Mạo hiểm
← Ch.085 | Ch.087 → |
"Còn có, điệu múa cô Triệu Phi Yến trong trận chung kết Holywood, là cô cố ý đạo lại của toio1"
"Kiều An Hảo, cô đừng ngậm máu phun người, cô có chứng cớ gì, chứng mình tôi đạo của cô?" Lâm Thi Ý bị Kiều An Hảo mắng, sắc mặt rất khó coi, âm thanh mở miệng vô cùng hung dữ.
"Bởi vì tôi không tin trên thế giới này có nhiều sự trùng hợp như vậy, có thể trùng hợp đến mức tôi và cô cùng có một ý tưởng múa vũ y! Lúc ấy tôi thật không rõ, hiện tại thì đã hiểu, sợ là vấn đề nằm ở cửa hàng may bộ váy vũ y đó!" Kiều An Hảo lúc đó đang lờ mờ, một chốc liền không thể nghĩ được xảy ra vấn đề ở đâu, nhưng là về sau cô nói chuyện này cho Lục Cẩn Niên biết, nghĩ đến cửa tiệm may đồ kia, sẽ biết cô muốn biểu diễn múa cổ gì đó, nếu Lâm Thi Ý biết được tin tức này, không khó để đoán ra được cô sẽ trình diễn cái gì, dù sao đó cũng là Triệu Phi Yến kinh điển."
"Thế nhưng không sao, Lâm Thi Ý, cô không thừa nhận cũng không sao cả, dù sao cô có đạo lại ý tưởng của tôi, cũng không thể giành được giải nhất!"
Kiều An Hảo nói đến đây, dừng một chút, học thái độ vui sướng khi người khác gặp họa khi nãy của Lâm Thi Ý nói: "Thế nhưng, cũng thật sự là làm khó cô rồi, vì muốn ngáng chân tôi mà khổ tâm đi luyện múa, tôi nghĩ mấy ngày cô vì luyện múa, khẳng định rất khổ sở rồi? Suy nghĩ một chút, cô thật đúng là đủ thương cảm, thế nhưng, Lâm Thi Ý, tôi cảm thấy nói đến khiêu vũ, phương diện trên giường, có lẽ cô sẽ càng có sở trường hơn, dù sao cô cũng chuyện dựa vào thứ đó để mua vui cho đàn ông lấy tiền mà..."
Lâm Thi Ý dám dùng cô để kéo lên vết sẹo trong lòng Kiều An Hạ, như thế cô ta cũng đừng trách Kiều An Hảo không khách khí, xé rách mặt nạ của cô ta.
Lâm Thi Ý mỗi lần đều không thể sánh bằng Kiều An Hảo, lúc nào cũng đứng sau, bây giờ lại còn bị cô nói thẳng như vậy, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, quên mất trong bụng Kiều An Hảo đang có bầu, không hề nghĩ ngợi vươn tay, vung lên về phía mặt của Kiều An Hảo: "Kiều An Hảo, cô kẻ tiện nhân, cô câm miệng cho tôi!"
Nếu một tát này thật sự văng đến trên mặt của cô, chắc chắn cô sẽ đứng không vững, người sẽ đụng vào trên bồn rửa mặt.
Bốn rửa mặt kia, vừa lúc chạm đến bụng của cô, lực nếu như rất lớn, sợ rằng bảo bảo trong bụng cô...
Kiều An Hảo hoảng hốt, mà lại không dám động tay với Lâm Thi Ý, sợ rằng đánh nhau với cô ta, chính mình sẽ thua thiệt, cho nên theo bản năng liền giơ tay lên, bảo vệ con của mình.
Mắt thấy tay của Lâm Thi Ý, đến mặt cô càng ngày càng gần, Kiều An Hảo đều đã nghe được tiếng giớ, cô theo bản năng liền nhắm hai mắt lại.
Sau đó bên tai cô truyền đến tiếng bạt tai vang dội.
Kiều An Hảo khắc chế người mình, sợ run lên một cái, lại không cảm giác được sự đau đớn trên mặt, ngược lại còn truyền đến hai tiếng bạt tai, lúc này cô mới kinh ngạc mở to hai mắt, lại thấy được một màn khó tin.
Vốn dĩ Lâm Thi Ý đang định vươn tay tát cô, lại bị Kiều An Hạ nắm được, mà Kiều An Hạ cả người nghiêm nghị đứng trước mặt cô ta, mang theo vẻ mặt phẫn nộ, ánh mắt cũng không chớp nhìn thẳng Lâm Thi Ý, vừa ngoan độc vừa nặng tay quẳng vài cái tát lên mặt cô ta.
*****
Kiều An Hạ chắc phải cho Lâm Thi Ý đến mười cái bạt tai, mới ngừng lại được, Lâm Thi Ý bị đánh đến lờ mờ, trố mắt nhìn Kiều An Hạ, vậy mà không có tý phản ứng nào, mặt cô ta bị sưng đỏ lên dữ dội, mấy ngón tay in dấu trên da thịt trắng nõn, nhìn vô cùng chói mắt.
Mãi đến khi Lâm Thi Ý cảm nhận được trên mặt truyền đến nóng rát, mới bất tri bất giác phản ứng được là vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cô theo bản năng giơ tay lên, che kín mặt, nhìn chằm chằm Kiều An Hạ, ở đáy mắt còn có một tầng nước, giọng nói mang theo sự uất hận: "Có người như cô à? Bị Trình Dạng vứt bỏ, tâm tình không tốt liền trút giận lên người tôi sao?"
"Bốp" Lâm Thi Ý còn chưa nói hết, Kiều An Hạ lại lần nữa vung tay lên, hung hăng cho cô ta thêm một cái bạt tai, bây giờ lực đạo vô cùng nặng nề hơn so với trước, vậy mà mạnh mẽ khiến cả người Lâm Thi Ý đụng vào một bên góc tường, đầu đập vào tường.
