Vay nóng Tima

Truyện:Kết Hôn Anh Có Dám Không - Chương 05

Kết Hôn Anh Có Dám Không
Trọn bộ 20 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)

Siêu sale Shopee


13.

"Tiểu Ngư, đây là nhân sâm loại tốt đấy!" A Mông mang đến cho tôi một hộp nhân sâm, nhìn qua chẳng khác gì hình người.

"Ồ, loại này tốt lắm đó!" Cố Đại Hải bảo. Trông mấy cây nhân sâm này giống như sắp thành tinh tới nơi rồi.

"Đương nhiên là em phải cho chị em của mình thứ tốt nhất rồi!" A Mông vô cùng đắc ý.

"Cảm ơn cậu nhé! Cố Đại Hải, hôm nay anh đi đi, em không đi đâu, mệt lắm!" Tôi phái Cố Đại Hải tới bệnh viện.

"Bọn mình tới chỗ Lâm Sở đi! Cậu ấy mới kiếm được chai rượu ngon đấy, đến đó uống nhé!" Tôi đề nghị đi uống rượu. Mấy chuyện xảy ra gần đây khiến tôi sắp phát điên rồi.

Chúng tôi đập cửa nhà Lâm Sở, cô ấy đang sắp xếp lại đống quần áo của trẻ con.

"Nhiều thế này mặc làm sao hết?" A Mông lật ra, hỏi.

"Hết chứ, con mình ngày nào cũng phải mặc thay đổi mà!" Mấy hôm nữa, Lâm Sở sẽ tiến hành thụ tinh nhân tạo, nếu thành công, cô ấy có thể trở thành một người mẹ rồi.

"Cậu vui lắm đúng không? Đã nghĩ ra cái tên nào hay hay chưa?" Tôi lấy một đĩa cánh vịt từ trong tủ lạnh ra, vừa ăn vừa hỏi.

"Nghĩ ra rồi. Lâm Mặc! Mặc Mặc!" Lâm Sở có vẻ rất vui.

"Được đấy, tên hay! Tên mình đặt lấy vẫn là hay nhất. Chẳng hiểu nổi ông bà già nhà chồng mình, đặt tên kiểu gì thế không biết!" A Mông bực dọc.

"Thằng câm nhà họ Lý thì đúng là hết thuốc chữa rồi!" Tôi và Lâm Sở không hẹn mà đồng thanh thốt ra.

14.

Gần đây, Trần Lộ xảy ra chút chuyện. Hoàng lão mao nói là đón vợ cả tới rồi nên không thể thường xuyên đến gặp cô ấy được, nhưng kỳ thực, cô nàng mà lão ta đưa về là một em bồ nhí mới vô cùng xinh đẹp. Mấy chuyện này là A Mông kể cho chúng tôi, cô ấy bắt gặp bọn họ khi đi dự một bữa tiệc, tên Hoàng lão mao đó chắc định thay đổi khẩu vị.

"Cậu nói thật chứ?" Dạo này, Lâm Sở trở nên hiền từ một cách đang kỳ lạ, đối với ai cũng tốt, đến xem mấy bộ phim truyền hình cũng khóc theo.

"Thừa lời, cậu nghĩ mình mù chắc?" A Mông vừa nói vừa nhai khoai tây chiên làm vụn rơi đầy ra sàn nhà, nếu như trước đây, trông thấy như vậy, chắc chắn Lâm Sở đã lập tức đạp A Mông ra ngoài rồi.

"Trần Lộ thật là xui xẻo. Còn Dương Siêu thì... "Tôi chống cằm xem ti vi.

"Hử? Dương Siêu lại làm gì à?" A Mông vốn thích suy đoán lung tung.

"À... mình cũng không biết. Nhưng dạo này chẳng thấy có tin tức gì thì làm sao mà tốt được chứ?" May quá, suýt chút nữa tôi đã để lộ ra mọi chuyện rồi. Nói cho người khác thì không sao, chứ tin này mà vào miệng của A Mông thì chẳng khác gì quảng cáo trên truyền hình cho cả thế giới biết.

Dương Siêu đã từ bỏ việc đó rồi, còn gầy đi nữa, có đêm tự nhiên còn gọi điện đến cho tôi, nói chuyện rất lâu khiến Cố Đại Hải chịu không nổi, dù nhắm mắt nhưng vẫn nghe lén. Tôi vừa ngừng lại là lập tức anh ấy giả vờ ngáy rõ to, ha ha, ngáy cũng biết chọn lúc cơ đấy!

Dương Siêu khoe đã tự mình mở một công ty kinh doanh trên mạng, chuyên bán ý tưởng, kiểu như lên kế hoạch tổ chức hôn lễ cho khách hàng hoặc tổ chức sự kiện gì đó, xem ra cũng không tồi, trước đây, anh ấy đã làm bên quảng cáo, về mấy chuyện này thì chẳng ai so bì được. Dương Siêu cũng là một người có năng lực.

Nói chuyện một hồi lâu, Dương Siêu mới cúp máy, trước đó còn không quên nói: "Chúc ngon miệng nhé!" Anh ấy tỏ ra rất vui mừng, có điều câu nói này chẳng khác nào ông chủ cửa hàng cơm cả.

15.

Cuối tuần, tôi tới gặp bác sĩ tâm lý, không ngờ lại gặp Bồi Bồi ở đó.

"Em chỉ muốn nói cho chị biết một tin thôi, chuyện An Nguyệt giả vờ mang thai đã bị lộ rồi, chẳng liên quan gì đến chị cả" Tôi rủ Triệu Bồi tới quán cà phê gần đó nói chuyện. Chị ấy uống cà phê Blue Mountain giống Ngụy Tử Lộ, còn tôi lúc nào cũng chỉ cà phê đen, ngày trước, khi đến quán cà phê, chúng tôi đã thể hiện những sở thích khác nhau rồi.

"Chị biết rồi. Cảm ơn em!" Dáng vẻ Triệu Bồi khi cầm ly cà phê vừa nho nhã vừa đẹp mắt, có lẽ chị ấy thực sự hấp dẫn hơn tôi rất nhiều.

"Cố Đại Hải nói với chị à?' Tôi chợt nhớ ra việc xem trộm điện thoại của Cố Đại Hải hôm trước.

"Em đừng hiểu lầm nhé, chị..." Chị ấy bỗng dưng đỏ mặt, ngại ngùng trà lời tôi.

"Chị nhầm rồi, đó là tự do của hai người. Em biết chị là mối tình đầu của anh ấy, người ta thường bảo mối tình đầu vốn rất đẹp mà, thế nên em nói thẳng với chị nhé, em cũng chẳng bao giờ quên được Ngụy Tử Lộ đâu!" Tôi cười."Thực ra em gặp chị, một là để nói cho chị biết chuyện của chị dâu em - An Nguyệt, hai là muốn hỏi thăm bệnh tình của chị, em biết chuyện đó là do em..." Tôi nghịch cái cốc rỗng."Thực ra, em đã không còn trách chị nữa. Còn về Ngụy Tử Lộ, em nợ anh ấy rất nhiều, hơn nữa... hình như Cố Đại Hải mới chính là người đàn ông dành cho em. Em đã bỏ qua tất cả rồi, chỉ là có một số chuyện không thể quên ngay được thôi."

