Đưa quà sinh nhật cho anh nhé (2)
← Ch.028 | Ch.030 → |
"Hạ Hạ, sao thế?" Trình Dạng nằm bên cạnh Kiều An Hạ, bị cô làm tỉnh giấc, vè mặt auan tâm hỏi.
Kiều An Hảo liếc mắt nhìn Trình Dạng một cái, ý thức được mình vừa mới trải qua một giấc mơ, thế này mới âm thầm thở ra một hơi, vươn tay, chủ động ôm lấy thắt lưng Trình Dạng, chôn mặt vào trong lồng ngực của anh, nhỏ giọng nói: "Không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi."
Trình Dạng ôm lấy Kiều An Hạ ròi tim một thư thế thoải mái nằm xuống, tay còn dịu dàng vỗ về sau lưng cô:
"Ngủ đi, đừng sợ, có anh ở đây."
Kiều An Hạ không nói gì, lại tăng thêm lực ôm lấy thắt lưng của anh.
Trong đêm tối, lại một lần nữa im lặng, Kiều An Hạ cảm giác được sức lực phía sau lưng mình dần dần biến mất, hô hấp của người đàn ông cũng trở nên đều đặn dài lâu, cô biết anh đã ngủ say, nhưng cô lại có chút khốn đốn.
Kiều An Hạ mờ to mắt, nhìn Trình Dạng đang ngủ say trong chốc lát, sau đó lặng lẽ dịch chuyển tay của anh đang đặt trên người mình ra, xốc chăn lên, xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.
Kiều An Hảo đi đến phòng bếp, cầm một chia Rio ướp lạnh, mở ra, uống một ngụm, sau đó đi ra ngoài ban công, nhìn màn đêm yên tĩnh đã rã rời ánh đèn, lại nghĩ đến giấc mơ vừa rồi.
Trong mơ, Kiều An Hảo đã biết chuyện cô từng làm sai, dùng ánh mắt nóng nảy chĩa về phía cô nói rằng cô đã hủy đi hạnh phúc cả đời của em ấy. Trong mơ, Kiều An Hảo còn vừa khóc vừa nói, em ấy luôn coi cô là người chị tốt nhất trên đời này của em ấy, nhưng tại sao cô lại có thể làm như vậy với em ấy?
Chỉ trích như vậy, phẫn nộ như vậy, thực sự là thật.
Kiều An Hạ không nhịn được nắm chặt chai Rion, cảm giác lạnh lẽo khiến cho tâm trạng bất an của cô bình tĩnh đi một chút.
Từ nhỏ đã lớn lên cùng Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc, ba người luôn như hình với bóng, dường như không bao giờ có bí mật gì cả, nhưng có một việc, Kiều An Hảo biết nhưng Hứa Gia Mộc không biết.
Trước khi tốt nghiệp đại học, cô vẫn là một thiên kim tiểu thư nhà giàu được người khác hâm mộ, có rất nhiều bạn trai đặc sắc, có người là vì xúc động nhất thời, có người là vì cảm thấy có chút kích thích, cũng có người là vì cô thấy cô đơn nên mới đồng ý, nhưng là, cũng không có nghĩa tâm trạng của cô bị lay động.
Một lần gần tới tốt nghiệp, cô qua lại với một người chủ quản của đài phát thanh truyền hình Thượng Hải, dáng vẻ người đó rất cao lớn tuấn tú, giọng nói lại có từ tính và đầy lôi cuốn, nhưng thực sự cuốn hút cô chính là, cảm giác của cô về người này rất cao ngạo, có chút giống với Lục Cẩn Niên.
Lúc đó cô cũng giống như hiện tại, tuy không cam lòng, nhưng lại không muốn ôm hy vọng với Lục Cẩn Niên, ý tưởng ban đầu của cô rất đơn giản, chính là chỉ muốn cùng người đàn ông đó qua lại yêu đương, có lẽ sẽ phần nào biết được cảm giác khi ở cùng một chỗ với Lục Cẩn niên.
Nói như thế nào... Nói ngắn gọn lại, cuối cùng cô cũng có chút động lòng, muốn kết hôn với anh ta, nhưng mỗi lần về nhà nhắc chuyện này với cha mẹ, họ luôn kiên quyết phản đối, hơn nữa còn nói cho cô biết một chuyện, đó là cô nhất định phải gả cho Hứa Gia Mộc.
Lúc đó, cô mới biết được, vốn dĩ giữa Kiều gia và Hứa gia đã có hôn ước.
Sản nghiệp của Hứa gia rất lớn, Hứa Gia Mộc lại là con một, cũng xem như là một người chồng tốt đẹp khó gặp.
Tuy rằng cha mẹ đối với Kiều An Hảo vẫn rất tốt, nhưng đụng chạm tới loại chuyện tốt đẹp này, thì vẫn luôn nghĩ đến con gái của mình trước tiên.
*****
Editor: Meitu
Tất cả cha mẹ, đều cho rằng quyết định của mình là vì tốt cho con cái, Kiều An Hạ cố gắng thuyết phục cha mẹ của mình, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, ngoài ra cô và người con trai Thượng Hải đó cũng chia tay.
Kiều An Hạ vẫn luôn xem Hứa Gia Mộc như bạn bè, không hề có tình cảm nam nữ, mà cô lại không phản kháng được cha mẹ của mình, thật sự có hơi lo lắng cuối cùng mình sẽ bị ép gả cho Hứa Gia Mộc.
Kiều An Hạ vẫn luôn cảm thấy vấn đề này phức tạp, thậm chí cô cũng nghĩ tới việc du học, dùng cách hơn mười năm cũng không trở lại để trốn tránh đám hỏi, suy nghĩ vẫn chưa hoàn toàn được áp dụng, nhưng trong lúc vô tình, nghe trộm được một đoạn đối thoại.
Đó là một ngày đầu hè sau giữa trưa, cho dù qua nhiều năm như vậy, cô vẫn nhớ rất rõ, ngày hôm đó thời tiết thật đẹp, trời xanh mây trắng, gió thổi nhè nhẹ.