Kiều An Hạ cũng không thèm để ý đến Lâm Thi Ý, giẫm giày cao gót đi qua, án Lâm Thi Ý ở trên tường, một tay bóp cổ cô ta, khiến cho mặt cô ta phải ngẩng cao lên, sau đó nhìn thẳng mắt cô ta, cả vú lấp miệng em mở miệng nói: "Tôi nhớ rõ lúc trước đã từng nói với cô, tốt nhất về sau nhìn thấy tôi và Kiều An Hảo thì nên tránh mặt ra."
Kiều An Hảo đứng ở phía sau, nghe được tên mình, cả người đang theo dõi khí phách của Kiều An Hảo liền phản ứng trở lại, nhìn chằm chằm Kiều An Hạ, ánh mắt có chút dao động.
Vừa mới rồi Kiều An Hạ ra tay ngăn cản Lâm Thi Ý, là lo lắng cho bảo bảo trong bụng cô sao?
"Tôi nói cho cô, vừa mới rồi chỉ là cảnh cáo của tôi, nếu cô còn dám có lần sau..." Kiều An Hạ nói đến đây, dừng một lát, mặt mày lạnh thêm vài phần: "A... , không đúng, không phải cô còn dám có lần sau, mà là tôi nói cho cô, từ giờ trở đi, tốt nhất là nhìn thấy tôi và Kiều An Hảo thì tránh xa ra, nhỡ đâu cô đụng phải tôi, ngày đó nếu tâm tình tôi tốt, có lẽ còn thoáng một chút, tha cho cô coi như không có chuyện gì, nếu tôi đúnglúc hôm đó tâm tình không tốt, tôi sẽ trút giận lên cô, thế thì cô phải làm thế nào đây?"
Kiều An Hạ nói đến đây, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Thi Ý một cái: "Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi nói cho cô, tôi Kiều An Hạ không sợ trời không sợ đất, nói được thì làm được, nếu cô không tin, lần sau cô có thể thử xem!"
Nói xong, Kiều An Hạ liền vung tay khỏi cổ Lâm Thi Ý, xoay người rời đi, nhưng ánh sáng trong mắt lại xuyên thấu qua gương nhìn đến Kiều An Hảo cách đó không xa, ánh mắt bình tĩnh dừng lại, tốc độ tim đập của Kiều An Hạ bỗng nhiên như rơi xuống, nghĩ đến nếu mình cứ như vậy rời đi, nếu Lâm Thi Ý nổi điên lên đối phó với Kiều An Hảo, nói không chừng con của Kiều An Hảo...
Cánh môi của Kiều An Hảo gắt gao nhấp lại, sau đó liền quay đầu đi, tay đột nhiên nắm tóc của Lâm Thi Ý, cao ngạo cất bước chân, kéo Lâm Thi Ý đi vào trong toilet trong phòng.
Tất cả trong toilet, đều là tiếng thét đau đớn chói tai của Lâm Thi Ý, Kiều An Hạ giống như không hề nghe thấy, khi đi ngang qua phòng dọn dẹp, còn thuận thế rút một cây lau nhà, sau đó đẩy cửa ra, đẩy Lâm Thi Ý đi vào, đóng cửa lại, lấy cây lau nhà ngăn lại, hừ lạnh một tiếng, xoay người, đi ra ngoài.
*****
Lúc Kiều An Hạ đi qua bên người Kiều An Hảo, cô lên tiếng: "Chị?"
Bước chân của Kiều An Hạ dừng lại, nhưng không quay đầu nhìn Kiều An Hảo, qua tầm ba giây đồng hồ, lại giơ chân lên, đi ra bên ngoài.
Trong phòng toilet truyền đến tiếng chửi ầm í không hề có hình tượng và tiếng đập cửa mãnh liệt của Lâm Thi Ý.
"Chị!" Kiều An Hảo tiếp tục hô một tiếng Kiều An Hạ, tiếp tục bước tiếp bắt theo kịp, tay nhanh mắt lẹ nắm lấy cánh tay của Kiều An Hạ: "Chị, vừa rồi cảm ơn chị, nếu không phải chị, có thể..."
"Em cảm ơn chị cái gì?" Kiều An Hạ không đợi Kiều An Hảo nói hết lời, liền ngắt lời cô, âm thanh rất lạnh: "Chuyện chị vừa làm, là vì tiểu tiện nhân kia ăn nói lỗ mãng với chị, không liên quan gì đến em1"
Kiều An Hạ nói xong, liền rút cánh tay trong tay Kiều An Hảo ra, nhưng mà Kiều An Hảo lại càng nắm chặt, Kiều An Hạ chỉ sợ mình dùng lực quá nhiều, làm thương tổn đến Kiều An Hảo, đành phải vươn cánh tay còn lại, tách từng ngón tay của Kiều An Hảo ra.
Kiều An Hảo chống lại Kiều An Hạ, lúc cô tách ngón tay của mình ra, không nhịn được lo lắng hỏi: "Chị, có phải chị giận em vì Lục Cẩn Niên không?"
Kiều An Hạ nghe thế, giống như chịu đựng đả kích gì đó, sắc mặt trắng xanh trong nháy mắt, ngực phập phồng lên xuống, cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó liền cầm lấy ngón tay của Kiều An Hảo bỏ ra, rất nhanh kéo cửa toilet, tốc độ cực nhanh đi ra ngoài.
Kiều An Hảo khom người nhặt di động trên mặt đất lên, không hề nghĩ ngợi bắt kịp.
-
Lục Cẩn Niên ở trong phòng bao đợi một lúc lâu, cũng chưa đợi cô ra, gọi điện thoại cho cô, vậy mà phá hiện điện thoại không được kết nối, vì thế liền có chút lo lắng đến toilet, kết quả người vừa mới đi đến ngưỡng cửa phòng rửa tay, lại nhìn thấy Kiều An Hạ đi từ trong ra, anh dừng lại bước chân, Kiều An Hạ đi qua bên cạnh anh, sau đó nghe được tiếng "chị" của Kiều An Hảo, người cũng chạy từ phòng rửa tay ra.
Lục Cẩn Niên sợ Kiều An Hảo không cẩn thận ngã sấp xuống, theo bản năng vươn tay, ôm lấy eo của cô, vây cô vào trong ngực mình, thấp giọng hỏi: "Sao thế?"