"Cảm ơn em, chị thật lòng cảm ơn em!" Triệu Bồi nói, nước mắt không ngừng rơi.

"Chúng ta hãy làm quen lại với nhau nhé!" Tôi giơ tay ra: "Chào chị! Em là Thẩm Ngư, vợ của Cố Đại Hải..."

Ngày hôm đó, thời tiết rất đẹp, tôi thấy trong lòng hết sức thoải mái, bác sĩ nói rất đúng, chỉ có bỏ qua mọi chuyện thì mới vui vẻ được.

16.

Hôm nay, Lâm Sở sẽ tiến hành thụ tinh nhân tạo, qua ngày hôm nay thôi, cô ấy đã là một người mẹ rồi. Lâm Sở tỏ ra rất lo lắng, cứ liên tục uống nước.

"Uống đi, cứ uống đi, để sau này tè một cái là con ran gay!" Tôi bảo rồi giật lấy cốc nước trên tay cô ấy. Lâm Sở có một tật là khi lo lắng lại uống nước, lúc đi thi đại học suýt chút nữa thì tè cả ra quần, may mà cô giáo thương tình dẫn cậu ấy đi vệ sinh.

Vừa thấy Lâm Sở bước ra, tôi vội hỏi: "Thế nào rồi?" Tôi đỡ lấy cô ấy, mặt Lâm Sở đã trắng bệch.

"Không sao, chỉ cần về nhà nằm nghỉ một chút là được thôi!" Lâm Sở đưa tay sờ lên bụng, giờ đây trong đó đã có một sinh linh bé nhỏ.

Khoảng một tuần sau đó, tôi nhận được một cú điện thoại.

"A lô, cô Ngư hả? Ngộ là lão Hoàng a!" Một giọng nói lè nhè cất lên.

"Có chuyện gì vậy?" A Mông hỏi tôi khi cả hai vội vàng tới chỗ Trần Lộ.

"Chẳng biết nữa, nhưng mà chắc là nghiêm trọng lắm, nếu không Hoàng lão mao đó gọi cho mình làm gì chứ?" Tôi không ngừng giục A Mông đi thật nhanh.

Khi chúng tôi tới căn biệt thự thì thực sự hốt hoảng: Trần Lộ đang ngồi trên một cái vali, tay cầm con dao thái rau, trông chẳng khác gì cảnh trong phim, đồ đạc tung tóe trên sàn.

"Ngộ cầu xin em đó, em bỏ dao xuống đi đã!" Hoàng lão mao đang quỳ dưới đất, mạch máu nổi hết trên mặt, cà vạt lệch sang một bên, đầu bốn chẳng có mấy cọng tóc giờ đã rụng mất gần hết. Thật may vì Trần Lộ chưa làm gì quá đáng, chứ không, chắc lão ta đã xong đời rồi.

"Thế này là thế nào?" A Mông ngẩn người ra.

"Cậu hỏi tên khốn này đi!" Trần Lộ vẫn không bỏ dao xuống.

"Chết tiệt! Đúng là đồ khốn..." Giờ thì Trần Lộ đang ngồi khoanh chân đếm tiền.

"Thôi đi, cậu còn muốn làm gì nữa? Đã kiếm được năm mươi vạn rồi đó!" Tôi bảo. Cuối cùng tôi cũng được gặp người yêu tiền hơn cả tôi.

"Năm mươi vạn gì mà năm mươi vạn? Nếu các cậu không đến ngăn cản thì mình đã đòi được một trăm vạn rồi, chỗ này chưa đủ công mình diễn xuất như thế đâu!"

"Tiền công diễn xuất gì chứ?"

Bây giờ, Trần Lộ đã tinh khôn hơn rất nhiều, lại còn rất giỏi bày trò, diễn cả với chúng tôi nữa. Hoàng lão mao có nằm mơ cũng không ngờ được rằng em bồ nhí mới của ông ta chính là do Trần Lộ bỏ tiền ra thuê, để cô ấy tranh thủ kiếm một món hời lớn.

"Trần Lộ giờ ghê gớm thật!"

"Trời, mình biết cậu ấy như vậy từ lâu rồi, cậu ấy không hiền lành gì đâu!" A Mông kể."Có nhiều chuyện cậu không biết đấy, một lần cậu ấy rủ mình đi chơi, sau đó, mình bị mất một hợp đồng, thì ra là có người cầm bảng báo giá thấp hơn tới công ty đối tác của mình, cướp luôn vụ làm ăn đó."

17.

Gia đình Cố Đại Hải dạo này cũng xảy ra chuyện. Nghe nói Cố Trần Khuê yêu một ca sĩ, đầu tóc để kiểu rất nghệ sĩ, quần thì như sắp tụt xuống đất đến nơi, lại còn hay làm mấy cái động tác kỳ quái nữa.

"Mẹ, bọn con nhớ mẹ quá!" Tôi cầm túi lớn túi nhỏ, bước vào nhà họ Cố. Phòng khách chật kín người, hình như là một cuộc tổng động viên trong họ đây.

"Ồ, hai đứa về rôi đấy à? Ở nhà thêm vài hôm rồi mới được đi đấy nhé!" Mọi người đều rất nhiệt tình, người thì xách đồ, người thì nhường chỗ cho tôi.

Đến tối, trong nhà mới yên tĩnh lại, hình như tất cả đều đến vì cô em chồng tôi.

"Anh đừng nói nữa! Càng nghe càng chán!" Giọng Cố Tiểu Khê vang ra từ trong phòng, hình như bắt đầu cãi nhau rồi.

"Anh chỉ muốn tốt cho em thôi!" Cố Đại Hải cũng gân cổ lên.

"Sao thế hả con?" Mẹ chồng tôi vô cùng nuông chiều con gái nên giọng nói cũng nhẹ nhàng.

Rửa mặt xong, tôi ra bàn trang điểm mát xa mặt. Cố Đại Hải vẫn chưa hết bực, lúc nãy, Cố Tiểu Khê lôi chuyện ngày trước của anh ấy ra để nói, bảo rằng chính anh cũng "tiền trảm hậu tấu" khi cưới tôi.

"Anh thật không thể hiểu nổi, một thằng nhãi ranh chuyên hát ở mấy quán bar thì có gì hay ho cơ chứ?" Cuối cùng Cố Đại Hải cũng chịu ngồi yên trên giường.

"Biết sao được, em gái anh còn đang ở tuổi teen mà!" Tôi rút tờ giấy mềm ra lau mặt."Này, thực ra em thấy nếu cậu ta ăn vận chỉnh tề một chút thì..."

"Thì sao? Đúng là một thằng lưu manh! Anh sẽ không bao giờ để người nhà anh liên quan đến loại người như hắn..." Anh ấy hung hùng hổ hổ nói một thôi một hồi rồi mới giật mình quay lại."Không! Không phải! Anh không nói em, em là... là... tốt mà" Tiếng anh ấy càng lúc càng nhỏ.

Gâu, gâu, gâu! Bội Bội cứ cào cào cánh cửa.