Hôm đó người giúp việc đang quét dọn gian phòng của cô, cô đang cần đi phòng vệ sinh gấp, nên mượn phòng vệ sinh của Kiều An Hảo, lúc ấy đầu năm mới có ra mắt một loại phần mềm có thể ghi âm bài hát, đúng lúc cô cũng đang say mê, cho nên lúc đi vệ sinh, liền mở điện thoại di động ra chuẩn bị ghi âm bài hát, kết quả là nghe ngoài cửa truyền đến giọng nói của Kiều An Hảo: "Gia Mộc, tớ cần cậu giúp một chuyện, chẳng qua cậu phải giúp tớ giữ bí mật."
Trời sinh bản tính con người luôn tò mò, lúc cô nghe thấy câu nói đó, nhất thời quên mất chuyện mình cần làm, ngược lại đứng lên từ bồn cầu, dán tai vào cửa phòng vệ sinh, nghe trộm, sau đó cô nghe rõ ràng cuộc đối thoại của Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc, biết, Kiều An Hảo tìm Hứa Gia Mộc tới đây, là giúp cô xem xét một lá thư tình.
Nội dung lá thư tình đó, viết thật sự rất đẹp, những câu triền miên, chữ chữ thâm tình.
Hứa Gia Mộc là đại thiếu gia, ngược lại ít khi nghiêm túc, tuy tức giận chờ Kiều An Hảo đọc thư tình xong, nhưng vô cùng nghiêm túc nói ra lời đề nghị cho Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo cũng tiếp thu đề nghị của Hứa Gia Mộc, vừa vui mừng nói cảm ơn với Hứa Gia Mộc, vừa hào phóng thực hiện lời hứa lúc ban đầu tìm Hứa Gia Mộc xem xét thư tình, mời Hứa Gia Mộc ăn kem ly, vì vậy hai người nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.
Chờ đến lúc bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, Kiều An Hạ mới phục hồi tinh thần lại, trong đầu vừa nghĩ đến người Kiều An Hảo thích là ai, vừa mở cửa phòng vệ sinh, trở về phòng ngủ của mình, đợi đến lúc tính tò mò của cô phục hồi lại, mới phát hiện tay của mình vẫn còn bấm trạng thái ghi âm, cô vừa chuẩn bị hủy bỏ ghi âm, trong lúc bất chợt trong đầu thoáng hiện một ý tưởng, cô do dự một lát, bèn giữ lại đoạn ghi âm kia, sau đó lặp lại một lần, lúc nghe cuộc nói chuyện của Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc, trong đầu nảy ra một suy nghĩ.
Cô lập tức chạy đến trước bàn, mở máy tính của mình ra, chép đoạn ghi âm kia vào, cắt những nội dung không quan trọng ra, chẳng qua là giữ lại một đoạn nội dung rõ ràng khiến người ta nhận ra sự mập mờ trong cuộc đối thoại, sau đó chép lại vào trong bút ghi âm mà cha cô tặng năm ngoái, đến nhà họ Hứa.
Cô biết, Hứa Gia Mộc đi ăn kem ly với Kiều An Hảo, nhưng vẫn giả vờ không biết muốn tìm Hứa Gia Mộc, cuối cùng biết được Hứa Gia Mộc không có ở nhà, đi tới trước mặt Hàn Như Sơ, nói muốn cho bà nghe một bài hát mới nhất.
Hàn Như Sơ tự nhiên sẽ đồng ý, chẳng qua là tay cô ta bấm bút ghi âm, không phải là bài hát, mà là đoạn ghi âm đã bị mình chỉnh sửa.
*****
Tất nhiên Hàn Như Sơ sẽ đồng ý, nhưng khi ngón tay cô bấm nút mở bút ghi âm, truyền ra không phải là bài hát, ngược lại đó chính đoạn ghi âm bị chính mình sử dùng bút ghi âm ghi lại kia.
Sau đó cô giả vờ lo lắng hoảng sợ, tắt máy ghi âm đi, nhưng Hàn Như Sơ đã nghe thấy toàn bộ phần đối thoại, còn yêu cầu cô phát đoạn ghi âm kia Nát mặt cô vẫn cực kỳ khẩn trương, ngồi ở bên cạnh Hàn Như Sơ đợi đến khi đoạn đối thoại trong chiếc bút ghi âm kết thúc, cô mới thận trọng mở miệng nói với Hàn Như Sơ: "Dì Hứa, dì trăm ngàn lần đừng để cho Gia Mộc và Kiều Kiều biết, dì có biết chuyện hai người bọn họ yêu nhau, bọn họ nói qua cho cháu biết, muốn cháu giữ bí mật." Lúc nghĩ tới đây, Kiều An Hạ đột nhiên giơ tay lên, uống một hơi cạn sạch RIO đang cầm trong tay.
Hiện giờ, ai cũng không thay đổi được đám cưới này, hôn nhân là sự hợp tác tốt nhất, cô vì chuyện riêng tư của bản thân, đành phải bán đứng hạnh phúc cả đời của Kiều An Hảo.
Cô biết Hàn Như Sơ yêu con trai như mạng sống của mình, cho nên mới cố ý diễn một màn kịch như vậy cho Hàn Như Sơ xem, khiến bà thật sự nghĩ rằng con trai mình và Kiều An Hảo là thật tâm yêu nhau.
Khoảng hai tuần sau, trong lúc vô ý, cô nghe lén được ba mẹ mình đang nói chuyện phiếm, mới biết lúc đầu người con dâu mà Hàn Như Sơ muốn là Kiều An Hảo, chứ không phải là Kiều An Hạ.
Trong khoảnh khắc đó, cô biết, nguyện vọng của mình đã thành hiện thực.
Nhưng là, sau khi nguyện vọng của bản thân được toại nguyện, bắt đầu từ lúc đó, trở nên áy náy bất an, ban đêm thường mơ thấy ánh mắt oán hận của Kiều An Hảo, có thể là bởi vì muốn sửa chữa sai lầm của lúc trước, cũng có thể là vì muốn để cho lòng mình thanh thản một chút, cho nên từ đó về sau, cô đều cố gắng đối tốt với Kiều An Hảo.
