Vay nóng Tinvay

Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 012

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 012
Tình yêu không thể yêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Siêu sale Lazada


Lục Cẩn Niên tắm xong đi ra, mặc lên người quần áo sạch sẽ, mới quay đầu nhìn về phía giường, Kiều An Hảo vẫn đang nằm trên đó.

Cô cuộn tròn người trên giường, da thịt trắng nõn lại có vài chấm xanh tím, nơi bả vai vẫn còn lưu lại dấu răng của anh mấy ngày trước bây giờ đã bắt đầu kết vảy, có lẽ bởi vì đau đớn, toàn thân còn đang run lẩy bẩy.

Lục Cẩn Niên cứ nhìn Kiều An Hảo như thế, có một loại xúc động nhen nhóm trong lòng muốn được ôm cô vào trong lòng mà an ủi, vỗ về, nhưng cuối cùng cũng chỉ dùng sức nắm chặt quả đấm, hung hăng đem nhớ nhung trong lòng áp xuống.

Lục Cẩn Niên cất bước đi đến cửa phòng ngủ, sau đó lại dừng bước, chần chừ một hồi, lại quay bước chân đi đến bên cạnh giường.

Kiều An Hảo cảm giác Lục Cẩn Niên đang đến gần mình, trong phút chốc hồi hộp đến mức ngừng thở.

Lục Cẩn Niên duỗi tay ra, đem mặt Kiều An Hảo quay lại đối diện với anh, sắc mặt cô bởi vì đau đớn mà có chút tái nhợt. Lục Cẩn Niên cố gắng áp chế sự đau lòng, cất giọng tỉnh táo lạ thường nói gằn từng chữ: "Kiều An Hảo, tôi cảnh cáo cô, giao dịch giữa chúng ta, tôi muốn bắt đầu thì bắt đầu, muốn kết thúc thì kết thúc, không đến lượt cô khoa tay múa chân quyết định đâu."

Lục Cẩn Niên dùng sức mân mê môi cô một chút, tiếp tục nói: "Cô cũng không cần lo lắng tôi sẽ muốn cô cả đời, chờ tôi chơi chán, cho dù cô có cầu tôi, tôi cũng sẽ không cần, đến lúc đó cô ở trong vòng tròn giải trí này tự dựa vào chính mình mà bước tiếp đi."

Đáy mắt đen nhánh sáng rõ của Kiều An Hảo biến đổi có chút ảm đạm, sắc mặt vốn đã tái nhợt, hiện tại một chút sắc hồng cũng không có.

Lục Cẩn Niên hung hăng đem tầm mắt từ trên mặt Kiều An Hảo rút đi, sau đó lạnh nhạt quay người rời đi.

Kiều An Hảo cũng không có ở lại lâu trong phòng của Lục Cẩn Niên, anh đi được chừng mười phút, cô liền cố hết sức từ giường đứng lên, nỗ lực kìm nén đau nhức khắp người để quay về phòng mình.

Triệu Manh vẫn chưa ngủ, còn đang nằm trên giường chơi trò chơi, thấy cô trở về liền cao hứng để điện thoại di động xuống, kết quả còn chưa mở miệng nói chuyện, liền thấy sự chật vật của Kiều An Hảo đập vào mắt, vui vẻ nhanh chóng biến mất, sau một lát mới lại mở miệng nói chuyện: "Cái tên Lục Cẩn Niên đó, lại gây sức ép cho cậu sao?"

Kiều An Hảo mệt mỏi nằm tại giường, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm trần nhà một hồi, sau đó cong môi cười cười, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Triệu Manh, cậu biết không? Mình đến Hoàn Ảnh truyền thông thực ra là để có được vai nữ chính trong phim cổ trang, là vai nữ chính, bởi vì mình muốn trở thành tâm điểm."

Triệu Manh không có nói chuyện, chỉ chăm chú nhìn Kiều An Hảo, vì bị nhìn như thế, Kiều An Hảo rốt cuộc không thể cười được nữa, cô chậm rãi quay đầu, đưa lưng về phía Triệu Manh, nhắm hai mắt lại.

Trong phòng trở nên an tĩnh lạ thường, được một lát, Triệu Manh mới mở miệng nói::"Kiều Kiều, nửa năm trước, đột nhiên cậu ầm ĩ muốn gia nhập giới giải trí, thiên kim tiểu thư như cậu, mục đích thực sự muốn gia nhập giới giải trí là gì?

*****

Kiều An Hảo không lên tiếng.

Vấn đề này, lúc trước chú thím có lqd hỏi qua, tuy rằng cha mẹ cô mất sớm, nhưng bọn họ đối xử với cô như cha mẹ ruột thịt, không nỡ để cô chịu bất kỳ ủy khuất nào, cho nên không muốn cô vào giới giải trí cam chịu sự khổ cực này, cuối cùng vẫn là cô nói hết lời, nói cô tham gia giới giải trí để chơi đùa một chút, lúc này bọn họ mới đồng ý.

Thật ra làm sao mà cô chơi đùa...... Cô bước vào vòng luẩn quẩn này là vì anh, vì điều này mà phát hiện chẳng qua anh chỉ xem cô như một món đồ chơi thuần túy, vì điều này chẳng biết lúc nào anh có thể sẽ chơi chán cô.

Bởi vì cô thấy hằng năm anh và Tống Tương Tư được bầu chọn là cặp đôi đẹp nhất màn ảnh, cô cũng muốn trở thành cặp đôi màn ảnh với anh, mặc dù việc bầu chọn cặp đôi màn ảnh kia là giả tạo, do quần chúng tưởng tượng ra, nhưng cô vẫn muốn, bởi vì cô thật sự không có cơ hội trở thành người yêu của anh trong hiện thực, giống như vì có thể cùng anh sắm vai vợ chồng, nên cô đáp ứng giúp Hàn Như Sơ.

Nhưng mà bây giờ, cô mới cảm nhận sâu sắc được, rốt cuộc anh chán ghét cô, khinh thường cô bao nhiêu.

Kiều An Hảo nghĩ đến đây, nhịn không được vùi trong chăn, 13 năm, 13 năm yêu anh, cô thật sự không biết, rốt cuộc mình còn có thể kiên trì yêu anh như vậy bao lâu nữa.

