Vay nóng Tima

Truyện:Công Chúa Cầu Thân - Chương 04

Công Chúa Cầu Thân
Trọn bộ 47 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)

Siêu sale Lazada


Vừa kinh vừa sợ, tôi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, không biết ngày mai còn có những gì đang chờ đón mình, mặc kệ, ngủ đã rồi tính sau.

Cả đêm ngủ không ngon giấc, trời chưa kịp sáng thì đã bị cung nữ gọi dậy, sau đó là tắm rửa thay quần áo. Trời đất ơi, người chưa kịp tỉnh ngủ đã phải đi tắm mà tối qua trước khi ngủ mới tắm xong, chẳng lẽ người ở đây mắc bệnh sạch sẽ?

Buổi tối nghỉ ngơi không tốt làm mắt đỏ ngầu, sưng vù. Bọn Tố nhi nhìn thấy tưởng tôi khóc cả đêm, ai cũng buồn như nhà có đám. Không hiểu có cần thiết phải tỏ ra đau thương như vậy không khi mà tối qua tôi đứng giữa ranh giới bị cưỡng hiếp hoặc bị giết thì bọn họ ở đâu?

Tới giờ mới thèm nhớ tới người ta lại còn giả bộ!

Tắm xong thay vì mặc lễ phục lại có 2 tốp cung nữ y phục sặc sỡ đi đến, thật đúng như lời tên kia nói, người của cả hai nước cùng đến kiểm tra thân thể công chúa. Hi vọng cái cô Phúc Vinh chưa đi hò hẹn với ai nếu không thì tôi thảm bại mất.

Quá trình kiểm tra đúng là không có chút nhân quyền. Dù là công chúa nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời đám nữ quan, may mà kết quả không làm tôi mất mặt: Phúc Vinh công chúa vẫn nguyên đai nguyên kiện. Sau đó nữ quan hai nước cùng lấy từ một cái lọ nhỏ bằng ngọc rất tinh xảo một thứ màu đỏ rồi điểm trên cánh tay tôi. Thứ cao màu đỏ đó vừa chạm vào da đã khiến tôi thấy nhói buốt.

Chẳng lẽ đây là dấu thủ cung? (dấu ấn này chứng minh người con gái vẫn còn trinh và chỉ biến mất sau khi người con gái quan hệ lần đầu - ND) Tôi thở dài, cảm giác mình từ sáng tới giờ như một con heo trong lò mổ, làm thịt xong rồi, tắm rửa xong rồi, kiểm tra xong đóng một cái dấu đạt tiêu chuẩn lên người. Xong! Cuối cùng cũng mang đi bán được rồi!

Hai tốp cung nữ cáo lỗi rồi lui đi nhường cho bọn Tố nhi lên trang điểm. Đừng tưởng đồ trang điểm của người cổ đại ít. Ít chẳng qua do không có tiền. Hoàng gia có khi nào thiếu tiền không? Đương nhiên không, cho nên đồ trang điểm nhiều như thể chuẩn bị trang trí cho ba, bốn, năm ngôi nhà. Phong tục của Chu Quốc không giống các nước khác, tóc của cô dâu không được phép chải mà chờ đến lúc sắp ra khỏi cửa do mẫu thân tự tay chải. Do vậy mà tôi đành để xõa mái tóc đen bóng dài đến mắt cá chân. Đẹp thì có đẹp thật nhưng cái cảm giác đầu mình bị kéo ngược lại phía sau chẳng dễ chịu chút nào.

Vẽ xong mặt thì có nữ quan tới giúp tôi mặc lễ phục, ngay cả cung nữ thân cận như Tố nhi cũng không được phép. Lễ phục đúng là trong 8 lớp, ngoài 8 lớp, mặc xong không khác gì người gỗ.

Chờ trang điểm xong xuôi bọn Tố nhi cũng mệt lử. Bọn họ là cung nữ trong cung của tôi nên đều phải theo tôi đi Ngõa Lặc, ngoài ra còn "ba mươi sáu kế" đứng xếp hàng sau lưng tôi nữa. Cảnh tượng phải nói là hoành tráng!

Chưa kịp uống miếng nước nào thì đã có lễ quan thông báo đã đến giờ, mời công chúa di giá hành đại lễ, tôi bèn dẫn đầu đoàn bồi giá (cung nữ, tùy tùng, người của bên nhà gái đi theo cô dâu xuất giá sang nhà chồng - ND) theo lễ quan đến nơi hành lễ.

