Lục Cẩn Niên, em có thai rồi
← Ch.062 | Ch.064 → |
Editor: Meitu
"Công ty kia làm sao bây giờ?"
"Không phải công ty đó vẫn làm rất tốt?"
Lục Cẩn Niên hỏi ngược lại, khiến cho trợ lý không biết nói gì, dừng một lát, trợ lý nghĩ đến Kiều An Hảo gọi điện thoại cho mình, lặp đi lặp lại nội dung dặn mình, vì vậy liền hỏi: "Lục tổng, khi nào thì anh chuẩn bị đi?"
Lục Cẩn Niên chần chờ một chút, mới trả lời: "Còn chưa rõ."
"Lục tổng, việc anh dặn tôi làm vì cô Kiều, tôi cũng làm được..."
Lục Cẩn Niên nghe thấy hai chữ "cô Kiều", không nói gì, tay nắm ly rượu tăng thêm sức lực.
Trợ lý nghĩ đến Lục Cẩn Niên dặn dò mình không cần nói cho Kiều An Hảo chuyện này, nhưng anh lại vi phạm toàn bộ, vì vậy cũng có chút chột dạ trực tiếp tránh đi đề tài này, hỏi tiếp: "Lục tổng, ban đầu vì cô Kiều nên anh mới không nói tiếng nào rời đi sao?"
Trong nháy mắt vẻ mặt Lục Cẩn Niên trở nên có chút cứng ngắc, anh mím chặt môi, đáy mắt có tâm tình hoang mang gì đó, một lát sau, rồi uống ly rượu, sau đó gương mặt khôi phục vẻ nhàn nhạt và bình tĩnh, mở miệng nói: "Chuyện đã qua, cũng không cần nhắc lại."
"Nhưng cô Kiều tìm..."
Trợ lý muốn nói "Cô Kiều tìm anh cũng gần bốn tháng", nhưng mà anh chỉ vừa nói "cô Kiều", ngay cả chữ tìm tiếp theo chưa kịp nói ra, Lục Cẩn Niên lại đột nhiên hung hăng đặt ly rượu trên bàn, giọng nói lạnh lùng: "Về chuyện của cô ấy, tôi đã nói, không muốn nghe nữa!"
Trong nháy mắt trợ lý dừng lại lời nói.
Trong bao sương yên lặng một hồi.
Sau đó, trợ lý mở miệng hỏi thăm Lục Cẩn Niên, anh chưa kịp mở miệng nói câu nào, chẳng qua là gương mặt u ám, vẫn không ngừng hút thuốc.
Hút xong, cũng không biết anh nhớ ra chuyện gì, lại đột nhiên dụi đầu thuốc vào trong gạt tàn thuốc, đứng lên: "Thời gian không còn sớm, tôi về khách sạn trước."
Trợ lý nghe được câu này, người liền trở nên có chút sốt ruột.
Lúc ban đầu anh nói cho cô Kiều biết chuyện, chẳng qua là vì bất bình thay Lục tổng, sau đó anh mới biết, thì ra là cô Kiều cũng yêu Lục tổng, trong 4 tháng này, mỗi ngày sẽ gọi anh một cú điện thoại hỏi thăm Lục tổng có liên lạc với anh không, khiến cho anh cũng cảm thấy tội lỗi.
Tối nay anh được cô Kiều gọi một cú, chính là vì giúp cô hóa giải quan hệ với Lục tổng, nhưng mà ai ngờ, chẳng qua anh mới vừa nói ra chữ "cô Kiều", Lục tổng lại đột nhiên trở mặt, dọa cho anh sợ không dám nói tiếp.
Sau khi hỏi Lục tổng bốn tháng này rời đi ở chỗ này, sau này còn có thể trở về Bắc Kinh không, kết quả ai ngờ hỏi hồi lâu, cũng không hỏi ra kết quả, ngược lại Lục tổng nói muốn đi?
Dù thế nào đi nữa, cũng phải giúp cô Kiều hỏi ra manh mối...
Nghĩ tới đây, trợ lý liền vội vàng mở miệng hỏi: "Lục tổng, anh ở khách sạn nào?"
Lục Cẩn Niên nghiêng đầu, nhìn về trợ lý: "Có chuyện gì không?"
Trợ lý bị ánh mắt của Lục Cẩn Niên có chút chột dạ, chỉ cảm thấy giống như bị Lục Cẩn Niên nhìn ra tâm tư của mình, vì vậy vội vàng nói: "Tôi chỉ muốn đưa Lục tổng về, hơn nữa tôi cũng không lái xe."
Lục Cẩn Niên nghe xong lời của trợ lý, theo dõi anh hai giây, đang lúc trợ lý nghĩ thầm mình xong đời rồi, Lục Cẩn Niên đột nhiên lên tiếng nói: "Khách sạn bốn mùa."
*****
Editor: Meitu
Sau đó cũng không chờ trợ lý phản ứng, liền kéo cửa bao sương ra, đi ra ngoài trước.
Trợ lý hơi sửng sốt, mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhắn cho Kiều An Hảo một tin nhắn: 【 cô Kiều, Lục tổng đang ở khách sạn Bốn Mùa, tôi hiểu rõ Lục tổng nhiều năm, số phòng của anh nhất định là 1001, cô báo số chứng minh cho phục vụ viên mở cửa giúp cô, số của Lục Cẩn Niên là.. 】
Sau đó trợ lý liền gửi kèm chuỗi số trên thẻ căn cước cho Kiều An Hảo, gửi xong, anh mới nhớ ra gì đó, tiếp tục soạn một tin nhắn gửi qua: 【 đúng rồi, cô Kiều, Lục tổng nói anh còn phải đi, cô còn có thể đưa số chứng minh hỏi chuyến bay của anh ấy, như vậy có thể biết anh ấy sẽ đi nơi nào, tôi chỉ có thể giúp cô tới đây, tiếp theo cô phải tự mình nghĩ cách đi. 】
Trợ lý gửi xong những tin nhắn này, mới vội vàng kéo cửa bao sương, đuổi kịp Lục Cẩn Niên.
