Vay nóng Tinvay

Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 077

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 077
Lựa chọn của Hứa Gia Mộc
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Siêu sale Shopee


Lục Cẩn Niên nhíu mày lại, nghĩ đến Kiều An Hảo một mình trong biệt thự Cẩm Tú viên, những ký giả kia rốt cuộc có bao nhiêu điên cuồng, anh tham gia trong giới giải trí nhiều năm, hoàn toàn hiểu rõ, Lục Cẩn Niên không chờ trợ lý nói rõ mọi chuyện một lần xong, liền trực tiếp nói thật nhanh một câu trong điện thoại: "Tôi biết, bây giờ tôi lập tức trở về."

Ngay sau đó liền cúp điện thoại, nhìn Ngụy Tổng, liền kéo cửa xe: "Thật xin lỗi, Ngụy tổng, tôi có chút việc, cần phải đi trước, xong việc tôi sẽ quay lại lấy Vĩnh Hằng chi tâm sau."

Ngụy Tổng thấy Lục Cẩn Niên nhận điện thoại xong vẻ mặt vội vã, vừa muốn mở miệng quan tâm một câu, kết quả Lục Cẩn Niên cũng đã ngồi vào trong xe, "Bộp" dùng sức đóng cửa xe lại.

Cửa sổ xe mở xuống, Lục Cẩn Niên lễ phép lại kiêu ngạo "Tạm biệt", sau đó một cước liền hung hăng giẫm lên chân ga, xe chợt tăng tốc đi ra ngoài, trong chốc lát, liền không thấy bóng dáng.

Lục Cẩn Niên vẫn không ngừng gia tăng chân ga, anh một tay khống chế tay lái, một tay cầm điện thoại di động mở ra Weibo, vừa lưu ý đường phía trước, vừa nhìn tin tức cụ thể nằm trang đầu, dường như trên Internet, tất cả mọi người đều mắng Kiều An Hảo.

Cánh môi Lục Cẩn Niên giật giật, sau đó liền vội vàng gọi 1 cú cho Kiều An Hảo, vang lên hồi lâu, cũng không người nhận nghe, đáu lòng Lục Cẩn Niên trở nên càng thêm nóng như lửa đốt, khi anh đang chuẩn bị cắt đứt, đổi thành gọi điện thoại nhà, điện thoại rốt cuộc được nhận nghe, bên trong truyền đến giọng Kiều An Hảo mềm mại, giống như đột nhiên xuất hiện chuyện này, mở miệng chính là: "Lục Cẩn Niên, ngoài cửa nhà chúng ta có rất nhiều ký giả."

Lục Cẩn Niên nhìn thẳng đường phía trước, dùng giọng tỉnh táo nói: "Bây giờ anh đang trên đường về nhà, anh sẽ gọi điện thoại, để cho bọn họ đuổi ký giả đi, còn nữa, em không nên đi ra ngoài, nhớ đóng kỹ cửa sổ lại..."

Lục Cẩn Niên cẩn thận dặn dò Kiều An Hảo chú ý những việc đó, sau đó mới cúp điện thoại, hai tay vịn tay lái, lần nữa tăng nhanh tốc độ xe.

-

Kiều An Hảo cắt đứt điện thoại Lục Cẩn Niên xong, còn cố ý chạy xuống, kiểm tra cửa sổ, xác định đều khóa trái, mới nhìn qua cửa sổ sát đất, ra bên ngoài, ký giả lại càng nhiều hơn.

Những trường hợp này, trước kia Kiều An Hảo từng thấy trên tạp chí và TV, cũng đã từng nghe qua, có không ít minh tinh bởi vì gặp scandal, tin đồn, bị ký giả chặn trước cửa nhà không thể ra ngoài, cô lại không nghĩ rằng, có một ngày, mình cũng sẽ rơi vào kết quả như vậy.

Kiều An Hảo nhìn một lát, liền lên lầu, vừa rồi bởi vì có người nhấn chuông cửa, cô chẳng qua là nhìn tin tức, cũng còn chưa kịp nhìn kỹ phản ứng, nhưng lúc này hành động ký giả điên cuồng kích động như vậy, cô đã dự cảm đến dư luận bàn bạc trên mạng càng khó coi hơn.

Lý tính nói cho cô biết, nhắm mắt làm ngơ, nhưng mà cảm tính vẫn khiến cô không nhịn được ngồi ở trước máy vi tính.

Quá trình cô và Hứa Gia Mộc kết hôn, cùng Lục Cẩn Niên dây dưa không rõ, người trên mạng cũng nhận xét cô là một chân đứng hai thuyền, quyến rũ hai anh em, nói cô có vẻ ngây thơ nhưng làm chuyện kinh tởm, thậm chí có những người trực tiếp mắng cô là gái điếm, loại phụ nữ hèn hạ, nói tóm lại, những lời đó, càng cực kỳ khó nghe.

*****

Cuối cùng, mọi người lại liên tưởng đến Phan Kim Liên, nói cô là Phan Kim Liên của hiện tại.

Buổi sáng khi tỉnh lại, cô vẫn còn nghĩ đến tối hôm trước được vị trí thứ nhất trong trận đấu của Holywood, thậm chí còn bị mọi người trên mạng bỏ phiếu nhiều nhất, chỉ trong vòng tám giờ ngắn ngủi, cô đã mang tiếng xấu, người gặp người mắng.

Kiều An Hảo biết, lúc này bị gièm pha, so với những lúc trước thi thoảng bị dính tin đồn với Lục Cẩn Niên, bị mọi người chửi bới nghiêm trọng hơn nhiều.

Rất có thể, cô sẽ vì chuyện này mà từ này về sau không nhận được bất kỳ một bộ phim hay quảng cáo nào, mỗi khi có người nhắc đến tên cô, sẽ mắng cô ai cũng có thể lấy làm chồng, quan trọng nhất là, cô còn làm liên lụy đến Lục Cẩn Niên.

