Vay nóng Homecredit

Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 023

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 023
Tình yêu sâu sắc bị hoài nghi
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Siêu sale Lazada


Lúc Lục Cẩn Niên đứng dậy, tầm mắt dừng ở Kiều An Hảo, bắt được cô đang mở to mắt nhìn mình, động tác liền dừng lại, cùng ánh mắt của cô trao đổi.

Không khí trong phòng nhất thời có chút ái muội.

Ánh mắt Lục Cẩn Niên nhìn theo Kiều An Hảo, càng ngày nóng rực, Kiều An Hảo cũng vì thế mà tim đập ngày càng nhanh.

Bỗng nhiên, bàn tay hắn nhẹ nhàng nâng lên, lông mi Kiều An Hảo rung rung, nhịn không được chầm chậm nhắm mắt lại, sau đó cảm giác được sự ấm áp truyền đến từ ngón tay của hắn, đụng đến hai gò má, nhẹ nhàng mà lướt qua.

Lông mi Kiều An Hảo khẽ rung hai phát, mới nhận ra Lục Cẩn Niên đang giúp mình lau đi sữa vương trên khóe môi, cô mở to mắt, nhìn đến ánh mắt trong tréo nhưng lạnh lùng của Lục Cẩn Niên, còn có 1 tia ôn hòa:" Ngủ ngon."

Lục cẩn Niên nói xong, bàn tay còn đặt trên đầu Kiều An Hạ, xoa xoa một chút, mới đứng lên, đi về sô pha.

Kiều An Hảo nhất thời cảm thấy hô hấp trong nháy mắt cạn sạch, mặt ngốc ra nhìn chằm chằm trần nhà, lơ ngơ, mãi đến khi đèn ngủ bị tắt đi, cô mới định thần lại, nghiêng đầu, qua ánh đèn ngủ lờ mờ, nhìn lướt đến Lục cẩn Niên đang ghé người vào sô pha ngủ.

Sau đó đáy lòng như có một hũ mật, ngọt ngào tràn ra.

Cô không kìm được lòng chui sâu mặt xuống chăn, hơi thở nháy mắt tràn ngập hương thơm nam tính của hắn, nhớ lại 5 năm trước kia, ở Hàng Châu cô cùng hắn ở chung một đêm, nghĩ lại nghĩ, cảm thấy thật giống nhau.

Đêm dù đã khuya, 2 người đều không có chút buồn ngủ nào, nhưng, không ai chịu mở miệng nói với nhau một câu.

Không khí trong phòng thập phần im ắng, có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của đối phương, thi thoảng còn nghe được tiếng côn trùng rả rích bên ngoài.

Qua rất lâu, Kiều An Hảo rốt cuộc cũng bị cơn buồn ngủ đanh bại, mơ màng ngủ mất.

Lục Cẩn Niên nằm trên ghế salon, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô gái nằm trên giường, lúc này mới động thân thể, chầm chậm đứng lên, đi đến bên giường, nhìn chằm chằm gương mặt say ngủ trên giường, khuôn mặt nhất thời trở nên ôn nhu.

Qua 1 hồi lâu sau, Lục Cẩn Niên mới vươn tay, dịu dàng đụng vào khuôn mặt mịn màng, sau đó cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống mi tâm, lưu luyến hồi lâu mới rời đi, sau đó cầm hộp thuốc lá, bước ra khỏi phòng ngủ.

***

Vết thương sau lưng của Lục Cẩn Niên, qua 4 ngày thì đóng vảy.

Mấy ngày này, Kiều An Hảo vẫn ở lại biệt thự Nghi Sơn của Lục Cẩn Niên.

4 ngày này, họ cứ ở bên nhau như vậy, 4 ngày, so với 13 năm này, có lẽ là số lần nói chuyện với nhau đã là nhiều nhất.

Cho đến ngày thứ 5, Lục Cẩn Niên nhận được điện thoại của trợ lý, báo công ty có hội nghị quan trọng, hai người mới từ biệt thự Nghi Sơn đi ra.

Lục Cẩn Niên trong nội thành còn có xe khác, cho nên lấy xe Kiều An Hảo đi.

Đường đến truyền thông Hoàn Ảnh là do Lục Cẩn Niên lái, đến bãi đỗ xe của Hoàn Ảnh, cả 2 người cùng bước xuống.

Lục Cẩn Niên đem chìa khóa xe trả lại cho Kiều An Hảo, đợi cho cô lái xe rời đi, mới xoay người hướng về phía thang máy.

Hắn căn bản không chú ý đến, ở nơi cách đó không xa, đã có 1 người khác nhìn được một màn này.

*****

Kiều An Hạ bỏ lịch làm việc trong vòng 1 tuần, tính toán sẽ đi du lịch ở Maldives, nhưng cuối cùng Trình Dạng lại bận quay phim không thể đi, trong lúc gọi không nhịn được trách móc vài câu, sau đó Trình Dạng lên tiếng nói:" Hay là em tới đoàn làm phim tham quan?"