Mãi đến buổi chiều hôm kia, cô biết Kiều An Hảo đã kết hôn với Hứa Gia Mộc, nhưng lại vẫn dây dưa không rõ với Lục Cẩn Niên.
Sau đó, cô liền cầm chiếc bút ghi âm mà bản thân vẫn mang theo trên người, lẳng lặng không một tiếng động đặt ở trên xe của Lục Cần Niên.
Nguyên nhận cô làm như vậy rất đơn giản, là để cho Lục Cẩn Niên biết, Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc thật lòng yêu nhau, cho dù anh ta có yêu Kiều An Hảo bao nhiêu, quan tâm nhiều đến Kiều An Hảo, thì nhất định cũng không có kết quả gì, nên quên nó đi! Bởi vì cô không thể trơ mắt nhìn Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên làm việc sai trái ở sau lưng Hứa Gia Mộc, đợi đến ngày sự việc bị bại lộ, chỉ có Kiều An Hảo là bị nhục mạ, bị chỉ trích! Năm năm trước, cô làm sai rất nhiều chuyện, đã thực sự muốn xin lỗi Kiều An Hảo một lần.
Hiện tại, cô muốn bản thân cố gắng hết sức đi bảo vệ Kiều An Hảo thật tốt, không để cho em ấy chịu oan ức.
- Một tay Kiều An Hảo cầm chìa khóa, một tay cầm hộp quà màu xanh da trời, đứng trước cửa thư phòng, hít một hơi thật sâu.
Cô đã từng tặng qua quà sinh nhật rất nhiều lần nhưng là không có lần nào hồi hộp như lần này! Kiều An Hảo giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi đợi một lúc lâu, không có nghe thấy động tĩnh từ bên trong thư phòng truyền ra, lúc này mới cầm chìa khóa, mở khóa, sau đó vặn một nửa vòng tay nắm cửa, đẩy cửa ra một khe hở.
Có mùi khói dầy đặc gay mũi, chính diện thổi tới, Kiều An Hảo bị sặc ho khan một chút, may mà cô phản ứng kịp bụm miệng đúng lúc, đầu ngó vào trước dò xét, hai con ngươi tối đen di chuyển hai lần, Lục Cẩn Niên đang nhắm mắt đưa lưng về phía cửa sổ.
Thế đứng của anh thẳng tắp, xung quanh mặt đất, rơi rụng rất nhiều tàn thuốc lá.
Mới chỉ một lúc, mà anh đã hút nhiều thuốc lá như vậy? Kiều An Hảo nhíu mày, cố lấy dũng khí bước vào trong gian phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước từng bước nhỏ, từ từ đến bên người Lục Cẩn Niên.
*****
Đợi Kiều An Hảo đến gần, cô mới nhìn rõ, người đàn ông một tay kẹp điếu thuốc lá, một tay cầm một chiếc bút, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cây bút, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Kiều An Hảo cắn cắn môi dưới, đến gần Lục Cẩn Niên một chút, anh vẫn đang lơ đãng, lúc này mới cảm giác được có người đến gần mình từ phía sau, mạnh mẽ nghiêng đầu, tầm mắt lạnh lẽo liếc qua Kiều An Hảo, sau đó ngay lập tức nhét chiếc bút vào trong túi quần, hỏi một câu: "Ai cho cô vào?"
Đã có một thời gian rất lâu, Lục Cẩn Niên không dùng giọng điệu lạnh lũng như thế này nói chuyện với cô.
Kiều An Hảo không thích ứng kịp hơi run lên một chút, sợ hãi liếc mắt nhìn anh, phát hiện thấy trên mặt anh có chút lạnh lùng dọa người, cả người cô bắt đầu cảm thấy khẩn trương, lại theo bản năng dùng lực nắm chặt hộp quà trong tay, nuốt nước miếng một cái, sau đó nhắm mắt lại, đưa tới trước mắt anh, âm thanh mềm mại nói một câu: "Đưa cho anh."
Nói xong ba chữ kia, Kiều An Hảo mới nhận ra trái tim mình đang nhảy nhót như sắp vượt ra khỏi lồng ngực.
Cô cảm thấy được giờ khắc này, hệt như tâm trạng lúc trước của cô khi vừa mới vô cùng tỉ mỉ viết xong một lá thư tình, bất chấp xa xôi đến Hàng Châu tìm anh, bất an, khẩn trương, kích động, chỉ một phút đồng hồ ngắn ngủi, trong lòng bàn tay của cô đều đã ướt sũng mồ hôi.
Lục Cẩn Niên lại hờ hững quay đầu đi, nhìn thoáng qua bàn tay trắng trẻo của cô đang cầm chiếc hộp màu lam kia, hơi nhăn trán, ánh mắt khó hiều đặt ở gương mặt cô, vẫn không hề vươn tay ra nhận lấy.
Kiều An Hảo cũng không biết qua bao lâu, tay cô cũng có chút tê mỏi, nhưng trong lòng vẫn co quắp không chịu từ bỏ, không nhịn được nâng lên mí mắt. nhìn thoáng qua anh, phát hiện ánh mắt anh thâm trầm rét lạnh, giống như băng tuyết ngàn năm không tan, nhìn thẳng cô, ngón tay cầm hộp quà của cô cũng run rẩy, theo bản năng lui về phía sau một bước mới nhỏ giọng nói một câu: "Sinh nhật vui vẻ."
Âm thanh của Kiều An Hảo rất thấp, nhưng lại truyền vào tai anh vô cùng rõ ràng.
Hai bên gò má tinh xảo lạnh lùng, trong nháy mắt sửng sốt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, có chút kinh ngạc, như là anh rất khó để xác định, qua một lúc lâu sau, mới nhàn nhạt mở miệng, hỏi lại một câu: "Cô nói gì?"