Có thể là vì lại phản bội Lục Cẩn Niên lần nữa, trợ lý cũng không dám đưa mắt nhìn Lục Cẩn Niên.
Như vậy Lục tổng yêu cô Kiều, không thể nào không thương cô Kiều, anh càng tránh như vậy, càng nói rõ đáy lòng của anh hết sức để ý... Mặc dù không biết rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì, khiến Lục tổng muốn từ bỏ cô Kiều.
Nhưng mà, cởi chuông phải do người buộc chuông, trên thế giới này người có thể khiến Lục tổng khổ sở chính là cô Kiều, cũng như người có thể khiến Lục tổng vui vẻ còn là cô Kiều.
Cho nên chuyện này cũng không tính là anh phản bội Lục tổng, đúng không? Thật ra thì anh đang giúp Lục tổng... Giúp anh tìm về hạnh phúc đã mất nhiều năm.
Ừ, đúng rồi, chính là như vậy, anh đang giúp anh ấy tìm lại hạnh phúc! Đợi đến lúc anh và cô Kiều lại bên nhau, nếu anh ấy phát hiện những chuyện phản bội kia, anh cũng có thể đi tìm cô Kiều giúp một tay.
Trợ lý nghĩ đến mình có tấm bùa hộ mạng là Kiều An Hảo, rốt cuộc miễn cưỡng ổn định tinh thần, nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn Lục Cẩn Niên đang ngồi phía sau xe.
Trợ lý không đưa Lục Cẩn Niên lên lầu, mà trực tiếp đưa anh đến cửa khách sạn, liền lái ô-tô rời đi.
Lễ mừng năm mới, khách sạn vốn ít người, hơn nữa lúc này đêm khuya, trừ một người ở quầy tiếp tân và hai người bảo vệ thì không còn ai khác.
Thang máy dừng ở tầng cuối cùng, Lục Cẩn Niên nhấn chốt, đợi ước chừng hai phút, mới có một tiếng 'đinh' vang lên, trước mặt anh cửa thang máy chậm rãi mở ra, Lục Cẩn Niên bước vào, nhấn số tầng.
Thang máy đến tầng cuối, Lục Cẩn Niên ra ngoài, dọc theo hành lang dài yên tĩnh, đi thẳng đến phòng "1001", lấy ra thẻ mở cửa phòng trong túi, tra vào mở ra cửa phòng.
Gian phòng được anh mở ra, một mảnh đen nhánh.
Lục Cẩn Niên mượn ánh đèn bên ngoài, cắm thẻ mở cửa phòng vào nguồn điện, đèn trong phòng sáng lên.
Anh đóng cửa lại, bước vào phòng khách, thuận tay cởi bỏ áo khoác, mở cà vạt trong áo sơ mi, sau đó đi về phía phòng ngủ.
Một tay Lục Cẩn Niên đẩy ra cửa phòng ngủ, mở cà vạt, thuận tay ném vào một bên giường, giơ tay lên, vừa mở nút cài, vừa thuận tay đóng cửa phía sau, vừa mới chuẩn bị tiến vào phòng tắm đi tắm, khóe mắt lại quét một nơi, sau đó động tác toàn thân liền dừng lại, qua ước chừng ba giây đồng hồ, mới quay đầu, thấy Kiều An Hảo đang cắn môi dưới, ngồi ở trên ghế salon sát cửa sổ.
*****
Editor: Meitu
Lục Cẩn Niên không hề chuẩn bị tâm lý chút nào, hoàn toàn không lường trước việc Kiều An Hảo sẽ ở trong phòng của mình, tay anh đang mở cài nút, chợt ngừng lại, cả người dường như bị đóng băng vậy, đông cứng tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên Kiều An Hảo đánh bạo lẻn vào phòng của người khác, đáy lòng của cô có chút thấp thỏm khẩn trương, mở đôi mắt to như thạch đen, nhìn Lục Cẩn Niên một lát, sau đó liền đứng lên, đi tới phía Lục Cẩn Niên: "Lục Cẩn Niên, thật xin lỗi, quấy rầy anh."
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, một đôi mắt nhìn Kiều An Hảo đang chậm rãi lại gần mình, sinh lòng hoảng hốt, có chút cảm giác mình đang gặp ảo giác.
Kiều An Hảo đứng cách Lục Cẩn Niên tầm nửa mét thì dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn anh còn chưa mở miệng đã phát hiện tốc độ tim mình đập nhanh đến mức có thể văng ra ngoài: "Lục Cẩn Niên, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"
Kiều An Hảo nói những lời này, giống như chủy thủy bén nhọn nhất thế gian, dùng sức đâm vào trong tim Lục Cẩn Niên, khiến sắc mặt anh trở nên trắng bệch.
Chẳng bao lâu sau, anh gửi tin nhắn cho cô, cũng đã nói ý giống nhau: 【 tối nay lúc ăn cơm, chúng ta nói chuyện một chút. 】
Nhưng mà đêm đó, anh đợi suốt đêm, hạ thấp bản thân, bỏ tôn nghiêm, cũng không thấy cô đến.
Nói một chút... Ngay cả cơ hội nói cô cũng không cho anh, liền trực tiếp xử tử hình.