Kiều An Hạ nghĩ tới mình cũng đã mất công xin nghỉ phép, ở lại trong thành phố cũng không có gì là khác nhau, ngập ngừng 1 chút liền gật đầu đồng ý.

Trình Dạng vừa đi tới truyền thông Hoàn Ảnh ký hợp đồng chiều nay, cho nên thuận đường rẽ vào chỗ Kiều An Hạ, sau đó hộ tống cô cùng đi tới truyền thông Hoàn Ảnh.

Xe vừa đậu tới bãi đỗ xe của Hoàn Ảnh, Kiều An Hạ ngồi ghế phụ bên cạnh, liền vươn tay ôm lấy cổ Trình Dạng, tặng cho hắn một nụ hôn sâu triền miên.

Trình Dạng một tay vòng qua ôm thắt lưng Kiều An Hạ, một tay tắt máy, lúc Kiều An Hạ chuẩn bị rời khỏi, liền đem cô ôm vào trong ngực, đưa về thế chủ động.

Nụ hôn dài gần 3 phút mới ngừng lại được, Trình Dạng cười khổ, thở hổn hển nói:" Giờ thì tốt rồi, Hạ Hạ, làm loạn lên như vậy, nhóm lửa trên người, giờ thì không ra khỏi xe được rồi."

Kiều An Hạ mở miệng, không chút ngượng ngập tiếp tục tấn công 2 gò má của Trình Dạng, mới thả tay khỏi cổ hắn, qua gương xe sửa sang lại một chút, lại lấy ra son môi, đang chuẩn bị đem tô lại, xuyên qua kính chiếu hậu, lại thấy được một chiếc Porche đỏ quen thuộc.

Loại xe kia số lượng có hạn, toàn thế giới chỉ có vài chiếc, là ba của cô đã cố tình đặt tặng Kiều An Hảo nhân dịp sinh nhật 24 tuổi.

Kiều An Hạ vội vàng hạ kính cửa xe xuống, định chờ cô xuống xe lên tiếng gọi, thế nào lại thấy người đẩy cửa xe ra lại là Lục Cẩn Niên.

Câu "Kiều An Hảo" còn bên miệng chưa kịp phát ra nháy mắt bị nuốt ngược trở lại, trong mắt hiện lên ngạc nhiên, sau đó mới thấy Kiều An Hảo mở cửa xe bên kia bước xuống, đi tới trước mặt Lục Cẩn Niên, hai người không biết nói cái gì, sau đó Kiều An Hảo cầm lấy chìa khóa xe, lễn xe rời đi, còn Lục Cẩn Niên đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm theo hướng Kiều An Hảo rời đi một lúc lâu, mới định thần quay người đi tới phía thang máy.

Lục Cẩn Niên không phải không có xe, sao lại phải đi nhờ Kiều An Hảo?

Hơn nữa cô nhớ rõ Kiều An Hảo với Lục Cẩn Niên quan hệ vốn không quá quen thuốc, từ khi nào mà có thể ở hòa hợp cùng nhau như vậy?

Kiều An Hạ nhíu mày, cả người bỗng hốt hoảng.

"Hạ Hạ, Hạ Hạ?" Trình Dạng thấy Kiều An Hạ nhìn chằm chằm gương xe đến ngẩn người, nhịn không được vươn tay, vỗ vỗ má cô.

Kiều An Hạ hoàn hồn, quay đầu nhìn Trình Dạng, nghi hoặc "Dạ?" một tiếng.

Trình Dạng giọng nói ôn nhu:" Tự nhiên ngây ngốc gì vậy, xuống xe đi chứ."

Kiều An Hạ lúc này mới giật mình gật gật đầu, tùy tiện trát một lớp son, cầm lấy đồ, xuống xe.

"Vừa mới thẫn thờ gì thế?" Trình Dạng bấm thang máy, hỏi Kiều An Hạ.

Kiều An Hạ đã khôi phục lại tâm trạng như lúc đầu, cười tươi hướng phía Trình Dạng lắc đầu, nói:" Không có gì a."

*****

Trình Dạng lần này kí hợp đồng làm đại diện quảng cáo cho 1 hãng đồ ăn nhanh, có điểm tương tự với KFC, chủ yếu là tôm hùm.

Vì hợp đồng đã được người đại diện của Trình Dạng xem qua, nên Trình Dạng chỉ lướt qua 1 chút, liền đặt bút kí tên.

Thời điểm Trình Dạng ký tên xong, Kiều An Hạ liền cầm lấy bản hợp đồng nhìn lướt qua, nhìn đến thương hiệu mặt cũng không chút phản ứng, nhưng khi để ý tới ảnh chụp tôm hùm bên dưới, liền nói:" Tôm này Kiều Kiều thích ăn nhất, mấy lần nửa đêm bị nó kéo đi ăn rồi ấy."

"Thế hả?" Trình Dạng nghiêng đầu, hướng về phía Kiều An Hạ cười ôn nhu, sau đó tiếp tục ký tên:" Anh đại diện thương hiệu này, ăn qua cũng không tệ, nếu cô ấy thích ăn, anh có thể đưa 2 người đi, miễn phí toàn bộ luôn nha."