Từ khi anh về nhà đến giờ, đây là câu nói đầu tiên anh muốn nói, tuy chỉ có bốn chữ, nhưng lại khiến cho cả người cô buông lỏng xuống.
Lá gan của cô cũng lớn hơn một chút, ngẩng đầu lền, nhìn khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ của anh, lập lại lời nói vừa rồi một lần nữa: "Sinh nhật vui vẻ."
Dừng một lúc, cô lại mở miệng nói thêm hai chữ: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ!"
Hai câu "sinh nhật vui vẻ" liên tục của cô, giúp Lục Cẩn Niên xác định mình không nghe nhầm.
Sinh nhật vui vẻ... chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng đối với anh lại xa lạ như thế.
Cẩn thận tính kỹ một phen, lần trước gần đây nhất anh nghe thấy bốn chữ như thế, đã là mười bảy mười tám năm, rất lâu rồi?
Lục Cẩn Niên muốn nói gì đó, nhưng yết hầu cứ như đang bị thứ gì đó chặn lại, miệng há to ra, nhưng không cách nào phát ra âm thanh.
*****
Editor: Meitu
Lục Cẩn Niên muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy cổ họng giống như bị vật gì chặn lại, há miệng, nhưng không cách nào nói ra điều gì, anh nhìn chằm chằm Kiều An Hảo hồi lâu, mới cố gắng ngăn chặn Kiều An Hảo liên tục nói ba câu "Sinh nhật vui vẻ", ngay cả như vậy, anh cố ý nói giọng lạnh lùng, còn mang theo sự rét run: "Làm sao cô biết, hôm nay là sinh nhật tôi?"
Ặc... Chỉ muốn tặng quà sinh nhật cho anh, cho anh một bất ngờ, lại nhớ ra mình nghe trộm được sinh nhật của anh.
Sắc mặt Kiều An Hảo hơi ửng đỏ, cắn cắn môi, môi có hơi lúng túng, nhưng vẫn bình tĩnh mở miệng nói: "Ngày hôm trước tôi lên lầu gọi anh xuống ăn, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của anh và trợ lý..."
Kiều An Hảo nói tới chỗ này, nâng lên ánh mắt quan sát vẻ mặt Lục Cẩn Niên, phát hiện cũng không có sự thay đổi gì lớn, lúc này mới lấy hết dũng khí còn dư lại nói tiếp: "Sau đó, tôi cũng biết sinh nhật của anh."
Âm lượng Kiều An Hảo nói những lời này, càng ngày càng nhỏ, đến chữ cuối cùng, thì không còn nghe nữa, nhưng mà Lục Cẩn Niên lại nghe rõ ý của cô.
Thì ra lúc trợ lý của anh oán trách sinh nhật của anh là thứ sáu, cô đứng ở ngoài thư phòng nghe thấy.
Lần đầu tiên Lục Cẩn Niên cảm giác mình có một trợ lý nhiều chuyện thật sự là chuyện không ổn.
Kiều An Hảo không nghe thấy giọng của Lục Cẩn Niên, lần nữa nâng lên mí mắt len lén liếc nhìn Lục Cẩn Niên.
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên không có biểu cảm gì, sâu trong đôi mắt dường như có điều gì rối loạn, nhưng lại giống như không có gì cả.
Kiều An Hảo có chút đoán không ra ý nghĩa sâu xa vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Cẩn Niên, rốt cuộc có vui hay không, vì vậy mang theo vài phần lấy lòng nâng cao hộp quà trong tay, mở miệng khoe nói: "Đây là quà sinh nhật của anh, là buổi chiều hôm trước đi dạo phố với Hạ Hạ chọn."
Lục Cẩn Niên nhẹ nháy mắt, con ngươi đen nhánh yên tĩnh đưa mắt nhìn Kiều An Hảo, sau đó mới vươn tay, cầm lên hộp quà trong tay Kiều An Hảo.
Không có ai chú ý tới, đầu ngón tay của anh hơi run rẩy.
Giống như cố gắng khống chế tâm trạng của mình, Lục Cẩn Niên lên tiếng, dò hỏi một câu: "Là quà gì?"
Kiều An Hảo nghe thấy Lục Cẩn Niên hỏi như vậy, hoàn toàn yên tâm, nhìn gương mặt anh hơi giãn ra, tâm tình cũng vui sướng theo, khéo léo nói: "Muốn biết là quà gì, mở ra xem mới có ý nghĩa."
"Là sao?" Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng hỏi ngược một câu, ngón tay thon dài, mở ra cái nơ đính bên ngoài, sau đó mở giấy gói ra, lộ ra một cái hộp bằng vàng, mở ra, bên trong đặt một cái kẹp cà vạt tinh xảo.
Ánh đèn trong phòng chiếu xuống, phía trên được khảm nạm, phản xạ ra ánh sáng chói mắt, kích thích ánh mắt của Lục Cẩn Niên, đáy mắt không khỏi có hơi nóng lên.
Trước kia anh và mẹ ở chung một chỗ, điều kiện cuộc sống cũng không tốt, làm gì có dư tiền mua quà cho anh? Thậm chí ngay cả bánh ngọt, đều là mẹ anh đi làm trong hộp đêm len lén mang về, đại khái coi như là quà sinh nhật cho anh.
Sau khi mẹ anh qua đời, sinh nhật anh không có người nhớ, cho nên ngay cả chính anh cũng không thèm để ý.
Nhưng anh không nghĩ tới, sẽ có một ngày thế này, anh sẽ nhận được một món quà tinh xảo và động lòng người như vậy.
*****
Lúc này Lục Cẩn Hiên cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, tư thế lạnh nhạt mà đẹp đẽ đứng tại chỗ, ánh mắt dừng lại ở cái kẹp cravate kia, giống như hình ảnh bị dừng lại, qua rất lâu, mới ngẩng đầu, giọng điệu hơi khô khốc nói một tiếng với Kiều An Hảo: "Cảm ơn."
