn đường, Kiều An Hảo đang đứng.

Cô mặc chiếc váy màu lam nhạt, bên ngoài mặc một cái áo khoác màu trắng, đưa lưng về phía anh, đón dòng xe đang chạy, thỉnh thoảng vẫy tay.

Chẳng qua là chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô, gương mặt anh cũng trở nên có chút dịu dàng, chẳng qua anh chỉ sững người, rồi cất bước, sãi bước nhanh chóng về phía cô.

Lúc Lục Cẩn Niên còn cách Kiều An Hảo khoảng một trăm mét bất chợt có một chiếc xe taxi dừng ở trước cô, giống như cứu tinh cô đang chờ đã tới, nhanh chóng mở cửa xe, chui vào, sau đó xe lái vào bên trong đường xe, màn đêm bao phủ xuống dòng xe đang chạy trong thành phố.

Bước chân Lục Cẩn Niên, bởi vì Kiều An Hảo đột nhiên rời đi, cứng rắn dừng tại chỗ như vậy.

Vốn vì trợ lý nói với anh là Kiều An Hảo có thể cần người đưa về mới có thể về nhà, mà nảy sinh niềm hy vọng, cứ như vậy bị đánh tan thành mây khói.

Gió đêm xen lẫn tiếng xe ồn ào, không ngừng gào thét ở bên tai của anh, anh đứng đấy một lát, mới xoay người, kéo bước chân có chút nặng nề, đi trở về Kim Bích Huy Hoàng, chẳng qua là ánh đèn rực rỡ còn chưa đổi, bước chân Lục Cẩn Niên lại ngừng lại, do dự một lát, xoay người đi về bãi đậu xe ở bên cạnh.

Khởi động xe, Lục Cẩn Niên lái đi, đi một vòng trên đường, cuối cùng vẫn là lái xe về Cẩm Tú viên.

Lục Cẩn Niên đi đường tắt, không có đèn xanh đèn đỏ, không mất bao nhiêu thời gian, anh đã lái vào Cẩm Tú Viên, lúc rẽ vào biệt thự của mình, vừa vặn thấy Kiều An Hảo đang đứng ở cửa biệt thự của Hứa Gia Mộc, khom người, cầm ví tiền, đang trả tiền xe, Lục Cẩn Niên bản năng đạp thắng xe.

Kiều An Hảo nhận lấy tiền thối, rồi xoay người đi vào trong viện, trong chốc lát, biệt thự Hứa Gia Mộc tối om, đã sáng đèn lên.

Lục Cẩn Niên đợi đến khi chiếc taxi mà Kiều An Hảo ngồi kia rời đi, mới nhẹ nhàng đạp chân ga, đến phía trước mấy trăm mét, dừng chỗ chính giữa của biệt thự Hứa Gia Mộc và biệt thự của anh.

-

Về trễ như vậy, Kiều An Hảo có hơi đói bụng, hâm nóng bánh chẻo cấp tốc, lấp đầy bụng, bỏ chén đũa vào bồn nước, rồi lên lâu.

Đơn giản tắm xong, Kiều An Hảo nằm lên giường, cầm điện thoại di động, không có mục đích gì xem Weibo, mãi cho đến một giờ sáng, cô mới tắt đèn, chuẩn bị ngủ.

*****

Nhưng vừa nhắm mắt lại, thời gian không lâu lắm, Kiều An Hảo lại mơ hồ cảm thấy có điểm không quá thích hợp, im lặng nằm một lát, liền mạnh nhấc chăn lên, đi toilet, cởi quần áo, quả nhiên nhìn thấy có một mảnh hồng đỏ bên trong quần.

Thì ra là kinh nguyệt tới...... Kiều An Hảo vừa mới chuẩn bị đứng dậy đi lấy băng vệ sinh, mới hậu tri hậu giác nhớ đến, bản thân mới đến biệt thự của Hứa Gia Mộc được vài ngày, lúc trước lại vội vàng xuất ngoại chụp quảng cáo, căn bản không có kịp chuẩn bị vật dụng hàng ngày.

Nhưng mà cô lại không có khả năng cứ như vậy mà ngủ...... Kiều An Hảo ngồi ở trên bồn cầu, ảo não nhíu nhíu mày, xé một ít giấy vệ sinh, đệm ở trên quần lót, sau đó đứng dậy, xả bồn cầu một chút, rửa sạch tay, đi ra phòng ngủ, cầm ví tiền của mình, xuống lầu.

-

Lục Cẩn Niên ngồi ở trong xe hồi lâu, thẳng đến đèn ở biệt thự Hứa Gia Mộc tắt, anh mới khởi động xe một lần nữa, còn chưa kịp nhấn ga, Lục Cẩn Niên lại nhìn thấy đèn trong phòng ngủ ở tầng hai lại sáng lên.

Lúc anh đang nghĩ Kiều An Hảo bật đèn tới tột cùng để làm những gì, thì đèn trong biệt thự của Hứa Gia Mộc lại sáng lên, anh thấy thấy Kiều An Hảo từ trong phòng của biệt thự chạy đi ra.