"Được." Kiều An Hạ gật đầu:" nếu Kiều Kiều biết, nhất định sẽ rất vui."

Trình Dạng không nói gì nữa, kiểm tra 1 chút lại bản hợp đồng, đảm bảo không có sơ suất liền đem tới trước mặt vị quản lý:" Nhờ anh."

"Đừng khách khí, Trình tiên sinh." Quản lý cười cười.

Trình Dạng gật đầu, nói một tiếng "gặp lại", sau đó kéo tay An Hạ, xoay người định bước ra ngoài, kết quả nhìn thấy Lục Cẩn Niên đứng 1 bên, có vẻ đang chờ người kia tìm cho hợp đồng, Trình Dạng bước chân chậm lại, lên tiếng gọi:" Lục tiên sinh."

Lục Cẩn Niên nghe được tiếng Trình Dạng, ánh mắt lãnh đạm không biểu cảm lướt qua Kiều An Hạ, nhẹ nhàng gật đầu 1 cái, xem như là đáp lễ.

Nhân viên công tác đứng phía đối diện tìm thấy bản hợp đồng, liền đưa tới trước mặt Lục Cẩn Niên:" Lục tiên sinh, đây ạ."

Lục Cẩn Niên không hé răng, đón lấy bản hợp đồng, lật vài trang, xác nhận đúng thứ mình cần tìm, sau đó liền quay gót chân, bước ra khỏi phòng.

***

Lục Cẩn Niên xử lý xong công chuyện, đã là 8 giờ tối, hắn đánh 1 cuộc điện thoại, cho trợ lý chuẩn bị xe, sau đó gác máy, nghĩ đến chuyện nghe được buổi chiều lúc bắt gặp Kiều An Hạ và Trình Dạng, liền lên tiếng:" Chờ chút."

"Lục tiên sinh, ngài còn cần gì nữa ạ?"

Lục Cẩn Niên ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, sau đó nói:" cậu đi nhà ăn chỗ Trình Dạng làm đại diện, đóng gói 1 ít tôm hùm, chờ đoàn làm phim quay xong, chúng ta liền đi ăn khuya."

Bình thường những lúc quay phim, nhà sản xuất và đạo diễn đều sẽ chi ra tiền mời mọi người ăn cái gì đó, Lục Cẩn Niên tuy rằng luôn xa cách lãnh đạm, nhưng cũng vẫn có 1 chút trách nhiệm, nên trợ lý cũng không nghi ngờ gì, nghe được chỉ thị của Lục Cẩn Niên liền trực tiếp làm theo.

Trợ lý tới quán gần nhất truyền thông Hoàn Ảnh đặt một phần lớn tôm hùm.

Đúng như dự đoán của Lục Cẩn Niên, lúc trở lại phim trường, đợi thêm 5 phút nữa thì quay phim cũng hoàn tất.

Trợ lý vội vàng tới chỗ đạo diễn, ghé tai nói nhỏ vài câu, sau đó đạo diễn cầm loa reo lên:" Mọi người đừng đi vội a, Lục ảnh đế hôm nay bao 1 bữa ăn khuya đây."

*****

Người trong đoàn làm phim vừa nghe đến được Lục Cẩn Niên khao ăn đêm, liền reo hò ầm ĩ.

Trợ lý vui vẻ phân phát cho mỗi người một hộp, được Lục ảnh đế khao ăn đêm, thật là làm cho người ta cảm động đến mừng rơi nước mắt a, cho nên tất cả những người đang ở đó đều không ngần ngại mà chạy đến tham gia, cũng may là trợ lý mua khá nhiều, đủ chia cho mọi người.

Nhân viên công tác từ lúc nghe được có ăn khuya, liền ghép những chiếc bàn lại với nhau, thành cái bàn dài, mọi người cùng vây quanh bàn dài ngồi ăn.

Đêm nay Kiều An Hảo cũng có cảnh quay, thời điểm tẩy trang xong quay lại, bàn dài đã chật ních người, cô ngó đông ngó tây, Tống Tương Tư ở 1 góc kia đã vẫy tay, gọi tên cô, Kiều An Hảo lôi Triệu Manh đi qua, nhìn thấy giữa Tống Tương Tư và Lục Cẩn Niên có 2 chỗ trống.

Triệu Manh nhanh chân ngồi xuống cạnh Tống Tương Tư trước, Kiều An Hảo đành phải ngồi xuống chỗ cạnh Lục Cẩn Niên.

Thật may là trước đó cô và Lục Cẩn Niên đã ở chung với nhau vài ngày, đối diện lại với hắn, cũng không phải khẩn trương lo lắng gì nhiều, ngược lại khi nhận được hộp tôm hùm, còn quay đầu, hướng về phía Lục Cẩn Niên cười rạng rỡ, mở miệng nói:" Cám ơn Lục ảnh đế."