Tay Lục Cẩn Niên nắm nút cài run rẩy bởi vì sức hơi mạnh, cho nên cứng rắn lôi đứt mấy cái, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, khiến cho Lục Cẩn Niên bình tĩnh, trong nháy mắt tầm mắt anh nhìn cô, lạnh như băng thấu xương, khiến Kiều An Hảo cũng cảm thấy một tia lạnh lẻo trong phòng ấm áp, anh nhìn chòng chọc cô hồi lâu, mới mở miệng, trong giọng nói không có chút cảm xúc: "Tôi nghĩ giữa tôi và cô không có gì để nói."
Theo lời của anh, tầm mắt của anh bình tĩnh thu lại trên mặt cô, anh chuyển sang áo sơ mi, cởi nút cài, động tác thong dong kéo ra cửa phòng tắm, đang chuẩn bị đi vào, dường như anh nhớ ra chuyện gì đó, cũng không quay đầu nhìn Kiều An Hảo, chẳng qua là hơi dừng lại, giọng nói bình thản như nước lặng: "Tôi không cần biết tối nay cô vào phòng tôi bằng cách nào, tôi hy vọng trước khi tôi ra ngoài, cô đã rời đi, không thì tôi sẽ báo cảnh sát."
Vừa nói, Lục Cẩn Niên liền muốn bước vào phòng tắm.
Kiều An Hảo dưới tình thế cấp bách, vươn tay kéo tay Lục Cẩn Niên đang nắm áo sơ mi.
Sống lưng Lục Cẩn Niên căng thẳng, anh mím chặt môi, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại đang nắm lấy tay mình, đáy mắt có các loại tình cảm phập phồng, cuối cùng chỉ hóa thành hai chữ lạnh lùng: "Buông ra!"
Kiều An Hảo bị giọng nói lạnh lùng của Lục Cẩn Niên, dọa cho sợ đến đầu ngón tay có chút run run, cô cúi đầu, tay nhỏ bé càng nắm chặt anh, bởi vì bất an, lòng bàn tay trong cũng đổ đầy mồ hôi, "Lục Cẩn Niên, em biết anh đang tức giận, nhưng có thể cho em xin chút thời gian không? Để cho em nói xong lời muốn nói..."
"Không có hứng thú!" Lục Cẩn Niên mang theo vài phần không nhịn được cắt đứt lời của Kiều An Hảo, trực tiếp nâng lên một bàn tay khác, bắt được cổ tay của Kiều An Hảo, cố gắng kéo tay của cô xuống.
*****
Editor: Meitu
Kiều An Hảo cảm giác được tay mình nắm tay Lục Cẩn Niên, đang bị anh tháo ra, đáy lòng cô càng lo lắng, dưới tình thế cấp bách, liền trực tiếp nói ra chuyện tối nay mình muốn nói với Lục Cẩn Niên, trực tiếp nói ra: "Lục Cẩn Niên, đêm thất tịch lễ tình nhân kia..."
Câu kế tiếp của Kiều An Hảo cũng còn chưa nói hết, mấy chữ "Đêm thất tịch lễ tình nhân" này, giống như lời nguyền ma quái, khiến cả người Lục Cẩn Niên như phát điên, phản ứng cực kỳ mãnh liệt, vốn đang lạnh nhạt, giống như thay đổi thành người khác, chợt đẩy cô vào tường, vươn tay đặt trên cổ cô, bóp chết lời cô sắp nói tiếp.
Kiều An Hảo cảm giác được hơi thở nam tính lạnh thấu xương chạm vào mặt, sức anh bóp cổ cô khá mạnh, khiến cho cô hô hấp không khoái, sắc mặt cũng đỏ lên.
Anh nhìn cô từ trên xuống, ánh mắt hung ác giống như bất cứ lúc nào cũng xé rách cô, trên mặt trong trẻo lạnh lùng, tàn khốc: "Cô nói tới tìm tôi? Có lẽ đến nhắc tôi tỉnh, lúc trước tôi rất buồn cười?"
Lục Cẩn Niên im lặng một giây, mở miệng lần nữa, cảm xúc đã hơi ổn định, giọng nói ra bình thản mà cường thế, không cho người ta muốn chất vấn nữa: "Nếu như tối nay cô tìm tôi, là muốn nói với tôi như vậy, tôi cho cô biết, không cần vì những chuyện đã qua kia, đối với tôi mà nói đã không còn quan trọng."
Nói xong, Lục Cẩn Niên liền buông lỏng cổ tay Kiều An Hảo, nắm cổ tay của cô, không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng, trực tiếp kéo cô đi tới cửa khách sạn, kéo cửa ra, dùng sức đẩy cô đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại thật chặt, khóa trái.
Không có sự tồn tại của cô, khiến cả người Lục Cẩn Niên căng thẳng có chút buông lỏng.
Anh đứng phía sau cửa một lát, mới cất bước, đi về phía phòng ngủ, vốn anh muốn tắm, lại không đi, tìm một hộp thuốc lá, rút một điếu thuốc đốt.
Khi anh hút xong, lại liếc thấy va li trong góc, yên tĩnh đặt điện thoại di động.
Anh nhìn chằm chằm điện thoại di động thật lâu, mới vươn tay, cầm lên, mở máy.
Anh đã vứt sim trong điện thoại, mở lên, biểu hiện lượng pin không đầy, anh nhìn chằm chằm hình Kiều An Hảo mình dùng làm hình nền đến ngẩn người, mới mở tin nhắn.
Quan trọng nhất, chính là nội dung của anh và cô, thời gian như dừng lại rạng sáng 4 tháng trước.
Anh sửng sốt hồi lâu, mới mở ra tin nhắn đọc nội dung.
【 anh không cần chờ tôi, tôi sẽ không đi gặp anh. 】
Trong nỗi nhớ của anh khắc sâu, tin nhắn này, là lúc mình ở ngoài cửa nhà họ Kiều, đợi ba ngày ba đêm, cả người mệt mỏi dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào, cô gởi tin.
