Vay nóng Tinvay

Truyện:Này, Chớ Làm Loạn - Chương 35

Này, Chớ Làm Loạn
Trọn bộ 65 chương
Chương 35
Hai đôi nam nữ
0.00
(0 votes)


Chương (1-65)

Siêu sale Shopee


Hôm nay Doãn Tắc đúng là sống chết cũng phải hẹn hò với Cao Ngữ Lam. Vì vậy Cao Ngữ Lam vừa ăn cơm ở chỗ Doãn Ninh xong, còn chưa kịp ăn bánh ngọt uống trà tử tế, Doãn Tắc đã chạy sang bám dính lấy cô.

Nựu Nựu vọt tới ôm chầm Doãn Tắc trước tiên, cô bé cất giọng lanh lảnh: "Cậu, cậu ơi..."

"Ôi, bảo bối nhỏ của cậu, cháu nhiệt tình quá, cậu rất yêu cháu". Doãn Tắc bế Nựu Nựu giơ lên cao xoay hai ba vòng, Nựu Nựu thích chí cười khanh khách, sau đó cô bé hôn "chụt" một cái rõ kêu trên mặt Doãn Tắc. Doãn Tắc cũng chu miệng hôn lên má Nựu Nựu.

Hai người ồn ào náo loạn một hồi, Doãn Tắc đặt Nựu Nựu xuống đất, quay sang Cao Ngữ Lam giang rộng hai tay: "Lại đây, vừa rồi Nựu Nựu làm mẫu em đã nhìn rõ chưa? Em cũng tới đây chào đón anh đi, chỉ cần thay từ cậu bằng tên anh là được rồi".

Cao Ngữ Lam mở to mắt há hốc mồm, cô tưởng tượng ra cảnh cô nhào vào lòng Doãn Tắc rồi hô to "Doãn Tắc, Doãn Tắc..." Sau đó Doãn Tắc bế cô lên xoay mấy vòng, kế tiếp anh dùng một giọng điệu hết sức buồn nôn nói với cô: "Ôi, bảo bối nhỏ của anh, em thật nhiệt quá, anh rất yêu em...". Sau đó, cô hôn chụt anh một cái, anh lại hôn chụt cô một cái. Tưởng tượng đến đây, Cao Ngữ Lam nổi hết da gà, cô lắc đầu nguầy nguậy, không được, nhất quyết không thể làm chuyện này.

"Sao thế? Anh đảm bảo cánh tay anh đủ khoẻ, chắc chắn có thể nhấc em lên". Doãn Tắc giả bộ đáng thương, vỗ vỗ lên cánh tay mình.

Cao Ngữ Lam tiếp tục lắc đầu, đùa sao, cô biết cánh tay anh đủ lực, cô cũng biết anh chàng này dù tiết mục khủng khiếp đến mức nào cũng có thể biểu diễn, huống chi bên cạnh còn có người lớn trẻ nhỏ làm khán giả. Không không, dù không có khán giả cô cũng tuyệt đối không thể cùng anh diễn màn " tái ngộ vui mừng" này.

Nhắc đến mới nhớ, thật ra hôm nay lúc cô tới đây, Doãn Tắc đã ôm cô xoay vòng vòng ngay trên vỉa hè, vụ đó đã quá lắm rồi, bây giờ mà diễn lại sẽ càng khoa trương hơn.

Doãn Tắc đặt hai tay lên hai bên hông, mũi chân gõ gõ xuống sàn nhà, tỏ ra không hài lòng với Cao Ngữ Lam. Nựu Nựu đứng bên cạnh anh, cũng chống hai tay lên hông, mũi chân gõ gõ, búp bê nhỏ học theo cậu của cô bé không sai một ly nào.

Cuối cùng Nựu Nựu nói: "Cậu ơi, chị ngốc lắm, học không nổi đâu, Nựu Nựu giỏi hơn chị".

"Đúng vậy, Nựu Nựu, cháu vẫn là thông minh nhất". Doãn Tắc tỏ vẻ đáng tiếc.

"Ôi, cậu".

"Ôi, Nựu Nựu".