Lục Cẩn Niên đầu đuôi không thèm mở miệng nói chuyện, mặt mày không có chút biến hóa, nhưng tay vẫn rút lấy 1 chiếc bao tay còn lại, đưa cho Kiều An Hảo.

***

Trình Dạng buổi chiều mang theo Kiều An Hạ trở về khu trung cư của mình trong thành lấy quần áo, lại bị Kiều An Hạ lôi kéo, hôn hít nhóm lửa.

Thời điểm xong xuôi đã là sẩm tối, Trình Dạng gọi vài món bên ngoài, 2 người ăn uống xong, mới trở về đoàn làm phim.

Trình Dạng cho xe đứng ở dưới khách sạn, cầm điện thoại, tắt bản đồ, nhìn đến QQ loan ra cả đống tin tức, nhấn vào mới biết được mọi người vẫn ở trường quay ăn khuya, liền quay đầu qua, hỏi Kiều An Hạ:" Phía trường quay mọi người đang tụ tập ăn khuya, có muốn tới 1 chút không?"

***

Đạo diễn nhìn tới Trình Dạng cùng Kiều An Hạ tay trong tay bước đến, tay vẫn cầm càng tôm, lớn tiếng gọi:" Trình Dạng, bên này."

Mọi người dồn dịch ra ngoài, để cho 2 người 2 cái vị trí trống.

Trợ lý Lục Cẩn Niên vội vàng mở cốp xe sau, cầm lấy 2 hộp tôm hùm, mang tới trước mặt Trình Dạng và Kiều An Hảo.

Do cay mà đạo diễn không ngừng hít hà, nói:" Cậu đúng là may mắn, đến muộn chút nữa là không còn tôm hùm của Lục ảnh đế rồi!"

"Hóa ra là Lục ảnh đế bao ăn đêm, thảo nào mà toàn bộ người trong đoàn phim đều tụ tập ở đây." Trình Dạng nói xong, liền mở hộp cho Kiều An Hạ, còn ân cần hỏi:" Có cần anh bóc cho không?"

Kiều An Hạ cười cười, sau đó tự mang bao tay, cầm lấy càng tôm, nhanh chóng lột vỏ.

Hồi chiều khi cô và Trình Dạng ở Hoàn Ảnh nói Kiều An Hạ thích tôm hùm, không để ý có Lục Cẩn Niên đứng một bên, đến buổi tối thì Lục Cẩn Niên mời toàn bộ đoàn làm phim ăn tôm hùm.

*****

Có lẽ phụ nữ thường rất mẫn cảm, Kiều An Hạ cảm thấy tôm hùm của Lục Cẩn Niên này, là có 1 ẩn ý khác.

Cô theo bản năng lướt qua phía đối diện, phát hiện Kiều An Hảo cúi đầu, chuyên tâm ăn tôm, giống y những lần kéo cô đi ăn tôm ngoài quán. Lục Cẩn Niên ngồi bên cạnh, mặt vẫn lạnh băng, thủy chung không có mở miệng nói chuyện, mà tay vẫn thong thả bóc vỏ tôm, nhưng bóc xong lại không ăn, mà đem để vào chén của Kiều An Hảo.

Kiều An Hạ tiếp tục giả bộ lơ đãng quan sát 2 người, trong lòng nhịn không được có chút khẩn trương.

Kiều An Hảo thật sự rất thích ăn tôm hùm, bởi vì vậy mà cực kỳ chuyên tâm ăn, tuy trong hộp người khác còn lại nửa, trong hộp của cô lại đã trống trơn.

Kiều An Hảo liếm liếm môi, ngồi ghế, ánh mắt khẽ dịch chuyển, nhìn đến người khác vẫn còn đang ăn, nhịn không được nuốt nước miếng.

Lục Cẩn Niên đem tôm hùm trong hộp bóc đến hết sạch, lúc này mới quay đầu nhìn tới Kiều An Hảo, cô vì ăn vội vàng, nên trên khóe môi dính chút tương ớt, hóng mọi người nói chuyện, cũng không chen vào, mà chỉ mở mắt to theo tay mọi người chuyển động, cực kỳ giống 1 đứa trẻ háu ăn, đáng yêu mà nhu thuận.

Lục Cẩn Niên đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua, khẽ chớp mắt che đi nhu hòa nơi đáy mắt, sau đó ôn nhu mở miệng nói:" Nhìn gì thế?"

Kiều An Hảo nghe tiếng Lục Cẩn Niên, lập tức đem ánh mắt tách khỏi tôm, sau đó hướng phía Lục Cẩn Niên lắc lắc đầu.

Kiều An Hảo còn chưa kịp mở miệng, Triệu Manh bên cạnh đã ngó đầu qua, giọng điệu trêu chọc giải thích:" Kiều Kiều thích nhất là tôm hùm, chắc là ăn chưa đủ, nên nhìn chằm chằm người khác ăn đó."

Bị nói trúng tim đen, Kiều An Hảo đỏ mặt, lập tức hướng phía Lục Cẩn Niên lắc đầu quầy quậy, phản bác:" Không có a."