Kiều An Hảo không để ý đến Lục Cẩn Niên, há miệng hô một câu "chị", nhưng là Kiều An Hạ giống như không hề nghe được, trực tiếp ấn thang máy, đi vào.
Cánh môi Kiều An Hảo giật giật, theo bản năng liền buông mi mắt xuống, trên mặt không thể che hết cô đơn tràn ra.
Tuy Lục Cẩn Niên không biết rốt cuộc trong toilet đã xảy ra chuyện gì, nhưng là cũng biết, Kiều An Hảo là bởi vì Kiều An Hạ mà khổ sở, anh im lặng dùng sức kéo cô đi, vừa nhẹ giọng mắng cô, vừa mang cô trở về chỗ ngồi.
Chuyện vừa xảy ra, Kiều An Hảo không hề có khẩu vị ăn cơm, Lục Cẩn Niên gọi người phục vụ tính tiền, đỡ Kiều An Hảo đứng dậy, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Kiều An Hảo nhỏ giọng nói hết sự việc ra một lần.
Lục Cẩn Niên không hề lên tiếng cắt ngang cô, cực kỳ cẩn thận nghe, lúc nói xong lời cuối cùng, Kiều An Hảo lại nhẹ giọng bổ sung một câu: "An Hạ là vì em, mới ra tay với Lâm Thi Ý."
Lục Cẩn Niên khẽ gật đầu, không nói gì, mang theo tình yêu say đắm cùng với cưng chiều vô hạn, khẽ vuốt tóc dài của cô.
*****
Vậy mà lúc gương mặt Lục Cẩn Niên rũ xuống, đáy mắt rõ ràng thoáng qua một tia đau lòng và không vui.
Mặc dù từ đầu đến cuối Lục Cẩn Niên không hề lên tiếng về chuyện của Kiều An Hạ, nhưng đến cuối cùng lúc anh đưa Kiều An Hảo về đến nhà, thừa dịp Kiều An Hảo đi tắm, còn tìm điện thoại di động, lấy ra nhắn tin cho Kiều An Hạ một tin nhắn.
Anh không thích Kiều An Hạ, thậm chí đã từng một lần chán ghét Kiều An Hạ, nhưng mà, vì thích Kiều An Hảo, anh bằng lòng duy trì, dường như cô đã vô tình thấy giấy phân chia tài sản của anh, biết anh quan tâm Hứa Gia Mộc, cho nên sẽ cố gắng giúp anhlàm tròn tình anh em với Hứa Gia Mộc.
Chưa tới một tuần lễ, chính là hôn lễ của cô và anh, mặc dù cô không nói gì, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra được, cô rất hi vọng Kiều An Hạ có thể làm dâu phụ của cô, vui mừng chúc phúc cô kết hôn.
Chỉ cần là cô muốn, anh cũng sẽ cố gắng tranh thủ.
-
Kiều An Hạ ra ngoài từ thang máy, mới ý thức mình đi vô cùng vội vàng, ví tiền và chìa khóa xe cũng để quên trong bao sương.
Kiều An Hạ đứng ở cửa thang máy một lát, cuối cùng vẫn không có đi lên lầu, mà là lấy điện thoại di động ra nhắn cho trợ lý một tin, nhắc nhở cô đem đồ đạc của mình mang về công ty, rồi đi ra khỏi tiệm cơm.
Ban đêm có chút lạnh, áo khoác để ở trên lầu, Kiều An Hạ chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, lạnh cóng khiến cô run lẩy bẩy.
Bởi vì không có tiền, cho nên Kiều An Hạ lấy điện thoại gọi một chiếc xe riêng, lúc đang đợi xe, cô nhìn thấy xe Trình Dạng cách đó không xa đang rẽ vào bãi đậu xe.
Vẻ mặt Kiều An Hạ vẻ mặt có chút u ám, tầm mắt liền dính vào Trình Dạng trên xe.
Khoảng cách xe càng ngày càng gần cô, đáy lòng của cô nổi lên một cỗ khẩn trương không giải thích được, cô nhìn qua cửa sổ xe, chạm tới ánh mắt của Trình Dạng, đôi mắt của anh rất sâu xa, lần đầu tiên trong đời nhìn không hiểu đáy lòng của anh đang suy nghĩ chuyện gì, lúc xe của anh chạy đến trước mặt cô, đáy lòng Kiều An Hạ bỗng dưng xuất hiện một loại mong đợi, mong đợi Trình Dạng sẽ dừng xe, nhưng mà cuối cùng, người ấy lại xem như cô không tồn tại, tốc độ xe không hề chậm lại, từ trước mặt côlướt qua, lưu lại một trận gió mãnh liệt.
Kiều An Hạ theo bản năng quay đầu, thấy đuôi xe đã đi rất xa, cảm giác trong nháy mắt, phảng phất bị vét sạch điều gì đó trong ngực, theo chiếc xe kia đi xa.
Kiều An Hạ bình tĩnh đứng tại chỗ, cho đến khi xe mình gọi dừng ở trước mặt, cô mới phục hồi tinh thần, lên xe, báo địa điểm, rồi lại bắt đầu thất thần.
Nhà trọ trong một mảnh đen nhánh, Kiều An Hạ mở đèn, thấy trong nhà khắp nơi đều có Trình Dạng, tâm tình càng khổ sở, thật ra thì không có làm bao nhiêu chuyện, nhưng lại cảm thấy giống như đã trải qua rất nhiều năm, thân thể cực kỳ mệt mỏi, toàn thân vô lực ngã xuống ghế sa lon, nhìn chằm chằm trần nhà một lát, bên tai liền truyền đến tiếng báo có tin nhắn của điện thoại di động.
Sau một lúc lâu, Kiều An Hạ mới vòng vo tầm mắt, nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động của mình, lại thấy được mấy chữ "mylove".
mylove... Kiều An Hạ sửng sốt một lát, mới phản ứng được là Lục Cẩn Niên... Tên gọi này là do cô đặt, nhưng mà tại sao, bây giờ cô nhìn thấy lại không thoải mái vậy?
