← Ch.01 | Ch.03 → |
Kinh thành_ Dưới chân thiên tử, đám đông vẫn náo nhiệt như xưa, người bán hàng rong, tiếng rao hàng vang từ đầu ngõ đến cuối phố, tiếng hô quát hết vang từ bên này lại vang đến bên kia, chỉ sợ tiếng rao nhỏ hơn việc buôn bán sẽ bị người khác cướp đi. Về phần các khách điếm nhà cao cửa rộng, việc làm ăn rất là thịnh vượng, mà mỗi một tửu lâu đều là người đông như trẩy hội, khách nhân nhiều tới tiểu nhị làm không xuể, tiếng hô cũng khàn cả giọng.
Ở trên đường cái, được xưng là lớn nhất ở Kinh thành, xa hoa nhất 'Thiên Hương Lâu', giờ phút này ở trên lầu hai có một vị nam tử tướng ăn đáng sợ đang ngồi không ra ngồi đang ngồi dựa vào cửa sổ, chỉ thấy đầy bàn thức ăn tinh xảo xa hoa với tốc độ kinh người liền biến mất ở trong miệng rộng dính đầy dầu mỡ, không bao lâu tất cả các đĩa thức ăn đã sạch sành sanh, nam tử tựa hồ còn chưa thỏa mãn, bàn tay to vẫy một cái, gọi tiểu nhị ca lại.
"Khách quan, ngài còn gì phân phó?" Hù chết người, vị khách quan này rốt cuộc đói bụng mấy ngày rồi! tiểu nhị ca dụi mắt nhìn bàn chén đĩa hỗn độn trên bàn, âm thầm líu lưỡi, nhưng ở mặt ngoài vẫn rất là cung kính, cười tủm tỉm hỏi.
"Cho thêm vài món ăn đắt tiền nhất, nổi tiếng nhất ở trong điếm của các ngươi ra đây, cái bụng của tiểu gia ta đang chờ!" Nguyệt Tinh Hồn vỗ vỗ bụng của bản thân, cười đến rất là vui vẻ.
Âm thầm đánh giá một thân ăn mặc của hắn, bất quá chỉ là bố y áo ngắn, nhìn thế nào cũng không có gia sản gì, làm sao lại có một người nam nhân nhìn trên người không có tài sản gì ra đường lại dám gọi món ăn lung tung thế kia? Đừng nói là tới ăn cơm bá vương nha......(ý là cơm chùa đóa bà kon)
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, tiểu nhị ca không khỏi lạnh lùng, nhưng vẫn cực kỳ lễ phép nói: "Thật ngại quá khách quan, ở trong điếm của ta có cái bất thành văn quy củ (quy định ko thể thay đổi), bàn rượu và thức ăn này của ngài phải tính tiền trước, tiểu nhân mới có thể vì ngài đem rượu và thức ăn mới lên đây".
A ........ là sợ hắn ăn không sao? Nguyệt Tinh Hồn bất động thanh sắc, vẫn như cũ cười rất vô hại."Ta nói tiểu nhị a, các ngươi đối với khách quen cũng là như thế này sao?"(a này xài toàn vàng 9999, làm gì cóa tiền!)
"Không phải, nếu là khách quen, tiểu điếm dĩ nhiên thật sự yên tâm, chẳng qua quý khách ngài là người lạ mặt, tiểu điếm kinh doanh không dễ, đương nhiên có chút băn khoăn, khách quan ngài hãy thông cảm cho tiểu nhân đi!"
Hắc hắc...... không hổ danh là tửu lâu lớn nhất Kinh thành, ngay cả một tên tiểu nhị ca cũng có thể biết ăn nói như vậy, thật sự là nghiêm chỉnh huấn luyện a! bất quá dám xem thường bổn thiếu gia, bổn thiếu gia giờ đây rất là khó chịu, cho dù ở trong hà bao lúc này có đầy vàng lá, cũng không chịu ngoan ngoãn lấy ra đó, phải trêu cợt một phen mới cam tâm.
"Haiz, ta nói tiểu nhị ca, ngươi cũng biết người đi ra bên ngoài, đỉnh đầu khó tránh khỏi những lúc khó khăn......."
Ặc, quả thật là đến ăn cơm bá vương! Mặt tiểu nhị biến sắc, không chú ý đến trong điếm còn nhiều khách nhân đang ngồi dùng cơm, lập tức hét lên một tiếng:
"Ý ngươi nói là ngươi không có ngân lượng?"
Hay cho một câu gầm lên long trời lở đất, quả nhiên đưa tới ánh mắt mang vẻ hèn mọn của mọi người trong điếm.
"Haiz, là không có ngân lượng a!" Bất quá vàng lá thì lại có một đống.
