Vay nóng Tima

Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 026

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 026
Cô có biết người anh ấy thích là ai không?
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Siêu sale Lazada


"Không có việc gì chứ? Có nghiêm trọng không?"

"Hiện tại đang ở bệnh viện, đã không có việc gì...... Anh tới đón em trước đi...... Dạ, ở bệnh viện nhân dân......"

Kiều An Hạ tắt điện thoại, xoay người đi vào phòng bệnh, muốn cùng Lục Cẩn Niên chào một tiếng, nói lát nữa bản thân phải đi, kết quả người còn chưa đi đến trước cửa, cách cánh cửa thủy tinh, nhìn Lục Cẩn Niên ngồi ở bên giường, cầm khăn mặt, giúp Kiều An Hảo lau người.

Kiều An Hạ dừng bước chân, nhìn chằm chằm vào phòng bệnh.

Lục Cẩn Niên thật sự lau rất cẩn thận, giống như là muốn rửa sạch mọi dấu tích lưu lại của sản xuất Tôn trên người Kiều An Hảo.

Sau khi chà lau xong, Lục Cẩn Niên cầm quần áo trợ lý đưa tới, tuy rằng thân thể Kiều An Hảo đều bị Lục Cẩn Niên che khuất, mà Lục Cẩn Niên đưa lưng về phía bản thân, Kiều An Hạ lại có thể dựa theo bóng dáng của Lục Cẩn Niên, đoán được động tác mà hắn giúp Kiều An Hảo thay quần áo, nhất định rất nhẹ nhàng ôn nhu che chở.

Thay quần áo xong, Lục Cẩn Niên đặt lại Kiều An Hảo lên giường, hắn ngồi ở bên giường, ánh mắt dừng nhìn Kiều An Hảo đang ngủ say, sau đó vươn tay, vuốt lên hai gò má của cô, cuối cùng đầu ngón tay thon dài xinh đẹp dừng lại ở trán của cô, chậm chạp không rời đi.

Kiều An Hạ chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt Lục Cẩn Niên, cô nhìn không được ánh mắt hắn, nhưng từ vẻ mặt hắn cô có thể rút ra kết luận là từ lúc quen biết Lục Cẩn Niên tới nay cô chưa một lần chứng kiến vẻ mặt hắn có thần thái ôn nhu mềm mại.

Trong khoảnh khắc này, Kiều An Hạ cảm thấy Lục Cẩn Niên thật xa lạ.

Cả người cô giống như bị điểm huyệt nói, đứng ở tại chỗ, chậm chạp không nhúc nhích một bước, thẳng đến lúc di động trong tay rung lên, Kiều An Hạ mới hoàn hồn, cúi đầu thấy là Trình Dạng gọi điện thoại tới, tiếp nghe:"Hạ Hạ, anh đã đến cửa bệnh viện."

Kiều An Hạ thu lại ánh mắt ổn định lại đầu óc, nhẹ giọng nói một câu:"Em xuống ngay."

Sau đó liền tắt điện thoại, liếc mắt nhìn một cái vào phòng bệnh, nhìn đến Lục Cẩn Niên đang cúi đầu, thong thả mềm nhẹ hôn lên mi tâm Kiều An Hảo, Kiều An Hạ rất nhanh rời đi, không có đi vào chào hỏi Lục Cẩn Niên, chỉ trực tiếp xoay người rời đi.

Thời điểm đi đến cửa thang máy, gặp trợ lý của Lục Cần Niên đi toilet mới trở về:"Đại Kiều tiểu thư, cô muốn đi đâu?"

"Trình Dạng tới đón tôi, tôi đi về trước."

"Kia đại Kiều tiểu thư, cô đi đường cẩn thận."

"Tạm biệt." Kiều An Hạ mỉm cười nói lời từ biệt, xuống lầu.

Kiều An Hạ lên xe, cùng Trình Dạng nói hai câu nói, hai mắt liền nhắm lại, Trình Dạng nghĩ cô mệt mỏi, không có làm phiền cô, ngược lại còn cởi ra áo khoác của bản thân, đắp lên người của cô.

Trình Dạng trực tiếp lái xe đi nhà của chính mình, đỗ xe tốt, hắn không có gọi Kiều An Hạ, động tay ôm lấy cô, lên lầu.

Trình Dạng đặt Kiều An Hạ lên giường, ôn nhu thay cô đắp chăn, sau đó hôn lên tóc dài của cô, liền đi toilet.

Kiều An Hạ nhắm mắt lại, như cũ không nhúc nhích nằm ở giường, thẳng đến khi nghe tiếng nước chảy từ trong phòng tắm phát ra, mới đưa mặt vùi vào đệm chăn, trong đầu trong nháy mắt hiện ra hình ảnh lúc mình ở bệnh viện, Lục Cẩn Niên giúp Kiều An Hảo đắp cái chăn, hôn môi Kiều An Hảo.

Mầy giờ trước, cô ở cửa toilet của khách sạn, vô tình gặp Lục Cẩn Niên, gọi lại hắn, muốn cùng hắn xác thực một đáp án, hỏi hắn một câu cô gái mà mấy năm nay hắn yêu, có phải hay không là Kiều An Hảo.

Nhưng cô còn chưa nói ra khỏi miệng, liền không bao giờ cần hỏi nữa.

*****

Mấy năm nay người mà Lục Cần Niên nhớ mãi không quên, chính là Kiều An Hảo.

Trên đường đi từ bệnh viện trở về, tuy rằng nhìn cô như đang ngủ, nhưng thực ra trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ, cho tới nay Lục Cẩn Niên với Kiều An Hảo không hề giao tiếp, rốt cuộc hắn như thế nào thích Kiều An Hảo?

Có chút thời điểm, làm ngươi nếu bản thân không để ý tới nó, sẽ cảm thấy nó không có vấn đề gì, nhưng khi bản thân ý thức được một ít này nọ, rồi hồi tưởng lại, mới nhận ra vấn đề nằm ở chỗ nào.

Lúc học trung học, không phải mỗi một lần tụ hội, Lục Cẩn Niên đều đi, nhưng là chỉ cần Kiều An Hảo xuất hiện ở tụ hội, Lục Cẩn Niên đều xuất hiện.

Chẳng qua hai người rất ít nói chuyện, đôi khi, ngồi ở vị trí rất xa nhau, thật khó có thể làm cho người ta liên tưởng tới cái gì.