Kiều An Hảo chậm chạp không lên tiếng, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ngay lúc Triệu Manh nghĩ Kiều An Hảo sẽ không trả lời vấn đề của mình thì Kiều An Hảo quay đầu, nhìn cô cười, nửa thật nửa giả nói:"Bởi vì giới giải trí kiếm tiền nhanh chóng."

"Dừng..., cậu thiếu tiền vậy sao?"

"Không ai ghét tiền nhiều, không phải sao?"

"Đúng đúng đúng, Kiều Kiều kiếm tiền, nhớ chia phần tớ."

"Không thành vấn đề, một trăm đồng cho cậu một đồng."

"Quả nhiên nhà tư bản đều hút máu."

"Ha ha."

"Kiều Kiều, mặc kệ có chuyện khó khăn gì xảy ra, cậu yên tâm, mình cũng sẽ giúp đỡ cậu."

Kiều An Hảo lập tức trầm mặc lại, trong chốc lát, giọng cô buồn bực hờn dỗi nói:"Triệu Manh, cám ơn cậu."

-

Từ đêm Kiều An Hảo nói ra ý hủy bỏ giao dịch, sau đó Lục Cẩn Niên giận dữ, trừ khi Kiều An Hảo bất đắc dĩ gặp mặt lúc quay phim, những lúc khác, cũng cố hết sức để có thể tránh né Lục Cẩn Niên, đương nhiên, ngay cả khi hai người buộc phải gặp mặt, Kiều An Hảo đều im lặng, có thể không mở miệng nói chuyện đều cố gắng hết sức không mở miệng.

Quay phim xong, trừ lúc Kiều An Hảo đến phòng ăn ăn cơm, không có đi qua sảnh nghỉ ngơi dưới lầu, đến phòng ăn cũng đứng ở trước cửa vụng trộm xem Lục Cẩn Niên có ở bên trong không, nếu có, cô sẽ về phòng khách sạn trước, đợi sau khi anh ăn xong rồi rời khỏi, cô lại đi ăn, đương nhiên lúc này, trong phòng ăn cũng chỉ còn lại cơm thừa rượu cặn.

Thoáng một cái đã trôi qua nửa tháng, bởi vì Tống Tương Tư có hoạt động, cho nên đoàn làm phim được nghỉ ngơi 3 ngày, mà đúng ngay lqd ngày nghỉ này là sinh nhật của Tống Tương Tư, cô mời toàn bộ đoàn phim đi ăn uống vui chơi.

*****

Kiều An Hảo biết Lục Cẩn Niên sẽ tham gia tiệc sinh nhật của Tống Tương Tư. Vì để tránh chạm mặt với Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo tất nhiên không muốn đi.

Nhưng Tống Tương Tư đã cố ý thông báo cho cô, dù cô không đi cũng muốn đích thân đi nói một tiếng. Vì vậy Kiều An Hảo liền đưa tiền cho Triệu Manh mua chiếc túi xách hiệu Chanel, rồi tự mình mang lên tầng trên cùng.

Phòng của Tống Tương Tư là 1005. Tống Tương Tư mở cửa, thấy Kiều An Hảo thì nở môi cười, liền nhường đường, nói: "Cô Kiều, mời vào."

"Không cần đâu." Kiều An Hảo cũng cười cười, đem túi trong tay đưa tới: "Vì hơi gấp nên chưa chuẩn bị quà tặng. Cái này tặng cho cô."

Tống Tương Tư nhìn thoáng qua nhãn hiệu bên ngoài, biết là đồ đắt tiền, nhưng không nói ra miệng, thoải mái nhận lấy: "Cảm ơn."

Kiều An Hảo lúc này mới lên tiếng nói mục đích chính: "Chị Tương Tư, buổi tối tôi có chút chuyện, có thể không tham gia tiệc sinh nhật của chị được. Thật xin lỗi."

"Bây giờ còn sớm, chúng ta liền xuất phát, nếu buổi tối cô có việc thì sớm một chút cũng được..." Tống Tương Tư cật lực mời Kiều An Hảo, lời còn chưa nói hết, bất chợt cách đó không xa, dien"dan"le"quy"don câu nói lạnh lùng vọng tới: "Tống Tương Tư, tôi cho tới bây giờ cũng không biết cô còn có sở thích miễn cưỡng người nha!"

Kiều An Hảo nghe thấy giọng Lục Cẩn Niên, vô thức cấu chặt tà áo, ổn định tâm tình rồi nhẹ giọng nói: "Chị Tương Tư, tôi thật sự có việc, trợ lý còn đang chờ tôi, tôi đi xuống trước." Nói xong, do dự một chút, Kiều An Hảo quay về phía Lục Cẩn Niên, rũ mí mắt, không nhìn đến Lục Cẩn Niên, chào hỏi một tiếng: "Chào ông..."

Editor: Mèo WĩWĩ

Kiều An Hảo còn chưa dứt lời, trước mặt đột nhiên truyền đến tiếng đóng mạnh cửa "rầm". Cơ thể Kiều An Hảo khe khẽ run, ngẩng đầu, thấy cửa phòng của Lục Cẩn Niên đã đóng chặt, cô cắn môi dưới, quay đầu về phía Tống Tương Tư miễn cưỡng cười, nói một tiếng "tạm biệt", liền hướng về phía thang máy rời đi.

-

Buổi tối, Tống Tương Tư cầm ly rượu, sau khi nghỉ ngơi ở ngoài ban công yên tĩnh vắng lạnh, thấy Lục Cẩn Niên đứng một mình ở chỗ sân thượng hút thuốc, lưỡng lự một chút, mới đạp gót giày đi tới, sau đó sóng vai đứng bên cạnh Lục Cẩn Niên.

Nhận thấy có người tới, Lục Cẩn Niên kẹp điếu thuốc, đạm mạc quay đầu nhìn lướt qua Tống Tương Tư, không có ý muốn mở miệng nói chuyện.

Tống Tương Tư hợp tác với Lục Cẩn Niên nhiều năm như vậy, sớm đã quen tính cách này của anh, không để ý chút nào dựa vào lan can ban công, nhìn bầu trời đầy sao, bưng ly rượu lên, uống một ngụm rượu, sau đó ánh mắt hả hê khi có người gặp họa, thong dong mở miệng: "Lục đại ảnh đế, gần đây tâm tình của anh hình như bởi vì một người phụ nữ mà trở nên cực kỳ ổn định nhỉ."