Kiều An Hạ cầm lên điện thoại di động, không xem nội dung tin nhắn của Lục Cẩn Niên, mà trước chuyển đến mục danh bạ đổi "mylove" thành "Lục Cẩn Niên", dừng một lát, suy nghĩ một chút, lại đổi thành "em rể".
*****
Lúc Kiều An Hạ mới vừa đè xuống "Xác nhận", điện thoại di động lại liên tục leng keng hai tiếng, vẫn như cũ là tin nhắn Lục Cẩn Niên gởi tới, vậy mà Kiều An Hạ nhìn hai chữ "em rể" hai, vốn tâm trạng không thoải mái, chuyển biến tốt rất nhiều.
Mở ra tin nhắn, đầu tiên thấy là Lục Cẩn Niên gởi tới một tấm hình, đó là một lễ phục màu lam nhạt, máng lên móc áo, phía dưới còn đặt đôi cao gót cùng màu.
Kiều An Hạ sửng sốt một lát, mới nhìn xuống: 【 Tôi là Lục Cẩn Niên, mặc dù lúc đầu cô không đồng ý tham gia hôn lễ của tôi vàKiều Kiều, cô ấy cũng biết cô sẽ không tới, nhưng mà vẫn cố ý dặn dò người chuẩn bị lễ phục cho cô. Còn chuyện bút ghi âm, Kiều Kiều cũng không biết, sau này cũng sẽ không biết. 】
Mặc dù chỉ là lác đác mấy lời, nhưng lại như cũ khiến cho người ta cảm thấy phong cách làm việc của Lục Cẩn Niên, đơn giản trực tiếp vào thẳng chủ đề.
Kiều An Hạ nằm trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm lễ phục màu xanh nhạt và đôi giày cao gót kia, hồi lâu mí mắt cũng không chớp một cái.
Ước chừng qua ba phút, có nước mắt theo mắt của cô chảy xuôi xuống, càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng, Kiều An Hạ trực tiếp khóc thành tiếng.
Lễ phục và đôi giày cao gót đó, là cô và Kiều An Hảo cùng chung 1 chỗ nhìn thấy trên TV 3 năm trước, cô nhìn trúng bộ đồ dâu phụ, sau đó liền chỉ cho Kiều An Hảo nói, tương lai lúc con bé kết hôn, nhất định phải cho cô làm dâu phụ, hơn nữa còn phải chuẩn bị cho cô một bộ y phục giống như vậy, cô muốn mình thật xinh đẹp bên cạnh cô dâu.
Lúc ấy cô chỉ thuận miệng nói đùa, nhưng mà cô không nghĩ tới, một ngày kia, con bé kết hôn, thật sự tìm người thiết kế bộ lễ phục cô thích đó.
Hình ảnh lúc ấy, từ trên ti vi rõ ràng chợt lóe lên... Ngày hôm sau xem lại, cố ý giữ gìn sao?
Còn nữa, câu nói sau cùng của Lục Cẩn Niên là có ý gì?
Kiều An Hảo thích anh mười ba năm, anh thích Kiều An Hảo mười ba năm, còn trẻ bởi vì cô ích kỷ, rõ ràng có thể thuận lý thành chương để bọn họ ở cùng một chỗ, lại khiến tình yêu vòng con đường xa nhất, còn vất vả như vậy.
Tất nhiên Hàn Như Sơ có lỗi, nhưng mà, nếu ban đầu không phải là cô nói cho Hàn Như Sơ, chuyện Hứa Gia Mộc và Kiều An Hảo, có phải càng về sau sẽ không phát sinh những chuyện bi thảm kia...
Phải biết, Kiều An Hảo cho tới bây giờ cũng không thua thiệt cô Kiều An Hạ, là Kiều An Hạ thua thiệt bản thân, là cô Kiều An Hạ làm sai, nhưng mà tại sao lúc Lục Cẩn Niên đưa con bé đến nhà họ Kiều, nó lại mua cho cô nhiều đồ cô thích như vậy? Tại sao phải bày tỏ nhiều lần như vậy? Tại sao ở phòng rửa tay thấy Lâm Thi Ý nói mình như vậy, không để ý mình có bầu mà lao ra? Tại sao biết cô không đi tham gia hôn lễ của mình, còn chuẩn bịlễ phục cho cô?
Cô tình nguyện con bé mắng cô, chất vấn cô, cùng cô nhất đao lưỡng đoạn, cô cũng không bằng lòng để con bé đối tốt với mình như vậy, bởi vì chỉ khiến cô càng thêm khó xử.
Kiều An Hạ đến cuối cùng trực tiếp khóc thành tiếng, tiềm thức khổ sở giống như trước, tìm Trình Dạng bày tỏ, nhưng mà đợi đến lúc cô cầm điện thoại di động, mới nghĩ đến Trình Dạng và cô đã không còn chút dây dưa nào nữa.
Lúc cô không thấy Trình Dạng, không phải là không muốn, nhưng mà tối nay thấy anh, cô mới phát hiện, suốt khoảng thời gian này, lại nhớ anh nhiều như vậy, nhớ, vì vậy đáy lòng cô lại càng nặng nề đau, một cảm giác thấu xương bứt rứt.
*****
Cô tự nhận là trong cả đời này, người cô chân chính động tâm yêu thương là Lục Cẩn Niên, nhưng mà, Trình Dạng lại cho cô cái cảm giác mà Lục Cẩn Niên chưa từng có.
Lúc cô bị Lục Cẩn Niên cự tuyệt, đáy lòng có vẫn luôn không phục, cô cao ngạo không muốn hạ thấp mình.
Nhưng mà, tối nay cô bị Trình Dạng thờ ơ lạnh nhạt, như không có chuyện gì xảy ra, cô phát hiện mình hoảng sợ, yếu đuối.
Thậm chí, cô là nàng công chúa từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay còn có suy nghĩ muốn khom người đi xin lỗi Trình Dạng giảng hòa.
Nghĩ tới đây, lòng Kiều An Hạ chợt kinh ngạc, quên mất khóc thút thít, chẳng qua là nhắm mắt lại, trong đầu lặp lại suy nghĩ mình mới vừa hiện lên.