Kiều An Hạ hoàn toàn nhớ rõ, một năm cấp ba kia, Hứa Gia Mộc một lần tổ chức dã ngoại, buổi tối dựng lều trại ở giữa sườn núi, trong lều oi bức, cuối cùng mọi người ngủ trực tiếp ở bên ngoài, nửa đêm cô tỉnh lại thời điểm đi WC, phát hiện Lục Cẩn Niên thế nhưng ngồi ở bên người Kiều An Hảo, lúc ấy cô nhìn thấy vậy, cũng không có suy nghĩ nhiều, đi WC trở về liền tiếp tục ngủ, nhưng mà thời điểm mơ mơ hồ hồ mở mắt, cô thấy tay Lục Cẩn Niên không ngừng vung trên người Kiều An Hảo.

Chỉ tiếc, ngày mai mọi người tỉnh lại thời điểm, sớm đã không thấy Lục Cần Niên, mà cô căn bản sẽ không để chuyện kí ỏe trong lòng.

Hiện tại suy nghĩ một chút, cô mới bừng tỉnh đại ngộ, vì cái gì Kiều An Hảo luôn luôn sợ muỗi cắn, một đêm kia phá lệ ngủ ngon, hôm sau da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, không có một dấu vết bị muỗi cắn.

Nguyên lai, một đêm kia Lục Cẩn Niên, thừa dịp thời điểm mọi người ngủ, giúp Kiều An Hảo đuổi muỗi một đêm.

Còn có, sau khi lên đại học, mọi người bận học này nọ, cô cùng Kiều An Hảo thường xuyên cùng nhau đi Hàng Châu chơi, Lục Cẩn Niên sẽ mời các cô đi ăn cơm, cô còn nhớ có một vài lần cô một mình đi Hàng Châu, cũng có hỏi qua Lục Cẩn Niên có thời gian đi ăn cơm không, Lục Cẩn Niên sẽ tìm ra các loại lý lo khác nhau từ chối cô, lúc đó cô cho rằng hắn thực sự bận quay phim, cho tới bây giờ, cô mới hiểu, không phải hắn bận, mà là thời gian của hắn, chỉ dành cho cô gái tên Kiều An Hảo.

Còn có, còn có...... Khó trách 4 năm trước, Lục Cẩn Niên chủ động tìm chính mình nói chuyện, thời điểm đó cô cũng thật ngu ngốc, sao cô lại không chú ý tới, mỗi lần Lục Cẩn Niên tìm cô nói chuyện, đều nhắc tới tên một người a...... Chính là Kiều An Hảo...... Nguyên lai, là cô tự mình đa tình, nguyên lai kia năm đó hắn không phải thực sự muốn cùng cô nói chuyện, hắn chỉ là muốn thông qua cô biết được tin tức của Kiều An Hảo......

Nếu không phải đêm nay, cô tận mắt chứng kiến, hắn vì Kiều An Hảo mà điên cuồng phẫn nộ lo lắng như thiêu như đốt, cô làm sao mà biết được, Lục Cẩn Niên cũng sẽ như thế đi yêu khắc sâu một người.

Nga, không đúng, nàng nghĩ, trên cái thế giới này, hẳn là không có người bình thường nào như Lục Cẩn Niên, như thế ẩn nhẫn mà lại khăng khăng một mực yêu một người.

-

Bệnh viện, phòng bệnh nội, thập phần thanh tĩnh.

Lục Cẩn Niên ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo một hồi lâu, thẳng đến khi nghe thấy tiếng hít thở lâu dài thâm trầm của cô, mới thở ra một hơi, thân thể buộc chặt lúc này mới thả lỏng, giống như trải qua một vòng sinh tử, cả người trong nháy mắt trở nên vô lực.

Nếu như, nếu như Tống Tương Tư không có phát hiện Kiều An Hảo mất tích, nếu như, nếu như đêm nay hắn trong chốc lát tới trễ...... Kiều An Hảo sợ là đã bị sản xuất Tôn làm bẩn......

Trong nháy mắt một nỗi sợ hãi, nấp đầy toàn thân Lục Cẩn Niên, chỉ nghĩ tới thôi hắn cũng không dám nghĩ.

*****

Trong nháy mắt một nỗi sợ hãi, bao trùm toàn thân Lục Cẩn Niên, chỉ nghĩ tới thôi anh cũng không dám nghĩ.

Nếu cô ở đoàn phim của anh xảy ra chuyện gì hoặc gặp nguy hiểm nào, thì cả đời này anh không thể tha thứ cho chính mình.

Cổ họng Lục Cẩn Niên giống như bị ngăn chặn, cứng nhắc, đau, anh vươn hai tay, cầm bàn tay vừa mới truyền dịch của Kiều An Hảo rồi ngủ thiếp đi.

Trong đầu lại dần hiện ra hình ảnh khi anh bước vào phòng sản xuất Tôn, cô bị sản xuất Tôn đặt ở dưới thân, bất động vô hồn, nhất thời giống như có người cầm dao đâm vào lòng, đau đớn tới tận huyết mạnh.

Nhịn không được nắm tay cô càng thêm lực, như nghĩ tới cái gì ảo não, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng tinh tế hôn nên bàn tay cô.

Trợ lý chờ ở bên ngoài phòng bệnh, tới hai giờ sáng, mệt hỏi không đợi được nữa, đi xuống lầu lên xe ngủ, lúc hắn đang ngủ thâm trầm, bất chợt nghe thanh âm người gõ cửa kính, trợ lý từ trong mộng mơ mơ màng màng tỉnh lại, mê hồ hạ xuống cửa kính xe, nhìn đến Lục Cẩn Niên đang ôm Kiều An Hảo còn đang ngủ say, đứng ở ngoài xe.

Trợ lý giật mình hoàn toàn thanh tỉnh lại, vội vàng xuống xe, mở ra cửa xe đằng sau, đợi cho Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo ngồi vào trong xe, hắn mới lên xe lại, ngáp một cái, mới mở miệng hỏi:"Lục tổng, bây giờ chúng ta trở lại đoàn phim, hay về Cẩm Tú viên?"

Một đêm Lục Cẩn Niên không có chợp mắt, ánh mắt có chút phiếm hồng, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới sự anh tuấn của anh, cụp xuống mi mắt, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất cho cô gái trong ngực, mới ngẩng đầu, thấp giọng lên tiếng trả lời:"Cẩm Tú viên."

Trợ lý thức thời không có hỏi tiếp, khởi động xe, đi về hướng Cẩm Tú viên.

Thời điểm xe tới Cẩm tú viên, lúc này mẹ Trần đã dậy, nghe thấy thanh âm của xe, lập tức từ trong nhà chạy đi ra, nhìn Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo, sửng sốt một chút, mở miệng hỏi:"Thiếu phu nhân làm sao vậy?"