Đó là sau khi anh thu mua Hứa thị, đêm thất tịch lễ tình nhân chờ đợi cô, lần đầu tiên cô trả lời anh.
Đến bây giờ, anh cũng còn nhớ rõ, ngay lúc đó rốt cuộc anh đã kích động.
Nhưng mà, đợi đến anh thấy nội dung, anh mới biết, thì ra là, cô biết anh đang đợi cô.. Chẳng qua là tránh mặt không thấy anh mà thôi.
Đáy lòng của anh hiện lên tuyệt vọng, nhưng vẫn như cũ không ngờ mình từ bỏ, anh vì giữ lại cô, nói: 【 Kiều Kiều, anh yêu em. 】
【 Yêu em 13 năm. 】
Hai tin nhắn kia của anh, giống như là đá chìm xuống biển vậy, qua tầm 1 tiếng mới thấy câu trả lời.
【 Anh xứng sao? 】
【 Tôi sẽ không chấp nhận anh làm thương tổn anh Gia Mộc. 】
*****
Tôi sẽ không để anh Gia Mộc nhận lấy thương tổn từ anh.
Thì ra, trong lòng cô, anh không chỉ kém hơn so với Hứa Gia Mộc, nếu làm tổn thương Hứa Gia Mộc, sẽ biến thành một đồng không đáng tồn tại.
Anh xứng sao?
Đúng vậy, mình xứng sao?
Lần đầu tiên gặp, cô tùy tiện cầm một cái túi sách mà anh phải vất vả làm việc mới có thể kiếm được.
Vì cô đau sinh lý, ở trong bệnh viện nghỉ ngơi, ba mươi nghìn tiền thuốc men đã chiếm 60% toàn bộ tài sản của anh, mà cô lấy túi Chanel ra, từng xấp tiền thật dày cả đời anh cũng chưa từng thấy qua.
Ở Hàng Châu, cô và Hứa Gia Mộc, Kiều An Hạ đi dạo phố, đồ đạc gì đó, mí mắt cô cũng không nháy một chút mua hết, mà lúc ấy có phải cô thích anh đâu? Chỉ là cảm thấy hổ thẹn, bởi vì bất kì một món đồ nào từ đông sang tây, chỉ sợ anh cũng không mua được cho cô.
Cho nên, anh xứng sao?
Vì anh biết mình không xứng, mới luôn như vậy, cố gắng như vậy.
Anh nghĩ nếu có tiền, liền có được tư cách, kết quả, đó chỉ là sự tưởng tượng kì lạ của anh.
Đêm ngày lễ tình nhân hôm đó, cô lỡ hẹn, anh không sao.
Đợi cô ba ngày, anh vẫn không sao.
Thậm chí khi anh thấy cô bị người ta dụ dỗ, bị gièm pha hít thuốc phiện, dư luận đều chỉ trích cô, mắng chửi cô, anh còn dùng bản thân mình đứng ra che chở cho cô.
Anh biết, một mình lộ ra sơ hở, khẳng định sẽ có người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng sau lưng anh.
Nhưng là, anh chỉ muốn cô được sống tốt.
Theo quyết định sẽ yêu cô, anh đã nghĩ, mình phải bảo vệ cô.
Nhưng khi anh nói "Tôi yêu em", cô lại đáp trả anh "Anh xứng sao".
Đúng vậy, anh không xứng, cho dù cô mất đi cha mẹ, nhưng cô vẫn xuất thân ngăn nắp xinh đẹp như cũ, đường đường chính chính.
Còn anh? Con của kẻ-thứ-ba, con của kỹ-nữ, con riêng...... Hầu như trên cái thế giới này, từ nào dơ bẩn cũng dành để hình dung anh.
Lúc đó, scandal của anh, tràn lan trên Weibo, quá khứ của anh, quá khứ của mẹ anh không biết làm sao đều bị vạch trần từng chuyện một.
Anh im lặng trong bóng đêm, ngồi trên xe, nhìn chằm chằm cô thốt ra câu "Anh xứng sao?", cả thế giới như sụp đổ trước mắt.
Anh yêu cô thật lòng, đặt mình vào hoàn cảnh khốn khổ như vậy, nhưng tình yêu làm cho anh mù quáng, ngay lúc đó, là bần tiện như vậy, bần tiện cho cô nói anh không xứng, anh còn bị coi thường khi nói cho cô: "Kiều Kiều, tôi trả lại Hứa thị cho Hứa Gia Mộc, chúng ta trở lại trước kia, được không?"
Đổi lấy kết quả, là anh bị cô liệt vào sổ đen.
Khi đó, lòng anh hoàn toàn chết lặng.
Tình yêu kiên trì dài 13 năm, rốt cuộc anh luôn cố tìm lý do để tiếp tục yêu, ngược lại khắp nơi toàn là lý do để không yêu cô nữa.
Nhưng cho dù lúc anh biến mất khỏi thế giới của cô, anh vẫn luôn phản xạ có điều kiện bảo trợ lý để lại chuyện của mình như vậy.
Từng chữ từng chữ đánh vào thư, anh mới biết được, nhiều năm qua như vậy, cô vẫn luôn là toàn bộ thế giới của anh.
Trong lúc bất chợt đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, khiến cho anh đang nhìn chằm chằm màn hình di động nhớ lại chuyện cũ, đột nhiên hoàn hồn, anh mới phát hiện, thì ra là thuốc cháy gần hết, làm mình bị phỏng.
Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, cất di động, bước vào phòng tắm, để ngón tay bị phỏng dưới vòi nước lạnh.
*****
Đâu có muốn quên, nhưng sao kí ức đã bị chôn vùi từ lâu lại đột nhiên hiện rõ?