Trong phòng rất yên tĩnh, không khí như vậy rất thích hợp để một người thấy rõ nội tâm của mình.
Lúc ban đầu quen biết, là anh theo đuổi cô, cô cảm thấy anh thật đẹp trai, còn là một đại minh tinh, lại bị Lục Cẩn Niên từ chối lần thứ hai, đáy lòng đang không phục, quyết định quen Trình Dạng.
Anh đối với cô thật sự rất tốt, tính tình cô lại công kích, nhưng bất kể cô nóng nảy thế nào, anh vĩnh viễn đều là ôn tồn dỗ dành cô.
Có một lần nửa đêm tới kinh nguyệt, có thể uống nhiều rượu quá, đau bụng kinh, lăn lộn vì đau trên giường, là anh vội vội vàng vàng đem cô đi bệnh viện, đợi đến lúc cô đỡ đau, mới phát hiện, thậm chí ngay cả giầy anh cũng không mang.
Thật ra thì, lúccô xem những videokia, hâm mộ Lục Cẩn Niên đối với Kiều An Hảo tốt, bên người cô đã có một người đàn ông, đối với cô rất tốt... Không phải sao?
Nghĩ đến cuối cùng, Kiều An Hạ không còn có biện pháp, không thể tiếp tục đối mặt nữa, cô hết sức rõ ràng khẳng định, cô không thể rời bỏ Trình Dạng, cô không biết rốt cuộc lúc nào mình thích Trình Dạng, nhưng mà bây giờ, cô thật sự thích anh, hơn nữa cảm giác này, cũng không hề giống lúc cô thích Lục Cẩn Niên.
Một là cảm giác muốn chinh phục, một là quyết tâm muốn gần nhau.
-
Ngày hôm sau, là ngày cô dâu chú rể dâu phụ rể phụ mặc thử lễ phục.
Lễ phục là Lục Cẩn Niên nhờ Hôn Khánh hộithiết kế, đặc biệt mời nhà thiết kế người Pháp vẽ kiểu.
Không đơn thuần là cô dâu chú rể, ngay cả bạn lễ phục của cô dâu và chú rể cũng thiết kế đặc biệt, độc nhất vô nhị.
Nơi này có một tục lệ, gọi là "Bách niên hảo hợp", phải là mười một giờ trưa mới mặc thử lễ phục.
Lúc Lục Cẩn Niên bà Kiều An Hảo đến, Triệu Manh Tống Tương Tưthân là dâu phụ, cùng với rể phụ Hứa Gia Mộc và Trình Dạng cũng đều chờ đợi đến lượt.
Bởi vì trợ lý đã kết hôn, cho nên Lục Cẩn Niên cố ý an bài anh đến hiện trường hôn lễ làm người dẫn chương trình, nhưng mà hôm nay trợ lý vẫn đến đây xem náo nhiệt, thuận tiện muốn thử âu phục mà Lục Cẩn Niên chuẩn bị cho mình.
Trước khi tới, trợ lý suy nghĩ nhất định là có người sẽ ăn uống trễ giờ, cố ý rẽ vào một cửa hàng bán cháomua mấy phần đem đến.
Nhà thiết kế và trợ lý đều ở đây sửa sang lại lễ phục, trợ lý đem đồ ăn mình mua đến gọi mọi người tới ăn.
Hứa Gia Mộc biết Tống Tương Tư thích cháo thịt trứng muối, cố ý kéo đến trước mặt một chén, dùng cái muỗng quấy hai lần, trước uống một hớp, cảm thấy mùi vị không tệ, liền múc một muỗng, đưa đến khóe miệng Tống Tương Tư ngồi một bên xem tạp chí.
Tống Tương Tư liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc đưa muỗng tới, lúc chuẩn bị mở ra miệng uống, lại phát hiện dạ dày có chút khó chịu, sau đó liền xoay đầu, đứng lên, cũng không để ý tới Hứa Gia Mộc, đi về phía phòng vệ sinh.
*****
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm bóng dáng Tống Tương Tư, cau mi lại.
Bắt đầu từ tối hôm qua, người phụ nữ này, dường như có điểm không thích hợp...... Hơn nửa đêm về nhà cả người toàn mùi rượu không nói, anh hỏi cô đi đâu, cô cũng không lên tiếng, tắm rửa một cái, ngả đầu liền ngủ, anh huých cô một chút, thế nhưng bị cô đạp một cước xuống giường, sau đó cả người anh liền phát hỏa, cô liền ôm gối đi ra phòng ngủ, một người đi phòng khách, thuận thế còn khóa trái cửa.
Sáng nay khi rời giường, anh vốn tưởng rằng cô sẽ cùng đi với bản thân đến "Trăm năm hảo hợp", kết quả anh rửa mặt xong, đi ra phòng ngủ, vừa mới chuẩn bị chào hỏi với cô, cô lại cầm túi xách của mình, coi anh giống như không khí, thẳng hướng đi về phía cửa phòng, hôm qua xe của cô để lại Cung Vàng Điện Ngọc, cho nên lúc đi đến cửa cô trực tiếp lấy chìa khóa xe của anh đá cửa rời đi, anh vội vã đuổi theo xuống lầu, vốn tưởng rằng cô sẽ chờ anh, kết quả ai ngờ, cô lái đi xe của anh sớm đã không thấy bóng dáng, hại anh chỉ có thể ngăn cản xe taxi, ai ngờ đến dưới lầu "Trăm năm hảo hợp", anh thấy xe của mình bị cảnh sát giao thông giữ lại.
Tống Tương Tư dừng xe không đúng nơi!
Rõ ràng bãi đỗ xe của "Trăm năm hảo hợp" nhiều vị trí như vậy, cô cố tình lại dừng ở trên đường quốc lộ, rõ ràng là cố ý!
Vào "Trăm năm hảo hợp", anh ngồi ở bên cạnh cô, nói chuyện với cô, cô cũng bỏ mặc.
Kỳ thật đổi lại là trước đây, anh làm sao sẽ nhân nhượng cô như vậy, cô không để ý tới anh, anh sẽ không để ý tới cô đâu!