Đêm hôm khuya khoắc, cô một mình chạy ra ngoài làm cái gì?

Lục Cẩn Niên nhíu mi một chút, lo lắng, trực tiếp đẩy cửa xe ra xuống dưới, gọi lại Kiều An Hảo đang từ bên trong sân của biệt thự chạy đến:"Kiều Kiều."

Tuy rằng giọng điệu của Lục Cẩn Niên không cao, nhưng lúc này là đêm dài vắng người, cũng đủ vững vàng truyền vào trong tai Kiều An Hảo, Kiều An Hảo chợt ngẩn ra, dừng bước chân, quay đầu, nhìn thấy Lục Cẩn Niên đang đứng ở phía sau cách đó không xa.

Người đàn ông một thân tây trang giày da, dáng người cao thẳng tắp, đèn đường mờ nhạt ngọn đèn chiếu vào trên mặt của anh, làm cho vẻ mặt anh thoạt nhìn có chút mơ hồ.

Anh thấy nàng dừng lại, liền bước chân không nhanh không chậm, đi hướng về phía cô, khi đại khái chỉ còn cách cô khoảng một thước thì dừng lại, cô chỉ là muốn đi ra ngoài mua cái này nọ, cho nên mặc bình thường đeo dép lê, lúc này đứng ở trước mặt anh, có vẻ đứng lên tương đối có chút nhỏ bé, anh hơi hơi cúi thấp một chút, mới mở miệng hỏi:"Em làm sao lại đi ra ngoài trễ như vậy?"

Kiều An Hảo nghe thấy giọng nói của Lục Cẩn Niên, mới từ ngạc nhiên phục hồi lại tinh thần, cô ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên, ăn ngay nói thật:"Tôi đi mua một số thứ."

Bây giờ đã là một giờ sáng, giờ này chỉ còn có cửa hàng tiện lợi 24 giờ nhưng nó cũng cách Cẩm Tú Viên khoảng năm trăm thước, đi kiều gì cũng mất ít nhất 20 phút..

Cô đi ra vội vàng, trừ áo ngủ thì bên ngoài cũng chỉ có một cái áo khoác.

Tuy nói trị an của thành phố luôn luôn tốt, nhưng mà vẫn làm cho người ta có chút lo lắng...... Huống chi, cái gì mà giờ này mới đi mua?

Lục Cẩn Niên cau mi, ngữ khí lãnh đạm:"Đã trễ thế này, ngày mai lại đi đi."

Kiều An Hảo:"Tôi cần phải dùng."

Dừng môt chút, Kiều An Hảo lại nói:"Không xa lắm, sẽ rất nhanh liền trở về."

Lục Cẩn Niên không lại ngăn cản Kiều An Hảo, chỉ nói thêm một câu "Đợi lát nữa", sau đó liền xoay người, tránh ra.

Lục Cẩn Niên mở cửa xe, tắt máy, từ trên chỗ điều khiển xe cầm lấy ví tiền của mình, tốc độ rất nhanh trở lại trước mặt của Kiều An Hảo:"Đi thôi."

Lúc này Kiều An Hảo mới phản ứng lại, ý của Lục Cẩn Niên là muốn đi cùng với mình, theo bản năng mở miệng nói:"Không cần......"

Lục Cẩn Niên cũng không chờ cô nói cho hết lời, liền thẳng bước chân, từ từ đi về phía trước đi.

*****

Editor: Xiu Xiu

Kiều An Hảo đứng tại chỗ một hồi, bắt kịp.

Hai người một trước một sau rời đi, trong lúc đó vẫn còn duy trì một khoảng cách không xa không gần.

Dọc theo đường đi, hai người đều cực kỳ im lặng, ai cũng không chủ động mở miệng nói chuyện với ai.

Lúc đi đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ, Lục Cẩn Niên dừng bước, cũng không đi vào, anh nhìn qua cửa sổ kính, thấy Kiều An Hảo đang đứng ở gian hàng đồ dùng hàng ngày cầm mấy gói băng vệ sinh.

Hóa ra là cô đến nguyệt sự, khó trách cần dùng gấp.

Lục Cẩn Niên đợi cho Kiều An Hảo đi đến trước quầy tính tiền, mới đẩy cửa tiến vào, lấy ví tiền ra, chờ cô thu ngân quẹt xong mã, rồi đưa tờ 100 đồng đến.

"Tôi có tiền lẻ..." Kiều An Hảo lấy từ trong ví ra mấy tờ tiền lẻ, vừa định đưa cho cô thu ngân, Lục Cẩn Niên đã nhận lấy tiền thừa mà cô ấy trả lại, mang theo túi mua hàng, đi ra khỏi cửa hàng.

Cùng lúc đó, Kiều An Hảo vẫn theo sau Lục Cẩn Niên như cũ, ngẩng đầu, có thể thấy sự cô đơn từ bóng lưng của anh, ánh mắt không nhịn được nhìn chăm chú một lúc, sau đó mời rời đi.

Bóng đêm rất yên tĩnh, ánh trăng sáng và ánh đèn đường mờ nhạt phảng phất vào nhau cùng một chỗ, rơi vãi đầy trên mặt đất, khiến bóng của hai người bị kéo ra thật là dài.