"Bội Bội, sao thế?" Tôi qua đó ôm lấy chú cún, để mặc Cố Đại Hải ngồi im như phỗng trên giường.

"Em lo chó nó làm gì, đến giờ rồi, đi ngủ đi!" Anh ấy vội vàng nhảy xuống đất.

"Ơ?" Hình như có ai đó ở bên ngoài, cái bóng in trên cửa đứng im bất động. Mở cửa ra, tôi thấy mẹ Cố Đại Hải đang ngại ngùng đứng ở đấy.

"À, mẹ vào xem hai đứa thế nào thôi, có cần thêm chăn nữa không? Phòng này hơi lạnh đấy" Mẹ anh ấy còn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi nữa.

18.

Mẹ tôi rất yêu quý Bội Bội, nếu không phải vì cũng thích có nó ở bên cạnh thì tôi đã cho mẹ tôi luôn rồi, sau đó sẽ mua một chú chó to cao hung dũng."Hai người họ sao rồi mẹ?" Tôi thì thầm hỏi, An Nguyệt đang nấu cơm trong bếp.

"Còn sao nữa? Cứ thế mà sống thôi, không gây sự là tốt rồi" Sắc mặt mẹ tôi lập tức tỏ ra khó chịu.

"Sao phải thế chứ?" Tôi nói. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy Thẩm Lãng thật thất đức, lần này chẳng phải đã làm cho An Nguyệt có thai thật rồi sao? Đàn ông đúng là... ngay cả với người con gái mà mình không yêu thương gì cũng có thể lên giường được, loài sinh vật này đúng là kỳ quái.

"Bội Bội, ngoan nào!" Mẹ tôi đang cho con Bội Bội ăn mì. Chú cún rất ngoan, cho gì nó cũng ăn, mà còn ăn rất ngon lành nữa.

"Mẹ à, nếu mà thích thì con để nó ở đây cho mẹ nuôi đấy!"

"Đừng, chó nhà con cơ mà!" Mẹ tôi cười, lâu lắm rồi tôi mới thấy bà cười như thế này, dạo này, mẹ tôi toàn thở dài.

Mẹ tôi bảo lúc bón cho Bội Bội ăn, bà lại nhớ khi chúng tôi còn nhỏ, Thẩm Lãng ngoan ngoãn nên cho gì ăn nấy, không bao giờ đòi hỏi kêu ca; còn tôi thì đáng ghét hơn, chẳng chịu ăn gì cả, đồ ăn gì cũng phải chọn đi chọn lại, không ăn đồ thừa, không ăn những thứ người khác đã nếm, nhìn không thích ăn là không ăn, ngửi không thích cũng không ăn... Nghe mẹ nói xong, tôi chỉ muốn kiếm ngay cái lỗ để chui xuống. Không ngờ tôi lại phiền phức đến thế.

Bố mẹ tôi giờ cũng có tuổi rồi, họ bảo rằng những ngày tháng đó thật đáng nhớ biết bao. Hai người thường nói tại già rồi nên hay nhớ lại những chuyện cũ. Tôi nghĩ mình nên đối xử với bố mẹ tốt hơn, chẳng phải vì điều gì to tát cả mà vì những phiền phức mà tôi đã gây ra cho họ.

Lý Triển Bằng gọi điện thoại, mời tôi đi ăn rồi nhờ tôi tìm cho cô bé diễn viên mà anh thuê một đạo diễn tốt, bảo tôi cố gắng giúp vì cô ấy thực sự muốn được đóng phim, mà người ta diễn kịch giúp anh ấy lâu như vậy rồi.

"Em đang tự hỏi tại sao bỗng dưng anh lại trượng nghĩa như vậy? Chẳng giống với đồ lưu manh giả nhân giả nghĩa ngày trước gì cả!"

"Ôi, câu này thì anh không muốn nghe đâu, ai bảo là anh không trượng nghĩa chứ?" Lý Triển Bằng cười híp mắt, trông chẳng khác gì một tên thái giám.

"Chết tiệt! Anh có bao giờ là người tử tế đâu!" Tôi dựa lưng vào thành ghế."Nói đi, có phải anh với con bé diễn viên kia phim giả tình thật rồi đúng không?"

"Vớ vẩn! Anh là người đã có gia đình rồi!" Lý Triển Bằng gân cổ lên cãi.

"Chẳng phải anh định ly hôn đấy sao?" Tôi được đả trêu đùa tiếp.

"Cái đó thì... Ôi giời, thôi, mau ăn đi! Suốt ngày trêu chọc người khác, em chưa thấy chán hả?" Anh ấy bắt đầu cuống lên.

Bữa cơm hôm ấy khá náo nhiệt, khoảng nửa tiếng sau đó, Cố Đại Hải tới ăn cùng chúng tôi, lúc sau, Hứa Lâm Lâm cũng tới, đưa tài liệu gì đó cho Lý Triển Bằng, chúng tôi bảo cô ấy ngồi ăn luôn. Lúc ăn, Hứa Lâm Lâm không ngừng cảm ơn tôi, đúng là một cô bé khiến người khác phải quý mến, hết sức dịu dàng, dễ thương. A Mông thì việc gì cũng mang bạo lực ra giải quyết. Ở nhà họ, so về thực lực hay võ lực, Lý Triển Bằng đều chịu thua A Mông một bậc.

"A lô, tổng giám đốc Triệu phải không ạ? Ôi, ông đã quên tôi rồi sao?" Cố Đại Hải cười tươi như hoa khi gọi điện thoại.

"Cố Đại Hải nhà em bận rộn quá nhỉ? Cậu ấy đúng là giòi thật, lao vào kiếm tiền để em tiêu!" Lý Triển Bằng nháy mắt nhìn tôi.

"Xì! Suốt ngày chỉ lo làm ăn. Thế nào cũng có ngày em vứt ngay cái điện thoại ra ngoài bãi rác!" Tôi đang bóc tôm, ngón tay dính đầy mỡ.

"Cái này thì không nên đâu! Đừng có vì một phút nông nổi mà hủy hoại tiền tài cả đời chứ!"

"Nông nổi cái đầu anh ấy!" Tôi vớ ngay một con tôm to tướng phi qua chỗ Lý Triển Bằng, bộ vest mới tinh của anh ấy bị tôi làm cho dính đầy dầu mỡ.

Cộc cộc cộc... Từ ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót gõ xuống sàn.

"Chết rồi!" Cố Đại Hải bám chặt lấy cạnh bàn."Lữ... Tiểu Mông! Anh vừa gặp cô ấy ngoài sảnh, cô ấy bảo đang tìm em đấy."

Cố Đại Hải chưa nói dứt câu thì chúng tôi nghe thấy giọng A Mông nói chuyện điện thoại ở bên ngoài nhà hàng vọng vào. Nếu không có cú điện thoại đó cản trở, chắc cô ấy đã kịp xông vào đây rồi.

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Lý Triển Bằng lo sợ, cứ giật giật cái cà vạt trên cổ.