Thậm chí anh còn tự mình uy cô uống cháo, anh vốn tưởng rằng trong nháy mắt cô há miệng kia, tâm tình đã chuyển tốt, nhưng mà ai ngờ, đột nhiên liền mặt lạnh, đứng dậy rời đi.
Thật sự là...... Không hiểu người phụ nữ này bị sao nữa!
Hứa Gia Mộc a nở nụ cười một tiếng, cầm thìa vừa định đút miếng cháo vừa đưa cho Tống Tương Tư vào trong miệng của mình, nhưng mà đưa đến bên miệng, lại không có khẩu vị, ném thìa, ngồi ở trên ghế sa lon ngây người một lát, cuối cùng vẫn có chút không yên lòng đứng lên, hướng về phía toilet.
Toilet và phòng thay quần áo cách nhau một gian phòng, bên trong trưng bày sắp xếp cái tủ kính chỉnh tề, bên trong đầy đủ các loại kiểu dáng nhẫn.
Lúc Hứa Gia Mộc đi qua một cái tủ kính, bước chân nhịn không được dừng lại, nghiêng đầu, nhìn một cái nhẫn kim cương. màu hồng nhạt được trưng bày bên trong
"Tiên sinh, ngài muốn mua nhẫn cầu hôn hay là nhẫn kết hôn?" Người bán hàng thấy Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm nhìn hồi lâu, nhịn không được lên tiếng hỏi.
Hứa Gia Mộc hoàn hồn, nhìn thấy Tống Tương Tư trong phòng rửa tay đi ra không biết từ lúc nào, đã quay trở lại phòng thử quần áo, anh nhìn về phía người bán hàng lắc lắc đầu, rồi mại bước chân đi về phía toilet, tựa vào trên vách tường nhà vệ sinh nam, châm một điếu thuốc.
Anh thế nhưng vừa có một loại xúc động, tưởng mua một chiếc nhẫn, đưa cho Tống Tương Tư......
Thẳng thắn mà nói, từ nhỏ đến lớn, suy nghĩ về đám cưới trong đầu hắn đã ăn sâu bén rễ, anh nhất định sẽ thú một người phụ nữ muôn đăng hộ đối.
Sau khi giải trừ hôn ước với Kiều An Hảo, tập đoàn Hứa lại rơi vào trong tay Lục Cẩn Niên, lúc đó anh còn chưa biết mẹ mình làm rất nhiều việc sai trái, bối cảnh gia tộc của Lâm Thiên Thiên rất tốt, mẹ không thể không thích, anh và Tống Tương Tư lại không có liên lạc, tuy rằng anh cảm thấy Lâm Thiên Thiên quá mức yếu ớt bám người, nhưng mà, lúc quyết định đưa ra đám hỏi, Lâm Thiên Thiên không cự tuyệt, anh cũng không cự tuyệt.
Kỳ thật cũng không xem như đám hỏi, chỉ là ước định miệng như vậy, ngay cả nghi thức đính hôn cũng không có tổ chức, đôi khi một tháng anh Lâm Thiên Thiên gặp mặt không hơn một lần.
*****
Cẩn thận tính lại, sau khi anh và Tống Tương Tư hòa hảo, sẽ thấy không để ý qua Lâm Thiên Thiên, ngày hôm qua cô ta chạy tới công ty tìm anh, buổi tối hôm kia anh làm việc hơn nửa đêm, cuộc họp lại mở tới trưa mới xong, ánh mắt mệt mỏi mở không ra được, ai ngờ Lâm Thiên Thiên đột nhiên liền gục xuống giường, áp trên người anh, hỏi anh khi nào thì bọn họ tổ chức hôn lễ?
Lúc anh nghe thấy câu nói kia, lúc ấy anh không biết mình bị làm sao, trong đầu liền hiện lên thân ảnh của Tống Tương Tư, anh chần chờ một lúc lâu, mới trả lời có lệ với Lâm Thiên Thiên một câu, chờ cô ta tốt nghiệp rồi nói sau.
Sau đó Lâm Thiên Thiên còn lải nhải nói về chuyện hôn lễ, càng nói trong lòng anh càng mạc danh kỳ diệu áp lực, cuối cùng liền mạnh đẩy cô ta ra, xuống giường đi vào toilet.
Đại khái bắt đầu từ tối hôm qua, trong lòng anh bắt đầu có điểm dao động.
Hôn nhân thật là một cái mấu chốt lợi thế trên thương trường sao?
Nhưng mà ba mẹ của anh không phải là một hồi bi kịch sao?
Mà Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo đâu? Bọn họ không có khắc khẩu, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ, cho dù là cãi nhau, cũng rất hạnh phúc.
Đừng nói là bọn họ, liền ngay cả anh là người ngoài cuộc, nhìn thấy đều cảm giác muốn hướng tới......
"Hứa tiên sinh? Ngài ở trong này làm cái gì?" Trợ lý đẩy cửa toilet ra, liền thấy Hứa Gia Mộc đứng ở một bên, sửng sốt một chút mở miệng hỏi.
Hứa Gia Mộc dụi điếu thuốc ở trong tay, không nói chuyện, rửa sạch tay, liền ly khai toilet, vừa đến cửa phòng thử quần áo, anh liền thấy cửa phòng thay quần áo nữ mở ra, Tống Tương Tư một chiếc váy lụa màu trắng, tóc dài được vén lên thật cao, từ bên trong đi ra.
Bước chân Hứa Gia Mộc mạnh ngừng lại, nhìn chằm chằm Tống Tương Tư bị Kiều An Hảo và Triệu Manh vây quanh chậc chậc không ngừng khen, dừng hình ảnh trong tầm mắt.
Tuy rằng này chỉ là trang phục của phù dâu, nhưng mà, lại mĩ rung động đến sau trong nội tâm của anh.
Thậm chí trong đầu anh đều kìm lòng không đậu bắt đầu vẽ phác thảo, nếu Tống Tương Tư làm cô dâu, lại sẽ mi so với hiện tại bao nhiêu?
Tống Tương Tư làm cô dâu...... Chú rể sẽ là ai?
Tâm Hứa Gia Mộc mạnh lộp bộp một chút.