Lục Cẩn Niên không nói gì, ôm Kiều An Hảo vào nhà, lên lầu, sau đó đặt cô gái lên chiếc giường mềm mại, cầm chăn đắp cẩn thận, liền xoay người bước ra khỏi phòng ngủ, nhân tiện đóng cửa lại, nhìn mẹ Trần đang đứng ở cửa, ngữ điệu thản nhiên mở miệng nói:"Nấu một chút cháo với điểm tâm, đừng cho nhiều dầu mỡ."

Mẹ Trần gật đầu, đáp:"Vâng."

Lục Cẩn Niên cất bước đi về phía trước, lúc đi đến thang lầu, đột nhiên dừng bước chân:"Đừng quấy nhiễu thiếu phu nhân nghỉ ngơi, nấu cháo tốt nhớ phải giữ ấm, miễn cho thiếu phu nhân tỉnh lại nguội mất."

"Vâng."

Lục Cẩn Niên suy nghĩ một chút, tiếp tục nói:"Chăm sóc thiếu phu nhân thật tốt, tôi còn có việc, đi trước."

"Tôi đã hiểu, thiếu gia."

Lục Cẩn Niên không có nói tiếp, đứng tại chỗ trong chốc lát, liền sải bước xuống cầu thang, trong chốc lát, tiếng động cơ xe truyền đến từ ngoài phòng, vang nên rời đi.

-

Kiều An Hảo nằm mơ, trong mơ mọi hình ảnh đều rất đẹp, có ba có mẹ, tuy rằng bọn họ rời xa cô đã nhiều năm, nhưng cô vẫn nhớ rõ khuân mặt của họ thời trẻ, còn có ngôi nhà trước kia cô ở, hai cây lưu lớn, mỗi lần đến đến mùa thu, luôn sai trĩu quả đỏ rực, như những chiếc lồng đèn xinh đẹp.

Trong giấc mơ cô thấy một người con trai mặc đồng phục học sinh có làn da trắng non nớt, đang dần dần cách xa cô cuối cùng biến thành Lục Cẩn Niên, mặc vét đi giầy da, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng.

*****

Không biết có phải hay không do quan hệ gần đây của cô với Lục Cẩn Niên, không hề cứng nhắc lạnh nhạt như trước kia, khiến cho trong mơ cô thấy những hình ảnh mà bản thân không dám mơ tới, hình ảnh cô với Lục Cẩn Niên kết hôn......

Hôn lễ thực mơ mộng, Lục Cẩn Niên mặc một bộ vét đen, đẹp trai anh tuấn, người thân với bạn bè, đều chân thành chúc phúc cho bọn họ, dựa theo lời chỉ dẫn của MC, cùng nhau nói đồng ý cùng lời thề chung thủy, trao đổi nhẫn, sau đó ở thời điểm mọi người hoan hô, Lục Cẩn Niên chậm rãi cúi đầu, hôn cô......

Người đàn ông tuấn tú, đang đứng ở trước mặt nàng, càng lúc càng lớn, mắt thấy môi hắn, sắp chạm đến môi của cô, thì Kiều An Hảo mạnh mẽ mở mắt, từ trong giấc mơ tỉnh lại.

Khung cảnh xung quanh thật yên tĩnh, Kiều An Hảo chớp mắt hai lần, mới phát hiện ra đây là Cẩm Tú viên, cô nhíu mi, mờ mịt ngồi dậy, nhìn quanh phòng một chút, không có một bóng người, bức màn không thả, ngoài cửa sổ ánh nắng chí chang chiếu vào, tới nửa phòng ngủ.

Cô nhớ rõ, tối hôm qua cô ở suối nước nóng, vậy tại sao hiện tại lại ở Cẩm Tứ Viên?

Kiều An Hảo vắt hết óc suy nghĩ, phát hiện chính mình không nhớ một chút gì về tối hôm qua.

Kiều An Hảo nghĩ không ra, liền không nghĩ nữa, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái đồng hồ treo tường, mới biết đã sắp tới chưa, hôm nay cô có một buổi chụp quan trọng, Kiều An Hảo nhất thời sốt ruột tìm bên gối di động của mình, kết quả không thấy cái gì, cô nhìn một vòng quanh phòng ngủ để tìm, mọi khi cô vẫn mang túi theo thói quen nhưng giờ cũng không có thấy túi, cũng không ở trong phòng ngủ.

Kiều An Hảo không hiểu ra sao đi trong phòng tắm rửa mặt một chút, xuống lầu, đi vòng quanh phòng khách nhìn xung quanh.

Mẹ Trần nghe được động tĩnh, từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy Kiều An Hảo, lập tức ôn hòa cười nói:"Thiếu phu nhân, cô tỉnh?"

Kiều An Hảo mỉm cười nhìn về phía mẹ Trần, buồn bực một chút lên tiếng hỏi:"Mẹ Trần, bác có nhìn thấy túi của con không?"

Mẹ Trần lắc đầu, nói:"Thiếu phu nhân, buổi sáng thiếu gia ôm cô trở về, đã không thấy túi xách."

Không có thấy túi xách? Lục Cẩn Niên ôm cô trở về?

Kiều An Hảo lúc này mới cúi đầu, liếc mắt nhìn một cái quần áo trên người mình, phát hiện một chiếc váy mới tinh hiệu Chanel, cả người càng trở nên mơ hồ, Lục Cẩn Niên vì cái gì ôm cô về nhà?

Mẹ Trần nhìn Kiều An Hảo một người đứng ở nơi đó, đôi mi thanh tú ở trên mặt nhăn nên, thất thần, bà nghĩ đến việc Lục Cần Niên buổi sáng giao cho, vì thế lập tức mở miệng nói:"Thiếu phu nhân, thiếu bảo tôi nấu một ít cháo yến mạch, dặn khi cô tỉnh thì đưa lên cho cô ăn."

Kiều An Hảo cảm thấy hẳn là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đấy, nhưng cô nghĩ mãi không ra, nghe được tiếng của mẹ Trần, liền rầu rĩ "Dạ" một tiếng, bỏ qua một chút chuyện không yên lòng thong dong đi vào phong ăn.

Mẹ Trần nhanh nhẹn bưng cháo lên, đặt ở trước mặt Kiều An Hảo, cùng vào món ăn nhẹ buổi sáng.