"Hai cậu cháu đã giỡn đủ chưa, ở đây còn có khách đấy". Doãn Ninh cùng một lúc có hai thân phận, một đằng là chị của diễn viên lão làng, mặt khác là mẹ của diễn viên nhí, với hai thân phận như vậy cuối cùng Doãn Ninh cũng không thể tiếp tục đứng xem, cô lên tiếng nhắc nhở.

"Cậu ơi, mẹ muốn chia rẽ chúng ta". Nựu Nựu nhào tới, ôm chầm Doãn Tắc.

"Yên tâm đi Nựu Nựu, có cậu ở đây". Miệng Doãn Tắc nói rất khí thế, nhưng tay anh lại xách Nựu Nựu nhét vào lòng Doãn Ninh. Sau đó anh sải bước dài đến bên Cao Ngữ Lam, cầm cốc nước của cô uống một ngụm lớn.

"Ảnh đế, anh đã vất vả rồi". Giọng điệu của Cao Ngữ Lam cực kỳ thành khẩn.

Nựu Nựu thò tay cầm cái dĩa cắm một miếng bánh gato bỏ vào miệng, rồi quay sang nói với Doãn Ninh: "Mẹ, mẹ cũng khen con đi, giống như chị ấy".

Doãn Ninh vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước má con gái: "Không phải chị khen cậu đâu".

Doãn Tắc ôm ngực, nhìn Cao Ngữ Lam nói: "Em thấy chưa, em đối với anh chỉ là giả tình giả nghĩa, người ngoài đều nhìn thấy hết".

Cao Ngữ Lam vỗ vai Doãn Tắc: "Anh đừng quá đau buồn".

Doãn Tắc trừng mắt, Quách Thu Thần và Doãn Ninh phì cười.

"Em đã nhiễm thói hư tật xấu mất rồi". Doãn Tắc gục đầu vào hõm vai Cao Ngữ Lam, bày ra bộ dạng vô cùng bi thương."Xin hãy trả lại tôi cô gái Lam Lam vừa ngốc nghếch vừa không mồm mép nhưng lúc nào cũng cảm thấy bản thân thông minh cố gắng muốn phản công nhưng về cơ bản chẳng thể làm nên trò trống gì nhưng cũng đáng yêu lắm cơ".

Doãn Tắc nói một hơi dài, không ngừng nghỉ cũng không ngắt quãng câu, làm cho bốn người ở bên cạnh sững sờ. Mọi người đều im lặng, Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ một lúc rồi nghiêm túc hỏi Doãn Tắc: "Anh có thể nói lại một lần toàn văn câu vừa rồi? Em cảm thấy ngay cả anh cũng không thể nhớ được mình vừa nói gì. Anh lặp lại một lần, để em xem có đúng như em nghĩ không?"

Doãn Tắc há miệng, anh quả thật không nhớ câu anh vừa nói, những từ đó đều là do anh nhất thời ngẫu hứng bật ra, một tràng dài như vậy thì chỉ có gặp ma họa may anh mới nhớ nổi.

Nhưng Lam Lam nhà anh lại làm anh mất mặt trước mọi người?

Anh trừng mắt cô, những người còn lại cười ha ha, Cao Ngữ Lam ngẫm lại cũng thấy buồn cười: "A, đúng là anh cũng không nhớ nổi".

Doãn Tắc búng vào trán cô: "Bêu xấu anh, em thấy vui lắm sao? Đi thôi, hãy cùng bổn đại gia đi dạo bộ nói chuyện tình yêu. Cơm nước xong phải vận động một tí, nếu không bụng đầy mỡ là anh chán em đó".

"Em đâu có bụng mỡ?" Cao Ngữ Lam cãi lại, đưa tay sờ bụng. Xong rồi, hình như hơi có tí thịt...

Doãn Tắc kéo Cao Ngữ Lam đứng dậy: "Đi thôi em, chúng ta cùng đi dạo nói chuyện yêu đương đi".

"Cháu cũng muốn đi, cháu cũng muốn đi, cháu cũng muốn đi dạo nói chuyện yêu đương." Nựu Nựu nhảy xuống ghế, chạy đến ôm chân Doãn Tắc.