Lục Cẩn Niên nghe như cỡ nào nhàm chán, cười nhạt "hứ" một tiếng, xoay người rời đi.

Tống Tương Tư cũng không ngăn lại, chỉ là từ từ xoay người, nhìn bóng lưng Lục Cẩn Niên, tuyệt không sợ chết mở miệng hỏi: "Mà người phụ nữ kia, là cô Kiều An Hảo."

*****

Editor: Nguyệt Vỹ

Beta-er: Mèo WĩWĩ

Tống Tương Tư cũng không ngăn lại, chỉ từ từ xoay người, nhìn bóng dáng Lục Cẩn Niên, không một chút nào sợ chết mở miệng hỏi: "Mà người phụ nữ kia, chính là cô Kiều An Hảo."

Thân ảnh Lục Cẩn Niên khẽ khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục bước đi.

Tống Tương Tư cầm lên ly thuỷ tinh đế cao, chậm rãi uống một ngụm rượu đỏ, khoé môi chứa một tia cười, nâng giọng cao lên vài phần, nói với bóng lưng Lục Cẩn Niên: "Cô Kiều An Hảo té xuống nước, Lục đại ảnh đế không do dự một giây liền nhảy theo. Mà tôi và Lục đại ảnh đế biết nhau nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy Lục đại ảnh đế lúc nào biết quan tâm người như vậy đâu!"

Bước chân Lục Cẩn Niên dừng lại, nhưng không quay đầu nhìn Tống Tương tư phía sau, mà đứng tại chỗ hai giây, rồi lại cất bước đi.

Tống Tương Tư tay lắc ly rượu, như đang lẩm bẩm tiếp tục nói: "Lúc quay phim, Lục đại ảnh đế nhìn thì đều như đang nhàn nhã ngồi ở vị trí của mình, thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh, nhưng là dư quang nơi khoé mắt, vẫn luôn liếc về phía trước góc bên phải, là vì sao đây?"

Tống Tương Tư tự hỏi tự trả lời: "Bởi vì cô Kiều An Hảo ngồi ở phía trước góc bên phải ha... phía trước góc bên phải..."

Lục Cẩn Niên xoay mạnh người, nhìn chằm chằm Tống Tương Tư, trong mắt bốc lên ngọn lửa, mở miệng âm điệu lạnh như băng: "Tống Tương Tư, tôi còn không biết hoá ra cô lại lắm điều như vậy đấy!"

"Lục đại ảnh đế, anh thế này có tính là thẹn quá thành giận không?" Tống Tương Tư căn bản không đem uy hiếp của Lục Cẩn Niên để vào mắt, mặt mày nở nụ cười nhìn Lục Cẩn Niên tự mình nói tiếp: "Nhiều chuyện là thiên tính của phụ nữ, huống chi còn là chuyện về Lục đại ảnh đế, tôi đương nhiên cảm thấy hứng thú. Chẳng qua, Lục đại ảnh đế, buổi chiều cô Kiều An Hảo rõ ràng đang nói chuyện với tôi, anh chen cái miệng vào làm gì? Có phải biết người ta cố ý trốn tránh anh, mới không đi tiệc sinh nhật của tôi, nên trong lòng khó chịu?"

"Tống Tương Tư..." Lục Cẩn Niên bị đâm trúng tim đen, giọng nói càng lạnh hơn, như bất cứ lúc nào cũng có thể không nể tình mà trở mặt.

"A, tôi quên mất, anh chẳng những trong lòng khó chịu, anh còn ghen tị khi thấy cô Kiều An Hảo nhìn tôi lúc cùng tôi nói chuyện, còn khi nói chuyện với anh lại lười không liếc mắt nhìn anh một cái, dien`dan`le`quy`don`com sau đó anh liền đem cửa đóng rầm như vậy, chậc chậc... Lục đại ảnh đế, tôi còn không phát hiện ra anh cũng có một mặt đáng yêu như vậy đấy, ngay cả dấm chua của phụ nữ cũng ăn..."

"Nhàm chán!" Lục Cẩn Niên đột nhiên cảm thấy bản thân lúc này quay người cùng cái cô Tống Tương Tư này giảng đạo lý chính là lựa chọn không sáng suốt, trực tiếp khinh thường ném ra hai chữ, liền xoay người lại.

Lần này Tống Tương Tư ngược lại lại đứng lên, đuổi kịp Lục Cẩn Niên, không chút để ý toàn thân anh đang toả ra hàn khí, nghiêng đầu, nhìn một bên mặt anh, tủm tỉm cười hỏi một câu: "Này, Lục đại ảnh đế, Kiều An Hảo rốt cuộc là gì của anh?"

*****

Kiều An Hảo rốt cuộc là gì của anh?

Câu hỏi này khiến bước chân Lục Cẩn Niên hơi chậm lại, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, lập tức anh liền cười khẽ một tiếng, ném ra một câu "Bệnh tâm thần", liền tăng tốc độ, lướt qua Tống Tương Tư, trực tiếp rời khỏi bữa tiệc sinh nhật của cô.

Bệnh thần kinh?

Tống Tương Tư bĩu môi, "cắt" một tiếng, Lục đại ảnh đế là đang mắng cô bệnh thần kinh, hay mới là mắng cô Kiều An Hảo bị bệnh thần kinh?

-

Lúc Lục Cẩn Niên đi ra khỏi bữa tiệc sinh nhật của Tống Tương Tư, bên ngoài trời đã đổ mưa lớn.

Trợ lý vì có việc nên đã sớm quay về nội thành. Lục Cẩn Niên mở cửa xe, ngồi vào chỗ điều khiển, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe. Mưa to tầm tả, anh ngẩn người một lúc, rồi phát động xe, chậm rãi lên đường.

Trong xe rất an tĩnh, chỉ có tiếng mưa to ngoài xe. Thanh âm như vậy, lốp bốp từng phát từng phát đều như đập vào nơi lồng ngực trái yếu mềm của Lục Cẩn Niên, đập khiến trái tim anh có chút hít thở không thông, sau cùng dứt khoát liền mở radio.

Bên trong truyền phát tin tiết mục, thị trợ lý khai chiếc xe này thì, anh ta thích nghe nhất là kênh tiết mục tình cảm.