Đi đến cửa biệt thự của Hứa Gia Mộc, Lục Cẩn Niên dừng bước trước, chờ Kiều An Hảo đến gần, liền đưa túi đồ cho cô.

Kiều An Hảo nhận lấy, nói một tiếng: "Cảm ơn."

Lục Cẩn Niên không nói gì, hai người đứng đối mặt với nhau,

Lục Cẩn Niên biết, tiếp theo mình nên để cho cô đi vào nhà để nghỉ ngơi sớm, nhưng lời nói lại giữ trong miệng rất lâu, thế nào cũng không nói nên lời, tựa như chỉ có vậy, anh mới có thể nán lại ở cùng cô một lúc.

Sự yên tĩnh khiến cho không khí có chút xấu hổ, Kiều An Hảo thấy Lục Cẩn Niên mãi vẫn không có ý định mở miệng, vì thế liền ngẩng đầu, nhìn anh nói: "Tôi đi vào trước."

Lục Cẩn Niên rũ mắt xuống, thật lâu sau mới gật đầu một cái, sau đó mở mắt ra, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ừ, cô đi vào nghỉ ngơi đi."

"Ừhm" Kiều An Hảo khẽ lên tiếng, tay khẽ dùng sức nắm lấy túi đồ, đi qua người anh, vào biệt thự.

Lục Cẩn Niên đứng ở cửa lớn, nhìn Kiều An Hảo đi vào nhà, mới đưa tầm mắt trở về, anh ngẩng đầu, nhìn ánh trăng, sau đó bước tiếp về phía biệt thự của mình, đi được hai bước, Lục Cẩn Niên nghĩ đến gì đó, lại đột nhiên quay người, trở lại cửa hàng tiện lợi.

Nguyệt sự tới trước, không có sự báo trước, lại có chút không thoải mái, hiện giờ, lại cảm thấy dưới bụng trướng lên, mang theo sự lẩm nhẩm đau, cũng không biết có phải do vừa rồi giặt đồ dơ, tay chân hơi lạnh.

Kiều An Hảo phơi đồ ở ban công, đang chuẩn bị lên giường đi ngủ, lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Kiều An Hảo xuống lầu, đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, lại không thấy có ai, đáy lòng vừa nghi ngờ vừa sợ hãi, do dự một hồi, nhưng vẫn kéo cửa ra, lại thấy sân trước nhà trống không.

Kiều An Hảo nhíu mày, đang buồn bực hết sức, lại thấy trước cửa có một chiếc túi lớn.

*****

Editor: Meitu

Kiều An Hảo nhíu mày, đang buồn bực hết sức, lại thấy trước cửa có một cái túi.

Kiều An Hảo không rõ trong túi có gì, có hơi sợ là đêm hôm khuya khoắc ai tới quậy phá, cho nên ngẩng đầu lên, lại quét một vòng biệt thự, do dự thật lâu, mới ngồi xổm người xuống nhìn nhìn túi, mượn ánh đèn trên tường mà nhìn vào, Kiều An Hảo thấy rõ đây là túi mua đồ mình vừa đi qua cửa hàng tiện lợi.

Kiều An Hảo cẩn thận mở ra xem đồ vật bên trong túi, mơ hồ thấy bên trong có hộp dán nhãn, lúc này mới buông lỏng người, hai tay vội vội vàng vàng xé túi, lấy đồ vật bên trong ra.

Hai hộp trà gừng đường đỏ, một túi chườm nóng, còn có ba túi táo đỏ... Những vật này là để chuẩn bị cho phụ nữ đến kỳ kinh, nhất là đường đỏ trà gừng, có thể làm giảm đau đớn.

Nhưng tối nay cô vừa bị kinh nguyệt, mà cô đến kỳ, cũng không có nói với ai, sẽ là ai...

Trong đầu Kiều An Hảo hiện ra ba người có khả năng "Đưa tới?" Vẫn chưa rõ ràng, đầu của cô liền nhìn về phía biệt thự của Lục Cẩn Niên.

Xe của Lục Cẩn Niên, đang lái vào trong biệt thự của anh, đèn xe sáng chói mắt, lúc dừng xe, đầu xe vừa vặn nhắm ngay biệt thự của Hứa Gia Mộc, Kiều An Hảo không mở mắt được, không nhịn được giơ tay lên che lại, vẫn đợi đến đèn xe tắt, cô mới buông tay xuống.

Biệt thự đối diện không có sáng đèn, Kiều An Hảo cũng không thấy rõ, chẳng qua là mơ hồ nghe tiếng mở cửa, sau đó biệt thự bên cạnh sáng đèn lên, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, khiến một mảnh sân sáng ngời.

Kiều An Hảo nhìn chằm chằm đèn sáng phòng một lát, mới thu hồi tầm mắt, sau đó cúi đầu, nhìn đồ vật trong túi, trong nháy mắt đáy lòng đã hiểu, những vật này là Lục Cẩn Niên mua được, đặt ở cửa.