Bởi vì đối với người bình thường mà nói, cô là người đã có hôn nhân, Lục Cẩn Niên liền biến thành người thứ ba chen chân vào.

Vợ chồng Lục Kiều, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đã trở thành tra nam tiện nữ.

Chẳng qua Lục Cẩn Niên có rất nhiều fan, ở phía sau, mọi người còn đang suy nghĩ tất cả mọi biện pháp để bảo toàn nam thần trong lòng mình, cho nên những người mắng Lục Cẩn Niên đều bị dìm xuống, fan của Lục Cẩn Niên lại có chút quá khích, nên khó tránh khỏi giận chó đánh mèo lên Kiều An Hảo, cảm thấy vì cô mà thần tượng của bọn họ gặp phải phiền phức, không ngừng bôi bác cô, nhắn lại những lời như "cô không xứng đáng với chồng tôi", "Mời cô buông tha cho nam thần của chúng tôi", "Chúng tôi yêu anh ấy sâu đâm, không phải để cô giẫm lên...."... Lời nói, mà ngay cả Kiều An Hảo cho là nhẹ nhàng nhất, cũng là fan của Lục Cẩn Niên thao thao bất tuyệt khẩn cầu cô rời khỏi Lục Cẩn niên, không cần ở đây để làm hại anh ấy.

Trong đó có một fan của Lục Cẩn Niên, gửi một bình luận "mỗi lần đều là cô, để cho nam thần của tôi bị ôm lấy bẩn thỉu, mới cô rời khỏi nam thần của chúng tôi.", được mọi người like đến mấy vạn.

Thật ra đây chẳng qua chỉ là một dòng cảm thán đơn thuần của một fan, nhưng lại làm đau đớn ánh mắt của Kiều An Hảo.

Cô ấy nói đúng, từ trước đến nay, mười năm từ khi Lục Cẩn Niên tham gia vào giới giải trí, từng bước từng bước một đến ngày hôm nay, chưa bao giờ bị vướng vào bất cứ scandal nào, nhưng là, sau khi gặp cô, lúc cô bị mọi người nói là hít thuốc phiện, anh cũng không ngại giúp cô.

Cảm xúc của Kiều An Hảo có chút phập phồng, đóng lại máy tính, ghé vào trên bàn làm việc, nhắm hai mắt lại, trong lòng như có một dòng thủy triều đầy áy náy và khổ sở thổi đến.

Lục Cẩn Niên là nam thần hoàn mỹ trong mắt mọi người, lại bị cô kéo xuống làm cho hao tổn đến thanh danh.

Cô thương anh, lại có thể gây cho anh nhiều tai nạn như vậy.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Kiều An Hảo trở nên có chút ướt át.

Nhìn qua cửa sổ, cô lờ mờ còn nghe được tiếng của phóng viên ở bên ngoài không ngừng náo động nhấn chuông cửa.

-

Chắc là Lục Cẩn Niên gọi điện thoại, một giờ sau, những phóng viên bị vây ở ngoài cửa liền bị nhân viên bảo an đuổi đi.

Toàn bộ thế giới lập tức yên tĩnh trở lại.

Kiều An Hảo nhẹ nhõm thở ra một hơi, đứng lên, đi tới bên cửa sổ, nhìn đến ngoài cửa không có ai, chỉ có một ít rác những đồ bỏ đi lưu lại.

Lục Cẩn Niên còn đang đánh gôn, muốn trở về gấp cũng phải cần hơn nửa canh giờ.

Hiện tại náo loạn lớn như vậy, buổi tối chắc chắn không dễ dàng gì để đi ra ngoài, Kiều An Hảo xua đuổi những việc không hay này ra khỏi đàu, đi xuống lầu chuẩn bị cơm chiều.

*****

Kiều An Hảo vừa đi vào nhà ăn, còn chưa mở tủ lạnh ra, chợt nghe thấy chuông cửa kêu lên.

Cô vừa mới bị phóng viên không ngừng ấn chuong cửa, theo thói quen liền không thèm để ý đến, một lát sau, mới nhớ tới phóng viên ở ngoài cửa đã bị bảo an đuổi đi, nên mới đóng cửa lại, đi ra ngoài cửa phòng, nhìn thoáng qua camera theo dõi, nhìn thấy một người mặc đồng phục chuyển phát nhanh, đội mũ lưỡi trai, Kiều An Hảo mới bóp vai mở nút trò chuyện, bên trong truyền đến một câu: "Đưa chuyển phát."

Kiều An Hảo đúng là mấy ngày trước có mua ít đồ trên mạng, huống chi người này chỉ đi một mình, nên anh ta sẽ không có liên hệ gì với phóng viên, vì thế liền mở cửa đi ra ngoài.

Dọc theo trong sân có rất nhiều đá cuội, đi đến cửa lớn, mở cửa nhỏ bên cạnh ra, Kiều An Hảo vươn tay định đón nhận đồ, đột nhiên, sau vách tường liền có vài người đi ra, ánh đèn loang loáng không ngừng chiếu về phía cô, còn có mic giơ lên trước mặt cô, phóng viên không ngừng hỏi: "Kiều An Hảo, xin hỏi những ảnh chụp trên mạng có phải là thật không?

"Kiều An Hảo, anh Hứa Gia Mộc và cô ly hôn, là vì cô và Lục Cẩn Niên phản bội anh ấy sao?"

Kiều An Hảo theo bản năng lùi lại hai bước, vươn tay phải đóng cửa, kết quả phóng viên lại giành trước vọt vào trong cửa sắt, bao quanh Kiều An Hảo, micro đều đưa đến trước mặt cô: "Kiều An Hảo, chúng tôi cũng biết, Lục Cẩn Niên và Hứa Gia Mộc là anh em rồi, tôi muốn hỏi cô, hai người đó, cô yêu nhất là người nào?"