Chờ tôi hì hục trèo hơn trăm bậc thang tới lễ đài thì hoàng đế anh trai dẫn đầu văn võ bá quan cùng sứ đoàn Ngõa Lặc đã đứng chờ tự khi nào. Dưới lễ đài là từng hàng dài bộ binh đen kịt cả một góc giống hệt như cảnh trong phim Trương Nghệ Mưu. Hoành tráng!

Hoàng đế anh trai đứng đó chờ tôi. Cái phong thái ấy chỉ có người sinh ra đã làm vua mới có được. Bên cạnh là một thái phi (thái phi là phi tần của tiên hoàng - ND), quý phi mẹ tôi và thái hậu đếu qua đời từ sớm nên hoàng đế anh trai đành gọi thái phi đến chải đầu cho tôi.

Tôi bước từng bước đoan trang hướng về hai người. Đến giờ mới hiểu người trong hoàng gia tại sao lại có khí chất uy nghiêm vậy. Nó không phải thiên sinh, cũng không phải do giáo dục mà do sức nặng của quần áo và đồ trang sức. Ngay bộ quần áo tôi đang mặc đây có cắm con dao dài 5cm vào chưa chắc đã được.

Tôi quỳ trước mặt hoàng đế, cung nữ bên cạnh thái phi bưng ra một cái khay bày mũ phượng bằng vàng, bảo thạch, trân châu. "Rất thực dụng, lúc chạy trốn phái nhớ mang theo mới được", tôi nghĩ. Trên khay còn có một cái kéo vàng, Tố nhi đã nói cái kéo đó dùng để cắt tóc.

Người con gái lấy chồng xa sẽ cắt một lọn tóc lưu lại để tỏ lòng lưu luyến quê hương.

Tôi cầm lấy kéo chỉ muốn thủ đi mỗi tội đông người quá, không có cơ hội, nắm lấy mái tóc mà không biết phải cắt bao nhiêu. Tóc dài quá đúng là phiền phức, nặng cả đầu, thế là tôi tay trái nắm tóc, tay phải cầm kéo, ra sức cắt. Xong, bây giờ thì thoải mái rồi, đầu được giải phóng, tóc chỉ còn đến ngang lưng.

"Công chúa!", Tố nhi hét, đám cung nữ gào khóc tại chỗ.

Tôi sững người không hiểu gì, nhìn mớ tóc trong khay, lại nhìn đám cung nữ đau khổ tuyệt vọng, ngẩng đầu lên thấy sắc mặt hoàng đế anh trai cũng không tốt, còn thái phi thì mắt ngấn lệ. Chết rồi! Giờ mới nhớ ra Tố nhi có nói con gái lấy chồng càng xa thì cắt càng nhiều càng thể hiện lưu luyến quê hương, bình thường gả con gái đi là việc hỉ, hơn nữa con gái nước Chu quý trọng mái tóc, khi cắt cũng chỉ cắt một chút tượng trưng chẳng có ai cắt phăng mái tóc như tôi.

Thảo nào mà bọn họ khóc lóc thế, chắc tưởng tôinỡ rời nước. Bây giờ thì đẹp rồi! Tôi vô tình khuấy lên sự thương cảm của mọi người, giờ ngay cả mấy lão thần đứng cạnh cũng bắt đầu rơi lệ. Cũng chẳng trách bọn họ mềm yếu, công chúa một nước bị ép đi cầu thân cũng chẳng vui vẻ gì.

Thái phi nhẹ nhàng lau lệ ở khóe mắt, đi tới đứng cạnh tôi, bắt đầu vấn tóc. Lại thêm một cung nữ bưng khay đựng đồ cài tóc lấp lánh ánh vàng làm tim tôi đập liên hồi. Không ngờ bà thái phi này chẳng thèm chọn cái nào mà chỉ dùng vài cái kẹp cố định tóc lại rồi nhẹ nhàng đội mũ phượng lên đầu tôi. Ngay lập tức thấy đầu nặng trịch, cổ phải ngắn đi 2 cm chứ chẳng vừa. Công nhận là nặng.

"Hài nhi, bảo trọng. ", thái phi khẽ nói.

Tôi đứng dậy, bước về phía hoàng đế giống như đã diễn tập, đưa tay ra đỡ cây gậy như ý bằng ngọc. "Hehe! Lại thêm một bảo bối nữa! Cái này chắc đổi được không ít tiền? " tôi thầm nghĩ.

Tay tôi đã cầm vào ngọc như ý mà hoàng đế vẫn chưa chịu buông tay, cố dùng lực vẫn không chịu buông. Muốn gì? Tiếc của chắc? Tôi ngước mặt lên hồ nghi. Qua hàng trân châu trước mắt thấy khuôn mặt và cả đôi mắt hoàng đế anh trai tràn ngập đau thương.