Kiều An Hảo mỉm cười, dưới ánh sáng chiếu xuống từ đèn trong phòng, dáng vẻ đáng yêu dịu dàng càng trở nên nổi bật: "Tôi không biết anh thích món quà như thế nào, cho nên đã dựa theo sở thích của bản thân, chọn lựa cho anh, cũng không biết anh có thích không."
"Thích." Lục Cẩn Niên trả lời không chút do dự, hai mắt anh nhìn chằm chằm chiếc kẹp cravat trong hộp, sau đó cẩn thận đậy nắp hộp lại, lại mở miệng nói: "Cực kỳ thích."
Kiều An Hảo tiếp tục cười, đến đây mặt mày đều đã để lộ ra một tia vui mừng.
Năm ngón tay của Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng vuốt ve hộp quà, nhìn chằm chằm hai gò má tươi cười như hoa của Kiều An Hảo, sự lạnh nhạt giữa hai hàng lông mày giảm đi rất nhiều, từ trước tới nay anh không thích để lộ tâm sự của mình ra với người ngoài, bỗng dưng mở miệng nhẹ nhàng nói ra một câu:
"Đã rất nhiều năm tôi không được nhận quà sinh nhật rồi."
Chỉ một câu đơn giản, nhưng lại khiến cho vẻ mặt tươi cười của Kiều An
Hảo dần dần biến mất, trong đầu cô nghĩ tới khi bản thân đứng ở cửa thư phòng ngày đó, nghe lén được một câu nói kia của Lục Cần Niên: "Hơn nữa, sinh nhật của tôi cũng không có gì đáng trải qua." vẻ mặt khi đó, giống như bây giờ, giọng điệu tuy lạnh lùng, nhưng vẫn lộ ra một chút đau thương.
Trong trí nhớ của cô, mỗi lần vào sinh nhật của Hứa Gia Mộc, Lục Cẩn
Niên đều sẽ tham dự, nhưng lại chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho chính mình,
Kiều An Hảo nhịn không được hỏi lên nghi hoặc ở đáy lòng mình: "Anh không tổ chức qua sinh nhật sao?"
"Uhm." Lục Cần Niên không có há miệng, chỉ ngâm một tiếng, âm thanh từ trọng miệng phát ra, qua một hồi, anh mới từ từ mở miệng nói: "Từ sau khi mẹ qua đời, thì cũng không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa."
Lục Cẩn Niên nói những lời này rất nhẹ nhàng, nhưng mà Kiều An Hảo không biết như thế nào, lại cảm nhận được một tấm lòng bị tổn thương sâu sắc.
Cô biết Lục Cẩn Niện và Hứa Gia Mộc là hai anh em cùng cha khác mẹ, cũng biết mẹ của Lục Cần Niên qua đời sớm, nhưng trừ những điều đó ra, những việc khác cô không biết rõ.
Cho dù Hứa Gia Mộc không biết có cùng ngày sinh nhật với Lục Cẩn Niên, nhưng chẳng lẽ bác Hứa là ba của bọn họ cũng không biết... Cho dù là con riêng, nhưng mà cũng là con của bác trai, dù không được tổ chức sinh nhật linh đình rầm rộ như Hứa Gia Mộc, thì một món quà một câu chúc mừng cơ bản nhất, hẳn là phải có?
Kiều An Hảo giật giật môi, mở miệng: "Thế còn bác Hứa?Bác cũng không tổ chức sinh nhật cho anh sao?"
Trong nháy mắt, sắc mặt của Lục Cẩn Niên trở nên nghiêm túc, đáy mắt dâng nên một tầng tàn bạo.
Kiều An Hảo ngẩn người, bây giờ mới ý thức được vừa rồi mình nói sai, đáy lòng lo lắng không yên, cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng mở miệng, vừa chuẩn bị lên tiếng nói "Thực xin lỗi", nhưng mà chỉ mới nói được một chữ "Thực",
Lục Cẩn Niên với vẻ mặt lạnh như băng, lại chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm bầu trời ban đêm qua cửa sổ sát ban công, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh giống như kể lại chuyện của người khác vậy: "So với việc tổ chức sinh nhật cho tôi, ông ta càng không hi vọng tôi không có ngày sinh nhật hơn."
Anh sinh ra, đối với ba của anh mà nói, là một vết nhơ của ông.
Nếu có thể, ba của anh chắc chắn, không muốn cho anh sinh ra trên thế giới này đi.
*****
Editor: Xiu Xiu
Ngọn lửa đau đớn trong thâm tâm cô, càng trở lên bùng cháy mãnh liệt.
Một loại đau nhức không nói thành lời, quay cuồng trong cơ thể cô, mạnh mẽ vọt lên tới tận yết hầu, khiến cô không nói được gì.
Lục Cẩn Niên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khóe môi vẽ ra một nụ cười nhạt, nhưng lại vô cùng châm biếm, có chút không để ý mở miệng nói: "Thế nhưng, cũng không có gì, thói quen rồi."
Thói quen rồi.
Ba chữ ngắn gọn, triệt để đánh vào người Kiều An Hảo, cô chưa bao giờ biết được người đàn ông cao ngạo mà cô yêu tới tận xương tủy này, còn có một mặt như vậy khiến người ta phải thương tiếc.
Đáy mắt Kiều An Hảo, trong nháy mắt liền che lấp đi một tầng sương mù, cô nhìn hình bóng của Lục Cẩn Niên đứng trước cửa sổ sát đất, cũng không biết dũng khí tới từ đâu, đột nhiên liên thốt lên: "Trước kia chưa từng có sinh nhật cũng không sao, về sau còn có tôi..."
Lục Cẩn Niên mạnh mẽ run rẩy một phen, toàn thân đều cứng đờ.
Bên ngoài nhìn như là đang sóng yên biển lặng, nhưng thực ra tâm trạng hiện giờ của anh đang vô cùng rối loạn.
Kiều An Hảo cố gắng gượng cười, muốn đè ép nước mắt lại: "Nếu anh không chê, sinh nhật anh những năm sau, tôi đều có thể đón cùng anh."