Phóng viên muốn nói gì, cô còn chưa hiểu, chỉ cảm thấy mình bị những người đó bao quanh đến hít thở không thông, cô dùng hết toàn lức muốn thoát ra ngoài, kết quả bởi vì trong lúc quá hỗn loạn, chân của cô dường như bị ai đó ngáng qua, sau đó cả người liền ngã về phía trước.

Phóng viên này, không có một người nào, không có một người nào đỡ cô lên, ngược lại còn đua nhau chụp dáng vẻ chật vật của cô khi ngã xuống đất.

Kiều An Hảo giơ tay lên theo bản năng, che mặt mình lại, bên tai vẫn là những câu hỏi liên tiếp không ngừng của phóng viên.

"Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên và Hứa Gia Mộc, có phải bởi vì cô mà quan hệ anh em tương tàn không?

"Kiều An Hảo, ..."

Ngay lúc mãi không có ai đến khống chế hỗn loạn, đột nhiên có một phóng viên hét lên: "A, ai dùng sức đẩy tôi..."

Ngay sau đó, có người ngồi xổm xuống bên cạnh Kiều An Hảo, vươn tay trực tiếp kéo cô lên, ôm bả vai của cô hỏi: "Kiều Kiều, em không sao chứ?"

Kiều An Hảo kinh hồn bạt vía lắc đầu, quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Hứa Gia Mộc.

"A, đây không phải là chủ tịch chấp hành của Hứa thị sao, Hứa Gia Mộc?"

Theo một lời nhắc nhở của phóng viên, lập tức những người còn lại hứng trí, giơ micro, chen chúc về phía Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên.

"Hứa Gia Mộc, làm sao anh có thể đột nhiên xuất hiện ở đây?"

"Hứa Gia Mộc, như này có thể nói là anh còn yêu vợ trước của mình đúng không?"

"Hứa Gia Mộc, sau khi cô Kiều phản bội anh, chẳng lẽ anh không có chút nào hận thù với cô ấy sao?"

Hứa Gia Mộc vốn không hề để ý đến chất vấn của phóng viên, không hề nghĩ ngợi vây Kiều An Hảo trong lồng ngực của mình, đi vào trong nhà.

*****

Những phóng viên này có chết cũng không rời đi, vừa đi theovừa tiếp tục hỏi vấn đề.

Hứa Gia Mộc vẫn như cũ không chú ý tới, nắm bả vai Kiều An Hảo, vừa che chở cho cô không bị người khác chen lấn, vừa bước nhanh hơn.

Lúc sắp đi vào trong sân, phóng viên theo sát bên người Kiều An Hảo cùng Hứa Gia Mộc, không biết là ai va phải phía trước, khiến mọi người đi theo sau đều nhào về phía trước, có người phóng viên, theo sát ở phía sau Kiều An Hảo, gã bị lực phía sau đẩy ngã lảo đảo, tay giữ máy quay trên vai bị nới lỏng, máy quay bay về phía trước, xông tới trên vai Kiều An Hảo.

Hứa Gia Mộc đứng ở bên người Kiều An Hảo, khóe mắt nhìn thấy cảnh này, theo bản năng thốt ra một câu "Cẩn thận", sau đó nâng cánh tay lên, chắn trên vai Kiều An Hảo.

Đầu tiên máy quay rơi trên cánh tay của Hứa Gia Mộc, theo sau liền rơi thật mạnh trên mặt đất, màn ảnh vỡ vụn.

Máy quay rất nặng, đập vào cánh tay của Hứa Gia Mộc khiến anh đứng ngay tại chỗ, anh căng thẳng giữ nguyên động tác che chắn khoảng một phút, mới cắn chặt răng, rũ cánh tay xuống.

Kiều An Hảo cùng Hứa Gia Mộc lại bị phóng viên bao quanh.

Các câu hỏi lại ùn ùn kéo tới.

Hứa Gia Mộc chịu đựng cánh tay đau đớn, vươn tay ngăn phóng viên trước mặt mình, ôm Kiều An Hảo vào lòng mình để có thể bảo vệ cô, đẩy ra phóng viên che ở trước mặt, tiếp tục đi đến phía cửa phòng.

Có phóng viên nhìn thấy Hứa Gia Mộc ba lần bốn lượt che chở Kiều An Hảo như vậy, nhịn không được giơ microphone lên trước mặt Kiều An Hảo: "Cô Kiều An Hảo, cô cùng anh Hứa Gia Mộc đã ly hôn, vì cái gì anh ấy còn đối với cô tốt như vậy? Có phải cô cùng anh ấy có mối quan hệ bí mật không thể nói ra? Nói cách khác, bây giờ cô còn đang quen với một người nữa, cô đùa bỡn tình cảm của bọn họ phải không?"

Hứa Gia Mộc vốn bị phóng viên quấy nhiễu đã không kiên nhẫn, hiện tại nghe lời nói vô nghĩa như vậy, lập tức bộc phát tức giận, không hề nghĩ ngợi cầm micro phòng vấn, hung hăng ném xuống đất: "Anh nói bậy gì vậy? Con mắt nào của anh thấy chúng tôi có quan hệ bí mật?"

Hứa Gia Mộc la lên, cuối cùng còn nói một câu thô tục.

Hứa Gia Mộc phản ứng có chút mãnh liệt, trái lại đám phóng viên lập tức đều yên lặng.

Không biết là ai, ở trong đám người đó lúc bất chợt hô một câu: "Tại sao anh có thể động thủ đánh người?"

Theo câu nói của người kia, đám phóng viên mới lấy lại tinh thần sau đó càng kích động: "Đúng vậy, tại sao anh có thể tùy tiện mắng chửi người khác?"

"Cho dù là thẹn quá hóa giận, cũng không thể động thủ nha!"

"Phiền anh cho chúng tôi lời giải thích."