Thật ra thì rất dễ dàng xác định, tối nay chỉ có một mình anh, biết cô tới kỳ kinh nguyệt, nói vậy đúng lúc cô trở về nhà, anh lại quay trở lại cửa hàng tiện lợi, mua những thứ đồ này đưa tới.

Tâm tình Kiều An Hảo trở nên xúc động, cô đứng hồi lâu, mới lấy những thứ kia đặt lại vào trong túi, sau đó cầm lên đứng dậy, trở vaò trong nhà, lúc đóng cửa, cô còn quay đầu nhìn ánh đèn sáng tỏ trong biệt thự cách vách.

Kiều An Hảo trở lại phòng ngủ, mở trà gừng đường đỏ, dùng nước sôi pha, trong nháy mắt mùi trà gừng ngập cả phòng.

Kiều An Hảo ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm làn khói nóng lượn lờ bốc lên từ trà gừng đường đỏ, tâm tình trở nên càng thêm phức tạp.

Cô biết, Lục Cẩn Niên đến cửa hàng tiện lợi, là bởi vì lo lắng cho cô, cô cũng biết, anh mua đồ đưa tới đây, là quan tâm cô.

Nhưng mà cô không hiểu, rốt cuộc Lục Cẩn Niên thật lòng quan tâm với cô, là dụng ý gì, là bởi vì lấy đi con của cô, trong lòng dằn vặt, nên muốn chuộc tội sao?

Người này rất khó hiểu, biết rất rõ ràng hai người không thể nào ở cùng một chỗ, nhưng khi anh đối xử tốt với bạn, bạn sẽ không có cách nào từ chối được.

Giống như là cô và Lục Cẩn Niên, anh lấy đi con của cô, cô quyết định không yêu anh nữa, cũng cố gắng khiến bản thân quên anh, nhưng tối nay thấy anh hành động như vậy, đáy lòng cô không nhịn được mà tràn đầy xúc động.

*****

Hôm sau Lục Cẩn Niên đến công ty sớm như ngày thường, lúc lái xe đi qua biệt thự Hứa Gia Mộc, anh còn cố ý giảm tốc độ xe chậm lại, nhìn xuyên qua cửa kính xe, thấy ánh vàng rực rỡ trên nóc nhà.

Bởi vì hôm qua có thể nói được hai ba câu với Kiều An Hảo, nên hôm nay Lục Cẩn Niên coi như là không tệ, lúc xử lý xong công vụ, còn nắm một ly cà phê đứng gần cửa sổ ở văn phòng, đưa đối thoại tối hôm qua của mình và Kiều An Hảo, một chữ một chút ở trong đầu hồi tưởng lại vài lần.

Kỳ thật đối thoại tối hôm qua, căn bản không có hàm nghĩa đặc biệt gì, nhưng mà nghĩ đến cuối cùng, khóe môi của anh vẫn hơi hơi cong lên.

Thậm chí ở trong lòng cảm thấy, đường từ biệt thự đi về phía cửa Cẩm Tú Viên không biết anh đã đi bao nhiêu lần bây giờ lại trở nên có chút dễ thương.

Lục Cẩn Niên suy nghĩ thật kỹ, lúc cúi đầu uống cà phê, truyền đến một tiếng đập cửa ở ban công, Lục Cẩn Niên nuốt cà phê trong miệng, giọng điệu thực bình tĩnh lãnh đạm:"Tiến vào."

Cửa bị mở ra, là trợ lý, trong tay cầm một phần văn kiện:"Lục tổng, cái này cần ngài ký cái tên."

Lục Cẩn Niên xoay người đi đến trước bàn làm việc, buông cà phê xuống, tiếp nhận văn kiện lật hai trang giấy, rút ra cái bút ký tên, ký danh, rồi đưa văn kiện cho trợ lý.

Hai tay trợ lý tiếp nhận văn kiện, còn nói:"Nga, đúng rồi, Lục tổng, còn có một sự kiện, chính là lúc trước ngài sắp xếp hoạt động nghệ thuật kia giúp Kiều tiểu thư, đài truyền hình liên hệ, nói ngày mùng 9 tháng này sẽ thu, nếu ngài không có gì ý kiến gì, tôi liền phái người thông báo cho Kiều tiểu thư, để cho cô ấy chuẩn bị trước."

"Uh......" Lục Cẩn Niên tự nhiên lên tiếng, lúc trợ lý cầm văn kiện xoay người rời đi, anh mới bất chợt mở miệng:"Để cho."

Trợ lý có chút khó hiểu dừng lại bước chân, hồi đầu:"Lục tổng, ngài còn căn dặn gì sao?"

Lục Cẩn Niên dừng lại một lát, mới mở miệng nói:"Để tôi đến thông báo cho cô ấy."

Lúc ban đầu trợ lý không có kịp phản ứng lại, sửng sốt một giây, mới hiểu được Lục Cẩn Niên ám chỉ là cái gì, lập tức gật đầu, cung kính nói:"Đã biết, Lục tổng."

Lục Cẩn Niên chờ trợ lý rời đi, mang theo văn kiệt, mới cầm lấy di động trên bàn, hơn hai mươi ngày nay, bản thân xem rất nhiều lần, nhưng lại thủy chung không có gọi cho mười con số kia.