Chắc là vì cô thường xuyên xuất hiện trước mặt anh.
Thật sự anh rất muốn biết, lúc trước cô đã quyết liệt làm như vậy, vì lí do gì mà bây giờ đến đây tìm anh?
Lục Cẩn Niên nghĩ đến đó, mới lắc đầu thật mạnh, nâng tay tắt vòi nước.
Thật sự là không xong rồi, dùng thời gian lâu như vậy, anh cố gắng quên đi cô, một lần lại một lần thuyết phục mình nhận kết quả từ nay về sau không có quan hệ với cô nữa, nhưng cô chỉ mới xuất hiện ba lần, anh đã bắt đầu dao động.
Suy nghĩ như vậy, khẳng định anh muốn giẫm lên vết xe đổ...... Nhưng một lần đau xót và tuyệt vọng, anh cũng không muốn trải qua lần thứ hai.
Lục Cẩn Niên bấu chặt vào áo, cúi đầu, trầm mặc một hồi, như đã hạ quyết tâm điều gì, rút khăn bông, lau khô tay mình, bước ra phòng tắm, cởi ra bộ đồ trên người đã muốn rớt cúc áo quần áo, thay một bộ quần áo mới, sau đó xếp lại quần áo không nhiều lắm của mình vào vali, cầm điện thoại lên: "Giúp tôi đặt vé máy bay sớm nhất đến Mỹ, thêm cả khách sạn."
Cắt đứt điện thoại, Lục Cẩn Niên nhìn quanh phòng, xác nhận không để quên đồ gì, kéo vali, đi ra khỏi phòng.
Ngày đó Kiều An Hảo gặp được Lục Cẩn Niên, liền lập một nhóm chat QQ, trong nhóm chỉ có cô, Triệu Manh, còn có trợ lý của Lục Cẩn Niên.
Cô bị Lục Cẩn Niên vứt ra khỏi phòng, lên nhóm chat QQ làm một icon khóc.
Triệu Manh nhảy ra đầu tiên: "Kiều Kiều, thế nào? Lục ảnh đế với cậu hòa thuận không?"
Kiều An Hảo ngẩng đầu liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt, rầu rĩ không vui trả lời một câu: "Không"
"Hả?" Trợ lý đánh một icon kinh ngạc, theo sau đó là một câu nói thật dài: "Cô Kiều, chẳng lẽ cô chưa nói chuyện thật tốt với anh Lục sao?"
Kiều An Hảo: "Tôi nói muốn trò chuyện với anh ấy, nhưng chỉ vừa mới nói ra chuyện ngày lễ tình nhân, anh ấy đã ngay lập tức nổi giận, bóp cổ không cho tôi nói, sau đó ném tôi ra khỏi phòng."
Một Triệu Manh thích xem tiểu thuyết ngôn tình nhìn đến đoạn đối thoại này, thế nhưng lại quên mất mục đích mình gia nhập nhóm, ngược lại làm ra một icon mê trai: "Oa, Lục ảnh đế cực giỏi, chảy nước miếng."
Trợ lý coi như còn bình thường: "Là như vậy, ở Kim Bích Huy Hoàng, tôi nhắc tới cô Kiều với anh Lục, anh ấy lập tức nổi giận! Tôi sợ tới mức không dám nói thêm điều gì."
Trợ lý rất nhanh gửi đi một tin nhắn: "Cô Kiều, anh Lục tiên sinh có mâu thuẫn với cô."
Kiều An Hảo: "Tôi đứng ở cửa, chờ anh ta đi ra, rồi giải thích một hơi cho anh ta nghe."
Trợ lý: "Nhưng với nhiều năm hiểu biết của tôi với anh Lục, anh ấy mà đi ra ngoài gặp cô, có khả năng sẽ không cho cô cơ hội mở miệng nói chuyện."
Kiều An Hảo: "Cậu đến giúp tôi sao?"
Trợ lý: "Tôi, tôi chỉ nói sự thật thôi mà."
Triệu Manh mê gái trong lúc bất chợt làm ra một icon khinh bỉ: "Hai đồ ngu ngốc! Lục ảnh đế không muốn nhớ lại chuyện quá khứ, vậy không cần phải nói ra! Càng đề cập, anh ta càng trốn tránh Kiều Kiều, lỡ đâu không tìm thấy người thì làm sao bây giờ? Đối phó với người như Lục ảnh đế, mình nói cho cậu biết, Kiều Kiều biện pháp đơn giản nhất chính là ngủ với anh ta!"
*****
Kiều An Hảo: ".... ."
Trợ lý: "......"
Triệu Manh: "Hai người có ý tứ gì, là khinh bỉ ý tưởng của tôi sao? Nói hai người ngốc, hai người thật đúng là ngốc! Hai người ngẫm lại xem, nếu thật là bởi vì Kiều Kiều lỡ hẹn không đi tham gia lễ tình nhân, vậy sau này anh ta làm gì còn muốn chờ Kiều Kiều ở Kiều gia?"
Triệu Manh: "Lúc trước Lục ảnh đế đợi Kiều Kiều nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng buông tay, sau đó không nói một tiếng rời đi, khẳng định anh ta đã chờ đến tuyệt vọng, đối với anh ta mà nói, nghĩ đến Kiều Kiều là ngược đãi mình, cho nên hiện tại anh ta để ý cũng là Kiều Kiều thích hay không thích mình, căn bản không phải lí do lúc trước Kiều Kiều không quan tâm anh ta!"
Trợ lý: "Có vẻ rất có đạo lý!"
Triệu Manh: "Có vẻ em gái nhà anh, vốn chính là đạo lý!"