"Sao mà phải lo lắng thế?" Tôi bảo rồi mở hé cửa sổ phòng ăn. Phía sau nhà hàng này có một con hẻm nhỏ."Nhày qua cửa sổ đi! Mau lên!" Tôi nhấc vội cái cặp của Lý Triển Bằng, vứt ra ngoài.

"Được! Được!" Lý Triển Bằng cũng vội vàng kéo Hứa Lâm Lâm đứng dậy.

"Tổng giám đốc Lý, tôi..." Hôm nay, Hứa Lâm Lâm mặc một bộ váy bó, không thể nhấc chân lên cao được.

"Phải lo cứu mạng mình trước đã! Lát nữa tôi sẽ mua cho cô bộ đồ mới!" Lý Triển Bằng chẳng sợ trời sợ đất gì, tóm ngay lấy váy Hứa Lâm Lâm, kéo một phát rách toạc luôn.

"Này, hai vợ chồng sung sướng thật đấy nhỉ" A Mông hung hổ đẩy cửa vào chẳng thèm khách sáo gõ cửa gì nữa.

19.

Mới đó mà đã một tháng kể từ lúc Lâm Sở làm thụ tinh nhân tạo, mọi chuyện vẫn ổn nên mọi người rủ nhau tới chúc mừng cô ấy.

Thời gian trôi qua nhanh thật! Chẳng bao lâu nữa, sẽ có một đứa trẻ ra đời. A Mông vui mừng hớn hở, cô ấy chỉ mong Lâm Sở sẽ sinh một bé gái rồi coi nó như một đứa con dâu gả khoán, nuôi từ bé luôn. Thế nhưng, sau khi tôi kể cho cô ấy nghe chuyện của ông anh Thẩm Lãng với An Nguyệt thì cô ấy đã bỏ ngay ý định xấu xa đó.

Tôi thấy Lâm Sở không được vui lắm, liền hỏi: "Cậu sao thế?"

"Không sao, chỉ là mình rất muốn về quê". Cô ấy ngắm những vì sao ngoài cửa sổ rồi đưa tay lên xoa bụng."Sau này, chắc mình chẳng thể về được nữa rồi..."

Nghe cô ấy nói vậy tôi cũng thấy buồn."Không sao đâu, khi cậu sinh em bé xong, lúc nào muốn về quê thì gửi bọn mình trông giúp được mà".

"Về quê với mình nhé!" Mắt Lâm Sở đã long lanh nước.

"Vợ yêu, đi đường em phải cẩn thận, không được gặp gì ăn nấy đâu đấy!" Cố Đại Hải luôn miệng nhắc nhở tôi, xem ra còn phiền hà hơn cả mẹ tôi nữa.

"Em biết rồi mà!" Tôi không chịu nổi, phải quát tướng lên."Sao anh chưa gì đã như ông già thế hả?"

"Không phải, tại anh lo cho em thôi". Thấy Cố Đại Hải hạ giọng, tôi mới nhận ra mình ghê gớm quá."Thôi, mọi người về đi!" Tôi ngó đầu ra khỏi cửa xe, bảo.

Cả Cố Đại Hải, Trần Lộ, A Mông, Lý Triển Bằng, Dương Siêu và Thẩm Lãng đều đang đứng bên ngoài, vẫy tay chào chúng tôi. Tuy Nhiên tôi lại thấy lo lắng, linh cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra, thực sự không yên tâm chút nào.

Nếu biết trước lần này, chúng tôi sẽ gặp những thay đổi lớn như vậy thì có lẽ tôi và Lâm Sở sẽ không đi nữa...

Nhà Lâm Sở ở ngôi làng xa nhất phía Đông Bắc, nơi đây vẫn còn giữ nguyên nếp sống thuần nông. Người Đông Bắc nhiệt tình, hay nói thẳng nói thật. Tôi thực sự mong mình có thể sống cả đời ở đây vì như thế sẽ chẳng phải bon chen, lo lắng gì, cuộc sống rất thuần khiết, nhẹ nhàng, giống như là nước vậy.

"Tiểu Sở, sao con về nhà mà không báo trước cho mẹ một tiếng?" Mẹ cô ấy vửa trách vừa cầm túi giúp chúng tôi. Trông bác ấy còn rất khỏe mạnh, ngày trước, có lần tôi đã nghe Lâm Sở kể là ở làng cô ấy, bất kể già trẻ gái trai, ai cũng phải xuống đồng làm ruộng, trừ khi già quá không bước nổi hoặc là người chết thì mới không làm thôi.

"Bác ơi, bác không phải làm đâu, bác cứ để kể bọn con!" Tôi vội vàng giành lấy ấm trà.

"Ôi, Tiểu Ngư đúng là ngoan ngoãn nhất! Tiếc là con đã cưới rồi, chứ không, thế nào bác cũng giới thiệu cho con một người chồng tốt!" Mẹ Lâm Sở rất quý tôi, mấy lần muốn nhận tôi làm con nuôi rồi.

"Mẹ, mẹ nói gì thế, chồng của Tiểu Ngư tuyệt vời lắm đấy!" Lâm Sở vừa cười vừa nhấc ấm trà lên rót nước.

20.

Dạo này, trào lưu các ông chồng có bồ nhí ở bên ngoài càng lúc càng thịnh nên để đề phòng Cố Đại Hải, thỉnh thoảng tôi phải gọi điện thoại về nhà kiểm tra. Một lúc lâu sau, anh ấy mới nhấc máy, làm tôi suýt nữa thì tắt điện thoại trước.

"Anh đang ở cùng bồ đấy hả? Đã mặc quần chưa thế?" Nghe thấy cả tiếng anh ấy thở gấp gáp, tôi gắt.

"Vừa mặc rồi" Anh ấy bực mình bảo. Tự nhiên tôi thấy tóc mình dựng ngược cả lên, cái này gọi là tức quá đây mà.

"Ồ, giỏi nhỉ? Thế bồ của anh thì sao?" Tôi nén giận lại, hỏi.

"Đang ở ngoài ban công, anh vừa nhốt vào trong lồng rồi..." Anh ấy đắc ý cười phá lên, chẳng khác gì con gà mái mẹ, người nào không biết lại còn tưởng anh ấy không biết bị trúng độc rồi cũng nên.

"Hả?"

"Bồ của anh tên là Bội Bội, anh mới tắm cho nó xong, bị ướt hết cả người, còn bị nó cắn cho một phát nữa."

"Đáng đời! Giá nó cắn chết anh luôn đi có phải tốt hơn không! Đồ lưu manh, lại còn tắm chung nữa!" Tôi cười đau cả bụng.

Mấy ngày liền, tôi với Lâm Sở cứ phải "diễn kịch" cho mọi người xem, tôi còn giả vờ khuyên cô ấy kết hôn đi, làm cô ấy tức đến tím tái cả mặt.

Nửa đêm hôm đó, tôi bị cuộc điện thoại của A Mông làm cho tỉnh giấc."Mình sẽ giết con hồ ly tinh đó!" A Mông khóc ầm ĩ trong điện thoại.

"Bĩnh tĩnh đã nào! Cậu nói từ từ thôi!" Tôi bảo.