"Lục ảnh đế, anh xem, Kiều Kiều đang nói dối đấy!" Triệu Manh vẫn tiếp tục trêu chọc.

Kiều An Hảo mặt càng đỏ dữ hơn, liên tục lắc đầu phủ nhận.

Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo mặt đã đỏ tới mang tai, bộ dạng đáng yêu thập phần, sau đó rũ mi mắt, che lấp ý cười nơi đáy mắt, sau đó chỉ hộp tôm hùm đã bóc sạch sẽ trước mặt mình:" Nếu thích ăn thì lấy nó mà ăn."

Kiều An Hảo run run, muốn mà không dám, nghĩ 1 đằng nói 1 nẻo:" Tôi thật sự ăn no rồi."

"Tôi không thích ăn thứ này, cô không ăn thì vất đi đấy, nãy giờ là nhàm chán nên bóc chơi vậy thôi." Lục Cẩn Niên thản nhiên giải thích, không đợi cô nói gì liền trực tiếp đem hộp của mình đổi lấy hộp trống của cô.

*****

Tống Tương Tư ngồi cạnh Triệu Manh, nghe được như vậy, liền phá lên cười, ló mặt ra, nhìn chằm chằm sườn má lãnh đạm của Lục Cẩn Niên, đem hộp tôm của mình đẩy qua, giọng điệu cợt nhả:" Lục ảnh đế, anh cũng bóc cái này luôn đi a."

Lục Cẩn Niên thản nhiên liếc mắt qua Tống Tương Tư đang nhạo báng mình, định bơ đi, nhưng ánh mắt đánh sang thấy Kiều An Hảo kia đang hết sức chuyên cần ăn tôm, tay lại nâng lên, đem càng cua trong hộp của Tống Tương Tư, ưu nhã bóc vỏ, sau đó đặt vào hộp của Kiều An Hảo.

"Haha." Tống Tương Tư cười rộ, hướng về phía Lục Cẩn Niên duy trì vẻ mặt lạnh nhạt nháy mắt mấy cái, sau đó đem hộp của mình về, vừa bóc vỏ, vừa cảm thán:" Bóc vỏ tôm đúng là 1 thú vui tao nhã a! Chẹp chẹp... thật sự là 1 thứ giết thời gian hữu ích a..."

***

Nhân viên công tác đi dọn bàn, nói chuyện rôm rả, tuy Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên ngồi ở đối diện, nhưng bởi vì xung quanh ồn ào, nên chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được vài câu.

Lúc Lục Cẩn Niên nghiêng đầu, Kiều An Hạ liếc nhìn tới Kiều An Hảo, rồi lại quay về nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên thoạt nhìn có vẻ chẳng có gì khác lạ, vẫn là lạnh nhạt cùng lãnh đạm, nhưng không biết có phải cô ảo giác hay không, mà lại cảm thấy được từ Lục Cẩn Niên toát ra một sự ôn hòa ấm áp hiếm thấy.

Kiều An Hạ chính là đã nghe thấy Lục Cẩn Niên nói câu:" Tôi chỉ buồn chán bóc lung tung vậy thôi, " sau đó nhìn thấy Lục Cẩn Niên đem hộp tôm của mình đổi cho Kiều An Hảo.

Từ lúc ngồi xuống, thấy Lục Cẩn Niên chỉ bóc mà không ăn, cô trong lòng đã có chút tò mò, nhưng khi nhìn thấy 1 màn này, cô bất chợt dâng lên một dự cảm mãnh liệt: tôm kia của Lục Cẩn Niên, từ đầu là cố tình bóc cho Kiều An Hảo.

Kiều An Hạ bỗng nhớ lại lần ở Kim Bích Huy Hoàng cùng Trình Dạng, đụng Lâm Thi Ý trong WC, Lâm Thi Ý đã nói bóng gió:" Vậy cô có dám chắc, người Lục Cẩn Niên kia yêu không phải là Kiều An Hảo?"

Lúc ấy, cô thập phần tin tưởng, người Lục Cẩn Niên yêu tuyệt đối không phải là Kiều An Hảo.

Nhưng tới bây giờ, cô lại có chút do dự.

Không biết có phải đáy lòng suy nghĩ loạn, Kiều An Hạ ngồi đó nhìn Lục Cẩn Niên với Kiều An Hảo đối diện, càng cảm thấy 2 người này có vấn đề.

Mấy năm nay, cô luôn tò mò, người con gái Lục Cẩn Niên yêu, rốt cuộc là người như thế nào, nhưng bây giờ Kiều An Hảo lại từ đâu mọc ra.

Kiều An Hạ trong đầu rối thành 1 đoàn, nghi ngờ ngày càng lớn, cuối cùng phải dùng sức lắc lắc đầu.

Cho dù mấy năm nay quan hệ giữa Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo duy trì tốt đẹp, nhưng dù sao 2 người cũng đã biết nhau nhiều năm, hơn nữa còn có Hứa Gia Mộc, hiện tại 2 người lại cùng 1 đoàn làm phim, thân thiết hơn chút ít là quá mức bình thường đi.