"Đi! Gặp quan đi!" Thô bạo túm lấy vạt áo trước ngực hắn, hung ác đe dọa "Muốn ăn cũng không đi thám thính, thám thính, chủ tử " Thiên Hương Lâu' này của ta là tiểu thiếu gia của Định Viễn vương phủ, cùng quan phủ quan hệ rất là tốt, ngươi chuẩn bị đi ăn cơm miễn phí kia đi"
Định Viễn vương phủ? Sẽ không như hắn nghĩ là cái nhà kia đi? Bất quá trong Kinh thành này hình như cũng chỉ có một nhà được kêu là Định Viễn vương phủ, hình như không còn nhà khác nha! Nguyệt Tinh Hồn càng thêm có lòng bỡn cợt, trong mắt lóe ra hào quang giảo hoạt.
"Tiểu nhị ca, ngươi trước đừng xúc động. Nói thật với ngươi, cho dù mỗi ngày ta đến ăn cơm chùa, chủ tử của ngươi cũng không dám đưa ta đi quan phủ."
Nghe ngươi thúi lắm! Điếm tiểu nhị thiếu chút nữa nhịn không được ngay cả lời thô tục cũng thốt đi ra."Lười nói nhiều với ngươi, không có ngân lượng, không cần chủ tử nhà ta đồng ý, ta trực tiếp đưa ngươi đi gặp quan gia!"
"A....... không bằng cứ như vậy đi! Ngươi tìm chủ tử nhà ngươi tới gặp ta, sẽ biết được ta không lừa ngươi!" Không biết sử dụng loại thủ pháp gì, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vỗ một cái, không hiểu sao tiểu nhị ca liền buông lỏng ra vạt áo của hắn.
"Chủ tử nhà ta cũng không phải cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, chuyên môn đi ứng phó loại người như ngươi thế này, không phải ngươi muốn gặp thì gặp". Tức giận ồn ào, tiểu nhị ca nghi hoặc nhìn chằm chằm tay của chính mình, không hiểu mình vì sao vừa rồi lại đau nhức, mất hết lực tay.
"Ngươi cứ nói thân ái cậu của hắn chờ hắn đến bái kiến, hắn không dám không đến". Hắc hắc, lý do này đủ hoàn mỹ đi?
"Cậu, ngươi?" Điếm tiểu nhị cười nhạo. Xem người này bề ngoài trẻ tuổi còn rất tuấn tú, đáng tiếc lại là cái người điên! Đúng là làm cho người ta cười đến rớt răng! Hắn này mao đầu tiểu tử nhìn so với chủ tử còn muốn nhỏ tuổi hơn nha, còn nói là cậu của chủ tử? Với lại nhìn hắn này một thân quần áo vải thô, không có nửa điểm phú quý nào, sao có thể cùng hiển quý thế gia vương gia có quan hệ thông gia?
Như thế nào không tin a? Nguyệt Tinh Hồn đang muốn mở miệng trêu đùa thêm vài câu, khóe mắt cũng không cẩn thận liếc thấy một người đứng trước cầu thang đang được một vị chưởng quầy cúi đầu khum lưng, khuôn mặt tươi cười ngoác miệng lấy lòng đầy cung kính đón lên lầu, quần áo tôn quý, vẻ mặt có vẻ trầm tĩnh, một vị nam tử trẻ tuổi tuấn dật nghiêm túc.
Ha ha... thật đúng là nhắc người người đến, nhắc quỷ quỷ đến nha!
Một tay ung dung chống cằm, Nguyệt Tinh Hồn nhìn về phía thang lầu, cười tủm tỉm nói: "Chủ tử nhà ngươi không phải đã đến đây sao!"
Tiểu nhị quay người nhìn lại, quả nhiên đã thấy chủ tử lâu lâu thường đến tuần tra một lần. Tiểu nhị ca vui vẻ đang muốn tiến lên tranh công chính mình mới bắt được một vị khách ăn chùa. Đột nhiên, nghiêm túc nam tử dường như có điều dự cảm, tự nhiên hướng về đây liếc mắt một cái, mà một cái liếc này lại làm cho gương mặt được xưng là vạn năm hàn băng không có biểu tình liền hơi hơi đổi sắc, nhưng chỉ trong nháy mắt cũng liền lại phục hồi lại thần thái như cũ, không chút nào tỏ ra kích động xoay người hướng về phía dưới lầu đi xuống.
Vẫn đứng bên cạnh làm bạn, chưởng quầy 'Thiên Hương Lầu' không phát hiện tâm tình biến đổi trong nháy mắt của chủ tử, lúc này ông đang sợ hãi nhảy dựng, nghĩ đến chính mình làm gì sai, có chỗ gì làm không tốt, làm cho chủ tử vừa mới đến đã muốn bỏ đi.
"Tiểu thiếu gia, tiểu nhân có chỗ nào làm không tốt, xin ngài dạy bảo, đừng làm cho tiểu nhân đoán........." Chưởng quầy chảy một thân mồ hôi lạnh, rất sợ mình không giữ được chức vụ.
"Đứng lại!" Thiên ngoại bay đến một tiếng rống to, làm cho nghiêm túc nam tử mới bước ra nửa bước phải dừng lại bước chân.