Nghe A Mông nức nở một hồi, tôi mới hiểu đầu đuôi câu chuyện. Lý Triển Bằng và cô diễn viên kia đã lên giường với nhau. Lý Triển Bằng muốn giúp cô ta trở thành diễn viên nổi tiếng để đền bù thiệt hại nên mới tới tìm tôi, nhưng cô diễn viên này cũng chẳng vừa, mấy hôm trước tới tận cửa nhà để tìm A Mông. Chẳng biết cô ta có nhắc đến chuyện lần trước ăn cơm cùng vợ chồng tôi với A Mông không nữa, cô ta mà nói, chắc tôi có nhảy xuống song Hoàng Hà cũng không rửa hết tội mất.

"Đi cẩn thận nhé!" Lâm Sở bảo. Cố Đại Hải lái xe tới đón tôi về, Lâm Sở đứng ở cổng làng tiễn chúng tôi.

21.

Đường đi rất vắng vẻ, tôi và Cố Đại Hải vừa lái xe vừa đùa với nhau, đúng lúc ra đến đường cao tốc Kinh Thạch thì bất ngờ tông vào một chiếc xe con khác.

Tôi ngồi trong xe, day day thái dương, cú va đập đó khiến cho trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một hình ảnh mơ hồ, đó là một gương mặt phụ nữ rất quen nhưng tôi lại không thể nhớ rõ.

"Em không sao chứ?"

"Sao cơ ạ? À, không sao đâu" Tôi bảo. Nhưng Cố Đại Hải vẫn hết sức lo lắng.

Hôm sau, tôi đến tìm Lý Triển Bằng. Anh ấy gầy đi nhiều, chẳng biết là vì lo sợphải ly hôn hay là do mong ly hôn mà không được. Anh ấy đau khổ kể cho tôi nghe mọi chuyện.

Hôm đó là buổi kỷ niệm thường niên của công ty Lý Triển Bằng, vốn dĩ là một ngày tốt lành. Trùng hợp thế nào mà ai cũng có đôi có cặp cả, chỉ còn thừa ra Lý Triển Bằng và Hứa Lâm Lâm. Không thể phủ nhận rằng Lý Triển Bằng là người rất cảm tính, hôm ấy, anh chàng uống khá nhiều rượu, tới khi buổi tiệc kết thúc thì cũng chân đăm đá chân chiêu rồi. Mọi người đều sợ phiền phức nên đi hết cả, chỉ còn mỗi Hứa Lâm Lâm ở lại hầu hạ tên say rượu này. Người ta vốn liễu yếu đào tơ như thế nên đành phải đưa giám đốc họ Lý vào khách sạn gần đó.

Những việc sau đó anh ấy không kể lại rõ ràng nên cũng chẳng biết là Lý Triển Bằng ăn hiếp Hứa Lâm Lâm hay Hứa Lâm Lâm ăn hiếp anh ấy nữa.

22.

Mấy ngày sau, A Mông quyết định tới nhà chúng tôi ở vì Lý Triển Bằng ngày nào cũng đến nhà tìm cô ấy.

Nhưng việc cô ấy đến đã làm đảo lộn hoàn toàn cuộc sống bình thường của tôi và Cố Đại hải."Chồng yêu, ngoan nào! Anh ra ngủ ngoài ghế sô pha đi, mấy hôm nữa, em sẽ bảo cô ấy đi mà!" Tôi xoa xoa cái bụng bự vì bia của Cố Đại Hải.

"Còn lâu! Anh không ngủ bên ngoài đâu! Đã mấy hôm anh không gặp em rồi đấy!" Anh ấy ôm chặt lấy eo tôi.

"Ngoan nào! A Mông đang ở đây đấy! Nhỡ để cô ấy thấy thì ngại lắm" Tôi gỡ tay Cố Đại Hải ra rồi đưa chăn gối cho anh ấy.

Tôi đã cố gắng hết sức để giữ bầu không khí thuận hòa trong nhà nhưng cuối cũng vẫn xảy ra chuyện. Giờ thì tôi đã thấu hiểu nỗi khổ của Lý Triển Bằng khi phải đứng giữa mẹ anh ấy và A Mông, anh ấy không thể nào đắc tội với cả hai mà đương nhiên cũng chẳng muốn đắc tội với ai cả. Nhưng hai người kia thì không nghĩ như vậy, ai cũng cố gắng lôi kéo bằng được Triển Bằng về phía mình, coi anh ấy chẳng khác gì đứa trẻ con.

"Tiểu Ngư, mình làm phiền cậu nhiều lắm phải không?" A Mông nhìn tôi, dạo này, mắt cô ấy lúc nào cũng sưng húp.

Bỗng nhiên cửa bị đẩy bật ra làm cả hai chúng tôi giật mình. Cố Đại Hải cầm chai bia lảo đảo bước vào.

"Cố Đại Hải, anh giỏi nhỉ? Đưa bia đây cho em!" Tôi bực mình, quát. Anh ấy làm tôi mất mặt quá!

"Không đưa! Tại sao anh lại phải nghe lời em chứ?" Cố Đại Hải mặt mũi đó gay, cãi lại tôi. Từ trước đến nay, anh ấy chưa dám cãi tôi như vậy bao giờ.

"Anh muốn chết hả? Tôi giơ tay, tát anh ấy một cái.

"Tiểu Ngư!" A Mông ngăn tôi lại.

"Tại cô! Tất cả là tại cô hết! Đây là nhà tôi! Cô ở đây làm gì hả? Mau biến ngay đi!" Cố Đại Hải kéo tay A Mông rồi đẩy cô ấy ra ngoài.

"Đồ khốn! Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh mà dám đuổi cô ấy đi thì anh chết với tôi" Tôi xông lên, giật lấy chai bia trên tay Cố Đại Hải. Hai chúng tôi giằng co nhau.

"Đừng! Đều là lỗi của mình! Mình đi, mình đi... Đừng đánh nữa!" A Mông cũng lao vào, kéo tôi ra. Cả ba người cứ kéo kéo đẩy đẩy lẫn nhau, sau đó chỉ nghe "bụp" một tiếng, tôi cảm thấy đau nhói, miệng bỗng có vị lợ lợ...

Một mình tôi bước đi trên đường, đau rát cả mặt, có lẽ vừa rồi, tôi đã bị ai đó đánh trúng.

Nghĩ lại, tôi vốn không thể tưởng tượng được rằng Cố Đại Hải lại dám ra tay đánh tôi nên lúc đó, tôi mới ngây người ra... "Cố Đại Hải, anh là đồ khốn nạn!" Tôi liền chạy ra khỏi nhà, lao ra ngoài đường cái. Tôi chẳng mang theo gì cả. Xem ra bây giờ, tôi sẽ phải tự mình đi bộ về nhà bố mẹ rồi. Tôi ngẩng mặt nhìn lên trời, những vì sao đang thi nhau lấp lánh, còn sáng hơn tất cả những ngôi sao lúc tôi ôm Bội Bội ra ban công ngắm nhìn.

"Sao em lại ở đây?" Một chiếc xe dừng lại.

"Sao lại là anh?" Tôi hết sức ngạc nhiên.