Nếu anh không chê, sinh nhật anh những năm sau, tôi đều có thể đón cùng anh.
Cứ cho là anh biết, người cô ấy thích không phải anh, thật ra cô nói những điều này vốn không mang hàm nghĩa gì khác, nhưng anh vẫn vì một câu nói như vậy mà cảm động biết bao nhiêu, tâm trạng vô cùng thỏa mãn, cảm động.
Yết hầu Lục Cẩn Niên chuyển động lên xuống hai lần, Kiều An hảo cũng không chưa kịp phản ứng, đột nhiên anh liền vươn tay, kéo cổ tay nàng, ôm cô vào trong lòng.
Động tác của anh hơi đột ngột, Kiều An Hảo vẫn còn lơ mơ, đợi đến lúc cô khôi phục lại tinh thần, cả người đã bị anh ôm chặt lấy, đầu dán vào trước ngực anh.
Kiều An Hảo theo bản nặng nhúc nhích đầu một chút, Lục Cẩn Niên lại đột nhiên giơ tay lên, siết chặt vòng eo của cô, tăng thêm một chút lực: "Đừng nhúc nhích!"
Âm thanh của Lục Cẩn Niên phát ra, hai gò má của anh cũng nhẹ nhàng cọ xát với đống tóc tai xù xì của Kiều An Hảo, sau đó dán cánh môi lên tóc cô, ngửi mùi hương trên đó, giọng nói có chút mơ màng: "Đừng nhúc nhích, để tôi ôm em một lúc, chỉ một lúc thôi."
Đáy mắt anh hơi nóng lên, anh chậm rãi buông mí mắt xuống, tiếp tục tăng thêm lực ôm lấy cô.
Mặc kệ người em thích là ai, chỉ mong vào ngày sinh nhật này của anh, em để cho anh ôm một lúc, chỉ một lúc thôi, để anh cảm nhận được ấm áp mà anh chưa bao giờ có, để anh không cô đơn tịch mịch chỉ một lát thôi.
Anh thật sự không muốn lạnh lùng với em như thế, nhưng chỉ khi anh lạnh lùng với em, em mới có thể không nhìn ra được anh đã chật vật như thế nào.
Kiều An Hảo không hề động đậy, chỉ lẳng lặng đứng im cho anh ôm lấy, không biết đã qua bao lâu, Kiều An Hảo lại nhẹ nhàng giơ tay lên, ôm lấy eo của anh.
Bóng đêm ngoài cửa sổ ngày càng đậm hơn, hai người trong phòng lại không hề nói gì với nhau, chỉ im lặng ôm nhau như thế.
Bọn họ đều đã dốc hết sức lực của mình đi yêu đối phương, nhưng lại quên nói với đối phương một câu "wo ai ni"
-
Một đêm kia, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo sóng yên biển lặng ở bên nhau, hai người ôm nhau rất lâu mới tách rời.
*****
Editor: Meitu
Buổi sáng khi Lục Cẩn Niên... tỉnh lại, Kiều An Hảo còn đang ngủ, anh cũng không quấy rầy cô, yên lặng không tiếng động rửa mặt xong, mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị đến công ty.
Lúc đứng trong phòng ngủ, anh liếc mắt nhìn Kiều An Hảo nằm trên giường vẫn còn đang ngủ say, suy nghĩ một chút, cất bước chậm rãi trở về, nhìn chằm chằm dung nhan lúc ngủ của cô, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của cô, giúp cô kéo chăn lại, rồi mới xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Lục Cẩn Niên tìm chìa khóa xe, sờ tới cái hộp trong túi được mình cố ý bỏ vào lúc sáng, ngồi lên xe, anh dừng lại, còn lấy cái kẹp cà vạt trong hộp của Kiều An Hảo tặng, nhìn về phía kính chiếu hậu gắn lên, sau đó mới vô cùng thỏa mãn khởi động xe, rời đi.
Khi Kiều An Hảo thức dậy, đã đến gần mười một giờ trưa, bởi vì tối hôm qua ngủ quá muộn, cả người còn buồn ngủ, chẳng qua chỉ lặng lẽ chợp mắt một cái, liền lật người ôm chăn chuẩn bị tiếp tục ngủ, vậy mà, chỉ mới nhắm mắt lại được nửa tiếng, mới đột nhiên nhớ tới kế hoạch hôm nay của mình, cả người lập tức ngồi dậy trên giường.
Đầu tiên là liếc mắt nhìn thời gian, sau đó vội vàng nhảy xuống giường, rửa mặt, xuống lầu.
Má Trần đã chuẩn bị xong cơm trưa, Kiều An Hảo qua loa lấp đầy bụng, rồi kéo má Trần lên lầu, giúp đỡ mình thổi bong bóng, trang trí cả phòng.
Kiều An Hảo cố ý chuyển giàn hoa trên ban công đi, nhờ mẹ Trần giúp một tay, bày nến lên.
Mặc dù chỉ là bảy chữ đơn giản "Lục Cẩn Niên, sinh nhật vui vẻ", nhưng mà hai người sắp xếp, còn làm đi làm lại phải hai tiếng mới xong.
Trang trí phòng xong, Kiều An Hảo nhìn quanh một vòng, sau đó hết sức hài lòng để cho mẹ Trần ôm những dụng cụ làm bánh kem vào phòng bếp.
Từ nhỏ đến lớn Kiều An Hảo vốn chưa từng nấu một bữa cơm, về phần bánh kem, điều này cũng là lần đầu tiên trong đời cô làm, có hơi vụng về lúng túng, nhưng cũng may có mẹ Trần giúp một tay chỉ vẽ, Kiều An Hảo cũng cố gắng nướng được một cái bánh đơn giản.
Kiều An Hảo chờ bánh kem lạnh xong, lại vẽ hí hoáy bên ngoài, để cho má Trần cắt một ít trái cây, trang trí lên bánh kem, sau đó thấy giữa bánh vẫn còn trống, nên dùng bơ màu đỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo phun ra bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ" này.