Thực ra, Lục Cẩn Niên khá khó hiểu, một nam trợ lý hai mươi bảy tuổi, làm sao lại thích nghe loại tiết mục tình cảm đàn bà con gái này. Vì vậy anh vươn tay, lúc đang định đổi đài, lại nghe được MC nam bên trong, dùng giọng khàn khàn nhưng lại nhu hòa nói: "Tại sao đôi khi, tình yêu có thể khiến một người liều mạng để kiếm tiền?"

Vấn đề này, như dẫn theo một dòng điện, đánh trúng ngón tay Lục Cẩn Niên. Đầu ngón tay run rẩy một chút, sau đó liền chuẩn bị đổi tay lái, đặt trở lại lên vô lăng, mắt nhìn thẳng con đường phía trước, một bên nghe như vẻ tiết mục tình cảm này thiếu cơ sở thực tế.

"Thực ra, nhiều khi, cái bọn họ kiếm cũng không phải tiền, mà là kiếm chút ít quyền lợi cho người họ yêu. Bởi vì khi anh yêu một người, người đó sẽ là người đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất trong đời anh. Trong trái tim anh, cô ấy chính là điều tốt đẹp nhất trên thế giới. Nếu anh yêu cô ấy, anh sẽ muốn đem những thứ tốt nhất trên thế giới này cho cô ấy."

"Tiền không nhất định có thể so sánh một người yêu anh bao nhiêu, nhưng người không có đồng xu dính túi thì không thể yêu."

"Vì vậy, bọn họ liều mạng kiếm tiền, chỉ là vì để cho bản thân trở nên ưu tú hơn, sau đó mới đi yêu người mà mình yêu sâu đậm."

Để cho mình trở nên ưu tú hơn, sau đó đi yêu người mà mình yêu sâu đậm...

Chẳng bao lâu sau, đáy lòng của anh, cũng là có ý niệm như vậy.

Kế tiếp, người MC nam nói cái gì đó, Lục Cẩn Niên cũng không lắng nghe kỹ, tâm trí vẫn đều lởn vởn những lời ấy.

Sau khi quanh quanh quẩn quẩn, vẫn có chút không muốn đi hồi tưởng lại, cũng không muốn đụng vào, chuyện cũ giấu ở đáy lòng nơi sâu nhất, yếu mềm nhất, cứ như vậy từ từ hiện lên trong đầu.

*****

Mọi người thường nói, đứa trẻ là thiên sứ do Thiên Chúa phái xuống.

(*để cho văn vẻ nên chỗ này Mèo WĩWĩ áp dụng theo đạo chúa nghen)

Lục Cẩn Niên nghĩ, cho dù anh là thiên sứ, cũng không muốn bị người khác xem như thiên thần.

Một số người sinh ra là việc vui danh chính ngôn thuận. Cũng có một số người sinh ra đã định sẵn là cái ung nhọt bị người kỳ thị, như anh chẳng hạn, một bản thể không nên tồn tại trên thế giới này.

Nhà họ Hứa gia là danh môn vọng tộc ở thủ đô, sản nghiệp lớn, có bề dày lịch sử. Tất nhiên đằng sau sự thịnh vượng lâu dài này là quan hệ thông gia - truyền thống bất ly khai nhưng lại là gông xiềng tục tĩu.

Năm mà Hứa Vạn Lý và Hàn Như Sơ liên hôn, Hứa Vạn Lý bởi vì say rượu mà đã xảy ra mối tình một đêm với một tiểu minh tinh hạng ba trong làng giải trí.

Sự tình đôi khi phát sinh rất hay có tính hí kịch. Chỉ một đêm như thế, hai tháng sau, tiểu minh tinh lại phát hiện mình đã dính bầu. Vừa khéo, qua vài ngày, tin tức liền đưa tin Hàn Như Sơ cũng mang thai. Diễn, đàn, lê, quý, đôn, chấm, cơm Tám tháng cùng một ngày, tiểu minh tinh và Hàn Như Sơ cùng sinh, chỉ khác là, một ở phòng sinh hạng vip trong bệnh viện, một ở phòng sinh hạng ba bình thường. hai người phân biệt đản tiếp theo tử, tiểu minh tinh hài tử phải sớm Hàn Như Sơ hài tử lưỡng mấy giờ sinh ra. Hai người đều sinh con trai, nhưng đứa bé của tiểu minh tinh ra sớm hơn đứa của Hàn Như Sơ hai tiếng.

Thực ra mấy năm nay, Lục Cẩn Niên vẫn luôn không nghĩ ra, trước đây lúc tiểu minh tinh phát hiện mình mang thai, mục đích thật sự bà sinh đứa bé ra rốt cục là gì? Có thể là tiền, có thể là địa vị, nhưng bất kể đến tột cùng là vì cái gì, người phụ nữ mãi mãi đều có lúc mềm yếu nhất. Lúc mang thai tháng thứ mười, nhìn thấy đứa bé oa oa chào đời, mục đích ban đầu cứ thế biến thành tình mẫu tử chân thật. Tiểu minh tinh có thể là sợ bị chia cắt với cốt nhục của mình, cho nên sau cùng cái gì cũng không làm, cũng không dám để người nhà họ Hứa biết, cứ như vậy chịu mệt nhọc mang theo cốt nhục mà người nhà họ Hứa không biết, tự mình nuôi dưỡng.

Có lẽ sự tình sẽ dừng ở đây rồi kết thúc. Thế nhưng năm đứa nhỏ của tiểu minh tinh lên ba, bị phát hiện ra tế bào máu có vấn đề, nhất định phải thay tủy, mới có thể sống sót.

Tiểu minh tinh trước hết thử xét nghiệm bản thân, nhưng HLA của bà và đứa bé không hợp, sau khi bị rơi vào đường cùng, liền tìm tới nhà họ Hứa.

Vào lúc đó Hứa Vạn Lý và Hàn Như Sơ, mặc dù cưới nhau vì lợi ích nhiều hơn tình cảm, nhưng hai người có cuộc sống hôn nhân rất hài hòa, le. quy. don Hứa Vạn Lý vẫn luôn diễn vai hình tượng người đàn ông yêu vợ thương con. Cho nên lúc tiểu minh tinh mang theo một đứa bé đột nhiên vào cửa, chắc chắn không thể nghi ngờ là hoàn toàn đánh vỡ cục diện như vậy rồi.