Kiều An Hảo cầm thìa, không chút để ý quấy cháo, thỉnh thoảng cúi đầu, uống một hớp, cuối cùng vẫn không bỏ qua được nghi hoặc trong lòng, nhìn mẹ Trần đứng ở một bên, hầu hạ cô ăn cơm, hỏi:"Mẹ Trần, buổi sáng lúc thiếu gia trở về, có nói cái gì hay không?"

"Thiếu gia dặn tôi nấu cháo, còn nói tôi không được quấy rầy cô nghỉ ngơi......" Mẹ Trần dừng một chút, lại bổ sung:"Còn nói tôi phải chăm sóc cô thật tốt."

"Không còn gì nữa?"

Mẹ Trần lắc lắc đầu.

Đáy lòng Kiều An Hảo càng thêm tò mò, nhịn không được cắn chiếc thìa một chút, còn muốn mở miệng hỏi mẹ Trần, kết quả chuông cửa biệt thự lại đột nhiên gian vang lên.

PS: Cầu ta, cầu ta ta khiến cho tiểu An Hảo hạ chương biết Lục ảnh đế cứu chuyện của nàng ~

*****

Biệt thự Cẩm Tú Viên của Lục Cẩn Niên rất ít khi có người khác quấy rầy, Kiều An Hảo nghi hoặc buông muỗng xuống, lúc đang chuẩn bị đứng lên, mẹ Trần lập tức đi ra ngoài phòng ăn: "Bà chủ, tôi đi mở cửa."

Kiều An Hảo ngồi trở lại trên ghế ăn cơm một lần nữa, vừa húp cháo, vừa cố gắng nhớ lại trí nhớ mình mất đi vào mấy tiếng kia.

"Kiều Kiều!" Vào lúc Kiều An Hảo cầm muỗng, đang chuẩn bị đưa cháo vào miệng, Triệu Manh vọt vào phòng, trong lúc bất chợt lớn tiếng gọi một câu.

Tay Kiều An Hảo dừng một chút, không có để ý tới Triệu Manh, mà cứ thế suy nghĩ chuyện của mình, chậm rãi húp cháo.

Triệu Manh đến Cẩm Tú Viên gặp Kiều An Hảo vài lần, mẹ Trần có biết, cho nên nhiệt tình kéo ghế ăn cơm ra cho Triệu Manh: "Triệu tiểu thư, cô muốn ăn gì không?"

Lúc này đã là giữa trưa, Triệu Manh chưa có ăn cơm, liền chạy tới từ đoàn làm phim, cho nên lập tức không chút khách khí gật gật đầu, nói một tiếng "Cám ơn", sau đó liền đưa đầu đến trước mặt Kiều An Hảo, đánh giá Kiều An Hảo trong chốc lát, lúc này mới thở ra một hơi, ồn ào nói một chuỗi thật dài với Kiều An Hảo: "May mà Kiều Kiều cậu không có việc gì, tối hôm qua cậu không biết đâu, làm tớ sợ muốn chết! Tiểu tiện nhân Lâm Thi Ý kia, tớ vẫn luôn biết cô ta không phải thứ tốt lành gì, nhưng không nghĩ tới cô ta lại vô sỉ đến không có giới hạn như vậy! Nhưng mà Kiều Kiều, cậu cũng không cần tức giận, lần này coi như cô ta đá trúng cửa sắt. Tớ nghe người ta nói, không nói đến cô ta bị người rạch một dao trên mặt, hôm nay còn bị truyền thông liên tiếp không ngừng bùng nổ xì căng đan, toàn bộ Weibo đều nổ tung, toàn bộ đều là mắng cô ta, đến ngay cả điểm tốt của cô ta đều biến thành đen. Hả giận, thật sự là hả giận, tớ nhìn thấy mọi người toàn thế giới đang mắng cô ta, tớ an tâm!"

Triệu Manh vừa nói, vừa dào dạt đắc ý cười khoe khoang: "Kiều Kiều, tớ nói cho cậu biết, tớ cực kỳ tức giận. Tớ còn lập mấy cái nick nhỏ đi mắng cô ta, trong đó một cái còn đứng đầu trong danh sách trả lời đấy!"

Kiều An Hảo bị lời nói thao thao bất tuyệt không ngừng thở của Triệu Manh làm sửng sốt, thẳng đến khi mẹ Trần đặt cháo yến mạch ở trước mặt cô. Cô hăng hái bừng bừng cầm muỗng ăn như hổ đói, thời gian im lặng, Kiều An Hảo mới chớp chớp mắt, nhẹ nhàng hỏi Triệu Manh một câu:"Triệu Manh, Lâm Thi Ý làm sao vậy?"

"Khụ khụ!" Câu hỏi của Kiều An Hảo làm cho Triệu Manh lập tức bị sặc, cầm khăn tay, che miệng ho khan hồi lâu mới trừng mắt nhìn Kiều An Hảo, vẻ mặt cổ quái hỏi: "Kiều An Hảo, cậu choáng váng sao? Lâm Thi Ý làm sao vậy, cậu không biết gì hả? Tối hôm qua suýt nữa cậu bị cô ta hại chết, cậu có biết hay không? Thiếu chút nữa là cậu đã bị lão sắc quỷ - nhà sản xuất Tôn đó cưỡng hiếp rồi đó!"

Kiều An Hảo nhíu mi tâm, mờ mịt vô tội hỏi lại: "Tớ bị Tôn tổng cưỡng hiếp sao?"

Triệu Manh thấy dáng vẻ này của cô, nháy mắt hai cái, vẻ mặt thành thật hỏi:"Kiều Kiều, cậu thật sự không biết?"

Từ trong lời nói của Triệu Manh, Kiều An Hảo đã mơ hồ biết được một ít chuyện dơ bẩn đã xảy ra vào tối hôm qua, sắc mặt trở nên có chút khó coi, mím mím môi, không nói gì.

Triệu Manh siết cái muỗng trong tay, dùng sức hít thở, sau đó buông lỏng cái muỗng ra, nhìn Kiều An Hảo, thuật lại từ đầu đến cuối chuyền đó một lần: "Kiều Kiều, tối hôm qua trong đồ uống ở suối nước nóng của cậu bị người ta bỏ thuốc, nhưng đồ uống kia đã nhanh chóng bị người đó xử lý xong, đã không tìm được chứng cớ."

*****

"Tối hôm qua may mà có chị Tương Tư, tớ không tìm thấy cậu, sau khi nói tình huống cho chị ấy, chị ấy trước hết phát hiện không thích hợp, sau đó đi điều tra băng ghi hình, nhìn thấy cậu bị Lâm Thi Ý mang đi. Lúc ấy thuốc đã phát huy tác dụng, thần chí cậu không rõ, hoàn toàn không có khí lực phản kháng."