Lâm Thi Ý trước kia nói vậy là có mục đich, vì muốn nội bộ hai chị em họ mâu thuẫn, Kiều Kiều từ khi mất đi cha mẹ ruột, chỉ còn có cô là thân thiết nhất, làm sao cô có thể nghi ngờ cô kia chứ?

*****

Kiều An Hảo nghĩ vậy, liền hít sâu vài hơi, đem mấy ý nghĩ kì quái vừa nãy dẹp khỏi đầu.

***

Kiều An Hạ chơi bời ở đoàn làm phim 2 ngày, lúc ban đầu có chút cao hứng, nhưng chỉ được có vậy, liền chán, nên chiều ngày thứ ba, nhân lúc Kiều An Hảo không có lịch diễn, liền túm cô đi dạo phố.

Kiều An Hảo sau khi cha mẹ mất, được mang về nhà họ Hạ, cha mẹ Kiều An Hạ đối tốt vô cùng, khiến cho Kiều An Hạ đáy lòng có chút ghét bỏ, thậm chí còn có lần, Kiều An Hạ nào loạn 1 hồi, sau đó cha mẹ lại quay sang mắng cô khiến cô ủy khuất vô cùng, nhưng sau này lớn lên, biết được hoàn cảnh của Kiều An Hảo đáng thương nhường nào, mà Kiều An Hảo trước giờ luôn nhẫn nhịn mấy lần nháo của cô, liền muốn bù đắp lại cho Kiều An Hảo.

Bởi vậy mấy năm nay, Kiều An Hạ trong lòng luôn thấp thỏm, vẫn luôn đem chuyện của Kiều An hảo trong lòng, tận lực đối tốt, muốn cảm giác tội lỗi trong lòng giảm đi chú ít.

Buổi chiều đi dạo phố, Kiều An Hạ chỉ cần nhín thấy bộ nào đẹp mắt liền không chút do dự mua về cho Kiều An Hảo, cho đến cuối lúc rời shop quần áo, mang theo cả đống túi lớn rúi nhỏ, mà trong đó 80% là của Kiều An Hảo.

Kiều An hạ cùng Trình Dạng hẹn nhau buổi tối cùng ăn cơm, nên 4h chiều liền cho xe chạy quay trở về đoàn làm phim.

Hôm nay đường xá có vẻ đông đúc hơn mọi ngày, đường đi đã có phần bị tắc nghẽn.

Kiều An Hạ bản tính vốn nóng nảy, gặp phải trường hợp như vậy, liền có chút muốn mắng người, Kiều An Hảo ngồi bên cạnh sớm đã quen với Kiều An Hạ tính khí như vậy, vẫn ngồi điềm tĩnh bên cạnh, còn cầm di động lướt mạng, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, quay sang Kiều An Hạ cười nói:" Chị, cưa bình tĩnh 1 chút coi nào?"

Kiều An Hạ hừ mũi, không nói gì, vừa nhìn thấy đường có chút thoáng hơn, mắt liền sáng lên cầm vô lăng phóng xe đi.

Kiều An Hảo mắt vẫn nhìn điện thoại, đầu óc có chút váng vất, liền đặt điện thoại xuống, chọn bừa cái đề tài:" Chị gần nay là có mối quan hệ với Trình Dạng như thế nào, tốt chứ?"

"Tới đâu hay đó thôi." Kiều An Hạ suy nghĩ, trả lời.

"Mỗi lần đều như vậy, chị thật là, từ trung học tới giờ có biết bao nhiêu bạn trai rồi? Tìm lấy 1 người thích hợp, đối tốt với mình, rồi kết hôn đi chứ, cha mẹ cũng mong lắm rồi đấy."

"Kiều Kiều, họ thúc ép như vậy, đến cả em cũng muốn thúc ép chị nữa sao, thật là..." Kiều An Hạ còn chưa nói hết, bất chợt mở miệng hét lên:" Kiều Kiều, cẩn thận!"

Sau đó, cũng không chờ được Kiều An Hảo phản ứng, Kiều an Hạ liền vội vàng quay vô lăng, quặt xe sang 1 bên.

***

Thời điểm Trình Dạng nhận được điện thoại của Kiều An Hạ, đang cùng với Lục Cẩn Niên, Tống Tương Tư, nhà sản xuất Tôn trong phòng đạo diễn thảo luận kịch bản.

Trình Dạng lấy điện thoại ra, thấy trên màn hình là số Kiều An Hạ, liền đối với mọi người trong phòng nói một câu "Thật xin lỗi", sau đó đứng sang 1 bên, tiếp điện:" Hạ Hạ, sao thế?"

"Cái gì? Tai nạn xe?"

Nghe đến đây, vẻ mặt lạnh lùng của Lục Cẩn Niên thoáng cau mày.

*****

Trans: ThjnNam

Cái gì, xảy ra tai nạn xe?

Lục Cẩn Niên bộ mặt lạnh lùng ngồi trên ghế sofa, nghe đến câu nói này, lông mày không tự chủ dương lên.