Triệu Manh lại hỏi: "Kiều Kiều, mình hỏi cậu, lần này cậu gặp Lục ảnh đế, mục đích cuối cùng có phải là để ở cùng một chỗ với anh ta hay không?"
Kiều An Hảo: "Đúng vậy."
Triệu Manh: "Vậy đúng rồi! Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa giải, tuy rằng hai người không phải vợ chồng, nhưng thân thiết với nhau, cho nên đạo lý này cũng áp dụng được. Nghe hai người miêu tả, hiện tại khẳng định lòng Lục ảnh đế như núi lửa, một lòng không hề muốn xuất hiện trước mặt Kiều Kiều, cho nên dù Kiều Kiều nói, mình thích anh ta, cũng chưa chắc anh ta sẽ tin, cho nên nói nhiều như vậy rất vô nghĩa, biện pháp thô bạo mà đơn giản là ngủ với anh ta, ngủ rồi, đến lúc đó nhất định anh ta sẽ loạn lên, tôi cũng không tin Lục ảnh đế còn có thái độ cứng rắn giống như vậy!"
Triệu Manh đánh ra chiếm gần hết khung chat, sau khi đánh xong, dường như cảm thấy chưa đủ, lại nói với Kiều An Hảo: "Kiều Kiều, nhớ kỹ ngủ với anh ta phải làm nhiều lần, lỡ đâu anh ta quá yếu, cậu còn có khả năng mang thai, ha ha...... Đến lúc đó chúng ta lấy đứa nhỏ uy hiếp anh ta!"
Bị Triệu Manh nói như vậy, trợ lý cũng diễn sâu: "Cô Kiều, đến lúc đó có con, nhớ cho tôi làm cha đỡ đầu, tôi muốn khoe với Lục Cẩn Niên, làm cho anh ta chỉ có thể nhìn không thể sờ."
Triệu Manh và trợ lý hai người mà bắt đầu nhất ngôn nhất ngữ ảo tưởng Kiều An Hảo có con, giúp đỡ cô trở mặt Lục Cẩn Niên như thế nào.
Kiều An Hảo nghe nội dung đoạn đối thoại của hai người, có chút không biết nói gì, hỏi một vấn đề trọng điểm: "Vấn đề là, anh ấy cũng không để ý tôi, làm thế nào tôi mới ngủ được với anh ấy?"
Kiều An Hảo còn chưa kịp thấy tin nhắn của Triệu Manh và trợ lý, cửa phòng đóng chặt trước mặt chợt mở ra.
Cô nhìn Lục Cẩn Niên quần áo chỉnh tề kéo vali, từ bên trong đi ra.
Kiều An Hảo kinh ngạc một giây, mới kích động đứng thẳng: "Lục Cẩn Niên, anh muốn đi đâu?"
Dường như Lục Cẩn Niên không để ý đến sự tồn tại của cô, trực tiếp kéo vali, bước nhanh về phía thang máy.
Kiều An Hảo vội vàng đuổi theo, lại không đuổi kịp Lục Cẩn Niên, đợi đến khi cô bước vào thang máy, Lục Cẩn Niên đã muốn đi xuống lầu.
Kiều An Hảo vội vàng ấn vào thang máy, sau đó lấy di động ra, tiếp tục phát ra tin nhắn cho Triệu Manh và trợ lý: "Làm sao bây giờ? Lục Cẩn Niên kéo vali, đi mất?"
Trợ lý đi theo Lục Cẩn Niên xử lý qua nhiều chuyện buôn bán sóng to gió lớn, vào giờ phút này biểu hiện ra thái độ bình tĩnh, tuyệt đối không kích động phát ra tin nhắn: "Cô Kiều, cô đừng vội, trước tiên để tôi thăm dò chuyến bay của anh Lục."
*****
Lúc Kiều An Hảo đi thang máy xuống, Lục Cẩn Niên đã kéo va li hành lý ra tới cửa chính của khách sạn.
Kiều An Hảo không dám lơi lỏng dù chỉ một chút, vội vội vàng vàng đuổi theo, khi cô chạy tới đường lớn, Lục Cẩn Niên đã từ ven đường bắt được một chiếc taxi.
Kiều An Hảo bước xuống cầu thang, từ cửa khách sạn chạy ra, đến ven đường, lúc bắt một chiếc taxi, trong di động nhận được tin nhắn của trợ lí gửi đến: [ Lục tiên sinh đặt vé máy bay đi Mỹ. Kiều Kiều, bây giờ cô trực tiếp ra sân bay đi, tôi cũng giúp cô đặt một tấm cùng chuyến, còn về cô Triệu, phiền cô đi lấy hộ chiếu giúp Kiều Kiều, lấy thêm mấy bộ quần áo đem ra sân bay cho cô ấy. ]
Sau khi trợ lý sắp xếp tất cả xong, còn nói: [ Kiều Kiều, xuống máy bay, cô nhất định phải đi theo Lục tiên sinh, ngàn vạn lần không được đi lung tung, ở Mỹ nếu lạc mất anh ta, thì thật sự sẽ không tìm được anh ta đâu. ]
Lúc trợ lý gửi tin tới, Kiều An Hảo đã bắt được một chiếc taxi, cô đọc tin của trợ lý, vội nói với lái xe đi tới sân bay.
Chiếc xe phi trong đêm chưa tới mười phút, di động của Kiều An Hảo có nhắc nhở đã đặt được vé máy bay.
Khi Kiều An Hảo đuổi tới sân bay, Triệu Manh đã ở cửa xuất phát của sân bay chờ.
Kiều An Hảo trả tiền taxi, rồi đi theo lời Triệu Manh, tới cửa vào quốc tế số 3, cô vẫn chưa tìm thấy Triệu Manh, Triệu Manh đã đẩy cửa xe, gọi tên cô, sau đó quăng đồ ra, rồi thần tốc chạy tới phía cô, đầu tiên đưa cho cô hộ chiếu: "Kiều Kiều, đây là hộ chiếu, quần áo tớ không lấy cho cậu đâu, cậu không đem cái gì đi mới có thể khiến cho Lục ảnh đế đau lòng."