-

Ngày đầu tiên của kinh nguyệt, thật không thoải mái, Kiều An Hảo luôn luôn nằm trên giường đến giữa trưa mới đứng lên.

Trong biệt thự của Hứa Gia Mộc, có trang bị một loại rạp chiếu phim gia đình loại nhỏ, ăn xong cơm trưa, Kiều An Hảo nhàm chán, đơn giản tìm một bộ điện ảnh để xem.

Lúc điện ảnh sắp kết thúc, thì Hứa Gia Mộc gọi điện thoại tới, hỏi vì sao tối hôm qua vô duyên vô cớ rời đi, giải thích.

Trong điện thoại, nghe âm thanh của Hứa Gia Mộc có chút khác thường, Kiều An Hảo cũng chưa tới kịp hỏi nhiều, điện thoại liền bị tắt.

Kiều An Hảo đặt điện thoại di động ở trên ghế sa lon, tiếng chuông lại vang lên, Kiều An Hảo còn tưởng rằng là Hứa Gia Mộc vì vừa rồi cô mới nói được một nửa thì đã bị anh ta treo điện thoại nói giải thích, chờ điện thoại vang lên vài tiếng, mới cầm lên, kết quả lại nhìn thoáng trên màn hình thấy tên của Lục Cẩn Niên, vẻ mặt của cô cứng ngắc một chút, sau đó nghe, nhẹ nhàng mà "Uy" một tiếng.

"Là tôi." Âm thanh của Lục Cẩn Niên trong trẻo nhưng lạnh lùng, xuyên qua ống nghe của di động, vững vàng truyền vào trong tai Kiều An Hảo.

Ngón tay Kiều An Hảo dùng sức nắm di động, rất nhẹ "Uh" một tiếng, sau đó giọng điệu khách khí hỏi:"Có chuyện gì sao?"

*****

Editor: Xiu Xiu

Ngữ điệu của Lục Cẩn Niên bất hòa: "Trước tiên an bài cho cô vào tham gia tiết mục giải trí trên radio kia, phải thu lại nhiều lần, cô nên chuẩn bị sẵn sàng."

Hóa ra là chuyện công việc... Kiều An Hảo nói: "Tôi biết rồi."

Lục Cẩn Niên ở bên kia điện thoại rơi vào yên tĩnh.

Kiều An Hảo nắm lấy di động, đợi một lúc lại mở miệng: "Còn có việc gì không? Nếu không, thì tôi cúp máy đây."

Ước chừng qua một phút đồng hồ, Lục Cẩn Niên mới "ừm" một tiếng, Kiều An Hảo nói một câu "Tạm biệt", đang chuẩn bị gác điện thoại, giọng nói của anh lại truyền đến: "Kiều Kiều..."

Kiều An Hảo dừng động tác ấn phím lại, không nói gì.

Trong điện thoại liền yên lặng, âm thanh của anh lại vang lên: "Mấy ngày này, em có thấy bất tiện không? Tham gia vào tiết mục giải trí có vẻ rất mệt, có cần tôi báo cho bọn họ một câu, dời lại một thời gian?"

Tối hôm qua khi Lục Cẩn Niên đặt chiếc túi ở trước nhà, tâm tình của Kiều An Hảo lại phức tạp vô cùng, cô rũ lông mi xuống, im lặng một hồi, ngữ điệu vững vàng mở miệng nói: "Không cần, đến lúc đó đã không còn gì rồi."

"Nếu... nếu hôm đó có việc gì, thân thể không thoải mái, thì có thể nói lại với nhân viên công tác."

"Ừhm, tôi biết rồi, cảm ơn anh."

Lục Cẩn Niên chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cướp lấy Kiều An Hảo từ tay Hứa Gia Mộc, cũng không hề mong đợi chuyện cô sẽ thích anh, chỉ là anh không muốn trở lại những tháng ngày anh và cô coi nhau như hai người xa lạ, ngày đêm anh đều nhớ đến, ngày đêm đều bị giày vò trong nỗi cô đơn.

Anh vẫn tìm một cơ hội có thể đến gần cô hơn..., không, là cơ hội có thể nói chuyện với cô...

Thật ra, chuyện Kiều An Hảo tham gia vào tiết mục kia, là người trong công ty nhận, có thể nói với cô, nên anh mới gọi điện.

Nhưng là, Kiều An Hảo chỉ là người mới, lịch trình lại càng ít ỏi, vì có thể để cho bản thân mình được nói với cô mấy câu nên anh mới ý vào vị trí CEO của Hoàn Ảnh mà bố trí cho cô một tiết mục, mượn cơ hội này gọi điện thoại cho cô.

Vừa vặn hơn nửa tháng qua, Lục Cẩn Niên nhận ba chương trình cho Kiều An Hảo, quảng cáo, hoạt động....

Sự bố trí của anh, tất nhiên sẽ khiến cho người của Hoàn Ảnh có chút bất mãn, nhưng anh lại giống như không nhận ra, cố chấp như cũ.