"Tuyền tiểu tử, nhìn thấy thân ái tiểu cữu của ngươi, không đến bái kiến sao?"
Chậc! Lão tỷ như thế nào giáo dục đứa nhỏ, ngay cả kính lão tôn hiền cũng không biết, thật sự là không gia giáo a! Nguyệt Tinh Hồn lắc đầu, rất là cảm thán.
Tiểu cửu, mao đầu tiểu tử này thật sự nói ra miệng! Tiểu nhị thất kinh, len lén nhìn chủ tử nhà mình một cái, thấy hắn không có ý bác bỏ, cái này đúng là có điểm tin lời nói của Nguyệt Tinh Hồn rồi!
Nhưng mắt thấy gân xanh trên trán của Nam Tĩnh Tuyền ẩn ẩn di động, phi thường không muốn nhưng vẫn quay đầu lại bước đi thong thả đến trước mặt Nguyệt Tinh Hồn, lạnh lùng chậm rãi kêu: "Tiểu cữu!"
"Ngoan!" Gỉa vờ giả vịt gật đầu bày ra phong phạm của trưởng bối, chậm rãi mà trêu đùa này cháu ngoại trai so với chính mình còn nhỏ hơn hai tháng, cũng vẫn ý cười dào dạt như trước đối với tiểu nhị nói: "Mới vừa rồi phân phó còn nhớ rõ?"
Lúc này, tiểu nhị như thế nào còn dám nói, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng gật đầu lia lịa, xoay người bay nhanh đi thu xếp, trước khi đi còn không quên lôi đi vị chưởng quầy còn đang không làm rõ trạng huống lắm, chuẩn bị tốt bát quái một phen. (chuẩn bị tám việc nhà của người ta).
Nguyệt Tinh Hồn cười hì hì hướng về những những người đang nhìn chăm chú vào bọn họ mà vẫy tay thăm hỏi, dẫn đến gân xanh trên trán của Nam Tĩnh Tuyền nhảy càng thêm kịch liệt. Cuối cùng mọi người cũng không giống như người nào đó không biết quan sát ngôn sắc, không nhìn thấy thần sắc âm thầm dọa người của Nam Tĩnh Tuyền, nên đều quay đầu chuyên tâm nghiên cứu tiếp thức ăn trên bàn, không dám lại nhìn xem Nam Tĩnh Tuyền liếc mắt một cái.
Cố tình có người không biết nhìn sắc mặt người khác, còn không biết sống chết vuốt râu hùm: "Ngồi đi a, tiểu cữu lại không phạt ngươi đứng". Nguyệt Tinh Hồn nháy mắt ra hiệu, mở miệng ngậm miệng chính là tiểu cữu dài, tiểu cữu ngắn, cố tình muốn chọc giận người ta.
Lạnh lùng trừng hắn liếc mắt một cái, Nam Tĩnh Tuyền từ nhỏ liền oán thán vì sao có cái không phẩm cậu nhỏ hơn hắn hai tháng lại hay thích lấy thân phận trưởng bối ra khi dễ hắn.
"Nhiều năm không thấy, ngươi vẫn là bộ dáng ti bỉ như vậy". Tức giận tâm không tình lòng không nguyện ngồi xuống, lạnh lùng nói ra một câu như thế.
Đối với lời ứng đối cực kỳ vô lễ của hắn, Nguyệt Tinh Hồn chẳng những không giận mà còn cười, dù sao quan hệ giữa hai người bọn họ, trên danh nghĩa thì là cậu cháu, nhưng thật chất cư xử với nhau lại giống như bằng hữu, cái gì khó nghe đều nghe qua từ nhỏ đến lớn, cũng không hơi đâu đi để ý này một câu, bất quá phản kích thì vẫn phải có.
"Ngươi này vạn năm hãm tài mặt cũng không thua gì ai a!"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, hai người rất ăn ý nhìn chăm chú lẫn nhau, một lát sau, Nam Tĩnh Tuyền gợi lên một chút nhẹ cười yếu ớt mà Nguyệt Tinh Hồn thì lại ngửa đầu cười to.....
"Như thế nào còn không có bị độc chết sao?" Mặc dù có chút ý cười, nhưng vẫn không quên sắc bén hướng trái tim của đối phương hung hăng khảm một đao.
Cuồng tiếu bỗng nhiên lập tức đình chỉ, Nguyệt Tinh Hồn đột nhiên ngượng ngùng, cực kỳ không cam lòng."Ngày khác phải kêu ngoại công của ngươi tức là lão cha của ta bốc cho ngươi một quẻ, ta cũng không tin ngươi so với ta lại tốt hơn đến chỗ nào!" Haiz, vận mệnh thê thảm buồn cười này của hắn ở trong nhà Nguyệt, Nam đã là một bí mật công khai.