Ngụy Tử Lộ xuất hiện ngay trước mắt tôi. Tôi đột nhiên không biết phải làm gì nữa, chỉ nhớ lại như in mùa đông năm đó, trời cũng lạnh thế này, cũng vào khoảng thời gian cuối ngày như bây giờ, Ngụy Tử Lộ đã tìm thấy tôi. Cũng không hiểu sao mà chỉ có anh ấy mới tìm được tôi.

Đấy là năm mà tôi nghịch ngợm nhất. Tôi với mẹ hồi ấy giống như nước với lửa vậy. Chẳng còn nhớ rõ lần ấy là vì lý do gì mà tôi và mẹ đã cãi nhau một trận rất lớn rồi tôi bỏ nhà đi, vừa đi vừa khóc, cuối cùng chẳng biết mình đang ở đâu nữa. Trên người tôi không có một đồng, lại còn gặp phải mấy tên lưu manh. Khi đó, Ngụy Tử Lộ đã xuất hiện trước mặt tôi như một vị cứu tinh. Anh ấy bị đám lưu manh đánh cho một trận nhừ tử, đầu chảy đầy máu những vẫn cố sống cố chết bảo vệ tôi...

"Tiểu Ngư, Tiểu Ngư! Em sao thế?' Ngụy Tử Lộ lo lắng gọi tên tôi. Mắt tôi đột nhiên hoa lên rồi tôi chẳng còn biết gì nữa.

Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đã ở trong một khách sạn. Ngụy Tử Lộ đang ngủ gục ở cạnh giường, tay anh ấy vẫn nắm lấy bàn tay tôi.

"Em tỉnh rồi à?" Tôi mới hơi động đậy, anh ấy đã tỉnh, có vẻ vui mừng hỏi tôi.

"Đây là đâu?"

"À, anh xin lỗi! Anh thấy em bị ngất khi đi trên đường nên chỉ đưa được em vào khách sạn này thôi" Ngụy Tử Lộ ngại ngùng cúi đầu.

"Em phải về nhà đây" Tôi nghĩ một chút rồi đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi đó.

"Để anh đưa em đi! Hình như em chẳng mang theo gì cả" Ngụy Tử Lộ bảo. Anh ấy vốn nổi tiếng cẩn thận, trước đây, đi học cần mang sách gì hay lúc thi phải có tài liệu gì, anh ấy đều âm thầm đưa cho chúng tôi.

Về tới nhà bố mẹ mình, tôi cảm ơn Ngụy Tử Lộ rồi quay người bước vào thang máy, đến trước cửa nhà thì gặp Cố Đại Hải.

"Anh đến đây làm gì?" Tôi lạnh lùng nhìn Cố Đại Hải.

"Anh... Vợ của anh à, là do anh đã uống nhiều quá, xin lỗi em!" Cố Đại Hải nhìn tôi, ánh mắt anh ấy có vẻ hối lỗi.

"Có lẽ tôi đã sai lầm ngay từ đầu, tôi không nên kết hôn với anh mới đúng" Tôi cảm thấy mắt mình ráo hoảnh, xem ra tôi không thể khóc nổi nữa rồi.

"Không! Không! Em à, là anh đã sai! Anh xin lỗi em mà!" Cố Đại Hải đột nhiên ôm chầm lấy tôi mà khóc ầm ĩ như một đứa trẻ.

23.

"Tiểu Ngư à, hay con về nhà đi!" Mẹ tôi bảo. Từ lúc đuổi Cố Đại Hải về, tôi cứ ở mãi nhà bố mẹ, đến hôm nay đã được một tuần rồi.

"Con nghe mẹ đi!" Mẹ đỡ tôi dậy."Mẹ biết con đã chịu nhiều ấm ức, ở nhà, bố mẹ còn chưa nỡ đánh con lấy một cái, nhưng có phải là con không sai đâu!"

"Con không nói là con không sai, nhưng anh ta cũng không nên đánh con như thế!" Tôi ôm lấy mẹ, gần đây mẹ tôi hơi phát tướng, bụng đã thêm mấy ngấn rồi, mấy hôm trước tôi còn cười, bảo mẹ nhìn giống quả táo tàu, bây giờ mới thấy ôm mẹ thế này rất dễ chịu.

"Con không còn là trẻ con nữa! Trong nhà không phải chỉ có mình con mà còn có cả Cố Đại Hải, con mời bạn bè đến nhà thì không sao nhưng phải có chừng mực một chút! Cố Đại Hải cũng phải sống cuộc sống của nó nữa, đúng không nào?" Mẹ vỗ nhẹ vào lưng tôi như những lúc dỗ tôi ngủ hồi nhỏ.

"Nhưng giờ con đã về đây rồi, mẹ bảo con làm sao quay lại được chứ?" Tôi nằm trong lòng mẹ y như Bội Bội hay nằm trong lòng tôi vậy.

"Ngốc nào, chỉ cần tìm lý do là được chứ gì?"

"A lo, Đại Hải hả? Là mẹ đây!" Tôi cùng mẹ ra ngoài phòng khách. Tôi ngồi bên cạnh, nghe mẹ nói chuyện điện thoại.

"Thực ra việc này bố mẹ cũng không muốn can dự vào, nhưng mà con làm vậy là không đúng, Tiểu Ngư vốn được nuông chiều từ bé, chưa ai dám động vào nó, vậy mà con lại..."

"Vâng, vâng! Tất cả là do con sai ạ! Mẹ, mẹ khuyên Tiểu Ngư giúp con với, con đã sai rồi". Tôi nghe anh ấy cố gắng giải thích mà không nhịn nổi cười. Đáng đời! Lẽ ra mẹ tôi phải dọa anh sợ chết luôn mới đúng!

"Con biết thế là được rồi!" Mẹ ra hiệu cho tôi không được làm ồn."Thế này đi, hôm nay con hãy tới đón Tiểu Ngư về nhà, hai vợ chồng trẻ cãi nhau thì có gì đâu mà phải làm to chuyện chứ?"

Tôi vừa về đến nhà, Bội Bội đã nhảy ngay lên lòng tôi nằm. Nó giương đôi mắt tròn xoe nhìn tôi.

"Em xem, Bội Bội nhớ em nên đã gầy đi rồi đấy!" Cố Đại Hải vuốt ve Bội Bội.

"A Mông đâu?" Tôi giả bộ không quan tâm, hỏi anh ấy.

"Cô ấy được Lý Triển Bằng tới đón đi rồi. Thật mà, anh rất cung kính tiễn cô ấy chứ không dám làm gì thất lễ đâu, trước lúc đi, cô ấy còn cảm động đến nỗi suýt rơi nước mắt đấy!" Cố Đại Hải bắt chước lại điệu bộ của A Mông cho tôi xem.

24.

"Tiểu Ngư! Em có hàng chuyển phát nhanh đấy!" Anh Trần hớt hải chạy vào bảo tôi.

Vừa ra tới cửa, tôi đã hiểu tại sao mọi người lại xôn xao đến thế. Trước cửa có một chú hề, trên tay còn cầm một bó hoa tươi và cái túi gì đó nữa.

"Chị Tiểu Ngư phải không ạ?" Chú hề đó cất giọng hỏi tôi.