Kiều An Hảo buổi chiều cùng Kiều An Hạ ra ngoài...

Trong đáy mắt xưa nay vẫn luôn lạnh buốt của Lục Cẩn Niên, lướt qua một tia lo lắng, cơ thể vốn dĩ thả lỏng biếng nhác, hơi trở nên cứng nhắc, tập trung lực chú ý, nghe thấy âm thanh ôn nhuận, ấm áp của Trình Dạng truyền tới: "Có bị thương ở đâu không? Va chạm rất nghiêm trọng...."

Trình Dạng vừa mở cửa phòng đạo diễn, đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, âm thanh bị ngăn cách phía sau, lông mày Lục Cẩn Niên càng nhăn dữ dội, cảm xúc trở nên có chút hỗn loạn.

Đạo diễn không vì sự rời đi của Trình Dạng, mà ngừng việc thảo luận, vẫn ở đó luôn miệng thao thao bất tuyệt, Lục Cẩn Niên rất bình tĩnh ngồi trên sofa, con ngươi cũng không hề chuyển động tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có vẻ như đang hết sức chăm chú nghe ý kiến đạo diễn đưa ra, nhưng cũng lại giống lòng đã không ở đó.

Đạo diễn dường như nói mệt rồi, cuối cùng dừng lại, quay ra Lục Cẩn Niên ở đối diện mở miệng hỏi một câu: "Lục tiên sinh, ngài thấy kịch bản đổi như thế này thì thế nào?"

Lục Cẩn Niên không có bất kì phản ứng nào, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ.

Đạo diễn nhấc cốc chà trên bàn uốn một ngụm, nhìn thấy Lục Cẩn Niên không nói gì, lại lần nữa gọi một tiếng: "Lục tiên sinh".

Tống Tương Tư nhăn mày, quay đầu qua, nhìn thấy Lúc Cẩn Niên vẫn đang phát ngốc, liền đưa tay đập nhẹ vào cánh tay Lục Cẩn Niên, nhẹ giọng nói: "Nghĩ cái gì thế? Đạo diễn đang hỏi ý kiến anh đó."

Lục Cẩn Niên "À" một tiếng, định thần lại, đầu tiên chớp chớp mắt, sau đó ánh mắt mới từ cửa sổ quay trở lại, vừa rồi hắn chỉ nghĩ đến việc Kiều An Hạ xảy ra tai nạn xe, Kiều An Hảo không biết có trên xe không, liệu có bị thương không, vậy nên mới lơ đãng không nghe thấy một lời nào của đạo diễn, bây giờ hỏi ý kiến của hắn, hắn làm sao mà biết được?

Ánh mắt Lục Cẩn Niên lạnh lùng quét một vòng những người ngồi trong phòng, một bộ lạnh lùng gật đầu, nghĩ một chút, lại mở miệng nói một câu "rất tốt", sau đó liền rút điện thoại trong túi ra, muốn gọi điện cho Kiều An Hảo, kết quả Trình Dạng ra ngoài nghe điện thoại vừa hay đẩy cửa quay trở lại phòng.

"Thực sự rất xin lỗi, An Hảo gặp tai nạn giao thông, không đem theo giấy phép lái xe, phải đợi kiểm tra, nên tôi phải qua đó đưa giấy phép lái xe cho cô ấy." Trình Dạng mở lời xin lỗi.

"Tại nạn giao thông, có nghiêm trọng không?" Tống Tương Tư quan tâm hỏi.

"Có lẽ không có vấn đề gì lớn."

Câu trả lời của Trình Dạng khiến Lục Cẩn Niên dùng lực mím môi một chút, cánh tay đang cầm điện thoại, bất giác nắm chặt lại, có lẽ không có vấn đề lớn... thế nào gọi là "có lẽ"?

Lục Cẩn Niên quay đầu, nhìn Trình Dạng đang cầm áo khoác, vẻ mặt thản nhiên đứng dậy, cũng nhặt áo khoác của mình lên: "Vừa hay tôi có chút việc, cũng phải vào thành phố một chuyến, trợ lí lại lái xe đi mất rồi, cậu thuận đường cho tôi đi nhờ một chút".

Trình Dạng và Lục Cẩn Niên từ trong khách sạn đi ra, lúc Trình Dạng móc chìa khóa xe, chuẩn bị lên xe, Lục Cẩn Niên lại nói: "Đưa chìa khóa cho tôi, tôi lái".

Trình Dạng ngây ra một chút, cũng không phản đối, đem chìa khóa xe của mình đưa cho Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên vừa khởi động xe, vừa hỏi: "Chỗ xảy ra tại nạn là ở đâu?"

"Ở nam Tứ Hoàn."

Trình Dạng còn chưa nói xong, Lục Cẩn Niên đã đạp chân ga, tốc độ cực nhanh đánh tay lái, lái xe đi.

*****

Kiều An Hảo cả người đều bị xô về phía trước, cũng may có dây an toàn, người không bị lao vào cửa kính chắn gió phía trước, cô mới vừa ngồi vững còn chưa định thần, đã liền quay đầy nhìn sang Kiều An Hạ ngồi bên cạnh: "Chị, chị không sao chứ?"