"Oa sai, ở đâu có "Bóng đèn điện" lớn thế này?" Doãn Tắc sờ sờ đầu Nựu Nựu, giống như đang sờ một cái bóng đèn điện thật sự.

"Cháu cũng muốn đi" Nựu Nựu tỏ thái độ kiên trì.

"Mẹ của "Bóng đèn điện", chị có quản con gái chị không đấy?" Doãn Tắc cầu cứu Doãn Ninh.

"Cậu của "Bóng đèn điện" còn không quản nổi, mẹ "Bóng đèn điện" cũng hết cách". Doãn Ninh ở bên cạnh hào hứng xem trò vui.

Doãn Tắc cúi đầu, đối diện với đôi mắt to tròn sáng lấp lánh của cô nương "Bóng đèn điện", vẻ mặt cô bé hết sức đáng thương. Doãn Tắc khom lưng bế Nựu Nựu lên: "Được rồi, "Bóng đèn điện", cháu phải cố gắng phát quang, chiếu sáng con đường hạnh phúc ở phía trước của cậu cháu, biết chưa hả?"

"Dạ". Nựu Nựu cười rạng rỡ, gật đầu rõ mạnh rồi cất giọng chỉ huy: "Xuất phát!" Cao Ngữ Lam tươi cười đi sau hai cậu cháu, Nựu Nựu tỏ ra không hài lòng: "Chị ơi, mau lại đây cầm tay em đi".

"Cầm tay cháu làm gì, tay của mợ phải do cậu cầm".

"Không được, cậu bế cháu, rồi chị nắm tay cháu".

"Nếu làm theo lời cháu, chúng ta sẽ không thể đi lọt qua cửa quán". Doãn Tắc thử nói lý lẽ với cô bé "Bóng đèn điện".

"Dàn hàng ngang là được chứ gì?"

"Không được, cậu không phải là con cua".

Hai cậu cháu một lớn một nhỏ nói đối đáp một hồi, Cao Ngữ Lam đi theo sau cười gập bụng, cuối cùng ba người cũng ra khỏi cửa.

Doãn Tắc bế "Bóng đèn điện" vừa đi vừa nghĩ thầm: thời buổi này muốn đi dạo bộ nói chuyện yêu đương cũng khó quá. Anh phải mau chóng về nhà hàng đón con "Bóng đèn điện nhỏ" để "Bóng đèn điện nhỏ" chơi với "Bóng đèn điện lớn", may ra anh mới có cơ hội nắm tay Lam Lam của anh.

Nhìn bọn họ khuất sau cánh cửa, Doãn Ninh cười rách miệng. Quách Thu Thần nhân cơ hội mở miệng khen: "Nựu Nựu đáng yêu thật đấy".

"Đúng vậy, Nựu Nựu nhà tôi rất thông minh, mỗi tội hơi tinh nghịch quá".

"Nuôi dạy con bé chắc vất vả lắm?"

"Cũng không đến nỗi, may mà có con bé ở bên cạnh tôi trong những năm qua. Nếu không có Nựu Nựu, tôi suýt nữa mất đi cả dũng khí tiếp tục sống". Doãn Ninh mỉm cười kể câu chuyện cũ, nụ cười của cô khiến Quách Thu Thần đau lòng.

"Người đàn ông kia có còn tới quấy rầy cô nữa không?"

Doãn Ninh ngẫm nghĩ, lập tức hiểu Quách Thu Thần muốn nói đến ai."Có, thời gian trước anh ta còn cử luật sư đến, đòi quyền nuôi dưỡng Nựu Nựu. Về sau anh ta tuyên bố không làm căng nữa nhưng muốn tái hợp với tôi". Doãn Ninh nhún vai, kể chuyện thản nhiên như không, nhưng cũng đủ khiến tim Quách Thu Thần nhói một cái.

