← Ch.37 | Ch.39 → |
Ngoài trời gió thoảng mây nhẹ, trong phòng tình nồng ý đậm, không gian vốn đang ngọt ngào như mật lại vì một câu nói của nàng mà đột ngột lạnh xuống.
Đột nhiên không còn cảm nhận được nắng nóng ngày hè, trái tim hắn giống như rơi vào hầm băng rét lạnh.
Không phải đã nói sẽ không để ý sao? Không phải đã nói sẽ không buông tay sao? Lời nói còn văng vẳng bên tai, chỉ là một chốc lát trước đó thôi, vậy mà bây giờ, nàng lại nói nàng muốn đi?
Cánh tay ôm lấy nàng từ từ buông ra, lạnh lẽo như băng, bàn tay trong ống tay áo cũng vô thức nắm chặt trong cơn tuyệt vọng vô bờ. Trái tim nhói đau từng đợt, đau đến mức không phát hiện lòng bàn tay đã bị móng tay làm bật máu.
"Tại sao phải đi?" Hắn không ngờ mình còn có thể hỏi một cách bình tĩnh như vậy, ngay cả khi trong lòng đang cuộn lên những ngọn sóng cao chạm trời, giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh, nhưng lạnh như băng.
Cảm giác được thân thể hắn cứng nhắc, Dạ Nguyệt Sắc từ trên cổ hắn ngẩng đầu lên nhìn. Vừa nhìn vào đôi mắt sâu đen và lạnh lẽo như ngọc đang ẩn chứa đau đớn kia, nàng lập tức biết câu nói vừa rồi của mình đã bị hắn hiểu lầm.
Đầu ngón tay khẽ vuốt lên gương mặt hắn, dung nhan anh tuấn như được chạm khắc này là thứ nàng yêu nhất trong cuộc đời. Nàng cười một tiếng như hoa nở trong tuyết.
"Không phải mà." Ngón tay vuốt dọc theo lông mày đang nhướng lên của hắn, nàng khẽ hôn lên đôi mắt hẹp dài sắc sảo. Lông mi dày và dài hắt những vệt bóng lạnh lẽo xuống gương mặt, làm nàng cảm nhận được sự cô đơn của hắn.
"Không phải muốn rời khỏi chàng." Những nụ hơn nhẹ rơi xuống khóe mắt, lông mày làm cho trái tim hắn lại ấm dần lên, "Ta chỉ muốn đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài một chút. Từ trước tới giờ ta đều bị nhốt trong một góc trời, chỉ là muốn nhìn thấy những phương trời khác thôi. Không phải muốn rời khỏi chàng."
Là an ủi? Hay lừa dối? Hắn không biết. Cô bé này yên lặng trầm mặc, phần lớn thời gian đều rất yếu đuối, nhưng thỉnh thoảng cũng rất quật cường. Nàng thường xuyên ngẩn người, ánh mắt rơi vào một nơi xa xăm khó gọi tên. Hắn cảm thấy nàng giống như hoa trong nước, trăng trong gương, không đoán được ý nghĩ thật sự, cũng không cách nào thật sự bắt lấy, cho dù ôm vào lòng cũng sợ mất đi.
"Không cho đi!" Giọng nói của hắn vẫn lạnh, lộ vẻ kiên quyết không cho phép bàn luận nữa, lại ôm chặt nàng vào lòng, chặt đến mức giống như muốn nhập nàng vào tim."Đời này kiếp này nàng chỉ có thể ở bên cạnh ta, không cho phép đi bất cứ đâu!"
Giữ nàng lại bên cạnh, nàng thật sự không hận cũng được, giả vờ không hận cũng được. Nàng muốn cùng hắn làm một đôi thần tiên quyến lữ, hắn sẽ ngày ngày chiều nàng yêu nàng, nàng muốn báo thù cho cha mẹ, hắn cũng sẽ chờ nàng đợi nàng, chỉ cần mỗi ngày nàng ở bên hắn, để hắn nhìn thấy nàng, thì dù có trao cái mạng này vào tay nàng cũng có sao?
"Biết rồi, biết rồi, chàng đừng căng thẳng, ta không đi cũng được. Vừa rồi cũng chẳng phải chuyện gì lớn, ta chỉ muốn thương lượng với chàng, chàng không muốn, vậy mỗi ngày ta sẽ ở bên chàng là được."
Than nhẹ một tiếng trong lòng, Dạ Nguyệt Sắc có chút bất đắc dĩ. Lời nàng vừa nói đương nhiên là một trong những nguyên nhân, dù sao kiếp trước nàng đã phải ở một chỗ giống kẻ tù tội, nhớ những ngày mới tới đây, nàng đã từng muốn chạy trốn khỏi hoàng cung chu du khắp thiên hạ, nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân quan trọng nhất.
Nàng muốn cho mình và hắn một chút không gian.
Hắn vẫn luôn có chút lạnh lùng tà mị, lật tay làm mây úp tay tạo mưa, mọi chuyện đều không thể làm khó, chuyện thiên hạ hắn đều nắm trong lòng bàn tay, nhưng bây giờ, hắn lại đặt nàng trong lòng.