Đối với kẻ đáng thương không cần 'cạn tào ráo mán', Nam Tĩnh Tuyền không nghĩ cùng hắn đấu võ mồm nữa, tự châm cho bản thân một chén trà xanh một mình nhấm nháp, đúng lúc này tiểu nhị lấy tốc độ gấp hai lần so với bình thường đưa lên một mâm thức ăn ngon, sau đó lại cúi đầu khum người lui xuống.
Đối mặt với sự dụ hoặc của mỹ thực, Nguyệt Tinh Hồn cũng mất đi hứng thú đấu võ mồm, ngược lại nhắm về phía thức ăn rượu ngon trên bàn mà công kích, đồng thời cũng không quên hỏi thăm việc nhà "Tỷ tỷ, tỷ phu có khỏe không?"
Nhắc tới cha mẹ, khuôn mặt từ trước đến nay luôn luôn nghiêm túc của Nam Tĩnh Tuyền không khỏi bịt kín một tầng nhu hòa "Cha mẹ vẫn như trước".
Gật gật đầu, Nguyệt Tinh Hồn đang muốn trêu chọc vài câu, chợt nghe dưới lầu truyền đến một trận huyên náo, khiến cho hắn quay đầu hướng về phía dưới nhìn xuống, đã thấy một người trẻ tuổi ăn mặc hoa lệ, lòe lẹt đang quấy rầy một vị hồng y cô nương đang dùng cơm, đi theo phía sau người trẻ tuổi này còn có mấy gã bảo tiêu thân hình vạm vỡ.
Cúi đầu huýt sáo, căn cứ mang theo tâm tính bà tám muốn xem kịch vui, Nguyệt Tinh Hồn châm ngòi thổi gió cười nói: "Tuyền tiểu tử, có người đến địa bàn của ngươi gây sự nha!" Tốt nhất tiểu tử này cũng gia nhập chiến cuộc, thế này mới có trò hay để xem nha!
Làm sao không biết ý định muốn xem náo nhiệt của hắn, mặc dù không muốn theo như mong muốn của hắn, nhưng Nam Tĩnh Tuyền vẫn thật không hờn giận khi có người gây sự, làm trở ngại việc buôn bán của tửu lâu. Nam Tĩnh Tuyền thuận thế nhìn xuống dưới, đã thấy lộ ra mặt trắng nõn lại mang vẻ tiêu sái của tiểu tử kia, còn phát ra cười dâm đãng làm cho người ta buồn nôn.
"Tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn theo thiếu gia trở về, chỉ cần nàng hầu hạ thiếu gia thoải mái, ta liền nạp nàng làm thiếp, sau này vinh hoa phú quý cho nàng tha hồ hưởng thụ.........." Nam tử dâm đãng_ Chu Thiếu Lân giọng nói dâm dục xấu xa phiêu đãng khắp trong tửu lâu, mà cái đám người vạm vỡ đi theo ở phía sau thì vẻ mặt cười rất là ái muội.
Đáng ghét! Vì sao đến ngay cả dùng một bữa cơm cũng không thể yên ổn? Dương Diễm Ca làm như không nghe thấy cứ tiếp tục cúi đầu dùng cơm: Cảm thấy ảo não muốn chết, loại bị người khác quấy rầy thế này, nàng đã gặp phải từ một đường Hàng Châu đến tận đây, không biết đã phát sinh bao nhiêu lần, khiến cho nàng mất hết kiên nhẫn, nếu không phải sớm có hẹn gặp mặt với sư phụ ở trong này, không muốn gây thêm chuyện, nàng như thế nào có thể mặc cho bọn họ phách lối như vậy!
"Không nói lời nào? Không nói lời nào chính là đồng ý rồi?" Chu Thiếu Lân cười dâm đãng, đưa tay muốn nắm lấy cổ tay nàng, nào biết Dương Diễm Ca như có thêm mắt ở trên đỉnh đầu, nên ngay cả đầu cũng không nâng lên, chiếc đũa giương lên nặng nề đánh vào tay bẩn kia, thoáng chốc tiếng giết heo thảm thiết như muốn chọc thủng màng nhĩ của mọi người "Ái....... Ngươi này tiện nhân dám đả thương ta....."
Đang cầm cánh tay cong queo cực kỳ mất tự nhiên với một mảnh sưng đỏ, Chu Thiếu Lân vừa kêu đau ai ái, vừa vội vàng lui về phía sau, mà bảo tiêu bên người nhìn thấy thiếu gia nhà mình bị thương, chỉ một thoáng đều đồng loạt tiến lên, đem Dương Diễm Ca bao quanh, trong miệng không ngừng rít gào, ầm ỹ chết người, chính nàng ra tay, nặng nhẹ thế nào bộ nàng không biết sao? Bất quá chỉ là gãy xương tay thôi, có cần phải kêu thê lương như vậy không? Dương Diễm Ca đặt mạnh chiếc đũa xuống, khinh thường bĩu môi nghĩ: đáy lòng lại càng oán hận sư phụ sao còn không mau hiện thân, nơi này chướng khí mù mịt, nàng một khắc cũng không muốn đợi.