Hứa Vạn Lý không có tình cảm với tiểu minh tinh, đêm hôm đó chẳng qua là khoảnh khắc ông hoang đàng nhất thời say rượu, mà sự tồn tại của đứa bé của tiểu minh tinh là bằng chứng ông đã từng phóng đãng, vết nhơ cả đời ông. Vì vậy trong lòng ông, ông vẫn luôn không muốn đứa bé Lục Cẩn Niên này tồn tại ở trên cái thế giới này.

*****

Hàn Như Sơ càng không bằng lòng, bởi vì không cho phép người phụ nữ khác có con với chồng mình, uy hiếp đến quyền thừa kế của con trai mình.

Thế là hai người liền cố gắng đưa cho tiểu minh tinh một ít tiền, sau đó đuổi đi. Tiểu minh tinh sống chết không chịu, đau khổ cầu xin. Cuối cùng, Hứa lão gia, chính là cha của Hứa Vạn Lý đứng dậy, tuy rằng đứa bé này tới danh bất chính, ngôn bất thuận nhưng rốt cuộc vẫn là cháu của ông. Vì vậy, ông liền bắt Hứa Vạn Lý đi làm giám định HLA, thế nhưng kết quả kiểm tra vẫn là không phù hợp. Hy vọng cuối cùng liền để lại trên người thừa kế duy nhất của nhà họ Hứa - Hứa Gia Mộc, kết quả kiểm tra xong, hai người là anh em cùng cha khác mẹ nhưng HLA lại hoàn toàn phù hợp, vậy là con của tiểu minh tinh có thể được cứu rồi, nhưng Hàn Như Sơ lại sống chết không chịu ký tên đồng ý làm phẫu thuật.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, sau khi Hứa lão gia tuyên bố không cho con của tiểu minh tinh vào ở trong nhà họ Hứa, không cho nhận tổ quy tông, không được tiếp quản tài sản của nhà họ Hứa, và Hứa Gia Mộc chính là người thừa kế duy nhất, thì Hàn Như Sơ mới đồng ý ký tên làm phẫu thuật.

Phẫu thuật hết sức thành công, sau đó, tiểu minh tinh theo như ước định ban đầu đưa Lục Cẩn Niên rời đi.

Tiểu minh tinh chưa bao giờ được là tâm điểm, sau khi sinh con xong, càng không có cách nào ở lại giới giải trí. Hiện tại tiểu minh tinh mang theo đứa con bên mình, lại không có bằng cấp gì, thật sự rất khó khăn, cuối cùng vì sinh tồn, liền bắt đầu làm việc ở hộp đêm.

Cho nên khi Lục Cẩn Niên còn nhỏ, đều phải ở nhà một mình vào ban đêm, trong ký ức của anh, mẹ luôn trở về khi đã uống rất nhiều rượu, sau đó không ngừng nôn mửa trong nhà vệ sinh.

Mặc dù ngày nào cũng trải qua rất nhiều khổ cực nhưng tiểu minh tinh chưa bao giờ tỏ ra ủy khuất trước mặt con trai của mình, bởi vì công việc của cô, mà Lục Cẩn Niên đến trường luôn bị rất nhiều bạn học cười nhạo.

Sự cười nhạo dù thơ dại đó đối với Lục Cẩn Niên lại có lực sát thương rất lớn.

Lục Cẩn Niên sau nhiều lần cố gắng kết giao bạn bè đều thất bại, cuối cùng cũng mặc kệ tất cả, tự biến mình trở thành một người cô độc, đi đâu cũng lủi thủi một mình, dần dà cũng trở thành thói quen.

Rất nhiều khi, những lời lẽ mà Lục Cẩn Niên nói ra đều rất bén nhọn, chẳng qua cũng chỉ là một cách để anh bảo vệ bản thân mình vốn đã đầy thương tích.

Khi Lục Cẩn Niên học tiểu học năm lớp sáu, tiểu minh tinh bởi vì uống quá nhiều rượu, trúng độc cồn mà qua đời, Lục Cẩn Niên dù còn nhiều người thân khác nhưng đều không thể tiếp cận được, chỉ có thể trở thành cô nhi.

Tiểu minh tinh mất đi để lại cho Lục Cẩn Niên một ít di sản, dù không nhiều nhưng cũng đủ cho anh chống đỡ được mấy năm, bên cạnh lại có bà lão hàng xóm một thân một mình không có con cái, thấy hoàn cảnh anh đáng thương liền chiếu cố anh.

*****

Sau khi người mẹ anh yêu nhất trên cái thế giới này rời đi, tính cách anh càng trở nên lầm lì.

Cha của Hứa Vạn Lý, tức ông nội anh, tuổi càng lúc càng cao, sẽ càng nhớ tới đứa cháu nội đang lưu lạc bên ngoài. Vì vậy cứ mỗi năm ăn tết, ông sẽ cử người tới đón anh về ăn bữa cơm đoàn viên.

Mặc dù Hàn Như Sơ không phản đối, nhưng thái độ đối với anh vẫn rất khinh miệt. Mà cha ruột của anh thì chưa bao giờ thèm để mắt tới anh. Thậm chí lúc anh thấy Hứa Gia Mộc gọi "cha", anh cũng thử hô một tiếng "cha". Nhưng kết quả đổi lấy là lời quở mắng của Hứa Vạn Lý và chửi bới của Hàn Như Sơ. Kể từ đó, chữ "cha" này không còn nằm trong từ điển của anh.

Trên thế giới này, trẻ con luôn thuần khiết hơn hẳn so với người lớn. Hứa Gia Mộc cũng chẳng thấy mình khác Lục Cẩn Niên ở điểm nào, ngược lại rất thích người anh lớn hơn mình hai tiếng đồng hồ này. Vì vậy cậu chàng thường chủ động tiếp cận Lục Cẩn Niên, luôn mồm gọi anh là anh trai. Mặc dù mỗi lần bắt gặp, Hàn Như Sơ đều khiển trách Hứa Gia Mộc, nhưng tình bạn giữa hai người đàn ông một khi đã hình thành thì rất khó bị phá hủy.