Ngày trước khi bấm máy Khuynh Thành thời gian, Kiều An Hảo muốn vào đoàn làm phim, lại không còn thừa nhân vật nào, Lục Cẩn Niên liền để cô làm nữ thứ, khiến những nữ diễn viên khác đồng loạt phản đối, quậy ầm ĩ một hồi, còn muốn chuyển sang công ty khác.

-

Bộ phim cổ trang mà Kiều An Hảo sắp quay là Thần kiếm, cùng một dạng chế tác với Khuynh thành thời gian.

Đây là lần đầu tiên Kiều An Hảo làm nữ chính, vẫn có chút khẩn trương, nhưng may mà nam chính quen với cô, là bạn trai của Kiều An Hạ - Trình Dạng, cho nên rất nhanh quen dần với tiến độ.

Tống Tương Tư cũng tham gia, nhưng cảnh diễn rất ít.

*****

Editor: Meitu

Ngày đầu cất cánh, không biết Hứa Gia Mộc nảy ra ý nghĩ gì, nhất định muốn đích thân đưa Kiều An Hảo tới đây.

Hứa Gia Mộc đặt vé máy bay, khoang hạng nhất, ba người ngồi ở cùng hàng, nhưng giữa Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc, cách một lối đi.

Trước đó Triệu Manh có tải một bộ phim, đợi đến lúc máy bay cất cánh, Triệu Manh liền mở Ipad, và Kiều An Hảo mỗi người một tai nghe, xem phim.

Hứa Gia Mộc cầm một tờ báo mà nữ tiếp viên hàng không đưa cho, tùy ý lật mấy lần, cuối cùng tầm mắt dừng trên một hình ảnh.

Tống Tương Tư mặc một bộ váy dài màu hồng nhạt, đứng trên thảm đỏ, khẽ nâng cái cằm tinh tế, nở nụ cười xinh đẹp.

Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm tấm hình kia hồi lâu, cuối cùng tâm trạng cũng có chút bất an gập tờ báo lại, nhét vào trong túi tạp chí trong túi trước mặt, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về Kiều An Hảo đang ngồi phía một bên cùng Triệu Manh, kết quả trên màn ảnh Ipad của hai người, lại thấy được khuôn mặt Tống Tương Tư, trong lòng lại rầu rĩ hơn, Hứa Gia Mộc thở một hơi thật dài, chỉnh chỗ ngồi hạ xuống một chút, rồi nhắm hai mắt lại, nhưng trong đầu, lại chậm rãi trở lại hơn nửa tháng trước, mình vừa vào nhà, hung hăng tát Tống Tương Tư một cái vào đêm đó.

Thật ra thì bây giờ suy nghĩ lại, anh hoàn toàn không biết lúc ấy vì sao mà mình lại tát cô, chỉ là anh cảm thấy trong lồng ngực có một sự tức giận, không chỗ nào trút ra, trong đầu cũng còn không có ý thức, nên giơ tay trút xuống.

Một cái tát kia, anh đánh rất đau, bởi vì anh cũng cảm giác được tay mình bị sự đau đớn trong lòng đập ngược lại.

Lúc đó anh cũng hối hận, thậm chí là giây phút đó đáy lòng anh cũng hiện lên một sự hoảng hốt, bản năng anh muốn ngồi xổm người xuống, nói xin lỗi cô.

Nhưng khi anh nhìn về phía cô, đáy mắt cô trong trẻo, một giọt lệ cũng không chảy xuống, vẻ mặt bình tĩnh giống như cái tát kia không có rơi trên mặt cô, thậm chí cô còn ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra từ dưới đất đứng dậy, sửa sang lại quần áo và tóc của mình.

Cô phản ứng như vậy, khiến trong nháy mắt anh cảm thấy người bị tát là anh, không phải là cô.

Hình ảnh đó, cực kỳ giống đêm anh xảy ra tai nạn giao thông.

Đêm đó, tám giờ, anh vội vã đến sân bay đón cô từ Pháp trở về, dẫn cô đi ăn cơm tối, còn tặng một món quà cho cô, trở lại nhà trọ, anh cũng có chút không thể chờ đợi đưa tay đưa vào quần áo của cô, cô giống như trước đây, rất thuận theo, nhưng khi quần áo hai người cũng cởi hết, anh chuẩn bị tiến vào thân thể của cô, cô lại đột nhiên bình tĩnh, lạnh lùng mở miệng, nhìn về phía anh nói một câu: "Gia Mộc, chúng ta chia tay đi."

Lúc ấy đầu óc anh tràn đầy da thịt và sự thân mật với cô, chỉ nghĩ là cô nói giỡn, hôn gò má của cô, không có nói chuyện.

Nhưng mà cô lại vươn tay, đẩy anh ra, nói lại câu nói vừa rồi, tiếp tục lặp lại một lần: "Gia Mộc, chúng ta chia tay đi."