"Ơ... vâng" Tôi ngạc nhiên trả lời.

"Tốt quá!" Chú hề đưa cho tôi bó hoa và cái túi, sau đó rút từ trong cặp ra một mảnh card nhỏ, đọc to: "Sau đây mà món quà mà quý ngài Cố Đại Hải tặng chị... Vợ yêu, vợ yêu, anh yêu em, a di đà Phật, cầu chúc cho em..."

"Tiểu Ngư à, chồng cậu vui thật đấy nhỉ!"

"Tiểu Ngư, hay đấy, có khi sau này anh cũng sẽ làm như thế với vợ anh."

"Chúc mừng chị Tiểu Ngư nhé, ấn tượng thật đấy!"

Trên đường về, có rất nhiều người chào hỏi tôi, hại tôi suýt chút nữa phải che mặt lại mà đi.

"Này, Cố Đại Hải, anh làm em xấu hổ lắm đó, biết không hả?" Tôi bào khi nghe điện thoại của Cố Đại Hải rồi mở chiếc túi anh ấy nhờ chú hề đem đến tặng, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương 1, 5 cara kiểu mới nhất, mà số lượng bán ra có hạn, đúng 999 chiếc.

"He he, thấy anh giỏi không? Nếu không bận họp thì anh đã tự mình tới đó để tặng em rồi." Anh ấy còn sung sướng cười "he he" trong điện thoại nữa chứ.

"Sao tự nhiên anh lại nghĩ tới việc mua nhẫn thế?"

"Coi như anh cưới em thêm một lần nữa, đương nhiên là phải chuẩn bị thật chu đáo rồi" Giọng anh ấy có vẻ rất vui mừng.

"Gì cơ, cưới lần nữa sao? Hay là chúng ta yêu nhau lại nhỉ? Em sẽ kiếm thêm một tình địch để tranh giành anh, em cũng muốn thưởng thức mùi vị bị người khác tranh cướp một chút" Tôi đã tưởng tưởng ra khuôn mặt đắc ý của Cố Đại Hải rồi.

"Cái gì? Ôi chà..." Cố Đại Hải vẫn chưa nói hết câu thì tôi đã nghe "bốp" một cái, rồi tiếng cô thư ký kêu ầm lên trong điện thoại.

"A lô? A lô? Sao thê?" Tôi lo lắng, hét lên.

"A lô, chị dâu à, Tổng giám đốc Cố bị ngã khỏi ghế rồi..." Cô em thư ký chắc phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng lắm mới dám nghe điện thoại của tôi.

Đúng thật là...! Những người đen đủi thì mới chạm vào nước đá là đã bị buốt răng ngay rồi, Cố Đại Hải ngã chút xíu thôi đã phải đưa vào bệnh viện vì bị rạn xương, lại rạn đúng đốt xương cụt nữa chứ. Giờ anh ấy chỉ có thể từ từ ngồi xuống, sau đó quay người sang một bên thôi.

Mẹ của Cố Đại Hải vội vàng đến bệnh viện, liên tục kêu ca khiến tôi thấy hơi khó chịu, người không biết lại tưởng chồng tôi bị tàn phế thật.

"Tiểu Ngư à, lần sau con phải cẩn thận hơn nhé, con xem, lần này chồng con bị ngã suýt chút nữa thành tàn phế rồi đấy!" Mẹ Cố Đại Hải đang lo lắng xoa lưng cho cậu con trai yêu quý, không quên nhắc nhở tôi.

"Vâng ạ, con biết rồi" Tôi vừa nói vừa sửa lại ga trải giường, thật sự muốn đấm cho cái bụng bia của Cố Đại Hải một phát. Cái gì mà suýt nữa thì tàn phế? Chẳng qua chỉ bị thương tí tẹo thôi chứ có gì to tát đâu, có khi là vị con trai của mẹ bị thiếu can xi đấy chứ!

Phải mất một lúc lâu, tôi mới thuyết phục được mẹ chồng về nhà. Bà ấy có vẻ hài lòng, còn tôi thì đau khổ khôn nguôi. Dường như câu nào của mẹ chồng cũng đang ám chỉ tôi vậy, rõ ràng là có ý đổ lỗi cho tôi không lo cho Đại Hải tử tế, lại còn dặn dò tôi phải nghỉ làm mấy ngày để ở nhà chăm sóc anh ấy nữa.

"Em xem này, thâm tím hết rồi!" Nhìn thấy tôi bước vào, Cố Đại Hải lại bắt đầu giả vờ đau.

"Đáng đời anh!" Tôi còn bồi thêm một cái tát nhẹ vào đầu anh ấy nữa.

"Em làm gì vậy? Mẹ anh cũng chỉ nói có mấy câu thôi mà!" Cố Đại Hải tỏ ra ấm ức.

"Đồ khốn! Mẹ anh bắt em xin nghỉ ở nhà chăm sóc anh đấy, suýt nữa còn bảo em thôi việc luôn cho xong!" Tôi giũ mạnh cái khăn lông đang đặt trên gối."Em nói cho anh biết nhé, muốn em xin nghỉ chỉ có một trường hợp thôi, nghỉ để lo tang lễ cho anh!"

25.

Tự nhiên nhớ ra là lâu lắm rồi mình không tới thăm A Mông, thế nên ngay sau khi ở bệnh viện ra, tôi liền đi tới nhà cô ấy.

A Mông cứ lấm la lấm lét nhìn tôi.

"Cậu sao thế? Điên à?" Tôi chỉ muốn cởi giày ra, phi cho cô ấy một phát.

"Mình sợ cậu trách mình. Nếu không phải tại mình thì cậu và Cố Đại Hải đã không cãi nhau rồi". A Mông giải thích. Tôi đến chết mất. Hóa ra cô ấy tỏ vẻ kỳ lạ như thế là vì chuyện này.

Sau hôm đó, hễ có thời gian rảnh là tôi lại rủ A Mông đi chơi. Cô ấy bảo phải đi tiêu tiền, mua sắm để lấy lại cân bằng. A Mông là người như vậy đấy, cứ không vui là lại muốn tiêu tiền đề tìm chút an ủi, đã thế còn rất thích mời người khác tham gia các buổi tiệc đứng nữa.

A Mông đang chăm chú ăn kem, nãy giờ cô ấy đã ăn hết hai hộp rồi."Dạo này Lý Triển Bằng có tới tìm cậu không?"

"Tìm mình để mình cho chết hả?" Đang ở cùng A Mông như thế này thì có điên mớ dám gặp anh ta. Tôi đâu có ngốc chứ!

"À, không có gì, mình chỉ hỏi thế thôi mà" A Mông có vẻ không để tâm

Sau này, tôi mới biết, thì ra Lý Triển Bằng đã mất tích được hơn một tuần rồi. Trong lòng A Mông đương nhiên cảm thấy rất khó chịu. Cũng phải thôi, cô ấy đã quen được Lý Triển Bằng cung phụng như bà chủ rồi, tự nhiên mấy hôm nay lại chẳng thấy anh ta đâu cả. Thực ra, cả hai người họ đều rất ấu trĩ, ngay cả việc kết hôn cũng giống như mấy đứa trẻ con chơi đồ hàng với nhau, nếu không phải vì đứa con thì họ đã ly hôn cả chục lần rồi tái hôn cả chục lần, số giấy đăng ký kết hôn chắc sẽ xếp được cả một tập dày.