"Ai động thủ đánh người? Tôi động thủ đánh ai?" Hứa Gia Mộc cảm thấy đám phóng viên quả thực cố tình gây sự, tức giận đến đỏ mặt, anh nhìn quanh, phát hiện bọn họ muốn xông vào trong sân biệt thự của Lục Cẩn Niên, anh không hề nghĩ ngợi liền lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: "Chào anh, xin hỏi là 110 đúng không? Nơi này là nhà số 106 phía Tây của Cẩm Tú Viên, có người tự nhiên xông tới."

Theo câu nói của Hứa Gia Mộ, đám phóng viên mới phát hiện chỗ mình đang đứng.

Hứa Gia Mộc cất di động, giọng nói mang theo vẻ bực tức như cũ: "Các người cứ việc ồn ào ở đây, tôi đã báo cảnh sát rồi."

*****

Editor: Xiu Xiu

Hứa Gia Mộc thu lại điện thoại di động, giọng điệu táo bạo như cũ: "Các người cứ việc nháo ở trong này, tôi đã báo cảnh sát, tự ý xông vào nhà dân là phạm pháp."

Những phóng viên này, bị Hứa Gia Mộc nói một câu mà có chút chột dạ, bước đi rõ ràng chậm lại.

Thừa cơ hội này, Hứa Gia Mộc trực tiếp cầm lấy cổ tay của Kiều An Hảo, đi vào trong nhà, sau đó hung hăng đóng sầm cửa lại.

-

Lúc vừa mới ở trong sân, bởi vì chung quanh có phóng viên, tình hình hỗn loạn, Hứa Gia Mộc cũng không nghĩ quá nhiều, lúc này trong phòng chỉ còn lại anh và Kiều An Hảo, việc xảy ra hôm có bữa tiệc từ thiện kia lại hiện lên trong đầu anh, cảm giác hổ thẹn lan tràn khắp cả người trong nháy mắt, khiến anh không có mặt mũi nào nhìn cô.

Kiều An Hảo kinh hoàng đứng ở cửa hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh lại, cô liếc mắt nhìn thây Hứa Gia Mộc đứng bên cạnh, liền lên tiếng: "Anh Gia Mộc, cảm ơn anh."

Một tiếng "Anh Gia Mộc" này khiến cho trong lòng Hứa Gia Mộc càng thấy khó chịu hơn, anh không dám nhìn vào mắt cô, chỉ hạ mí mắt gật đầu một cái.

Kiều An Hảo khom người lấy một đôi dép lê từ trong tủ giày ra đưa cho anh: "Đi vào ngồi một lát đi, bên ngoài phóng viên vẫn chưa đi."

Sau đó Kiều An Hảo liền xoay người đi vào phòng.

Cơ thể căng cứng của Hứa Gia Mộc bây giờ mới thả lỏng đôi chút, cả người dựa vào cửa, vẻ mặt có chút sững sờ.

Kiều An Hảo đi từ trong phòng bếp ra ngoài rót hai chén nước, nhìn thấy Hứa Gia Mộc vẫn đang ngây ngốc đứng ở cửa: "Anh Gia Mộc?"

Hứa Gia Mộc chần chừ hoàn hồn, liếc mắt một cái nhìn cô, trong giây phút tiếp xúc tầm mắt với đôi mắt đen láy của cô, anh liền mạnh mẽ quay đầu, đổi giày, đi vào trong phòng.

"Ngồi đi." Kiều An Hảo chỉ vào sofa.

Hứa Gia Mộc thấp giọng nói một câu "Cảm ơn" rồi ngồi xuống.

Kiều An Hảo đưa một chén nước đặt trước mặt Hứa Gia Mộc.

Hứa Gia Mộc lại chua chát nói một câu: "Cảm ơn."

Sau đó ảnh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cốc nước kia.

Qua một lúc yên lặng thật lâu, Hứa Gia Mộc mới lên tiếng: "Anh nhìn thấy tin tức em và anh ấy kết hôn ở trên báo, là thật chứ?"

"Ừhm." Kiều An Hảo khẽ lên tiếng.

Hứa Gia Mộc theo bản năng lại hỏi một câu: "Anh của anh, anh ấy có khỏe không?" nhưng là anh há to mồm, lại cảm thấy như bị tắc nghẹn trong cổ họng, sau cùng liền cầm chén nước, cúi thấp đầu uống.

Bên trong lại một lần nữa yên lặng, vẫn là Kiều An Hảo mở miệng trước: "Anh Gia Mộc, chuyện trước kia em kết hôn với anh không có nhiều người biết, nhưng những tin tức này sao lại bị tuồn ra ngoài?"

Tay Hứa Gia Mộc nắm chặt chén nước liền tăng thêm sức.

"Còn có, anh Gia Mộc, mấy ảnh chụp em và Lục Cẩn Niên cùng ăn cơm, chỉ có hai nhà chúng ta biết, thế nào cũng đều bị phát tán hết lên trên mạng."

Giọng điệu nói chuyện của Kiều An Hảo, rõ ràng vẫn giống như trước đây, mềm mại ngoan ngoan, nhưng Hứa Gia Mộc lại cảm thấy hai câu nói kia như một bàn tay vô hình đang hung hăng tát vào trên mặt anh.

Tin tức kia, là nửa giờ trước, Tống Tương Tư nói cho anh biết.

Anh vừa thấy tin tức đó, cả người liền lơ mơ, sau đó trong lòng đã có đáp án.

Vừa lúc tối hôm qua ở Cẩm Tú viên, bởi vì tin tức này đưa ra mà tâm tình anh rất nặng nề, liền đứng trên sân thượng hút thuốc, kết quả lại nhìn thấy Kiều An Hảo mở cửa ra ngoài, thì bị phóng viên vây chặt lấy.

Anh không hề nghĩ ngợi dụi tắt khói thuốc, chạy vượt qua hàng rào của hai căn biệt thự, đi đến giải vây cho cô.