Dựa theo lời thuật lại của Triệu Manh, trong đầu mơ mơ hồ hồ của Kiều An Hảo hiện lên một vài hình ảnh rải rác, nhưng cũng rất rời rạc không chịu nổi, hoàn toàn không thể nối liền được.

"Lúc ấy tớ nhìn thấy hình ảnh như vậy, thật sự bị hù sợ, muốn gọi điện thoại cho chị An Hạ, để chị ấy cứu cậu. Nhưng chị Tương Tư đoạt lấy điện thoại của tớ, gọi điện thoại cho Lục ảnh đế."

Lục Cẩn Niên? Đáy mắt Kiều An Hảo thoáng hiện một tầng nghi hoặc.

"Sau đó một trợ lý của chị Tương Tư phát hiện xe của Lâm Thi Ý ở dưới lầu khách sạn của đoạn làm phim, gọi điện thoại cho chị Tương Tư. Chị Tương Tư lại nói cho Lục ảnh đế, chuyện sau đó, tớ không có tận mắt nhìn thấy, cho nên hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng sau này tớ lại nghe chị Tương Tư nói, nói cậu bị Lâm Thi Ý đưa đến trong phòng của nhà sản xuất Tôn..." Nói tới đây, Triệu Manh giống như là nghĩ đến cái gì, lại cường điệu một chút: "Nhưng mà, bởi vì sợ bị người khác biết được rồi tuyên truyền khoa trương khuyếch đại chuyện này lên, đến lúc đó chỉ sợ bất lợi với cậu, cho nên tin tức sớm đã bị phong tỏa, không có mấy người biết."

"Cho nên Kiều Kiều, nếu cậu thật sự muốn cảm tạ, người nên cảm tạ nhất là Lục ảnh đế, tối hôm qua anh ấy cứu cậu, cậu mới không gặp chuyện không may. Nếu không phải anh gấp gáp chạy trở về nội thành, tối hôm qua khẳng định cậu sẽ bị nhà sản xuất Tôn ăn sạch."

Lục Cẩn Niên cứu cô?

Lúc này Kiều An Hảo mới phát hiện chỗ mu bàn tay trái của mình lại có một lỗ kim rất nhỏ, hẳn là do mũi kim đâm vào. Nói cách khác, tối hôm qua Lục Cẩn Niên từng mang cô đi đến bệnh viện?

Mẹ Trần nói buổi sáng cô được anh ôm trở về, chẳng lẽ tối hôm qua anh ở trong bệnh viện chiếu cố cô suốt đêm, vẫn đợi đến buổi sáng, sau khi cô không có việc gì mới đưa cô trở về nhà?

Vừa rồi Triệu Manh nói, toàn bộ tin tức hôm nay đều là bùng nổ xì căng đan của Lâm Thi Ý, hơn nữa tất cả truyền thông gần như là cùng nhau bùng nổ......

Kiều An Hảo nhất thời muốn Triệu Manh tìm điện thoại của cô, mở Weibo lên, quả nhiên nhìn thấy toàn bộ đề tài đứng đầu đều là về Lâm Thi Ý.

Từ tin lúc trước Lâm Thi Ý làm gái bồi rượu ở những buổi gặp gỡ ban đêm, đều bị người bới ra ngoài ánh sáng trên weibo.

Còn có mấy năm nay, ngôi sao bị Lâm Thi Ý bỏ đá xuống giếng cũng đều bị người bới ra, thậm chí còn rất nhiều âm mưu, thoạt nhìn có lý có cứ.

Thậm chí, còn có một người nào đó trực tiếp đăng một video, là video Lâm Thi Ý làm chuyện đó với người khác, trong video thấy không rõ mặt người đàn ông, nhưng lại có thể nhìn thấy mặt Lâm Thi Ý.

Mấy năm nay, Lâm Thi Ý gột rửa sạch danh tiếng của mình, những xì căng đan trước đây, gần như đã được cô ta che giấu rất tốt, hiện tại lại có thể bùng nổ cùng một lúc, chắc là có người ở sau lưng động tay động chân.

Hơn nữa mấy năm nay Lâm Thi Ý nuôi dưỡng rất nhiều đội quân mạng, gặp phải chuyện gì, những đội quân mạng kia đều tán dương cô ta. Nhưng lúc này đây, xì căng đan bay đầy trời, đội quân mạng này lại không có chút ý tứ xuất hiện, nói vậy cũng là bị người khống chế rồi.

Đối với một minh tinh, danh tiếng là quan trọng nhất, hiện nay cô ta bị người bới ra thành như vậy, quả thật là có tiếng xấu, sợ là sự nghiệp diễn xuất của cô ta đến đây là muốn kết thúc rồi.

*****

Editor: May

Thực rõ ràng, mục đích của người động tay động chân ở sau lưng này rất đơn giản, muốn đuổi tận giết tuyệt Lâm Thi Ý.

Mà vào ngày hôm sau khi cô gặp chuyện không may, Lâm Thi Ý lập tức gặp phải biến cố như thế, vậy người động tay động chân này rất có thể chính là...

Trong đầu Kiều An Hảo còn chưa nghĩ ra cái tên kia, Triệu Manh ngồi ở đối diện cô bỗng đột nhiên mở miệng nói: "Kiều Kiều, trong đám tin QQ này có người nói nhà sản xuất Tôn rút lui đầu tư khỏi bộ phim [Thời gian khuynh thành] này rồi!"

Kiều An Hảo sửng sốt một chút, vội vàng thoát khỏi Weibo, mở QQ ra, nhìn thấy rất nhiều người không ngừng đăng tin ở trong đó, toàn bộ đều đang nói chuyện nhà sản xuất Tôn rút lui đầu tư.

"Nhà sản xuất Tôn đầu tư mười triệu cho bộ phim [Thời gian khuynh thành] này dấy, sao đang yên đang lành lại rút lui?"

"Đúng vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua nhà sản xuất Tôn còn mời tập thể chúng ta đi giải trí mà, sao hôm nay liền mỗi người một ngả với chúng ta rồi chứ?"

"Hơn nữa mới sáng sớm, nhà sản xuất Tôn liền rời khỏi nhóm QQ của chúng ta."

"Anh đừng nói nữa, vừa rồi tôi nhắn QQ cho ông ta, ông ta hoàn toàn không trả lời tôi, gọi điện thoại cũng không có người nhận..."

......