"Tôi lấy cái này, còn cái này không cần trả tiền lại đâu" Giọng nói vang lên từ phía chiếc bàn đằng sau, chúng tôi nghe giống hệt giọng Trần Lộ. Ban đầu, tôi còn nghĩ là không phải cô ấy, nhưng sau đó ngẫm lại, giờ Trần Lộ đã khác xưa lắm rồi, cũng đã học được cách đại gia tiêu tiền như nước. Nghĩ vậy, tôi quay đầu lại thì nhận ra người đi cùng Trần Lộ là Hứa Lâm Lâm. Bọn họ vừa nhìn thấy chúng tôi đã vội vàng quay người đi mất.

26.

Lâm Sở mang bầu tới tháng thứ năm thì quay lại thành phố, nếu cứ ở quê thì chẳng mấy chốc, cái bụng cô ấy sẽ lộ ra mất.

"Cố Đại Hải đâu rồi?" Lâm Sở ngó nghiêng một hồi, chắc tưởng vợ chồng tôi cùng tới đón cô ấy.

"Anh ấy đang nằm viện, bị rạn xương cụt" tôi bảo. Nhắc tới chuyện này, tôi lại thấy buồn cười.

Tối đó, mấy người chúng tôi tụ tập ăn cơm ở nhà Lâm Sở. A Mông vẫn chưa đến, bọn tôi cũng không định đợi cậu ấy, đoán chắc lại tắc đường thôi. Dạo này, tình hình giao thông ở Bắc Kinh khiến cho ai cũng chán ngán, không tắc chết con nhà người ta thì không chịu thôi.

"Để mình nói cho các cậu biết, đấy là các cậu không nhìn thấy gương mặt mẹ của Cố Đại Hải lúc đó, mặt bà ấy kéo dài tới tận đất ấy!". Tôi kể lại chuyện Cố Đại Hải phải vào viện cho mọi người nghe.

"Thế ở đó thì Cố Đại Hải ăn gì? Nghe bảo cơm trong bệnh viện khó ăn lắm" Lâm Sở hỏi. Từ ngày mang bầu, cô ấy trở nên rất biết quan tâm tới người khác.

"Ăn gì mà ăn! Mình còn chưa được ăn uống tử đây này! Nói thế thôi chứ mẹ chồng mình đã nấu mấy bát canh sườn đưa đến cho anh ấy rồi, mình còn gọi nhà hàng mang thêm vài món nữa. Mình thật sự không thể chịu nổi món canh sườn mà mẹ anh ấy nấu, canh sườn kiểu gì mà chả có tí cái nào, ít nhất cũng phải cho một ít thịt vào chứ! Chẳng biết có phải vì mẹ Cố Đại Hải sợ mình ăn vụng của anh ấy không nữa."

"Chứ không phải là cậu muốn ăn..." Lâm Sở chưa nói hết câu thì chúng tôi đã nghe thấy tiếng cửa đóng sầm một cái.

"Cậu cút ngay cho mình! Đừng để mình nhìn thấy mặt cậu nữa!" A Mông giận dữ xông đến, chỉ tay vào mặt Trần Lộ.

"Hừ!" Trần Lộ nhếch mép rồi xách túi đứng dậy."Đi thì đi, có sao đâu chứ, dục vọng thì khó mà tránh được."

"Đồ khốn!" A Mông không kiềm chế nổi, tát Trần Lộ một cái.

"Cậu làm gì thế hả?" Tôi và Lâm Sở vội vàng lao tới.

"Ối!" Trong cơn hỗn loạn, không hiểu ai đã đạp phải chân Lâm Sở làm cô ấy đau đớn hét lên, ôm lấy bụng, ngã ra đất.

"Cậu ấy đang có bầu đấy!" Tôi tức giận tát cho A Mông và Trần Lộ mỗi người một phát.

27.

"Không sao chứ? Không sao chứ hả?" Dương Siêu nghe điện thoại xong liền vội vàng chạy tới bệnh viện, tỏ ra hết sức lo lắng. Tất cả chúng tôi đang đứng đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, đèn trên cửa vẫn sáng. Tôi đã từng gặp cảnh tượng này trong một giấc mộng, cái đèn đó sáng càng lâu thì tôi càng cảm thấy bất an. Sao lần này nó cứ sáng trưng mãi như thế chứ?

"Ai là người nhà của bệnh nhân?" Một vị bác sĩ từ trong phòng vội vàng bước ra.

"Tôi ạ! Tôi đã được cô ấy ủy quyền!" Tôi đẩy mọi người ra rồi bước lên phía trước. Từ lúc mới mang bầu, Lâm Sở đã lập một tờ cam kết, sau này lỡ xảy ra chuyện gì thì mọi việc liên quan tới cô ấy sẽ giao cho tôi quyết định.

"Bây giờ giữ mẹ hay giữ con đây?' Bác sĩ lạnh lùng hỏi.

"Không thể cứu cả hai sao ạ?" Tôi bám lấy áo bác sĩ.

"Không được! Mau quyết định nhanh lên, trong đó vẫn còn đang phẫu thuật đấy!" Nhìn vẻ mặt bác sĩ, tôi biết chị ấy không nói đùa chút nào.

"Giữ mẹ, giữ mẹ ạ! Sau này có thể nhận con nuôi mà!" Cố Đại Hải đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Câu nói của anh ấy giống như một luồng ánh sáng dẫn lối cho tôi ở cuối con đường mịt mù, tối tăm.

"Cứu mẹ ạ!" Tôi gật đầu lia lịa rồi ký vào đơn. Có thể sau này, Lâm Sở sẽ trách tôi, song chúng tôi không thể để mất cô ấy được.

Cuối cùng thì ca phẫu thuật cũng thành công, nhưng Lâm Sở không bao giờ có thể mang thai lại được nữa. Nhìn gương mặt Lâm Sở, bao nhiêu câu "nếu như..." vang lên trong đầu tôi. Nếu sớm biết thế này, chúng tôi sẽ không bao giờ tụ tập ăn uống vào ngày hôm đó, cũng không gọi A Mông và Trần Lộ tới, chỉ có hai đứa tâm sự với nhau thôi...

"Mình không trách cậu đâu, thật đấy!" Sau khi tỉnh lại Lâm Sở chỉ nói với tôi mỗi thế. Cô ấy không khóc, cũng không gào thét oán hận gì cả, chỉ âm thầm chôn chặt nỗi đau trong lòng.

"Mình xin lỗi, Lâm Sở..."

Ba người chúng tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài việc lặp đi lặp lại câu này. Tôi cũng không rõ giữa A Mông và Trần Lộ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà gây sự với nhau như vậy. Đột nhiên, tôi có cảm giác tình bạn của chúng tôi đã tới hồi kết, một nỗi chua xót cứ thế trào lên trong lòng tôi.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-20)