# Biến chế của Wĩ:... tình yêu giữa hai người đàn ông một khi đã hình thành thì rất khó bị phá hủy... tèn tén ten...

Sau đó, cha của Hứa Vạn Lý, tức ông nội của anh và Hứa Gia Mộc sau khi qua đời, anh cũng không bước qua cửa nhà họ Hứa lần nào nữa, thế nhưng lại chạm mặt với Hứa Gia Mộc càng ngày càng nhiều.

Chính vào lúc đó, Lục Cẩn Niên biết Kiều An Hảo.

Kiều An Hạ, Hứa Gia Mộc còn có Lục Cẩn Niên, ba người cùng tuổi. Kiều An Hảo nhỏ hơn bọn họ hai tuổi. Ném đá mấy trang ăn cắp truyện của lê-quý-đôn đê! Nhà họ Kiều vì muốn cho hai chị em học chung một lớp, nên hồi tiểu học đã cho đột ngột cho Kiều An Hảo nhảy hai lớp.

Nhà họ Hứa và nhà họ Kiều ở không xa, rất nhiều lần tan học, ba người Hứa Gia Mộc, Kiều An Hạ và Kiều An Hảo đều cùng nhau về nhà. Lúc ấy Hứa Gia Mộc và Lục Cẩn Niên học cấp hai, sau mỗi giờ tan học đều thích ở trong bãi tập đá banh. Kiều An Hạ bình thường đứng ở ngoài bãi tập, hô gọi Hứa Gia Mộc về nhà.

Kiều An Hảo và Kiều An Hạ cũng được xem là hot girl hồi cấp hai, mọi người đều gọi hai cô là "Đại Kiều" và "Tiểu Kiều".

# Wĩ: Thúy Kiều - Thúy Vân phiên bản ngôn tình Tàu nhể?

"Đại Kiều" Kiều An Hạ tính tình tùy tiện hấp tấp, nếu đem so Kiều An Hảo với cô thì dịu dàng điềm tĩnh hơn. Hai chị em nếu xét về nhan sắc, tất nhiên Kiều An Hảo ăn đứt, nhưng tính tình Kiều An Hạ sôi nổi hơn. Cho nên mỗi lần Kiều An Hạ lớn giọng gọi Hứa Gia Mộc về nhà, tất cả mọi người sẽ huýt sáo, hô một tiếng "Đại Kiều".

Kiều An Hạ tới bãi tập, Kiều An Hảo đều đi theo. Mọi người huýt sáo rõ ràng là chọc Kiều An Hạ, Kiều An Hạ cũng chẳng ngượng ngùng, ngược lại Kiều An Hảo đứng bên cạnh cô thì luôn luôn âm thầm đỏ mặt.

Lúc đó Lục Cẩn Niên đang ôm bóng, thấy mặt Kiều An Hảo đỏ gay, trong lòng không nhịn được cười ha hả, sau đó thầm trêu một câu: người ta gọi là Đại Kiều, Tiểu Kiều cậu thẹn thùng cái gì chớ.

Có điều khi đó, anh không tự hỏi chính mình một câu: Tiểu Kiều xấu hổ, thì mắc mớ gì tới anh.

*****

Có lẽ là thời điểm đó, anh chú ý tới cô. Lòng chàng trai còn ngây thơ chưa biết cái gì là tình yêu, cũng không biết cái gì là con tim rung động, chỉ biết là cứ mỗi ngày sau giờ tan học đi đá banh, thấy được cô thì đáy lòng thoải mái lắm, không thấy cô thì cảm giác mất mác sao sao ấy.

Anh cứ thế âm thầm quan sát cô hơn nửa năm. Sau đó, vào một lần tan học trời mưa to, rốt cuộc đã có cơ hội gần gũi tiếp xúc với cô trong hiện thực.

Khi đó anh có mang theo dù, đang tính lấy trong cặp ra, nhưng lại thấy cô đội cặp chạy tới dưới mái hiên ven đường. Ngay lúc đó anh cũng không biết ra sao, đã nhét lại dù vào cặp, theo sát phía sau cô trốn vào mái hiên kia.

Lúc đó anh đang đeo headphone, nghe bài hát của Châu Kiệt Luân, nhưng lúc đứng chung một chỗ với cô thì liền tắt nhạc. Qua tai nghe, anh nghe thấy tiếng mưa ầm ầm. Từ đầu tới cuối anh cũng không quay đầu liếc nhìn cô một cái, thẳng thắn mà nói, lúc đó tâm tình của anh có chút khẩn trương. Thẳng đến mưa nhỏ đi, lúc anh đứng lên chuẩn bị rời đi, mới quay đầu nhìn cô một cái, kết quả phát hiện cô lại đang nhìn mình chằm chằm. Giây phút đó, nhịp tim tăng tốc dữ dội, anh liền vội vàng chuyển dời tầm mắt, ba bước thành hai chạy đi.

Sau lần đó anh lại có dịp tiếp xúc gần hơn với cô, đó là hôm học sinh mới lớp mười lên trường báo danh.

Thực ra anh không tính theo học phổ thông, nói như thế nào đây, học phí tốn kém, dự là thôi học vì anh gần như xài hết khoản tiền mẹ anh tích góp để lại. Nhưng nghe được từ miệng Hứa Gia Mộc biết cô lên cấp ba, vì vậy anh liền đem bán mấy món trang sức còn sót lại của mẹ anh, cộng thêm toàn bộ tiền lương làm thêm trong kỳ nghỉ hè, sau đó nộp học phí một năm.

Hôm báo danh tân học sinh, anh cố ý cùng đi chung với Hứa Gia Mộc, sau lúc Hứa Gia Mộc giới thiệu bọn anh, thực ra anh muốn tự mở miệng nói tên mình với cô, nhưng tính anh lạnh nhạt thành quen rồi diễn-đàn lê-quý-đôn, cuối cùng chỉ gật đầu, sau đó Hứa Gia Mộc mới nói tên của anh cho cô biết.

Khi đó, hai người xem như chính thức biết nhau, ít nhất lúc thỉnh thoảng gặp mặt, cô sẽ "Hi!" một tiếng với anh, anh cũng sẽ gật đầu một cái với cô, hoặc đôi khi anh cũng sẽ chủ động gọi tên cô. Đương nhiên nơi anh thích nhất lúc ấy sân thể dục, bởi vì mỗi buổi tối, lúc anh đá banh, sẽ thấy cô cùng các bạn học nữ ở trong sân trường chạy bộ. Ừ thì thực ra còn có một bí mật không bật mí cho ai biết hết, đó chính là khi mấy nam sinh nhàm chán tụ tập một chỗ bình chọn hoa khôi đẹp nhất trường, anh còn bỏ một phiếu cho cô nữa đó.