Tôi đờ người ra một chút rồi ngay sau đó tay kéo mạnh hơn nữa. Lúc này hoàng đế mới bừng tỉnh, gương mặt đổi sang nụ cười hiền từ rồi đặt ngọc như ý vào tay tôi. Nhận ngọc như ý xong tôi quay người đi về phía trước. Bên cạnh là văn võ bá quan Chu Quốc, dưới lễ đài là tướng sĩ Chu Quốc, về lý tôi phải hướng mặt về phía họ, nhận những lời chúc.

Trên đầu, mũ phượng ngày càng nặng còn quần áo thì không khác gì một bộ giáp sắt. Tôi biết dáng đi của mình nhất định sẽ trang trọng lại thanh nhã, vì mặc nhiều quần áo thế này, muốn suồng sã cũng khó.

"Các vị đại thần, các tướng sĩ, hôm nay Phúc Vinh rời xa quê hương... " tôi đọc những lời được dạy từ trước như một cái máy. Haiz! Bụng đã bắt đầu kêu rồi. Vừa mệt vừa đói, người lắc lư làm tôi có cảm tưởng cái mũ trên đầu rơi xuống đến nơi rồi. Tôi bước một bước nhỏ, vốn dĩ muốn lấy lại thăng bằng cho cái mũ, ai ngờ đâu dẫm luôn vào vạt vá

Kết quả là câu "suốt đời không quên nước" vừa nói dứt tôi ngã người quỳ xuống đất. Thế là xong đời, vở kịch này bị mình làm hỏng mất rồi!

*****

Mọi thứ như dừng lại, im ắng không một tiếng động. Bỗng nhiên từ trong hàng ngũ quan văn vang lên tiếng khóc như đứt gan đứt ruột: "Công chúa, lão thần bất tài để công chúa phải chịu sự sỉ nhục!"

Tôi quay đầu xem, một ông già bảy mươi tuổi quỳ dưới đất khóc, vừa khóc vừa đấm ngực rồi lại đập đầu xuống sàn.

Tôi chưa kịp định thần lại thì lại thêm cả một đám người nữa quỳ xuống. Các đại thần của Đại Chu ai ai cũng ngấn nước mắt còn phía dưới khán đài, binh sĩ cũng nhất loạt quỳ, động tác đều tăm tắp. Tôi đoán biểu diễn khai mạc Olympic 2008 cũng chỉ đều được đến thế là cùng.

Cả điện chỉ còn sứ đoàn Ngõa Lặc cùng hoàng đế anh trai và thái phi vẫn đứng nguyên còn lại đều quỳ xuống cùng tôi. Trên đài dưới đài chỉ có tiếng khóc ai oán.

Tôi biết mình bây giờ tuyệt đối không được ngồi không trố mắt ra nhìn mọi người như thế. Bây giờ không khí tốt như này bản thân cũng phải làm gì đó phối hợp với mọi người không thì phí. Khóc! Bắt buộc phải khóc! Tôi phải làm thế nào để khóc như hoa lê sau mưa mới được. Nhưng sao mà mình không khóc được thế này? Rõ ràng tâm trí đang sướng phát điên vì thoát khỏi cái cũi, chẳng có lí do để khóc. Phải tìm lí do!

Hu hu hu... , trong cung có nhiều đồ cổ như thế không biết bọn Tố nhi đã kịp thu dọn chưa? Mà giả có thu dọn rồi thì tôi cũng đâu mang được hết đống đồ nặng trịch ý chạy trốn. Hu hu hu... Cả đống tiền chứ ít gì! Thẩm lão đầu bây giờ ở đâu? Có khi nào tin nh người không?

Nhỡ đâu ông ta chẳng giúp được gì thì sao? Tôi có trốn được không? Giả dụ không chạy trốn được thì phải lấy tên hoàng đế già sọm kia thật sao? Liệu ông ta có đẹp trai như tam hoàng tử? Hu hu hu... , sao không cho tôi ăn cơm? Có biết lúc này tôi đang đói lắm không? Hu hu hu.. ngay cả nước cũng không được uống một giọt. Hu hu hu.. cài mũ này sao mà nặng thế không biết. Cả quần áo nữa, dầy thế này, nặng thế này đè bẹp người ta rồi còn đâu. Đinh tiểu tiên, đồ không có lương tâm, dám đày đọa tôi thế này đây...... hu hu hu.... .

Nước mắt cuối cùng cũng rơi như nước Trường Giang làm ướt cả một khoảnh sàn nơi tôi quỳ.