Kiều An Hảo liếc mắt nhìn mình đã hoàn thành việc lớn, làm được bánh kem, không biết mùi vị ra sao, nhưng cũng đã cố hết sức, cho nên vô cùng hài lòng cất bánh trong tủ lạnh.
Má Trần vừa cười híp mắt vừa rửa sạch dụng cụ làm bánh, vừa nói: "Cô chủ thật đúng là có lòng, chuẩn bị sự bất ngờ cho cậu chủ như vậy, buổi tối trở về, nhất định cậu chủ sẽ rất vui mừng."
Gương mặt Kiều An Hảo nở nụ cười, mở tủ lạnh ra, lại thưởng thức bánh kem mình đã làm, sau đó mắt cô khẽ đảo quanh, quay đầu, nhìn má Trần nói: "Má Trần, bằng không hôm nay má nghỉ đi? Trưa mai hãy đến."
Má Trần như hiểu ra mở miệng nói: "Đúng đúng, sao tôi lại quên chuyện này, sinh nhật của cậu chủ, dĩ nhiên là thế giới riêng của hai người, tôi cũng không thể ở lại đây làm kỳ đà cản mũi, để tôi thu dọn xong sẽ đi ngay."
Kiều An Hảo có hơi xấu hổ cười: "Cảm ơn má Trần."
Má Trần khoát tay, nhanh nhẹn dọn dẹp xong, nói tạm biệt Kiều An Hảo rồi hớn hở về nhà.
*****
Kiều An Hảo đợi má Trần đi rồi, mới ý thức được đã tới 5 giờ, thời gian đến tiệc sinh nhật của Hứa Gia Mộc, còn khoảng hai giờ, cô vội vã chạy lên lầu, tắm rửa trang điểm.
- Bởi vì buổi tối phải tham gia tiệc sinh nhật của Hứa Gia Mộc, cho nên trợ lý đã sắp xếp lịch của Lục Cẩn Niên sau bốn giờ chiều tất cả đều trống rỗng, điều này khiến cho buổi sáng Lục Cẩn Niên vừa đến công ty, liền hết sức bận rộn, ngay cả cơm trưa, đều ở trong phòng làm việc ăn đồ ăn mua ở ngoài cửa hàng ăn nhanh.
Mỗi thứ sáu, truyền thông Hoàn Ảnh đều có hội nghị thường kỳ, tuần nào cũng bắt đầu từ ba giờ chiều, nhưng hôm nay lại họp sớm hơn 1 giờ.
Đến 3 giờ thì họp xong, lúc Lục Cẩn Niên từ trong phòng họp trở về phòng làm việc của chính mình, có đi qua phòng làm việc của Trình Dạng.
Buổi tối Kiều An Hạ muốn tham gia tiệc sinh nhật của Hứa Gia Mộc, cho nên cố ý đến truyền thông Hoàn Ảnh rủ Trình Dạng cùng đi với mình.
Phòng làm việc của Trình Dạng không có khóa, không biết Trình Dạng đã đi đâu, chỉ có Kiều An Hạ ngồi một mình nghịch điện thoại di động, do nghe thấy tiếng bước chân, Kiều An Hạ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó Lục Cẩn Hiên xẹt qua trước mắt cô.
Lục Cẩn Hiên đi được hai bước, bước chân đột nhiên chậm lại, trợ lý cũng dừng bước theo, có chút khó hiểu nhìn Lục Cẩn Niên: "Lục tổng?" Ánh mắt Lục Cẩn Niên hơi lóe lên, nhàn nhạt lên tiếng nói: "Cậu về văn phòng trước chờ tôi, tôi có chút chuyện cần xử lý." Trợ lý thấp giọng đáp lại một câu "Vâng ạ." rồi rời đi.
Lục Cẩn Hiên đợi đến lúc bóng dáng của trợ lý biến mất hoàn toàn, mới xoay người, sau lại đi tới hai bước, đứng ở trước cửa phòng làm việc của Trình Dạng.
Kiều An Hạ không có nghĩ tới Lục Cẩn Hiên sẽ quay lại, ngớ ra một chút, mới buông xuống di động trong tay, ngồi bất động, chỉ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Lục Cẩn Niên, được khoảng năm giây, thì mở miệng: "Có việc gì?" Lục Cẩn Niên không đáp lại, một chút tiếng động cũng không có bước chân đi vào phòng làm việc của Trình Dạng, lúc cách Kiều An Hạ khoảng chừng một thước, anh mới dừng bước, lấy chiếc bút ghi âm từ trong túi ra, không nhìn Kiều An Hạ đến một cái, trực tiếp ném chiếc bút ghi âm vào bên người Kiều An Hạ, sau đó xoay người, đi về phía cửa.
Kiều An Hạ nhìn thoáng qua cây bút ghi âm mà Lục Cẩn Hiên ném tới, mấp máy môi, cầm cây bút ghi âm rồi đứng lên, kêu một câu: "Lục Cẩn Niên." Lục Cẩn Niên dừng hẳn lại bước chân, nhưng không có xoay người lại.
Kiều An Hạ dẫm xuống giầy cao gót bước đến trước mặt anh, cầm cây bút giơ lên trước mặt Lục Cẩn Niên, mở miệng dứt khoát hỏi: "Nội dung trong cây bút ghi âm này, anh chắc đã nghe qua rồi?" Mặt mày Lục Cẩn Niên lãnh đạm, không có ý định nói chuyện.
Kiều An Hạ nhìn vẻ mặt của Lục Cẩn Niên, có thể đoán ra được anh đã nghe qua, nếu đã nghe qua, vậy lúc biết đến Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc là thật lòng yêu nhau...
Kiều An Hảo vừa nghĩ tới đây, lông mày hơi chau lại, tầm mắt dừng lại ở cái kẹp trên caravat của Lục Cẩn Niên.