Nhưng cuối cùng, cô quả thật là hoa khôi của trường xinh nhất trong lòng tất cả nam sinh. Lúc đó anh vừa mừng vừa lo, do là cô gái mà anh nhắm trúng, sao lại cũng đẹp nhất trong lòng nhiều chàng trai như vậy chứ.

*****

Về sau, khi anh nghe nói trường xếp lại lớp phân ban dựa vào điểm thi các môn khoa học tự nhiên, vì thế lúc thi cuối kỳ, anh đã không làm mấy câu cuối trong đề toán.

Biết sao được, ai biểu cô gái anh chấm lại học kém như vậy.

Nói chung, kế hoạch thì không sai, nhưng kết quả lại hỏng bét, có quỷ mới biết sao cô đột nhiên lại đạt được thành tích cao bất ngờ như thế và vào lớp 10-1, còn anh vào lớp 10-3.

Hôm có kết quả xếp lớp đó, tâm tình của anh rất không tốt. Buổi tối một mình nằm trên giường trằn trọc thật lâu, cũng không thể nào ngủ được. ((O. O) hoá ra anh thích chị trước à)

Ngày hôm sau đem cái đầu đau nhức vì một đêm không ngủ đến lớp, lại nhìn thấy một phong bì thư màu hồng trong ngăn bàn, tâm tình của anh càng thêm tệ.

Mãi cho đến một tuần sau, anh cùng mấy nam sinh đi tới căn tin trường mua nước thì tình cờ gặp cô, nhưng mà cô không thấy anh.

Cô ôm một đống đồ ăn vặt, lúc tính tiền chợt thốt một câu: "Mình quên lấy bao nhỏ rồi."

Lời này vừa rơi vào tai anh, anh liền chạy thẳng đến khu bán thức ăn, đứng trước đủ loại bánh bao lớn nhỏ, chờ cô qua đây, vờ tình cờ gặp nhau.

Lúc đó, anh như đang chăm chú nhìn bánh bao, thật ra khoé mắt luôn luôn để ý cô. Ai ngờ cô rõ ràng miệng la muốn mua bánh bao nhỏ, kết quả lại chạy tới nơi bán đồ dùng cá nhân, nhìn chăm chú vào đống gói loè loẹt cả nửa ngày trời, cuối cùng cầm lấy một gói băng vệ sinh rời đi.

Băng vệ sinh nghĩa là bao nhỏ? Đến tận bây giờ, anh cũng không lý giải được chúng rốt cuộc có liên quan gì với nhau.

Lần đầu tiên anh và cô có thời gian riêng với nhau là khi anh đang định đi toilet, thì thấy cô sắc mặt tái nhợt đứng vịn tường diễn-đàn, tay ôm bụng lê-quý-đôn, bộ dạng rất khó chịu. Sau đó, anh liền đưa cô đến phòng y tế.

Đó có lẽ là một buổi chiều đẹp nhất trong đời anh.

Ngày hôm đó mặt trời rực nắng, cô nằm trên giường cách anh không xa, anh có vẻ như đang đọc sách, nhưng tâm trí đều là hình bóng cô.

Sau đó có một bạn nữ cùng lớp đi đến, nói chuyện với anh vài câu. Đợi sau khi bạn nữ kia rời đi, cô lại hỏi anh, bạn nữ kia có phải bạn gái anh không?

Cô là hiểu lầm anh sao?

Anh vội vàng làm rõ, từ trước đến nay anh vốn ít nói, lúc giải thích, anh có nói một chút lý do anh và bạn nữ kia nói chuyện. Tiếp đó anh nghĩ thầm trong lòng là, đợi sau khi hoạt động lần này của lớp kết thúc, anh và bạn nữ kia tốt nhất là không nên nói chuyện nữa, mà sự thật chứng minh, về sau anh quả thực không thèm để ý bạn nữ kia thêm lần nào.

Song, buổi chiều ngày hôm đó, mặc dù là buổi chiều đẹp nhất trong đời anh, đồng thời cũng là một buổi chiều tự ti nhất.

Bởi vì sau khi trả tiền thuốc, 28 đồng, anh lấy ra 30 đồng. 30 đồng đó là anh cuối tuần đội nắng đi phát tờ rơi cả ngày trời mới kiếm được. Mà cô chỉ tuỳ tiện mở ra ví tiền, bên trong toàn một xấp tờ 100 thật dày, còn nhiều hơn phí sinh hoạt một năm của anh.

*****

Chính từ thời điểm đó, ý nghĩ cố gắng kiếm thật nhiều tiền lúc nào cũng thôi thúc anh.

Giống như lời nói vừa phát ra từ radio kia, tình yêu không thể dùng tiền để đo đếm, nhưng không có tiền đồng nghĩa với không có khả năng để yêu, cố gắng khiến bản thân trở nên ưu tú hơn, chính là muốn có đủ tự tin để yêu cô.

Huống chi người con gái anh yêu, không phải là một người bình thường, cô chính là thiên kim tiểu thư xuất thân từ quý tộc hào môn.

Mãi sau này anh cũng vẫn kiệm lời như thế, cho nên cũng không thích cùng bạn học đi ra ngoài chơi, nhưng Hứa Gia Mộc mỗi lần đi ra ngoài, đều đã rủ cô đi cùng, cho nên anh tuy rằng không muốn đi nhưng vẫn theo đi.

Thực tế chứng minh, đi cùng bọn họ giúp anh thu thập được rất nhiều thông tin, anh biết cô muốn đi học đại học ở Hàng Châu.

Hàng Châu lớn như vậy, cũng có rất nhiều trường đại học, không biết cô sẽ học trường nào, cho dù là không thể học cùng trường nhưng ở cùng một thành phố cũng rất tốt. Nghĩ như thế, anh không chút do dự điền 3 nguyện vọng đại học đều ở Hàng Châu.

Thực tế lại chứng minh, người tính không bằng trời tính, cô rõ ràng muốn học ở Hàng Châu, thế nhưng cuối cùng lại ở lại Bắc Kinh.