*****

Editor: Xẩm Xẩm

Hiện tại, Kiều An Hảo hỏi anh, những tấm ảnh này chỉ có ít người biết, tại sao có thể phát tán được lên mạng?

Anh muốn trả lời thế nào đây?

Ban đầu ở tiệc từ thiện tối, mẹ anh hại chết một đứa bé, chuyện này đã truyền ra bên ngoài, bây giờ xuất hiện loại tình huống này, là ai làm, cực kỳ hiển nhiên.

Nhưng là, anh lại không biết nên mở miệng nói với cô như thế nào, có thể là mẹ anh làm.

Từ trong tiềm thức Hứa Gia Mộc đã muốn nói sang chuyện khác, anh nghĩ đến lúc mình đi giúp Kiều AN Hảo, cô bị ngã trên mặt đất, liền lên tiếng hỏi: "Kiều Kiều, em có bị thương không?"

Nói xong, Hứa Gia Mộc liền ngẩng đầu, nhìn thấy một miếng da trên cánh tay của cô bị trầy ra, đã có tơ máu.

Anh vội vàng đặt cốc nước xuống, đứng lên, lấy hòm thuốc dưới bàn trà: "Em bị thương, để anh xử lý miệng vết thương cho."

Kiều An Hảo biết, chắc là Hàn Như Sơ vẫn chưa từ bỏ ý đồ, khẳng định sẽ làm chuyện gì đó.

Chỉ là cô không nghĩ tới, mọi chuyện lại tới nhanh như vậy

Cho dù là hiện giờ Hàn Như Sơ khiến cô mang tiếng xấu, bà ta cũng đừng mơ tưởng có thể ngồi im một chỗ nhìn cô chịu đựng thống khổ.

Kiều An Hảo biết, chính mình đã hơi quá đáng, Hứa Gia Mộc vừa mới không quản ngại giúp cô, đến giờ cô lại vẫn còn lợi dụng anh để đối phó với Hàn Như Sơ, nhưng cô không còn cách nào khác.

Hàn Như Sơ lấy anh ra để uy hiếp Lục Cẩn Niên, cô chỉ có thể gậy ông đập lưng ông, lấy sự uy hiếp của bà ta để đánh trả lại bà ta.

Kiều An Hảo nhìn chằm chằm dáng vẻ xử lý vết thương của Hứa Gia Mộc, mở miệng nói: "Anh Gia Mộc, anh rõ ràng đã biết, lúc trước em đồng ý đề nghị của mẹ anh, là vì coi anh là bạn bè, mà lúc ấy anh xảy ra tai nạn xe cô, lại hôn mê bất tỉnh, em chỉ muốn giúp anh."

Động tác của Hứa Gia Mộc đang vặn cồn i-ot bỗng dưng ngừng lại.

Đúng vậy, lúc trước Kiều Kiều muốn giúp anh, nhưng là lòng tốt của cô, sau cùng lại khiến cô gặp phải tai nạn.

"Nhưng là, anh Gia Mộc, em thật sự không nghĩ đến, mọi chuyện lại biến thành như ngày hôm nay...." theo lời nói của cô, đáy mắt trở nên có chút ướt át, khóe mắt có một giọt nước mắt rơi xuống "Anh Gia Mộc, anh biết không? Hiện tại tất cả mọi người đều mắng em, em xong rồi, cả đời em cũng xong rồi, lúc trước vì em muốn giúp anh, sau cùng lại hủy đi cả đời của mình, không đơn giản chỉ là hủy đi bản thân em, mà còn làm liên lụy đến Lục Cẩn Niên...."

Kiều An Hảo kể khổ với Hứa Gia Mộc... Nhưng là Hứa Gia Mộc lại cảm nhận được giống như cô đang chỉ trích, khiến anh ở trước mặt cô, hoàn toàn không thể ngẩng đầu lên.

Anh gắt gao cầm lấy bình i-ot, hao phí sức lực rất lớn nhưng vẫn mở miệng nói một câu: "Thực xin lỗi."

"Anh Gia Mộc, anh xin lỗi em cái gì, cũng không phải lỗi của anh."

Giờ khắc này, Hứa Gia Mộc càng hi vọng Kiều An Hảo đứng lên, phẫn nộ với anh, oán hận anh có người mẹ như vậy, mắng anh là đồ xấu xa.

Anh cảm thấy nếu được như vậy, anh có thể sẽ dễ chịu hơn một chút.

Anh biết rõ ba chữ "thực xin lỗi" kia nghe buồn cười đến mức nào, đối với những trở ngại mà Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên gặp phải, nó chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng là anh nghĩ tới nghĩ lui, ngoài ba chữ đó ra cũng không nói được gì khác: "Thực xin lỗi, Kiều Kiều, thật sự xin lỗi, thực xin lỗi."

Sau đó, đúng vào lúc này, cửa ra vào bị đẩy ra, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lục Cẩn Niên vang lên: "Kiều Kiều?"

*****

Lúc Hứa Gia Mộc nghe thấy âm thanh của anh, cả người đều trở nên run rẩy.

Anh tinh tường nghe được tiếng bước chân của anh trai mình, từ phía sau tiếp sát đến, sau cùng liền đứng lại tại chỗ.

Anh nghĩ, Lục Cẩn Niên đã nhìn thấy anh.

Hứa Gia Mộc đưa lưng về phía Lục Cẩn Niên, ngồi chồm hổm trước bàn trà, thế nào cũng không dám quay đầu lại nhin người đang đứng đằng sau.

Vẻ mặt của Lục Cẩn Niên có chút lo lắng, đang nhìn đến Hứa Gia Mộc trong nháy mắt đó, rõ ràng liền dừng lại, nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu ta thật lâu, mới đưa tầm mắt đặt vào trên người Kiều An Hảo, cánh môi giật giật, không nói gì.

Sau khi Hứa thị bị Lục Cẩn Niên thu mua, đây là lần đầu tiên hai anh em bọn họ gặp mặt.