Anh thấy được sự nghiêm túc trong mắt cô, không phải là đang nói đùa, thời đại học, vì cho chữa bệnh cho cha, chạy đến Kim Bích Huy Hoàng bán thân, anh cho 5 vạn đồng cam tâm tình nguyện làm tình nhân, bọn họ dây dưa suốt bảy năm, chưa bao giờ đề cập chuyện tình yêu, vậy mà cô lại nói chia tay với anh.

Cho dù là đến bây giờ, anh cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại tức giận như vậy, cảm thấy giống như tự ái bị người ta dày xéo, không hề nghĩ ngợi, liền nói một câu: "Em dễ dàng vậy sao?"

*****

Uh, so với anh cô biểu hiện còn tiêu sái hơn, ngay cả sinh khí cô đều không có, chỉ lôi kéo chăn đắp lên thân thể của chính mình, gật gật đầu với anh, nói:"Thực xin lỗi a, Hứa thiếu gia, tôi quên, tôi là người phụ nữ được anh mua bởi năm vạn đồng tiền, bất quá chỉ mua 7 năm, coi như là đáng giá chứ, cho nên, Hứa thiếu gia, chúng ta chấm dứt đi."

Cô mở miệng, có thể nói từ trước đến nay, nói anh trong khoảng thời gian ngắn tìm không ra lời nói phản bác, cuối cùng cũng không biết chính mình là đang dỗi, hay là đang đùa giỡn ngoan, liền ném một câu:"Chấm dứt liền chấm dứt, cô nghĩ là tôi hiếm lạ cô, đều đã ngủ với cô 7 năm, đã sớm ngấy!"

Nói xong, anh đã đi xuống giường, mặc quần áo, mở cửa thật mạnh rời đi.

Anh vẫn luôn là loại người ôn hòa, nhưng mà anh không biết, vì cái gì ngày đó bản thân lại nóng nảy như vậy, anh ta đứng ở cửa, phát giác không mang ví tiền của mình, anh tưởng đi vào lấy, cuối cùng lại không lau đi mặt mũi, liền nhắn tin cho một người bạn, nói: Không mang ví tiền.

Anh biết, cô vẫn luôn luôn nhìn bạn bè của anh, nhưng mà đêm hôm đó, anh đợi hồi lâu, đều không có đợi được đáp lại của cô, anh nhịn không được cho phát một cái đoản tin cho cô, không có người tra lời, sau đó anh liền gọi điện thoại, phát hiện mình đã bị cô kéo vào sổ đen.

Vốn chỉ đặt tức giận ở ngực, bây giờ nó lại bắt đầu khuếch trương, anh trực tiếp bấm thang máy xuống lầu, lái xe rời đi.

Anh nhớ rõ tốc độ rời đi của xe anh rất nhanh, lúc ấy trong đầu của anh không hề có ý nghĩ gì, chỉ cảm thấy phẫn nộ, muốn dựa vào tốc độ của xe phát tiết đi ra lửa giận của bản thân.

Lúc ở trên đường giao thông, anh vì tránh né chiếc xe sắp bị xe của mình đâm vào, thật mạnh chuyển động tay lái, xe nhanh chóng đâm vào tường bên cạch đường giao thông..

Lúc trước khi hôn mê, anh còn nghĩ, người phụ nữ tên Tống Tương Tư kia, khi nào thì ở trong thế giới của anh, trở nên lợi hại như vậy? Có thể khiến cho anh xảy ra tai nạn xe cộ? Anh còn muốn biết nếu Tống Tương Tư biết mình sắp chết, có thể khổ sở hay không?

Nhưng mà sự thật chứng minh, người phụ nữ Tống Tương Tư kia, trời sinh không tim không phổi, làm sao sẽ khổ sở đây?

Anh hôn mê suốt chín tháng, lúc tỉnh lại, điện thoại của anh là sạch sẽ, ngay cả một cái đoản tín cô đều không có nhắn cho anh, anh thử gọi một cuộc điện thoại cho cô, nhưng mà anh vẫn ở bên trong sổ đen của cô.

Vừa nghĩ tới những chuyện đã xảy ra, cô nhìn thấy năm ngón tay của anh đỏ bứng nhưng thái độ vẫn thờ ơ, lúc đó anh hoàn toàn không có lý trí, không hề nghĩ ngợi liền bắt lấy cánh tay của cô, mang cô đến phòng ngủ bảy năm của cô và anh, sau đó hung hăng đặt cô nên giường......

Anh thừa nhận, anh đêm đó, rất hung ác suýt nữa giết chết cô, anh muốn đem uất khí chồng chất đáy lòng phát tiết ra, nhưng mà cho dù anh đối đãi với cô như vậy, rõ ràng thân thể cô đau đến run run, nhưng trên mặt của cô vẫn lộ vẻ mặt không chút để ý cười.

Chẳng những tâm tình của anh không có tốt lên, ngược lại tâm tình càng thêm tồi tệ, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, cô đã không còn ở bên cạnh của anh, sau đó anh mới biết được, cô đi Vân Nam chụp hình......

Cô đi cũng không nói với anh một tiếng, anh tự nhiên cũng lười hỏi.

Không phải là giận sao? Xem ai có thể giận quá ai? Cuối cùng, vẫn là anh tới khách sạn...... Bởi vì, ngày mai cô sẽ tham gia nghi thức khởi động máy quay [ thần kiếm ].