Chỉ ngắn ngủn vài phút, nội dung nói chuyện phiếm trong QQ đã nhanh chóng hiện lên vài trăm câu, Kiều An Hảo xem có chút hoa mắt, không nhịn được để di động xuống. Triệu Manh ngồi ở đối diện cũng vừa xem nội dung nói chuyện phiếm, vừa nói: "Tuy nhà sản xuất Tôn này là người có chút háo sắc, nhưng lại rất có tiền đó. Có mỏ than gia truyền, mấy năm nay đầu tư điện ảnh và truyền hình, giá trị con người lên đến vài chục triệu, là đại chế tác của [Thời gian khuynh thành]. Tổng đầu tư hai mươi triệu, mười triệu là của nhà sản xuất Tôn, mười triệu là của Lục ảnh đế..."

Nói tới đây, Triệu Manh giống như là nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn Kiều An Hảo, hỏi: "Kiều Kiều, nhưng chuyện này thật là trùng hợp, tối hôm qua cậu mới vừa xảy ra chuyện, hôm nay Lâm Thi Ý liền rơi vào kết cục thảm bại như vậy, nhà sản xuất Tôn rút lui đầu tư, cậu nói có thể liên quan với cậu hay không? Là Lục ảnh đế làm sao?"

Vừa rồi Kiều An Hảo cũng đã nghĩ tới Lục Cẩn Niên, nhưng hiện tại nghe được lời này của Triệu Manh, đáy lòng vẫn hung hăng rung động một trận.

"Lục ảnh đế chỉnh Lâm Thi Ý thì tớ có thể hiểu, đó là trừng phạt đúng tội của Lâm Thi Ý, nhưng Lục ảnh đế không lý do làm nhà sản xuất Tôn rút lui chứ? Cậu nghĩ xem, nhà sản xuất Tôn vừa rút lui chi phí, nếu không có một đầu tư mới tiến vào, rất có thể sẽ làm cho [Thời gian khuynh thành] không quay tiếp được, đến lúc đó mười triệu Lục ảnh đế đã ném vào bên trong cũng sẽ mất theo, cho nên có chút không thể nào hiểu nổi!"

Kiều An Hảo vừa nghe Triệu Manh nói như vậy, trong đầu cũng có chút loạn, hơi khẳng định là Lục Cẩn Niên, lại có chút không xác định, đáy lòng lại hiện lên một tia lo lắng, thật hơi sợ không quay vòng ra tài chính cho [Thời gian khuynh thành], vậy mười triệu của Lục Cẩn Niên cũng mắc kẹt ở bên trong.

-

[ Thời gian khuynh thành ] bởi vì nhà sản xuất Tôn rút lui đầu tư, toàn bộ đoàn làm phim tạm dừng quay ba ngày.

Triệu Manh tới đây, một là đưa túi xách cho Kiều An Hảo, hai là nhìn Kiều An Hảo một cái, vẫn ngốc đến ba giờ chiều mới rời đi.

Triệu Manh đi chưa tới mấy phút, tin tức nhà sản xuất Tôn rút lui đầu tư liền bị người tung ra ngoài. Weibo cực kỳ náo nhiệt, trong chốc lát là Lâm Thi Ý, trong chốc lát là bộ phim [ Thời gian khuynh thành ] này.

Kiều An Hảo nhàm chán lướt Weibo một buổi trưa, trong đầu suy nghĩ miên man lộn xộn, mãi cho đến khi ăn cơm chiều mới bắt buộc đầu óc mình bình tĩnh lại.

Ăn xong cơm chiều, Kiều An Hảo trở lại phòng ngủ lầu hai, vừa ngồi xuống chưa đến vài phút, di động liền vang lên.

*****

Editor: May

Điện thoại là của mẹ Hứa Gia Mộc - Hàn Như Sơ gọi tới.

Sau khi cô kết hôn với Lục Cẩn Niên, Hàn Như Sơ rất ít khi gọi điện thoại cho cô, nhưng một khi gọi điện thoại tới, đó là cần Lục Cẩn Niên đóng vai Hứa Gia Mộc.

Kiều An Hảo cầm di động, đi đến trước ban công, mở cửa sổ ra. Gió đêm mát mẻ từ từ thổi vào, cô không nhanh không chậm nhận nghe điện thoại, gọi một tiếng vào bên trong: "Dì Hứa."

Mặc dù người ngoài nhìn vào thì cô đã gả cho Hứa Gia Mộc, là vợ của Hứa Gia Mộc, hẳn phải gọi Hàn Như Sơ là "Mẹ". Nhưng hai người đều biết, đây chẳng qua chỉ là một cuộc hiệp nghị, cho nên trừ bỏ khi cần phải diễn trò, Kiều An Hảo vẫn luôn gọi Hàn Như Sơ là "Dì Hứa".

Giọng nói của Hàn Như Sơ nghe rất đoan trang nghiêm cẩn, đầu tiên là quan tâm Kiều An Hảo một chút: "Kiều Kiều, ăn cơm chiều chưa?"

"Ăn rồi." Kiều An Hảo nhu thuận trả lời, sau đó cũng lễ phép hỏi lại: "Dì Hứa, dì thì sao?"

"Đang chờ bác Hứa của con, chờ ông ấy trở lại cùng nhau ăn." Hàn Như Sơ khách sáo xong, mở miệng nói thẳng đến chủ đề: "Kiều Kiều, cuối tuần này là sinh nhật của Hứa Gia Mộc, con còn nhớ rõ chứ?"

Kiều An Hảo biết sinh nhật Hứa Gia Mộc, nhưng chuyện phát sinh gần đây có chút nhiều, cô vẫn không có chú ý ngày tháng, cho nên trải qua nhắc nhở của Hàn Như Sơ, mới đột nhiên nhớ tới: "Vâng, nhớ rõ."

"Tiệc sinh nhật của Hứa Gia Mộc khẳng định là phải làm, cho nên phiền toái con chuyển lời cho nó."

Nó chỉ ai, Kiều An Hảo tự nhiên biết, kỳ thật Kiều An Hảo vẫn rất buồn bực, Lục Cẩn Niên rõ ràng có họ tên, vì sao mỗi lần Hàn Như Sơ nói tới anh, luôn dùng một từ "Nó" không quan trọng để thay thế, giống như tên của anh rất ghê tởm, hoàn toàn khinh thường nói ra.

"Con đã biết." Cho dù đáy lòng Kiều An Hảo có chút bất mãn, ngoài miệng vẫn nhu thuận đáp lại.

"Nếu không có việc gì, dì cúp trước."