"Thùng cơm! Các ngươi còn thất thần làm gì? còn không mau bắt nàng cho ta!" Tiện nhân, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, chờ bắt nàng xong không cho nàng nhan sắc nhìn một cái là không được! Chu Thiếu Lân thân là con của Tể tướng, ở Kinh thành tác oai tác oái, nào có bao giờ biết ăn qua thiết bản (gặp khó khăn), này đây là lần đầu tiên ăn đến đau khổ: Tâm hỏa càng cháy càng mạnh, cánh tay truyền đến từng trận đau nhức càng làm cho hắn ta táo bạo không thôi, tức giận đến chửi ầm đến bọn thuộc hạ.
Những bàn khách nhân dùng cơm nguyên bản xem náo nhiệt gặp thấy tình huống không đúng, rất sợ bị vạ lây, mỗi người đều hưởng dụng một chút bá vương cơm, bối rối tháo chạy ra cửa, ở lầu hai chỉ còn lại Nguyệt Tinh Hồn vui sướng khi người gặp họa, vẻ mặt xanh mét Nam Tĩnh Tuyền, cùng với vẻ mặt đầy khổ não tiểu nhị ca và chưởng quầy.
Đang lúc đám người vạm vỡ tính tiến lên bắt người thì chưởng quầy cuối cùng cũng hợp thời ra mặt ngăn lại, cúi người xuống cười nói: "Chu thiếu gia, Thiên Hương Lâu của chúng tôi không chịu được chư vị ép buộc....."
Thật con mẹ nó không có mắt, Chu Thiếu Lân này không biết chủ tử sau lưng của Thiên Hương Lâu này là ai sao? Dám tại đây gây sự, còn giữa ban ngày ban mặt cường thưởng dân nữ, xem đến ông không xen vào là không được?
"Cút sang một bên đi! Cha ta là đương triều tể tướng, bổn gia muốn như thế nào ép buộc thì như thế nào ép buộc, ngươi này nho nhỏ chưởng quầy cũng muốn ngăn cản bổn gia?" Chu Thiếu Lân nhịn đau rống mắng, nhưng đáng tiếc gương mặt vặn vẹo kia hoàn toàn không thể hiện ra chút nào khí thế uy phong cả.
Chậc! ỷ vào cha hắn ta là quan lớn nên khinh người sao? Hậu trường của Thiên Hương Lâu này cũng không yếu nha, nói đi ra cũng rất dọa người. Chưởng quầy ở trong đáy lòng phỉ nhổ, thế nhưng ở mặt ngoài vẫn rất là cung kính, biểu tình một bộ rất là khó xử.
"Tiểu nhân đương nhiên không dám đắc tội Chu thiếu gia, đây chính là chỗ của chủ tử nhà ta, tiểu nhân cũng rất khó công đạo a!"
"Còn cần công đạo cái gì? chuyện của bổn thiếu gia, ai dám có ý kiến chứ?" Hắn ta uy phong quát, nghĩ đến lão cha của mình quyền cao chức trọng, không ai có thể làm khó được hắn ta!
"Dạ! dạ!" Khuôn mặt tươi cười theo ra vẻ hèn mọn, cũng không nặng không nhẹ xử xuất ra tuyệt chiêu "Tiểu nhân lo là Định Viễn vương phủ tiểu thiếu gia sẽ mất hứng....."
Chu Thiếu Lân sững sờ, khó hiểu hai chuyện này có gì quan hệ với nhau chứ."Liên quan gì đến Định Viễn vương phủ?" (Ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm).
"Haiz!, chủ tử của tiểu nhân không phải là tiểu thiếu gia của Định Viễn vương phủ sao, như thế nào lại không liên quan đến chuyện của ngài ấy". Âm thầm trợn trắng mắt, chưa từng gặp qua người nào ngu ngốc như thế, ông đã nói rõ ràng ra thế còn gì.
Không dự đoán được Thiên Hương Lầu này chủ nhân sau lưng thế nhưng lại chính là Định Viễn vương phủ nổi tiếng nhiều năm ở Kinh thành, rất được triều đình coi trọng, Chu Thiếu Lân cũng hiểu được mình lần này không thể như trước đây muốn làm gì thì làm. Nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể mất mặt làm mất uy phong của chính mình, vẫn còn cậy mạnh kêu gào: "Định Viễn vương phủ thì thế nào, bổn, bổn thiếu gia cũng không để ở trong mắt......."
"Uy, ngươi ở Kinh thành như vậy lăn lộn cũng không ra gì a? lưu manh kia đâu coi ngươi ra gì nha!" Nguyệt Tinh Hồn ở lầu hai nghe vậy cười quái dị, rất có hứng thú châm ngòi khích tướng.
Chân chính lưu manh là ngươi mới đúng! Lạnh lùng liếc xéo hắn, Nam Tĩnh Tuyền không nói ra lời nói dưới đáy lòng, bất quá hắn đối với trò khôi hài trước mắt này cũng cảm giác không có kiên nhẫn.