7 năm trước, thẳng thắn mà nói, anh cũng không biết chính mình vì sao tốt rồi tâm cứu Tống Tương Tư, sau đó còn có ý xấu giữ cô ở bên người nhiều năm như vậy không chịu buông tha cô.
Bởi vì anh vẫn cảm thấy bản thân sẽ phải kết hôn, cho nên trong bảy năm đó, mặc kệ anh và Tống Tương Tư từng có bao nhiêu thời gian vui vẻ cùng khó quên, anh căn bản không có nghĩ qua cùng cô kết hôn, cũng căn bản không nghĩ tới cô phải gả cho người khác.
Nhưng mà hiện tại, anh vừa nghĩ tới nếu anh không cưới cô, có lẽ cô sẽ làm cô dâu xinh đẹp của người khác, anh liền cảm thấy tâm của mình giống như bị người ta lấy đi rồi, càng không ngừng thổi vào gió lạnh.
"Anh Gia Mộc, anh ở trong này làm gì?" Am thanh thanh thúy của Kiều An Hảo đột nhiên truyền đến, Hứa Gia Mộc đang thất thần nhìn chằm chằm Tống Tương Tư giật mình tỉnh lại.
Hứa Gia Mộc gian nan rời đi tầm mắt trên người Tống Tương Tư: "Làm sao vậy?"
Lục Cẩn Niên chỉ vào nhà thiết kế đẩy lên đến vài bộ đồ nam, nhắc nhở anh: "Thử quần áo."
Hứa Gia Mộc "A" một tiếng, vào phòng thay quần áo nam.
-
Kiều An Hạ biết hôm nay là ngày thử lễ phục của Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo ở "Trăm năm hảo hợp", hai ngày này cô cũng nhận được điện thoại của mẹ mình, nói với cô đặt mấy bộ quần áo, cố ý nhắc nhở cô hôm nay đến đây thử mặc một chút.
Kiều An Hạ khóc hơn nửa đêm, hôm sau lúc tỉnh lại, ánh mắt thũng có điểm không thể gặp người, chính mình không nghĩ đi, cuối cùng do dự một chút, vẫn là lái xe tới đây.
*****
Lúc Kiều An Hạ dừng xe ở "Trăm năm hảo hợp" kết quả, nhìn thấy xe Trình Dạng, trong nháy mắt cô có chút khiếp đảm, thật không dám lên lầu.
Đỗ xe xong, Kiều An Hạ ngồi ở trong xe, nhìn chằm chằm xe của Trình Dạng thật lâu, cuối cùng vẫn không cố lấy dũng khí, đẩy cửa xe đi ra.
Một mình ngồi ở trong xe không biết qua bao nhiêu lâu, Kiều An Hạ thấy một thân ảnh, từ một chiếc xe cao thấp màu đen đi ra.
Nhìn thân hình, hẳn là phụ nữ, tuổi không nhỏ, đội trên đỉnh đầu một chiếc mũ còn đeo khẩu trang, che lấp phần lớn ngũ quan, Kiều An Hạ không phân biệt được là ai, nhưng mà lại cảm thấy thân ảnh kia rất quen thuộc.
Lúc Kiều An Hạ đang suy nghĩ người kia đến tột cùng là ai, cô nhìn thấy người nọ tùy thân còn mang theo một cái gì đó chói lọi ở trong túi xách rút ra, nhét vào trong túi trước.
Tốc độ của người kia rất nhanh, nhưng mà Kiều An Hạ vẫn thấy rõ ràng đó là một con dao găm.
Kiều An Hạ cau mi lại, đáy lòng còn suy nghĩ, ban ngày ban mặt làm gì cần như vậy, cầm một cái dao găm, làm cái gì?
Người nọ đứng ở trước thang máy, nâng tay lên lúc ấn chốc thang máy, lộ ra một cái vòng ngọc trên cổ tay, lại làm cho cả người Kiều An Hạ ngồi thẳng thân thể.
Vòng ngọc kia rất quen thuộc, tuyệt đối cô đã gặp qua rất nhiều lần......
Rốt cuộc là thấy được ở đâu a?
Càng sốt ruột muốn biết, trong đầu Kiều An Hạ lại càng loạn, cuối cùng cô nóng nảy, nhịn không được liền hung hăng vỗ đầu mình một cái, lúc trước khi thang mái đóng cửa, Kiều An Hạ lại nhìn cái vòng ngọc kia một lần nữa, ánh mắt của cô mở to nhất có thể.
Hàn Như Sơ!
Cô nghĩ tới, người kia là Hàn Như Sơ!
Khó trách cô cảm thấy thân ảnh quen thuộc như vậy, vòng ngọc cũng quen thuộc như vậy!
Vậy cũng là do từu lúc còn rất nhỏ, mỗi lần cô gặp Hàn Như Sơ, liền nhất định có thể thấy chiếc vòng ngọc kia!
Không phải a, hôm nay êm đẹp Hàn Như Sơ chạy đến "Trăm năm hảo hợp" làm cái gì?
Kiều An Hảo bọn họ đều ở trên lầu, người nhiều như vậy, một mình bà ta muốn nháo cũng không tạo ra được sóng gió gì......
Nhưng mà, bà ta lại mang theo dao găm......
Kiều An Hạ càng nghĩ đáy lòng càng khủng hoảng, cuối cùng cô không cần suy nghĩ trực tiếp đẩy cửa xe ra, nhảy xuống xe, vội vội vàng vàng xông về thang máy.
Lúc Kiều An Hạ theo từu trong thang máy đi ra, vừa vặn thấy thân ảnh của Hàn Như Sơ đi về hướng toilet, cô cau mi lại, cũng đi theo vào toilet.
Lúc Kiều An Hạ bước vào toilet, vừa vặn thấy Hàn Như Sơ mở ra một cái cửa bên trong toilet đi vào, cô sợ bị bà ta phát hiện, cũng học bộ dáng của bà ta, rất nhanh kéo một cái cửa đi vào, sau đó xuyên qua lỗ thủng cách vách, nhìn thấy Hàn Như Sơ khóa trái cách cửa gian toilet đó lại.