Đó là quà sinh nhật Kiều An Hảo mua cho Lục Cẩn Niên! Lục Cẩn Niên biết rõ người mà Kiều An Hảo yêu là Hứa Gia Mộc, nhưng không có tức giận? Thậm chí, vẫn nhận quà do Kiều An Hảo tặng, còn mang theo món quà kia ở trên người...
Lục Cẩn Niên có ý gì? Biết rõ Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc là thật lòng yêu nhau, lại vẫn như cũ không chịu hết hy vọng? Vẻ mặt Kiều An Hạ trở nên nghiêm túc: "Anh đã nghe xong nội dung trong chiếc bút ghi âm kia, anh cũng nên biết, Kiều Kiều và Hứa Gia Mộc là thật lòng yêu nhau."
*****
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên rất bình tĩnh, ngón tay hơi co lại, nắm thành quyền, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kiều An Hạ, vẫn là dáng vẻ tiếc chữ như vàng.
"Lục Cẩn Niên, tôi biết anh thích Kiều Kiều, tôi cũng biết rõ quan hệ hiện này của anh và Kiều Kiều không bình thường, nhưng là, Kiều Kiều là vợ của Hứa Gia Mộc, là nữ chủ nhân tương lai của tập đoàn Hứa gia, anh và em ấy là không thể!"
"Nếu anh thật tâm thích cô ấy, mời anh không cần cứ vướng mắc mãi không dứt như vậy, anh có biết hay không, cách làm của anh bây giờ, sớm hay muộn cũng sẽ hủy hoại em ấy!"
"Không đơn giản chỉ là hủy hoại Kiều Kiều, còn có thể khiến cho quan hệ của Hứa gia và Kiều gia đổ vỡ!"
"Tôi là chị gái của Kiều Kiều, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn Kiều Kiều bị anh đẩy vào hầm lửa!"
"Mà còn, Lục Cẩn Niên, anh hẳn là đã biết, cách làm bây giờ của anh, không khác gì là tiểu tam cả đúng không?"
Những lời này của Kiều An Hạ, không biết đã kích thích đến chỗ nào của Lục Cẩn Niên, đáy mắt anh xoẹt qua chút lạnh lùng, lại có sự sắc bén, nghiêng đầu, hung hăng nhìn lướt qua cô, sau đó trực tiếp vượt qua người Kiều An Hạ, thản nhiên đi ra ngoài.
Kiều An Hạ bị Lục Cẩn Niên coi như không thấy, tức giận đến toàn thân phát run, cô không nhịn được bắt lấy cánh tay của Lục Cẩn Niên: "Tôi thừa nhận tôi thực sự bị anh hấp dẫn, cho dù là hiện tại Kiều Kiều với anh vẫn chưa bị ai phát hiện ra, nhưng, đó cũng chưa hẳn là Kiều Kiều thích như vậy, có lẽ em ấy chỉ nhất thời mơ hồ hay kích thích thôi, anh đừng quên Kiều Kiều cùng lớn lên từ nhỏ với Hứa Gia Mộc, tình cảm giữa bọn họ vĩnh viễn sâu sắc hơn anh rất nhiều..."
"Nói đủ chưa?" Đột nhiên, Lục Cẩn Niên lên tiếng ngắt lời Kiều An Hạ, tay gắt gao nắm chặt thành quả đấm, không hề quay đầu lại nhìn cô, chỉ im lặng hai giây, giọng nói vô cùng lạnh nhạt mở miệng: "Kiều An Hạ, cô không cần phải nói những lời nhảm nhí này với tôi, huống chi là..."
Lục Cẩn Niên nói tới đây, hô hấp đều đã dừng lại, qua một lúc lâu, anh lại hít sâu một hơi, vẫn duy trì giọng nói vững vàng, tiếp tục nói: "Chuyện giữa tôi và Kiều Kiễu, cho tới bây giờ đều rõ ràng hơn cô."
Kiều An Hạ há miệng thở dốc, còn muốn nói thêm điều gì, Lục Cẩn Niên lại lên tiếng một lần nữa: "Nếu như cô nói, tôi sẽ hủy hoại cô ấy, đẩy cô ấy vào hầm lửa..."
Đáy mắt Lục Cẩn niên lóe lên một tầng châm chọc, như là cười nhạo dáng vẻ của Kiều An Hạ, giọng nói rất nhẹ, rơi vào trong tai cô lại vô cùng nặng nề: "Tôi trịnh trọng nói cho cô biết, chuyện đó là không thể, cho dù tôi tự tay hủy đi bản thân mình, tự đẩy tôi vào hầm lửa, tôi cũng sẽ không tổn thương đến cô ấy dù chỉ một chút! Cho nên, không cần người ngoài như cô nhọc công lo lắng!"
Giọng nói của Lục Cẩn Niên âm trầm, anh nói xong mấy câu, hung hăng nuốt nước bọt một cái, trên mặt giống như lóe lên một chút thương cảm, âm thanh nhẹ như không thể nghe thấy nói thêm một câu: "Là bản thân tôi tình nguyện muốn thích cô ấy, cho tới bây giờ, tôi đều chưa từng hy vọng xa vời có một ngày cô ấy sẽ thích tôi."
Sau đó, Lục Cẩn Niên mạnh mẽ rút lại cánh tay bị Kiều An Hạ nắm lấy, không hề quay đầu lại bước đi thật nhanh, nghênh ngang rời đi.
-
Đồ trang sức của Kiều An Hảo cực kỳ tinh xảo trang nhã, cô cố ý chọn những phụ kiện xinh đẹp nhất phối cùng với váy dài màu sắc, kết hợp cũng một đôi giày cao gót cùng màu.
Kiều An Hảo rất muốn cho Lục Cẩn Niên một sự bất ngờ, cho nên không muốn để anh đi vào trong nhà, cô thu dọn xong toàn bộ đồ đạc, đứng trước gương, kiểm tra một chút thấy không có vấn đề gì, tiện tay cầm túi xách, đi ra ngoài cổng Cẩm Tú Viên chờ anh.
← Ch. 028 | Ch. 030 → |