"Anh ta... anh ta nhất định muốn dụ cô đem theo Nựu Nựu về bên anh ta, chứ anh ta không phải thật lòng với cô, anh ta chỉ muốn Nựu Nựu mà thôi". Quách Thu Thần khẩn trương đến mức lắp ba lắp bắp.

Doãn Ninh cười cười: "Anh Tiểu Quách, anh yên tâm đi, từ nhiều năm trước tôi đã hoàn toàn nghĩ thông rồi, tôi sẽ không quay lại đâu. Bây giờ dù anh ta nói gì cũng vô dụng thôi".

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt".

"Thật ra anh ta đã thay đổi nhiều so với trước kia. Giống như chuyện đánh người lần trước đó, nếu là lúc trước chắc chắn anh ta sẽ không để mất khống chế một cách ấu trĩ như vậy. Sau đó mấy lần đến tìm tôi cũng không còn bộ dạng thong dong bình thản như trước. Doãn Tắc nói anh ta thật sự cô độc, vì anh ta nơm nớp lo sợ nên mới thay đổi thất thường như thế". Doãn Ninh nghếch cằm lên, nói lạnh nhạt: "Nếu đúng vậy thì hay quá, đáng đời anh ta. Anh yên tâm đi, Doãn Tắc sẽ không để anh ta bắt nạt tôi nữa, vả lại tôi cũng không còn giống ngày xưa".

"Vậy..." Quách Thu Thần rất muốn hỏi, nếu như người đàn ông kia thật sự thay đổi, liệu cô có mềm lòng không? Nhưng nghĩ lại thấy câu hỏi này vô nghĩa, nên anh ta kịp thời dừng lại.

"Tôi sẽ không mềm lòng". Doãn Ninh dường như đọc được suy nghĩ trong đầu Quách Thu Thần."Dù bây giờ anh ta có thay đổi đến mức nào, dù anh ta tốt hay xấu cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Trong quá khứ anh ta đã gây tổn thương cho tôi, dù bây giờ anh ta có làm bất cứ điều gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi sự thật đó". Chuyện đã xảy ra thì không thể nào trở lại như cũ.

Quách Thu Thần gật đầu, cố gắng nghĩ ra đề tài khác.

Doãn Ninh dường như cũng có vẻ hứng thú với quá khứ của Quách Thu Thần, cô hỏi: "Anh Tiểu Quách chưa có bạn gái đúng không? Nếu không bố Lam Lam cũng không nghĩ đến chuyện tác hợp cho hai người?"

"Tôi chưa có". Quách Thu Thần trả lời bằng giọng điệu hơi ngượng ngùng.

"Trong quá khứ anh nhất định từng yêu rồi chứ? Đó là một câu chuyện như thế nào?"

Quách Thu Thần ngẩn ngơ, suy nghĩ hồi lâu: "Thật ra cũng không có gì đặc biệt, lúc đó tôi còn quá trẻ, không đủ dũng khí đối mặt với trắc trở. Bố mẹ tôi không thích cô ấy, ra sức ngăn cấm, mà tôi thì không có gan đấu tranh đến cùng. Về sau cô ấy lấy người khác, tôi còn đến dự đám cưới".

"Anh có hối hận không?"

"Hối hận".

"Thì ra anh vẫn còn yêu cô ấy?"

"Không phải, tôi chỉ hối hận về cách cư xử của tôi, tôi khiến cô ấy tổn thương, cũng tự gây thương tổn cho bản thân mình, tôi đã sai rồi. Tôi nhu nhược nhượng bộ, mặc dù nghĩ đến tâm trạng của người nhà, nhưng nhiều năm trôi qua, mỗi khi nhớ lại tôi đều cảm thấy tôi hoàn toàn sai lầm. Nếu năm đó tôi cố gắng tranh đấu cũng chưa chắc có thể cùng cô ấy đi hết con đường, nhưng ít nhất tôi cũng từng bỏ công sức. Bây giờ nhớ lại, tôi rất hối hận vì tôi từng là một kẻ hèn nhát".

"Không sao cả, con người ai cũng sẽ có lúc trưởng thành, cũng sẽ có lúc dũng cảm hơn".

"Ừ, tôi hy vọng là vậy".


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-65)