Kiều An Hảo gật mạnh đầu một cái, nói một tiếng "Cảm ơn", lúc chuẩn bị tạm biệt Triệu Manh đi vào sân bay, Triệu Manh lại kéo tay cô lại, đưa cho cô môt hộp thuốc: "Kiều Kiều, cậu mang thứ này theo."
Kiều An Hảo mở hộp thuốc, nhìn thấy bên trong chỉ có một viên thuốc màu trắng, ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: "Đây là cái gì?"
Sắc mặt Triệu Manh có chút xấu hổ, nhìn trước ngó sau một phen, ho nhẹ một tiếng, tiến đến bên tai Kiều An Hảo, nhỏ giọng nói: "Đây là thuốc – kích – dục, gặp nước tan ngay, cậu yên tâm, không làm hỏng bộ phận nào trên cơ thể đâu, nếu cậu ở Mỹ không làm ăn gì được Lục ảnh đế, thì phải dựa vào nó!"
Sau đó rời khỏi tai Kiều An Hảo, nháy mắt với cô, cười chói lọi nói: "Được rồi, vào đi thôi."
-
Kiều An Hảo làm thủ tục hải quan xong, đi thẳng lên máy bay, tới chỗ ngồi của khoang hạng nhất mới tìm thấy Lục Cẩn Niên.
Dáng vẻ anh dường như rất buồn ngủ, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Có thể bởi vì cô nhìn thấy anh, bước chân hơi dừng lại một chút, khiến cho giác quan nhạy bén của anh cảm nhận được cái gì đó, mí mắt liền mở ra, lúc nhìn thấy cô, lại như thấy việc không liên quan đến mình mà nhắm mắt vào.
"Chào cô, xin hỏi chỗ ngồi của cô là số mấy?" Cô tiếp viên hàng không nhìn thấy Kiều An Hảo đứng một chộ không nhúc nhích, mặt mỉm cười tiến lên hỏi.
Kiều An Hảo cười cười xin lỗi cô tiếp viên hàng không, rồi đi vào khoang trong.
Kiều An Hảo tìm thấy chỗ của mình, ngồi xuống chưa lâu thì cửa cabin đóng lại, bên trong cabin vang lên những điều an toàn cần biết.
Cô rút điện thoại ra, gửi một tin nhắn đến nhóm: [Máy bay sắp cất cánh.]
*****
Triệu Manh: Kiều Kiều, chúc cậu thành công!
Trợ lý: Cô Kiều, nhất định phải cố lên đó!
Triệu Manh: Kiều Kiều, tớ thật sự hi vọng, lúc cậu trở về, sẽ cùng về với Lục ảnh đế.
Trợ lý: +1
Kiều An Hảo nhìn thấy hai người trong chốc lát gửi một chuỗi tin nhắn, trong lòng bỗng trở nên cảm động, cô trả lời một câu "Cảm ơn", sau đó tắt điện thoại.
Kiều An Hảo dựa vào lưng ghế phía sau, cô nhắm mắt lại, theo bản năng đưa tay lên, sờ vào hộp thuốc trong túi mình, đáy lòng nổi lên một trận tức giận, sau đó âm thầm thề với bản thân, lần này về nước, nhất định đi cùng Lục Cẩn Niên.
Chuyến bay dài đến mười lăm tiếng, rốt cuộc cũng hạ xuống ở Los Angeles nước Mĩ.
Kiều An Hảo ngoại trừ di động, ví tiền cùng hộ chiếu, thì không còn vật gì khác, cho nên lúc cabin vừa mở cửa, căn bản không cần sửa sang lại hành lý, nhanh chóng đi dọc theo đường đi của cabin, chạy tới chỗ cửa của khoang máy bay.
Lúc trợ lý đặt vé, đã không còn khoang hạng nhất, Kiều An Hảo đành phải ngồi ở khoang bình thường, cho nên khi đi đến chỗ phân cách khoang hạng nhất cùng khoang hạng thường, bị tiếp viên hàng không ngăn lại: "Thực xin lỗi thưa quý khách, mời cô chờ, để người phía trước đi xuống báy may."
Giọng nói tiếp viên hàng không rất lễ phép nhỏ nhẹ, nhưng truyền vào tai Lục Cẩn Niên đang thu dọn đồ đạc ở khoang hạng nhất, anh hơi nghiêng đầu nhìn về phía bên này một chút, lúc nhìn thấy Kiều An Hảo, cũng không phản ứng quá nhiều, giống như việc không liên quan đến mình, nên chỉ kéo hành lý của bản thân, đi xuống máy bay.
Đợi cho người bên khoang hạng nhất đi xuống, tiếp viên hàng không mới cười với Kiều An Hảo, tay bày rat ư thế mời chào: "Thưa cô, cô có thể đi rồi."
Kiều An Hảo căn bản không để ý đến tiếp viên hàng không, trực tiếp chạy ra ngoài, lúc bước tới sân bay, cô nhìn xung quanh một còng, nhìn thấy cuối con đường, Lục Cẩn Niên đang kéo hành lý chuẩn bị rẽ hướng khác, vì thế liền vội vàng chạy theo.
Không biết là trùng hợp, hay có nguyên do khác, mỗi lần Kiều An Hảo muốn nhanh chóng chấm hết với Lục Cẩn Niên, thế nào cũng nhìn thấy anh ở nơi nào đó, mà ngay cả lúc chặn xe taxi lại, dường như cũng là lúc Lục Cẩn Niên lên xe.