Kiều An Hảo rõ ràng cảm giác được không khí trong phòng có sự thay đổi, cô buông chén nước trong tay ra, đứng lên: "Em vừa mới bị phóng vieenbao vây, là anh Gia Mộc cứu em."

Lục Cẩn Niên gật đầu một cái, không nói chuyện.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên, sau cùng là nhìn Hứa Gia Mộc: "Hai người ngồi xuống trước đi?"

"Không cần." Hứa Gia Mộc mở miệng, giống như anh đã khôi phục lại tinh thần, nở một nụ cười, nhìn Kiều An Hảo: "Anh ở trong này cũng không có việc gì, nên đi trước thôi."

Nói xong, liền cầm bình i-ot trong tay đặt lên mặt bàn, không hề nhìn Lục Cẩn Niên ở đằng sau, lại mở miệng nói: "Kiều Kiều vừa bị ngã."

Tuy Hứa Gia Mộc không chỉ đích danh, nhưng trong phòng ai cũng biết là anh đang nói cho Lục Cẩn Niên nghe.

Lục Cẩn Niên đứng tại chỗ, không nhúc nhích, qua rất lâu, anh mới mở miệng bình tĩnh "Ừ" một tiếng.

Hứa Gia Mộc không nói nữa, đứng lên, chỗ cánh tay đập vào máy quay còn đang bị thương đến nhức ngối, anh đứng dậy càng khiến vết thương nhức hơn, lông mày nhíu lại một phen, nhưng tiếng kêu đau đớn đều không bật ra, lại làm như không có gì, chỉ cười nói: "Tạm biệt."

Lục Cẩn Niên vẫn không nói chuyện, Kiều An Hảo mở miệng nói một câu: "Tạm biệt."

Hứa Gia Mộc xoay người, đi về phía cửa, lúc đi qua bên người Lục Cẩn Niên, anh muốn ngẩng đầu nhìn anh ấy một cái, nhưng sau cùng lại không thể dừng lại, chỉ đi nhanh qua, tốc độ cực kỳ nhanh chóng chạy ra khỏi nhà.

Sau khi Hứa Gia Mộc rời khỏi, trong phòng yên lặng tầm một phút đồng hồ, sau đó lục Cẩn Niên mới đi đến trước mặt Kiều An Hảo: "Không có việc gì chứ? Kiều kiều?"

Theo lời nói của anh, anh cũng nhìn cô từ trên xuống dưới, cẩn thận kiểm tra lại một lần, nhìn thấy chỗ trong lòng bèn tay cô bị trầy ra, lông mày cau lại, sau đó liền đỡ cô ngồi xuống, cầm bông băng và cồn ở trên bàn, giúp cô khử trùng vết thương.

"Không phải đã nói với em rồi sao, không cần đi ra ngoài? Sao lại không nghe lời?"

"Phóng viên đi về, sau đó lại có chuyển phát nhanh đến, em mới đi ra, không nghĩ được là do phóng viên cải trang, em vừa mở cửa, bọn họ liền xông vào, vây lấy em."

"Ngoài chỗ này ra, còn có chỗ nào bị thương không?"

"Không có." Kiều An Hảo ngây ngốc đáp lại một câu, liền chui vào trong lòng anh.

Lục Cẩn Niên vươn cánh tay, ôm cô, cúi đầu hôn lên tóc cô, chần chừ một lúc, vẫn mở miệng hỏi: "Gia Mộc? Sao cậu ấy lại ở đây?"

"Em cũng không biết... Lúc ấy đang bị phóng viên đẩy ngã trên đất, bọn họ đều vay quanh em, em lại không thể bò dậy nổi, tự nhiên lúc đó anh Gia Mộc xuất hiện."

*****

Editor: Xiu Xiu

Kiều An Hảo tạm ngừng một lát, suy đoán: "Có thể là anh Gia Mộc đang ở ngay trong biệt thự, thấy được, liền chạy sang..."

Hóa ra là như vậy... anh còn tưởng rằng cô vẫn thích cậu ta, gặp phải nguy hiểm, theo bản năng liền cầu cứu cậu ta.

Xem ra là anh quá khẩn trương, cũng suy nghĩ quá nhiều.

"Vậy lần này vẫn là nhờ Gia Mộc."

Kiều An Hảo cũng không nhận ra Lục Cẩn Niên tại sao lại hỏi mình những điều này, ru rú trong lòng anh, ngoan ngoãn ngẩng đầu.

-

Hứa Gia Mộc trở về biệt thự của mình, không đi vào nhà mà trực tiếp lên xe, khởi động, rời đi.

Trên đường phố có rất nhiều xe, xe đi một chút lại phải dừng, sau cùng Hứa Gia Mộc liền quẹo vào trong khu nhà của Hứa gia.

Lúc Hứa Gia Mộc vừa quẹo vào, đã nhìn thấy quản gia đang tiễn một người đi từ trong nhà ra, cũng không biết hai người nói gì đó, sau cùng quản gia liền đưa cho người kia một lá thư. Bởi vì khoảng cách khá xa, Hứa Gia Mộc không nhìn thấy rõ, thế nhưng người kia nhận được thì rất vui vẻ, không biết nói gì đó với quản gia, liền đi về phía xe của anh, mà quản gia đứng một lúc ở cửa, sau đó mới quay vào nhà.

Hứa Gia Mộc theo bản năng điều chỉnh lại tốc độ xe, nhìn qua cửa kính, lưu ý người đang cầm phong thư kia, anh cảm thấy có chút quen mắt, như là đã gặp ở đâu đó, nhưng lại không thể nghĩ ra.

Người kia đi đến dưới một gốc câ ven đường, sau đó dừng lại, đưa lưng về phía đường cái, mở lá thư kia ra.

Lúc này khoảng cách của Hứa Gia Mộc và người đó đã gần hơn một chút, anh có thể thấy rõ trong phong thư là một tập tiền.