-

Máy bay đến Hàng Châu, sau đó từ sân bay Hàng Châu đi về phía khách sạn, đến khách sạn của đoàn phim, đã là tám giờ đêm.

*****

Ngày hôm sau, Thần Kiếm bắt đầu bấm máy, đêm nay đạo diễn cố tình mời mọi người ăn cơm để làm quen với nhau.

Kiều An Hảo đến hơi trễ, lúc đến nơi, mọi người đã bắt đầu ăn.

Bộ phim Thần Kiếm này có một vài người là diễn viên cũng đóng Khuynh thành thời gian, cho nên lúc mọi người vừa thấy cô đi vào, lập tức liền chào hỏi, Trình Dạng còn tự kéo ra một chỗ trống bên cạnh mình, để cho cô ngối.

Kiều An Hảo nhanh chóng đi đến chỗ ngồi trước, uống một chén rượu, nói xin lỗi vì đến muộn, sau đó mới ngồi xuống.

Lục Cẩn Niên cũng ở đó, ngồi ở bên cạnh Kiều An Hảo, nhàn nhã tùy ý dựa vào ghế tựa, một tay đặt lên bàn, cầm lấy chén rượu, ngồi trước một bàn đang nói chuyện phiếm cực lỳ huyên náo, vẻ mặt lại vô cùng lạnh nhạt, không nói được một lời.

Kiều An Hảo là nữ chính, dáng vẻ xinh đẹp, không thiếu người đến kính rượu để nhân cơ hội nói chuyện với cô.

Mỗi lúc như thế, trán anh lại nhăn lại.

Kiều An Hảo đến, ăn chưa đến nửa tiếng, nhưng đã uống đến bảy chén rượu, Lục Cẩn Niên nhìn thấy đạo diễn lại lần nữa muốn kính rượu với cô, nhíu mày lại, sau đó liền để chén rượu trong tay xuống, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng nói: "Ngay mai bảy giờ là bắt đầu bấm máy rồi, sau khi kết thúc, vẫn còn phải di chuyển, ít nhất tám giờ là phải có mặt, nên về sớm một chút nghỉ ngơi đi."

Nói xong, Lục Ảnh đế gọi người phục vụ đến tính tiền.

Lúc này còn chưa đến chín giờ, rất nhiều diễn viên không dễ dàng gì mới có thể ăn cơm cùng với đạo diễn và người đầu tư, cho nên cũng không muốn tan cuộc sớm như vậy, nhưng Lục Cẩn Niên đã lên tiếng, không thể có can đảm nói ra điều gì, cho nên sau cùng chỉ có thể không tình nguyện đứng dậy, cùng đạo diễn nói lời tạm biệt.

Kiều An Hảo đã uống không ít rượu, trước khi rời đi, liền đi vào toilet, cô vừa mới tiến vào phòng riêng bên trong, đã ngồi chồm hổm trên bồn cầu, nghe thấy có người đẩy cửa đi vào, sau đó là tiếng nói chuyện của vài người với nhau

"Nữ chính là ai? Sao tôi lại không có ấn tượng gì cả?"

"Lúc ấy cô đang đi toilet nên không biết, là người đến trễ nhất, Kiều An Hảo, dáng vẻ rất xinh đẹp, từng đóng vai nữ thứ của Khuynh Thành thời gian."

"Hả, diễn cùng với Lục Ảnh đế, gần đây anh ấy tận lực tâng bốc cô ấy, cho cô ấy rất nhiều hoạt động, tất cả đều là những chương trình tốt, trong công ty vì vậy mà có không ít chuyện, có người còn khắc khẩu với Lục Ảnh đế, nghe nói lúc đang họp, Lục Ảnh đế còn chưa nói câu gì, mọi người đã kháng nghị gay gắt, đến sau cùng, Lục Ảnh đế chỉ nói một câu, tôi chính là muốn bồi dưỡng cô ấy, các người có việc gì không? Sau đó quăng người rời đi, cuối cùng cho Kiều An Hảo đóng vai nữ chính, mọi người trong công ty đều sợ đến mức không ai dám nói gì nữa."

"Nói ra chuyện này, tôi lại nhớ đến một chuyện, vốn dĩ Thần Kiếm là lấy bối cảnh ở Lệ Giang, về sau đổi thành Giang Tây, nhưng hình như vì có người trong đoàn làm phim không chịu được khí hậu ở đó, Lục Ảnh đế liền tìm đạo diễn điều chỉnh lại, các cô nói xem, người kia chắc không phải là Kiều An Hảo chứ?"

"Còn có một chuyện, các cô không biết đâu, lúc bộ phim này đưa ra yêu cầu tuyển diễn viên, dáng người không sai khác của Kiều An Hảo là bao, hình như chỉ yêu cầu thêm có chút linh hoạt, vì cảnh đánh võ sẽ có người thế thân.

"Đây là đãi ngộ của ngôi sao lớn, tuy Kiều An Hảo có năng lực, nhưng dù sao vẫn chỉ là người mới..."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-100)