"Vâng, gặp lại sau, dì Hứa."

"Gặp sau." Hàn Như Sơ nói xong, liền trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Kiều An Hảo nghe tiếng "tút tút tút" trong điện thoại di động, cầm điện thoại di động xuống, nhìn chằm chằm màn hình trong chốc lát, do dự nên gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên nói cho anh tin tức này hay là gửi tin nhắn?

Chỉ là vào lúc Kiều An Hảo còn chưa suy nghĩ xong, đột nhiên lúc này một tin nhắn đến trong QQ, là Triệu Manh gửi đến.

"Kiều Kiều, tớ vừa mới nghe một nhân viên làm việc trong đoàn làm phim nói, cô ấy nghe phục vụ khách sạn nói tối hôm qua nhà sản xuất Tôn được trợ lý của ông ta đưa đi bệnh viện, hơn nữa bị thương rất nghiêm trọng, rất nhiều đồ trong phòng của ông ta đều bị đập hư, hơn nữa trên mặt có rất nhiều máu, còn có mảnh vụn thủy tinh, bàn trà cũng bị đá ngã lăn."

Kiều An Hảo nhìn tin nhắn kia sửng sốt, còn chưa kịp hồi phục tinh thần, Triệu Manh gửi tin nhắn giọng nói đến. Kiều An Hảo nhấn một cái, giọng nói Triệu Manh liền vang lên: "Kiều Kiều, tớ nói cho cậu biết, khẳng định là nhà sản xuất Tôn bị Lục ảnh đế đánh. Tối hôm qua Lục ảnh đế đi tới phòng ông ta cứu cậu, cho nên khẳng định không sai!"

Lúc Kiều An Hảo nghe giọng nói của Triệu Manh, cô ấy lại gửi một tin nhắn giọng nói tới: "Hơn nữa, Kiều Kiều, tớ vừa mới nghe người ta nói, không phải nhà sản xuất Tôn tự muốn rút lui đầu tư, là Lục ảnh đế muốn đá nhà sản xuất Tôn ra khỏi đoàn làm phim [Thời gian khuynh thành], nghe nói hôm nay ông ta bởi vì chuyện này mà cải vã cả một ngày với ban giám đốc của Truyền thông Hoàn Ảnh, cuối cùng Lục ảnh đế vẫn cố chấp mạnh mẽ khiến nhà sản xuất Tôn rút lui đầu tư!"

*****

"Mẹ nó, Lục ảnh đế thật là khí phách, tối tùy hứng nha! Mười triệu đó, mười triệu tiền đầu tư, nói đá liền đá, thế giới của người có tiền, muốn hiểu cũng không thể hiểu nổi!"

Kiều An Hảo không có trả lời tin nhắn của Triệu Manh trong QQ, một mình Triệu Manh nhắn nhiều như vậy, không thấy trả lời, liền không tiếp tục gửi QQ lại đây nữa.

Kiều An Hảo cầm di động, đứng ở ban công hồi lâu, mới nâng lên ngón tay, mở ra từng cái tin tức do Triệu Manh gửi tới, nghe lại một lần.

Buổi chiều nếu nói Lục Cẩn Niên vì bản thân đi làm này đó Kiều An Hảo cũng không thể xác định, hiện tại, cô có điểm nắm chắc.

Theo Triệu Manh gửi tới trong QQ, có thể nghe ra, lúc Lục Cẩn Niên tới cứu cô, đã động thủ đánh sản xuất Tôn, cô không thể tưởng tượng, người kia - một người đàn ông lạnh lùng đạm bạc, động thủ đánh người cảnh tượng rốt cuộc sẽ như thế nào, nhưng mà trái tim cô, lại mạc danh kỳ diệu đập nhanh hơn.

Gièm pha về Lâm Thi Ý ở khắp mọi nơi, sản xuất Tôn bị đá ra đoàn làm phim [ Khuynh thành thời gian ]...... Giống như lời Triệu Manh nói, mười triệu tiền tài chính, nói đá liền đá, thật quyết đoán cùng khí phách!

Kiều An Hảo nhịn không được nắm chặt di động, kỳ thật Lục Cẩn Niên không phải không có giúp đỡ qua cô.

Bữa ăn đầu tiên ở đoàn làm phim [ Khuynh thành thời gian ], Lâm Thi Ý gây khó dễ cho cô, là anh một câu giải vây.

Cô đi tới phòng của anh, bị Lâm Thi Ý chụp ảnh, đăng lên Weibo, là anh tìm Tống Tương Tư cứu cô.

Bàn đu dây xuất hiện trục trặc, lúc cô té xuống, là anh không màng nguy hiểm xông lên, tiếp được cô.

Nhưng là, hỗ trợ nhiều lần như vậy, lại chỉ có lần này, làm cho đáy lòng cô rung động, mãnh liệt.

Kiều An Hảo cảm thấy tốc độ đập của tim mình thật nhanh, giống như lúc nào cũng có thể từ trong lồng ngực cô nhảy ra.

Giống nhau đều là giúp cô, nhưng là lúc này đây, Kiều An Hảo mới có thể khẳng định, Lục Cẩn Niên đang bảo vệ cô.

Suy nghĩ như vậy, làm cho đáy lòng Kiều An Hảo, trong khoảnh khắc kinh hãi.

Cho tới bây giờ cô chưa hề nghĩ tới, bản thân có thể đươc người đàn ông lạnh lùng kỳ cục kia bảo vệ.

Tuy rằng cô không biết nguyên nhân ban đầu khiến anh bảo vệ cô là gì, nhưng đáy lòng cô vẫn rất cảm động, rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.

Kiều An Hảo vừa rồi còn do dự gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên chỉ gửi một tin nhắn, nhưng trong nháy mắt, bất chợt lại rất muốn gặp anh một lần.

Kiều An Hảo có chút khẩn trương dùng sức nắm điện thoại trong tay, sau đó liền hít một hơi thật sâu, tìm số điện thoại của Lục Cẩn Niên, gọi.

-

Ở ký túc xá truyền thông Hoàn Ảnh, không khí trầm thấp một mảnh.

Người của ban giám đốc, với các vẻ mặt khó coi, gương mặt lạnh lùng, từ trong phòng họp đi ra.

Thẳng đến có một cái bóng đi ngang qua, Tống Tương Tư mới từ trong phòng làm việc của mình đi ra, đứng ở trong đại sảnh trống rỗng một lát, sau đó đi tới phòng pha trà, pha một ly cà phê, bưng về phía văn phòng của Lục Cẩn Niên.