Người này làm cái gì? Tại sao quản gia lại đưa cho hắn ta nhiều tiền như thế.

Trong lòng Hứa Gia Mộc tràn đầy nghi ngờ, trực tiếp dừng xe lại, anh nhìn chằm chằm người kia, càng nhìn càng xác định chắc chắn mình đã từng gặp qua, sau đó cẩn thận nghĩ lại một lúc, trong đầu liền hiện lên hình anh trước đó không lâu, mình nhìn thấy một người mặc đồng phục chuyển phát nhanh gõ cửa nhà Lục Cẩn Niên.

Lông mày của Hứa Gia Mộc nhăn lại, bây giờ mới phản ứng kịp, hóa ra hắn ta chính là tên cải trang là chuyển phát nhanh kia.

Hứa Gia Mộc tức giận đùng đùng mở cửa xe ra, đi về phía tên đó, sau đó nắm lấy áo hắn: "Vì sao Vân Di đưa tiền cho anh?"

Vốn dĩ người nọ kiếm được số tiền lớn còn đang hứng trí bừng bừng, bị Hứa Gia Mộc tiến sát bất ngờ, hoảng sợ, sau đó nghe thấy anh mở miệng hỏi, mới ý thức được người đứng trước mặt mình là cậu chủ của Hứa gia.

Dường như Hứa Gia Mộc không còn kiên nhẫn, nhìn anh ta hồi lâu không nói lời nào, đột nhiên cướp đi phong thư trong tay anh ta, sau đó lấy motojj cái bật lửa, để dưới tập tiền: "Anh có nói không? Nếu anh không nói, có tin tôi đốt hết toàn bộ chỗ tiền này không?"

"Cậu chủ Hứa, Vân Di tìm tôi, vì trong nhà có thứ cần sửa chữa..."

Từ đầu đã khiến Hứa Gia Mộc chán ghét, ý tứ gọn gàng dứt khoát hơ bật lửa một phen, ngọn lửa liền nhảy lên khiến người kia sợ đến mức lập tức chữa lại nói: "Tôi nói, tôi nói, cậu chủ Hứa, tiền này là phu nhân đưa cho tôi."

Lúc này Hứa Gia Mộc mới buông tha cải bật lửa, nhìn người kia, chờ hắn ta tiếp tục nói.

*****

Lúc này Hứa Gia Mộc mới buông lỏng chiếc bật lửa, nhìn người kia, dáng vẻ chờ anh ta tiếp tục mở miệng.

Người nọ nhìn Hứa Gia Mộc cầm đống tiền trong tay, do dự một lúc lâu, ấp úng mãi cũng không nói ra được một chữ, mãi đến khi Hứa Gia Mộc lại làm động tác muốn giữ cái bật lửa, anh ta mới vội vàng nói: "Cậu Hứa, cậu đừng kích động, số tiền kia là Hứa phu nhân đưa cho tôi, sai tôi đi Cẩm Tú Viên, lừa gạt cô Kiều ra khỏi cửa để gặp phóng viên..."

Động tác của Hứa Gia Mộc dừng lạ, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc: "Còn gì nữa không?"

"Không..." Người nọ chỉ nói một chữ, Hứa Gia Mộc cũng không thèm nháy mắt lấy một cái, liền lấy một tờ tiền màu đỏ trong phong bì ra đốt, vẻ mặt của người kia tiếc hận hô nhỏ một tiếng "không", sau đó nhìn tiền bị đốt, từ trong tay của Hứa Gia Mộc rơi xuống, trong nháy mắt đã biến thành tro tàn, phấp phới tán loạn trên mặt đất.

Từ đầu Hứa Gia Mộc cũng không cho người đó bất kỳ cơ hội nào để thích ứng kịp, lại rút thêm tiền ra, cũng không phải chỉ một tờ, mà là một xếp tiền mỏng.

Trong lòng anh ta liền chẳng thèm quan tâm đến điều gì, không hề nghĩ ngợi liền nói hết ra: "Bà Hứa để tôi đi tiết lộ nơi ở của cô Kiều với phóng viên, bà Hứa định để cho tôi thừa lúc phóng viên vây cô Kiều lại thì làm cô ấy trượt chân ngã, sau đó thừa lúc hỗn loạn, để camera đập trúng vào cô ấy, camera nặng như thế, lúc đập xuống, chắc chắn sẽ khiến cô Kiều.... bà Hứa nói sau khi xong chuyện, sẽ cho tôi 50 vạn tiền thù lao, nhưng là sau cùng cậu lại xuất hiện, ...."

"Cho nên, Kiều Kiều bị anh đẩy ngã? Lúc phóng viên đuổi theo chúng tôi, sở dĩ mọi người lao về phía trước, cũng là anh làm?" ánh mắt của Hứa Gia Mộc liền lạnh lùng trong chớp nhoáng.

Người nọ nhìn dáng vẻ này của Hứa Gia Mộc mà sợ đến run rẩy, giọng nói đứt đoạn: "Cậu Hứa, không phải tôi, là bà Hứa, bà Hứa... thời gian trước tôi có đi đánh bạc, thua cuộc, bị người ta đến thúc giục đòi nọ, Vân di lại là cùng quê với tôi, bà ấy tìm tôi, 50 vạn, cả đời tôi chưa từng thấy qua, tôi mới đồng ý làm, cậu Hứa, về sau tôi cũng không dám, thật sự không muốn làm như vậy, tôi cũng chỉ nghe theo sự sắp xếp của bà Hứa và Vân di..."

"Nghe bọn họ sắp xếp, anh có thể làm ra việc như thế? 50 vạn? 50 vạn, anh cũng có thể đi giết người? Anh con mẹ nó có biết hay không, đây chính là phạm pháp, nếu xếu chiều hôm nay tôi không xuất hiện, thật sự anh sẽ nhân lúc hỗn loạn mà đập chết người, không chỉ là hai người phụ nữ kia, mà cả anh nữa, các người đều phải ngồi tù, ngồi tù? Hiểu không?"