Hàn Như Sơ đến toilet trốn tránh làm gì?
Trong đầu Kiều An Hạ tràn đầy nghi hoặc, bất quá Kiều An Hạ nhìn thấy Hàn Như Sơ không đi ra, cô cũng ngồi xổm trên bồn cầu, thỉnh thoảng xuyên qua lỗ thủng liếc mắt nhìn sang bên cạnh một cái.
Bởi vì xuống xe đi gấp, Kiều An Hạ không kịp mang di động, cả người có chút nhàm chán, cuối cùng ngồi xé giấy vệ sinh.
Lúc Kiều An Hạ sắp xé hết cuận giấy vệ sinh, cửa toilet lại bị người đẩy ra, truyền đến âm thanh của Kiều An Hảo: "Triệu Manh, lấy cho tớ một trương khăn ướt."
Âm thanh của Kiều An Hảo rất bình tĩnh, có một gian cửa bị khóa.
Hình như là Triệu Manh đi với Kiều An Hảo đến, cũng không có vào WC, sau khi lấy khăn ướt cho Kiều An Hảo, liền ra toilet, đứng ở bên ngoài chờ.
PS: Rốt cục đem ngày hôm qua thiếu bổ xong rồi ~ dung ta ăn một bữa cơm, tái chiến 8000 tự ~ nhớ rõ vé tháng nga vé tháng ~
*****
Thời gian Kiều An Hảo đi toilet cực kỳ ngắn, thế nhưng 2 phút, cô có thể nghe được âm thanh xả nước của phòng kế bên, sau đó cửa phòng bị mở ra, sau đó cửa phòng kế bên bị mở ra, Kiều An Hạ nhìn qua khe cửa, thấy Kiều An Hảo đi giày đế bằng, vững vàng dẫm trên mặt đất, sau cùng liền đứng ở trươc bồn rửa tay, có tiếng nước chảy ra, Kiều An Hạ lờ mờ nghe được tiếng mở khóa của phòng đối diện.
Hàn NHư Sơ nán lại bên trong lâu như thế, đây là ý gì?
Cả người Kiều An Hạ đều trở nên căng thẳng, dự cảm không tốt này dâng lên trong đầu cô, cô cũng nhẹ nhàng mở cửa, không một tiếng động nhìn cửa phòng đối diện của Hàn Như Sơ.
Qua tầm mười giây đồng hồ, Hàn Như Sơ mở cửa, từ bên trong đi ra.
Kiều An Hạ tinh tường có thể thấy bà ta lấy một con dao ra từ trong túi, như là sợ kinh động đến Kiều An Hảo, nhẹ nhàng đi gần về phía cô ấy.
Kiều An Hạ thấy một màn như vậy, rốt cuộc cũng hiểu ra được tính toán của Hàn Như Sơ, sở dĩ bà ta ngây ngốc trong này lâu như vậy, hóa ra là ôm cây đợi thỏ chờ Kiều An Hảo.
Bởi vì thử áo cưới suốt mấy tiếng, Kiều An Hảo chắc sẽ phải đến toilet, chỉ cần cô vừa xuất hiện, bà ta có thể thừa lúc Kiều An Hảo không đề phòng mà đâm vào.
Tiếng nước chảy trong toilet, vừa lúc che giấu tiếng bước chân của Hàn Như Sơ.
Nếu Kiều An Hảo không quay đầu, từ đầu đến cuối đều sẽ không biết được nguy hiểm đang rình rập, nếu Hàn Như Sơ từ phía sau lưng đâm cho Kiều An Hảo một nhát dao, đừng nói đứa bé, đến tính mạng của Kiều An Hảo cũng khó giữ được.
Kiều An Hạ nghĩ đến đây, liền kéo cửa ra, đi về phía Kiều An Hảo, hô lên một tiếng: "Kiều KIều, cẩn thận!"
Từ đầu đến cuối Hàn Như Sơ không ngờ trong toilet còn có người thứ ba tồn tại, bà ta thấy hành tung của mình bị lộ ra, chẳng những không hề có ý gì muốn thu lại ý định, ngược lại trong mắt còn nổi lên hung hăng.
Hôm nay bà tới, đã xác định sẽ có kết cục không tốt cho mình.
Con trai của bà đã đối nghịch với bà, chồng bà không để ý đến bà, cả đời vinh quang của bà cùng với tôn nghiêm đều bị bọn họ hủy đi.
Ai cũng mắng bà là người đàn bà độc ác.
Sao bà có thể cam tâm?
Dựa vào đâu mà một đứa con trai của tiểu tam có thể lấy được hạnh phúc?
Tiện chủng kia vốn là không nên tồn tại trên thế giới này, vì cái gì mà có thể được thuận lợi như vậy?
Mà bà? Quá khổ sở, sống không bằng chết, trong lòng bà luôn dấy lên oán hận, ban đêm nằm mơ cũng mơ thành quỷ đến bóp chết bọn chúng.
Kiều An Hảo đối với cậu ta, không phải là người quan trọng nhất sao?
Tốt lắm, bà liền giết chết người quan trọng nhất của cậu ta, không chỉ một người, vẫn còn một đứa bé nữa.
Bà muốn cho bọn chúng chết hết, hai bàn tay trắng, nghiệt chủng Lục Cẩn Niên kia, cũng cần phải hai bàn tay trắng!
Mọi người đồng quy vu tận đi!
Nghĩ đến đây, Hàn Như Sơ cười lạnh, đến sau cùng, cười thành tiếng, bà dường như đã đánh mất tất cả lý trí và nhân tính, sau khi Kiều An Hạ vừa hô lên, cả người liền gắt gao nắm lấy chuôi dao, hướng về phía bụng dưới của Kiều An Hảo, ngoan độc đâm tới.
-
Kiều An Hảo đang đứng, đột nhiên nghe được tiếng có người gọi mình, sửng sốt một phen, mới ý thức được là tiếng của Kiều An Hạ, cô liền xoay người qua theo bản năng, kết quả lại nhìn thấy một người đeo khẩu trang đứng sau mình, cầm dao đang đi về phía mình.
← Ch. 085 | Ch. 087 → |