"Nha, phải không? Tại hạ cũng không biết thì ra Chu thiếu gia khinh thường Định Viễn vương phủ như thế?" Tiếng nói trầm tĩnh lạnh lẽo đột nhiên vang lên, trong tửu lâu lập tức lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Xong rồi! Định Viễn vương phủ Nam Tĩnh Tuyền như thế nào lúc này lại ở đây? Đây là ý nghĩ đầu tiên của mặt xanh lét Chu Thiếu Lân.
Coi ngươi lại như thế nào ra vẻ ta đây? Đây là ác ý trong đầu của chưởng quầy nãy giờ phải nén một ngụm hờn dỗi.
Ha! Trò hay đặc sắc, không xem đáng tiếc a! tốt nhất là cả bọn xông lên luôn, để cho hắn kiến thức đến Tuyền tiểu tử dũng mãnh oai hùng, tư thế uy phong lấy một chắn mười. Đây là Nguyệt Tinh Hồn nghĩ muốn xem người ta đánh nhau để hóa giải nhàm chán trong lòng.
Sao lại thêm một người nữa rồi! rốt cuộc có để yên hoàn toàn hay không? Đây là thật bất đắc dĩ, oán hận nhất trong lòng của Dương Diễm Ca, nãy giờ vẫn luôn không ngẩng đầu lên.
Mỗi người mang mỗi tâm tư, cũng chưa ai chịu mở miệng ra trước để đánh vỡ không khí trầm lặng áp chết người này. Nguyệt Tinh Hồn không nghĩ, Nam Tĩnh Tuyền không muốn, chưởng quầy đã sớm vọt sang một bên, mà Chu Thiếu Lân mới vừa rồi giờ thì ngay cả ho cũng không dám ho một tiếng....... rốt cuộc Dương Diễm Ca chịu không nổi.......
"Chưởng quầy, tính tiền". Tức giận chụp bàn kêu một tiếng, nơi này vô luận như thế nào nàng cũng đợi không được, để gặp sư phụ, nàng sẽ để lại tin tức cho sư phụ biết là được.
Vừa nghe thấy kiều thanh tiếng nói thanh thúy ẩn hàm cơn tức, Nguyệt Tinh Hồn thiếu chút nữa té từ trên ghế dựa xuống. Bộ dáng thất thường bối rối của hắn kia, làm cho Nam Tĩnh Tuyền tò mò liếc nhìn hắn một cái.
Là nàng! là cái cô nương ác độc kia hạ độc đối với hắn! Nguyệt Tinh Hồn có loại hưng phấn khoái cảm khó hiểu "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, được đến hoàn toàn không uổng công phu". (Đi mòn gót giày tìm không thấy, được đến hoàn toàn không mất chút công sức)
"Là cô!" Không để ý tới Nam Tĩnh Tuyền kinh ngạc, Nguyệt Tinh Hồn một tay chỉ thẳng vào cô nương ở dưới lầu, quang quác, quang quác quái kêu.
Dương Diễm Ca không hiểu sao, nâng trán lên chống lại tầm mắt của nam tử trên lầu hai, trong trí nhớ xuất hiện gương mặt làm cho nàng nổi giận đùng đùng lập tức đập vào mắt "Là ngươi, sao ngươi còn chưa có chết?" Qúa sợ hãi thét chói tai, tựa hồ không thể chấp nhận chuyện hắn còn sống trên nhân thế.
Sự cố biến hóa này làm cho mọi người ngốc lăng, tựa hồ không hiểu nhân vật chính trong chuyện náo loạn hồi nãy trong nháy mắt sao lại đổi người.
"Ha ha ha.... Bổn thiếu gia từ âm tào địa phủ đến bắt ngươi đền mạng lại".
Nguyệt Tinh Hồn càn rỡ cười to, biết rõ thủ pháp dùng độc của nàng rất lợi hại, quyết định tiên hạ thủ vi cường, thừa dịp nàng còn đang kinh ngạc, bấm tay bắn ra một loại bột màu trắng từ đầu ngón tay lớn nhỏ bắn nhanh hướng về phía nàng mà đi......
Hắc hắc.... tiểu cô nương ác độc, đừng trách hắn ti bỉ a, nhớ ngày đó ở Bạch Phát Sơn, nàng cũng không tốt đến chỗ nào đâu!
Không ngờ hắn không hề báo trước liền động thủ động cước, muốn tránh đã không kịp, Dương Diễm Ca chỉ kịp vung tay áo phất bột phấn ra, nhưng bột phấn tản ra vẫn có một số ít bị nàng hít vào trong cơ thể, còn lại thì rơi vào đám người đang vây quanh bốn phía quanh nàng.
Trong chốc nhoáng, chỉ thấy Chu Thiếu Lân cùng bọn bảo tiêu giống như có hẹn trước đều cùng nhau ngã xuống đất, tạo thành một trận tro bụi.