Nàng yêu người đàn ông này, có lẽ ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên dưới tán cây hoa đào, khi nàng ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng hắn, nàng đã khắc dung nhan tuấn mỹ kia vào lòng. Trái tim nàng bị chìm đắm còn sớm hơn cả hắn, dưới ánh sáng lung linh đêm tế Phong thần, nàng từng rơi lệ đầy mặt, chỉ vì nghĩ rằng người đàn ông này sẽ không bao giờ thuộc về nàng. Nhưng thế sự vô thường, hắn không còn bén nhọn với nàng nữa, dần dần dịu dàng, chăm sóc nàng, che chở nàng, dần dần đặt nàng vào trong tim, cuối cũng cũng bỏ xuống được tất cả những cố kỵ thù hận truyền kiếp để yêu nàng.
Người đàn ông này, nếu đã yêu sẽ yêu đến mức bất cần. Nhưng còn mình, phải lấy gì để báo đáp đây?
Nàng chỉ là một linh hồn lưu lạc, nếu là trước đây thì chuyện này không có gì quan trọng, coi như ân huệ mà ông trời ban cho, cho dù có một ngày chủ nhân thân thể này đuổi nàng đi cũng không sao, dù sao nàng cũng không có gì để lưu luyến. Nhưng hiện tại, mối quan hệ giữa nàng và Tiêu Lăng Thiên như vậy, nàng sao có thể thản nhiên được như vậy? Mà nếu có một ngày nàng thật sự phải đi, Tiêu Lăng Thiên sẽ như thế nào?
Con người là như vậy, khi tấm lòng trong như nước, không nhớ không thương, dù có phiêu dạt như bèo nước cũng chẳng sao. Nhưng một khi trong lòng đã có mong nhớ, khắp nơi sẽ đều là ràng buộc.
Cho nên nàng muốn tạm thời tách ra, không phải vì muốn chia tay, chỉ muốn cả hai tập làm quen, nếu thật sự có một ngày tách ra cũng không quá luống cuống hoảng hốt.
Nhưng hiện tại xem ra không thể thực hiện được.
Nàng ôm lấy vai hắn, cảm nhận sự ấm áp của hắn. Thôi quên đi, lời nói của mình đã tổn thương trái tim hắn rồi, nếu hắn không muốn buông tay, vậy cứ ở cạnh hắn đi, chuyện tương lai không cần lo đến nữa.
Tiêu Lăng Thiên lẳng lặng ôm lấy nàng không nói một lời, không biết đang nghĩ gì. Nhóm cung nhân đã bắt đầu chuẩn bị chuyện trở về kinh, bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng truyền báo có quan viên cầu kiến, tất cả đều bị Nguyệt Minh đuổi. Hắn chỉ ôm nàng, cho đến khi ánh chiều tà nghiêng nghiêng chiếu vào phòng, hắt ra những vệt sáng mờ mịt.
"Nàng, không có gì muốn nói với ta sao?" Hắn cuối cùng cũng mở miệng, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, đôi mắt màu đen trong sáng nhìn thẳng vào nàng.
Nàng im lặng trong thoáng chốc. Không sao, chuyện mình nên giải thích với hắn rất nhiều, rất nhiều chuyện nếu không nói rõ ràng sẽ chỉ sinh ra ngăn cách và hiểu lầm giữa bọn họ, nàng không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra. Nhưng, nếu nói chi tiết với hắn, những chuyện hoang đường khó tưởng tượng như vậy, hắn có tin hay không?
Nhìn rõ sự do dự của nàng, Tiêu Lăng Thiên nhẹ vuốt tóc nàng, trong đôi mắt phượng có một tia bất đắc dĩ.
"Quên đi, bây giờ không muốn nói thì để sau này hãy nói đi, ta luôn luôn chờ nàng."
Hắn muốn biết, hắn đã quen nắm tất cả mọi chuyện trong tay, nhưng hết lần này đến lần khác, Dạ Nguyệt Sắc đều khiến hắn nhìn không thấu. Những thứ khác không nói đến, nhưng làm thế nào nàng biết được cách chế tạo của xe nỏ kia thật sự là một bí ẩn. Hắn xuất thân từ quân nhân, tất cả vũ khí công khai hay bí mật trên đại lục này, không có thứ gì hắn không biết, nhưng loại vũ khí sát thương lớn như xe nỏ này hắn lại chưa từng nghe nói đến. Như vậy, một cô gái mười lăm tuổi sống trong thâm cung làm thế nào có thể biết được? Nàng cất giấu bí mật gì, hắn muốn biết nhưng lại không muốn ép nàng nói, điều hắn muốn là nàng can tâm tình nguyện mở cánh cửa trái tim cho hắn. Hắn sẽ chờ, chờ đến ngày đó.
Sau khi dùng bữa tối, hắn ôm nàng đi tắm rửa, những nụ hôn tinh tế, không còn là kích tình đòi hỏi, ngược lại càng lộ vẻ triền miên lưu luyến. Hắn cẩn thận lau khô tóc cho nàng, ôm nàng vào trong lòng mà ngủ. Thân thể xinh xắn của nàng vừa khít với lồng ngực kiên cố của hắn, yên ổn như vậy. Lúc này dưới tấm màn lụa Yên la không còn Nữ đế và nhiếp chính vương, chỉ còn một đôi tình nhân đồng lòng như một, chậm rãi đợi thiên trường địa cửu.
← Ch. 37 | Ch. 39 → |