(Tác giả: Phùng Trần Sở Dương, đúng là cái đồ không biết xấu hổ, hơi bị khoa trương rồi đấy)

Cuối cùng, khi tôi đang tính xem mình diễn giỏi thế này thì lúc về hiện tại nên đi làm đạo diễn hay diễn viên thì nghe tiếng lễ quan: "Lễ bế! Mời công chúa khởi hành..."

Trời! Cuối cùng cũng kết thúc. Tôi cố đứng dậy mà quần áo nặng quá, phải có Tố nhi và một cung nữ nữa đỡ mới đứng dậy nổi. Người ngoài nhìn vào chắc tưởng công chúa vẫn chưa hết đau buồn. Hí Hí!!!

Tố nhi cùng Hoàn Nguyệt dìu tôi xuống đài đi ra xa giá, đi ngang qua chỗ tam hoàng tử, tôi ngó trộm vẻ mặt nửa cười nửa không của hắn. Haiz, không biết trên đường đi sẽ thế nào đây? Tên này có khi nào dễ dàng bỏ qua cho tôi?

Tam hoàng tử đích thân đỡ tôi lên xa giá khiến tôi sướng run người.

(Phùng Trần Sở Dương: cái đồ tác giả vô tâm, người ta run vì sợ chứ sướng cái gì mà sướng. )

"Diễn kịch rất đạt, Phúc Vinh công chúa." hắn nói nhỏ vào tai tôi.

"Hi hi! Hi hi! Quá khen, quá khen." tôi cười.

"Đau buồn đến mức này rồi mà tay cũng không quên giữ chặt ngọc như ý." hắn cười khẽ.

Tôi lúc này mới nhìn xuống tay mình, chẹp, ngọc như ý chưa hề dời tay. Mặt tôi phút chốc đỏ bừng. Haiz, bản tính tham lam khiến tôi cầm ngọc như ý một cách vô thức. Để tránh phải nghe tên kia móc mói thêm điều gì tôi vội vàng trèo lên xe kiệu.

Gọi là xe kiệu vì nó vừa giống xe lại vừa giống kiệu. Xe bốn ngựa kéo, khoang xe làm giống như kiệu, không những thế còn phân làm hai gian. Gian bé bên ngoài giống như cửa vào một căn hộ còn bên trong là nơi tôi ngồi. Không gian không bé, khoảng 2m rộng 3 m dài. Bên không không chỉ phủ một lớp thảm dầy, gối tựa còn có bàn bé... Tóm lại có vẻ giống một căn phòng ngủ đơn giản.

Cái xe này mà so với hiện đại thì phải tương đương với một cái máy bay cỡ nhỏ hay ít nhất cũng là Rolls-Royce.

Xe bắt đầu rung chuyển, chắc là xuất phát rồi. Tôi vừa đặt mông xuống thì Tố nhi và Hoàn Nguyệt cũng tiến vào, nhìn dáng vẻ của tôi tưởng lại xảy ra chuyện gì bèn vội vàng quỳ xuống xem.

"Nước! Thức ăn!" Tôi thều thào, "Với cả bóc bộ da trên người tôi xuống, bí thở chết mất."

Tố nhi vội rót trà rồi lấy điểm tâm đưa cho tôi, nói: "Công chúa, chịu khó ăn tạm trước cái này."

Tôi uống một mạch hết cốc trà rồi nghiến ngấu chỗ bánh quế. Hai người bọn bọ thì giúp tôi tẩy trang. Lễ phục vừa cởi ra, người lập tức thấy nhẹ như chim.

Đội xe ra khỏi cung, đi qua đường phố. Bên ngoài ồn ào kinh khủng. Nhìn qua hai bên cửa sổ, trong số người dân đang quỳ hai bên đường có rất nhiều người đang khóc. Tôi chợt nghĩ hoàng đế anh trai gả tôi đến Ngõa Lặc không chỉ để tỏ ra yếu thế hơn mà còn là kế kích động lòng dân. Không khó để thấy biểu hiện của văn võ bá quan lúc nãy và của cả người dân bây giờ với sự ra đi của tôi không hề làm họ nhụt chí mà còn làm họ có thêm ý chí, lý do để phấn đấu.

Năm năm, năm năm sau, có thể những lời của hoàng đế anh trai sẽ biến thành hiện thực. Tôi giật mình không biết mình nghĩ nhiều thế này làm gì? Tất cả những thứ nàychẳng có gì liên quan tới Phùng Trần Sở Dương. Trân trọng sinh mệnh, rời ra cung đình mới là thượng sách.

Chap này để cái warning cái nhỉ: các bé dưới 18 và những ai 18 nhưng "nhạy cảm" yêu cầu nhắm mắt lại đọc nhé ^^~


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-47)