"Hắc hắc....... không tệ thôi! Hít vào độc phấn của ta mà không có lập tức ngã xuống đất, xem như lợi hại!" Nguyệt Tinh Hồn bắt đầu có điểm bội phục vị cô nương lúc này thoạt nhìn đang có điểm lung lay sắp đổ.
Xem ra là gặp phải cao thủ! Dương Diễm Ca cố đứng vững bước chân, trong lòng biết độc tính trong cơ thể rất mạnh, không tìm chỗ giải độc là không được.......
"Còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy!" Thấy thân mình nàng vừa động, Nguyệt Tinh Hồn liền biết nàng có tính toán gì, hắn cười quát một tiếng từ lầu hai nhảy xuống, chuẩn bị bắt giữ kiều nhỏ thiên hạ đang muốn phóng ra ngoài cửa sổ, ai ngờ......
Một tiếng 'Phanh' trở về, hắn nhưng lại trúng một chưởng, bị đánh cho lui nhanh về phía sau vài bước.
Vuốt vuốt ngực, ấn xuống huyết khí nổi lên trong lòng, chăm chú nhìn kỹ xem, một vị hạc phát đồng nhan (tóc bạc mà mặt trẻ măng), không làm cho người ta đoán ra tuổi ôn nhu nam tử một tay ôm lấy Dương Diễm Ca, một tay kia nhẹ nhàng vung lên, có thể thấy được một chưởng mới vừa rồi là do ông ra tay.
"Tiểu tử, ngươi không tệ a!" Ăn một chưởng của ông mà còn yên ổn, thế gian này đã còn không có bao nhiêu người. Dương Tuyết Thiên gợi lên một chút âm nhu mị cười.
"Sư phụ......." Vừa thấy là đáng tin cậy nhất sư phụ, Dương Diễm Ca ý chí cố gắng chống đỡ lực nhất thời lơi lỏng, tùy ý để độc tính đem mình hướng vực sâu hắc ám.
"Đâu có!" Bĩu môi, Nguyệt Tinh Hồn âm thầm kêu hỏng bét. Bất nam bất nữ, yêu quái không già không trẻ này công lực không cạn, nếu muốn đánh thật, người nào chiếm thượng phong còn rất khó nói.
"Ngươi có khỏe không?" Kinh người kịch biến làm cho Nam Tĩnh Tuyền cũng cả kinh chạy nhanh nhảy xuống lầu đi đến, cười khẽ hỏi. Tiểu cửu này của hắn võ công thâm sâu bao nhiêu hắn rõ ràng nhất, có thể một chưởng làm cho Nguyệt Tinh Hồn khí huyết cuồn cuộn, này công lực cao đáng sợ a!
Nguyệt Tinh Hồn khẽ lắc đầu, cũng may Dương Tuyết Thiên cũng nóng lòng lo lắng độc trên người của đồ nhi, không nghĩ làm lãng phí thời gian, sau khi nổi lên âm nhu cười yếu ớt, liền ôm Dương Diễm Ca lủi từ cửa sổ mà ra, trong chớp mắt dĩ nhiên đã biến mất bóng dáng.
"Tuyền tiểu tử!"
"Ân?"
"Viên thuốc này đem hòa tan với nước để giải độc cho những người trúng độc"
Móc ra một viên đan dược xanh biếc ném ra ngoài.
Sau khi Nam Tĩnh Tuyền tiếp được lập tức liền quăng cho chưởng quầy nãy giờ đang vọt sang một bên để tránh bị vạ lây, muốn chiếu theo lời hắn phân phó đi làm.
"Uy!"
"Ân?" Còn cái rắm gì muốn phóng?
"Cõng ta"
Mặt Nam Tĩnh Tuyền tái rồi! hắn ta đừng nghĩ rằng dùng thân phận trưởng bối đến nô dịch hắn "Đừng có quá đáng........" Nói còn chưa nói xong, chỉ thấy nào giờ luôn hi hi ha ha khuôn mặt tươi cười lại suy sụp xuống, ngã ngồi đập mạnh trên mặt đất, ở khóe miệng chậm rãi tràn ra tơ máu đỏ tươi, hắn cả kinh không kịp nghĩ nhiều, ngồi xổm xuống đem Nguyệt Tinh Hồn nâng dậy, dùng khinh công lấy sét đánh không kịp bưng tai hướng về phía Định Viễn vương phủ lao đi.
"Ta đã nói ngươi cõng ta mà...." Nằm úp sấp ở trên lưng Nam Tĩnh Tuyền, tính tình bất hảo Nguyệt Tinh Hồn vẫn như trước không thay đổi, bên tai nghe hưu hưu tiếng gió xẹt qua, đôi mắt tinh ranh chậm rãi nhắm lại, tâm trí dần dần mơ hồ còn có chút đắc ý.....
Hồi 2: Coi như là huề nhau đi!