Tống Tương Tư gõ cửa, không có thanh âm từ bên trong truyền đến, Tống Tương Tư dừng lại một giây, trực tiếp đẩy cửa ra, đi vào.

Lục Cẩn Niên đứng ở cửa sổ, nhìn hàng vạn chiếc đèn nhấp nháy ngoài của sổ, hút thuốc.

Người đàn ông lúc này, không còn cường thế cùng mãnh liệt như lúc ở trong phòng hội nghị, chỉ còn lại có một thân trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng cao ngạo.

Hắn biết rõ có người vào văn phòng của mình, lại thủy chung không có nửa điểm phản ứng.

Tống Tương Tư bê ly cà phê, đặt ở một bên trên bàn, sải giày cao gót, không nhanh không chậm tiêu sái đến bên người Lục Cẩn Niên, theo tầm mắt của anh, nhìn chằm chằm cảnh đêm trước mặt trong chốc lát, rồi mở miệng nói:"Mười triệu tiền đầu tư kia, anh nghĩ ra biện pháp chưa?"

*****

Lục Cẩn Niên không có ý tứ muốn mở miệng nói chuyện, đưa điếu thuốc đến bên miệng, hung hăng hút một ngụm.

Sau một lúc lâu, Tống Tương Tư nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên, sau đó lấy từ trong túi xách tay của chính mình, rút ra mấy trương chi phiếu, kẹp vào giữa hai ngón tay, đưa tới trước mặt của Lục Cẩn Niên:"Trong thẻ, là số tiền mấy năm nay tôi kiếm được khi quay phim, anh cũng biết doanh thu đóng phim rất cao, dù đã bị truyền thông Hoàn Ảnh của anh lấy đi một nửa, thì đến tay tôi cũng có không ít tiền, kiếm được rải rác mấy chỗ nữa, có khoảng 5-6 triệu, mật mã là 123456."

Một lúc sau, Lục Cẩn Niên mới nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Tống Tương Tư một cái đi rồi nhìn chi phiếu, không có ý tứ muốn vươn tay tiếp nhận, ngữ điệu thản nhiên hỏi một câu:"Tống Tương Tư, tôi không nhớ là quan hệ của chúng ta tốt tới mức, để cho cô dốc túi ra tay tương trợ."

"Như thế nào? Sợ tôi có mưu đồ gây rối đối với anh?" Tống Tương Tư nhếch lên đôi đỏ mọng cười cười, không có nói chuyện, mà nhìn chằm chằm hàng ngàn chiếc đèn ngoài cửa sổ, quơ quơ thần.

Không phải cô đối với Lục Cẩn Niên có ý đồ, mà là, thế gian này đàn ông bạc tình nhiều lắm, thật hiếm có mới thấy một người si tình, không quan tâm hắn có quan hệ với cô không, thì cô vẫn ủng hộ kẻ si tình đõ như cũ, huống chi, huống chi...... Hắn vẫn là anh trai của người kia......

Chỉ một cái chớp mắt, Tống Tương Tư liền trấn tĩnh lại:"Tốt lắm, tôi không nói giỡn với anh, nếu anh không yên tâm, coi như là tôi đầu tư vào bộ phim [ Khuynh thành thời gian ] đi, đợi đến khi thu được tiền lời, chia hoa hồng cho tôi là tốt rồi."

"Cám ơn, không cần." Lục Cẩn Niên lần này không có lại liếc mắt nhìn chi phiếu trong tay Tống Tương Tư một cái, lời nói ra từ trong miệng, mang theo một cỗ khí ngạo:"Tôi không cần dựa vào người khác, để đi bảo vệ người tôi muốn bảo vệ."

"A, có chí khí, tôi đây muốn hỏi, Lục đại ảnh đế, anh từ nơi nào không duyên không cớ lấy ra mười triệu?"

"Ta bán 10% cổ phần công ty truyền thông Hoàn Ảnh." Lục Cẩn Niên phá lệ ngữ khí bằng phẳng.

Tống Tương Tư giật mình, thật lâu sau, mới bật cười ra tiếng:"Anh vì cô ấy chuyện gì cũng có thể làm, nhưng anh phải biết rằng, 10% cổ phần công ty này, một khi anh bán đi, rất có khả năng chức chủ tịch truyền thông Hoàn Ảnh, sẽ không còn là của anh, lúc trước anh từ hai bàn tay trắng làm lên công ty, chẳng lẽ anh muốn nó rơi vào tay kẻ khác."

"Vậy thì thế nào?" Ngữ khí của Lục Cẩn Niên, mang theo một tia khinh thường, anh dừng lại một chút, nâng lên tay, hút một ngụm thuốc lá, sương khói lượn lờ trước ánh mắt của người sau lưng, để lộ ra một tia thương cảm:"Này đó tiền, vốn lúc trước đều là vì cô ấy nên mới kiếm."

Trời mới biết, anh có thể dùng này đó tiền, vì cô mà tiêu ra ngoài, có bao nhiêu vui vẻ cùng hạnh phúc.

Lục Cẩn Niên lại nâng lên tay, hút một ngụm thuốc lá, hộc ra xinh đẹp đôi mắt, ngữ điệu giống nhau đang lầm bầm lầu bầu:"Nếu táng gia bại sản, có thể trở lại những ngày trước kia, thì tôi nguyện ý táng gia bại sản......"

Tối thiểu, khi anh thất vọng cùng bần cùng, còn có thể cùng cô làm bạn, tuy rằng không thể yêu nhau, lại có thể bình tâm cùng nhau ngồi một chỗ ôn hòa nói chuyện phiếm.

Tuy rằng Tống Tương Tư không biết câu Lục Cẩn Niên lầm bầm lầu bầu có ý tứ gì, nhưng đáy lòng cảm thấy giống như bị cái gì ngăn chặn vậy, thật lâu không có lên tiếng.

Trong phòng làm việc một mảnh im lặng, không biết bao lâu, di động của Lục Cẩn Niên vang lên, anh lấy di động từ túi ra, nhìn thoáng qua biểu hiện trên màn hình, mắt ý thức được người gọi tới, sau đó mới tiếp nghe. bảo hộ nhân...... Anh anh anh, như thế nào có thể lạt sao suất? Tân một vòng đã đến, đầu phiếu nga, nhắn lại nga ~ chúc nhắn lại nhân ở tân 1 năm lý, nghĩ rằng sự thành mọi sự như ý tình yêu mỹ mãn phát đại tài, còn có thể cùng nam thần lý dịch phong ước hội


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-100)