Kiều An Hạ hai tay nắm chặt vô lăng, thở mạnh ra mấy hơi, mới ổn định lại tinh thần, nhìn Kiều An Hảo lắc lắc đầu: "Chị không sao."

Sau đó ngẩng đầu, nhìn về chiếc xe bị đâm phía trước, là một chiếc Audi A4L màu đỏ.

Kiều An Hảo xuống xe trước, đầu tiên xem xét tình hình đầu xe bị đâm, vẫn còn khá ổn, chỉ là thùng xe bảo vệ bị đâm móp thôi.

Kiều An Hạ xuống xe, cũng không liếc mắt nhìn qua tình trạng xe, liền trực tiếp đi đến trước chiếc Audi A4L, giơ tay lên gõ vào cửa xe, đợi khi cửa xe hạ xuống, Kiều An Hảo trước tiên xin lỗi chủ xe, sau đó mới mở miệng hỏi: "Chúng ta tự thương lượng hay báo cảnh sát?"

Chủ chiếc Audi A4L là một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, ăn vận thời trang, tóc uốn lọn xoăn, có thể là do vụ đâm xe xảy ra quá đột ngột, sắc mặt bị dọa cho hơi trắng bệch, cô ta cũng không nhìn đến tình trạng vụ đâm, mở miệng nói cũng là giọng điệu ôn hòa và khách khí: "Tôi đã báo cảnh sát rồi, còn về sửa xe, cứ theo bảo hiểm đi."

Kiều An Hạ thản nhiên cười, liền từ túi đem theo bên mình, lấy ra một tấm danh thiếp, đưa qua cho chủ xe: "Đây là cách thức liên hệ của tôi."

Cảnh sát giao thông rất nhanh tới nơi, đầu tiên chụp lại ảnh hiện trường, sau đó để hai bên đưa xe vào lề đường, sau khi ghi lại số hiệu của hai chiếc xe, liền yêu cầu xuất trình giấy phép lái xe.

Kiều An Hạ lục trong túi sách một hồi, mới nhớ ra, bằng lái bị cô để trong một cái túi khác ở phòng khách sạn của Trình Dạng, do đó chỉ có thể gọi điện cho Trình Dạng.

Chủ xe Audi dường như có chuyện gấp, đợi xử lí xong, liền lái xe rời đi.

Còn chuyện khác cần phải xử lí, cảnh sát để Kiều An Hạ cùng Kiều An Hảo ở tại chỗ đợi.

Đợi được khoảng bốn mươi phút, Kiều An Hạ lẳng lặng nhìn hồng tinh dần dần tiêu hao sạch sẽ, có chút nhàm chán ngẩng đầu lên, nhìn qua kính chiếu hậu, vừa hay nhìn thấy chiếc xe của Trình Dạng, tốc độ cực nhanh từ phía sau lao đến.

"Trình Dạng đến rồi". Kiều An Hạ nói, người cũng đã xuống xe. Lúc đó xe của Trình Dạng, vững vàng đỗ lại phía sau xe Kiều An Hạ, cửa xe ở bên ghế điều khiển đẩy ra trước, nhưng người xuống xe lại là Lục Cẩn Niên.

Dù cho Kiều An Hạ từ sau lần trước bị Lục Cẩn Niên từ chối, cũng chưa từng nói chuyện với Lục Cẩn Niên, nhưng hiện tại nhìn thấy hắn vậy mà lái xe của Trình Dạng tới, vẫn là nhăn mày, nghi hoặc hỏi một câu: "Lục Cẩn Niên, sao lại là anh?"

Kiều An Hảo ngồi trong xe, nghe đến tên của Lục Cẩn Niên, vô thức đem đầu từ điện thoại ngẩng lên, nhìn thấy Lục Cẩn Niên ở ngoài xe, sau đó cắn môi một chút, đẩy cửa bước xuống xe.

Lúc này Trình Dạng cũng đã xuống xe, trong tay cầm giấy phép lái xe của Kiều An Hạ, đi tới, ngữ điệu ôn hòa tiếp lời của Kiều An Hạ, giải thích nói: "Xe Lục tiên sinh bị quản lí lái đi rồi, anh ấy có chuyện trong thành phố, anh thuận đường đưa anh ấy đi."

Trình Dạng nói xong, quay đầu, lại nói với Lục Cẩn Niên: "Lục tiên sinh, hay là anh lái xe tôi đi? Tôi lái xe đưa hai người đó quay về đoàn phim?"

Lục Cẩn Niên từ lúc Kiều An Hảo xuống xe, ánh mắt liền hoàn toàn dừng lại trên người cô, nghe tới lời nói của Trình Dạng, vẻ mặt khẽ biến động một chút, tiếp tục nhìn Kiều An Hảo xem xét một lượt, xác định cô không sao, mới quay đầu, nhìn Trình Dạng lắc đầu: "Không cần đâu, tôi tự bắt xe."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-100)