Trong khách điếm......
"Sư phụ......" Mắt hạnh ngập nước vừa mới mở, liền thấy khuôn mặt quá mức xinh đẹp của sư phụ đập vào trước mắt, Dương Diễm Ca không khỏi kinh hỉ gọi.
"Tỉnh?" Thấy nàng chuyển tỉnh, Dương Tuyết Thiên đưa đến một viên đan dược thơm ngát "Nuốt vào".
Không chút nào nghi hoặc, nàng tiếp nhận đem nó nuốt vào trong họng, âm thầm vận khí trong người, lập tức cười duyên: "Sư phụ, ngài giúp con đem độc bức ra! Kia mới vừa rồi còn cho con uống thuốc làm gì?"
"Đó là bổ thân mình". Nhẹ gõ một cái, rót chén trà cho nàng, Dương Tuyết Thiên thong dong ngồi ở bên cạnh mép giường, chứa đựng cổ quái ý cười."Tiểu tử kia không tệ!" Không đầu không đuôi toát ra một câu.
"Ai?" Sư phụ nói chuyện càng ngày càng giống thiên ngữ, thiên tài mới nghe hiểu được.
"Tiểu tử hạ độc đối với ngươi".
"Phốc!" Một ngụm trà không khách khí nhắm ngay thẳng khuôn mặt tuấn mỹ của Dương Tuyết Thiên phun, cũng may ông tránh mau, mới không bị hại.
"Diễm nhi, con càng ngày càng bẩn!" Haiz, ông rõ ràng không có dạy đứa nhỏ như vậy a, như thế nào đứa nhỏ càng lớn càng coi không được?
"Sư phụ, ngài mới càng ngày càng hồ đồ!" Dương Diễm Ca thở phì phì "Ra tay giúp người bên ngoài, khen ngợi kẻ thù của đồ nhi mình!"
"Kẻ thù?" Dương Tuyết Thiên hứng thú hỏi tiếp "Nói một chút hai người các ngươi làm sao kết thành kẻ thù?"
"Chính là....." Mới mở miệng, nàng liền đỏ bừng má phấn, cái loại chuyện tình mắc cỡ chết người này, nàng làm thế nào nói được ra miệng.
"Chính là?"
"Ai nha, sư phụ, ngài hỏi nhiều như vậy làm gì?" Chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi lên, ý đồ đánh trống lãng cho qua."Không nhắc tới cái quỷ chán ghét nữa, sư phụ ngài xem, đây là đồ nhi phải mất một phen tâm huyết mới lấy được tới tay" Từ trong lòng lấy ra hộp hàn ngọc, không nói nhiều lời liền nhét vào trong tay Dương Tuyết Thiên.
Mở hộp hàn ngọc ra, thấy được màu trắng đóa hoa ngân diệp thực vật im ắng nằm trong đó, bộ dáng kiều diễm đỏ tươi như chưa bao giờ bị hái xuống. Dương Tuyết Thiên đem hộp ngọc khép lại, thả lại trong tay đồ nhi."Sư phụ lấy Ngân Diệp Tuyết Lan làm gì, chính con giữ lại chơi đi!"
"Đây là một phen hiếu tâm của đồ nhi, sư phụ ngài không thu là do ghét bỏ sao?" Lại nhét trở về, ánh mắt rất hung ác, ý tứ là không lấy sẽ cùng ông liều mạng.
Âm nhu cười, Dương Tuyết Thiên không còn cách nào khác đành phải nhận lấy.
Dương Diễm Ca thấy thế, lại càng vui vẻ, xèo xèo thì thầm cười hỏi: "Ngài có phải đã thám thính ra được tin tức gì?"
Gật gật đầu, Dương Tuyết Thiên tâm tình có chút phức tạp "Định Viễn vương phủ thiếu phu nhân xác thực là họ Nguyệt, hơn nữa từng nghe nói hơn hai mươi năm trước, lão phu nhân thân mình gầy yếu, ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai quả thực là do thiếu phu nhân trị khỏi". Dừng một chút, ông cười đến kỳ dị "Họ Nguyệt lại có một thân y thuật tinh thông, đại khái là đúng tám chín phần mười".
"Này không tốt sao!" Dương Diễm Ca vui vẻ nói "Sư phụ tìm mấy năm nay, không phải là muốn tìm ra tin tức của cả nhà họ, nay cuối cùng cũng không uổng phí tâm huyết". Tuy rằng không biết sư phụ tìm kiếm là vì nguyên nhân gì, nhưng tìm ra manh mối nàng vẫn là thay ông cao hứng.
"Sớm một chút nghỉ đi, ngày mai chúng ta còn phải đến Định Viễn vương phủ đăng môn bái phỏng"
"Dạ".
Thản nhiên cười khẽ, Dương Tuyết Thiên giúp nàng đắp cái chăn bông, khuôn mặt âm mĩ lâm vào hồi ức trước đây......
← Ch. 01 | Ch. 03 → |