Bởi vì phẫn nộ, cả người Hứa Gia Mộc có chút hung ác, khiến người kia sợ đến mức cả người đều run rẩy lợi hại, thừa dịp Hứa Gia Mộc không chú ý, anh ta liền không hề nghĩ ngợi, đoạt lấy phong bì trogn tay Hứa Gia Mộc.

Tiền trong phong bì rơi ra một ít, rơi xuống trên mặt đất, người kia khom lưng nhặt lên, sợ Hứa Gia Mộc đuổi theo, sau cùng liền chạy như trối chết.

Hứa Gia Mộc cũng không đuổi theo người kia, chỉ cứng ngắc đứng tại chỗ, qua rất lâu, anh mới giơ tay lên, chà xát mặt mình.

Anh vốn tưởng rằng... mẹ của anh chỉ là không cam lòng, cho nên mới tung những tin đồn kia lên mạng, thậm chí anh vẫn còn ôm một chút hy vọng, ý muốn về nhà khuyên bà ấy, để bà ấy có thể ngừng tay lại.

*****

Nhưng là hiện tại, anh mới biết được, quan hệ giữa anh và mẹ anh căng thẳng đến tận bây giờ, bà vẫn như cũ không hề có chút nào muốn thỏa hiệp, thậm chí, vẫn trước sau như cũ tâm ngoan thủ lạt, vừa ra tay, liền thẳng thắn lấy đi tính mạng người khác.

Hứa Gia Mộc lảo đảo lui về phía sau mấy bước, tựa vào bức tường, cành lá Tường Vi sắc nhọn đêm vào trên cổ anh, anh lại không cảm giác được gì, cứ đứng như thế.

Hóa ra buổi chiều... Kiều Kiều bị những phóng viên kia vây quanh đến ngã sấp xuống... là do người cố ý.

Hóa ra buổi chiều... lúc anh nhanh tay lẹ mắt vươn tay chắn lại camera, cũng là có người cố ý làm.

Nếu xế chiều hôm nay, anh không ở gần Cẩm Tú viên, không nhìn thấy Kiều Kiều lúc xảy ra chuyện, có lẽ, hiện tại Kiều Kiều lại giống như đêm thất tịch tình nhân của năm trước, bất tỉnh nhân sự nằm trên giường bệnh.

Ngoài ý muốn... một sự việc, xem ra luôn là ngoài ý muốn, nhưng là, ai lại từng nghĩ đến, đằng sau những ngoài ý muốn, là một lần lại một lần khác muốn giết người.

Hứa Gia Mộc không biết rốt cuộc mình sững sờ mất bao lâu, mãi đến khi có người kéo vạt áo của mình, anh mới hồi phục lại tinh thần, cúi đầu, nhìn một đưa trẻ chỉ tầm năm sáu tuổi, trong tay giơ một xấp tiền mặt, ngẩng đầu, nháy mắt nhìn anh: "Chú? Đây là tiền của chú à? Cháu đều giúp chú nhặt lại hết rồi, trả lại cho chú."

Giọng nói của Hứa Gia Mộc chua chát nói một câu "cảm ơn", sau đó giơ tay lên, sờ sờ đầu của đứa trẻ, nhưng không có nhận lại số tiền kia, mà là chột dạ bước chân đi về phía xe của mình.

Ngồi trên xe, Hứa Gia Mộc nhìn thấy đứa bé vừa nãy chạy về phía một đứa nhỏ khác cũng không lớn hơn bao nhiêu hô một câu: "Anh, em nhặt được tiền, đều đưa cho anh xem này."

Hứa Gia Mộc thấy một màn như vậy giống như bị kích thích, cả người run rẩy, sau đó liền giẫm châm ga, anh không quay lại Hứa gia, mà rời đi luôn.

Anh đỡ tay lái, nhìn về con đường phía trước, nhớ lúc, lúc còn nhỏ, anh nhặt được một cái ví tiền, anh không đi đưa cho giáo viên cũng không đến báo cảnh sát, mà giống như đưa trẻ vừa này, cực kỳ hứng thú đưa cho Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên hỏi anh nhặt được ở đâu, sau đó mang theo anh đến chỗ đó, đợi đến lcus trời tối đen, mới đợi được người mất đồ đến tìm, anh và Lục Cẩn Niên khác nhau, từ nhỏ anh đã được nuông chiều, lúc ấy đói đến cả người không còn sức lực, sống chết không chịu đi, sau cùng vẫn là Lục Cẩn Niên cõng anh, lên tàu điện ngầm, đưa anh về Hứa gia.

Hứa Gia Mộc đi ô tô vào trong khu nhà.

Tống Tương Tư đang xem ti vi, lúc mở cửa, có tiếng hát nhẹ nhàng vang lên.

Tống Tương Tư thấy sắc mặt của Hứa Gia Mộc không được tốt, không giống như trước, mở miệng liền hỏi anh tới đây làm gì, mà trực tiếp cầm một đôi dép lê, để ở cửa.

Vào phòng, Tống Tương Tư rót một chén nước cho Hứa Gia Mộc, đưa cho anh, sau đó liếc mắt nhìn bầu trời ngoài cửa đã tối om, hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Hứa Gia Mộc lắc đầu, uống một ngụm nước, rồi đưa chén lại cho cô, chỉ vào phòng ngủ, một mình đi vào.

Tống Tương Tư đứng ở cửa, nhìn chằm chằm cánh cửa đã bị anh đóng lại một lúc lâu, sau cùng vẫn thở dài một hơi, đặt cốc nước xuống, đi vào phòng ngủ.

Cuối cùng vẫn là người đàn ông mà cô yêu, cho dù anh có nói chắc chắn anh sẽ không cưới cô, khiến cô đã từng cắt đứt quan hệ với anh lúc trước!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-100)