Kiều An Hảo cũng không biết mình muốn đi đâu, cho nên nói người lái xe đuổi theo chiếc xe của Lục Cẩn Niên.
Lúc này là sáng sớm của Los Angeles, người đi đường cũng không nhiều, nên hai xe taxi một trước một sau đến trước cửa khách sạn.
Lúc Kiều An Hảo xuống xe, Lục Cẩn Niên cũng vừa lấy hành lý từ taxi xuống, trực tiếp kéo vào khách sạn, Kiều An Hảo thanh toán tiền xe, cũng đi theo.
Lục Cẩn Niên đứng trước phòng dành cho Tổng thống, Kiều An Hảo cũng cầm chứng minh thư nói với bồi bàn yêu cầu món ăn cho Tổng thống.
Hai người đồng thời cầm lấy sổ được đưa cho, lúc ký tên, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên cùng lấy bút ký tên, tay hai người không cẩn thận laiaj nằm cùng một chiếc bút, Kiều An Hảo mở to mắt, quay đầu, chớp mắt nhìn Lục Cẩn Niên, mà anh lại không liếc cô lấy một cái, hờ hững buông tay ra, nói tiếng anh một cách trôi chảy với nhân viên, muốn đổi bút, rồi ký tên, sau đó lấy thẻ phòng, trực tiếp kéo hành lý đi về phía thang máy.
Kiều An Hảo nhanh chóng ký tên mình, đưa cho người nhân viên, sau khi lấy thẻ phòng, cũng chạy về phía thang máy.
*****
Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo lên đến tầng cao nhất, trong thang máy vô cùng yên lặng, ngoại trừ người phục vụ khách sạn, chỉ có hai người bọn họ.
Lục Cẩn Niên đứng ở một bên lạnh lùng, một tay giữ hành lý, Kiều An Hảo đứng bên cạnh, tầm mắt vẫn dừng trên người anh, mà dường như anh không hề biết đến sự có mặt của cô, khóe mắt rơi trên người cô một chút.
Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên coi thường, đáy lòng có chút khổ sở, từ khi cô nhìn thấy anh, đã nghĩ đến việc giải thích việc lỡ hẹn của mình, nhưng ở nghĩa trang phía Tây ngoại thành, anh thấy cô đi tới, ở trong nhà bà, anh đã trực tiếp tiễn khách, ở trong khách sạn, cô chỉ mới nói ra đêm tình nhân của Ngưu Lang Chức Nữ, đã bị anh tức giận đuổi ra khỏi phòng, nhưng lúc này anh đang ở trong thang máy với cô, tại sao anh lại không giận dữ với cô...
Nghĩ đến đây, đột nhiên Kiều An Hảo mở miệng, phá vỡ im lặng trong thang máy.
Cô sợ mình giống như những lần trước, ngay cả nói cũng chưa làm xong, đã bị anh bóp cổ, ngăn cản câu nói kế tiếp, vì thế cô hay dùng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp nói đến vấn đề trọng tâm, đơn giản rõ ràng nói ra: "Em ở bệnh viện."
Người phục vụ là người Mĩ, nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng nghĩ Kiều An Hảo nói với mình, vì thế liền quay đầu mỉm cười, nhìn về phía cô, kết quả lại thấy cô nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, nhân lúc hai người quen biết đang nói chuyện với nhau, anh ta liền nuốt câu nói định nói ra vào bụng.
Nói ra được lời trong lòng, Kiều An Hảo cảm thấy thoải mái được một ít, rồi nói tiếp: "Đêm lễ tình nhân kia, em không đi gặp anh, vì em ở trong bệnh viện..."
Bàn tay đang giữ vali của Lục Cẩn Niên tăng thêm lực, sau đó trên mặt anh liền hiện lên một tia giễu cợt.
Vừa nghe đến cô nhập viện, đáy lòng không chịu được nổi lên một tia đau lòng.
Anh đúng là hết thuốc chữa, đã bị cô làm tổn thương thành bộ dáng như thế này, còn điên rồ vì cô.
Thậm chí, lúc nhìn cô lẻ loi một mình đi đến nước Mỹ, biết cô theo anh, anh còn cố ý đợi cô nhiều lần.
"Tôi đã nói với em, tôi không muốn nói đến việc trước kia!" Lục Cẩn Niên không biết đang giận chính mình, hay giận cô ấy, giọng nói phát ra mang theo khí thế bức người, gọn gàng dứt khoát ngắt ngang lời cô: "Mặc kệ là do em tìm cớ, hay là nhập viện thật, cũng không cần nói cho tôi nghe, tôi cũng không có hứng thú! Tôi nghĩ trong lòng em rõ nhất, cho tới bây giờ, điều tôi để ý không phải là vì sao em không tới gặp tôi, mà là..."
Lục Cẩn Niên nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại.
Rốt cuộc anh muốn vì cô mà điên tới khi nào?
Rõ ràng đã nói muốn quên đi, tại sao lại nói chuyện vô nghĩa với cô như vậy?
Chẳng lẽ còn muốn giẫm lên vết xe đổ, lại muốn chịu đựng sự tuyệt vọng sống không bằng chết này hay sao?
Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại buồn bã, nói nửa câu sau: "Em gửi tin nhắn đến cho tôi..." Nuốt câu nói vào bunhg, đổi thành nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Quên đi!"
Sau đó, Lục Cẩn Niên mở to mắt, khôi phục vẻ lạnh nhạt, giọng nói lạnh lùng tẻ nhạt: "Cô Kiều, tôi mặc kệ em mục đích em đến nước Mỹ để làm gì, tôi chỉ muốn nói cho em biết, tôi không muốn nảy sinh gì đó với em."
← Ch. 062 | Ch. 064 → |