Từ nay về sau, cô và anh lại chia đôi ngả đường.

Thật ra anh vì cô nên mới đi Hàng Châu, khi Hứa Gia Mộc hỏi anh vì sao không ở Bắc Kinh mà lại đi Hàng Châu, anh chỉ trả lời qua loa là đến để quay phim ở Hàng Châu.

Đến một lần, tâm tình anh không được tốt, cô lại cùng Hứa Gia Mộc còn có Kiều An Hạ đến Hàng Châu du lịch, khi anh gặp lại cô, tâm tình của anh mới tốt hơn một chút. Cũng tại thời điểm đó, anh thấy được, cuộc sống của cô xa xỉ như thế nào, quần áo cô mua đầy những thứ còn chưa mặc đến, người bán hàng nói giá thế nào cũng đều không mặc cả, lúc ấy anh có vẻ lơ đãng, nhưng thực ra lại thấy áp lực rất lớn.

Sau này, cô vẫn thường xuyên đến Hàng Châu chơi, mỗi lần đến, anh đều mời cô ăn cơm.

Cô cho tới bây giờ cũng không biết, dù anh chẳng kiếm được nhiều tiền nhưng vẫn cố gắng mời cô.

Cô càng không biết, tiền mời cô ăn cơm, chính là tiền công anh làm lụng vất vả cả một tháng.

Mãi cho đến 1 năm nọ, sự nghiệp đóng phim của anh có chút khởi sắc, có một lần lúc đang quay phim, nhận được của điện thoại của cô, nói ví tiền đã bị mất, dù đang ở rất xa chỗ cô, phim trường lại mưa to, anh ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay, liền thuê ngay một chiếc xe đi đến.

Một đêm kia, là hắn cùng nàng nhân sinh bên trong lần đầu tiên chung sống nhất thất.

Một đêm kia, trong lòng anh cảm thấy rất ngọt ngào, khóe môi còn mang theo ý cười, nửa đêm mà anh còn đi vào WC làm vài thứ..

Một đêm kia, cô cũng không biết, anh còn vụng trộm hôn môi cô một chút, sau đó, tại đáy lòng còn tự nói với mình, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô.

Xe của Lục Cẩn Niên, đã đi vào trong thành phố, trời vẫn còn mưa rất lớn, anh có chút không nỡ rời xa hồi ức cũ.

Ở bữa tiệc sinh nhật của Tống Tương Tư, Tống Tương Tư hỏi anh, rốt cuộc cô là ai.

Anh không có trả lời.

Nếu là hiện tại anh chỉ có thể nói...... Kiều An Hảo...... Cô chính là người mà anh không thể yêu.

*****

Xe của Lục Cẩn Niên đã tiến vào thành phố, mưa vẫn rơi như trút, nhưng anh không dám hồi tưởng nữa.

Ở bữa tiệc sinh nhật của Tống Tương Tư, Tống Tương Tư hỏi anh, Kiều An Hảo là gì của anh.

Anh không trả lời.

Nếu bây giờ để cho anh trả lời... Kiều An Hảo sao... Cô ấy là tình yêu không thể yêu của anh.

Nếu có thể quay ngược thời gian, quay về thời điểm có người hỏi anh, Kiều An Hảo là của gì của anh.

Anh có thể trả lời rằng, Kiều An Hảo sao, cô ấy là tình yêu của anh.

Nhưng về sau, đằng sau tình yêu, đã nhiều hơn một cụm tính từ - tình yêu không thể yêu.

Từ lúc anh để ý tới cô, cho đến khi anh và cô trú mưa gặp nhau lần đầu, rồi anh và cô biết nhau thông qua Hứa Gia Mộc... dien. dan le. quy. don Và tới cuối cùng vào cái đêm anh và cô chung một phòng kia, anh vẫn luôn nỗ lực để bản thân trở nên tốt hơn, vì theo quan điểm của anh, yêu một người, là phải duy trì thế giới của cô ấy, chứ không phải để cô ấy chịu chung thế giới của anh.

Anh mười tám tuổi tiến nhập vào làng giải trí, từ lúc ban đầu với vai thế thân, càng về sau diễn một vài vai quần chúng, rồi sau đó cuối cùng cũng đóng nam 3. Tất cả tiêu tốn bốn năm rưỡi của anh.

Trong giới giải trí, không chỉ phụ nữ bị vũ nhục, ngay cả đàn ông cũng không ngoại lệ. Huống chi anh sở hữu khuôn mặt quá xuất chúng, không chỉ phụ nữ, mà đàn ông cũng ý đồ bao nuôi anh. Anh trước giờ nói năng rất sâu sắc, lúc từ chối đã chọc giận những người có quyền thế, sau đó anh bị không ít chèn ép và bài xích.

Đó là bốn năm rưỡi khó khăn nhất đối với anh, nhưng đồng thời cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.

Mặc kệ anh gặp phải vấn đề khó khăn như thế nào, chỉ cần anh nghĩ tới anh đang nỗ lực vì người anh yêu, coi như có chịu cực hơn nữa, anh cũng cam tâm tình nguyện.

Lần cuối cùng anh đưa Kiều An Hảo rời khỏi Hàng Châu, anh chỉ còn mấy trăm đồng trên người cũng đều đưa hết cho cô. Khi đó được "thăng chức" trong phim mới, mặc dù là nam 2, nhưng lại là một vai nam số 2 đáng yêu. Anh tin chắc rằng dựa vào vai diễn đó, anh hoàn toàn có thể mở ra con đường của mình. Vì vậy, lúc đứng ở sân bay nhìn Kiều An Hảo xếp hàng kiểm tra, đáy lòng anh còn đang suy nghĩ, lần sau gặp lại cô, mối tình thầm kín nhiều năm như vậy rốt cục cũng có thể quang minh chính đại thổ lộ yêu.

Thế nhưng, nhiều khi, cuộc sống thường không như những gì bạn mong muốn.

Sau đó, nhờ vào vai nam 2, anh đã trở nên nổi tiếng đại giang nam bắc, giá trị con người khẽ một cái liền trở mình, phố lớn ngõ nhỏ trong một đêm toàn bộ đều là tin tức về anh. Anh mang theo thành công sau nhiều năm phấn đấu như vậy đi tìm người thương, nhưng hết thảy cứ thế biến hóa nghiêng trời lệch đất.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-100)